← Quay lại trang sách

Chương 9

Carrie Holland chỉ mới 19 tuổi vào cái năm cô khai trước phiên toàn xử Quincy rằng đã thấy một người da đen chạy dọc con phố tối tăm vào đúng thời điểm xảy ra vụ án mạng. Người được mô tả cao bằng Quincy, dáng người cũng giống Quincy, và đang cầm trên tay một vật giống cây gậy hay gì đó. Cô nói mình vừa đỗ xe trước một tòa nhà văn phòng thì nghe thấy hai tiếng động lớn ở phía văn phòng luật của Russo cách đó ba khối nhà, rồi thấy một người đàn ông chạy ngang qua. Tyler Townsend đã công kích những điểm này trong phiên đối chất. Cô không sống trong tòa nhà đó, nhưng khai rằng đến đó để thăm bạn. Người bạn đó tên gì? Khi cô ngập ngừng, Tyler liền thể hiện sự hoài nghi và chế giễu, “Cho tôi biết tên bạn của cô đi, và tôi sẽ gọi cô ấy lên làm nhân chứng,” nhưng công tố viên đã phản đối và thẩm phán chấp thuận. Theo biên bản tòa, có vẻ Carrie không nhớ được cái tên đó.

Tyler nhắm vào con phố tối tăm không có đèn đường đó. Dùng bản đồ, anh xác định được các tòa nhà và khoảng cách từ chiếc xe của Carrie đến văn phòng của Russo, rồi hỏi cô có chắc mình có thể thấy được những điều như đã khai không. Tyler tranh cãi với Carrie, nhưng thẩm phán đã can thiệp và bắt phải ngưng.

Cách đó một năm, Carrie đã bị kết tội về ma túy, và Tyler viện vào đó để công kích. Anh hỏi cô có đang phê khi lên bục nhân chứng không, và còn cho rằng Carrie vẫn đang trong tình trạng nghiện. Anh yêu cầu xác định xem có phải cô đang hẹn hò với một cảnh sát Hạt Ruiz không. Cô từ chối xác nhận. Khi phiên đối chất kéo dài quá, thẩm phán buộc Tyler đẩy nhanh tiến độ. Khi anh phản đối rằng chính công tố viên đã chiếm thời gian của mình, thẩm phán lại đe dọa phạt anh tội khinh thường tòa, và không phải lần đầu tiên anh bị thẩm phán gán tội này. Khi Tyler đối chất với Carrie Holland xong, anh đã nêu rõ những hoài nghi về độ khả tín của cô, nhưng đồng thời cũng mắng nhiếc cô đến mức khiến bồi thẩm đoàn thấy thương cho cô.

Không lâu sau phiên tòa, Carrie đã dọn đi khỏi chỗ đó. Cô sống ở Columbus, Georgia một thời gian, lấy chồng, sinh hai con, rồi ly hôn và sau đó không còn ai rõ tung tích gì nữa. Vicki phải mất một năm điều tra trên mạng mới xác định được hiện giờ cô ấy đổi họ thành Carrie Pruitt và đang sống ở một vùng hẻo lánh ở Tây Tennessee. Cô làm trong một nhà máy nội thất gần Kingsport, sống trên nhà di động neo dọc trục đường chính của hạt với một người tên Buck.

Và cô đã không còn dính vào rắc rối nữa, thật mừng. Tiền sự của cô chỉ có một cáo buộc về ma túy ở Seabrook, và tội đó vẫn chưa được xóa bỏ. Chúng tôi cho rằng Carrie đã cai nghiện và sống điều độ, một chuyện rất thuận lợi cho việc chúng tôi muốn làm.

Một tháng trước, Frankie đã đến khu vực đó khảo sát trước như thường lệ. Anh đã chụp lại nhà di động của cô và khu vực quanh đó, chụp cả nhà máy cô đang làm việc. Hợp tác với một nhà điều tra ở Kingsport, anh biết được một cậu con trai của cô đang trong quân ngũ, cậu kia thì sống ở Knoxville. Buck lái xe tải và không có tiền án tiền sự gì. Lạ hơn nữa, cha của Buck từng là mục sư ở một nhà thờ thôn quê cách chỗ họ sống hơn 30 km. Gia đình họ hẳn khá yên ổn.

Và cũng có khả năng rất cao là Buck hay bất kỳ ai khác ở đó đều chẳng biết gì nhiều về quá khứ của cô. Điều này khiến chuyện phức tạp hơn. Đâu có lý do gì để cô phải dính líu trở lại với lần thấy Quincy Miller cách đây hơn 20 năm và làm xáo trộn cuộc đời hiện tại?

