Chương 36
Hồ sơ về Mickey Mercado giờ lại dày thêm. Nhờ lệnh tòa, FBI đã thu thập và xem xét kỹ hồ sơ thuế của gã. Gã kê khai nghề nghiệp là cố vấn an ninh, theo diện kinh doanh cá thể chứ không phải là kinh doanh góp vốn hay công ty gì cả. Địa chỉ kinh doanh của gã nằm cùng tòa nhà với công ty luật Varick & Valencia của Nash Cooley. Năm ngoái, tổng thu nhập gã khai thuế chỉ hơn 200.000 đô, đã thế còn trừ tiền trả khoản vay mua nhà và tiền mua hai chiếc xe xịn. Gã đã ly dị, và không có người lệ thuộc nào. Cũng chẳng có hoạt động từ thiện gì.
FBI chẳng muốn phí thời gian điều tra về mấy quản giáo tuồn ma túy lậu hay đám băng đảng trong tù thích gây chiến triền miên. Nhưng đặc vụ Agnes Nolton không thể kìm lòng trước chuyện một trùm tội phạm thuê băng Phó tế Aryan giết một người vô tội trong khi các luật sư đang cố giải oan cho anh. Cô đã quyết định chơi liều, chơi lớn, và dùng DiLuca làm bàn đạp. Đây là chiến lược liều ăn nhiều.
Với sự hợp tác của Chưởng lý, cô đã ra trước đại bồi thẩm đoàn liên bang và đệ trình chứng cứ. Jon Drummik, Robert Earl Lane, Adam Stone và Skip DiLuca bị truy tố vì tội giết mướn bất thành và hành hung nghiêm trọng đối với Quincy Miller. Việc truy tố giờ đã đâu vào đấy, FBI chỉ còn chờ thời cơ.
Tôi cũng trông đợi việc này, và trong lúc chờ đợi, tiếp tục ở bên Quincy trong phòng bệnh mới, giúp các y tá chăm sóc cho anh chóng bình phục. Chúng tôi chỉ có thể trao đổi vài câu ngắn, vì sức anh còn rất yếu. Anh chẳng nhớ gì về vụ tấn công. Trí nhớ ngắn hạn của anh có vẻ đã bị tổn hại nặng.
Adam Stone báo tin gã Mayhall đang hẹn gặp để đưa thêm hàng và tiền. Vì vụ bắt nhầm lần trước, Mayhall quyết định đổi địa điểm gặp mặt. Gã chọn một tiệm taco ở cực Bắc Sanford, thành phố với 50.000 dân. Adam đến sớm, mặc thường phục, chọn một bàn nhìn ra bãi đỗ xe, rồi gọi một cái taco. FBI đã báo anh ta rằng Mayhall, tên thật là DiLuca, đang lái một chiếc Lexus màu bạc mới cóng. Adam vừa nhai bánh vừa ngóng chiếc Lexus xuất hiện. Mười lăm phút sau giờ hẹn, DiLuca mới đến, đỗ xe cạnh chiếc bán tải hầm hố của Adam. DiLuca bước ra, vội vã vào nhà hàng bằng cửa hông, nhưng đó cũng là dấu chấm hết của gã. Hai đặc vụ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện chặn đường gã. Họ trình phù hiệu rồi chỉ tay về chiếc SUV đen đang chờ cạnh bãi rác. DiLuca biết bây giờ có điên mới chống cự hay tranh cãi gì. Gã cúi đầu, nhún vai để hai đặc vụ áp giải đi. Thế là một lần nữa gã lại hủy hoại cuộc sống tự do của mình. Một lần nữa, gã lại cảm nhận hơi lạnh của còng số tám.
