Chương 15
Chúng tôi từng làm nhiều việc còn bẩn hơn nữa. Frankie đã thuê một thám tử ở Birmingham theo dõi Mark Carter, kẻ đã cưỡng hiếp và sát hại Emily Broone. Hắn ta sống ở một thị trấn nhỏ tại Bayliss, cách Verona tầm 15 cây số, cũng là nơi Duke Russell bị kết án. Carter bán máy kéo cho một cửa hàng ở Verona, và mỗi khi tan làm, hắn đều đi gặp bạn bè uống vài ly, chơi vài ván bida.
Carter đang ngồi với một chai Bud Light thì có người vấp chân ngã thẳng vào bàn của họ. Mấy chai bia trên bàn rơi xuống vương vãi trên sàn. Người kia đứng dậy, xin lỗi rối rít, và bầu không khí căng thẳng trong chốc lát. Anh ta dọn đống chai vương vãi, mời lại một chầu mới và vẫn tiếp tục xin lỗi. Đặt bốn chai mới lên bàn, anh chàng bắt đầu kể một chuyện cười. Carter và đám bạn bắt đầu vui vẻ trở lại. Còn anh chàng kia, thám tử của chúng tôi, rút vào một góc và lấy điện thoại ra gọi. Trong túi áo của anh là chai bia mà Carter đang uống dở.
Ngày hôm sau, Frankie đưa nó đến một phòng xét nghiệm ở Durham, cùng một vài sợi lông chúng tôi lấy được từ chứng cứ do cảnh sát cung cấp. Hội chi trả 6.000 đô-la cho một lần xét nghiệm thế này. Kết quả thật tuyệt vời. Giờ chúng tôi đã có chứng cứ ADN liên hệ Carter với vụ cưỡng hiếp giết người.
Ở phiên tòa của Duke, bảy sợi lông được công tố viên bang Alabama đưa vào làm chứng cứ. Chúng được cho là lấy từ hiện trường vụ án, trên người Emily. Duke cũng nộp lông của mình. Và chuyên gia của bang tuyên bố cực kỳ chắc chắn rằng chúng khớp với những sợi tìm được trên thi thể nạn nhân, một chứng cứ quá thuyết phục để xác định chính Duke đã cưỡng hiếp trước khi thắt cổ Emily. Một chuyên gia khác làm chứng rằng hung thủ còn cắn nạn nhân vài lần trong khi xâm hại.
Lạ một điểm là không tìm thấy tinh dịch trong và ngoài cơ thể nạn nhân. Nhưng công tố viên Chad Falwright chẳng nao núng, anh ta đơn giản bảo bồi thẩm đoàn rằng “có lẽ Duke đã dùng bao cao su.” Không có chứng cứ gì cho chuyện này, và chẳng hề tìm được bao cao su nào, nhưng như thế là quá hợp lý với bồi thẩm đoàn rồi. Để có được phán quyết tử hình, Falwright phải chứng minh được tội giết người đi kèm cưỡng hiếp. Nạn nhân trần truồng và có lẽ đã bị xâm hại tình dục, nhưng chứng cứ lại không rõ ràng. Lông vùng kín là một chứng cứ tối quan trọng.
Trong một khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi, tay luật sư của Duke đã xin tòa cấp tiền thuê chuyên gia phân tích mẫu lông riêng cho bên bị, nhưng tòa không chấp thuận. Tay luật sư này, hoặc không biết gì về xét nghiệm ADN, hoặc chẳng buồn quan tâm đến chuyện này. Có lẽ anh ta cho rằng đằng nào tòa cũng chẳng chấp thuận đâu. Vì thế mà bảy sợi lông vùng kín này chưa hề được xét nghiệm.
Nhưng chúng lại được phân tích theo phương pháp trời ơi đất hỡi, và lời chứng của tay chuyên gia rởm này đẩy Duke vào buồng tử tù mà cách đây ba tháng tôi đã giúp anh thoát kim tiêm thuốc độc khi giờ sinh tử chỉ còn cách hai tiếng.
Giờ chúng tôi đã có sự thật.
Verona nằm ở khu vực trung tâm của bang, khu bình nguyên đầy thông heo hút, cư dân thưa thớt. Với dân số 5.000 người, lái xe tải chở gỗ được xem là công việc ngon ăn rồi, còn việc tệ thì là đóng gói hàng. Cứ năm người, lại có một người thất nghiệp. Chốn này ảm đạm quá thể, nhưng hầu như chỗ nào mà tôi ghé lại trong các thị trấn cũng đều là nơi náo nhiệt.
Văn phòng của Chad Falwright nằm trong tòa án, cùng hành lang với phòng xử đã kết án Duke chín năm trước. Tôi đã từng đến đây và thật sự chẳng muốn ghé lại thêm lần nào nữa. Cuộc chuyện trò của tôi với Chad chẳng mấy thân thiện, nhưng tôi đã quen với việc đó. Hầu hết công tố viên khinh ghét tôi, và, tôi cũng đáp lại không khác gì mấy.
