⚝ 7 ⚝
Daniel trở mình và mở bừng mắt ra. Margaret đang âu yếm nhìn gã. Gã nhoẻn cười, nhoài người hôn nàng.
– Đêm qua anh mê ngủ đấy.
– Anh không biết, - gã nói.
– Anh khóc trong mơ. Anh bất hạnh lắm à?
Gã lắc đầu, tung chăn bật dậy. "Em thấy trong người ra sao?"
– Bình thường. Em cảm thấy hình như con nó đạp thì phải.
Gã quay lại nhìn nàng. "Đáng ra em phải đánh thức anh dậy."
– Em không dám chắc, nên thôi. Chưa đầy năm tháng mà anh.
– Nếu là con trai thì có thể nó đạp đấy.
– Anh thích nó là con trai à?
Gã gật đầu.
– Anh đã có một đứa con trai rồi đấy thôi, - nàng nói. - Anh chưa thoả mãn nó hay sao?
– Đâu có. Đơn giản là... - Gã suy nghĩ một thoáng. -Dan Con chỉ là một mặt của anh thôi. Mặt hành động. Nó thật giảo hoạt. Nó sẽ tiến xa hơn anh trên con đường công danh của mình.
– Thế còn đứa này?
– Anh muốn có một đứa con cảm xúc giống anh. Nó phải ước mơ như anh đã từng ước mơ thời anh còn là một chú nhỏ. Nó cảm nhận được cái đẹp của những con người và sự vật quanh mình. Đối với nó, cuộc đời không phải là một chuỗi sự kiện bao giờ cũng giải thích được một cách lô gích.
– Một đứa con gái liệu có cảm xúc được như vậy không?
Gã cười. "Anh nghĩ là được. Nhưng đây sẽ là một đứa con trai."
– Nếu nó là con gái thì anh thấy có hạnh phúc không?
– Không.
Nàng im lặng một thoáng. "Đây sẽ là một đứa con trai." Nàng ra khỏi giường và bước tới một tấm gương. "Bụng em không lớn lắm, nhưng ngực thì trái lại."
– Rất đẹp.
– Anh khoái những bộ ngực bự à?
– Anh chỉ thích bộ ngực của em thôi.
Nàng vớ lấy chiếc áo choàng.
– Em đi làm bữa sáng đây.
Gã cười. "Em cứ để Mamie lo việc đó."
– Em muốn tự tay nấu lấy bữa sáng cho anh, còn Mamie đảm nhận mọi việc còn lại.
Gã vòng tay ôm nàng:
– Mamie không thể đảm nhận tất cả mọi việc được.
Nàng hiểu ý tứ trong câu nói của gã.
– Em hy vọng như vậy, - nàng nói, kiễng chân hôn lên má gã.
Gã lùa tay vào trong lần áo choàng của nàng, mân mê bộ ngực. Chúng chắc, mẩy. Đầu vú của nàng bắt đầu cương lên, và gã cảm thấy toàn thân rạo rực.
– Lên giường đi, em.
Nàng đổ hẳn người vào gã. "Anh muộn giờ làm mất thôi."
Kéo tấm áo choàng tuột khỏi vai nàng, phanh bộ ngực trắng ngần ra, gã áp mặt vào đây, nhẹ nhàng rê lưỡi thành những vòng tròn quanh núm vú của nàng. "Nếu bỏ bữa sáng thì anh vẫn kịp đi làm."
Cả hai từ từ ngã xuống giường, nàng vòng chân kẹp chặt lấy hông gã khi gã đi vào trong nàng. "Daniel," và nàng hổn hển. "Tuyệt quá. Tuyệt quá, Daniel."
Khi nàng bước vào bếp thì chỉ còn lại một mình Dan Con ngồi bên bàn ăn. "Chào má Maggie," nó cười, lên tiếng.
– Chào D.J. - Nàng mỉm cười đáp lại, đoạn rót một ly cà phê và ngồi xuống trước mặt Dan Con. - Bố đi làm rồi à?
Nó gật đầu. "Ông đang chở Mamie ra chợ."
– Thứ hai tới cậu vào trường à?
Dan Con cười. "Nếu như cặp uyên ương có thể tự xoay xở được."
