← Quay lại trang sách

Chương 33

Văn phòng FBI tại Orlando nằm ở tầng bốn một tòa nhà hiện đại trong khu ngoại ô Maitland. Tôi và Susan Ashley có cuộc hẹn lúc 3:00 ở đó. Hai ngày qua, cô ấy đã xoay xở nhờ cậy các mối quan hệ và thu xếp được buổi này. Cô còn gửi bản tóm tắt hồ sơ của chúng tôi về Quincy Miller. Chúng tôi chưa biết sẽ gặp đặc vụ nào, nhưng đang thấy lạc quan về khả năng có được một người chịu lắng nghe.

Tiếp chúng tôi là đặc vụ Agnes Nolton, ngoài bốn mươi và đủ uy quyền để có một văn phòng góc tuyệt đẹp. Trên đường đến chỗ cô, chúng tôi đi qua vài chục đặc vụ chen chúc bên dãy bàn làm việc trong phòng lớn, nên rõ ràng là đặc vụ Nolton giữ chức vụ cao hơn nhiều. Chờ sẵn trong văn phòng cô là đặc vụ Lujewski, một cậu trông trẻ măng như sinh viên. Sau khi đã uống chút cà phê, nói vài câu vui vẻ, Nolton mời tôi nói sơ qua vấn đề.

Tôi nhanh chóng tóm tắt công việc của Hội Vệ nhân làm cho Quincy Miller, và cũng nêu rõ ý kiến rằng anh ấy đã bị một băng ma túy gài tội nhờ sự đồng lõa của cựu cảnh sát trưởng Hạt Ruiz. Giờ chúng tôi đang xúc tiến yêu cầu xét xử hậu tuyên án, nên những kẻ chịu trách nhiệm về cái chết của Keith Russo cảm thấy rắc rối đang cận kề. Tôi nói luôn tên tuổi của Nash Cooley, tay luật sư chuyên làm cho băng ma túy ở Miami, và Mickey Mercado, trợ thủ của gã. Tôi cho là hai người này cùng với nhiều kẻ khác vẫn chưa lộ diện, chính là chủ mưu vụ trừ khử thân chủ của chúng tôi hòng chấm dứt cuộc điều tra này.

“Làm thế được gì không?” Nolton hỏi. “Nếu thân chủ của các anh chết, thì vụ án sẽ thế nào?”

“Phải, làm thế có lẽ chúng sẽ đạt được mục đích. Nhiệm vụ của chúng tôi là giải thoát người vô tội khỏi cảnh ngục tù. Chúng tôi chẳng có đủ thời gian hay nguồn lực để đi kiện cho người đã khuất.”

Cô gật đầu đồng ý, và tôi tiếp tục nói về Quincy, nêu rõ anh ấy không dính dáng đến mấy băng đảng trong tù, do đó không có lý do gì băng Aryan lại tấn công anh ấy.

“Vậy đây là vụ giết mướn?”

“Phải, giết mướn, trọng tội liên bang đấy.”

Tôi thấy rõ là Nolton thấy hứng thú với vụ này. Lujewski giữ mặt tỉnh, nhưng không bỏ sót chi tiết nào. Cậu ấy mở laptop lên bắt đầu gõ gõ.

Tôi nói tiếp, “Và chúng tôi đã có tên của hai kẻ tấn công, cả hai đều là tội phạm giết người. Các cô biết băng Phó tế Aryan nhỉ?”

Nolton mỉm cười, sự hứng thú lại càng tăng thêm rồi đây. Một băng ma túy Mexico, một cảnh sát trưởng biến chất, vụ sát hại luật sư ngay bàn làm việc, án oan sai, và giờ là vụ giết mướn nhằm ngăn chặn nỗ lực giải oan. Đâu phải ngày nào cũng có chuyện ly kỳ thế này.