Trong tiệm, chỉ mình Adam biết chuyện đang xảy ra. Anh ta chẳng vui gì. Thế giới của anh ta lại đảo lộn lần nữa. FBI đã hứa sẽ xóa khởi tố cho anh ta vì đã hợp tác. Họ còn hứa cho anh ta công việc tốt hơn. Nhưng ai sẽ thực hiện mấy lời hứa này chứ? Theo anh ta biết thì kế hoạch là bắt DiLuca thật bất ngờ để gã không kịp trở tay báo động cho bất kỳ ai. Do đó, băng Phó tế sẽ không biết chuyện DiLuca bị bắt, cũng chẳng biết Adam, kẻ tuồn hàng kiêm nội gián yêu thích của chúng, lại là chỉ điểm. Nhưng Adam biết thừa trong tù làm gì có cái gọi là lòng trung thành, và bí mật là thứ không tồn tại, nên anh ta thấy lo cho tính mạng và muốn kiếm một công việc khác.
Adam ngồi đó, nhai taco, nhìn chiếc SUV đi khuất dần, liền sau đó, một xe tời đến cẩu chiếc Lexus đi luôn. Khi mọi chuyện đã trở lại bình thường, Adam ăn nốt miếng taco cuối cùng rồi đi ra xe, thấp thỏm lo mình sớm muộn gì cũng bị bắt. Hoặc tệ hơn nữa, bị đâm bằng dao tự chế và chết trong vũng máu.
Suốt gần một tiếng đồng hồ, Skip DiLuca ngồi ở băng ghế sau, tay trong còng, và không hé môi lời nào. Đặc vụ ngồi cạnh gã cũng chẳng nói gì. Hai người ở băng trước cũng thế. Cửa kính trên xe đã được dán phim dày nên bên trong hầu như chẳng thấy gì bên ngoài, và người ngoài cũng chẳng biết ai đang ngồi trong xe.
Sau một giờ trên đường, chiếc SUV đỗ vào mặt hậu tòa nhà FBI ở Maitland. DiLuca được dẫn lên hai tầng lầu, vào một phòng kín mít, hoàn toàn không có cửa sổ, nơi các đặc vụ khác đang chờ sẵn. Gã được ngồi xuống ghế và tháo còng. Trong phòng có đến bảy đặc vụ, Skip chẳng hiểu sao họ lại biểu dương lực lượng đến thế. Nếu gã chịu thú tội, họ có tha cho gã không? Thư giãn đi nào, mọi người.
Một phụ nữ bước lên, ngồi xuống đối diện Skip, và sáu chàng trai đứng quanh hộ vệ, sẵn sàng chờ lệnh. Người phụ nữ uy quyền giờ mới mở lời, “Chào anh DiLuca, tôi là Anges Nolton, đặc vụ FBI, anh bị bắt vì tội giết mướn bất thành đối với Quincy Miller, cộng thêm tội hành hung nghiêm trọng và vài tội nhẹ hơn khác. Chúng tôi vừa lục soát xe anh, tìm được ba trăm viên ma túy đá, cái đó sẽ được bổ sung vào tội trạng sau. Còn đây là bản truy tố dành cho anh. Cứ xem đi.”
Cô đẩy tờ giấy tới và DiLuca cầm lấy. Gã không có vẻ gì là sợ hãi, thản nhiên xem qua như thể xem kết quả tỉ số thể thao vậy. Đọc xong rồi, gã nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, cười gượng với Nolton. Cô lại đưa gã một tờ giấy khác xác định quyền được im lặng của gã. Gã đọc nhanh rồi ký. Mấy chuyện này gã từng gặp rồi.
Lấy tờ giấy về, Nolton nói, “Chúng tôi sẽ đưa anh đến phòng tạm giam, nhưng trước hết tôi muốn trao đổi với anh một chút. Anh cần một luật sư chứ?”
“Không, tôi cần hai luật sư cơ. Có khi là ba.”
“Phải rồi. Chúng tôi có thể dừng ngang đây và ngày mai mời luật sư cho anh. Nhưng nếu làm thế thì ta chẳng thể chuyện trò thân thiện thế này, và kết quả sẽ rất không hay cho anh đấy.”
