Chương 20
Một tháng trước, theo một lời mách nước, các quản giáo đã khám xét bất ngờ buồng giam của Zeke Huffey, và tìm được một con dao tự chế. Trong những cuộc khám xét, quản giáo vẫn hay tìm được ma túy, và xử lý theo thông lệ. Nhưng tìm được vũ khí là chuyện lớn, vì nó là đe dọa trực tiếp đến an nguy của các quản giáo. Zeke đang ở khu cách ly ngầm, dùng để trừng phạt các phạm nhân mắc lỗi nặng. Ước mơ được ân xá của gã đã tan tành mây khói, và thay vào đó, khả năng cao còn bị tăng án.
Ở sảnh tiếp tân, chờ đón tôi là một người mặc vest, phó giám đốc nhà tù gì đó, cùng với một quản giáo. Tôi nhanh gọn hoàn tất thủ tục an ninh rồi đi theo họ đến một tòa nhà cách xa khu giam giữ. Đi đến đâu, phó giám đốc chỉ cần gật đầu và cau mày là cửa liền trượt mở. Tôi theo họ xuống cầu thang bê tông đến một căn phòng không cửa sổ, ẩm ướt. Zeke đang ngồi chờ trên chiếc ghế sắt, chân bị xích vào sàn. Lần này chúng tôi không phải nói chuyện qua lớp mica nữa. Tay gã không bị còng, và sau khi hơi hoảng hốt vì thấy tôi, Zeke đưa tay chào một cách khó nhọc.
Khi quản giáo đi ra và sập cửa, Zeke hỏi, “Anh đến đây làm gì?”
“Tôi đến thăm anh, Zeke. Tôi nhớ anh mà.”
Gã khịt mũi, chẳng biết đáp lại thế nào. Những ai bị biệt giam thường không được tiếp khách. Tôi lôi ra một gói thuốc, “Muốn hút không?”
“Có chứ!” gã nói, đúng kiểu của con nghiện. Tôi đưa một điếu và thấy tay gã run run. Thế là tôi quẹt diêm châm giúp. Zeke nhắm mắt lại, đê mê hít một hơi thật dài, nhả khói lên trần rồi hút tiếp. Sau ba hơi, gã gạt tàn xuống sàn và mỉm cười.
“Sao anh vào được đây vậy, Post? Cái hốc này không cho ai vào thăm mà.”
“Tôi biết. Tôi có người quen ở Little Rock.”
Zeke hút đến cạn đót rồi búng nó vào tường, “Thêm điếu nữa được không?”
Tôi đốt thêm điếu nữa. Zeke tái xanh và hốc hác, còn gầy hơn lần trước tôi gặp, trên cổ họng gã vừa có thêm hình xăm mới. Nicotine giúp Zeke dịu đi một chút, không còn run tay nữa. Tôi mở lời, “Họ dự định thêm cho anh vài tháng tù nữa. Giấu dao kiểu đó thì hơi ngốc đấy.”
“Hầu hết mọi việc tôi làm đều ngốc mà, Post. Anh biết thừa là thế. Người khôn đâu sống thế này.”
“Đúng. Quincy Miller khôn đấy, Zeke à, và đã bị giam rất lâu vì anh. Đến lúc cho anh ấy được tự do rồi, anh nghĩ thế không?”
Kể từ lần thăm trước, chúng tôi đã trao đổi thư từ qua lại, Hội cũng gửi cho Zeke một khoản nho nhỏ. Nhưng theo giọng điệu trên thư, có vẻ gã chưa sẵn sàng thừa nhận mình đã nói dối. Zeke xem mình đang nắm đằng chuôi và cố thao túng lợi dụng đủ đường.
“Ồ, chẳng biết nữa, Post à. Chuyện lâu quá rồi. Không chắc tôi nhớ rõ không nữa.”
“Tôi có đủ chi tiết vụ việc trong bản khai có tuyên thệ này, Zeke. Và tôi muốn anh ký vào đó. Nhớ bạn cũ Shiner không? Một con nghiện, bạn tù của anh ở Georgia?”
Zeke cười, “Nhớ chứ. Shiner, một thằng thảm hại.”
