⚝ 3 ⚝
Xách chiếc va ly nhỏ, gã bước xuống phi trường Miami, vã mồ hôi dưới cái nắng mùa hè. Hai thanh niên xăm xăm bước về phía gã, một đứa cao lớn, tóc vàng, đứa kia nhỏ thó, tóc đen. Cả hai vận đồng phục com lê vải sọc. Đứa nhỏ lên tiếng:
– Ông Huggins?
Gã lặng lẽ gật đầu.
– Chúng tôi có xe đợi ông ngoài kia. ông có hành lý không?
– Không.
Cả ba sóng vai nhau bước qua sân bay đông nghịt du khách đi cắm trại mùa hè. Ngoài kia, một chiếc Cadillac đang nổ máy chờ. Chúng mở cửa cho gã. Đứa tóc vàng ngồi xuống cạnh gã ở ghế sau, còn đứa tóc đen ngồi vào ghế trước, bên cạnh tài xế.
– Chúng ta sẽ tới nơi sau mười lăm phút, - đứa tóc vàng nói. Chiếc xe chuyển bánh. - Chuyến bay tốt đẹp chớ
ông?
– Tuyệt lắm, - Daniel đáp.
– Sau vài tháng nữa, dịch vụ hàng không còn khá hơn. Người ta dự tính đưa một số máy bay phản lực vào hoạt động đầu mùa đông này.
– Tôi nghĩ họ đã có số máy bay đó rồi.
– Mới chỉ vài chiếc thôi. Đến đầu thu, tất cả các chuyến bay đều sẽ được thực hiện bằng máy bay phản lực.
Daniel nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe lao vun vút về hướng Miami Beach. Đường vắng teo. Họ dừng lại một lát để gọi điện thoại, rồi bắt đầu chạy qua một nhóm đảo phân ranh lục địa và bờ biển. Đến gần cụm đảo cuối cùng, chiếc xe giảm tốc độ và rẽ sang một con đường đắp cao, thẳng ra một hòn đảo. Ở đầu đường, Daniel nhận thấy có hai người lính gác, song có lẽ họ đã quen với chiếc xe này nên không bắt nó phải đỗ lại để kiểm soát. Xe chạy qua một vài căn nhà gỗ tháp nhỏ, có hoa viên và bờ dậu bao quanh, rồi rẽ vào một phố hẻm và dừng lại trước một cổng sắt cuối phố.
Từ chòi gác, một người bước ra, nhìn chiếc xe rồi lộn vào chòi. Một giây sau hai cánh cổng từ từ kẹt mở. Chiếc xe qua cổng chạy theo một con đường hình vòng cung rồi đỗ lại trước một tòa nhà kín đáo.
Hai thanh niên bước ra trước, đứng chờ Daniel. "Mong ngài cảm phiền cho phép chúng tôi khám qua một phút," đứa cao lớn lễ phép nói. Daniel gật đầu, giơ hai tay lên trong khi hắn thoăn thoắt sờ khắp người gã. Xong, hắn đứng thẳng dậy. "Ngài làm ơn cho chúng tôi xem qua chiếc va ly nhỏ này."
– Tôi không khóa đâu, anh cứ tự nhiên.
Đứa tóc vàng lật nhanh tập giấy, sờ nắn các thành va ly xem có vũ khí giấu trong đó không, đoạn trao lại cho Daniel. "Mời ông đi lối này." Gã lịch lãm gật đầu.
Tòa nhà có hệ thống máy điều hòa nhiệt độ mát lạnh. Daniel được dẫn vào một gian phòng có hai cửa sổ cao đến trần, nhìn ra bể bơi. Xa chút nữa là một cái cầu tàu với một chiếc tàu tuần dương loại bé đang thả neo ở đấy.
– Ông L. sẽ ra tiếp ngài sau một phút, - đứa tóc vàng nói. - Quầy rượu ở kia, - hắn chỉ tay vào một góc phòng. - Nếu khát, ngài cứ tự nhiên.