“Được, cứ nói đi,” gã bình thản trả lời.
“Anh có tiền án tiền sự khá là dày và giờ lơ lửng trên đầu anh là 30 năm tù cho tất cả tội danh. Anh đã 51 tuổi rồi, nên thế đồng nghĩa anh sẽ chết trong tù.”
“Cảm ơn cô đã dự liệu chu đáo.”
“Khỏi cần. Nói thẳng, anh không hẳn là mục tiêu của chúng tôi, và chúng tôi cũng không rảnh để lần theo mấy trò của các băng đảng trong tù. Nhưng giết mướn lại là chuyện khác. Có kẻ đã trả tiền cho vụ này. Anh nói ra danh tính kẻ đó, đầy đủ mọi chi tiết, thì chúng tôi có thể bảo đảm cho anh một bản án nhẹ nhàng để anh còn có cơ hội sống những năm tháng tự do sau này. Và chỉ được thế nếu anh biết tránh dây vào rắc rối, dù chuyện đó tôi thấy không chắc cho lắm.”
“Cảm ơn.”
“Có gì đâu. Chúng tôi đang cho anh thỏa thuận hời đấy, DiLuca, và thỏa thuận này sẽ tan biến trong,” cô nhìn xuống đồng hồ, “chính xác 43 phút nữa. Và rõ ràng là anh đâu thể rời phòng này cũng đâu liên lạc được ai.”
“Miễn. Tôi không phải chỉ điểm, không phải thằng phản phúc.”
“Dĩ nhiên là không rồi, tôi đâu có ý đó. Nhưng anh đừng tự huyễn hoặc quá. Anh đâu phải chủ tịch hay ông trùm gì. Nhìn vào gương đi, Skip. Đối diện sự thật đi. Anh chỉ là kẻ tiểu tốt, là tội phạm với đầy tiền án tiền sự, là giang hồ, dân băng đảng, kỳ thị chủng tộc, là kẻ thảm hại suốt bao năm qua đã làm cả đống chuyện ngu ngốc. Giờ anh bị bắt vì tội mua chuộc một quản giáo và tuồn ma túy cho các anh em trong băng Phó tế. Ngu ngốc, chỉ có thể nói thế mà thôi. Sao anh không thể làm gì thông minh một chút chứ, Skip? Anh thật sự muốn thêm 30 năm chung chuồng với đám súc sinh đó sao? Và lần này không phải là nhà tù tiểu bang nữa đâu. Chúng tôi sẽ bảo đảm cho anh vào nhà tù liên bang đấy.”
“Thôi, cho tôi xin.”
“Và là nhà tù liên bang tồi tệ nhất. Anh sẽ ở đó suốt 30 năm cuộc đời. So với chỗ đó, Garvin chỉ là kỳ dã ngoại thôi.”
Skip hít một hơi thật sâu, ngửa mặt nhìn trần nhà. Gã không sợ cảnh ở tù, cho dù là nhà tù liên bang đi nữa. Gần như cả cuộc đời của gã là sau song sắt, và gã vẫn sống, nhiều lúc còn phát đạt nữa. Anh em của gã đều ở trong tù, đều đã thề đồng sinh đồng tử. Ở trong tù, chẳng phải đi làm, chẳng phải lo chuyện hóa đơn gì cả, mà vẫn có ba bữa mỗi ngày, ma túy lại nhiều, nhất là khi ở trong băng nào đó. Tình dục cũng dễ kiếm, nếu sẵn sàng bẻ cong giới tính.
Nhưng gã lại không phải kiểu đó, gã vừa gặp một cô làm gã xao xuyến, cuộc tình đầu tiên của gã suốt bao nhiêu năm qua. Cô ấy có hơi già, không giàu nhưng cũng đủ sống, và họ đã bàn chuyện sống chung, đi du lịch một chuyến. Skip chưa thể đi xa vì còn đang bị quản chế, xin visa chắc cũng chỉ là chuyện trong mơ. Nhưng cô ấy đã cho gã thoáng thấy một cuộc đời khác hẳn, và gã thật sự chẳng muốn vào lại tù chút nào.
