← Quay lại trang sách

Chương 13

Vào thời điểm xảy ra vụ án mạng của Russo, cảnh sát trưởng thành phố Seabrook là Bruno McKnatt, nhưng theo chúng tôi biết, có vẻ ông ấy không dính dáng gì mấy đến cuộc điều tra. Ở Florida, cảnh sát hạt là lực lượng bảo vệ pháp luật chính và có thể đảm nhận bất kỳ vụ án nào, kể cả các vụ án của các tiểu khu, nhưng ở các thành phố lớn thì các đơn vị cảnh sát ở đó được hoạt động độc lập. Russo bị sát hại trong phạm vi thành phố Seabrook, nhưng McKnatt bị gạt ra, và người xen vào đảm nhận là Bradley Pfitzner, cảnh sát trưởng hạt, đầy thâm niên và uy thế ở Hạt Ruiz.

McKnatt làm cảnh sát trưởng thành phố từ năm 1984 đến 1990, rồi chuyển sang làm ở Gainesville. Sự nghiệp của ông chẳng tiến triển, và ông cố chuyển sang ngành bất động sản. Theo Vicki biết, hiện giờ ông đang ở một làng dưỡng lão xoàng, tên là Làng Hoàng Hôn gần Winter Haven. Ông đã 66 tuổi, lãnh trợ cấp từ cả An ninh Xã hội và tiểu bang. Ông có vợ, ba người con trai đã lớn sống đâu đó ở Nam Florida. Hồ sơ chúng tôi có về McKnatt khá ít, vì ông không liên quan gì mấy đến việc điều tra vụ này. Ông không ra làm chứng trước tòa, cũng hiếm khi được nhắc đến trong phiên tòa.

Việc đầu tiên tôi làm khi bắt tay vào vụ này là liên hệ với McKnatt. Ông không phải là dân gốc Seabrook, chỉ ở đây trong vài năm. Tôi cho rằng ông còn vài người quen ở đó và không hứng thú lắm với vụ án mạng này. Tôi gọi điện cho ông trước một ngày, và có vẻ ông sẵn lòng trò chuyện.

Cấu trúc của Làng Hoàng Hôn là các nhà di động chụm lại thành từng hình tròn, và các vòng tròn nhà này bao quanh tòa nhà trung tâm. Mỗi nhà đều có cây lớn và đường bê tông đi vào, xe cộ ở đây chiếc nào chiếc nấy ít nhất cũng đã mười năm tuổi. Các cư dân cao tuổi có vẻ háo hức được thoát khỏi căn nhà chật chội của mình, tôi thấy rất nhiều người ra hiên ngồi, chuyện trò trao đổi với nhau. Nhiều nhà di động có cả dốc thoải cho xe lăn lên xuống. Khi lái ngang khối nhà đầu tiên, tôi chăm chú để mắt quan sát. Vài người già thân thiện vẫy tay, nhưng hầu hết đều nhìn chằm chằm chiếc Ford SUV mang biển số Georgia của tôi như thể vừa phát hiện kẻ đột nhập. Tôi đỗ xe gần tòa nhà trung tâm, đứng một hồi quan sát các ông bà cụ chầm chậm chơi shuffleboard dưới một tán lều lớn. Số khác thì chơi cờ và domino.

Ở tuổi 66, McKnatt chắc chắn thuộc lớp trẻ ở cộng đồng này. Tôi thấy ông đội mũ bóng chày đội Braves và đang tiến đến. Chúng tôi ra một bàn ngoài trời dưới bóng bức tường dán đầy áp-phích. Ông bị thừa cân nhưng vẫn không đến nỗi nào. Ít ra không phải thở bằng oxy.

Ông nói, có vẻ thủ thế, “Tôi thích sống ở đây, nhiều người tốt, lo cho nhau. Chẳng ai có tiền, nên chẳng phải vờ vĩnh làm gì. Chúng tôi cố sống tích cực, và ở đây nhiều việc để làm mà.”

Tôi đáp lại bằng một câu khuôn sáo, khen chỗ này có vẻ được lắm. Nếu nghi ngờ tôi thì ông đâu lộ diện làm gì. Ông muốn nói chuyện và có vẻ tự hào vì có người đến thăm. Tôi nói qua sự nghiệp cảnh sát của ông trong vài phút, rồi ông đi vào điểm chính.

“Tại sao anh lại quan tâm đến Quincy Miller?”

“Anh ấy là thân chủ của tôi và tôi đang cố đưa anh ấy ra tù.”

“Chuyện cũng lâu lắm rồi nhỉ?”

“Hai mươi hai năm. Ông biết anh ấy chứ?”

“Trước vụ đó thì không.”

“Ông có đến hiện trường vụ án không?”

