⚝ 4 ⚝
Michael Rourke rời mắt khỏi tờ báo chủ nhật, nhìn cô con gái bước vào phòng. Áo váy mới, dép mới, mặt hoa da phấn... toàn những thứ lần đầu ông được thấy. "Tối nay con có hẹn à?" Ông hỏi.
Margaret gật đầu. "Con đã chuẩn bị xong bữa tối. Thịt đang quay trong lò, chừng sáu giờ thì lấy ra. Con dặn các em rồi."
– Với Dan Lớn hả? - Ông hỏi sau một thoáng im lặng.
– Vâng ạ.
Ông để tờ báo xuống. "Con có biết ông ta sẽ gặp Tổng thống tại Nhà Trắng vào tuần này không?"
– Ông ta đã nói với con về chuyện ấy.
– Con gặp ông ta chưa?
– Con đã gặp ông ta vào buổi tối thứ năm tuần vừa rồi. Bố nhớ không, cái hôm con nói với bố rằng con sẽ không dùng cơm tốì ở nhà ấy?
– Mãi quá nữa đêm con mới về đến nhà. Con không hề nói với bố rằng con đã ăn cơm tối cùng ông ta.
– Có gì nghiêm trọng đâu, bố. Ông ta là một con người lịch duyệt.
– Ông ta già hơn bố.
– Nếu gặp ông ta, bố sẽ không nghĩ như vậy đâu. Ông ta quan tâm tới mọi vấn đề.
– Bố không muôn con gặp gỡ ông ta quá nhiều. Con nên đánh bạn với những chàng trai cùng tuổi thì hơn.
– Con thèm vào cái đám mới lớn ây. Chúng chả biết gì, chả cần gì ở con, ngoài có một cái thôi.
– Ồng ta thì không chắc.
– Ông ta, một người đàn ông hoàn hảo.
Người bố lắc đầu. "Ông ta có nói gì đến chuyện công việc của bố không?"
– Ông ta chỉ nói rằng đang cố gắng để đạt được cái gì đó thực tế, càng nhanh càng tốt.
– Bao giờ chả thế, - người bố mỉa mai nói.
Margaret nhìn ông. "Bố không tin Dan Lớn sao? Làm sao ông ta lại có thể hứa hão được nhỉ?"
– Bởi vì ông ta đang muốn đi vào trong cái đũng quần trinh trắng và nóng hổi của con, - Michael cay đắng nói.
– Bố! - Margaret bật lên thất thanh.
– Đừng gọi tao bằng bố nữa, - ông nói. - Mày hiểu không kém gì tao, cái tao muốn nói. - Ông nhìn nàng đau xót. - Và có thể đó cũng là cái mày muốn.
– Con không nghe những lời như vậy của bố đâu, -nàng nói, bỏ ra khỏi phòng.
– Margaret! - Ông gọi theo con gái.
Đến ngưỡng cửa, nàng quay lại. "Dạ."
– Ý bố không phải như vậy, - ông nói bằng một giọng hối lỗi. - Bố chỉ lo cho con thôi. Bố đã nói với con về những chuyện tai tiếng của ông ta. Rượu chè, gái gẩm. Bố không muốn con đứng vào hàng những con đĩ rạc ấy, thế thôi. Bố không nỡ nhìn con đau khổ, con gái yêu của bố ạ.
– Con không là một đứa trẻ con nữa bố à, - nàng nói cương quyết. - Con biết giữ mình chứ.
Ông nhìn cô con gái không chớp, đoạn cầm tờ báo lên. "Thôi tuỳ con. Nhưng đừng quên những lời bố dặn."
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô gái, và người cha ngồi chết lặng. Nếu như đôi chân ông vẫn dùng để đi lại được, thì đâu đến nỗi này. Giờ ông là kẻ ăn bám. Trên vai đứa con gái là gánh nặng của cả một gia đình -căn nhà, lũ trẻ. Có thể nó đúng. Nó không còn con nít nửa.