“Và anh ấy cũng nhớ anh. Giờ Shiner ở đâu đó gần Atlanta, đang ổn cả. Ổn hơn anh xa. Anh ấy đã cai được và đến giờ chưa gặp phải rắc rối gì. Chúng tôi đã có bản khai có tuyên thệ của Shiner nói rằng hai người thường tám chuyện về trò chỉ điểm trong tù của anh. Còn nói anh đã cười cợt về Quincy Miller. Cả chuyện cậu nhóc Preston ở Dothan giờ vẫn còn ngồi tù. Shiner nói anh luôn hớn hở nói về màn diễn của mình trong phiên tòa ở Gulfport đã góp phần gán cho Kelly Morris bản án chung thân. Chúng tôi đã xác minh những vụ này, Zeke à, đã đọc lời chứng của anh trong biên bản phiên tòa. Những lời Shiner đều là sự thật.”
Zeke trừng tôi, gạt tàn xuống đất. “Thì sao?”
“Thì đến lúc anh trở lại cuộc đời trong sạch và giúp Quincy rồi. Việc nhẹ như không mà, Zeke. Anh không cần đi đâu cả. Như tôi đã nói mấy lần trước rồi, dân Florida không nhớ mặt anh đâu. Anh có thừa nhận mình đã nói dối trong vụ Quincy, họ cũng chẳng quan tâm làm gì.”
Zeke dụi tàn điếu thứ hai, và xin điếu thứ ba. Tôi lại đốt cho gã. Zeke rít thật sâu, nhả lên cho đám khói mù trên đầu ngày càng dày thêm, rồi buông lời mỉa mai, “Trời, tôi chẳng biết nữa, Post à, tôi lo cho thanh danh của mình mà.”
“Hài thật, nhưng nếu là tôi thì chẳng buồn phí giờ lo chuyện đó đâu. Tôi có thỏa thuận cho anh đây, Zeke, và tôi chỉ chờ 15 phút, anh vuột mất thì không còn cơ hội thứ hai. Như tôi đã nói, tôi có bạn ở Little Rock, một người có ảnh hưởng, không thì tôi đã chẳng được ngồi đây. Không ai được vào thăm người ở khu biệt giam, phải chứ? Nên thỏa thuận sẽ là thế này. Họ định cho anh thêm sáu tháng tù vì vụ dao tự chế. Như thế, tổng cộng anh còn 21 tháng ở chốn này. Bạn tôi có thể rút nó xuống còn ba tháng. Một năm rưỡi tù sẽ tự nhiên biến mất. Anh chỉ cần ký bản khai là xong.”
Zeke rít thuốc giật giật, bập tay lên đót, nhìn tôi có vẻ không tin. “Anh đùa à.”
“Sao tôi phải đùa chứ? Đằng nào anh cũng nên làm việc phải làm, việc một người tử tế sẽ làm, việc mà cả anh và tôi đều rõ, rồi Quincy sẽ được tự do.”
“Chẳng có thẩm phán nào phán anh ta vô tội chỉ vì 20 năm sau tôi nhận mình đã nói dối đâu, Post. Thôi, cho tôi xin.”
“Chuyện đó cứ để tôi lo. Mỗi phần chứng cứ đều hữu ích, Zeke à. Có lẽ anh không nhớ một nhân chứng trong vụ đó tên Carrie Holland. Cô ấy cũng đã nói dối, nhưng điểm khác biệt là, giờ cô ấy đã có gan để nhận. Tôi có bản khai có tuyên thệ của cô ấy ở đây, nếu anh muốn xem. Một phụ nữ can đảm, Zeke à. Đến lúc anh làm thằng đàn ông và nói ra sự thật rồi.”
“Post à, thế mà tôi vừa thấy thích anh cơ đấy.”
“Thôi, khỏi cần. Tôi chẳng đáng mến thế đâu, và tôi cũng chẳng màng. Sứ mạng của tôi là gỡ được mớ dối trá đã đẩy Quincy vào tù. Anh muốn được gỡ 18 tháng tù hay là không, nói đi.”
“Sao tôi tin anh được?”
“Cái từ tin nghe rất lạ với anh, Zeke. Nhưng tôi là người ngay thẳng. Tôi không nói dối. Chắc anh phải theo linh tính mách bảo thôi.”
“Cho tôi điếu nữa.”
Tôi đốt điếu thứ tư. Giờ Zeke bình tâm hơn, gã tính toán, cân đo đong đếm thiệt hơn, “Thỏa thuận này, anh viết ra được chứ?”