“Dĩ nhiên là có. Pfitzner cũng có mặt, đến khá nhanh, và yêu cầu tôi đưa cô Russo về nhà. Chính cô ấy phát hiện thi thể và gọi 911. Cô ấy rối như tơ vò. Tôi đưa cô ấy về nhà, ngồi lại một lát cho đến khi vài người bạn của gia đình đến, thật thương tâm, rồi tôi trở lại hiện trường. Pfitzner phụ trách vụ đó, như thường lệ, và ông ta đang chỉ huy khám nghiệm hiện trường. Tôi đã nói là nên gọi cho cảnh sát bang, theo thông lệ là thế, nhưng Pfitzner bảo để sau đi.”

“Sau đó có gọi không?”

“Đến hôm sau mới gọi. Ông ta thong thả lắm. Ông ta không muốn có ai khác điều tra vụ này.”

“Ông với Pritzner thế nào?” Tôi hỏi.

Ông cười, nhưng không thoải mái cho lắm. “Tôi sẽ nói thật,” làm như nãy giờ ông toàn nói dối vậy. “Pfitzner khiến tôi bị đuổi khỏi ngành, lão không ưa gì tôi. Lão làm cảnh sát trưởng hạt 20 năm, rồi thành phố đưa tôi về làm cảnh sát trưởng thành phố, và lão chưa hề tôn trọng tôi hay bất kỳ cảnh sát nào trong đội của tôi. Lão nắm chặt khu vực đó và không muốn có cảnh sát mới nào xâm phạm địa bàn của lão. Chuyện là thế thôi.”

“Tại sao ông ta lại khiến ông bị đuổi?”

McKnatt cau mày, nhìn sang mấy ông già đang chơi shuffleboard. Cuối cùng, ông nhún vai, “Anh phải hiểu quy tắc của thành phố nhỏ. Tầm chục người theo tôi, nhưng số ủng hộ Pfitzner thì gấp đôi. Lão chiếm phần lớn ngân sách, bao nhiêu tùy lão, phần còn lại thì cho tôi. Chúng tôi chưa hề hợp nhau vì lão xem tôi là mối đe dọa. Pfitzner đã sa thải một cảnh sát, và khi tôi tuyển lại anh ta, lão nổi giận. Mọi chính trị gia đều sợ lão, và lão đã nhờ vả ai đó, khiến tôi bị đuổi. Tôi không thoát kịp khỏi nơi đó. Anh đến Seabrook rồi chứ?”

“Chưa.”

“Anh sẽ chẳng tìm được gì nhiều đâu. Pfitzner đã nghỉ hưu lâu rồi, và tôi chắc chắn hành tung của lão đã được xóa sạch.”

Đây là một câu đầy ẩn ý, như thể ông dụ tôi hỏi thêm, nhưng tôi giả vờ làm ngơ. Đây chỉ mới là lần đầu gặp nhau, và tôi không muốn tỏ vẻ quá hăm hở. Tôi phải tạo niềm tin, mà chuyện đó thường mất nhiều thời gian. Nói về cảnh sát trưởng Pfitzner thế đủ rồi. Tôi quay lại vấn đề chính.

“Ông biết Keith Russo chứ?” Tôi hỏi.

“Hẳn rồi. Tôi biết mọi luật sư ở đó. Thành phố bé tí tẹo.”

“Ông nghĩ sao về anh ấy?”

“Khôn ngoan, ngạo mạn, tôi không ưa cho lắm. Anh ta từng dày vò người của tôi trong một phiên tòa, và tôi không ưa chuyện đó. Có lẽ anh ta chỉ làm việc của mình thôi. Keith Russo muốn làm luật sư tầm cỡ và theo tôi thấy, có vẻ anh ta đang đi đúng hướng. Một hôm nọ, chúng tôi thấy anh ta lái một chiếc Jaguar đen mới coóng, có lẽ là chiếc duy nhất trong thành phố. Người ta đồn là anh ta vừa thắng một vụ lớn ở Sarasota và kiếm được bộn tiền. Anh ta khoe mẽ như thế đấy.”

“Còn cô vợ, Diana?”

Ông lắc đầu, có vẻ thương tâm lắm. “Người phụ nữ tội nghiệp. Có lẽ tôi luôn thấy thương cô ấy. Anh tưởng tượng nổi cảm giác của cô ấy khi thấy một thi thể nát bét như thế chứ? Cô ấy đã sụp đổ.”

“Đúng là không hình dung nổi. Cô ấy giỏi nghề luật sư chứ?”

“Được xem là giỏi, tôi đoán thế. Tôi chưa gặp vụ nào với cô ấy. Một cú hạ gục, tôi nghĩ vậy, với một mỹ nhân.”

“Ông có dự phiên tòa không?”

“Không. Họ chuyển nó sang Hạt Butler, và tôi không có thời gian để đi dự hết phiên tòa.”

“Vào thời điểm đó, ông có nghĩ Quincy Miller là hung thủ không?”

Ông nhún vai, “Hẳn rồi. Tôi chẳng có lý do gì để nghi ngờ chuyện đó cả. Theo tôi nhớ lại, có động cơ khá mạnh để ra tay mà, thâm thù huyết hận. Chẳng phải có nhân chứng khai đã thấy anh ta chạy ra khỏi hiện trường sao?”

“Phải, nhưng cô ta không xác minh chính xác được.”