Nói đoạn, hai đứa biến mất, Daniel lững thững đi tới quầy rượu. Ở đó đầy của ngon vật lạ mà một người trần tục có thể mơ ước vào một ngày hè nóng bức; nước cam, nước cà chua, đá, những lát chanh cắt sẵn, ô liu, hành ngọc trai và thuốc lá. Daniel bỏ qua chúng. Gã cần rượu. Chẳng có một chai nào mở sẵn cả. Gã đánh bạo lấy xuống một chai Old Forester, cắn vỡ xi và bật nút, rót ra ly, chế thêm một ít nước lọc. Gã nhấp một ngụm và bước đến bên cửa sổ.
Ngoài kia phong cảnh thật hữu tình. Trời và biển trong veo, những chiếc xuồng máy lao như tên bắn trên mặt nước. Thứ whiskey này khá thật. Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng gã. "Ông Huggins."
Lansky đứng đó, nhỏ bé, già trước tuổi, làn da sạm nắng, nhưng xanh xao và yếu ớt. Daniel bàng hoàng.
Hai người cùng tuổi, song Lansky quá lọm khọm.
– Chào ông Lansky, - gã chìa tay ra.
Cái bắt tay của Lansky lẹ, mà chặt. Ông ta bước tới quầy thức uống rót một cốc nước cam, đưa lên miệng nhấp từng ngụm nhỏ và nhìn Daniel không chớp. "Đây là thứ nước cam Florida. Không chê vào đâu được. Tôi cho thay từng giờ một nên lúc nào cũng tươi.”
Daniel gật đầu, ngồi xuống chiếc đi văng đối diện với ông ta. "Ông cảm thấy trong người thế nào?" Gã hỏi:
– Có khá hơn, nhưng chưa khoẻ hẳn, - Lansky xoa ngực. - Bệnh tim của tôi tưởng đã khỏi, nay lại trở chứng.
– Ông còn sống dai, Daniel nói.
Lansky cười uể oải. "Bệnh tật có để tôi sống yên ổn đâu. Tôi có thể bị đột quị bất cứ lúc nào."
– Có lẽ đó là một mối đe doạ lớn đối với thành công của ông.
Lansky gật đầu, giọng ông ta bỗng trở nên chắc nịch. "Tôi nghe nói ông đang lâm nguy."
– Đúng thế, - Daniel đáp.
– Tôi đã nói với ông từ bốn năm trước. Tôi đã cảnh báo cho ông rằng một khi AFL và CIO hợp nhất, ông sẽ bị xếp xó.
– Ồng đã nói với tôi như vậy.
– Đáng ra ông nên nghe tôi, - Lansky lên giọng dạy đời cứ như Daniel là một đứa con nít.
Gã không nói gì.
– Nhắc lại chuyện cũ chẳng để làm chi, - Lansky tiếp.
– Tình hình bây giờ ra sao?
Daniel trình bày ngắn gọn. Khi đã nói xong, Lansky gật đầu tỏ vẻ sáng suốt. "Ý đồ của ông rất thông minh. Tuy nhiên, thực tế Hoffa và Boyle đâu có cần tới ông. Uy tín chẳng có nghĩa lý cứt gì với chúng nó cả. Chúng nó chỉ là một lũ đao búa đầu đường xó chợ. Phải có một tay đàn anh được chúng nể mặt bảo một câu may ra chúng mới quyết định theo ông."
– Vâng, tôi nghĩ rằng một lời quí giá của ông là đủ.
Lansky gục gặc. "Có thể. Nhưng ông còn một vấn đề khác. Giả dụ chúng theo ông đi, nhưng còn tiền thì lấy ở đâu ra? Với số đoàn phí ba cọc ba đồng thì làm được quái gì?”