Vì quá quen mấy chuyện vào tù ra khám rồi, nên gã nắm khá rõ trò này và biết cách thương lượng đôi chút. “Vậy ý cô là bao nhiêu năm?”
“Tôi nói rồi, 30 năm.”
“Khi đã thỏa thuận ấy.”
“Ba đến năm năm.”
“Chừng đó là đủ để tôi tiêu đời rồi. Không được.”
“Nếu anh không qua nổi ba đến năm năm, thì làm sao anh qua nổi 30 năm chứ?”
“Tôi ở tù rồi, tôi biết thừa mấy chỗ đó.”
“Hẳn là thế rồi.”
Nolton đứng lên, nhìn chằm chằm vào gã. “Skip, anh chỉ đang phí thời gian của tôi thôi. Ba mươi phút nữa, tôi quay lại.”
“Vậy cho tôi chút cà phê được không?”
“Cà phê? Tôi chẳng có cà phê. Có ai có cà phê không vậy?” Sáu đặc vụ khác nhìn quanh như thể đang tìm ly cà phê đang trốn đâu đó. Nhưng có vẻ nó trốn kỹ quá, nên họ đều lắc đầu với Nolton. Cô quay đầu ra khỏi phòng. Giờ chỉ còn ba đặc vụ trong phòng. Người bự con nhất ngồi cạnh cửa, bắt đầu lôi thư thoại ra xóa bớt. Hai người kia thì ngồi cùng bàn với Skip, cũng cắm mặt vào điện thoại di động. Căn phòng lặng như tờ, Skip bèn vờ như đang ngủ gật.
Mười lăm phút sau, cửa phòng mở ra, Nolton bước vào, không cần ngồi mà nói ngay với Skip, “Chúng tôi vừa bắt Mickey Mercado ở Coral Gables và sẵn sàng cho anh ta một thỏa thuận rất hời. Nếu anh ta chấp nhận thỏa thuận trước thì khỏi cần anh làm gì, và thỏa thuận dành cho anh cũng biến mất. Nghĩ nhanh đi, Skip, khi còn có thể.”
Nói xong, cô quay người đi ngay. Skip cố làm mặt tỉnh nhưng bụng dạ gã bắt đầu nôn nao. Mắt gã mờ đi, đầu óc choáng váng. Họ không chỉ biết chuyện về Mercado, mà còn bắt gã rồi. Diễn biến này là một đòn quá mạnh giáng xuống gã. Skip nhìn quanh và để ý thấy hai đặc vụ ngồi ở bàn đang quan sát gã. Hơi thở gã bỗng trở nên khó nhọc. Mồ hôi trán cứ túa ra. Họ đang ghi chú vào điện thoại và nhắn tin.
Vài phút trôi qua, và gã vẫn chưa bị nôn. Gã cố kìm nén, qua được vài phút nữa.
Mười phút sau, Nolton quay lại. Lần này cô ngồi xuống bàn, dấu hiệu rõ ràng là cô sắp dồn gã vào đường cùng. Nolton mở lời nhẹ nhàng, “Anh ngốc lắm, Skip. Cựu tù nào cũng sẽ hăm hở chộp lấy thỏa thuận này.”
“Cảm ơn cô. Nói về chuyện bảo vệ nhân chứng đi.”
Nolton không hề cười, nhưng trong lòng mở cờ vì câu chuyện bắt đầu theo ý cô muốn. “Ta có thể bàn chuyện đó, nhưng tôi không chắc có hiệu quả gì trong trường hợp này không.”
“Sẽ hiệu quả chứ. Các cô làm việc này suốt đấy thôi.”
