← Quay lại trang sách

Chương 34

Nhờ sự can thiệp của FBI, Quincy được chuyển vào một phòng góc, an ninh cao hơn. Hai máy quay an ninh được lắp ngay trước cửa phòng anh. Nhân viên bệnh viện cảnh giác cao độ, bảo vệ cũng ghé qua phòng anh thường xuyên hơn. Nhà tù ngày nào cũng gửi đến một người gác ở hành lang vài tiếng, còn đám cảnh sát Orlando có vẻ cũng thích ghé qua để nhân tiện trêu chọc mấy cô y tá.

Tình trạng của Quincy mỗi ngày một khá lên, và chúng tôi dần tin tưởng rằng anh sẽ không chết. Cho đến giờ tôi là người liên lạc trực tiếp với các bác sĩ và nhân viên bệnh viện, ai cũng hết lòng vì anh. Thấy Quincy giờ đã đủ an toàn, tôi quyết định đến lúc tiếp tục hành trình. Nơi này làm tôi phát điên. Nhưng có ai không ghét cảnh ngồi cả ngày trong bệnh viện chứ? Savannah cách đây năm giờ lái xe và tôi chưa bao giờ thấy nhớ nhà đến thế.

Susan Ashley đang ở đâu đó tại St. Augustine, gọi điện báo rằng thẩm phán già Plank đã ra phán quyết bác bỏ kiến nghị xét xử hậu tuyên án của chúng tôi. Chúng tôi cũng đã nghĩ chuyện sẽ thế này, cái gây ngạc nhiên là không hiểu sao ông già đó tỉnh táo đủ lâu để ra quyết định gì đó. Chúng tôi đã dự tính chuyện này phải mất tối thiểu một năm, nhưng ông ta lại ra phán quyết bác bỏ chỉ trong hai tháng. Đây thật sự là tin tốt vì như thế là chúng tôi được đẩy nhanh tiến trình kháng cáo lên tòa thượng thẩm của bang. Tôi chẳng muốn dừng xe lại để đọc ý kiến của ông ta làm gì, nhưng Susan Ashley bảo nó ngắn gọn lắm. Phán quyết dài hai trang của thẩm phán Plank nói rằng chúng tôi không cung cấp chứng cứ mới, rõ ràng chẳng màng đến việc Zeke Huffey và Carrie Holland hủy bỏ lời khai ban đầu. Sao cũng được. Chúng tôi cũng dự đoán sẽ thua ở cấp phúc thẩm mà. Tôi buông một tràng chửi rủa trong vài phút rồi trấn tĩnh lại. Có những lần, nhiều lần thì đúng hơn, tôi khinh bỉ các thẩm phán, nhất là những gã mù mờ, già khọm và da trắng, hầu hết bọn họ đều nhất nhất theo lời công tố viên và chẳng có chút tình thương nào dành cho người bị khởi tố. Với họ, hễ ai bị khởi tố mặc nhiên là người có tội và phải vào tù. Hệ thống vận hành như thế là hoàn hảo và công lý luôn chiến thắng.

Khi đã dằn được nỗi bực tức trong người, tôi gọi cho Mazy đúng lúc cô ấy cũng đang đọc phán quyết. Chúng tôi bàn tiếp về chuyện kháng án và cô ấy sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ sẵn sàng. Lúc chiều muộn, khi tôi về đến văn phòng, Mazy đã xong bản kiến nghị phác thảo. Chúng tôi vừa uống cà phê vừa bàn thảo, cũng như kể lại những chuyện vừa qua ở Orlando.

Adam Stone tráo trót lọt điện thoại của Jon Drummik. Anh ta lấy cái điện thoại cũ rồi ngay hôm sau đưa cho Drummik cái mới. FBI rà soát toàn bộ thông tin trong máy cũ và nghe lén máy mới. Họ tự tin là mục tiêu thế nào cũng rơi vào bẫy. Đến giờ FBI vẫn chưa có thông tin gì về Mayhall hay ít nhất là chưa có gì có thể chia sẻ với chúng tôi, nhưng họ dự định sẽ theo dõi chặt vào lần tới gã gặp Adam.

