← Quay lại trang sách

⚝ 13 ⚝

Daniel ngây người nhìn chổng báo cáo trước mặt. Một cảm giác chán chường, tuyệt vọng đè nặng lấy gã. Bất giác gã dộng nắm đấm xuống mặt bàn. "Hỏng bét rồi, mẹ kiếp!"

Cả Moses lẫn Jack dều gật mình quay lại nhìn gã, nhưng không nói gì. D.J. đứng dựa vào tường, mắt không rời bố. Dạo đó là tháng Sáu, mà trường của nó thì mãi đến đầu thu mới khai giảng.

– Mười ngày nay, tôi chu du hàng nghìn dặm, nói chuyện với hơn năm mươi công đoàn lớn nhỏ, với số thành viên từ tám đến mười nghìn người, và kết quả, chỉ thu được có năm trăm bảy chục đơn vị quyên góp. Không có cách gì làm cho những thằng ngốc ẩy hiểu được đây là cơ hội ngàn năm có một. Lần duy nhất trong đời chúng được bỏ tiền ra đầu tư mà không sợ bị lỗ vốn.

Moses an ủi. "Người ta thường nói bụt chùa nhà không thiêng đôi khi lại đúng."

– Ngần ấy chẳng giải quyết được cái mẹ gì hết, -Daniel tiếp. - Chúng ta cần ít nhất là tám chục đến một trăm ngàn đóng góp cơ.

– Theo tôi ông nên khoa trương lên một chút, - Jack nói. - Dân chúng muốn nhìn thấy một bầu trời xanh điểm những hạt vàng sau khi cầu vồng biến mất.

– Đó không phải là phong cách của tôi. Tôi đâu phải là một thằng lừa đảo. - Gã nhe răng cắn lấy điếu xì gà. - Lần tới tôi đi đâu?

– Tới địa bàn trọng điểm. Detroit. - Jack đáp. - Ở đấy có cả thảy mười lăm nghìn đoàn viên. Ngoài Nghiệp đoàn Vận tải ô tô, Reuther còn hứa sẽ vận độ ng cả UAW tham gia nữa, bởi vậy, ông sẽ diễ n thuyết trước một cử tọa đông đảo đến mức chúng tôi phải sử dụng đến màng lưới truyền hình và phát thanh.

Điếu xì gà trên môi Daniel như đông cứng lại. "Chúng ta hủy chuyến đi này có hay hơn không? Tôi chả khoái cái cảnh cả nước nhìn tôi ngã giập đít."

– Bố ơi. - D.J. bước lại bàn Daniel. - Con có một cách nhưng không biết có thực hiện được hay không.

Ông bố nhìn nó. "Nói nghe coi. Lúc này tao sẵn sàng nghe bất cứ thứ gì."

– Chưa chắc đã áp dụng được vào đây, - D.J. rụt rè. - Số là con vừa trả xong môn thi mua hàng bằng tín phiếu và hợp đồng thanh toán từng đợt.

Daniel dỏng tai chăm chú. "Tiếp?"

– Bố biết người ta vẫn mua xe hơi, tiện nghi và các vật dụng đắt tiền khác bằng cách đó mà.

– Thì sao?

– Họ trả lần, từng tuần, từng tháng, bao giờ thanh toán hết thì thôi. Khi ký kết hợp đồng, bên bán hàng thỏa thuận mức độ giảm giá với một nhà băng nào đó, để nhà băng này chi tiền cho họ ngay, trong khi bên mua hàng thanh toán tiền cho nhà băng theo từng đợt, trong một thời gian dài. Bên bán nhận được tiền ngay, còn bên mua nhận được hàng ngay. Nhà băng là cầu nối trung gian.

– Nhưng đây là một trường hợp khác, - Daniel nói.

– Đúng vậy. Nhưng chúng ta cứ coi cổ phần trong quỹ hỗn hợp là một mặt hàng cần phải bán. Bố hiểu rõ không kém gì con rằng một người bình thường ắt phải cân nhắc năm lần bảy lượt mới chi ra một trăm đô la một lúc, nhưng nếu chỉ vài đô la một tuần thôi thì họ lại cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

– D.J. đã đưa ra một sáng kiến rất hay, - Jack thốt lên.

– Nhưng trong công việc của chúng ta không nên làm như vậy, - Daniel nói.

– Chúng ta vẫn có thể làm được, - Moses nói xen vào. - Công nhân có thể trả thẳng cho công đoàn của mình, và các công đoàn lại gửi lên cho chúng ta từng tháng một.

– Đúng vậy, - Jack gật đầu. - Và nếu chúng ta ký kết được một hợp đồng nghiêm túc, tôi tin sẽ tìm được một ngân hàng để thỏa thuận số tiền lấy ra.

Đến đây Daniel mới rê ngọn lửa diêm vào đầu điếu xì gà. Gã mở cờ trong bụng. Đúng lắm. "Có thể coi là chúng ta đã tìm được nhà băng. UMW là cổ đông trọng yếu của Ngân Hàng Quốc Gia ở Washington. Tôi tin Lewis có thể thuyết phục được Barney Colton, giám đốc điều hành, cấp tiền cho chúng ta."