“Đúng là thế. Vậy giả sử nếu chúng tôi đồng ý che giấu và bảo vệ cho anh, đổi lại chúng tôi được gì? Ngay trên bàn này. Rõ ràng chúng tôi đã tóm được Mercado. Anh ta là người liên lạc trực tiếp với anh? Có kẻ nào cao hơn anh ta không? Anh có thể tiết lộ được những ai? Bao nhiêu tiền? Từ đâu?”
DiLuca gật đầu và nhìn quanh phòng. Gã rất ghét chuyện phản phúc và cả đời gã đã trừng phạt tàn bạo những kẻ chỉ điểm. Nhưng giờ là lúc người ta phải lo thân mình trước. “Tôi sẽ nói hết mọi điều tôi biết, nhưng tôi muốn có bản thỏa thuận rõ ràng, giấy trắng mực đen. Và ngay lập tức. Ngay trên bàn, như cô đã nói. Tôi chẳng tin cô, cô cũng đâu tin tôi.”
“Được, cũng hợp lý. Chúng tôi có mẫu văn bản đồng thuận ngắn gọn đã dùng nhiều năm nay. Nó đã được nhiều luật sư biện hộ phê duyệt. Chỉ việc điền tên tuổi vào là xong.”
Diluca được đưa đến một phòng khác, ngồi trước máy tính. Gã tự tay thảo lời khai của mình.
Khoảng sáu tuần trước, một người đã đến tìm tôi, tự nhận là Mickey Mercado ở Miami. Anh ta đến gõ cửa nhà tôi, một chuyện khá lạ, vì ít người biết tôi cũng như chỗ ở của tôi. Hóa ra, anh ta biết khá nhiều về tôi. Chúng tôi đến một quán cà phê gần nhà bàn chuyện. Anh ta biết tôi trong băng Phó tế và từng ở tù tại Garvin. Anh ta biết hết về hồ sơ hình sự của tôi. Tôi khá là hoang mang vì chuyện này, và đã hỏi anh ta rất nhiều. Anh ta bảo mình là cố vấn an ninh. Tôi hỏi đó là công việc gì, thì anh ta nói mình làm việc cho nhiều khách hàng, chủ yếu là dân ở vùng Caribbean và nhiều nơi khác, anh ta chỉ nói qua loa, mơ hồ thôi. Tôi hỏi sao tôi có thể chắc chắn anh không phải là cảnh sát, đặc vụ, hay là tên khốn nào đó muốn gài bẫy tôi. Tôi hỏi anh ta có đeo máy ghi âm không. Anh ta cười, cam đoan là không. Rồi chúng tôi cho nhau số điện thoại, và anh ta mời tôi ghé văn phòng anh ta xem cho rõ. Vài ngày sau, tôi đến trung tâm Miami, lên tầng 35 của tòa nhà đó, để gặp anh ta. Văn phòng đó đúng là sang chảnh. Có thư ký và vài nhân viên. Nhưng trên cửa không có tên công ty gì cả. Chúng tôi uống cà phê và nói chuyện một tiếng đồng hồ. Anh ta hỏi tôi còn liên lạc với người trong Garvin không. Tôi bảo là có. Rồi anh ta hỏi tôi thấy chuyện khử một tù nhân ở Garvin có khó không. Tôi mới hỏi có phải anh ta muốn thuê người giết mướn. Anh ta nói là phải, đại loại thế. Bảo là ở đó có một phạm nhân cần được khử vì vài vấn đề gì đó với một khách hàng của Mercado. Anh ta chưa cho tôi tên của mục tiêu và tôi cũng chưa đồng ý nhận vụ này. Rồi tôi ra về. Tôi tìm trên mạng và thấy có rất ít thông tin về Mercado. Nhưng tôi tin chắc anh ta không phải là cớm. Cuộc gặp thứ ba