“Biết chứ,” cô trả lời. “Nhưng chúng tôi quá bận cho người ta vào tù nên chẳng còn mấy thời gian để lo xem sau đó có chuyện gì. Anh có định cho tôi biết tên những kẻ đó không?”

“Cô sẽ làm gì với chúng?”

Cô nhấp chút cà phê, trầm ngâm, và nhìn qua Lujewski. Cậu ấy dừng gõ bàn phím, ngước lên, “Băng Phó tế Aryan tách ra từ băng Huynh đệ Aryan, băng đảng da trắng trong tù lớn nhất nước Mỹ. Phí kết nạp tầm 10.000 đô, dù thông tin này không đồng nhất cho lắm. Hoạt động của chúng là tuồn lậu ma túy, đồ ăn, tình dục và điện thoại. Cựu thành viên của chúng khi mãn hạn tù vẫn tiếp tục nằm trong băng và tham gia hoạt động tội phạm. Những chàng trai hư hỏng ấy.”

Nolton quay sang tôi, “Tôi phải nói lại, chuyện ngoài nhà tù đủ khiến chúng tôi bận tối mặt rồi.”

Tôi nói, “Còn có một quản giáo có thể có liên quan. Một anh chàng da trắng đã nhắm mắt làm ngơ. Có lẽ dễ nắm thóp anh ta, vì anh ta có nhiều thứ để mất hơn.”

Nolton cười khẽ, “Tôi thích cách nghĩ của anh đấy, Post.”

“Đại loại thì có thể coi ta cùng ngành. Cô phá án để tống người ta vào tù. Còn tôi phá án để đưa người ta ra.”

Hôm ấy là một ngày làm việc bình thường của Adam Stone. Anh ta vào ca đúng 7:59 sáng, thong thả 15 phút trong phòng thay đồ để uống cà phê và ăn donut với mấy quản giáo khác. Anh ta chẳng vội đến Khu E làm gì, khi ở đó chỉ có một ngày căng thẳng phải giám sát các tù nhân sẵn sàng giết mình mỗi khi có phân nửa cơ hội. Trong số họ, có vài người anh ta thấy vừa lòng, vui vẻ nói đùa với họ đôi câu. Số còn lại, anh ta chỉ khinh bỉ, thậm chí là ghét bỏ. Nhất là đám da đen. Stone lớn lên ở một vùng nông thôn hiếm có người da đen sinh sống và cũng không được hoan nghênh cho lắm. Cha Stone là một kẻ kỳ thị chủng tộc cay nghiệt, khinh bỉ mọi nhóm thiểu số và đổ tội cho họ về cuộc đời kém cỏi của mình. Mẹ của Stone khẳng định mình đã bị một vận động viên da đen tấn công tình dục ở trường trung học, dù cho không thấy có kiện cáo gì. Hồi nhỏ, Adam đã được dạy phải tránh xa dân da đen hết sức có thể, và chỉ khi nào hết cách mới nói chuyện với họ.

Là quản giáo, anh ta đâu có quyền lựa chọn như thế. Đến 70% tù nhân ở Garvin là người da đen hoặc da nâu, hầu hết quản giáo cũng vậy. Suốt bảy năm làm việc ở đây, tâm thức kỳ thị của Adam không giảm đi mà chỉ tăng thêm. Anh ta đã thấy những gì xấu xa nhất của dân da đen, những người lâu nay luôn bị kỳ thị và ngược đãi giờ lại nắm quyền ở nơi mà họ là nhóm đa số. Những màn báo oán của họ thường kinh khủng đến tởm lợm. Để tự vệ, dân da trắng cần có băng của mình. Anh ta thầm ngưỡng mộ băng Aryan. Dù bị lép vế về quân số và liên tục bị đe dọa, nhưng họ vẫn sống sót nhờ lời huyết thệ với nhau. Phong cách bạo lực đặc thù của họ đủ khiến người ta khiếp đảm. Ba năm trước, họ đã tấn công hai quản giáo da đen bằng dao tự chế cực sắc, rồi lôi đi giấu cho cả hai chết vì mất máu.

