← Quay lại trang sách

Chương 30

Quincy nghĩ tôi đến đây bởi tôi là luật sư của anh và việc của luật sư là gặp thân chủ mỗi khi có thể. Đây là lần thứ tư tôi đến thăm và cập nhật tình hình cho anh. Dĩ nhiên, chúng tôi chẳng nghe tin gì từ thẩm phán Plank, và Quincy không hiểu được lý do tại sao chúng tôi không thể khiếu nại thúc ép ông già đó. Tôi thuật lại những lời của Zeke Huffey trước tòa, và chuyển lời xin lỗi của anh ta vì đã góp phần đẩy Quincy vào tù. Quincy thản nhiên không màng gì đến lời nói muộn màng đó.

Chúng tôi nói chuyện thêm hai tiếng nữa, rồi tôi ra về, hướng theo phía Nam trên tuyến đường mở rộng từ 4 lên 6 làn khi tiến gần đến Orlando. Tôi có thói quen nhìn gương chiếu hậu, dù chính tôi ghét cái thói đó, nhưng lại không thể nào bỏ được. Hiện giờ tôi biết rõ không có ai bám đuôi mình cả. Nếu chúng đang theo dõi thì cũng không làm theo kiểu cổ điển đó đâu. Có lẽ chúng sẽ hack điện thoại, máy tính và đủ thứ khác nữa, nhưng sẽ không phí thời gian bám theo chiếc Ford SUV của tôi làm gì. Tôi rẽ vào một con đường tấp nập, rồi tấp vào bãi đỗ xe rộng của một khu mua sắm ngoại ô. Sau khi đỗ xe lọt giữa hai chiếc khác, tôi đi bộ vào trong như một người mua sắm bình thường, cuốc bộ tầm vài trăm mét đến một cửa hàng Nike, và đúng chính xác 2:15, tôi tiến tới bên cạnh một giá áo thể thao nam. Phía bên kia giá áo, Tyler Townsend đã đứng chờ sẵn. Anh đội mũ câu lạc bộ golf và đeo kính râm loại hàng rởm.

Liếc nhìn quanh một vòng, anh nói khẽ, “Phải đáng chuyện đấy nhé.”

Tôi cầm một cái áo lên thử, “Chúng tôi đã thấy kẻ địch rồi. Và tôi nghĩ nên báo cho anh biết.”

“Tôi nghe đây,” Tyler nói, không nhìn vào tôi.

Tôi kể về buổi điều trần trước thẩm phán Plank, màn xuất hiện kín đáo nửa vời của Nash Cooley và Mickey Mercado. Hai cái tên này đều xa lạ với Tyler.

Một cậu bé mỉm cười tiến lại hỏi xem chúng tôi cần gì không. Tôi nhẹ nhàng vẫy tay bảo cậu bé đi.

Sau khi kể xong thân thế của Mercado và Cooley, tôi kết lại bằng câu chuyện Duckworth đã kể về DEA và băng ma túy.

“Anh từng nghi ngờ Russo làm chỉ điểm phải không?” tôi hỏi.

“Ừ, anh ta bị giết phải có lý do chứ. Hoặc vợ anh ta ra tay để kiếm bảo hiểm, một chuyện chẳng ai tin, hoặc anh ta gặp rắc rối lớn với một thân chủ ám muội của mình. Tôi luôn nghĩ là khả năng thứ hai. Chúng xử lý chỉ điểm kiểu đó mà, như hai thằng nhóc tôi thấy hổi ở Belize hay chỗ nào đó. Nhớ tấm ảnh chứ, Post? Tôi đung đưa trên zip line ấy?”

“Ám tôi từ khi đó tới giờ.”

“Tôi cũng thế. Post này, nếu chúng đang theo dõi anh, thì chúng ta không thể giữ liên lạc nữa. Tôi không muốn gặp lại anh nữa.” Tyler lùi một bước, nhìn chăm chăm vào tôi. “Không gì hết, Post, nghe rõ chưa? Không liên lạc gì hết.”

Tôi gật đầu, “Hiểu rồi.”

Khi ra đến cửa, Tyler đảo mắt quanh trung tâm mua sắm một hồi, như thể nơi góc nào đó sẽ có vài tên giang hồ cầm súng chực sẵn, rồi anh quay đi, cố tự nhiên nhất có thể. Bước chân anh nhanh dần và sớm khuất khỏi tầm mắt tôi, và tôi nhận ra anh bị quá khứ ám ảnh kinh hoàng đến thế nào.

