← Quay lại trang sách

Chương 7

Chiếc Chevrolet Impala của Otis Walker đỗ trong bãi của nhân viên, phía sau nhà bảo trì ở rìa khuôn viên trường đại học. Frankie đỗ xe gần đó, ngồi chờ. Chiếc xe đời 2006 này được Otis mua bằng tín dụng nghiệp đoàn. Vicki nắm rõ hết mấy thông tin này. Người vợ thứ hai của anh, June, thì đi chiếc sedan Toyota, đã mua thẳng, không cần trả góp. Cậu con trai 16 tuổi của họ vẫn chưa có bằng lái.

Năm phút sau giờ tan ca, Otis đi cùng hai đồng nghiệp khác rời tòa nhà ra bãi đỗ xe. Frankie bước ra khỏi xe, vờ kiểm tra lốp. Hai đồng nghiệp kia tản ra, gọi với lại chào tạm biệt. Vừa lúc Otis chuẩn bị mở cửa xe, Frankie liền xuất hiện, “Anh Walker, nói chuyện chút được không?”

Otis lập tức tỏ vẻ hoài nghi, nhưng Frankie là anh bạn da đen với nụ cười nồng hậu, quá rành cách để tiếp cận người lạ. “Có lẽ được,” anh trả lời.

Frankie liền đưa tay ra bắt, “Tôi là Frankie Tatum, và tôi đang điều tra cho một luật sư ở Savannah.”

Giờ thì ngờ vực trong Otis lại dâng cao hơn nữa. Anh mở cửa, ném hộp đồ ăn trưa vào, đóng cửa lại rồi nói, “Được thôi.”

Frankie đưa hai tay lên, như kiểu đầu hàng, “Tôi đến với thiện chí mà. Tôi chỉ muốn thông tin về một vụ án xảy ra từ lâu rồi.”

Đến nước này, một người da trắng thường sẽ cự tuyệt, nhưng nhìn Frankie, ai cũng sẽ thấy anh có vẻ hoàn toàn vô hại. “Anh nói tiếp đi.” Otis bảo.

“Tôi chắc là vợ anh có kể về người chồng trước, Quincy Miller.”

Cái tên đó hình như làm Otis hơi chùng xuống, nhưng anh vẫn còn đủ hiếu kỳ để nghe tiếp thêm chút nữa. “Không kể gì nhiều. Chuyện lâu rồi mà. Anh có liên quan gì đến Quincy hả?”

“Tôi làm việc cho luật sư của anh ấy. Chúng tôi tin là Quincy bị gài tội giết người, và đang cố chứng minh chuyện đó.”

“Thế thì chúc may mắn nhé. Quincy lãnh cái mà gã đáng phải nhận rồi.”

“Không hẳn đâu, anh Walker. Quincy là người vô tội mà phải ở tù 22 năm qua vì tội do kẻ khác gây ra.”

“Anh thật sự tin thế sao?”

“Thật. Luật sư sếp của tôi cũng tin như thế.”

Otis trầm ngâm một thoáng. Anh chẳng có tiền án tiền sự, chưa hề vào tù, nhưng có người cháu họ đang ngồi tù hơi lâu vì tội hành hung cảnh sát. Với người Mỹ da trắng, nhà tù là nơi để kẻ xấu trả giá cho tội lỗi của mình. Với người Mỹ da đen, nhà tù thường là cái nhà kho để lôi đám thanh thiếu niên ra khỏi đường phố.

Otis hỏi tiếp, “Vậy ai giết tay luật sư đó?”

“Chúng tôi không biết, và có lẽ không bao giờ biết. Nhưng chúng tôi đang cố tìm sự thật và đưa Quincy ra tù.”

“Tôi không chắc sẽ giúp được gì cho anh.”

“Nhưng vợ anh thì có. Cô ấy đã làm chứng chống lại Quincy. Tôi chắc cô ấy có kể với anh về chuyện đó.”

Otis nhún vai, nhìn lảng đi. “Có lẽ, nhưng chuyện lâu rồi mà. Nhiều năm rồi, cô ấy còn chẳng nhắc đến cái tên Quincy.”

“Tôi nói chuyện với cô ấy được không?”

“Nói về chuyện gì chứ?”

“Lời chứng của cô ấy. Cô ấy đã không nói sự thật, anh Walker à. Cô ấy bảo bồi thẩm đoàn rằng Quincy có một khẩu shotgun cỡ 12. Nó là hung khí, nhưng là của kẻ khác.”

