← Quay lại trang sách

Chương 14

Sau hai tháng khởi đầu chậm chạp, cuối cùng chúng tôi cũng có được bước đột phá đầu tiên. Carrie Holland Pruitt đã gọi và muốn nói chuyện. Tôi lên đường trước bình minh ngày Chủ nhật, lái xe sáu tiếng đến Dalton, Georgia, tầm nửa quãng đường từ Savannah đến Kingsport, Tennessee. Đến nơi, tôi tấp vào một trạm cạnh Xa lộ liên bang 75, chỗ này tôi từng ghé rồi. Chỗ tôi đỗ xe có tầm nhìn ra cổng vì tôi đang chờ Frankie. Chúng tôi đã bàn bạc qua điện thoại, và 20 phút sau, anh đến, đỗ cạnh xe tôi. Tôi vẫn ngồi trong xe, còn anh vào quán.

Anh chọn một chỗ gần cuối quán, gọi cà phê, sandwich, rồi mở báo đọc. Trên bàn đã sẵn các lọ gia vị và hộp khăn giấy như thông lệ. Cầm tờ báo vừa đọc vừa làm thứ che cho mình, anh thay lọ muối tiêu của quán bằng lọ của chúng tôi, kiểu đồ giá rẻ mua được ở bất kỳ cửa hàng tạp hóa nào. Nhưng chúng tôi đã cài một máy thu âm ở đáy lọ muối. Bánh được dọn ra, anh cầm lọ rắc chút muối lên để đảm bảo nó bình thường, không gây nghi ngờ gì. Anh nhắn tin cho tôi, báo đã thu xếp ổn thỏa, và trong quán không đông người.

Đến 1:00 chiều, thời điểm như đã hẹn, tôi nhắn tin cho Frankie và bảo anh ấy ăn từ từ thôi. Vẫn chưa thấy bóng dáng chiếc bán tải của Buck hay chiếc Honda của Carrie Pruitt đâu cả. Từ hồ sơ, tôi đã nắm và ghi nhớ màu xe cũng như biển số Tennessee của chúng. Đến 1:15, tôi thấy chiếc bán tải chầm chậm tiến vào, liền nhắn tin cho Frankie. Tôi ra khỏi chiếc SUV, vào quán, thấy Frankie đang thanh toán ở quầy. Cô phục vụ đang dọn bàn, tôi hỏi mình ngồi luôn ở đây được không.

Carrie đưa Buck theo cùng, thế là dấu hiệu tốt. Rõ ràng cô ấy đã kể chuyện cũ của mình và cần anh hỗ trợ. Buck rất lực lưỡng với đôi cánh tay vạm vỡ, chòm râu xám, và lúc đó tôi đã nghĩ anh là người dễ nổi nóng, nhưng hóa ra không phải. Họ vừa bước vào cửa, tôi đã bật dậy vẫy tay gọi. Chúng tôi giới thiệu nhau khá gượng gạo và tôi chỉ vào bàn mời họ ngồi. Tôi cảm ơn Carrie vì đã chịu gặp, và nhất định bắt họ phải gọi món. Tôi cũng đói lắm rồi, nên gọi cho mình trứng và cà phê. Họ thì gọi burger và khoai tây chiên.

Buck nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực. Tôi chưa kịp vào đề, anh đã nói, “Chúng tôi đã dò trên mạng. Hội Mục vụ Vệ nhân. Các anh là giảng sư hay luật sư?”

“Cả hai,” tôi nói với nụ cười đắc thắng, rồi nói sơ qua về Hội chúng tôi.

Buck tự hào, “Cha tôi cũng từng là giảng sư đấy.”

Tôi đã biết việc này. Bốn năm trước, cha anh nghỉ hưu sau 30 năm phụng sự Ở một nhà thờ hạt nho nhỏ tại ngoại ô Blountville. Tôi cũng chiều theo hứng thú này, và nói dăm ba câu về thần học. Tôi ngờ rằng Buck đã rời xa đức tin từ lâu rồi. Dù vẻ ngoài cục mịch, nhưng giọng anh lại êm dịu và cung cách nhẹ nhàng.

Carrie nói, “Anh Post à, vì nhiều lý do, tôi chưa hề kể cho Buck về chuyện trước đây của mình.”

“Cứ gọi Post là được rồi,” tôi nói. Cô mỉm cười và một lần nữa, tôi lại cảm nhận được đôi mắt và đường nét xinh đẹp của cô. Hôm nay cô có trang điểm, cột mái tóc vàng ra sau, và nếu như được sống một cuộc sống khác thế này, có vẻ nhan sắc của cô sẽ mở ra cho cô rất nhiều cơ hội tốt đẹp.

Buck nói, “Được rồi, chuyện quan trọng bàn trước. Làm sao chúng tôi tin anh được?” Anh hỏi câu đó với một người đang bí mật thu âm lời anh cơ đấy.