Những việc lệ thường của Adam là đi tuần, áp giải tù nhân đến bệnh xá và quay về, một tiếng phụ trách máy quay an ninh, câu kéo giờ ăn nửa tiếng thành một tiếng, và đúng 4:30 là thoát về nhà. Tám tiếng làm việc không đổ mồ hôi, nhưng chỉ được 12 đô-la một giờ.

Anh ta chẳng thể nào lường được các đặc vụ liên bang đang dành cả ngày để đào xới cuộc sống của anh.

Hai đặc vụ bám đuôi khi anh ta rời khỏi nhà tù, phấn khởi lái chiếc bán tải quái thú Ram đời mới nhất, bánh xe cực đại, vành xe đen tuyền không một vết bùn đất. Chiếc này, anh ta phải trả góp 650 đô-la một tháng, và còn nhiều năm nữa mới trả hết. Vợ anh ta thì đi chiếc sedan Toyota đời mới nhất, phí trả góp là 300 đô-la mỗi tháng. Nhà của họ cũng trả góp, với khoản vay 135.000 đô-la. Nhờ lệnh của tòa, chúng tôi được biết tài khoản ngân hàng của họ, cả thanh toán và tiết kiệm, có 9.000 đô. Tổng cộng, Adam và cô vợ làm thư ký bán thời gian ở một văn phòng bảo hiểm, đang sống sung túc hơn mức lương bèo bọt của mình nhiều.

Adam dừng lại một cửa hàng để đổ xăng, vào quầy tính tiền. Khi anh ta quay ra, hai người đàn ông mặc quần jeans và giày thể thao đã chờ sẵn. Họ nhanh chóng báo tên tuổi, đưa phù hiệu FBI, và bảo muốn nói chuyện. Với một tay được coi là cứng cựa, thậm chí còn cứng hơn mỗi khi khoác lên bộ đồng phục quản giáo, vậy mà Adam lẩy bẩy cả chân, mồ hôi trán rịn ra.

Anh ta theo họ đi thêm một dặm, đến một ngôi trường bỏ hoang. Dưới tán cây sồi giá cạnh chỗ từng là sân chơi, Adam dựa vào cạnh một chiếc bàn ngoài trời, cố ra vẻ thoải mái, “Tôi giúp được gì đây?”

Đặc vụ Frost trả lời gọn lỏn, “Hỏi vài câu thôi.”

“Nói đi,” Adam trả lời bằng nụ cười gượng gạo, lấy tay áo chùi mồ hôi rịn ra trên trán.

Đặc vụ Thagard tiếp lời, “Chúng tôi biết anh là quản giáo ở Garvin được bảy năm rồi, phải không?”

“Phải. Chừng đó.”

“Anh biết một phạm nhân tên Quincy Miller chứ?”

Adam cau mày nhìn lên tán cây như đang tìm gì đó, rồi lắc đầu và phủ nhận không mấy thuyết phục. “Có lẽ là không. Ở Garvin nhiều phạm nhân quá mà.”

Frost hỏi, “Thế còn Robert Earl Lane và Jon Drummik? Anh gặp hai người này chưa?”

Adam liền nở nụ cười có vẻ sẵn sàng hợp tác, “Hẳn rồi, cả hai đều ở Khu E. Tôi đang được phân công gác ở đó mà.”

Giờ lại đến phiên Thagard truy vấn, “Quincy Miller, một người da đen, đã bị đánh đến hôn mê cách đây ba ngày ở hành lang giữa phòng thể dục và cửa hàng, ngay cạnh Khu E. Anh ấy bị đâm ít nhất ba nhát, và bị bỏ mặc ở đó. Lúc vụ tấn công xảy ra, anh đang trong giờ làm việc. Anh có biết gì không?”

“Có lẽ tôi có nghe được gì đó.”

“Sao mà không nghe gì được chứ?” Frost bẻ lại ngay, và dấn tới một bước.