John L. Lewis ngồi sau chiếc bàn làm việc đồ sộ trong một văn phòng tường ốp gỗ sồi với những ô cửa sổ trông ra khu cao ốc trắng loá màu đá cẩm thạch. Như thường lệ, trong bộ com lê đen, áo sơ mi trắng cổ cứng và cà vạt màu be, ông có cái vẻ phớt tỉnh và uy nghiêm của con người nắm trong tay một quyền lực tối thượng. Bên kia bàn là hai phụ tá của ông - Tom Kenedy, đã gần bảy chục tuổi với mái tóc bạc trắng và điệu bộ nhẹ nhàng; Tonny Boyle, trẻ trung và đầy nhiệt huyết. Daniel quan sát hai con người này. Kenedy cẩn thận trong mọi quyết định, một nhà chiến lược tài ba; Boyle, hung hăng và hiếu chiến, một tay gươm để dẹp yên các phái đối lập. Trung dung giữa hai người là John L, một nhà lãnh đạo bẩm sinh với con đường công danh thẳng tắp.
– TVA là một khách hàng sử dụng than đá nhiều nhất thế giới. - Lewis nói. - Bởi nhu cầu vô hạn của họ về loại nhiên liệu này, chúng ta phải đối mặt với hàng trăm hầm mỏ độc lập, không có một ràng buộc nào với công đoàn. Họ bán than với giá thấp hơn các hầm mỏ công đoàn. Điều này không những làm sản lượng các hầm mỏ này giảm sút mà còn gây một ảnh hưởng tai hại đối với những công nhân trong công đoàn bị mất việc, đồng thời tạo thêm những chỗ làm việc mới cho các công nhân ngoài công đoàn ở các hầm mỏ kia. - Ngừng một lát, ông tiếp. - Chúng ta đã làm hết sức mình để yêu cầu chính phủ can thiệp vào vấn đề này, tuy nhiên những lời kiến nghị và thỉnh cầu của chúng ta đã bị làm ngơ. Tình hình trở nên hết sức căng thẳng, nếu cứ đà này tiếp diễn thì toàn bộ cơ cấu mà chúng ta đã dày công xây dựng trong nhiều năm nay có nguy cơ sụp đổ.
Kenedy chỉ khoan thai gật đầu mà không nói gì. Boyle thì nổi máu đâm chém. "Chúng ta chẳng còn cách nào khác. Phải đánh lại, vậy thôi."
Daniel nhìn anh ta.
– Bạo lực đã không mang lại cho cậu một kết quả khả quan nào ở hạt 19 vào những năm 46 và 47, cũng như ở hạt 23 từ năm 48 đến năm 52. Chúng ta chỉ đạt được thắng lợi trong việc buộc các hầm mỏ gây nên việc leo thang giá than phải đóng cửa. Thậm chí sự đóng góp tài chính của UMW ở một số hầm mỏ cũng không cứu họ thoát khỏi phá sản. Điều này không chỉ làm hao tổng số lượng đoàn viên mà còn gây ra những thiệt hại to lớn về tiền của và thanh thế. Cho đến nay chúng ta vẫn chưa biết được trong việc tố tụng chống lại UMW, toà án đánh giá mức tổn thất do những hoạt động của công đoàn mang lại trong những năm ấy là bao nhiêu. Nếu những khoản nợ tiềm tàng được đánh giá đúng, công đoàn sẽ vỡ nợ và sẽ bị xoá sổ chẳng khác gì việc tất cả các đoàn viên trả lại thẻ sinh hoạt vào cùng một ngày.
Boyle chồm dậy. "Cậu có một ý tưởng thông minh hơn phải không? Chúng ta phải làm gì, hả? Chìa cổ ra cho bọn phá đình công quàng thòng lọng vào à?"
– Ngay lúc này thì tôi không có một ý tưởng nào, -Daniel nói. - Nhưng tôi biết điều cậu không thể làm được. Đây là năm bầu cử. Chúng ta không nên manh động, không nên dồn Eisenhower vào cái thế mà với sự hậu thuẫn của phái bảo thủ, sẽ chống lại chúng ta.
– Điều cậu muốn nói là phải chờ đợi chứ gì? - Boyle hỏi.
– Đúng thế, - Daniel lạnh lùng đáp.
– Vậy thì chúng tôi cần cậu để làm gì? Cậu được vời tới đây để trình bày giải pháp của mình.
