← Quay lại trang sách

Chương 29

Theo Steve Rosenberg, thẩm phán Marlowe có uy hơn chúng tôi tưởng. Anh ấy đoán là cô đã vận động để Tòa Phúc thẩm Alabama xúc tiến với tiến độ phải nói là kỷ lục. Chưa đầy hai tháng sau phiên điều trần ở Verona, tòa nhất trí phê chuẩn quyết định của thẩm phán Marlowe cho xét nghiệm AND bảy sợi lông đó. Và họ cũng ra lệnh cho văn phòng của Chad Falwright đáng kính phải chi trả khoản đó. Hai thanh tra của cảnh sát tiểu bang đưa chứng cứ đến cùng phòng thí nghiệm ở Durham mà chúng tôi đã nhờ xét nghiệm nước bọt của Mark Carter. Suốt ba ngày liền, tôi cứ dán mắt vào màn hình điện thoại chờ đợi, và cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi từ quý cô Thẩm phán.

Với ngữ âm cực chuẩn và giọng nữ êm ái nhất tôi từng nghe, cô thông báo, “Post à, có vẻ anh đã đúng. Thân chủ của anh được miễn trừ nghi vấn, theo kết quả xét nghiệm ADN. Cả bảy sợi lông đều là của Carter.”

Lúc đó, tôi đang ở trong văn phòng của Vicki, và nét mặt tôi đã đủ thông báo cho bà rồi. Tôi nhắm mắt lại một thoáng vì vui sướng, còn Vicki lặng lẽ ôm Mazy.

Thẩm phán nói tiếp, “Hôm nay là thứ Ba. Thứ Năm, anh đến dự phiên điều trần được chứ?”

“Dĩ nhiên. Và cảm ơn cô, thẩm phán Marlowe.”

“Đừng cảm ơn tôi, anh Post. Hệ thống tư pháp của đất nước chúng ta biết ơn anh vô cùng.”

Đây là những khoảnh khắc mà chúng tôi trông chờ, những gì đem lại ý nghĩa cho công việc của chúng tôi. Bang Alabama từng cách giờ hành hình một con người vô tội chỉ có hai tiếng. Duke Russell đáng ra giờ đã nằm trong huyệt lạnh nếu không nhờ chúng tôi quyết tâm phá tan những lời buộc tội sai trái này.

Nhưng chúng tôi để cuộc ăn mừng cho sau này. Giờ tôi phải tức tốc lên đường đến Alabama, và trên đường là những cuộc điện thoại triền miên không dứt. Chad không muốn nói chuyện, và dĩ nhiên anh ta giờ đang bận tối mặt tối mày rồi. Anh ta sẽ cố phá hoại lần nữa, nhưng chúng tôi cũng thấy rõ là anh ta bất tài, nên chuyện đáng lo hơn là cách xử lý Mark Carter. Theo chúng tôi biết, Carter vẫn chưa hay biết gì về chuyện xét nghiệm ADN. Steve Rosenberg đã thuyết phục Chưởng lý Bang gọi cho Chad và bắt anh ta hợp tác. Chưởng lý cũng đã đồng ý thông báo cho cảnh sát bang và yêu cầu họ để mắt đến Carter.

Cuối buổi sáng ngày thứ Tư, Duke Russell đang nằm trên giường, cái giường anh nằm suốt mười năm qua, và yên lặng đọc sách như thường lệ, thì một quản giáo nhìn qua song sắt và gọi, “Duke. Đến giờ đi rồi.”

“Đi đâu?”

“Về nhà. Có một thẩm phán muốn gặp anh ở Verona. Hai mươi phút nữa lên đường. Dọn đồ đi.” Viên quản giáo tuồn một cái túi rẻ tiền qua song sắt và Duke bắt đầu nhét tư trang của mình vào đó, những chiếc vá, áo thun, quần đùi, hai đôi sneaker, vật dụng vệ sinh. Anh có tám quyển sách, và vì quyển nào cũng đọc ít nhất năm lần rồi, nên anh quyết định để lại chúng cho người tiếp theo sẽ vào phòng này. Cả cái tivi đen trắng và cây quạt điện cũng thế. Lúc anh bước ra khỏi buồng giam, tay vẫn mang còng, nhưng không còn còng chân, các chiến hữu trong tù quanh đó reo hò vỗ tay vang dội. Khi đến gần cửa trước, các quản giáo khác cũng tụ lại để vỗ vai chúc anh những điều tốt đẹp. Vài người tiễn anh ra tận cổng, nơi một chiếc xe tù màu trắng đang chờ. Khi ra khỏi dãy buồng tử tù, anh không muốn nhìn lại nữa. Ở tòa nhà điều hành của nhà tù Holman, anh được chuyển sang một xe tuần tra cảnh sát rồi lên đường. Ra khỏi nhà tù rồi, chiếc xe dừng lại, và viên cảnh sát ngồi ghế trước bước ra khỏi xe. Anh mở cửa khoang sau, mở còng cho Duke và hỏi anh muốn ăn gì không. Duke cảm ơn nhưng nhẹ nhàng từ chối. Cảm xúc của anh đang dâng trào đến nỗi chẳng nghĩ ra món gì cả.