Suốt ba ngày liền trước vụ tấn công Quincy, Drummik đã gọi đến một số di động ở Delray Beach, phía Bắc Boca Raton. Hôm sau vụ tấn công, gã chỉ gọi một cuộc, đến cùng số đó. Nhưng manh mối này sớm đi vào ngõ cụt, vì đó là sim rác, chỉ dùng trong 30 ngày mà ai đó đã mua bằng tiền mặt ở một cửa hàng Best Buy. Chủ của số này rất cẩn trọng.

Adam chẳng có số của Mayhall, chưa hề có. Nếu Mayhall không gọi, thì chẳng có gì để lần theo nữa, nhưng cuối cùng gã đã gọi, FBI lấy số gọi đến từ máy của Adam và lần theo nó thì phát hiện số đó gọi từ một di động khác cũng đang ở Delray Beach. Mọi thứ dần rõ ràng. Giám sát tín hiệu điện thoại, FBI phát hiện Mayhall đang đi theo Xa lộ 95 về phía Bắc. Xe gã đang lái được đăng ký dưới tên Skip DiLuca ở Delray Beach. Nam giới, da trắng, 55 tuổi, vào tù bốn lần, tội nặng nhất là giết người, ba năm trước được mãn hạn sớm ở Florida, hiện đang quản lý một cửa hàng bán xe mô-tô cũ.

DiLuca, tức Mayhall, sắp xếp gặp Adam sau giờ làm ở một quán bar tại Orange City, cách nhà tù 45 phút lái xe. Adam nói họ luôn gặp cùng một chỗ, vừa uống chút bia vừa bàn công chuyện. Để tránh bị nghi ngờ, Adam thường thay đồ thường phục rồi mới gặp. Lần này, FBI gài thêm cho anh ta một máy ghi âm trên ngực. Adam đến sớm, chọn bàn, thử micro, mọi thứ đều đâu vào đấy. Một đội FBI đang ngồi trên chiếc xe thùng đỗ ở con đường sau lưng quán, nghe rõ mồn một từng lời họ nói.

Sau vài câu xã giao, chuyện làm ăn mới bắt đầu được nêu ra.

“Chúng không giết được Miller. Có chuyện gì thế?”

“Gặp vài trắc trở. Trước hết, Miller biết đánh nhau và chống trả điên cuồng. Robert Earl Lane bị dập mũi luôn. Phải mất vài phút mới khống chế được hắn, tốn nhiều thời gian quá, nên không thể chốt hạ trước khi bị quản giáo khác nhìn thấy. Chúng ra đòn không đủ lực.

“Lúc đó anh ở đâu?”

“Tôi ở đó, ngay đó, đúng chỗ cần đứng. Tôi biết việc của mình. Vụ phục kích diễn ra hoàn hảo, chỉ là chưa dứt điểm được thôi.”

“Hắn chưa chết, vấn đề là thế. Ta đã nhận đủ tiền mà không làm cho xong. Người thuê tôi đang không vui với chuyện này.”

“Đâu phải lỗi của tôi. Tôi đã làm việc của mình rồi. Anh không xử hắn ở bệnh viện được à?”

“Khó lắm. Bọn tôi xem qua rồi, nhiều cảnh sát quá. Tình trạng của hắn lại đang khá lên nên bọn ta lại càng phiền phức hơn. Ta phải xử hắn cho bằng được, đơn giản là thế thôi. Anh bảo Drummik và Lane là tôi rất cáu vì bọn chúng làm quá ẩu. Chúng đã hứa là sẽ làm được cơ đấy.”

“Anh thấy tình hình căng đến mức nào?”

“Chuyện đó cứ để tôi lo.”