“Không, đâu làm thế được. Mọi nhà tù ở Arkansas đều quá sức chứa, và chính quyền bang cần giải tỏa đôi chút. Mấy nhà tù của hạt chật kín như xếp cá, sáu người ngủ một buồng, và chính quyền đang cố cho nó thông thoáng lên. Cái họ nhắm đến đâu phải là anh.”
“Anh nói cũng đúng.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ. “Họ hứa cho tôi 30 phút, Zeke. Gần hết giờ rồi. Bây giờ, chốt hay là không?”
Gã rít thuốc, ngẫm nghĩ. “Tôi phải ở biệt giam bao lâu nữa?”
“Mai anh sẽ được ra, tôi hứa.”
Zeke gật đầu, tôi liền đưa bản khai có tuyên thệ ra. Vì gã không học hành bao nhiêu nên ngôn từ trong bản khai rất đơn giản, không từ nào vượt quá ba âm tiết. Ngậm điếu thuốc trên vành môi, nhả khói ám cả mắt, Zeke cầm bản khai đọc rất kỹ. Tàn thuốc rơi cả xuống áo, gã lấy tay gạt đi. Sau khi đọc xong trang cuối cùng, Zeke vứt đót rồi nói, “Tôi thấy cái này không có vấn đề gì.”
Tôi liền đưa gã cây bút.
“Anh hứa đấy nhé, Post.”
“Tôi hứa.”
Luật sư hàng đầu về án tử hình ở Arkansas là một người bạn mà tôi từng hợp tác chung trong một vụ khác. Người anh họ con bác của vợ anh ấy là một tham nghị viên của bang, chủ tịch Ban Phân bổ Ngân sách, do đó phụ trách điều phối ngân sách cho mọi ngành, bao gồm cả Cải huấn. Tôi không thích phải nhờ cậy vì đâu có gì nhiều để báo đáp, nhưng với công việc này, tôi buộc phải làm thế. Lâu lâu tôi lại nhờ được ai đó, và phép lạ xuất hiện.
Trên đường rời những cánh đồng bông ở Bắc Arkansas, tôi gọi cho Vicki báo tin. Bà reo lên sung sướng và chạy đi báo cho Mazy.
Khi chuyện kinh khủng của Quincy lắng xuống, June tái hôn với một người tên James Rhoad. Nỗ lực tạo mái ấm thứ hai này bớt hỗn loạn hơn lần trước, nhưng cũng không được bao lâu. Vào thời điểm đó, cô vẫn đầy rối ren, cảm xúc bất ổn và còn dùng ma túy. Frankie tìm được Rhoad ở Pensacola. Anh ta chẳng có gì tốt đẹp để nói về vợ cũ, và sau vài chai bia, anh đã cho chúng tôi câu chuyện cần thiết.
Họ sống chung rồi mới kết hôn, và trong thời gian lãng mạn vui say ngắn ngủi đó, họ uống rượu, hút cần rất nhiều, nhưng vẫn tránh không để bọn trẻ thấy. Vài lần, June đã nhạo cười Quincy, người mà cô hận cả đời. Cô tâm sự với Rhoad là đã nói dối để góp phần đẩy Quincy vào tù, và những lời khai man đó được cảnh sát trưởng Pfitzner cùng công tố viên Burkhead ủng hộ.
Rhoad lưỡng lự, không muốn dính dáng đến chuyện này, nhưng Frankie là người biết cách phá băng. Một phẩm chất của chúng tôi rồi. Mở đầu nhẹ nhàng, kết thân với các nhân chứng, tạo lòng tin, và luôn khéo léo nhắc họ nhớ rằng một người vô tội đã bị bộ máy pháp luật làm hại. Trong trường hợp này, là do tay những tên da trắng ở thành phố nhỏ cổ hủ đó.
Frankie cam đoan với Rhoad là anh không làm gì sai cả và sẽ không có rắc rối gì. June đã nói dối, và cô ấy không chịu thừa nhận hậu quả của những lời nói dối đó. Nhưng Rhoad có thể giúp bù đắp rất nhiều.
Lần gặp sau, ở một quán bar khác, sau vài lượt bia, Rhoad đã đồng ý ký bản khai có tuyên thệ.