Bốn tiếng sau, anh đến trại tạm giam của hạt, nơi tôi đang đứng chờ sẵn, cùng Steve Rosenberg và một luật sư ở Atlanta. Chúng tôi thuyết phục được cảnh sát trưởng rằng Duke sắp được thả vì anh vô tội, và anh ấy cũng thiện chí hợp tác, còn cho chúng tôi dùng văn phòng bừa bộn của mình để gặp gỡ nhau. Tôi giải thích với Duke những gì tôi biết, dù có vài chuyện vẫn phải giữ kín. Thẩm phán Marlowe dự định ngày mai sẽ bãi bỏ phán quyết có tội của anh và ra lệnh thả tự do. Chad đầu đất thì đang dọa tái khởi tố, không chỉ Duke mà cả Mark Carter nữa. Giả thuyết hoang tưởng mới nhất của anh ta là hai người họ cùng nhau hãm hiếp và sát hại Emily Broone.

Thực tế là hai người họ chưa hề gặp nhau. Dù chuyện này đúng là điên hết sức, nhưng chúng tôi cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Khi bị dồn vào đường cùng, các công tố viên thường sáng tạo ra những giả thuyết buộc tội phải nói là chỉ có trong phim. Nội chuyện phiên tòa xử Duke mười năm trước chưa hề đề cập gì đến cái tên Mark Carter, là quá đủ để dẹp giả thuyết phi lý này rồi. Thẩm phán Marlowe đang được đà, và sẽ không thèm lắng nghe mấy thứ vớ vẩn này đâu. Còn Chưởng lý Bang Alabama cũng đang gây sức ép buộc Chad rút lui.

Nhưng dù sao đi nữa, anh ta đủ quyền hạn để tái khởi tố và đấy là chuyện chúng tôi phải lo. Anh ta có thể khiến Duke bị bắt lại, không lâu sau khi được thả. Tôi giải thích những rắc rối tư pháp này cho Duke, nhưng có vẻ anh quá xúc động, chẳng nói được gì. Chúng tôi bèn để anh lại cho cảnh sát trưởng, và anh được đưa đến phòng giam đẹp nhất ở đây để ở đêm cuối cùng sau song sắt.

Tôi và Steve thì lái xe đến Birmingham uống vài ly với Jim Bizko của Birmingham News. Anh cuồng lên vì câu chuyện này và đã rỉ tai cho các đồng nghiệp. Anh hứa với chúng tôi, ngày mai sẽ là một ngày náo nhiệt cực kỳ.

Chúng tôi ăn tối xong thì đi tìm một nhà nghỉ rẻ tiền cách xa Verona, vì cảm thấy ở lại đó không được an toàn cho lắm. Gia đình nạn nhân rất đông, lại có nhiều bạn bè, và chúng tôi từng nhận những cuộc gọi đe dọa nặc danh. Một phần công việc của chúng tôi phải thế thôi.

Tờ mờ sáng, Mark Carter đã bị cảnh sát bang bắt và đưa đến trại tạm giam của hạt kế cận. Cảnh sát trưởng báo tin này khi chúng tôi vừa đến cửa phòng xử án và chuẩn bị cho phiên điều trần. Khi chúng tôi ngồi chờ và người dự khán bắt đầu đông dần lên, tôi nhìn ra cửa sổ thì thấy một chiếc xe thùng của đài truyền hình nào đó đỗ trước tòa. Đúng 8:30, Chad Falwright cùng mấy thuộc cấp cũng đến. Tôi hỏi anh ta còn định tái truy tố thân chủ tôi không. Chad cười rất lịch lãm và nói không. Anh ta đã bị bủa vây tứ bề, đã chịu hết thất bại này đến thất bại khác, và có vẻ sau một cuộc điện thoại gay gắt từ Chưởng lý Bang, Chad đã quyết định bỏ cuộc.