Tôi gặp Frankie tại một tiệm bánh kếp ở Kingsport, vừa ăn bánh waffle vừa xem ảnh. Xe di động nằm ở chỗ vắng người, sau xe có một chuồng chó dài để Buck nuôi mấy con chó săn. Anh lái một chiếc bán tải. Carrie thì lái chiếc Honda. Vicki đã kiểm tra số xe và xác minh quyền sở hữu. Cả hai người đều không đăng ký bầu cử. Họ còn có một chiếc thuyền câu cá nhỏ cất cạnh xe di động. Rõ ràng Buck đầu tư rất kỹ vào việc săn bắn và câu cá.

“Tôi chẳng thích khung cảnh chỗ này,” Frankie nói, xáo mấy tấm ảnh lại.

“Tôi từng thấy nhiều chỗ còn tệ hơn,” tôi nói, và đúng là thế. Tôi từng gõ cửa nhiều nơi mà trong lòng chắc mẩm thế nào cũng được tiếp đón bằng chó săn hoặc súng. “Nhưng cứ cho là Buck chẳng biết gì về quá khứ của cô ấy, chưa hề nghe đến Quincy. Nếu giả định như thế, thì hoàn toàn có khả năng cô ấy muốn cho vụ này ngủ yên trong quá khứ.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Vậy là không nên tiếp cận ngôi nhà đó.”

“Mấy giờ cô ấy đi làm?”

“Tôi không rõ, nhưng tám giờ vào, năm giờ ra, không ra ngoài ăn trưa. Mỗi giờ được chín đô. Làm ở dây chuyền lắp ráp, không phải văn phòng, nên không gọi điện giữa giờ được.”

“Cô ấy lại không chuyện trò nhiều với đồng nghiệp. Hôm thứ Bảy, thời tiết thế nào?”

“Trời quang nắng đẹp. Quá chuẩn để đi câu.”

“Cứ mong là thế đi.”

Vào tảng sáng ngày thứ Bảy, Frankie đang ghé vào đổ xăng trước cửa hàng tạp hóa cách xe di động hơn một cây số. Hôm nay là ngày may mắn của chúng tôi, nên có lẽ đây là thời cơ. Buck và một anh bạn đã lên xe, kéo thuyền hướng đến một con sông hay hồ nào đó. Frankie gọi báo và tôi liền nhấc máy gọi đến số bàn của họ.

Có tiếng phụ nữ ngái ngủ nghe máy. Tôi mở lời thân thiện, “Cô Pruitt, tôi là Cullen Post, luật sư ở Savannah, Georgia. Cô có thể nói chuyện một lát được không?”

“Ai cơ? Anh muốn gì?” Giọng ngái ngủ biến mất hoàn hoàn.

“Tôi là Cullen Post. Tôi muốn hỏi chuyện cô về một phiên tòa mà cô đã dự từ lâu lắm rồi.”

“Anh gọi nhầm số rồi.”

“Hồi đó, cô còn mang họ Holland, sống ở Seabrook, Florida. Tôi có đầy đủ hồ sơ đây, Carrie à, và tôi hoàn toàn không muốn gây phiền toái gì cho cô.”

“Anh gọi nhầm số rồi.”

“Tôi biện hộ cho Quincy Miller. Anh ấy đã ngồi tù 25 năm, vì cô đấy, Carrie à. Ít ra cô có thể nói chuyện với tôi 30 phút chứ.”

Bên kia liền dập máy. Mười phút sau, tôi đã đến trước nhà di động. Frankie ở cách đó không xa, phòng khi tôi gặp chuyện gì.

Cuối cùng, Carrie cũng ra mở cửa, mở rất chậm rồi bước ra bậc thềm hẹp bằng gỗ. Cô mảnh dẻ, mặc quần jeans bó. Mái tóc vàng hoe cột một chùm phía sau. Không trang điểm, nhưng vẫn là cô gái dễ nhìn, dù cho nhiều năm hút thuốc đã hằn nếp nhăn quanh mắt và miệng. Tay cầm điếu thuốc, cô nhìn tôi chằm chằm.

Hôm nay tôi đeo cổ áo linh mục, nhưng có vẻ nó chẳng tác động gì tới cô. Tôi mỉm cười và nói, “Tôi xin lỗi vì đường đột, nhưng tôi tình cờ đi ngang qua đây.”

“Anh muốn gì?” cô hỏi, miệng nhả khói.

“Tôi muốn thân chủ của mình được tự do, Carrie à, và việc này cần có cô. Tôi không đến để sỉ vả hay quấy rối gì cô cả. Tôi cá là Buck chưa hề nghe biết gì về Quincy Miller, phải chứ? Tôi không trách cô chuyện đó. Nếu là tôi thì cũng làm vậy thôi. Nhưng Quincy vẫn đang khốn khổ vì tội giết người của kẻ khác. Anh ấy đâu giết ai. Cô đâu thấy một người da đen chạy ra khỏi hiện trường. Cô làm chứng để cảnh sát chiếu cố mình, phải chứ? Cô từng hẹn hò một cảnh sát ở đó, nên họ biết cô. Họ cần một nhân chứng, còn cô có chút rắc rối về ma túy, phải không, Carrie?”