Họ nói chuyện ngắn gọn thế thôi, vừa hết ly bia là cả hai đi ra khỏi quán. DiLuca đưa Adam một túi giấy màu nâu, trong đó có 1.000 đô-la, hai điện thoại mới và một ít ma túy. Gã gấp gáp quay lưng đi, không thèm chào tạm biệt gì cả. Adam chờ đến khi gã đi khuất rồi nói vào micro là DiLuca đã rời đi rồi. Sau đó, anh ta lái xe vòng qua khối nhà, gặp FBI ở phía bên kia đường.

Về lý thuyết và pháp lý, FBI đã có đủ chứng cứ để truy tố DiLuca, Adam, Drummik và Lane vì tội giết mướn hoặc giết người bất thành. Nhưng hai phạm nhân kia đã nằm trong tù sẵn rồi. Adam lại đang là chỉ điểm quá giá trị. Còn DiLuca thì có thể dẫn họ đến con cá cực lớn.

Chạy xe được 20 phút, DiLuca thấy ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy kính chiếu hậu. Gã xem lại đồng hồ tốc độ và biết rõ mình không vi phạm luật gì. Gã đang trong tình trạng quản chế và rất quý sự tự do này, nên gã tuân thủ luật vô cùng, ít nhất là luật giao thông. Một cảnh sát hạt đòi xem bằng lái và giấy tờ của DiLuca, nhưng nửa tiếng rồi vẫn chưa xong việc. Gã bắt đầu cáu lên. Khi quay lại, viên cảnh sát hỏi thẳng, “Anh đã uống rượu?”

“Một ly bia thôi.” DiLuca trả lời thành thật.

“Ai chẳng nói thế.”

Một chiếc xe tuần tra nữa tấp vào, đỗ sau xe của DiLuca. Hai cảnh sát nữa bước ra, nhìn gã như thể gã vừa ra tay giết trẻ con vậy. Cả ba viên cảnh sát chụm lại bàn tán gì đó, để mặc DiLuca thấp thỏm không yên. Cuối cùng, họ cũng yêu cầu gã ra khỏi xe.

“Vì chuyện gì chứ?” gã vừa đóng cửa xe vừa hỏi. Đáng ra đừng làm thế thì hơn. Hai cảnh sát tóm lấy, đè gã dí mặt vào thành xe, người còn lại thì nhanh chóng còng tay gã.

“Anh đã chuyển hướng bất cẩn,” một cảnh sát nói.

“Làm gì có,” DiLuca bật lại ngay.

“Cứ câm đi.”

Họ lục soát túi gã, lấy điện thoại và ví, rồi tống gã vào băng sau xe tuần tra. Khi đã cầm chân gã rồi, một cảnh sát gọi cho chuyên viên xâm nhập kỹ thuật số và FBI. Ở đồn, DiLuca bị đưa vào phòng chụp hình, rồi nằm ở buồng tạm giam bốn tiếng.

Một thẩm phán liên bang ở Orlando đã nhanh chóng phê chuẩn hai lệnh khám xét, căn hộ và xe của DiLuca. Các đặc vụ FBI vào căn hộ của gã ở Delray Beach và bắt tay vào việc. Căn hộ một phòng ngủ này được trang trí nội thất rẻ tiền và sơ sài, cũng chẳng có dấu vết nào cho thấy bóng dáng phụ nữ ở đây. Quầy bếp đầy chén đĩa bẩn. Đồ giặt thì chất đống ở hành lang. Tủ lạnh chỉ toàn bia, nước lọc và thịt nguội. Trên bàn uống cà phê là một đống tạp chí khiêu dâm loại nặng. Trong hốc văn phòng nhỏ xíu, họ tìm được một laptop rồi đem ra xe kỹ thuật để sao chép ổ cứng. Còn có hai điện thoại rác, cũng được mở khóa, phân tích, cài nghe lén, rồi được đặt về lại chỗ cũ. FBI cũng lắp thiết bị nghe trộm khắp căn hộ. Sau hai tiếng, đội tác nghiệp đã xong việc, và dù sắp xếp lại đồ đạc là một phần thiết yếu trong việc này, nhưng DiLuca quá bừa bãi đến nỗi không một ai, kể cả gã, có thể nhận ra được chút gì thay đổi sau khi cả đội FBI lục tung nhà gã lên.