Duke đến cùng đội cảnh sát áp giải, nhưng miệng anh nở nụ cười phơi phới. Anh mặc cái áo khoác thể thao xanh navy quá khổ, áo sơ-mi trắng, thắt cà vạt với nút thắt to bằng cả nắm tay. Trông anh rạng rỡ vô cùng và đã bắt đầu tận hưởng khoảnh khắc này rồi. Mẹ anh ngồi ở hàng ghế đầu ngay sau chúng tôi, cùng ít nhất hơn chục bà con nữa. Dọc dãy ghế gần lối đi là Jim Bizko và vài nhà báo khác. Được thẩm phán Marlowe cho phép chụp ảnh, các thợ ảnh giờ đang bấm máy liên tục.

Đúng 9:00, Marlowe bước ra và mở lời. “Trước khi bắt đầu phiên tòa, tôi xin chuyển lời của cảnh sát trưởng Pilley đến với mọi người và báo giới rằng, rạng sáng nay, một công dân của hạt này, tên là Mark Carter, đã bị bắt tại nhà ở Bayliss và bị cáo buộc tội cưỡng hiếp và sát hại Emily Broone. Anh ta đang bị giam và sẽ ra trước tòa này trong một tiếng nữa. Anh Post, tôi nghĩ là anh có kiến nghị muốn đệ trình.”

Tôi đứng dậy, mỉm cười, “Vâng, thưa quý tòa. Thay mặt thân chủ của tôi, Duke Russell, tôi yêu cầu hủy bỏ phán quyết định tội anh ấy trong vụ này, đồng thời thả tự do cho anh ấy ngay lập tức.”

“Và anh có căn cứ gì cho kiến nghị này?”

“Xét nghiệm ADN, thưa quý tòa. Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm ADN cho bảy sợi lông tìm được ở hiện trường vụ án. Chúng không liên quan đến anh Russell. Toàn bộ đều là của anh Carter.”

“Theo tôi biết, anh Carter là người cuối cùng gặp nạn nhân khi cô ấy còn sống, phải thế không?” Cô ấy vừa hỏi vừa lườm sang Chad.

“Đúng, thưa quý tòa,” tôi nói mà phải cố kìm nén sự vui sướng. “Và cảnh sát cũng như công tố viên chưa hề xem anh Carter là nghi phạm.”

“Cảm ơn anh. Anh Falwright, anh có phản đối kiến nghị này không?”

Chad nhanh chóng đứng lên và trả lời lí nhí, “Bên công tố không phản đối gì.”

Marlowe thong thả sắp xếp mấy giấy tờ trước mặt mình, rồi gọi, “Anh Russell, mời anh đứng lên.”

Duke đứng lên ngay, ngơ ngác nhìn thẩm phán. Cô hắng giọng, “Anh Russell, phán quyết xác định anh có tội cưỡng hiếp và giết người, bây giờ đã bị hủy bỏ vĩnh viễn, không thể lật ngược. Tôi không liên quan đến phiên tòa xử anh, nhưng tôi thấy thật vinh hạnh khi được hiện diện ở đây trong phiên tòa giải oan cho anh. Đã có một sai lầm tư pháp nghiêm trọng và anh đã phải trả một giá quá đắt. Anh đã bị Bang Alabama kết án oan và cầm tù suốt một thập kỷ. Đấy là những năm tháng không gì thay thế nổi. Thay mặt Bang, tôi vô cùng xin lỗi anh, dù tôi biết lời xin lỗi đó chẳng thể nào hàn gắn nổi những vết thương anh đã phải chịu. Tuy nhiên, tôi mong đến một ngày, anh sẽ nhớ lại lời xin lỗi này, và thấy được chút khuây khỏa. Tôi chúc anh mọi điều tốt đẹp và cuộc sống hạnh phúc sau khi đã bỏ lại cơn ác mộng này. Russell, anh được tự do.”

Người thân của Duke đứng sau lưng tôi bắt đầu khóc nấc. Duke cũng run cả người, anh cúi người về phía trước, chống hai tay lên bàn để giữ mình đứng vững. Tôi vòng tay ôm lấy anh khi anh òa khóc nức nở. Với cái áo khoác thể thao quá khổ, tôi càng cảm thấy anh quá mỏng manh và gầy hơn tôi nghĩ.

Chad lặng lẽ đi ra bằng cửa hông, quá hèn nhát không dám bước đến và đích thân nói một lời xin lỗi. Có lẽ anh ta sẽ dành cả sự nghiệp còn lại để nói xạo rằng Duke thoát tội nhờ mấy chiêu trò công nghệ hiện đại.