Gã ngẩng nhìn con trai. "Con đã có một ý tưởng rất thông minh."

D.J. đỏ mặt. "Chưa biết thế nào đâu bố ạ. Nhỡ không thực thi được thì sao?"

– Không. Chúng ta phải biến nó thành hiện thực. -Gã quay sang Jack. - Tụi phóng viên truyền hình và phát thanh quan tâm đến sự kiện này lắm nhỉ?

– Chúng cho đây là một câu chuyện thú vị. Lần đầu tiên trong lịch sử, giai cấp công nhân đã gây dựng được một quỹ hỗn hợp để đầu tư tiền của mình vào đồng vốn.

Daniel nhìn anh ta. Bỗng nhiên gã cảm thấy rạo rực. "Kế hoạch này phải thành công. Mọi việc đang diễn tiến theo một chiều hướng hết sức khả quan. Vô hình chung, chúng tạo cho chúng ta một cơ hội cải tổ cơ cấu công đoàn trong phạm vi toàn Hợp Chủng Quốc."

– Nom anh hồi hộp lắm, Daniel ạ, - Margaret nói trong khi quan sát gã đóng chiếc va ly nhỏ, chuẩn bị hành trang cho chuyến công du đến Detroit.

Gã hít một hơi căng lồng ngực:

– Hỏng lần này thì kể như trắng tay.

– Căng thế kia ư? - Nàng hỏi. - Chúng ta vẫn sống đàng hoàng đấy chứ.

– Em không hiểu đâu. Trong phong trào công đoàn, ngồi yên có nghĩa là đi thụt lùi, là tự loại bỏ mình, là chết.

– Lệ phí các hợp đồng tư vấn của anh vẫn được thanh toán đều đặn, đúng không? Chúng ta có thể sống yên ổn trên số tiền đó.

– Đó là vào thời điểm này thôi, - gã giải thích. - Em nghĩ chúng ta có thể trụ được bao lâu? Chẳng mấy chốc các hợp đồng tư vấn sẽ được thanh lý. Lúc đó, nếu không kéo nổi một công đoàn nào vào cuộc nữa là chúng ta thất nghiệp. Khi không kết nạp thêm được một hội viên mới, người ta sẽ tự hỏi liệu chúng ta còn cần thiết cho họ nữa không. Và đó là ngày tận số của chúng ta.

Nàng im lặng khi gã đóng nắp va ly lại. "Việc này quan trọng đến thế ư, anh?"

– Đúng, - gã đáp. - Suốt đời anh chỉ ước mơ làm được một cái gì đó thật quan trọng cho phong trào công đoàn. Nhưng trớ trêu thay, mỗi lần anh hăm hở ra tay là một lần cứt dây đầy mặt. Tên gọi của cuộc chơi này là chính trị. Anh cần nắm lấy một công đoàn để làm căn cứ địa, tuy nhiên người ta chẳng bao giờ để anh có cơ hội này, bởi vì anh có cách làm của riêng anh. Họ sợ không nhập cuộc nổi với anh. Nhưng cuối cùng thì anh cũng đã tạo được một thời cơ. Lần này anh sẽ buộc tất cả phải lắng nghe anh bằng thứ ngôn ngữ duy nhất mà ai cũng hiểu: Tiền bạc và quyền lực.

Gã xách va ly xuống lầu một. Nàng bước theo. Để chiếc va ly ngoài hành lang, gã vào phòng khách, rót một ly whiskey.

– Anh đã chuẩn bị xong bài nói chưa?

– Chưa, anh còn phải sửa lại một vài chỗ, nhưng sẽ hoàn chỉnh vào ngày mai, trước khi bước lên diễn đàn.

– Em muốn theo anh quá, - nàng nói.

– Anh cũng muốn như vậy. Nhưng lần này bọn anh sẽ không phải đợi lâu. Chỉ hơn hai tuần thôi.

– Với em đó là một khoảng thời gian bất tận.

Gã mỉm cười. "Nó sẽ trôi nhanh hơn em nghĩ." Gã đặt va ly xuống. "Em biết khi cần đến anh thì gọi ở đâu chưa?"

Nàng gật đầu. "Em đã ghi số điện thoại khách sạn ra cạnh máy."

– Anh sẽ gọi điện cho em thường xuyên.

– Em sẽ ở nhà xem anh trên ti vi. Jack cho em biết rằng bài nói của anh sẽ được phát đi trong các chương trình thời sự buổi tối.

– Anh cầu mong cho mọi chuyện suôn sẻ. Truyền hình vẫn còn là một cái gì đó xa lạ đối với công chúng.

– Đâu sẽ vào đó thôi, anh đừng lo quá. Em chỉ sợ anh bị bọn đàn bà lẳng lơ ẵm đi mất. Nghĩ đến đó, em lại thấy nẫu cả ruột.

Gã cười xòa. "Đừng nhân đôi nỗi buồn, hãy nhân đôi niềm vui."

Nàng cũng cười lên với gã. "Em không chờ được đâu.

Em cảm thấy mình lại là một trinh nữ, và cứ nghĩ đến lần làm tình đầu tiên sau khi sinh nở, em lại đứng ngồi không yên."