– D.J., - nàng bật lên, hơi mếch lòng. Sau lần đầu tiên gặp nhau, Margaret đã gọi Daniel Con như vậy. Dan Con trả miếng bằng cách gọi nàng là má Maggie, tuy nhiên hai người không hề có mặc cảm về nhau, mà trái lại, khá thương yêu nhau, kẻ này tôn trọng tình cảm của người kia đối với Daniel. - Đêm qua ông ấy ngủ không ngon giấc.
D.J. nhìn nàng.
– Hình như có điều gì phiền muộn, - nàng nói. - Từ tuần trước ông bắt đầu mang theo súng mỗi khi ra khỏi nhà.
– Ông không nói gì với đằng ấy à?
Nàng lắc đầu. "Không. Khi tôi hỏi, ông chỉ ậm ờ đáp rằng xưa nay vẫn làm như vậy."
– Đúng đấy. Tôi phát hiện ra điều đó từ hồi còn bé cơ.
– Có chuyện gì vậy, D. J.? Tôi đâu còn là một đứa trẻ. Nói gì thì nói, tôi vẫn là vợ ông.
– Ông ấy cũng không tâm sự gì với tôi cả. - Dan Con suy nghĩ vài giây. - Hậu thuẫn cho UMW, ông ấy đã tự tạo cho mình không ít kẻ thù từ vụ rối loạn ở Jellico hai tháng trước đây.
– Đằng ấy có nghĩ là tính mạng ông đang bị đe doạ không?
D.J. lắc đầu. "Tôi không nghĩ vậy. Suốt đời ông ấy sống trong những cuộc chiến như thế này."
– Vậy thì điều gì đang chờ ông ấy?
D.J. nhìn nàng. "Đằng ấy nói làm tôi sợ."
– Tôi đâu có ý định làm đằng ấy sợ, - nàng nói, nước mắt chảy dài. - Tôi yêu ông thực tình. Đằng ấy biết điều đó. Ông là người đàn ông hoàn hảo nhất mà tôi đã gặp.
D.J. vụng về biện hộ. "Có thể việc ông mang súng chẳng nói lên cái gì cả. Ông vẫn luôn luôn làm thế mà. Có khi chúng ta đang lo sợ trước một mối nguy hiểm không hề tồn tại cũng nên."
Nàng khóc nấc lên. "Tôi muốn giúp ông ấy. Tôi muốn góp ý với ông ấy, nhưng không biết bằng cách nào. Ông ấy hiểu biết quá rộng về mọi lĩnh vực, còn tôi thì dốt nát."
D. J. nhoài người qua bàn, vỗ nhẹ lên tay nàng. "Đằng ấy cố nghĩ ngơi lấy một lát. Lo lắng bồn chồn chỉ làm hại đến đứa bé thôi."
– Đằng ấy ăn nói y hệt bố, - nàng hít một hơi, và nụ cười bất đầu nở trên môi. - Chắc ông ấy sẽ nói với tôi vậy thôi.
– Có thể lắm, - D.J. thú nhận. - Nhưng tôi e rằng tôi không giống nổi ông, mặc dầu rất muốn.
Daniel đỗ xe vào một lối mòn đằng sau nhà kho, leo lên chiếc cầu thang ọp ẹp và gõ vào cánh cửa sắt. Ba nhặt một khoan.
Cánh cửa bật ra ngay tức thì. Một người đàn ông to béo đã đứng sẵn ở đó, nhìn gã không chớp.
– Ông Huggins?
Daniel gật đầu.
– Đi lốì này.
Gã theo ông ta đi qua gian kho dài, trống trơn, với các trụ chống mốc meo bụi bặm, rồi leo lên một cầu thang nữa ở phía cuối toà nhà. Bước qua một cánh cửa thép, hai người rơi vào một văn phòng, nơi một nhóm nhân viên đang mải mê với công việc cạo giấy của mình. Hai người cứ lẳng lặng đi qua và đẩy tiếp một cánh cửa nữa. Trong gian phòng này người ta không cạo giấy, mà đang đếm bạc quanh chiếc bàn. Tiền giấy và tiền xu chất cao thành đống. Họ tiếp tục bỏ qua, bước sang một căn phòng tường quét ve trắng, bày biện giản đơn. Lansky đang ngồi lù lù sau một chiếc bàn. Phía trước là vài cái ghế cọc cạch, mỗi thứ một kiểu. Kè kè bên ông ta là hai gã vệ sĩ mà Daniel đã có dịp biết tới trong chuyến đi Florida lần trước. Sau một cái phẩy tay của Lansky, chúng biến mất cùng với người dẫn đường, để Daniel ngồi lại một mình với ông ta.
