Chương 35
Rượu sangria đang cất lời vẫy gọi. Glenn Colacurci lại thấy thèm rượu và muốn gặp tôi lần nữa ở quán The Bull ở Gainesville. Sau hai ngày cố gắng nghỉ ngơi đôi chút ở Savannah, tôi lại tiếp tục cuộc phiêu lưu, lên đường xuống phía Nam. Quincy đã hết hôn mê và khá là tỉnh táo. Sinh hiệu của anh tiến triển từng ngày, các bác sĩ đang tính chuyển anh ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt, cho anh một phòng bệnh riêng rồi xúc tiến phẫu thuật khắc phục xương. Họ không ngừng bảo đảm với tôi là an ninh rất chặt chẽ, tôi không cần phải đến đó làm gì, làm như thể tôi thích ngồi một chỗ vô công rỗi nghề suốt ngày này đến ngày khác vậy.
Tôi đến The Bull lúc 4:00 chiều, thấy ly cocktail của Glenn đã cạn phân nửa. Cái mũi bự của ông ta đã chuyển màu hồng, gần như trùng màu với món cocktail sangria trên bàn. Tôi cũng gọi món đó, rồi nhìn quanh tìm cô thư ký nhỏ dễ thương của ông, một người không hiểu sao gần đây tôi nghĩ đến hơi nhiều hơn bình thường, nhưng chẳng thấy Bea đâu cả.
Glenn đọc thấy trên báo chuyện của Quincy và muốn biết sự tình. Vì đã quen biết cả trăm luật sư tỉnh lẻ ba hoa lắm chuyện như ông, nên tôi biết rõ không nên tiết lộ gì nhiều. Mọi vụ tấn công trong tù hiếm khi có chi tiết rõ ràng, nên cũng dễ để tôi nói qua loa cho xong chuyện. Nghe xong vài câu, Glenn cúi người tới, nói bằng giọng thì thầm có vẻ bí mật lắm, kể rằng tờ tuần báo địa phương của hạt đang theo sát vụ của Quincy và nỗ lực giải oan của chúng tôi. Tôi tỏ ra hào hứng lắng nghe và cũng luôn tiện cho ông biết Vicki đang theo sát phân nửa các tòa soạn ở Florida. Bà theo dõi từng chữ trên báo nói về vụ này. Chúng ta sống trên mạng mà. Còn ông Glenn thì mỗi tuần mới lướt thông tin một lần.
Cuộc gặp này thế nào cũng có mục đích, và chỉ sau nửa tiếng, rõ ràng ly cocktail sangria đã đẩy đưa cho cuộc chuyện trò dễ dàng hơn nhiều. Ông Glenn lấy tay áo quẹt miệng, rồi bắt đầu vào việc chính. “Post, tôi phải cho anh biết là tôi cứ trăn trở về vụ này suốt. Tôi toàn nghĩ về nó thôi, thật đấy. Vụ này xảy ra dưới sự quản lý của tôi, thời tôi ở tham nghị viện và điều hành công ty luật lớn nhất hạt, tôi thật sự nghĩ là mình có phần liên quan trong chuyện này. Tôi đã biết Pfitzner là kẻ hai mang, nhưng chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, anh hiểu mà. Ông ta lo việc của mình, kiểm phiếu cho mình, tôi cũng thế. Khi Keith bị thổi bay đầu và anh chàng của anh bị kết tội vì vụ đó, nói thật, tôi thấy hài lòng, thỏa mãn. Án tử hình đúng là quá hợp với ý tôi. Cả thành phố như được gỡ bỏ một gánh nặng. Nhưng giờ, tôi nhìn lại thì..”
Ông nhìn qua cậu phục vụ, vẫy tay, hút cạn ly cocktail trước mặt rồi gọi thêm ly khác. Ly của tôi còn hơn cả tấc. Với câu chuyện chắc còn dài, cái kiểu hết ly này đến ly khác có thể cho ta một buổi chiều khá là say sưa.
Glenn lấy hơi rồi nói tiếp. “Khi nhìn lại, tôi thấy mọi chuyện chẳng hợp lý gì cả. Tôi có bà con với nửa người hạt này, và làm luật sư cho nửa hạt còn lại. Lần cuối cùng tranh cử, tôi được 80% phiếu bầu thế mà vẫn bực bội vì mất 20% còn lại đó. Có một cảnh sát già, tôi không nói tên đâu, nhưng ông ta thường giúp tôi xử lý các vụ kiện. Tôi trả công cho ông ta bằng tiền mặt và chia phần trăm khi thắng kiện. Tôi cũng làm thế với các tài xế xe cứu thương và xe cứu hộ. Tôi trả công đều đặn cho tất cả bọn họ. Viên cảnh sát đó vẫn còn đây, sống gần vịnh, tôi cũng hay nói chuyện với ông ta. Ông đã về hưu rồi, còn khỏe lắm, thế nào cũng đến được 80 tuổi. Ông ta từng làm dưới trướng Pfitzner, nhưng đã giữ được liêm khiết. Ông chuyên lo mấy chuyện vặt như xử lý giao thông, bảo vệ cho các trận bóng, các sự kiện của trường học. Chẳng phải công việc cảnh sát lớn lao gì cho cam, nhưng ông ta cũng đâu muốn trèo cao. Được mặc đồng phục và được lĩnh lương là tốt rồi. Ông ta nói anh đã đúng, Pftzner bắt tay với mấy tên buôn ma túy, còn nói cả lực lượng ai chẳng biết chuyện này. Pfitzner có hai anh em…”
“Là Mẻ và Ngậm.”