Một đội khác thì lục soát xe gã, chẳng thấy gì quan trọng, ngoài một điện thoại rác. Rõ ràng, DiLuca chẳng dùng số cố định nào. Khi rà soát, FBI tìm được một thứ đáng chú ý trong danh bạ. DiLuca chỉ gọi cho mười số, và một trong đó là của Mickey Mercado, kẻ đã xuất hiện ở tòa trong buổi kiến nghị xét xử hậu tuyên án của chúng tôi. Trong mục Các cuộc gọi gần đây, có 22 cuộc gọi đến và đi với Mercado trong vòng hai tuần qua.

Họ cũng cài GPS vào đuôi xe của DiLuca để bảo đảm có thể giám sát liên tục. Đến 10:00 tối, cảnh sát trưởng vào phòng tạm giam và xin lỗi DiLuca. Ông giải thích rằng vừa rồi có vụ cướp ngân hàng gần Naples, và chiếc xe tẩu thoát giống hệt xe của DiLuca. Họ đã nghi ngờ gã, nhưng sau khi xác minh thì mới biết là lầm. Gã được tự do ra về.

DiLuca chẳng cảm ơn, và rõ là không tha thứ được cho chuyện này, liền lao thẳng ra cửa. Gã thấy có gì đó không đúng, và quyết định không về lại Delray Beach nữa. Gã còn thấy có vấn đề với điện thoại của mình nên chẳng dám gọi cho ai. DiLuca lái xe hai tiếng đến Sarasota rồi vào một nhà nghỉ rẻ tiền.

Ngay sáng hôm sau, cũng thẩm phán liên bang đó ban hành lệnh lục soát căn hộ của Mercado và giám sát kỹ thuật số các điện thoại của gã. Một lệnh nữa yêu cầu nhà mạng của gã cung cấp hồ sơ cuộc gọi. Nhưng khi họ còn chưa thao tác xong, DiLuca đã gọi Mercado từ điện thoại công cộng. FBI thấy gã đã đi từ Sarasota đến Coral Gables, rồi vào một nhà hàng kebab Afghanistan ở đại lộ Dolphin. Mười lăm phút sau, một đặc vụ nữ trẻ tuổi cũng vào đó gọi món, và xác định được DiLuca đang ngồi ăn cùng Mickey Mercado.

Lời Diluca bảo Adam rằng gã đã xem qua Quincy ở bệnh viện là quá đủ để đội ngũ an ninh ở đó phải tất bật. Quincy lại được chuyển sang một phòng góc khác, và luôn có người canh gác 24/7.

Đặc vụ Agnes Nolton cập nhật tình hình cho tôi, dù có vẻ cô ấy vẫn giữ kín một số chuyện. Tôi đã khuyên cô ấy không nên gọi điện, dùng email mã hóa thì hơn. Nolton tự tin khẳng định rằng Quincy sẽ được bảo vệ an toàn, và họ sẽ sớm gài bẫy được Mercado. Chúng tôi chỉ lo chuyện gã có hai quốc tịch nên có thể đi đi về về tùy ý. Nếu thấy nghi ngờ gì, có lẽ gã sẽ lao về Mexico và không bao giờ quay lại nữa. Nolton tin rằng khởi tố được Mercado sẽ là thành quả lớn nhất vụ này. Bởi những kẻ giật dây sau gã, những tên tội phạm thực sự, có lẽ không ở Mỹ và cũng ngoài phạm vi khởi tố.

Khi có FBI toàn lực hợp tác và thân chủ vẫn còn sống, giờ chúng tôi có thể toàn tâm vào việc giải oan cho Quincy rồi.