Như đã hẹn, tôi đến nơi lúc 1:58 chiều, cười niềm nở với thư ký của Chad. Rõ ràng, cô ta cũng chẳng ưa gì tôi. Chad đang bận, hẳn rồi, và cô ta mời tôi ngồi chờ dưới bức chân dung một thẩm phán cau có mà tôi hy vọng đã lên trời từ lâu. Mười phút sau, cô ta vẫn cặm cụi gõ máy tính. Trong văn phòng của Chad không có chút động tĩnh nào. Rồi mười lăm phút, vẫn vậy. Qua 20 phút, tôi đành cáu gắt lên tiếng, “Cô nghe này, chúng tôi đã có hẹn, đúng 2:00 chiều, tôi lái xe đường xa đến đây, cô phải cho tôi biết đang có chuyện quái gì thế này?”
Cô ta liếc một cái điện thoại bàn cũ nát và nói, “Anh ấy vẫn đang bàn chuyện với thẩm phán.”
“Anh ta biết tôi đến đây chưa?” Tôi nói lớn, đủ cho Chad nghe thấy.
“Rồi. Giờ xin anh kiên nhẫn cho.”
Tôi ngồi xuống, chờ thêm mười phút nữa, rồi đứng lên, đến bên cửa phòng anh ta mà gõ, thật mạnh. Trước khi anh ta hay cô thư ký kịp nói gì, tôi đã xông vào phòng, và thấy Chad không phải đang gọi điện, mà đứng bên cửa sổ, như thể bị hớp hồn bởi bầu khí sôi động của thành phố dưới kia.
“Ta đã hẹn là 2:00, Chad. Cái quái gì đây?”
“Xin lỗi, Post. Tôi vừa gọi điện cho thẩm phán xong. Mời anh vào.”
“Tôi phải vào chứ, đã lái xe năm tiếng để đến đây mà. Anh tử tế một chút thì hay hơn nhiều.”
“Tôi xin lỗi,” anh ta nói giọng mỉa mai rồi ngả người vào chiếc ghế xoay bọc da của mình. Chad tầm tuổi tôi và 15 năm kinh nghiệm của anh ta chủ yếu là công tố các vụ hình sự, lừa đảo và buôn bán ma túy đá. Đến giờ, vụ nổi nhất của anh ta là án mạng Emily. Ba tháng trước, khi giờ hành hình cận kề, anh ta chộp lấy bất kỳ phóng viên truyền hình nào tìm được và luyên thuyên về gánh nặng công việc của mình.
“Chẳng sao,” tôi nói rồi ngồi xuống.
“Anh toan tính gì vậy?” Chad hỏi, mắt liếc nhìn đồng hồ.
“Chúng tôi đã xét nghiệm ADN,” tôi nói và cố gắng duy trì giọng cáu gắt cần thiết. Thật ra, bây giờ tôi chỉ muốn táng thật mạnh vào mặt anh ta thôi. “Chúng tôi biết hung thủ thật sự là ai, Chad à, và kẻ đó không phải là Duke Russell.”
Anh ta tiếp nhận rất điềm đạm. “Hay thật.”
“Ừ, hay thật mà. Chúng tôi đã lấy được mẫu ADN của hung thủ và nó khớp với mẫu lông mà bên công tố lưu giữ. Tin xấu đây, Chad. Anh khởi tố nhầm người rồi.”
“Anh đã lục lọi chứng cứ của bên tôi sao?”
“Thông minh lắm. Anh quan tâm đến tội của tôi hơn của anh. Suýt chút nữa, anh đã hành hình một người vô tội, Chad à. Đừng lo về tôi làm gì. Tôi chỉ là người tìm ra sự thật thôi.”
“Sao anh trộm được một sợi lông đó?”
“Dễ mà. Anh đã đưa hồ sơ cho tôi, nhớ chứ? Một năm trước. Ở phòng cuối hành lang này. Tôi đã vật lộn với mớ hồ sơ và chứng cứ trong căn phòng bé tẹo đó suốt hai ngày. Một sợi lông tình cờ dính vào tay tôi. Một năm trôi qua, và chẳng ai ở đây phát hiện ra.”
“Anh đã trộm một sợi lông. Thật không tin nổi.”
“Tôi đâu có trộm, Chad. Tôi chỉ mượn thôi. Anh không chấp nhận cho làm xét nghiệm ADN, nên phải có người khác làm thôi mà. Cứ truy tố tôi đi, tôi không quan tâm. Hiện giờ, anh có nhiều chuyện đáng phải lo hơn nhiều.”
Anh ta thở dài, hai vai thõng xuống. Một phút cho anh ta định thần chậm rãi trôi qua. “Được rồi, vậy hung thủ là ai?”