Ông dừng lại, cười lộ hàm răng vàng. “Anh giỏi đấy, Post.”
“Chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng.”
“Mẻ và Ngậm chạy việc cho Pfitzner và kiểm soát mọi người. Hội của họ kiếm tiền rất kín và nghĩ không ai biết, nhưng thành phố này vốn nhỏ mà.”
Cậu phục vụ quay lại với hai ly trên tay, nhìn ly đầu tiên của tôi hầu như vẫn chưa uống gì, như thể muốn nói, “Thôi nào, đây là quán rượu mà.” Tôi cười rồi hút một hơi dài. Glenn cũng làm thế, rồi tiếp tục, “Ông cảnh sát bảo tôi là Kenny Taft không phải do băng ma túy nào đó giết đâu. Theo ông ta thì hồi đó có vài cảnh sát nghi ngờ Pfitzner đã dàn dựng vụ phục kích, còn nói là Pfitzner phải xử Taft vì anh ấy biết vài chuyện. Ông ta nói vụ đó Pfitzner đã làm trót lọt, trừ một lỗi nhỏ. Một người của Pfitzner đã bị bắn. Rõ ràng, Kenny Taft hoặc Brace Gilmer đã bắn một tràng cầu may và một tên trong đám giang hồ đã trúng đạn. Người ta đồn là gã đã bị mất máu trên đường đến bệnh viện và chúng vứt xác gã ở sau một ổ bóng tại Tampa. Thế là lại một vụ giết người chưa phá được. May cho Pfitzner, gã đó không phải là cảnh sát, cũng chẳng phải là dân Seabrook, nên chẳng ai để ý gì. Anh cũng biết mấy chuyện này nhỉ, Post?”
Tôi lắc đầu. Tôi sẽ không nói lại những gì Bruce Gilmer đã kể cho tôi ở Idaho.
Glenn lại hút một hơi thật dài, tiếp thêm năng lượng để kể chuyện. “Vậy rõ ràng vấn đề là tại sao Pfitzner lại muốn xử Kenny Taft.”
“Và vấn đề này đúng là hóc búa,” tôi bồi thêm vào.
“Có tin đồn là Kenny Taft biết về kế hoạch phóng hỏa căn lều mà cảnh sát cất chứng cứ nên đã lấy vài hộp chứng cứ giấu đi trước vụ hỏa hoạn. Chẳng ai biết chuyện này, hẳn rồi, nhưng khi lấy được rồi, anh ấy lại sợ không biết làm gì với chúng. Hẳn Kenny đã lỡ miệng, và có người báo lại với Pritzner, nên ông ta mới dàn dựng vụ phục kích.”
“Vài hộp sao?” Tôi hỏi mà miệng bỗng khô khốc, tim đập liên hồi. Tôi cầm ly sangria lên để tự trấn tĩnh mình.
“Tin đồn là thế, Post à. Nhưng chẳng biết cái gì bị tiêu hủy trong vụ hỏa hoạn, và cái gì về được tay Kenny Taft. Tin đồn thôi. Theo tôi nhớ, hồi đó có mất một cây đèn pin. Tôi đã đọc kiến nghị xét xử hậu tuyên án của anh rồi, cũng thấy tuần rồi nó đã bị bác và cây đèn pin được cho là đã bị tiêu hủy rồi. Phải chứ, Post?”
“Phải.”
“Hoặc có lẽ nó chưa bị tiêu hủy.”
“Thế thì thú vị quá,” tôi cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Tin đồn ông nghe được có nói Kenny làm gì với mấy cái hộp đó không?”
“Không. Nhưng có cái này cũng hay, họ đồn là trong tang lễ của anh ấy, vốn hoành tráng như cho tướng năm sao ấy, Pfitzner đã cho hai người của mình đến lục tung nhà của Kenny để tìm mấy cái hộp. Và theo lời đồn, thì chúng chẳng tìm được gì.”
“Nhưng ông có linh tính nó ở đâu đó, phải chứ?”
“Không, nhưng tôi đang tìm hiểu, Post à. Tôi có rất nhiều nguồn tin, cả cũ và mới, và tôi đang lùng nó. Chỉ muốn cho anh biết vậy thôi.”
“Và ông không lo lắng gì sao?” tôi hỏi.
“Lo gì chứ?”
“Lo rằng ông sẽ tìm được gì đó mà người ta đã cố giấu đi. Quincy Miller không giết Keith Russo. Hung thủ là tên giết mướn của một băng ma túy được Pfitzner bảo kê. Băng đó vẫn hoạt động, và mười ngày trước, chúng đã cố giết Quincy trong tù. Chúng không thích chuyện bất kỳ ai đào bới quá khứ này lên, dù là chúng tôi hay ông.”
Glen bật cười, “Tôi quá già để lo mấy chuyện đó rồi, Post à. Hơn nữa, làm thế tôi được vui mà, vui lắm luôn.”
“Thế tại sao ta lại phải lén lút gặp nhau ở một quán bar tại Gainesville?”
“Vì ở Seabrook chẳng có quán bar nào ra hồn, mặc dù thế lại tốt cho sức khỏe của những người như tôi. Hơn nữa, đây là nơi tôi học đại học. Tôi mến nơi này lắm. Nhưng anh lo à, Post?”
“Cứ cho là tôi chỉ cẩn trọng thôi.”