Tôi chưa kịp trả lời, Buck đã tiếp, “Carrie đã kể cho tôi chuyện hồi đó, việc cô ấy đã làm, và rõ ràng chúng tôi có bận tâm, nếu không đã chẳng đến đây. Nhưng tôi vẫn thấy chuyện này phiền phức lắm.”

Carrie hỏi thêm, “Thực sự, anh muốn gì?”

“Sự thật,” tôi đáp.

“Anh không mang máy thu âm hay gì đó chứ?” Buck hỏi.

Tôi khịt mũi, đưa tay lên để cho thấy mình không có gì phải giấu. “Thôi nào, tôi đâu phải cảnh sát. Nếu muốn khám xét tôi, xin cứ tự nhiên.”

Cô phục vụ đến châm thêm cà phê, và cả ba chúng tôi đều im bặt. Tôi quay lại vấn đề khi cô ta đã rời đi. “Tôi không mang máy ghi âm. Tôi không làm việc kiểu đó. Cái tôi muốn đơn giản lắm. Chỉ cần cô cho tôi biết sự thật, rồi ký bản khai có tuyên thệ để sau này tôi có thể dùng nó giúp cho Quincy Miller. Tôi cũng nói chuyện với các nhân chứng khác và chỉ muốn một điều thôi—sự thật. Tôi biết nhiều về lời chứng bị cảnh sát và công tố viên ngụy tạo, và tôi đang cố xâu chuỗi chúng lại với nhau. Lời khai của cô chắc chắn sẽ rất hữu ích, nhưng nó chỉ là một phần trong kế hoạch này thôi.”

“Bản khai có tuyên thệ là gì chứ?” Buck hỏi.

“Chỉ là một bản khai, sau khi đã tuyên thệ. Tôi sẽ viết ra cho hai người duyệt qua. Rồi tôi giữ kín nó cho đến khi cần dùng. Không một ai ở Kingsport biết chuyện gì đâu. Seabrook thì quá xa chỗ này rồi.”

“Tôi có cần phải đến tòa không?” Carrie hỏi.

“Khả năng cao là không. Cứ cho là tôi có thể thuyết phục thẩm phán rằng Quincy đã bị xét xử không công bằng. Mà đấy là chuyện trường kỳ, không phải nay mai đâu. Nhưng nếu tôi làm được, thì khả năng công tố viên quyết định đưa Quincy ra xét xử lại về tội giết người càng thấp hơn nữa. Có lẽ tiến trình phải mất vài năm. Nếu được như thế, cô có thể được gọi đến làm nhân chứng, nhưng xác suất thấp lắm, vì tối hôm đó, cô đâu thấy một người da đen chạy ra khỏi hiện trường, phải chứ?”

Carrie không gật đầu, cũng không trả lời gì. Món của chúng tôi được dọn lên, ai nấy chuẩn bị để ăn. Buck thích tương cà. Cả hai chẳng ai động đến lọ muối tiêu. Tôi rắc muối lên trứng rồi đặt cái lọ ngay giữa bàn.

Carrie nhón một miếng khoai tây chiên và tránh chạm phải ánh mắt tôi. Buck thì hăng say nhai burger của mình. Rõ ràng họ đã bàn kỹ chuyện này nhưng vẫn chưa chốt được gì. Có lẽ phải thúc cô ấy mới được, “Carrie, ai đã thuyết phục cô ra làm chứng vậy? Cảnh sát trưởng Pfitzner?”

“Anh Post này, tôi sẽ nói chuyện và cho anh biết sự thật, nhưng tôi không thích dấn sâu vào chuyện này. Tôi sẽ suy nghĩ rất kỹ và rất lâu rồi mới ký bản khai có tuyên thệ đó được.”

“Anh không thể lặp lại chính xác mọi lời cô ấy đã nói, phải chứ?” Buck vừa lau miệng bằng giấy ăn, vừa hỏi.

“Khi ra tòa, tôi không thể đưa ra mọi lời cô ấy đã nói, chỉ được dùng những gì có trong bản khai thôi, nếu ý anh muốn hỏi vậy. Tôi có thể đem lời cô ấy nói bàn bạc với hội của mình, nhưng chỉ như vậy thôi. Bất kỳ thẩm phán nào cũng yêu cầu bản khai có tuyên thệ từ nhân chứng.”

“Tôi lo cho các con mình,” Carrie nói. “Chúng không biết chuyện. Chúng mà biết mẹ mình đã nói dối trên tòa và khiến người ta phải vào tù, thì tôi chẳng biết giấu mặt chỗ nào nữa.”

