Chương 18
Trước khi về hưu, Bradley Pfitzner nắm quyền ở hạt này suốt 32 năm. Suốt sự nghiệp, ông ta không dính phải tai tiếng gì, điều hành bộ máy trơn tru. Cứ mỗi bốn năm, đến đợt bầu lại cảnh sát trưởng, thì hoặc không có ai đứng ra tranh cử hoặc đối thủ đều quá yếu. Chỉ đến khi sức khỏe không còn cho phép nữa, ông ta mới lui xuống để một cảnh sát thâm niên bảy năm lên thay.
Cảnh sát trưởng hiện tại là Wink Castle, và văn phòng của anh nằm trong một tòa nhà thép hiện đại, địa điểm làm việc của toàn bộ lực lượng bảo vệ pháp luật địa phương, cảnh sát bang, cảnh sát thành phố và lực lượng cải huấn. Hơn chục xe tuần tra sáng màu đỗ trước tòa nhà tọa lạc ở rìa thành phố. Tiền sảnh tất bật cảnh sát và nhân viên bàn giấy, cũng như những thân nhân u sầu của các phạm nhân.
Tôi được đưa đến văn phòng của Castle, được tiếp đón bằng nụ cười và cái bắt tay niềm nở. Anh tầm bốn mươi, tác phong nhã nhặn của một chính trị gia miền quê. Vào thời điểm Russo bị sát hại, anh chưa đến đây, nên tôi mong anh không dính líu gì đến đám cảnh sát thời đó.
Sau vài phút tán gẫu về thời tiết, Castle hỏi, “Quincy Miller, phải chứ? Tối qua, tôi đã xem hồ sơ để cập nhật tình hình. Mà anh là linh mục hay gì?”
“Luật sư kiêm linh mục,” tôi đáp, và dành vài phút giới thiệu qua về Hội Vệ nhân. “Tôi lo các vụ án oan cũ.”
“Thế thì chúc anh may mắn trong vụ này.”
Tôi mỉm cười, “Vụ nào cũng khó mà, cảnh sát trưởng.”
“Tôi hiểu. Vậy anh dự định chứng minh thân chủ của mình không giết Keith Russo?”
“Như thường lệ, tôi sẽ trở lại hiện trường và bắt đầu điều tra. Tôi biết hầu hết nhân chứng của bên công tố đưa lên đều nói dối trước tòa. Chứng cứ thì không rõ ràng.”
“Zeke Huffey?”
“Một tay chỉ điểm trong tù điển hình. Tôi đã gặp anh ta trong một nhà tù ở Arkansas, và mong anh ta sẽ hủy bỏ lời khai cũ. Anh ta khai gian thành chuyên nghiệp rồi, cũng không lạ gì với những người như thế. Carrie Holland đã kể sự thật cho tôi, cô ấy nói dối vì bị Pfitzner và công tố viên Burkhead gây áp lực. Họ cho cô một thỏa thuận hời về tội danh ma túy. Sau phiên tòa, Pfitzner đã cho cô ấy một ngàn đô và bảo rời khỏi đây. Cho đến giờ, cô ấy chưa hề quay lại. June Walker, vợ cũ của Quincy, sống ở Tallahassee, nhưng cho đến giờ vẫn chưa chịu hợp tác. Cô ấy đã làm chứng chống lại Quincy và làm chứng dối, vì những phiền toái từ cuộc ly hôn khiến cô giận chồng cũ. Quá nhiều dối trá, cảnh sát trưởng à.”
Đây toàn là chuyện mới với viên cảnh sát trưởng, và anh có vẻ hứng thú nghiền ngẫm chúng. Rồi anh lắc đầu, “Nhưng như thế vẫn chưa chứng minh được gì. Không có hung khí.”
“Phải. Quincy chưa hề có khẩu shotgun nào. Chứng cứ then chốt, rõ ràng là cây đèn pin dính vết máu đã biến mất một cách bí ẩn không lâu sau án mạng.”
“Nó bị gì?” Castle hỏi. Anh là cảnh sát trưởng mà. Câu đó để tôi hỏi mới phải chứ.
“Anh nói mới phải chứ. Theo báo cáo của cảnh sát, chính xác là theo Pfitzner, nó đã bị tiêu hủy trong vụ hỏa hoạn ở kho chứng cứ.”
“Và anh nghi ngờ chuyện đó?”