Nhưng vấn đề chính của tôi không phải là quá khứ, mà là: Hiện tại có thể kinh hoàng đến thế nào?

Và câu trả lời đến chỉ trong vài giờ.

Chúng tôi chọn lọc các vụ muốn tham gia rất cẩn thận, và khi đã bắt tay vào rồi. chúng tôi sẽ điều tra và kiện tụng hết sức mình. Mục tiêu của chúng tôi là tìm ra sự thật và giải oan cho thân chủ, một việc mà chúng tôi đã thành công chín lần trong 12 năm qua. Tuy nhiên, tôi chưa hề nghĩ đến chuyện nỗ lực cứu một người ra khỏi tù lại có thể khiến người ta mất mạng.

Theo báo cáo, đó là một vụ đánh nhau trong tù, có vẻ là phục kích, và như thế thì rất khó để xác định câu chuyện. Các nhân chứng, dù có đi nữa, cũng chẳng đáng tin cậy là bao. Quản giáo thường chỉ nói là không thấy gì cả. Ban quản trị nhà tù có lý do để che đậy và đổi hướng câu chuyện sao cho có lợi cho họ nhất.

Không lâu sau khi tôi tạm biệt Quincy, anh đã bị hai tên phục kích ở hành lang, giữa cửa hàng bán đồ tự động và phòng tập thể dục. Anh bị đâm bằng dao tự chế, bị đánh bằng vật tù, và bị bỏ mặc nằm đó. Một hồi sau mới có quản giáo tình cờ đi qua, thấy anh nằm giữa vũng máu và gọi người đến giúp. Anh được đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện gần nhất, rồi từ đó lại được cấp tốc đưa đến Bệnh viện Mercy ở Orlando. Kết quả cho thấy anh bị rạn hộp sọ, sưng phù não, gãy xương hàm, vỡ nát xương vai và xương đòn, gãy nhiều răng, ba vết đâm sâu và đủ thứ khác nữa. Anh đã được truyền sáu pint máu và được gắn ống thở. Khi nhà tù gọi cho văn phòng của chúng tôi ở Savannah, Vicki được báo là Quincy đang trong tình trạng nguy kịch và có lẽ không qua khỏi.

Lúc Vicky chuyển tiếp cho tôi tin này, tôi đang ở đường tránh Jacksonville. Ngay lập tức, tôi quay xe, gác hết mọi chuyện khác lại. Quincy không có người thân nào ở gần. Hiện giờ anh cần luật sư của mình hơn bao giờ hết.

Suốt nửa sự nghiệp luật sư tôi đã quanh quẩn ở các nhà tù và biết thừa cái kiểu bạo lực của nó, nhưng không thể nào quen nổi, vì những con người sau song sắt luôn nghĩ ra những cách mới để hại nhau.

Tôi chưa hề nghĩ đến chuyện một vụ giải oan của tôi lại bị gạt đi từ trong nhà tù bằng cách trừ khử người cần được giải oan. Một nước đi quá bất ngờ!

Nếu Quincy chết, chúng tôi phải khép lại vụ này và chuyển sang vụ khác. Dù cho đây không phải quy trình của Hội, nhưng chỉ bởi vì chúng tôi chưa hề gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa với vô số vụ đang xếp hàng chờ, chúng tôi không thể dành thời gian để giải oan cho một người đã không còn cơ hội tận hưởng cuộc sống tự do nữa rồi. Tôi chắc chắn chúng biết thế. Dù chúng là ai đi nữa. Tôi có thể gọi chúng là băng Saltillo, hay giang hồ, sát nhân gì đó cũng được cả, nhưng cứ gọi là chúng thì hơn.

Chúng đang theo dõi tiến trình kháng cáo của chúng tôi. Có lẽ chúng còn thâm nhập sâu hơn, có khi còn hack máy tính và nghe lén. Và chắc chắn chúng biết về chúng tôi cùng chiến tích mới nhất ở Alabama. Chúng biết chúng tôi đã thành công nhiều lần, có năng lực trước tòa, và vô cùng bền bỉ ngoan cường. Chúng cũng biết rằng Quincy không giết Keith Russo và chúng không thích chúng tôi điều tra ngọn ngành. Chúng không muốn công khai đương đầu chúng tôi, cũng chẳng muốn hăm dọa chúng tôi, vì như thế là chứng minh sự tồn tại của kẻ thủ ác trong bóng tối đồng thời lại phải gây thêm một tội ác nữa, một việc chúng chẳng muốn. Một vụ nổ súng, một quả bom, có thể gây chuyện ầm ĩ và để lại dấu vết.