của chúng tôi là ở một quán bar tại Boca. Và chúng tôi đã chốt thỏa thuận. Anh ta bảo tôi lấy giá bao nhiêu. Tôi nói là 50.000 đô-la, một con số khá chát vì giá để khử ai đó trong tù thường kém xa con số đó. Nhưng dường như anh ta chẳng quan tâm chuyện giá cả. Anh ta bảo tôi mục tiêu là Quincy Miller, tù chung thân. Tôi chẳng hỏi Miller đã can tội gì, và Mercado cũng không nói gì về chuyện đó. Đây là chuyện làm ăn, và biết chừng đó là quá đủ rồi. Tôi gọi cho Jon Drummik, trùm băng ở Garvin, và anh ta thu xếp mọi chuyện. Anh ta gọi thêm Robert Earl Lane, có lẽ là kẻ nguy hiểm nhất Garvin, cả dân da đen lẫn da trắng đều phải thừa nhận vậy. Mỗi người sẽ nhận trước 5.000 đô-la, sau khi xong việc sẽ nhận tiếp 5.000 nữa. Tôi dự định bỏ túi số còn lại. Không thể đưa tiền mặt vào nhà tù, nên tôi phải sắp xếp đưa tiền cho con trai của Drummik và em trai của Lane. Trong buổi gặp thứ tư, Mercado đưa tôi 25.000 đô-la tiền mặt. Tôi nghĩ là số tiền còn lại chắc chẳng bao giờ nhận được, vì vụ Quincy Miller đâu thành công. Nhưng lúc đó tôi chẳng quan tâm. Số tiền 25.000 đã là nhiều so với một vụ giết người trong tù. Rồi tôi gặp Adam Stone, tay trong của chúng tôi, và lên kế hoạch giết người. Anh ta chuyển tin cho Drummik và Lane. Vụ tấn công diễn ra trót lọt, nhưng họ không làm đến nơi đến chốn. Stone nói là có một quản giáo khác vô tình xuất hiện hay gì đó. Mercado nổi giận vì vụ này thất bại và không chịu trả số tiền còn lại. Thế là tôi giữ 15.000 đô-la tiền mặt.
Mercado chưa hề nói khách hàng của mình là ai. Tôi chỉ liên lạc với mỗi Mercado. Nói thẳng, tôi cũng không hỏi gì vì tôi cho là với mấy chuyện này, biết càng ít càng tốt. Mà nếu tôi có hỏi, Mercado chắc chắn cũng chẳng buồn trả lời.
Một người bạn của tôi ở Miami, cũng từng vận chuyển ma túy lậu, nói rằng Mercado làm ăn với hai giới hắc bạch, và dân buôn ma túy thường mượn tay anh ta để xử lý rắc rối của mình. Tôi còn gặp anh ta hai lần sau vụ tấn công Miller, nhưng cả hai lần đều không êm đẹp gì. Anh ta hỏi tôi có thể xử Miller trong bệnh viện được không. Tôi đã đến đó xem xét nhưng tình hình không thuận tiện cho tôi lắm. Mercado muốn tôi giám sát tình trạng hồi phục của Miller, và tìm cách chốt cho xong việc tôi đã nhận.
Skip DiLuca
Khi âm mưu giết Quincy vẫn còn đó, FBI phải ra quyết định. Họ muốn theo dõi Mercado và mong hắn giúp họ lần ra những kẻ cao hơn, thậm chí còn muốn dùng DiLuca làm mồi. Nhưng bao lâu Mercado còn nhởn nhơ và lên kế hoạch trừ khử Quincy thì mối nguy hiểm vẫn chực chờ. Cách an toàn nhất là bắt Mercado, dù cho chẳng ai trong FBI nghĩ hắn sẽ chịu khai hay hợp tác gì.