“Tôi nghi ngờ tất cả, cảnh sát trưởng à. Chuyên gia bên công tố đưa lên, ông Norwood, chưa hề trực tiếp thấy cây đèn pin. Lời chứng của ông ta khá là bừa bãi.” Tôi với tay lấy cặp táp, lôi ra vài tờ giấy, đặt lên bàn. “Đây là hồ sơ về chứng cứ, do bên chúng tôi lập. Trong này, anh sẽ thấy báo cáo của tiến sĩ Kyle Benderschmidt, một nhà tội phạm học lừng danh, ông đã thể hiện sự hoài nghi về lời chứng của Norwood. Bản thân anh từng xem tấm ảnh chụp cây đèn pin chưa?”
“Rồi.”
“Tiến sĩ Benderschmidt tin rằng những đốm, hay vết bắn, trên mặt kính có lẽ còn chẳng phải là máu người. Và cây đèn pin đâu được tìm thấy ở hiện trường. Chúng tôi thấy không dễ xác định nguồn gốc của nó, Quincy cũng thề là chưa hề thấy nó.”
Castle cầm tập hồ sơ, thong thả đọc từng trang. Một hồi sau, có vẻ đã chán rồi, anh thả nó xuống bàn, “Tối nay tôi sẽ dành thời gian xem nó. Mà chính xác, anh muốn làm gì ở đây?”
“Hãy giúp tôi. Tôi sẽ đệ đơn kiến nghị xét xử hậu tuyên án dựa trên chứng cứ mới. Sẽ bao gồm báo cáo từ chuyên gia của chúng tôi, và lời khai của các nhân chứng đã khai man. Tôi cần anh mở lại việc điều tra vụ án mạng này. Được thế thì quá tốt vì tòa sẽ biết rằng địa phương tin rằng người này đã bị kết án oan.”
“Thôi nào, anh Post. Vụ này đã xong từ hơn 20 năm trước rồi, sau đó rất lâu tôi mới đến đây.”
“Cảnh sát trưởng à, những vụ tôi làm đều là vụ án cũ đã xảy ra từ quá lâu. Bản chất công việc của chúng tôi là thế. Hầu hết những người tham gia vụ này đều đi cả rồi—Pfitzner, Burkhead, kể cả thẩm phán cũng đã chết. Anh có thể xem lại vụ này với một nhãn quan hoàn toàn mới và giúp giải oan cho một người vô tội.”
Castle lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy đâu. Tôi chẳng muốn dính dáng đến chuyện này. Trước hôm qua, lúc anh gọi điện thông báo, tôi chưa hề nghĩ gì về vụ này.”
“Thế thì càng phải can dự. Anh đâu bị gì, đâu ai trách anh vì những chuyện xảy ra từ 20 năm trước. Anh sẽ được xem là người tốt đang cố làm việc tốt.”
“Phải tìm được hung thủ thật sự mới giải oan được cho Miller?”
“Không, tôi chỉ cần chứng minh anh ấy vô tội, thế thôi. Phân nửa số vụ thành công, chúng tôi đã xác định được thủ phạm thực sự, nhưng không phải lúc nào cũng vậy.”
Castle lại lắc đầu. Vẻ mặt nghiêm trọng hơn. “Tôi không thể, Post. Anh tưởng tôi có thể điều một thanh tra cảnh sát vốn đã bận tối mặt của tôi, bỏ những vụ hiện thời và dốc công vào một vụ án mạng từ cách đây hơn 20 năm, một vụ mà dân ở đây chắc cũng quên cả rồi sao? Thôi nào, anh bạn.”
“Tôi sẽ làm phần việc nặng đó, cảnh sát trưởng à. Việc của tôi mà.”
“Thế tôi thì làm gì?”
“Hợp tác. Đừng cản trở tôi.”
Castle ngả người ra lưng ghế, đan tay sau ót. Anh nhìn đăm chiêu lên trần nhà suốt mấy phút. Cuối cùng, anh nhìn tôi, “Trong các vụ của anh, lực lượng luật pháp địa phương thường làm những gì?”
“Che đậy. Cản trở. Giấu chứng cứ, Đối đầu với tôi. Phản đối mọi thứ tôi đệ lên tòa. Anh thấy đấy, cảnh sát trưởng, trong những vụ thế này, nguy cơ quá cao, sai lầm quá lớn, nên không một ai muốn thừa nhận mình đã sai. Những người vô tội đã phải ngồi tù hàng chục năm, trong khi hung thủ đích thực thì nhởn nhơ, và thường ra tay thêm lần nữa. Đây là sự bất công cùng cực, và tôi chưa gặp được cảnh sát hay công tố viên nào có gan thừa nhận mình đã sai. Vụ này thì hơi khác, vì những người chịu trách nhiệm cho án oan của Quincy đã không còn tại nhiệm. Và anh có thể trở thành người hùng.”