– Tôi rất tiếc đã làm cậu thất vọng. Tôi không hề nói tôi đã có một giải pháp. Và cậu đúng. Cậu yêu cầu triệu tập cuộc họp này. Tôi thì không. - Gã đứng lên. - Tôi luôn hân hạnh nếu được gặp ông, ông Lewis ạ.
John L. quắc mắt nhìn gã. "Ngồi xuống, Daniel. Tôi chưa tuyên bố bế mạc buổi họp hôm nay." Ông đợi cho Daniel yên vị. "Điều duy nhất rút ra từ buổi gặp mặt với Tổng thống, theo cảm giác của tôi, là ngài đánh giá cậu rất cao."
Daniel không nói gì, John L. tiếp:
– Tôi nghĩ điều đó sẽ tạo cho chính phủ một sự tín nhiệm lâu dài với chúng ta, nếu chúng ta mưu tìm được một phương cách hợp tác. Việc UMW ký kết với CALL một thoả ước đầu tư nghiên cứu các kế sách khả thi về đổi mới tổ chức, thiết lập một quỹ trợ cấp hưu trí thống nhất và các chương trình y tế và phúc lợi xã hội sẽ chứng minh cho Tổng thống thấy rằng chúng ta không phải là một tổ chức quá khích với những hoạt động khinh suất.
Daniel nhìn thẳng vào ông già. "Điều ông nói có nghĩa là chúng ta sẽ thổi lên một màn khói ngụy trang để đằng sau nó, các ông có thể tiếp tục theo đuổi những dự định cũ của mình."
Lewis dặng hắng. "Nói vậy nghe thô thiển quá."
– Nhưng đó là sự thật. - Daniel không khoan nhượng.
Lewis nhìn các đồng sự, đoạn gật đầu.
– Ông Lewis, ông biết danh tiếng của tôi, - Daniel nói. - Tôi sẽ không chịu ngồi im khi tìm ra một cách rõ ràng, những điều có lợi cho các đoàn viên công đoàn đâu.
– Chúng tôi sẽ tận dụng cơ hội đó, - Lewis nói. - Đừng quên rằng chúng tôi đã tranh đấu suốt đời mình vì hạnh phúc của công nhân. Tuy phương pháp và quan điểm của tôi và anh có khác nhau, song động cơ chỉ là một. Về phương diện tài chính, chúng tôi vẫn phải giữ nguyên quyền mời chuyên gia và cố vấn của một công đoàn.
– Cám ơn ông Lewis. Tôi thật lấy làm vinh dự được phục vụ ông và UMW. - Daniel chìa tay ra. - Bao giờ thì ông cần chúng tôi bắt đầu?
Lewis nắm lấy tay gã, nhoẻn cười. "Ngày mai. Còn về chi tiết, anh sẽ làm việc trực tiếp với Tom và Tonny."
Boyle tiễn gã ra tận xe. "Cậu sẽ làm việc với tớ, nhớ đấy nhé."
– Tớ nhớ.
– Đấy là ý tưởng của tớ. John L. không phản đối tí gì. Ông ta già rồi. Tất cả những gì ông ta muốn lúc này là không nhúng tay trực tiếp vào bất cứ hoạt động nào.
– Tớ sẽ giúp ông ấy thực hiện điều đó. Tuy nhiên tớ không thể để ông ta làm một người ngoài cuộc trong các vân đề tài chính được. Ông ta đã đưa UMW dính dáng đến quá nhiều nơi. Ngân hàng Quốc gia ở
Washington, các công ty than Tây Kentucky và Nashville đã vét nhẵn quỹ phúc lợi và hưu trí của công đoàn. Sớm hay muộn chính phủ sẽ phải can thiệp, và khi điều đó xảy ra, nó sẽ kéo theo một thảm hoạ. Nếu ông ta chỉ nghĩ đến các chiến dịch quảng cáo về cách tân tổ chức thì không đủ đâu.
– Cậu có định nói với ông ta không? - Boyle hỏi.
– Vào một thời điểm thích hợp.
– Ông ta sẽ chẳng khoái đâu.
– Biết làm sao được. Ông ấy yêu cầu tớ giúp đỡ. Và tớ sẽ cố. Ông ấy nói với tớ rằng sẽ làm tất cả những gì ông ấy muốn.