Khi chúng tôi bước ra khỏi tòa, máy quay và nhà báo liền vây lấy. Duke nói rất ít. Anh chỉ muốn về nhà và ăn món sườn nướng gia truyền của chú mình. Tôi cũng chẳng có gì nhiều để nói. Hầu hết luật sư mơ về những phút giây này, nhưng với tôi, nó là thứ đắng cay lẫn lộn. Một mặt, đúng là thỏa mãn vô cùng khi cứu được một người vô tội. Nhưng mặt khác, trong tôi cũng thấy thất vọng và nổi giận với một hệ thống cho phép xảy ra phán quyết sai, trong khi đó là chuyện hầu như có thể tránh được.

Tại sao chúng ta phải ăn mừng sau khi một người vô tội được tự do chứ?

Tôi đưa Duke len qua đám đông, đến một căn phòng nhỏ nơi Jim Bizko đang chờ, vì tôi đã hứa cho anh ấy một cuộc phỏng vấn độc quyền. Bizko hỏi vài câu về màn thoát khỏi cửa tử trong gang tấc của Duke cách đây bảy tháng, và thế là câu chuyện trở thành cuộc cười đùa về bữa ăn cuối cùng của anh và tốc độ xử lý nhanh gọn của anh với miếng bít-tết và cái bánh trước khi phải về lại buồng giam. Nụ cười tuôn ra thật dễ dàng, nước mắt cũng thế.

Sau nửa tiếng, tôi để hai người ngồi lại với nhau, còn mình thì trở lại tòa, nơi đám đông đang chen chúc chờ màn tiếp theo của tấn trò giật gân này. Thẩm phán Marlowe bước ra. Cô gật đầu ra hiệu, và chấp hành tòa mở một cánh cửa hông. Mark Carter bước vào, tay bị còng, mặc bộ đồ cam tù nhân. Gã đưa mắt nhìn quanh, thấy gia đình mình đang ngồi ở dãy ghế đầu, rồi quay đi. Mark ngồi xuống bàn bị cáo, cúi gằm mặt như đôi mắt bị nền nhà hút hết hồn rồi vậy.

Thẩm phán Marlowe nhìn anh ta, “Anh có phải là Mark Carter?”

Gã gật đầu.

“Khi tôi gọi tên anh, mời anh đứng dậy và trả lời một cách rõ ràng.”

Mark miễn cưỡng đứng lên như thể ở đây gã mới là người nắm quyền. “Phải.”

“Anh có luật sư không?”

“Không.”

“Anh có tiền thuê luật sư không?”

“Còn tùy luật sư lấy giá nào đã.”

“Được. Tôi sẽ chỉ định cho anh một luật sư, và anh ấy sẽ gặp anh trong trại giam. Tuần tới, phiên tòa sẽ tiếp tục. Trong thời gian đó, anh sẽ bị giam giữ miễn bảo lãnh. Mời anh ngồi.”

Mark ngồi xuống, vừa lúc đó tôi cúi người tới gần bàn bị cáo. Tôi nói rất khẽ, “Mark này, tôi là người đã gọi cho anh vào buổi tối họ suýt giết Duke đấy. Nhớ không?”

Gã trừng mắt nhìn tôi, vì đang bị còng nên không thể đấm tôi được, nhưng trông có vẻ như gã chuẩn bị phun nước bọt.

“Tôi đã gọi anh là thằng hèn vì anh sẵn sàng để người khác phải chết vì tội của anh. Và tôi đã hứa sẽ gặp anh ở tòa.”

“Mày là ai,” Mark rít lên.

Một chấp hành tòa tiến tới bàn, tôi bèn thẳng người lên, quay đi.

Với chút nghi thức ngắn gọn, các thành viên Hội Vệ nhân treo tấm ảnh Duke Russell đóng khung đẹp đẽ lên tường, cùng hàng với tám người được giải oan khác. Bức ảnh thật đẹp. Duke đứng trước cửa nhà mẹ mình, dựa người vào hàng rào gỗ trắng, cây cần câu gác bên cạnh. Và anh mỉm cười, cười lớn hết cỡ. Gương mặt thỏa mãn của một người hạnh phúc vì được trả tự do và còn đủ trẻ để bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống mà chúng tôi đem lại cho anh.

Chúng tôi cùng tận hưởng khoảnh khắc này trong thoáng chốc, vỗ vai nhau, rồi trở lại với động công việc không bao giờ vơi.