– Anh hứa sẽ ghi nhớ điều này.

– Daniel.

Gã nhìn nàng. Giọng nàng bỗng trở nên nghiêm túc. "Thậm chí nếu chuyến công du này thất bại thì chúng mình vẫn không trắng tay đâu. Chúng mình còn có nhau. Em đâu cần một cuộc sống xa hoa."

Gã hôn lên má nàng. "Anh biết thế, cưng ạ. Đó là một trong những nguyên nhân khiến anh yêu em."

– Em rất vui khi nghe anh nói như vậy. Em những tưởng anh chỉ yêu sắc đẹp của em thôi.

– Cả sắc đẹp của em cũng vậy.

Bên ngoài, tiếng còi xe hơi đã vang lên.

– Xe tới rồi, anh đi nhé.

Nàng tiễn chân gã ra đến cửa. "Anh nhớ chuyển lời chúc sức khỏe của em tới D. J. và các đồng nghiệp của anh."

– Anh sẽ chuyển. - Gã nhìn nàng. - Anh quên không dặn em là cần gì thì cứ gọi cho Jack. Đừng ngại.

– Em tưởng anh ấy cũng theo anh.

– Bọn anh đã thay đổi kế hoạch vào phút chót. Jack phải đợi in xong toàn bộ số hợp đồng mua cổ phần để mang tới Detroit trước khi cuộc mít tinh khai mạc.

– Vậy là chỉ có D.J. và Moses sẽ đi cùng anh?

– Anh không cần gì ở đây nữa. Hoffa đã phái đến cho anh một vài nhân viên của ông ta. - Gã cúi xuống hôn tạm biệt vợ. - Em nhớ giữ gìn cẩn thận. Anh sẽ quay lại vào ngày kia.

– Chúc anh may mắn. - Nàng kiễng chân hôn gã. -Nhớ tránh xa bọn đàn bà hư đốn nhé. Em yêu anh.

– Anh cũng yêu em lắm.

Nàng đứng trên khung cửa, nhìn gã ngồi vào xe. Gã nhoài người ra ngoài, vẫy tay chào nàng. Nàng đáp lại, và chiếc xe lăn bánh. Nàng trông theo cho đến khi nó rẽ vào một góc phố rồi biến mất. Vừa lúc đó, có tiếng chuông điện thoại reo. Nàng khép cửa và đi tới cầm máy.

Đầu kia giây nói là Jack Haney. "Dan Lớn đi chưa?"

– Ông ấy vừa đi xong.

– Tôi sẽ gọi cho ông ấy khi cả đoàn tới Detroit.

– Có chuyện hay sao?

– Không. Tôi muốn thỏa thuận lại với ông ta một số điểm trong văn phong của bài nói. - Jack ngập ngừng. - Mai cô có nhà không?

– Có.

– Tôi sẽ gọi điện tới xem tình hình sức khỏe của cô ra sao. Trước khi đi Dan Lớn có nhờ tôi trông nom cô.

– Ông ấy cũng đã nói với tôi như vậy. - Đến lượt nàng ngập ngừng. - Này anh Jack, nếu rỗi, sao anh không tới đây dùng bữa tối với chúng tôi, rồi cùng xem ti vi?

– Ấy chết, thế thì phiền cô quá.

– Có gì đâu, Mamie sẽ lo hết mọi thứ mà. Vả lại có anh tôi cảm thấy đỡ trống trải hơn.

– Cám ơn cô. Dẫu sao mai tôi cũng cứ gọi lại, phòng cho trường hợp cô thay đổi quyết định.

– Tôi sẽ không thay đổi đâu mà.

Anh ta do dự một thoáng. "Thôi được. Cô muốn tôi tới vào lúc mấy giờ?"

– Bẩy giờ được không?

– Tôi sẽ y hẹn. - Anh ta đáp.

Nàng đặt máy xuống, leo lên phòng ngủ, chậm rãi cởi bỏ quần áo. Nhìn vào gương, nàng thấy cái bầu lớn tướng đã bắt đầu sệ xuống. Nàng chui vào chiếc áo ngủ và lên giường.

Vùi đầu vào chiếc gối mềm, nàng nghĩ tới Jack, cảm thấy một niềm vui nho nhỏ khi mời anh ta tới nhà ăn tối. Đấy là lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng với nhau. Anh ta có vẻ là một người đàn ông lịch thiệp, với nàng anh ta hơi khô khan, có lẽ bởi nàng là bà chủ tịch thôi. Tuy nhiên anh ta luôn tỏ ra nhã nhặn và tế nhị, chứ không như những người đàn ông khác mà chỉ qua thái độ cư xử với nàng, cũng đủ hiểu rằng trong mắt họ, nàng chỉ là một cô gái ranh ma, đã tận dụng tuổi trẻ và nhan sắc của mình để lừa cho Daniel sập bẫy.

Nàng thở dài đánh thượt. Mặc kệ họ. Sinh nở xong, chờ cho mẹ tròn con vuông đâu đấy, nàng sẽ cho họ thấy rằng họ đã nhầm to.