– Ông đã làm một việc rất tốt, - Lansky nói. - Tôi cho đây là lần đầu tiên trong lịch sử, các công đoàn viên được hưởng một phần lợi tức đáng kể trong quỹ hưu trí và bảo hiểm. Tuy nhiên họ bị các quan chức 0 ép và bưng bít dữ lắm nên không biết có thực sự ý thức được việc ông đã làm cho họ hay không.
Daniel vẫn ngồi im.
– Công việc của chúng tôi cũng không đến nỗi nào. Mặc dầu có vài công ty bảo hiểm phàn nàn rằng ông mặc cả quá riết róng.
– Mặc mẹ chúng nó, - Daniel đáp cộc cằn. - Chúng nó cũng đã xơi đủ, hớt tay trên đâu có phải dễ.
Lansky nhìn gã, vẻ bối rối. "Ông là một con người kỳ cục, Dan Lớn ạ. Theo chỗ tôi biết, dây vào vụ đó ông chẳng được lợi lộc gì, chi tổ nhọc xác. Số tiền cho nợ thì được thanh toán theo kỳ hạn, hoa hồng lại chui vào quỹ công đoàn, ông chẳng kiếm chác được gì ngoài một dúm lương còm cộng với dăm xu phụ phí. Phần thưởng dành cho ông thì nằm ở đâu?"
Daniel cười tủm. Rõ ràng là nhất cử nhất động của gã đều không qua khỏi mắt Lansky. "Tiền không phải là tất cả. Tôi là một người duy tâm."
– Duy tâm hay duy vật thì cũng chẳng chê tiền bao giờ.
– Tôi đâu có nói tôi không cần tiền. Tôi chỉ nói nó không phải là tất cả. Ông đã có đủ tiền, thế nhưng ông vẫn phải làm việc cật lực đấy thôi.
Lansky nhìn gã tư lự, không nói gì.
– Sao ông không hồi hưu để an hưởng nốt những năm tháng còn lại của cuộc đời?
– Chẳng dễ đâu, - Lansky đáp. - Tôi có những nghĩa vụ phải hoàn thảnh.
– Tiền sẽ thay ông hoàn thành những nghĩa vụ đó. Nó còn làm được hơn thế nữa cơ. Có một việc ông không dứt bỏ được.
– Theo ông, đó là cái gì? - Lansky hỏi.
– Quyền lực.
Lansky nhìn gã không chớp.
– Ông cũng theo đuổi cái đó.
– Phải. Nhưng tôi sẽ không mua nó bằng đồng tiền của những con người mà tôi đại diện đâu.
– Thế ông tính giành lấy nó bằng cách nào?
– Đơn giản thôi. Tôi kết giao với quỉ.
– Điều đó không phản bội lại đức tin của ông sao?
– Không hề. Phương pháp của tôi là cực tiểu hoá khả năng gây tội ác. Những việc tôi làm trong sáu tháng qua đã mang lại cho hơn sáu trăm nghìn đoàn viên một lợi tức từ quỹ bảo hiểm và hưu trí, lớn hơn hai mươi phần trăm so với trước đó. Và nếu tôi không tiếp tục gây áp lực thì UMW sẽ chẳng bao giờ chịu xì tiền mở mười nhà thương ở Virginia và Kentucky vào tháng sáu tới.
– Làm như vậy có phải là ông đang cũng cố địa vị cho những con quỷ đang nắm quyền lực không?