– Nếu chúng chịu mua kế hoạch của tôi, chúng tôi sẽ chiếm được một phần quan trọng trong việc quản lý quỹ hưu và quỹ bảo hiểm
– Chúng dại gì mà giao toàn bộ cho ông.
– Tôi đâu cần đến mức đó, - Daniel nói.
– Chúng tôi chỉ cần giành được một số ghế đồng quản lý viên là đủ cho mọi người tung hoành rồi.
Lansky không phản ứng gì, mãi sau mới hỏi:
– Tôi nghe phong phanh ông sắp dự một buổi gặp mặt ở Nhà Trắng?
Daniel gật. Làm gì Lansky chẳng biết tin này. "Tiệc sáng, mùng sáu tháng Mười, với Tổng thống."
– Ông nói chuyện với Adams rồi chứ?
Daniel lại gật.
Lansky biểu lộ sự tán đồng. "Một mối quan hệ tốt đẹp. Rán mà gần gũi với ông ta."
– Tôi đang tính chuyện đó, - Daniel nói.
– Eisenhower sẽ lại đắc cử. Ông sẽ có một địa vị vững như bàn thạch nếu ông ra đúng lúc những quân bài của mình.
– Tôi đã cầu Chúa rồi.
Lần đầu tiên Lansky nhếch mép cười, khạc ra những tiếng lúc cúc khô khan. "Đang đứng trên bờ vực thảm hoạ mà nom ông vẫn thư thái lắm."
Daniel cười thoải mái, rót cho mình một ly nữa, lần này không pha nước. "Cùng lắm thì bị bật bãi, thế thôi."
Lansky nhìn gã. "Ông cần bao nhiêu?"
– Hai trăm năm chục nghìn. Ngần ấy đủ cho chúng tôi trang trải cho đến khi mọi việc bắt đầu đi vào guồng của nó.
– Đó là một khoản tiền không nhỏ.
– Nhưng so với công quỹ thì có đáng là bao. Chỉ riêng quỹ hưu của UMW đã lên tới hơn sáu mươi triệu, của Nghiệp đoàn Vận tải ô tô cũng suýt soát ngần ấy. Khoản hoa hồng hai mươi phần trăm trong số đó đã lên tới hơn hai triệu mỗi năm.
– Ông sẽ có số tiền trên, - Lansky quyết định.
– Rất cám ơn ông.
– Đừng cám ơn tôi, - Lansky khẽ nói. - Ông hãy chơi đúng luật là đủ. Chúng ta là bạn hàng. Lời lãi cưa đôi.
– Cao quá, - Daniel nói. - Tôi sẽ không biết phải xoay xở thế nào.
– Ông đề nghị bao nhiêu?
– Hai mươi nhăm phần trăm.
– Vậy thì quá ít.
– Cũng có thể nó không nhiều như ông mong muốn thật, - Daniel nói. - Chỉ có các công ty của ông may ra kham nổi, bởi họ có tiềm lực.
Lansky ngẫm nghĩ một lát. "Ông mặc cả chát quá."
– Đâu có. Thực tế là như vậy. Cả hai ta đều đang khó khăn, chúng ta không thể hy vọng được nhiều hơn được.
– Xong, - Lansky nói. Ông ta ấn một cái nút ở thành đi văng. Lát sau gã tóc vàng bước vào, cắp theo một cái cặp tuỳ viên, đặt lên chiếc bàn cà phê trước mặt họ và lui gót. Lansky làm hiệu. "Ông mở ra đi."
Daniel ấn nút và nắp cặp mở tung. Bên trong là những xấp giấy bạc mới tinh, còn nguyên dấu ngân hàng. Gã nhìn Lansky.
– Một phần tư triệu, - Lansky nói. - Ông có thể đếm lại.
– Khỏi cần, - Daniel đáp, dập nắp cặp và đứng lên. -Ông đã chuẩn bị sẵn rồi thì phải?
Lansky mỉm cười. "Phải như vậy mới được. Ai có thể nói trước bao giờ thì một cơ may sẽ tới?"