– Và cả điều chúng ta đã thoả thuận nữa. Điều này không thay đổi được gì hay sao?
Daniel nhìn anh ta. "Không thay đổi được gì sất. Tớ sẽ làm việc với cậu và sẽ gắng đẩy cậu leo lên ngồi vào ghế chủ tịch. Và ngay lúc này, tớ muốn khuyên cậu một vài lời chân thành. Cậu không phải là John L. và cậu sẽ không bao giờ là ông ta cả. Điều đó có nghĩa là khả năng tránh đòn của cậu còn xa mới sánh nổi ông ta. Khi ông ta chết, cứt sẽ bắn tung tóe lên tận trần nhà. Đứng gần đây cậu sẽ phải cẩn thận để đừng dây phải.”
– Cậu cứ yên trí, - Boyle nói, rất tự tin. - Tớ biết tớ phải làm gì. Không thể vừa làm một gã quân tử lại vừa vận hành cái công đoàn này được.
– Tớ nhất trí như vậy. Chỗ bạn bè, tớ cảnh tỉnh cậu thế thôi.
– Việc đầu tiên tớ muốn cậu làm là gửi ngay một đội xuống Middlessboro, thu thập thông tin về tất cả các hầm mỏ vừa bung ra trên toàn vùng ấy. Chúng tớ cần đánh giá được khối lượng sản phẩm và lực lượng sản xuất của chúng. Tớ có cảm giác rằng nếu chúng ta không sớm nhảy vào, chúng sẽ bóp chết tất cả các hầm mỏ do công đoàn điều hành.
– Cậu để tớ lo chuyện đó, - Daniel nói, ngồi vào xe. - Nhưng khá tốn kém đấy.
– Sáng mai, cậu cần bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
⚝ 5 ⚝Nàng đứng đợi trên vỉa hè trước trụ sở CALL trong khi gã lùi xe đỗ vào một góc phố, rồi đi lại phía nàng.
– Sao em không vào trong nhà?
– Văn phòng của anh khoá rồi, chẳng còn ai trong đó cả.
– Em có thể ngồi tạm ở phòng tiếp tân.
– Cô tiếp viên đã ra về. Cô ấy cũng không biết chắc anh có quay lại hay không.
– Anh xin lỗi, - gã nói, mở cửa cho nàng. Hai người leo lên lầu hai. - Em đợi anh đã lâu chưa?
– Từ lúc sáu giờ chiều.
Gã liếc đồng hồ. Đã quá bảy giờ. "Cuộc họp bị kéo dài". Gã rút chìa khoá, mở cửa văn phòng, và cả hai cùng bước vào. Gã ra bàn rót một ly rượu.
– Em không ngại phải đợi anh lâu dâu, - nàng nói. -Em biết anh sẽ không quên mà.
– Anh phải gọi điện về cho em mới phải.
– Em có trách cứ gì anh đâu.
Gã nhoẻn cười. "Hôm nay em đẹp quá."
Nàng cảm thấy tim đập rộn ràng. "Cám ơn anh."
– Anh có thể sắp xếp cho bố em một việc làm, nếu ông không phản đối. Độ này công việc ở trụ sở khá bận rộn, anh muốn có một người gác đêm đồng thời trực điện thoại luôn.
– Chắc bố em rất vui lòng với công việc đó.
– Ca trực khá dài đấy, từ bảy giờ tối hôm trước đến bảy giờ sáng hôm sau.
– Không sao.
– Vậy tuần tới em đưa bố đến gặp ông Barrington nhé. Ông ta sẽ chỉ dẫn cụ thể phải làm gì.
– Cám ơn anh Huggins.
Gã rót một ly nữa. "Sao em không gọi anh là Daniel nhỉ?"
Nàng bỗng đỏ mặt thẹn thùng. "Nếu anh thích như vậy."
– Dĩ nhiên anh thích như vậy rồi, Margaret à.
– Vâng, anh Daniel, - nàng thầm thì.
– Hay lắm, - gã nói. - Anh gọi vài cú điện thoại đã nhé. Em có vội về cho kịp bữa tối không?
– Em còn thời gian.
Gã nhấc ống nói lên và quay số. Đầu kia dây nói là Moses. "Barrington đây." Gã nghe tiếng trẻ con chơi đùa lao xao.
