Chương 19
Tôi gọi điện hỏi thăm Carrie và Buck mỗi tuần một lần. Họ nhận ra là tôi không hề có ý định từ bỏ. Tôi lặp đi lặp lại nhiều lần để trấn an Carrie rằng cô sẽ không gặp nguy cơ gì khi hợp tác với tôi, và dần khiến cô thêm phần tin tưởng tôi.
Chúng tôi gặp nhau ở một tiệm cà phê gần Kingsport, ăn trứng tráng với nhau. Cô đọc bản khai có tuyên thệ mà Mazy đã soạn sẵn, rồi Buck cũng chậm rãi dò qua. Họ lại hỏi đủ câu về đường hướng dự kiến, và tôi vẫn trả lời những câu như cũ. Sau một tiếng thuyết phục nhẹ nhàng, cô đã cầm bút ký.
Ra bãi đỗ xe, tôi ôm cô tạm biệt, ôm cả Buck nữa. Giờ chúng tôi đã thành bạn bè rồi. Tôi cảm ơn Carrie vì đã có dũng khí đứng ra giúp Quincy. Còn cô thì giàn giụa nước mắt, nhờ tôi xin Quincy tha thứ cho mình. “Tôi đã làm thế rồi,” tôi mừng rỡ trả lời.
Mẹ tôi thừa kế nông trại gia đình gần quê nhà tôi, Dyersburg, Tennessee. Bà đã 77 tuổi, sống một mình từ khi cha tôi qua đời hai năm trước. Tôi lo cho mẹ vì mẹ đã già, dù cho mẹ tôi sống lành mạnh hơn tôi và không hẳn là cô đơn. Còn mẹ thì lo cho tôi vì lối sống này đây mai đó, lại chẳng có mối tình nào. Mẹ tôi miễn cưỡng chấp nhận hiện thực là tôi chẳng ưu tiên chuyện lập gia đình và có vẻ bà sẽ không có thêm cháu nữa. Chị tôi có ba đứa con, nhưng lại sống ở xa.
Mẹ tôi kiêng thịt, và sống bằng rau quả trong vườn nhà, một khu vườn huyền thoại nuôi được cả trăm người, tôi không nói ngoa đâu. Mẹ cung cấp hoa quả tươi và rau củ cho tủ đồ ăn miễn phí trong vùng. Bữa tối của chúng tôi là cà chua nhồi gạo và nấm, đậu ngự và bí hầm. Dù có vô số đồ ăn, nhưng mẹ tôi ăn rất ít, đồ uống thì chỉ có nước hoặc trà. Mẹ khỏe mạnh, hoạt bát, không chịu uống thuốc, và dù mẹ chỉ ăn vài miếng lấy lệ nhưng cứ luôn miệng bảo tôi phải ăn thêm. Mẹ lo vì thấy tôi thiếu cân, nhưng tôi bảo không sao đâu. Nhiều người bảo tôi thế rồi mà.
Ăn xong, chúng tôi ra hiên trước, ngồi uống trà bạc hà. Mái hiên này chẳng thay đổi gì nhiều kể từ khi tôi về đây dưỡng bệnh nhiều năm trước, và chúng tôi nói chuyện về những tháng ngày tăm tối đó. Chúng tôi cũng nói về Brooke, vợ cũ của tôi. Hai người rất hợp nhau, và khi chúng tôi chia tay rồi, mẹ chồng con dâu vẫn giữ liên lạc nhiều năm. Ban đầu mẹ tôi giận cô ấy vì bỏ tôi khi tôi gặp khủng hoảng, nhưng cuối cùng tôi đã thuyết phục được bà rằng chuyện chia ly này không thể tránh khỏi và đã manh nha ngay từ ngày đầu. Brooke cưới một doanh nhân khá thành đạt. Họ có bốn mặt con, bây giờ cũng vào tuổi thiếu niên cả rồi. Mẹ tôi hay đăm chiêu thèm thuồng khi hình dung những chuyện giá như trong đầu. Nên ngay khi có dịp, tôi liền chuyển hướng sang chuyện khác.