“Người cuối cùng cô ấy gặp trước khi bị giết. Mark Carter. Họ từng có chuyện với nhau hồi trung học. Đáng ra cảnh sát phải điều tra về anh ta, nhưng lại không làm, vì lý do gì đó.”
“Sao anh biết là anh ta?”
“Tôi đã lấy mẫu.”
“Bằng cách nào?”
“Một chai bia. Anh ta thích uống bia, thế là có nhiều vỏ chai. Chúng tôi đưa đến phòng xét nghiệm, và tôi có đem cho anh một bản sao kết quả đây.”
“Anh cũng trộm chai bia nữa hả?”
“Cứ truy tố tôi đi mà, Chad, thật đấy, rồi tiếp tục công việc của anh. Anh tự xem lại mình đi và đừng cứng đầu nữa. Màn khởi tố ẩu của anh giờ đã thành thứ bỏ đi, và anh sắp mất mặt thê thảm rồi.”
Anh ta cười ngờ nghệch với tôi, rồi buông một câu cửa miệng của dân công tố. “Không đời nào, Post, tôi vẫn tin vào những gì tôi khởi tố.”
“Thế thì anh là thằng ngu, Chad à. Nhưng cái đó hai ta biết từ lâu rồi.” Tôi ném bản kết quả xét nghiệm lên bàn anh ta rồi đi thẳng ra cửa.
“Chờ chút, Post,” anh ta gọi theo. “Nói chuyện cho xong đã. Cứ cho là anh đang nói sự thật, thế thì tiếp theo sẽ thế nào?”
Tôi điềm tĩnh ngồi xuống, bẻ mấy đốt ngón tay. Duke sẽ được tự do sớm hơn nhiều nếu như Chad chịu hợp tác. Nếu anh ta nhất quyết chống tôi, một chuyện thường thấy ở các công tố viên, thì phải mất vài tháng thay vì vài tuần, mới giải oan được.
“Để tôi nói cách tốt nhất để chốt vụ này nhé, Chad, và tôi chỉ thông báo thôi, không thương lượng gì hết. Tôi nắm vụ này trong lòng bàn tay rồi. Có sáu sợi lông khác. Hãy đem chúng đi xét nghiệm, như thế, ta sẽ biết thêm nhiều điều. Nếu cả bảy sợi đều không phải của Duke, thì thả anh ấy ra. Nếu cả bảy sợi đều là của Carter, thì anh có một vụ mới để làm rồi. Nếu anh đồng ý cho xét nghiệm, mọi chuyện sẽ rất êm thấm. Nếu anh ngăn cản, tôi sẽ đệ đơn lên tòa án bang, có lẽ tôi sẽ thua, nhưng tôi sẽ tiếp tục đệ đơn lên tòa liên bang. Thế nào tôi cũng lôi được mấy sợi lông đi xét nghiệm, và anh biết rõ là thế.”
Hiện thực quá phũ phàng, và anh ta nổi giận. Chad đẩy ghế lui, bước ra cửa sổ, trầm ngâm suy nghĩ. Hơi thở nặng nhọc, anh ta quay đầu quay cổ kêu răng rắc. Mấy chuyện này đáng ra phải khiến tôi ngạc nhiên, nhưng không, qua bấy nhiêu lần gặp, tôi đã quen rồi. Anh ta nói, “Post, tôi có thể cho là cả hai cùng gây án, thay phiên nhau.”
“Chad, anh không thấy được bầu trời rành rành trước mắt, vì anh không muốn thôi.” Tôi đứng dậy, bước ra cửa.
“Tôi tin vào những gì mình khởi tố, Post.”
“Kế hoạch là thế này, Chad. Tôi cho anh hai tuần. Nếu qua hai tuần, mà anh vẫn bám vào những ảo tưởng của mình, thì tôi sẽ đệ đơn yêu cầu xét nghiệm, và tôi sẽ lên Birmingham News nhờ Jim Bizko. Anh biết anh ấy làm phóng sự về các vụ án và đồng thời quen biết tôi mà. Khi tôi kể về chuyện ADN, anh sẽ lên trang nhất ngay, nhưng dòng tít thì không được như anh mơ đâu. Tôi và Bizko có thể cho người ta nghĩ về anh như một thằng khùng hết thuốc chữa, Chad à. Không khó lắm đâu.”
Tôi mở cửa, ra về. Trong phòng, Chad vẫn đứng bên cửa sổ, trố mắt nhìn tôi, hoang mang choáng váng, hoàn toàn sụp đổ. Giá mà tôi chụp được tấm ảnh đó thì hay biết mấy.
Tôi gấp rút rời Verona để lái một chuyến xe đến dãy buồng tử tù. Duke chưa biết tin về kết quả ADN. Tôi muốn đích thân báo cho anh, và đây sẽ là cuộc gặp tuyệt vời.