– Tớ có phá bữa tối của cậu không đấy?
– Tớ đã ăn tối đâu, - Moses nói. - Thế nên cậu mới nghe thấy lũ trẻ la hét.
– Tớ sẽ không làm cậu mất thời gian, - Daniel nói. -Tớ nghĩ chắc cậu rất muốn nghe vài tin vui cho khuây khoả.
– Boyle chịu rồi hả? - Moses hỏi, gần như reo lên.
– Hơn nữa thế kia. John L. còn muốn chúng ta làm giúp họ vài việc.
Moses không tin. "Thôi nào, đừng có dối tớ nữa đi, Daniel. Tớ yếu tim mà, cậu biết đấy."
Daniel cười phá. "Hợp pháp và chính thống một phần trăm. Ông ta muốn chúng ta tiến hành một cuộc nghiên cứu khách quan trên khắp tất cả các địa phương ta sẽ khảo sát hai hạt Kentuky và Midlesboro trước tiên. Cậu phải tập hợp đội ngũ của mình lại và xuống đó ngay."Tớ cần thêm một số nữa mới đủ, - Moses nói.
–Vậy thì tuyển đi. Tớ sẽ phái Daniel Con xuống cùng cậu cho nó học hỏi dần.
Thế còn trường Harvard?
– Sẽ phải hoãn thôi. Quan trọng là phải thu lượm được một vài kinh nghiệm thực tế trước khi bước vào trường. Còn việc học hành nó có thể theo đuổi sau cũng được. Nếu phát hiện thấy nó có một ý tưởng sáng suốt, cậu phải bỏ nó lại đấy và quay về trụ sở ngay đấy nhé.
– Được thôi, Dan Lớn ạ. - Moses hạ giọng. - Bọn
Miami vừa gọi cho cậu đấy. Chúng bảo cậu phải gọi lại ngay.
Tớ sẽ gọi lại.
Giọng Moses lại oang oang. "Chúc mừng cậu. Vậy là chúng mình lại có dịp ra tay khuấy nước chọc trời. Mình thật không đủ lời để khen ngợi cậu."
Daniel hỉ hả ra mặt. "Đấy mới chỉ là khởi đầu thôi. Gặp cậu vào đầu sáng mai nhé."
Gã đặt máy xuống và nhìn qua bàn. "Thêm một cú nữa là chúng ta đi ăn tối."
– Em hoàn toàn không vội.
Gã thông báo số máy cho điện thoại viên đường dài, đoạn che tay vào ống nói: "Đây là bộ quần áo mới của em phải không, Margaret?"
Nàng lắc đầu.
– Đẹp lắm, - gã nói. - Cả em cũng vậy.
Nàng đỏ mặt. "Cám ơn anh."
Điện thoại viên trả lời, đọc cho gã một dãy số. "Bảy, sáu, ba, ba."
– Daniel Huggins gọi đây.
– Ngài chờ cho một giây. - Có một tiếng cách ở trong đường dây. Lansky đã cầm lấy máy. Ông ta đi thẳng vào vấn đề. "Tôi cần ông giúp một việc."
– Ông cứ nói.
– Có một cuộc bầu cử đang tiến hành ở Nghiệp đoàn vận tải ô tô New Jersey. Tôi muốn ông lo sao cho người cần đắc cử phải đắc cử.
– Tôi sẽ cố hết sức, - Daniel hứa. - Tên hắn là gì?
– Tony Pro.
Daniel im lặng một thoáng. Tony Pro à? Anthony Provenzano. Chắc là thằng này. "Không dễ đâu," gã nói. "Ông biết Dave Beck đang chống lại hắn ta."
– Đó là vấn đề của ông, - Lansky lạnh lùng nói. - Cứ bảo Hoffa rằng nếu Tony Pro giành được chức chủ tịch công đoàn địa phương, hắn sẽ không bao giờ còn phải lo lắng đến Nghiệp đoàn vận tải ô tô ở Eastern Seaboard nữa.
– Tôi sẽ bắt tay vào việc ngay.
– Báo cáo thường xuyên cho tôi nghe, - Lansky cúp máy.