“Tôi chẳng hứng thú làm người hùng. Tôi chỉ không có thời gian thôi. Tin tôi đi, tôi có đủ chuyện phải lo rồi.”
“Tôi biết, nhưng anh có thể hợp tác để tạo thuận lợi cho tôi làm việc. Tôi chỉ tìm sự thật thôi, cảnh sát trưởng à.”
“Tôi chẳng biết nữa. Để tôi suy nghĩ đã.”
“Lúc này, tôi chỉ mong có thế thôi.”
Castle hít một hơi thật sâu, vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục và chưa toàn tâm vì chính nghĩa này. “Anh còn cần gì nữa không?”
“Còn một chuyện nữa, một mảnh ghép nữa cho vụ này. Anh có biết về cái chết của Kenny Taft không? Xảy ra hai năm sau vụ án mạng này?”
“Có chứ. Cảnh sát duy nhất ở đây trong bao năm qua đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ảnh anh ấy được treo trên bức tường đằng kia.”
“Tôi muốn xem hồ sơ vụ này mà không cần phải viện đến Đạo luật Tự do Thông tin và đủ thứ pháp lý rắc rối.”
“Và anh nghĩ vụ này có liên quan gì đó đến Quincy Miller?”
“Tôi nghi ngờ, nhưng hiện giờ chỉ muốn tìm hiểu thôi, cảnh sát trưởng à. Việc của tôi là thế, lúc nào cũng có thể có bất ngờ đang chờ ta.”
“Để tôi suy nghĩ đã.”
“Cảm ơn anh.”
Đội trưởng cứu hỏa là một cựu binh già bụng bự tóc muối tiêu, Trung úy Jordan, và anh này không được thân thiện như cảnh sát trưởng. Ở trạm cứu hỏa cách Phố Chính hai khối nhà, bầu không khí khá là êm đềm. Hai nhân viên đang đánh bóng vòi phun ở lối ra vào, bên trong thì một bà thư ký già đang sắp xếp giấy tờ. Cuối cùng, Jordan cũng xuất hiện, và sau vài câu đùa gượng gạo, dẫn tôi vào một căn phòng chật chội chất đống những thùng hồ sơ kiểu những năm 1940. Anh lục lọi trong đống đồ mang tính lịch sử này một hồi và tìm được thùng hồ sơ năm 1988. Anh mở thùng, ném ra vài hồ sơ xỉn màu, tìm được đúng thứ tôi cần.
“Vụ hỏa hoạn không lớn lắm, theo tôi nhớ là vậy,” Jordan nói và đặt tập tài liệu trên bàn, “Anh tự xem đi,” rồi bước ra khỏi phòng.
Hồi đó, văn phòng cảnh sát trưởng chỉ cách chỗ này vài khối nhà. Ở Hạt Ruiz, cũng như hàng trăm nơi khác, không hiếm chuyện cảnh sát lưu trữ vật chứng rất bừa bãi, thấy chỗ nào cất được thì cất thôi. Tôi đã vào những tầng gác mái của tòa án, những căn hầm ngột ngạt, để tìm hồ sơ cũ.
Pfitzner dùng một căn nhà lều sau lưng văn phòng mình để làm chỗ lưu trữ vật chứng. Trong hồ sơ, có tấm ảnh đen trắng chụp nó trước vụ hỏa hoạn, thấy rõ ổ khóa lớn trên cửa. Căn nhà nhỏ này không có cửa sổ, Tôi ước tính nó dài chín mét, rộng sáu mét, cao hai mét rưỡi. Có thêm một tấm ảnh chụp sau vụ hỏa hoạn, chỉ có lớp sỏi cháy đen.
Còi báo động đầu tiên hú lên lúc 3:10 sáng, khi lính cứu hỏa đến thì cả căn lều đã chìm trong lửa. Ngọn lửa được dập tắt trong vài phút, nhưng căn lều chỉ còn lại đống tro. Nguyên nhân hỏa hoạn được ghi lại là Không rõ.
Theo lời Jordan, vụ này chẳng lớn gì lắm. Cây đèn pin tìm được trong thùng xe của Quincy có vẻ đã bị hủy hoại, không còn chút dấu vết nào. Và quá tiện là, hồ sơ pháp y, lời khai nhân chứng, các bản phân tích và ảnh lại nằm an toàn trên bàn của Pfitzner. Ông ta vẫn có đủ thứ mình cần để kết tội Quincy Miller.
Cho đến giờ, vụ hỏa hoạn này chỉ là ngõ cụt.