“Tôi hiểu, Carrie à, và cô lo lắng cũng phải. Nhưng cũng có khả năng, chúng sẽ tự hào vì cô đã đủ dũng khí đứng ra giúp giải thoát một người vô tội. Ta đều mắc sai lầm ở tuổi đôi mươi, nhưng có những sai lầm ta có thể khắc phục. Cô lo cho các con là đúng. Nhưng hãy nghĩ cho Quincy Miller. Anh ấy có ba người con đã 22 năm chưa được gặp. Cả năm đứa cháu anh ấy chưa thấy mặt lần nào, kể cả qua ảnh.”

Họ không ăn nữa, thay vào đó, cố nuốt trôi những lời tôi nói. Họ quá choáng ngợp và sợ hãi, nhưng tôi không thể để dừng ngang đây. Tôi nói tiếp, “Chúng tôi có hồ sơ cho thấy các cáo buộc về ma túy của cô đã được hủy vài tháng sau phiên tòa. Pfitzner đã thuyết phục cô ra làm chứng, kể lại câu chuyện bịa đó, rồi bên công tố hứa hẹn sẽ hủy cáo buộc về ma túy cho cô, phải chứ?”

Cô ấy thở dài, nhìn qua Buck, anh nhún vai, “Cứ nói đi. Ta đâu lái xe năm tiếng để ăn burger.”

Carrie uống chút cà phê, nhưng tay cầm cốc cứ run lên. Cô để nó xuống, rồi đẩy đĩa đồ ăn ra xa mình một chút. Cô nói, mắt nhìn thẳng, “Tôi đã hẹn hò với một cảnh sát tên Lonnie. Chúng tôi chơi thuốc, nhiều lắm. Tôi bị bắt, nhưng anh ấy giúp tôi không phải vào tù. Rồi ông luật sư đó bị giết, và vài tuần sau, Lonnie bảo tôi là đã có cách. Nếu tôi khai rằng đã thấy một người da đen chạy ra khỏi văn phòng ông luật sư, thì tội trạng ma túy sẽ được hủy. Thế thôi. Rồi anh ấy đưa tôi đến văn phòng Pfitzner và tôi kể câu chuyện đó. Hôm sau, Lonnie và Pfitzner đưa tôi đi gặp công tố viên, tôi không nhớ tên ông ta.”

“Burkhead, Forrest Burkhead.”

“Đúng rồi. Và tôi lại kể câu chuyện đó. Ông ta thu âm lời khai, nhưng không nói gì về cáo buộc tội ma túy. Khi tôi hỏi Lonnie về chuyện này, anh ấy bảo Pfitzner và Burkhead đã thỏa thuận với nhau rồi, không có gì phải lo. Tôi và Lonnie hay cãi nhau, chủ yếu là về chuyện ma túy. Tôi đã cai đến nay là 14 năm rồi, anh Post à.”

“Tuyệt quá. Chúc mừng cô.”

“Buck đã giúp tôi.”

Buck nói, “Tôi thích bia nhưng luôn tránh xa ma túy. Tôi biết nếu bập vào nó, cha tôi sẽ bắn bỏ tôi ngay.”

Carrie kể tiếp, “Sau đó, họ đưa tôi đến Hạt Butler để dự phiên tòa và ra làm chứng. Tôi thấy giằng xé vì chuyện này, nhưng cũng không muốn vào tù. Tôi cho rằng mình phải chọn giữa bản thân hoặc Quincy Miller, và tôi luôn sống vì mình. Ai cũng vì mình mà. Nhiều năm sau đó, tôi đã cố quên đi chuyện phiên tòa. Tay luật sư trẻ đó đã biến tôi thành con ngốc.”

“Tyler Townsend.”

“Đúng rồi. Tôi sẽ không bao giờ quên anh ta.”

“Rồi cô đi khỏi thành phố đó.”

“Phải. Ngay khi tòa xử xong, Pfitzner gọi tôi đến văn phòng ông ta, nói lời cảm ơn, cho tôi 1.000 đô-la và bảo tôi đi thật xa. Ông ta nói nếu trong năm năm tới mà tôi về lại Florida, ông sẽ cho người bắt tôi vì tội khai man. Tin nổi không? Một cảnh sát chở tôi đến Gainesville, cho tôi lên xe bus đi Atlanta. Tôi chưa hề về lại đó, mà cũng chẳng muốn về. Tôi còn chẳng cho bạn bè biết mình đi đâu. Mà cũng có mấy bạn bè đâu. Chỗ đó đâu có gì để níu chân người ta.”

Buck có vẻ muốn tỏ ra mình là người tốt, “Khi cô ấy kể cho tôi biết sự thật, mới mấy tuần trước thôi, tôi bảo, ‘Em phải nói sự thật. Người đó bị giam là do em đấy.’”

“Hồ sơ của cô vẫn còn một tội trạng về ma túy,” tôi cho biết.