DiLuca bị tạm giam, và giam riêng, giám sát chặt chẽ, không cho dùng bất kỳ hình thức liên lạc nào. Gã vẫn là tội phạm, không thể nào tin tưởng được. Nếu có cơ hội, chắc chắn gã sẽ tìm cách liên lạc với Mercado, cũng như báo tin cho Jon Drummik và Robert Earl Lane về chuyện Adam Stone là kẻ phản phúc.
Agnes Nolton muốn bắt giữ Mercado và đưa Adam Stone ra khỏi nhà tù Garvin. Kế hoạch của FBI là ngay lập tức đưa anh ta và gia đình đến một thành phố khác, nơi nào đó gần một nhà tù liên bang để anh ta nhận việc mới, khá khẩm hơn. FBI cũng dự tính đưa DiLuca đi phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt rồi cấp cho gã danh tính mới.
Nhưng một lần nữa, sự kiên nhẫn được đền đáp. Dùng hộ chiếu Honduras và cái tên Alberto Gomez, Mercado đặt chuyến bay từ Miami đến San Juan, từ đó hắn lại đi máy bay của Air Caribbean đến đảo Martinique, Tây Ấn thuộc Pháp. Đặc vụ nằm vùng ở đó phát hiện hắn đã đến Fort-de-France, thủ phủ của đảo, biết hắn đi taxi đến Oriole Bay Resort, một khu nghỉ dưỡng biệt lập xa hoa ở trên sườn núi. Hai tiếng sau, một máy bay chính phủ hạ cánh xuống sân bay đảo Martinique và các đặc vụ FBI liền lên xe tiến đến resort. Nhưng toàn bộ 25 phòng nghỉ cực kỳ sang trọng ở đó đều đã có người thuê, nên họ bèn đến một khách sạn cách đó năm cây số.
Mercado thong thả dạo quanh resort. Gã ăn trưa một mình cạnh hồ bơi rồi ra một quán bar nhà lá ngắm người ta tản bộ. Các khách khác đang ngồi đó đều là dân châu Âu sang chảnh, không có ai đáng khả nghi. Đến chiều muộn, gã đi bộ dọc một con đường đất bẩn lên một nhà lá trên núi, gia nhân mời gã vào và dọn ra một ly cocktail. Biển Caribbean xanh ngắt ngay dưới chân gã. Mercado châm một điếu xì gà Cuba, rồi thong thả ngắm cảnh.
Chủ nhân nhà này là Ramon Vasquez, cuối cùng đã xuất hiện. Diana, bà chủ nhà, người mà Mercado chưa hề gặp mặt, thì đang ngồi trong nhà nhìn ra quan sát.
Ramon kéo ghế ngồi xuống. Hai người chẳng bắt tay. “Đã có chuyện gì?”
Mercado nhún vai như thể chẳng có gì đáng nói. “Không chắc nữa. Chúng nó không chốt được.” Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha.
“Rõ ràng rồi. Anh có kế hoạch để hoàn thành vụ này chưa?”
“Anh muốn thế à?”
“Rất muốn. Người của chúng tôi không vui chút nào và muốn dẹp bỏ mối phiền phức này ngay. Họ và tôi nghĩ có thể tin tưởng anh xử lý mấy chuyện đơn giản thế này. Anh đã bảo là dễ như ăn kẹo. Anh đã nhầm, nhưng chúng tôi muốn mọi chuyện phải đâu vào đấy.”
“Được. Tôi sẽ tiến hành, nhưng chắc là không dễ đâu. Giờ thì hết đơn giản rồi.”
Gia nhân đem ra một ly nước đá cho Ramon. Gã đốt một điếu xì gà, rồi chuyện trò với Mercado tầm nửa tiếng. Sau đó, Mercado xin phép ra về, rảo bộ xuống resort, tắm nắng bên hồ bơi, tán tỉnh một cô gái trẻ suốt buổi tối, rồi ăn tối một mình trong phòng ăn sang trọng.
Hôm sau, Mercado dùng một hộ chiếu Bolivia để quay về San Juan.