Bất kể lối sống bất thường của tôi, mẹ luôn tự hào về việc tôi đang làm, dù không hiểu rõ lắm về hệ thống tư pháp. Mẹ thấy quá chán chường khi tội phạm tràn lan, quá nhiều người phải vào tù, quá nhiều gia đình tan nát. Tôi phải mất nhiều năm mới thuyết phục được mẹ rằng có đến hàng ngàn người vô tội đang bị giam cầm. Hôm nay là lần đầu tiên tôi kể cho mẹ về Quincy Miller, và mẹ háo hức muốn nghe thật kỹ. Một luật sư bị giết, cảnh sát trưởng biến chất, băng đảng ma túy, một người vô tội bị gài tội quá hoàn hảo. Ban đầu mẹ tôi không tin nổi, rồi chăm chút nghe cho tường tận mọi chuyện. Tôi không lo gì khi kể hết cho mẹ. Dù gì, chúng tôi đang ngồi ở một mái hiên tối mờ ở vùng quê Tennessee, cách xa Florida quá, và mẹ tôi sẽ kể cho ai chứ? Tôi tin mẹ tôi giữ bí mật được.
Rồi chúng tôi nói đến các thân chủ khác: Shasta Briley, tử tù ở Bắc Carolina, bị kết tội phóng hỏa và sát hại ba con gái của mình; Billy Rayburn ở Tennessee, bị kết tội do thứ khoa học đáng ngờ được gọi là Hội chứng Lắc con sau khi anh lỡ trượt chân ngã khi ẵm đứa bé một tuổi của bạn gái; Duke Russell vẫn đang ở buồng tử tù ở Alabama; Curtis Wallace, bị kết án ở Mississippi vì tội bắt cóc, cưỡng hiếp và sát hại một phụ nữ mà anh chưa hề gặp mặt; và Jimmy Flagler, lúc bị kết án chung thân ở Georgia, cậu mới 17 tuổi và bị thiểu năng thần kinh.
Sáu vụ này là cuộc đời và sự nghiệp của tôi, việc hằng ngày của tôi, và nhiều lúc tôi cũng mệt mỏi vì suy nghĩ và nói về họ. Tôi chuyển hướng nói về mẹ và những ván poker của mẹ. Mẹ tôi chơi bài mỗi tuần một lần với các bà bạn, dù cược nhỏ thôi, nhưng sát phạt lắm. Hiện giờ mẹ đang thắng 11,5 đô-la. Số tiền nợ bài, họ sẽ dùng hết vào dịp Giáng Sinh, tổ chức tiệc, chơi xả láng và uống rượu, loại champagne rẻ tiền ấy. Mẹ còn chơi bài bridge mỗi tháng hai lần với một hội khác, nhưng vẫn kết poker hơn. Mẹ tôi tham gia hai hội đọc sách, một với các bà ở nhà thờ và chuyên đọc về thần học, một với hội bạn thoáng hơn thiên về các tiểu thuyết đang nổi, thỉnh thoảng cả những tiểu thuyết tạp nham nữa. Mẹ còn dạy giáo lý ngày Chủ nhật, đọc sách cho các ông bà cụ ở nhà hưu dưỡng, và tình nguyện giúp nhiều tổ chức phi lợi nhuận đến nỗi chẳng nhớ hết tên. Mẹ tôi vừa mua một chiếc xe hơi điện, và hăng hái giải thích cách vận hành của nó.
Mỗi năm, Frankie Tatum lại ghé dùng bữa với mẹ tôi vài lần. Họ thân nhau, và mẹ tôi thích nấu ăn mời anh. Frankie vừa ghé đây hồi tuần trước, mẹ kể tôi nghe về chuyến thăm đó. Mẹ khá tự hào về việc chính tôi đã trả lại tự do cho Frankie. Và từ chuyện này, công việc của tôi lại bị khơi lên. Có lúc mẹ đã muốn tôi ngưng việc này mà chuyển sang một sự nghiệp ổn định hơn, có lẽ ở một công ty luật bình thường nào đó, nhưng ý định này chẳng tồn tại được lâu. Lương hưu của mẹ tôi đủ để sống thoải mái, mẹ chẳng nợ nần gì, và hàng tháng đều gửi cho Hội một chi phiếu nho nhỏ.
Mẹ tôi luôn đi ngủ đúng 10:00, ngủ một mạch cho đến sáng. Mẹ hôn trán tôi rồi vào nhà, để tôi ngồi lại nơi hiên, hai mắt tỉnh như sáo giữa màn đêm tĩnh mịch, nghĩ về các thân chủ của tôi đang ngủ sau song sắt.
Những con người vô tội.