← Quay lại trang sách

Chương 16

Hiện tại, không có chuyện gì cần tôi phải đến Seabrook gấp. Mọi người có vai trò trong phiên tòa xử Quincy không chết—thì cũng nghỉ hưu, đi xa khỏi đó, hoặc biến mất trong những hoàn cảnh bí ẩn. Tôi chẳng biết mình phải e ngại những gì, nhưng cảm giác sợ hãi dấy lên trong tôi rất rõ ràng.

Thế nên tôi đã nhờ Frankie đi thám thính trước. Anh ở đó hai ngày hai đêm, ẩn thân hết sức có thể. Rồi anh gọi về, báo cáo gọn lỏn như thường lệ, “Chẳng có gì nhiều, sếp à.”

Frankie rời Seabrook và lái vài tiếng đến Deerfield Beach, gần Boca Raton. Anh tìm hiểu đường phố, dò thông tin trên mạng, xác định địa điểm, rồi nhanh chóng khoác vào bộ vest bảnh bao, gọi một cuộc điện thoại. Tyler Townsend đã đồng ý gặp Frankie ở một trung tâm mua sắm mới mà công ty anh đang thầu xây dựng. Những tấm biển quảng cáo lớn treo ngoài tòa nhà cao còn nhiều chỗ cho thuê. Frankie nói dối rằng mình và cộng sự đang tìm một chỗ thật đẹp để mở cửa hàng dụng cụ thể thao, công ty của anh vừa mới lập, chưa lên mạng.

Tyler tỏ ra thân thiện, nhưng cũng có phần cảnh giác. Giờ anh đã 50 và từ bỏ ngành luật từ lâu, một bước đi đúng đắn. Anh đang làm ăn phát đạt trong ngành bất động sản Florida và rất am tường công việc. Gia đình anh, với ba đứa con đang độ tuổi thiếu niên, sống trong ngôi nhà rất lớn. Tiền thuê nhà đất năm ngoái là 58.000 đô-la. Anh lái xe sang, ăn mặc đẹp, lộ rõ là người có tiền.

Mẹo của Frankie không trụ được lâu. Họ bước vào cửa hàng đang trong giai đoạn thành hình, rộng đến 370 mét vuông, Tyler hỏi liền, “Anh nói lại đi, công ty anh tên gì?”

“Chẳng có tên, mà cũng chẳng có công ty nào cả. Tôi mạo danh để được gặp anh thôi, nhưng vì một chuyện quan trọng.”

“Anh là cảnh sát?”

“Nói tôi là gì cũng được, trừ cảnh sát. Tôi từng ở tù, 14 năm ở nhà tù Georgia vì tội giết người mà tôi không phạm. Một luật sư nhận vụ của tôi, chứng minh tôi vô tội, đưa tôi ra khỏi tù, và bang Georgia bồi thường cho tôi một khoản kha khá. Hồ sơ của tôi sạch sẽ cả. Lâu lâu tôi lại làm cho anh luật sư đó. Chắc đấy là việc tối thiểu tôi có thể làm để báo đáp.”

“Chuyện anh muốn nói có liên quan đến Quincy Miller không?”

“Đúng thế. Anh luật sư đó đang biện hộ cho Quincy. Cũng như anh, chúng tôi biết anh ấy vô tội.”

Tyler hít một hơi thật sâu, và mỉm cười, dù chỉ trong khoảnh khắc. Anh bước đến cửa kính lớn, Frankie thong thả theo sau. Họ nhìn ra đội nhân công đang rải nhựa đường ở công viên.

Tyler hỏi, “Và anh tên gì?”

“Frankie Tatum.” Anh đưa danh thiếp của Hội Vệ nhân, Tyler cầm lấy xem kỹ cả hai mặt, rồi hỏi, “Vậy Quincy sao rồi?”

“Đã 22 năm rồi đấy. Tôi chỉ phải làm người lương thiện kẹt trong tù 14 năm, vẫn tìm cách để giữ được đầu óc tỉnh táo. Nhưng mỗi ngày trôi qua đều là ác mộng.”

Tyler trả lại danh thiếp như thể bàn giao chứng cứ. “Nghe này, tôi thật sự không có thời gian cho mấy chuyện này. Tôi không rõ anh muốn gì, nhưng tôi không liên quan đâu, được chứ? Tôi rất tiếc, nhưng Quincy là quá khứ tôi không muốn nhìn lại nữa rồi.”

“Anh từng là một luật sư cực đỉnh, Tyler. Lúc ấy anh chỉ là tay mơ mà đã dốc hết sức chiến đấu vì Quincy.”

Tyler cười, nhún vai, “Và thua. Mời anh về cho.”

“Được. Nhà của anh mà. Sếp của tôi là luật sư Cullen Post, cứ tìm hiểu về anh ấy đi. Anh ấy đã giải oan cho tám người, và để có được thành công đó, anh ấy không bao giờ chấp nhận lời từ chối. Anh ấy muốn nói chuyện với anh, Tyler, ở nơi nào kín đáo. Cực kỳ kín đáo ấy. Tin tôi đi, Tyler. Post hiểu cuộc chơi, và anh ấy sẽ không bỏ cuộc đâu. Anh có thể tiết kiệm được nhiều thời gian và tránh được nhiều phiền nhiễu, nếu chịu gặp anh ấy chỉ 15 phút.”

“Và anh ấy ở Savannah?”

“Không, ở bên kia đường,” Frankie chỉ về phía tôi.