Daniel từ từ đặt ống nói xuống. Gã định gọi cho Moses một lần nữa, nhưng lại thôi. Có thể gác việc đó đến sáng mai. No dồn đói góp. Lúc thì chẳng có việc gì làm, lúc lại chẳng biết xoay xở sao cho kịp.
– Có chuyện gì thế, Daniel? - Nàng hỏi.
Gã nhìn nàng. "Anh hơi mệt, thế thôi. Lại một ngày công việc ngập đầu."
– Vậy đừng đưa em đi ăn tối nữa. Anh nên về nhà và nghỉ ngơi đi.
– Anh vừa nẩy ra một ý. Sao lại không đưa em về thăm nhà anh nhỉ? Mamie sẽ chuẩn bị bữa ăn tối ngon lành, ăn xong chúng ta cùng ngồi xem ti vi.
Tim nàng lại đập như trống chầu, tuy vậy nàng vẫn cố giữ cho ánh mắt thản nhiên. "Tuỳ anh thôi."
Đột nhiên gã nhoẻn cười, và gánh nặng tuổi tác cùng đường đời phong sương bỗng dưng bị đẩy lùi. Gã nhấc máy, gọi về nhà. "Mamie, bò thăn và rau thơm nhé. Tối nay có một cô gái xinh đẹp đến làm khách nhà bà."
Căn nhà ấy quá nhỏ so với trí tưởng tượng của nàng, kiểu Cape Code, được xây dựng thành khu. Vì không có gara nên gã phải để xe ngoài đường. Hai người đi qua một thảm cỏ trước khi vào nhà.
Họ chưa bước lên bậc thềm thì cánh cửa đã bật mở. Một phụ nữ da đen đẫy đà, với nụ cười phô hết cả hai hàm răng, hiện ra.
– Chào Dan.
– Mamie, đây là cô Rourke, - Daniel giới thiệu, dẫn bạn gái vào nhà.
– Chào cô Rourke, - Mamie nói.
– Vui mừng được gặp bà, Mamie. - Nàng cười, đáp. - Tôi hy vọng hai chúng tôi không làm phiền bà.
– Ồ, không, có phiền hà gì đâu, cô Rourke. Cô làm việc với Dan thì cô biết thôi. Không bao giờ nói trước là sẽ về nhà cùng với ai. Cô cứ tự nhiên nhé, tôi phải đi lo bữa tối cho xong. - Bà nhìn Daniel. - Tắm rửa và thay quần áo đi.
– Vâng, thưa bà chủ, - Daniel đáp, quay sang Margaret. - Mamie tự coi mình là mẹ anh. Bà hoàn toàn điều khiển cuộc sống của anh.
Mamie làm mặt giận. "Cũng phải có người lo chứ. Nào, anh hãy nghe lời mẹ đi."
Margaret gật đầu. "Đi đi. Cứ để mặc em."
Gã lửng thững leo lên lầu hai trong khi Mamie dẫn nàng vào phòng khách. "Cô ngồi xuống đây để tôi mang lại một ít nước giải khát."
– Khỏi cần, tôi thấy không khát. Bà có cần giúp gì không?
Mamie cười. "Không. Cô cứ ngồi đi." Bà lạch bạch đi ra khỏi phòng, nhưng đến cửa thì ngoảnh lại, hỏi Margaret:
– Cô quen Dan đã lâu chưa?
Nàng lắc đầu. "Chừng hai tháng thôi."
Mamie ngoác miệng cười. "Chắc chắn là anh chị phải có tơ duyên gì đó. Cô không biết đấy thôi, đây là lần đầu tiên Dan dẫn bạn gái về nhà đấy."
Margaret nhìn theo khi bà quay đi. Nàng nghe thấy tiếng đập cửa ở trên lầu. Bất giác nàng quan sát gian phòng một lượt. Các tiện nghi đều đã lỗi thời, cồng kềnh và nặng nề, chen chúc trong một không gian quá hẹp. Ở góc phòng kê một chiếc bàn có máy điện thoại, phía tường đối diện với đi văng là cái ti vi, bên trên là một giá sách đầy phè và mốc meo như chẳng bao giờ được mó tới. Trên tường treo vài bức hoạ thuộc trường phái trừu tượng. Ngoài ra không còn gì.