“Ở Garvin hay có đánh nhau lắm,” Adam nói để biện hộ.

Thagard hỏi luôn, “Anh không thấy Lane và Drummik tấn công Quincy Miller sao?”

“Không.”

“Chúng tôi được báo tin rằng anh có thấy vụ đó. Họ nói là anh đã ở ngay đó, nhưng anh không thấy gì vì không muốn thấy. Còn nói anh là người canh chừng cho chúng và nhiều người biết thừa băng Phó tế hay nhờ vả anh lắm.”

Adam thở dốc ra như thể vừa lãnh một đòn vào bụng. Anh ta lại chùi mồ hôi trán và cố nặn một nụ cười nửa vời. “Không đâu, không đời nào lại thế.”

Thagard không buông tha, “Đừng nói nhảm nữa, Adam. Chúng tôi đã có lệnh khám xét và đã thu thập thông tin tài chính của anh rồi. Chúng tôi biết anh có 9.000 đô-la trong ngân hàng, với một người kiếm 12 đô-la một giờ, còn vợ thì chỉ được 10 đô-la một giờ cho công việc bán thời gian, lại có hai con và chẳng được thừa kế gì, thì khá là ấn tượng khi mà hàng tháng anh chi ít nhất 2.000 đô-la cho xe xịn và nhà đẹp, chưa nói đến tiền thực phẩm và điện thoại. Anh đang sống sung túc hơn thu nhập rất nhiều, và chúng tôi biết anh kiếm thêm nhờ tuồn ma túy cho băng Phó tế. Chúng tôi sẽ dễ dàng chứng minh được chuyện này trước tòa án, ngay ngày mai.”

Họ nói xạo thôi, nhưng chắc hẳn Adam đâu xác định được mấy chuyện này.

Frost nhẹ nhàng ra đòn chốt hạ, “Anh sẽ bị truy tố ra tòa án liên bang. Chưởng lý Orlando đang xúc tiến vụ này, ngay ngày mai sẽ mở phiên điều trần có đại bồi thẩm đoàn. Nhưng mục đích của chúng tôi không phải là xử lý các quản giáo. Hầu hết quản giáo đều tuồn hàng ra vào nhà tù để kiếm thêm chút đỉnh. Các giám đốc thường chẳng quan tâm lắm vì chỉ muốn các phạm nhân phê pha cho dễ quản lý. Anh biết kiểu đó mà, Adam. Chúng tôi chẳng quan tâm đến chuyện tuồn hàng lậu. Chúng tôi đang điều tra một chuyện quan trọng hơn nhiều. Vụ tấn công Quincy Miller là một vụ giết mướn, do kẻ nào đó ngoài nhà tù ra lệnh. Như thế, vụ này liên quan đến một âm mưu, và do đó là vấn đề liên bang.”

Adam rơm rớm nước mắt vì sợ hãi, và lấy tay chùi đi. “Tôi không làm gì cả. Không truy tố tôi được đâu.”

Frost vẫn không buông tha, “Trời, làm như chúng tôi chưa nghe ai nói thế ấy.”

Thagard bồi thêm, “Chưởng lý sẽ nhồi anh ra bã, Adam à. Anh không cách nào thoát tội nổi đâu. Anh ấy sẽ bảo đảm nhà tù sa thải anh ngay lập tức. Thế là đi tong tiền lương và cả tiền ăn bẩn của anh. Rồi anh sẽ mất con bán tải quái thú hầm hố này, mất cả nhà, Adam à, sẽ kinh khủng lắm đấy.”

“Mấy anh toàn nói nhảm,” Adam cố ra vẻ cứng bằng cái giọng run run đến nỗi hai đặc vụ cũng thấy tội cho anh ta. “Mấy anh không làm được gì đâu.”