“Đấy là tội trạng đầu tiên, một năm trước vụ đó.”

“Cô nên tìm cách xóa bỏ nó đi chứ.”

“Tôi biết, nhưng chuyện lâu lắm rồi. Tôi và Buck đang rất yên ổn. Chúng tôi làm việc chăm chỉ, cuộc sống ổn định. Tôi chẳng muốn nghĩ chuyện quá khứ làm gì cho mệt người, anh Post à.”

“Nếu cô ấy ký bản khai có tuyên thệ, họ có thể cáo buộc cô ấy tội khai man ở Florida không?” Buck hỏi.

“Không, hạn định thời gian cho tội đó đã qua. Hơn nữa, thực sự chẳng ai quan tâm đâu. Ở đó, cảnh sát trưởng, công tố viên, thẩm phán đều là người mới.”

“Khi nào mới giải oan được?” cô hỏi, rõ ràng thấy nhẹ nhõm khi đã nói ra sự thật.

“Tiến trình này chậm lắm, nếu có ra tòa được thì cũng phải mất vài tháng hoặc vài năm. Nhưng tôi cần cô ký bản khai có tuyên thệ trước đã.”

“Cô ấy sẽ ký,” Buck nói, rồi nhai thêm miếng bánh nữa. Miệng nhồm nhoàm, anh ấy quay sang Carrie, “Phải chứ, em yêu.”

“Em sẽ suy nghĩ về chuyện này.”

Buck nói, “Nghe này, nếu ta phải đến Florida, thì anh sẽ đưa em đi và sẽ tẩn bất kỳ kẻ nào kiếm chuyện.”

“Sẽ không có vấn đề gì đâu, tôi đảm bảo đấy. Vấn đề duy nhất với cô, Carrie à, là phải tìm cách kể cho các con mình. Gia đình và bạn bè cô có lẽ sẽ không bao giờ biết đâu. Nếu ngày mai Quincy Miller ra tù, thì ở Kingsport, Tennessee, có mấy người biết chuyện chứ?”

Buck gật đầu đồng ý, cắn thêm miếng bánh nữa. Carrie nhón lấy một miếng khoai tây chiên. Buck nói, “Hai đứa con của cô ấy ngoan lắm. Tôi còn có hai đứa khá nghịch ngợm, nhưng con của Carrie thì ngoan. Anh dám chắc chúng sẽ tự hào về em, em yêu.”

Carrie cười, nhưng tôi không chắc cô ấy có tin thế không. Còn Buck, đồng minh mới của tôi lại rất tự tin về chuyện này.

Tôi ăn xong phần trứng của mình và bắt đầu hỏi thăm Carrie về tình trạng ma túy ở Seabrook hồi đó. Cocaine và cần sa là phổ biến nhất, và Lonnie luôn có hàng. Hai người họ cứ hợp rồi tan, và cô ấy không kết thân với các cảnh sát khác, nhưng cũng biết được một vài người thinh thoảng có bán ma túy số lượng nhỏ. Cô nói mình chẳng biết gì về chuyện Pfitzner có vai trò gì đó trong đường dây buôn ma túy này.

Khi phục vụ đã dọn bàn, tôi kêu tính tiền, rồi quay sang cảm ơn hai vợ chồng Carrie, cũng như bày tỏ sự cảm kích trước dũng khí của cô. Tôi hứa sẽ không chuẩn bị bản khai có tuyên thệ cho đến khi cô có quyết định rõ ràng. Chúng tôi chào tạm biệt rồi ra bãi đỗ xe. Tôi đứng đó nhìn họ lái đi, rồi trở vào quán, tiến tới chỗ bàn vừa nãy để lấy cái mũ mà tôi cố tình để quên. Lúc không ai để ý, tôi đổi hai lọ muối tiêu bằng hai lọ khác đã để sẵn trong túi.

Ra khỏi đó được ba dặm tôi tấp vào một trung tâm mua sắm. Mấy giây sau Frankie cũng đến, đỗ cạnh xe tôi, nhoài người ra và cười tươi rói. Tay anh cầm đoạn thu âm, “Rõ ràng đến từng chữ.”

Việc này có thể bị xem là bẩn thỉu. Nhưng chúng tôi buộc phải đương đầu với các nhân chứng nói dối, cảnh sát ngụy tạo chứng cứ, những chuyên gia lừa phỉnh thẩm phán, và các công tố viên mua chuộc người khai man. Chúng tôi là người tốt, mà thường phải dùng thủ đoạn bẩn, vì đó là cách duy nhất để cứu thân chủ của mình.

Nếu Carrie Holland Pruitt không chịu hợp tác và ký bản khai có tuyên thệ, thì tôi sẽ tìm cách đưa đoạn thu âm vừa rồi lên tòa. Và đây không phải lần đầu tôi làm thế.