– Tôi không phải là một cảnh sát, ông Lansky ạ. Tôi không hề cử họ vào những chức vụ đó. Các đoàn viên phải tự quyết định xem ai là kẻ xứng đáng đại diện cho quyền lợi của họ. - Daniel rút ra một điếu xì gà, cắm vào khoé miệng nhưng không châm lửa. - Tôi đã dành cả cuộc đời cho phong trào công đoàn, ông Lansky ạ. Tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh tượng bất công ở cả hai phe. Tôi đi đến kết luận rằng không thể đứng bên ngoài mà thúc đẩy nó được. Muốn cải tiến một hệ thống, anh phải làm việc với nó.
Lansky nhìn gã. "Ông cứ hút tự nhiên." Đợi cho gã châm lửa xong, Lansky mới hỏi, "Tôi giả định rằng quỹ hưu trí của ông, cho dù cá nhân ông được lĩnh năm phần trăm hoa hồng trong đó?"
– Ông muốn nói tới chuyện tiền nong ở đây sao? -Daniel hất đầu ra cửa.
– Vâng.
– Ông đã giả định đúng, ông Lansky ạ.
Lansky im lặng một thoáng. "Nhưng ông cũng không từ chối hợp tác với bất cứ công đoàn nào, thậm chí kể cả khi họ bị AFL -CIO loại khỏi mạng lưới của mình vì tội tham nhũng?"
Ông muốn nói tới ba nghiệp đoàn: Vận tải ô tô, Lương thực và Giặt là?
– Tôi đang nói về họ, về nghiệp đoàn xây dựng, nghiệp đoàn ILA cùng nhiều tổ chức khác nữa. Tôi đang nói về gần hai triệu rưỡi công đoàn viên có nhu cầu tìm một chốn nương thân trong vài năm tới.
– Việc những điều kiện mà tôi đang làm việc bây giờ, tôi không có ý đồ thành lập một tổ chức để chống lại AFL-CLO. Nhưng tôi đã nói, mục tiêu của tôi là mang lại cho người lao động một quyền lợi xứng đáng với công sức của họ, bằng cách làm việc với các nhà lãnh đạo do họ bầu lên, chứ không phải kiểm soát họ.
Lansky nhoẻn cười. "Ông có nhớ chuyện Quỷ Sa tăng và Daniel Webster không? Ông tin chắc tên ông không phải là Daniel Webster Huggins chứ?"
Daniel cũng cười xòa. "Không. Đây là Daniel Boone."
– Và tôi không phải là quỷ Sa tăng, - Lansky nói nhỏ nhẹ, - nên ông cũng đừng biện hộ cho quyền lợi của người lao động với tôi.
– Tôi rất vui khi nghe ông nói ra điều đó. Thú thực, tôi đã bắt đầu thấy bất an.
– Ông đã tự tạo cho mình quá nhiều kẻ thù, Dan Lớn ạ. Một số kẻ được ông giúp đỡ không tiếc sức nay quay sang oán giận và ghen tức với uy tín và sự ngưỡng mộ mà ông giành được trong nghiệp đoàn của họ.
– Suốt đời tôi chỉ tạo nên kẻ thù, ông Lansky ạ. Bởi vậy mà tôi học được cách sống giữa những kẻ thù của mình.
– Tôi cũng vậy, - Lansky khẽ gật đầu. Và tôi muốn ông áp dụng ngay vài biện pháp phòng thân mà tôi đã sử dụng một cách hữu hiệu trong nhiều phen lâm nguy.
Daniel im lặng. Đó là vấn đề cốt tử của cuộc gặp này. Sau một giây gã đứng lên. Do vài tiếng nói thầm đến được tai gã vào phút ấy mà gã bắt đầu mang theo súng mỗi khi ra khỏi nhà. Trong thâm tâm, gã lấy làm sung sướng vì mối đe dọa đã không đến từ phía con người nhỏ bé và yếu ớt đang ngồi trước mặt. Gã cảm thấy trong mình trào lên một tình cảm gần như máu mủ với người đó. Cả hai đều là những tạo vật bị ruồng bỏ. "Cám ơn cậu, Lansky," gã nói. "Tớ sẽ làm những gì có thể".
Lansky mỉm cười, ấn một cái nút trên bàn. Hai gã vệ sĩ bước vào phòng. Cuộc gặp kết thúc.