Ba người chúng tôi rảo bộ đến một quán ăn gia đình mà công ty của Tyler đang xây dựng. Nó vẫn chưa hoàn thiện, và nhân công đang dỡ bàn ghế từ mấy thùng hàng ra. Đại lộ này đầy những tòa nhà mới: các cửa hiệu bán xe hơi, cửa hàng đồ ăn nhanh, các cửa hàng nhỏ, tiệm rửa xe, trạm xăng, vài chi nhánh ngân hàng. Florida đang trong thời cực thịnh. Chúng tôi đứng ở một góc, cách xa các nhân công. Tyler vào đề ngay, “Được rồi, anh nói luôn đi.”

Tôi có cảm giác cuộc chuyện trò này có thể sớm kết thúc một cách đột ngột, nên cố nhập cuộc nhẹ nhàng, “Có thể chứng minh Quincy vô tội không?”

Tyler ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. “Nghe này, tôi không dính dáng vào chuyện này đâu. Nhiều năm về trước, tôi đã dốc hết sức để chứng minh anh ấy vô tội, và đã thất bại. Đấy là cuộc đời khác của tôi rồi. Giờ tôi có vợ đẹp con ngoan, gia đình sung túc, không có gì phải lo lắng cả. Tôi không hề có ý định dính lại vào chuyện đó, Tôi rất tiếc.”

“Có nguy cơ gì chứ, Tyler?”

“Ồ, các anh sẽ biết ngay thôi. Tôi không mong các anh bị gì, nhưng anh đang trên đường sa vào một chuyện rất phức tạp đấy, anh Post.”

“Mọi vụ của tôi đều phức tạp mà.”

Tyler nhún vai như thể tôi vừa thốt lên một câu quá ngớ ngẩn. “Không gì so được với chuyện này đâu.”

“Ta cùng tuổi, Tyler à, và ta bỏ ngành luật cùng thời điểm vì thấy nó là một mộng tưởng tan vỡ. Nghiệp thứ hai tôi cũng không ổn, rồi tôi đã tìm được một tiếng gọi mới. Là rong ruổi trên đường, tìm sự khuây khỏa, tìm sự giúp đỡ. Hiện giờ, Quincy đang cần anh giúp, Tyler.”

Tyler hít một hơi thật sâu, có vẻ đã đến giới hạn rồi. “Tôi cho là công việc của anh khiến anh phải thúc ép người khác, nhưng không ai ép tôi được đâu, anh Post à. Chúc ngày lành. Để tôi yên và đừng quay lại đây nữa.” Rồi Tyler quay người, bước ra cửa.

Chẳng ngạc nhiên khi Chad Falwright nhất mực ngoan cố. Anh ta không chấp nhận đưa sáu sợi lông kia đi xét nghiệm ADN. Giờ anh ta khóa chặt chúng cùng các chứng cứ khác. Và để thể hiện mình là công tố viên cứng cựa, anh ta đe dọa sẽ truy tố tôi tội can thiệp chứng cứ. Alabama cấm hành động này, mà bang nào chẳng vậy, chỉ khác nhau về khung hình phạt, và Chad hớn hở báo rằng tôi có thể sẽ bị một năm tù.

Bị giam vì một sợi lông cơ đấy.

Tệ hơn nữa, anh ta còn nói đã đệ đơn khiếu nại tôi về đạo đức nghề nghiệp lên hội luật sư Alabama và Georgia. Với mấy chuyện này, tôi chỉ biết cười. Đâu phải tôi mới bị đe dọa lần đầu, mà mấy công tố viên kia còn sáng tạo hơn nhiều.

Mazy đã chuẩn bị sẵn một bản kiến nghị dày cộm kiến nghị xét xử hậu tuyên án. Theo thủ tục, nó phải được đệ lên tòa án bang trước đã, là ở Verona. Một hôm trước khi đệ trình, tôi lái xe đến Birmingham gặp Jim Bizko, một phóng viên kỳ cựu đã đưa tin về phiên tòa của Duke. Anh đã theo dõi vụ án này qua các cấp phúc thẩm và thể hiện sự hoài nghi về độ công tâm của phiên tòa. Anh kịch liệt chỉ trích luật sư biện hộ của Duke. Khi anh chàng luật sư tội nghiệp đó chết vì bệnh xơ gan, Jim đã đưa tin về chuyện này và nói rằng cần điều tra lại vụ án mạng đó. Anh phấn khích khi biết tin xét nghiệm ADN đã minh oan cho Duke. Tôi thận trọng không tiết lộ hung thủ là Mark Carter. Chuyện đó để sau.

Một ngay sau khi chúng tôi đệ đơn, Bizko viết một bài dài trên trang nhất của mục đô thị. Chad Falwright được trích dẫn đã nói rằng: “Tôi vẫn tự tin rằng chúng tôi đã định tội đúng người, và tôi đang cần mẫn làm việc để thực hiện việc hành hình Duke Russell, một tên giết người nhẫn tâm. Kết quả xét nghiệm ADN không có ý nghĩa gì trong vụ án này.”

Thêm hai nỗ lực chuyện trò với Otis Walker, đều qua điện thoại, Frankie đã xác nhận rằng June Walker không muốn dính dáng gì đến Quincy Miller. Rõ ràng, cuộc ly hôn rối tung của họ đã để lại vết sẹo không phai, và cô ấy cương quyết không dính dáng gì đến Quincy nữa. Với cô chuyện này chẳng có gì ngoài gợi lại những ký ức buồn và nỗi hổ thẹn khi phải đối diện với những lời dối trá của chính mình.

Otis đã cảnh báo Frankie hãy để họ yên.

Anh hứa sẽ làm thế. Tạm thời thôi.