Frost nói, “Ổ, chúng tôi làm được suốt mà, Adam. Nếu anh bị truy tố, thì phải mất hai năm mới được ra tòa, nếu Chưởng lý thích thì có khi còn dài hơn. Chưởng lý đâu quan tâm anh có tội hay không, anh ấy chỉ muốn cho anh hết đường sống nếu không chịu hợp tác.”

Cái đầu cúi gằm của Adam bỗng bật lên, hai mắt mở to. “Hợp tác?”

Frost và Thagard nhìn nhau như kiểu có cần làm chuyện này không vậy. Thagard cúi người tới, “Adam, anh chỉ là cá bé thôi. Lâu nay là thế, sau này cũng vẫn thế thôi. Chưởng lý đâu màng gì đến anh và mấy tội ăn mảnh vặt vãnh đó. Anh ấy muốn xử băng Phó tế, và muốn biết kẻ nào trả tiền cho vụ tấn công Quincy Miller. Anh rắn mặt với chúng tôi, thì chúng tôi sẽ rắn mặt với anh.”

“Các anh muốn tôi chỉ điểm sao?”

“Không. Chúng tôi muốn anh cấp tin. Khác nhau mà. Cứ thu thập thông tin từ những kẻ anh quen rồi chuyển cho chúng tôi. Anh tìm được kẻ nào ra lệnh vụ tấn công thì chúng tôi sẽ cho qua vụ truy tố.”

“Chúng sẽ giết tôi mất,” Adam nói, nước mắt bây giờ không kìm được nữa. Anh ta khóc nức nở, hai tay ôm mặt, còn Frost và Thagard thì cẩn trọng nhìn quanh. Trên đường vẫn có xe cộ chạy ngang, nhưng chẳng ai buồn nhìn.

Sau vài phút, Adam trấn tĩnh lại. Thagard mới xoa dịu, “Chúng không giết anh đâu, Adam, vì chúng đâu biết anh làm gì. Chúng tôi xử lý chuyện cấp tin suốt, quá rành mấy vụ này rồi.”

Frost cũng tiếp lời, “Nếu tình hình nguy hiểm quá, chúng tôi sẽ đưa anh đi và cho anh một công việc của liên bang. Lương gấp đôi, phúc lợi gấp đôi.”

Adam nhìn họ với đôi mắt đỏ au, “Ta có thể giữ kín không? Ý tôi là, không được để ai biết, kể cả vợ tôi.”

Khi đã nói ta là chốt chuyện hợp tác rồi. Frost nói, “Được, Adam. Chẳng lẽ anh tưởng chúng tôi lại đi luyên thuyên về người cấp tin của mình à? Thôi nào. Chúng tôi biết cách đối xử với người cấp tin mà.”

Rồi cả hai bên yên lặng hồi lâu, Adam cắm mặt xuống mặt đường sỏi, thỉnh thoảng lấy tay chùi nước mắt. Nhìn cảnh này, hai đặc vụ cũng phải thấy tội cho anh ta. Rồi Adam ngước lên, “Cho tôi suy nghĩ được không? Cho tôi chút thời gian.”

“Không,” Frost nói. “Chúng tôi không có thời gian. Mọi chuyện đang diễn biến nhanh lắm, Adam. Quincy mà chết thì anh sẽ phải ra tòa vì tội giết người, tòa liên bang đấy.”

“Thế giờ tội danh là gì?”

“Mưu sát. Âm mưu. Tối đa là 30 năm, và Chưởng lý sẽ đẩy mức án lên tối đa.”

Adam lắc đầu, có vẻ chuẩn bị khóc tiếp. Giọng anh ta lạc cả đi, “Nếu tôi đồng ý, thì thế nào?”

“Miễn truy tố. Anh thoát hết tội, Adam. Đừng ngốc thế chứ.”

Frost chốt hạ luôn, “Đây là ngã rẽ cuộc đời đấy, Adam. Anh phải ra quyết định cho đúng thì anh mới còn cuộc đời để sống. Quyết định sai, anh sẽ bị giam cùng đám man rợ anh đang canh gác.”