“Nghe này, tôi gặp June sau vụ đó. Thật ra, cô ấy cưới một người nữa, rồi mới đến tôi. Tôi là người thứ ba rồi, anh hiểu chứ? Tôi biết trước đó cô ấy đã khốn khổ nhiều, nhưng hiện giờ cuộc sống của chúng tôi đang rất tốt. Tôi chẳng muốn cô ấy phải gặp rắc rối gì với Quincy Miller nữa.”

“Tôi đang xin anh giúp, Otis à. Thế thôi. Một người anh em đang phí đời trong tù, cách đây chưa đến hai tiếng đi xe. Đám cảnh sát da trắng, công tố viên da trắng, và bồi thẩm đoàn da trắng, bảo là anh ấy đã giết một luật sư da trắng. Mà chuyện thực sự đâu phải như vậy.”

Otis nhổ nước bọt, dựa lưng vào cửa xe, hai tay khoanh trước ngực.

Frankie nhẹ nhàng ép thêm chút nữa. “Nghe này, tôi đã ngồi tù 14 năm ở Georgia, gánh tội giết người thay cho kẻ khác. Tôi hiểu cảnh đó là thế nào. Tôi gặp may và được ra tù, nhưng vẫn còn những người vô tội khác đang kẹt lại. Những người như tôi và anh. Rất nhiều người như thế đang mục ruỗng trong tù. Hệ thống thối nát này chơi ta đấy, Otis. Chúng tôi chỉ đang cố giúp Quincy thôi.”

“Vậy June liên quan gì đến vụ này?”

“Cô ấy từng kể với anh về cây đèn pin chưa?”

Otis thoáng suy nghĩ rồi lắc đầu. Frankie không để mất một giây nào. “Có một cây đèn pin dính máu. Cảnh sát nói nó được lấy từ hiện trường vụ án. Quincy chưa hề thấy hay chạm đến nó. June lại khai rằng anh ấy từng có một cây giống thế. Nhưng chuyện đâu phải vậy, Otis. Không đúng sự thật. Cô ấy còn khai rằng Quincy đang ở Seabrook vào đêm xảy ra án mạng. Không đúng. Anh ấy đang ở với bạn gái, cách đó một tiếng chạy xe.”

Otis cưới June đã 17 năm rồi. Frankie cho rằng anh ấy hiểu khá rõ chuyện June vòng vo với sự thật, nên có lý do gì để phải tránh né đâu.

Nhưng Otis bật lại ngay, “Anh nói cô ấy là kẻ dối trá sao?”

“Không, hiện giờ thì không. Nhưng chính anh đã nói, hồi đó cô ấy khác lắm. Cô ấy và Quincy đang hận nhau. Quincy nợ cô ấy cả đống tiền chu cấp. Cảnh sát đã thừa thế mà đưa cô ấy lên làm nhân chứng và định tội.”

“Chuyện lâu lắm rồi mà.”

“Đúng, anh nói quá đúng. Cứ hỏi Quincy đi. Hai mươi hai năm trong tù đấy.”

“Cứ cho là hồi đó cô ấy không nói thật đi. Thế anh nghĩ giờ cô ấy sẽ thừa nhận hả? Thôi, cho tôi xin.”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy. Tôi biết cô ấy làm việc ở đâu. Tôi có thể đến đó, nhưng chúng tôi không làm việc kiểu đó. Tôi không phục kích anh, Otis. Tôi tôn trọng đời tư của anh, và tôi mong anh nói qua chuyện này với June. Thế thôi.”

“Tôi thì thấy hơi giống phục kích rồi đấy.”

“Thế tôi còn cách nào nữa đây? Gửi email chắc? Nghe này, giờ tôi sẽ đi khỏi đây. Anh cứ nói chuyện với vợ anh, xem ý cô ấy thế nào.”

“Biết thừa cô ấy sẽ nói gì rồi. Cô ấy chẳng muốn can hệ gì đến Quincy Miller nữa.”

“Tôi e là có đấy.” Frankie đưa danh thiếp Hội Mục vụ Vệ nhân cho Otis. “Có số của tôi đây. Tôi chỉ mong anh giúp cho, Otis.”

Otis cầm lấy, đọc cả hai mặt thiệp. “Anh làm việc với một giáo hội gì đó à?”

“Không. Người phụ trách vụ này cũng là luật sư đã giúp tôi ra khỏi tù. Và anh ấy cũng là linh mục. Là người tốt. Việc của anh ấy là giải oan cho người vô tội.”

“Người da trắng?

“Phải.”

“Thế thì là kẻ xấu.”

“Rồi anh sẽ thích anh ấy. June cũng sẽ thế. Cứ cho chúng tôi một cơ hội đi, Otis.”

“Anh đừng trông mong gì thì hơn.”

“Cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi.”

“Khỏi cần khách sáo.”