Cách dễ nhất để chặn đứng cuộc điều tra là loại Quincy khỏi cuộc chơi, ra lệnh giết người trong một nhà tù mà chúng có nhiều anh em hoặc nhiều kẻ sẵn sàng ra tay vì vài đồng bạc lẻ hay đổi lấy ân huệ. Giết người trong tù đâu phải là chuyện mới lạ gì.

Tôi hiếm khi phí thời gian xem hồ sơ lúc ở tù của các thân chủ. Vì vô tội, nên họ có khuynh hướng cư xử đàng hoàng, tránh xa băng đảng và ma túy, chịu khó tham gia các khóa đào tạo, làm việc, đọc sách và giúp đỡ các phạm nhân khác. Quincy đã xong trung học ở Seabrook vào năm 1978, nhưng chưa học cao đẳng. Thế mà ở trong tù, anh đã tích lũy được hơn trăm giờ học để lấy tín chỉ. Anh chưa hề vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, lại còn giúp các bạn tù trẻ tránh xa băng đảng. Tôi không nghĩ Quincy gây thù oán bao giờ. Anh còn tập tạ, học karate, và biết chăm sóc giữ gìn sức khỏe. Một người khỏe mạnh bình thường là không đủ để hạ Quincy đâu, và tôi cá chắc anh cũng đã khiến kẻ kia bị thương trước khi gục ngã.

Trong lúc ngồi chờ nhích từng chút một giữa dòng xe kẹt ở Orlando, tôi gọi cho nhà tù lần thứ tư, yêu cầu gặp giám đốc. Anh ta sẽ chẳng đời nào nghe máy, nhưng tôi muốn báo là sẽ đến nơi sớm. Và tôi đã gọi cả chục cuộc rồi. Vicki thì đang gọi bệnh viện để biết thông tin, dù rất ít ỏi, rồi chuyển cho tôi. Tôi gọi Frankie bảo anh đến đây sớm. Cuối cùng, tôi cũng gọi được cho Marvis, em trai của Quincy, đang làm thợ xây ở Miami và không thể đến được. Anh là người thân duy nhất quan tâm đến Quincy và thăm viếng đều đặn suốt 23 năm qua. Marvis bị sốc, và hỏi kẻ nào đã làm thế với Quincy. Tôi không có câu trả lời.

Các linh mục là khách quen của bệnh viện, nên trước khi vào tôi lấy cổ áo linh mục đeo lên. Phòng chăm sóc đặc biệt nằm ở tầng hai, tôi đi thẳng lên đó. Có hai người đàn ông to con, một da trắng, một da đen, đang ngồi trên ghế đẩu trước căn phòng với ô kính lớn. Họ là quản giáo, mặc đồng phục màu nâu và đen mà tôi đã quen mắt ở Cơ sở Cải huấn Garvin. Trông họ có vẻ uể oải, chẳng cảnh giác hay gì cả. Tôi quyết định tử tế chào hỏi và giới thiệu mình là luật sư của Quincy.

Không ngạc nhiên khi họ chẳng biết gì cả. Họ không ở hiện trường, cũng không nhìn thấy nạn nhân cho đến khi anh được đưa lên xe cứu thương, họ chỉ được lệnh đi theo xe và canh giữ tù nhân.

Quincy Miller còn đi đâu được chứ. Anh bị cột vào một chiếc giường cao nằm chính giữa phòng, xung quanh là dây nhợ, máy móc, chai lọ. Một cái máy bên cạnh kêu phù phù mỗi khi bơm oxy qua ống nội khí quản để giữ cho anh sống. Mặt anh băng kín mít, vài ống gắn vào đường miệng và mũi.

Quản giáo da trắng bảo tôi là trong hai tiếng qua, đã hai lần điện tâm đồ của anh chuyển về không. Bác sĩ và y tá rất rối ren. Quản giáo da đen xác nhận chuyện đó, còn thêm rằng chắc chắn Quincy không qua khỏi.

Câu chuyện trao đổi sớm chuyển sang những thứ vô vị. Hai quản giáo chẳng biết sẽ phải ngủ trên sàn, tìm nhà nghỉ hay về lại nhà tù. Văn phòng nhà tù đã đóng cửa, và họ chẳng liên lạc được sếp. Tôi nhẹ nhàng bảo họ là tù nhân này làm gì đi được đâu mà lo.

