Chương 38
Cuộc phẫu thuật đầu tiên của Quincy, dài sáu tiếng để chỉnh lại vai và xương đòn, đã diễn ra tốt đẹp, các bác sĩ rất hài lòng. Tôi ngồi lại với anh vài giờ sau khi anh tỉnh dậy. Cơ thể bầm dập của anh đang hồi phục rất tốt, và trí nhớ cũng dần phục hồi, dù cho anh vẫn không nhớ gì về vụ tấn công. Tôi không kể cho anh những chuyện chúng tôi đã biết về Drummik và Lane, Adam Stone và DiLuca. Anh đang phải dùng thuốc liều nặng và chưa sẵn sàng để nghe hết sự tình.
Trong giờ làm việc, luôn có một quản giáo thay phiên nhau túc trực trước cửa phòng bệnh của Quincy, nhưng không chỉ có vậy. Bảo vệ bệnh viện, cảnh sát Orlando và FBI cũng thay phiên canh gác, và tôi rất vui khi có họ để chuyện gẫu, như thế đỡ chán hơn nhiều. Tôi thường thấy choáng váng trước cả đống chi phí của những chuyện này. Hằng năm nhà nước phải tốn 50.000 đô-la để giữ Quincy trong tù, và suốt 23 năm ròng. Nhưng chừng đó chẳng là gì so với số tiền đang chi trả để giữ anh còn sống và chữa trị thương tích cho anh. Chưa kể đến chi phí cho an ninh. Hàng triệu đô-la vốn đã chẳng bị phí phạm nếu con người vô tội này từ đầu không bị đẩy vào tù.
Tôi đang thiếp một giấc trên giường xếp trong phòng Quincy thì chuông điện thoại reo. Đặc vụ Nolton hỏi tôi có ở trong thành phố không, cô ấy có một thứ muốn cho tôi xem. Tôi lái xe đến văn phòng cô, rồi theo cô sang một phòng họp lớn, nơi một chuyên viên IT đang chờ.
Anh ta hạ ánh sáng trong phòng xuống, mở màn hình lớn lên. Một gương mặt xuất hiện, nam giới, da trắng, tầm 60 tuổi, điển trai đúng kiểu quý ông, với đôi mắt rực lửa và chòm râu muối tiêu. Agnes cho biết, “Gã này là Ramon Vasquez, điều hành cấp cao lâu năm của băng Saltillo, giờ có vẻ như đã gác kiếm rồi.”
“Cái tên này có vẻ quen,” tôi nói.
“Chờ chút.” Cô bấm chuột, và hình ảnh tiếp theo hiện ra, ảnh chụp trên không của một resort nhỏ nằm bên sườn núi, bao quanh là một màu nước biển xanh ngắt. “Đây là nơi hắn đang dành phần lớn thời gian để ở lại. Đảo Martinique, Tây Ấn thuộc Pháp. Khu nghỉ dưỡng đó có tên là Oriole Bay Resort, thuộc sở hữu của một trong hàng triệu công ty vô danh đặt trụ sở ở Panama.” Cô lại bấm tiếp và mặt Mickey Mercado hiện ra. “Ba ngày trước, anh bạn của ta đã dùng hộ chiếu Honduras để bay đến Martinique, rồi gặp Vasquez tại resort này. Chúng tôi có đến đó, nhưng không vào trong được, nhưng có lẽ thế lại hay. Ngay hôm sau, Mercado dùng hộ chiếu Bolivia để quay về Miami qua ngả San Juan.”
Đến giờ tôi mới sực nhớ ra. “Vasquez là gã bạn trai thời đó của Diana Russo.”
“Phải, giờ vẫn thế. Họ ở với nhau kể từ khoảng thời gian sau khi chồng cô ta chết,” Nolton lại bấm chuột. Mercado biến mất và nửa màn hình đổi sang màu đen. Nửa kia vẫn là hình hòn đảo. “Chẳng có hình của Diana. Dù tính xác thực của tin tình báo ở vùng Caribbean có hơi thiếu ổn định, nhưng theo những gì chúng tôi thu thập được, thì hầu hết bao năm qua, họ ở trong biệt khu xa hoa ở resort của mình. Có thể nói cô ta điều hành nơi này, nhưng cực kỳ kín tiếng. Họ cũng đi du lịch nhiều, khắp thế giới. DEA không chắc những chuyến du lịch của họ có liên quan đến chuyện buôn ma túy hay chỉ là muốn đổi gió. DEA nghĩ Vasquez đã qua thời đỉnh cao nhưng vẫn còn cố vấn cho băng. Có thể vụ sát hại Russo do gã chỉ đạo và giờ gã muốn xóa sạch dấu vết. Hoặc có thể gã vẫn đang còn hoạt động. Nhưng dù là gì, có thể thấy gã cực kỳ cẩn trọng.”
Tôi lùi lại bên một chiếc ghế, ngồi phịch xuống, lắp bắp, “Vậy là cô ta có liên quan.”