Chợt nảy ra một ý nghĩ, nàng nhìn lại gian phòng thêm lần nữa. Thật lạ lùng. Không hề có bức chân dung nào. Mọi phòng khách đều có treo chân dung của một ai đó, còn ở nhà nàng thì đầy rẫy.
Nghe tiếng bước chân ở ngoài cầu thang, nàng nhìn ra. Gã đã khoác lên mình chiếc áo thể thao, phanh bộ ngực vạm vỡ với một đám lông xoăn tít. Tóc gã vẫn còn ướt. Thấy nàng chăm chú nhìn, gã nở một nụ cười hết cỡ. "Có gì không bình thường mà em nhìn anh ngơ ngác vậy?"
Nom gã trẻ ra nhiều. Nàng lắc đầu. "Lần đầu tiên em thấy anh không phải trong bộ com lê và chiếc cà vạt."
– Khi lên giường anh vẫn cởi chúng ra đấy chứ.
Nàng đỏ mặt.
– Để anh ngó qua bếp xem bữa tối đã sẵn sàng chưa, - gã nói. - Em thích ngồi luôn ở đây hay ra bếp?
– Tuỳ anh thôi.
– Vậy chúng ta cùng ra bếp. Dùng bữa ở đấy tiện và thoải mái hơn.
Ăn tối xong họ quay vào phòng khách. Gã bật máy thu hình và đặt chai whiskey ra trước mặt.
Màn hình bừng lên, chiếu sáng căn phòng. Nàng ngồi xem thích thú. Nhà nàng chưa sắm được ti vi. Trái lại, gã tỏ ra ngán ngẩm, chỉ mải miết với ly rượu. Họ xem phim một lát rồi nghe bản tin mười một giờ đêm. Suốt thời gian đó, hai người chỉ nói với nhau vài lời rụt rè, ngồi trên cùng một chiếc đi văng nhưng cách nhau cả mét.
Rốt cục, gã đứng lên. "Muộn rồi, Margaret ạ. Chúng ta ra bến xe là vừa."
Nàng chỉ nhìn gã mà không nhúc nhích.
– Em không nghe thấy anh nói gì à?
– Em nghe thấy.
– Chúng ta đi thôi.
Nàng từ từ đứng lên và bước lại gần gã. "Daniel." -Gì?
– Em tới đây không phải để ăn tối.
Gã nhìn nàng. "Anh đủ tuổi làm bố em."
– Nhưng anh đâu phải là bố em.
– Em nghe người ta nói về anh rồi chứ? Thậm chí cả bố em cũng đã khuyên em phải đề phòng còn gì.
– Đúng như thế.
– Tất cả đều không nghĩa lý gì với em hết sao?
Nàng gật đầu. "Có nghĩa lý chứ."
– Vậy thì em hãy để anh đưa em ra bến xe, trước khi chúng ta kịp làm một cái gì đó khiến cả hai phải hối tiếc.
Nàng nhìn thẳng vào mắt gã. "Anh không muốn em sao?"
Gã làm thinh.
– Em muốn anh, - nàng nói. - Ngay từ phút bước chân vào văn phòng của anh, em đã cảm thấy thèm khát anh dữ dội.
– Anh không thể làm tình với một đứa trẻ.
– Em sẽ nói với anh cái điều đã nói với bố em. Em không còn là một đứa trẻ nữa.
Gã lại im lặng.
– Em không phải là một trinh nữ. Nếu cái đó làm anh băn khoăn. Đây là lần đầu tiên em thèm muốn một người đàn ông. Giữa hai đùi em đã nóng như có lửa đốt, em không thể đi lại được nữa.
Gã chằm chặp nhìn nàng một lúc lâu, đoạn quay ngoắt, bỏ đi. "Chụm hai chân lại mà nhảy," gã nói cộc cằn. "Anh sẽ chở em về nhà. Anh muốn thưa chuyện với bố em."
– Không. - Nàng bật lên. - Anh cứ nói với em cũng được.
– Em bao nhiêu tuổi?
Nàng thoáng do dự. "Gần tròn mười bảy."
– Vậy thì anh phải thưa chuyện với bố em thôi, - gã nói. - Em biết không, anh muốn cưới em.