“Sao anh tìm được tôi?”

“Thật ra cô đâu có trốn.”

“Biến đi, trước khi tôi gọi cảnh sát.”

Tôi đưa tay kiểu đầu hàng. “Được mà. Đây là đất của cô. Tôi đi đây,” Tôi thả một danh thiếp lên cỏ, “Đây là số của tôi. Việc tôi đang làm không thể nào thiếu cô, nên tôi sẽ quay lại. Và tôi hứa sẽ không phanh phui quá khứ của cô. Tôi chỉ muốn nói chuyện, thế thôi, Carrie. Hai mươi hai năm trước, cô đã mắc sai lầm khủng khiếp, giờ đến lúc bù đắp cho nó rồi.”

Cô đứng đó bất động, nhìn tôi lái xe đi.

Lá thư của Quincy được viết bằng chữ vuông vắn gọn gàng chỉn chu. Chắc phải mấy tiếng mới viết xong.

post thân mến:

cảm ơn anh lần nữa vì đã nhận vụ của tôi. anh chẳng biết cảnh bị giam cầm ở đây và biết người đời chẳng một ai tin mình đâu! mấy hôm nay, lòng tôi khác hẳn, post à, tất cả đều nhờ anh đấy. giờ hãy bắt tay vào việc và cứu tôi ra khỏi đây đi.

anh đã hỏi liệu luật sư trẻ tuổi tyler townsend của tôi có giả thuyết nào về hung thủ thực sự không. có. anh ấy đã nhiều lần bảo tôi rằng ở vùng đó, hầu như ai cũng biết keith russo và vợ đã dây vào những kẻ không nên. họ đã biện hộ cho vài tay buôn ma túy. họ bắt đầu kiếm được nhiều tiền, thế là khiến người ta để ý. ở seabrook, không mấy người có tiền, kể cả các luật sư. nên hai người họ có gì đó mờ ám. cảnh sát trưởng pfitzner là kẻ biến chất, tyler cho rằng gã có liên quan đến ma túy. thậm chí cả vụ giết người nữa.

tôi biết sự thật là thế, post à. có kẻ đã gài cây đèn pin vào thùng xe của tôi, và tôi biết đó chính là pfitzner. toàn bộ vụ này là màn gài tội quy mô. chúng biết ở seabrook, dễ kết tội người da đen hơn người da trắng và người có thế lực.

một người bạn đã khuyên tôi nên nhờ russo lo vu ly hôn. sai. quá sai. gã tính công quá cao mà làm lại chẳng ra gì. kiện tụng nửa đường, tôi đã nhận ra là gã chẳng hề muốn biện hộ cho mấy vụ ly hôn. khi thẩm phán bắt tôi phải chịu mức chu cấp và trợ cấp khủng khiếp đó, tôi đã bảo russo: anh đùa tôi rồi. không đời nào tôi trả nổi mức đó. biết gã nói gì không? nói là: chừng đó là may rồi. thẩm phán là người sùng đạo, và rất ghét những kẻ ong bướm. vợ cũ của tôi nói tôi hay trăng hoa. russo làm như thể tôi lãnh cái tôi đáng chịu.

chính russo mới là kẻ trăng hoa. mà nói chuyện đó thế đủ rồi. gã chết rồi mà.

tyler không biết tại sao chúng giết russo, nhưng hoàn toàn có thể suy luận là khi làm ăn với băng ma túy, gã đã đắc tội gì đó với chúng. có lẽ gã giữ quá nhiều tiền. có lẽ gã khai với cảnh sát. có lẽ vợ gã không muốn mất hết mọi thứ họ có. tôi từng gặp cô ta vài lần ở văn phòng, và nói thật, tôi chẳng ưa cô ta. cô ta khó tính lắm.

sau phiên tòa, tyler bị đe dọa nhiều lần, rất hoảng sợ. cuối cùng anh ấy phải trốn khỏi đó. anh ấy nói ở đó có kẻ xấu chờ chực, và anh phải ra đi để sống tiếp. nhiều năm sau, khi đã kháng cáo nhiều lần bất thành, và không còn làm luật sư cho tôi nữa, tyler đã cho tôi biết rằng một cảnh sát đã bị giết ở seabrook. còn nói anh ấy nghĩ chuyện này có liên quan đến vụ russo và các băng đảng ma túy. nhưng đến lúc đó, anh ấy mới nghĩ ra.

chuyện là thế thôi, post à. tyler giả thuyết như thế về hung thủ thực sự, và còn nghĩ rằng vợ của russo có lẽ cũng có liên quan. nhưng đã quá muộn để chứng minh tất cả những chuyện này.

cảm ơn lần nữa, post. mong lá thư này hữu ích cho anh, và tôi mong sớm gặp lại anh. chúc anh làm việc hăng say.

thân chủ và bạn của anh, quincy miller.