Adam gập cả người, nôn thốc. “Xin lỗi,” anh ta vừa nói vừa bước ra rìa sân chơi mà nôn. Frost và Thagard quay người nhìn ra đường. Adam quỳ bên một bụi cây và nôn thốc nôn tháo. Nôn xong, anh ta quay lại ngồi xuống bàn dã ngoại. Áo đẫm mồ hôi, còn cái cà vạt màu nâu rẻ tiền thì dính đầy mấy thứ anh ta đã ăn trưa.

“Được.” Adam nói bằng giọng khàn khàn. “Việc đầu tiên là gì?”

Frost không bỏ lỡ giây nào. “Lane và Drummik có điện thoại không?”

“Tôi biết là Drummik có. Chính tôi đã giao cho anh ta.”

“Anh kiếm đâu ra?”

Adam ngập ngừng. Khi nói ra chuyện này rồi, anh ta không còn đường lùi nữa. “Có một người họ Mayhall, tôi không biết tên là gì, thậm chí chưa chắc Mayhall là họ thật hay giả, tôi cũng không biết anh ta sống ở đâu hay từ đầu đến. Tôi gặp anh ta một hoặc hai lần một tháng. Anh ta đem hàng cho bạn bè trong Garvin. Điện thoại, ma túy, thường là thuốc lắc và ma túy đá, mấy thứ rẻ tiền ấy. Tôi tuồn đồ và giao cho người cần nhận. Anh ta trả tôi mỗi tháng một ngàn, bằng tiền mặt, cộng thêm chút ma túy để tôi tự bán. Đâu phải chỉ mình tôi làm mấy chuyện này. Với mức lương 12 đô-la một giờ thì khó sống lắm.”

Thagard nói, “Chúng tôi hiểu. Băng Phó tế Aryan ở Garvin có bao nhiêu người?”

“Tầm 25 hay 30 gì đấy. Băng Huynh đệ thì đông hơn.”

“Bao nhiêu quản giáo bắt tay với băng Phó tế?”

“Cái này tôi không rõ. Mỗi quản giáo lo mỗi nhóm khác nhau. Nhưng tôi không nghĩ Mayhall lôi kéo thêm ai nữa đâu. Mình tôi là lo đủ rồi.”

“Anh ta từng ngồi tù chưa?”

“Tôi chắc là có. Đâu thể tham gia băng Phó tế nếu chưa ngồi tù.”

Frost hỏi, “Anh lấy điện thoại của Drummik được chứ?”

Adam nhún vai mỉm cười như khẳng định sự khôn khéo của mình. “Được chứ. Điện thoại là thứ xịn nhất trong tù, bị trộm cũng là chuyện thường. Tôi sẽ lấy điện thoại của Drummik khi anh ta ra sân, làm như có kẻ nào đó trộm mất, thế thôi.”

“Bao lâu thì lấy được?” Thagard hỏi.

“Ngày mai.”

“Được, làm đi. Chúng tôi sẽ dò theo cuộc gọi của anh ta, và sẽ đưa lại cho anh cái khác.”

Frost hỏi, “Nếu Drummik có điện thoại mới, tay Mayhall này có nghi ngờ gì không?”

Adam suy nghĩ một lát. Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng lắm. Rồi anh ta lắc đầu, “Chắc là không. Mấy gã này mua bán, trộm cắp, đổi chác đủ kiểu mà.”

Thagard cúi người xuống, chìa tay ra. “Được, Adam, vậy thì chốt thế nhé.”

Adam miễn cưỡng bắt lấy tay Thagard.

Frost nói tiếp, “Và chúng tôi cũng theo dõi điện thoại của anh. Chúng tôi giám sát mọi thứ, nên đừng có làm bậy, được chứ?”

Xong rồi, hai đặc vụ lên xe, để lại Adam ngồi đó thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô tận, tự hỏi sao cuộc đời mình lại thay đổi nhanh đến thế.