Rồi một bác sĩ đi ngang qua, để ý thấy cổ áo linh mục của tôi. Chúng tôi bước ra một góc nói chuyện. Tôi cố giải thích gọn là bệnh nhân không có người nhà, và anh ấy đã ở trong tù gần 23 năm vì tội mà anh không phạm, với tư cách là luật sư của anh ấy, tôi cũng xem như là người thân nhất của anh lúc này. Bác sĩ đang vội và không muốn phải lôi thôi. Ông chỉ báo là bệnh nhân bị nhiều chấn thương, nghiêm trọng nhất là chấn thương não. Họ đã dùng pentobarbital để cho anh hôn mê chủ động nhằm giảm áp suất lên não. Nếu qua khỏi, anh cũng phải trải qua nhiều ca phẫu thuật. Cằm trên bên trái, xương đòn và vai trái phải dựng lại hết. Thậm chí cả mũi. Một nhát dao đã đâm xuyên phổi. Mắt phải cũng bị tổn hại nặng. Hiện giờ, không có cách nào xác định mức độ tổn thương não vĩnh viễn, chỉ có thể nói là nặng thôi.

Tôi có cảm giác rằng bác sĩ chỉ đang lướt qua các tổn thương của Quincy để thử tâm lý người nhà, kiểu như đằng nào anh ấy cũng chết thì nói hết làm gì?

Tôi hỏi Quincy có bao nhiêu cơ hội sống sót, vị bác sĩ nhún vai, “Một phần trăm,” Hệt như đánh bạc ở Las Vegas.

Đến lúc trời bắt đầu tối, hai quản giáo cạn kiệt kiên nhẫn. Họ chán cái kiểu ngồi không này, chán làm kẻ choán đường, chán bị các y tá cau mày nhắc nhở, chán phải canh một tù nhân chẳng thể nào bỏ trốn. Họ cũng đói nữa, và nhìn cái bụng của họ, rõ ràng bữa tối là chuyện hệ trọng nhất trong ngày. Tôi thuyết phục họ là mình dự định ngủ lại ở phòng cho thân nhân ở cuối hành lang này, và nếu Quincy có chuyện gì, tôi sẽ gọi di động cho họ ngay. Thế là sau khi hứa như đinh đóng cột rằng tù nhân của họ sẽ nằm yên ở đây suốt đêm, tôi cũng chào tạm biệt được họ.

Gần giường bệnh ở khu chăm sóc đặc biệt không có cái ghế nào, vì quy định không cho thân nhân vào. Chỉ được ghé thăm, nói đôi lời nếu người bệnh nói chuyện được, nhưng y tá thường rất căng trong chuyện phải giữ nơi này yên tĩnh và tối tăm hết sức có thể.

Tôi tìm được một góc ở phòng chờ thân nhân và cố đọc sách đôi chút. Bữa tối thì ra máy bán hàng, tất nhiên là loại cố hết sức mới nuốt nổi. Rồi tôi chợp mắt một chút, kiểm tra email, đọc sách thêm chút nữa. Đến nửa đêm, tôi rón rén qua phòng của Quincy. Điện tâm đồ của anh biểu hiện không ổn và đội ngũ y bác sĩ đang vây quanh giường.

Liệu đây có phải là hồi kết hay không? Tôi mong là không, một phần là thế. Tôi không mong Quincy chết, nhưng cũng không muốn anh phải sống đời thực vật. Cố gạt đi những suy nghĩ đó, tôi đọc kinh cầu cho anh và các y bác sĩ. Đứng vào một góc hành lang, tôi nhìn các bác sĩ và y tá anh hùng đang làm việc điên cuồng để cứu một người mà bang Florida cố hết sức để đưa về thế giới bên kia, một người vô tội đã bị tước đoạt tự do vì hệ thống tư pháp biến chất.

Tôi đấu tranh với cảm xúc trước những câu hỏi đang dấy lên. Hội Vệ nhân chịu trách nhiệm cho chuyện này sao? Nếu chúng tôi từ chối vụ này, liệu Quincy có phải vào đây không? Không. Ước mơ tự do của anh, cũng như khao khát của chúng tôi muốn giúp anh, đã biến anh thành mục tiêu.

Tôi vùi mặt giữa hai tay mà khóc.