“Chẳng phải họ tìm được hung khí trong xe của Miller sao?”

“Không hẳn. Họ tìm được một cây đèn pin dính chút máu thôi.”

“Và ADN khớp, phải chứ?”

“Thời 1988 làm gì có xét nghiệm ADN. Và cây đèn pin cũng đã biến mất.”

Ông ngẫm nghĩ một hồi, và rõ ràng là ông không nhớ rõ những điểm quan trọng. Hai năm sau vụ án đó, ông rời Seabrook và cố quên hết về nơi đó. Ông nói: “Tôi luôn nghĩ nó là một vụ đã đâu vào đấy. Nhưng anh lại nghĩ khác, đúng không?”

“Phải, không thì tôi đâu đến đây.”

“Vậy điều gì khiến anh, sau chừng ấy năm, lại nghĩ rằng Miller vô tội?”

Tôi không định nói ra giả thuyết của mình, lúc này thì chưa. Sau hãy hay. “Căn cứ kết tội không chặt chẽ.” Tôi nói mơ hồ thế thôi, rồi chuyển sang chuyện khác, “Ông còn liên lạc với ai ở Seabrook sau khi rời đi không?”

Ông lắc đầu. “Có lẽ không. Tôi ở đó không lâu, và rời đi lại vội vã. Chỗ đó là nốt trầm trong sự nghiệp của tôi.”

“Ông biết một cảnh sát tên Kenny Taft chứ?”

“Chắc chắn rồi, tôi biết hết mọi người ở đó, dù mỗi người thân mỗi kiểu. Lúc anh ấy bị giết, tôi có đọc thấy tin trên báo. Hồi đó tôi lo chống ma túy ở Gainesville. Tôi nhớ tấm ảnh chụp anh ấy. Đó là người tốt. Sao anh lại hỏi về anh ấy?”

“Ông McKnatt à, hiện giờ chuyện gì tôi cũng muốn hỏi. Kenny Taft là cảnh sát da đen duy nhất dưới trướng Pfitzner.”

“Bọn buôn ma túy đâu quan tâm anh da trắng hay da đen, nhất là trong những vụ đấu súng.”

“Cái đó ông nói đúng. Tôi chỉ tò mò xem ông biết anh ấy không.”

Một ông già mặc quần đùi, tất đen, giày đỏ tiến đến, tay cầm hai cốc nước chanh để trên bàn cho chúng tôi. McKnatt quay ra, “Cảm ơn, Herbie. Đúng lúc thật đấy.”

Herbie nói ngay, “Tôi sẽ gửi phiếu tính tiền sau,” rồi quay đi. Chúng tôi uống nước và xem màn chơi shuffleboard kiểu chậm.

McKnatt hỏi, “Nếu Miller của anh không giết Russo, vậy thì ai ra tay?”

“Tôi chẳng biết, và có lẽ sẽ không bao giờ biết. Việc của tôi chỉ là chứng minh Miller vô tội.”

Ông lắc đầu, cười. “Chúc may mắn. Nếu hung thủ là kẻ khác, thì hắn đã có đến hơn 20 năm để cao chạy xa bay rồi. Vụ này không có hy vọng gì đâu.”

“Ông nói cũng phải,” tôi mỉm cười đồng ý. “Nhưng lâu nay, vụ nào của tôi cũng thế.”

“Anh toàn làm mấy việc này thôi à? Phá mấy vụ xưa lắc lơ và đưa người ta ra khỏi tù?”

“Phải.”

“Bao nhiêu vụ?”

“Tám, trong mười năm qua.”

“Cả tám người đều vô tội?”

“Phải, như ông và tôi vậy.”

“Mấy lần anh tìm được hung thủ thật sự?”

“Không phải lúc nào cũng tìm được, nhưng đã xác định được thủ phạm trong bốn vụ.”

“Thế thì chúc anh may mắn trong vụ này.”

“Cảm ơn ông. Chắc tôi cần may mắn thật.” Rồi tôi chuyển chủ đề sang thể thao. Ông là fan của Gators và tự hào vì đội bóng rổ của mình đang có mạch thắng. Chúng tôi còn chuyển sang chuyện thời tiết, chuyện đời về hưu, bàn đôi chút về chính trị nữa. McKnatt không sắc sảo đến nỗi tôi phải nán lại học hỏi và dường như ông cũng không hứng thú gì mấy với vụ sát hại Russo.

Sau một tiếng, tôi cảm ơn ông đã dành thời gian và hỏi xem lần sau tôi ghé lại có được không. Ông rất hồ hởi khi có người đến thăm, hẳn nhiên rồi.

Tôi lái xe đi, và thấy ngạc nhiên khi ông không cảnh báo gì tôi về Seabrook hay cung cách mờ ám lâu nay của nó. Dù rõ ràng ông không ưa gì cảnh sát trưởng Pfitzner, nhưng cũng không nói gì đến chuyện tham nhũng biến chất, một chút cũng không.

Thế nghĩa là chuyện của ông vẫn còn những uẩn khúc.