“Chuyện đó chúng ta chưa biết chắc, nhưng đột nhiên, giờ có vẻ cô ta nhúng chàm khá sâu đấy. Cô ta đã từ bỏ quốc tịch Mỹ từ 15 năm trước, và giờ chỉ dùng quốc tịch Panama. Vụ này chắc phải tiêu tốn tầm 50.000 đô. Tên mới của cô ta là Diana Sanchez, nhưng tôi cá chắc là cô ta vẫn còn nhiều tên khác. Ai biết cô ta còn bao nhiêu hộ chiếu khác. Chẳng có thông tin gì về chuyện hai người chính thức kết hôn. Có vẻ họ cũng không có con cái. Anh xem mấy ảnh này đủ chưa?”
“Còn nữa sao?”
“Còn chứ.”
FBI đã theo dõi Mercado và chuẩn bị bắt gã ngay khi phạm sai lầm ngớ ngẩn nào. Gã đã chọn nhầm điện thoại và gọi đến một số điện thoại không thể dò. Nhưng cuộc điện đàm đó đã bị ghi âm lại. Mercado bảo người ở đầu dây bên kia ngày mai đến gặp gã ở một quán hải sản tại Key Largo để ăn trưa. FBI đang tiến nhanh đến không ngờ, và tôi quá mừng khi đã bắt tay với họ. Nolton đã xin được lệnh bắt và các đặc vụ đến địa điểm đó chờ sẵn. Họ đã chụp hình Mercado trong bãi đỗ xe, quay phim lại bữa trưa của gã với người kia, chụp hình khi cả hai lên xe ra về. Chiếc SUV Volvo đời mới nhất của người kia được đăng ký dưới tên Bradley Pfitzner.
Trên hình, ông ta trông rất phong độ, với chòm râu và mái tóc muối tiêu bồng bềnh. Cuộc sống về hưu trong xa hoa thật đúng là thuốc tiên. Phong cách và sự linh hoạt của Pfitzner chẳng có gì là của một người gần 80 cả.
Nolton lên tiếng, “Chúc mừng, Post. Cuối cùng ta đã có bằng chứng về mối liên hệ của chúng.”
Tôi sướng đến tê dại cả người, chẳng nói được gì. Nolton tiếp, “Dĩ nhiên ta không thể truy tố Pfitzner vì đi ăn trưa được, nhưng chúng tôi sẽ kiếm lệnh bắt và chúng tôi biết khi nào gã sẽ phạm sai lầm.”
Tôi ái ngại, “Cẩn thận đấy. Lão khôn lắm.”
“Phải, nhưng những tên tội phạm khôn nhất cũng có lúc làm chuyện ngu ngốc. Lão gặp Mercado là dí quà vào tay ta rồi.”
“Không có gì cho thấy Pfitzner có liên hệ với DiLuca?” tôi hỏi.
“Hoàn toàn không. Tôi dám cá chắc là Pfitzner còn chẳng biết DiLuca là ai. Mercado hoạt động trong thế giới ngầm, biết về băng Phó tế và dàn xếp vụ phục kích. Có thể Pfitzner cấp tiền cho vụ đó, nhưng ta chẳng bao giờ chứng minh được, trừ phi Mercado chịu khai. Nhưng những tên như gã không đời nào khai đâu.”
Cả đống thông tin mới này quá choáng ngợp, và tôi đang cố sắp xếp lại cho rõ ràng. Phản ứng đầu tiên của tôi là, “Kinh khủng thật. Chỉ trong vòng ba ngày, mà Mercado dẫn các cô đến chỗ Ramon và Diana, rồi cả Bradley Pfitzner.”
Agnes gật đầu xem đó là lời tán thưởng, cô rất tự hào về tiến triển này nhưng quá nghiêm túc chẳng thể hả hê ra mặt. “Các mảnh ghép bắt đầu khớp với nhau rồi, nhưng đích vẫn còn xa lắm. Phải tăng tốc mới được. Có gì tôi sẽ cập nhật cho anh.” Xong rồi, cô qua phòng khác họp tiếp, để lại tôi với anh chàng IT trong phòng. Tôi ngồi đó, trong ánh sáng mờ mờ, nhìn chăm chăm lên tấm màn chiếu và cố tiêu hóa cả đống thông tin mới đến choáng ngợp này. Agnes nói đúng về chuyện chúng tôi bất ngờ có thêm quá nhiều thông tin về âm mưu sát hại Keith, nhưng chúng tôi có thể chứng minh được bao nhiêu trong số đó? Và bao nhiêu phần trong đó giúp được cho Quincy?
Cuối cùng tôi rời đi, lái xe về bệnh viện và thấy Marvis đang ngồi cạnh anh mình. Anh ấy bảo tôi là đã xin sếp nghỉ phép vài ngày và sẽ quanh quẩn ở đây. Đúng là một tin tốt, thế là tôi liền về nhà nghỉ dọn đồ đạc. Tôi lái xe đi mà lòng nôn nao háo hức đến nỗi phải tấp xe vào lề, bước ra đi bộ vài vòng quanh xe cho lắng bớt. Trên đường đi, một kế hoạch dần hình thành trong đầu. Rồi tôi gọi bạn thân mới của mình, đặc vụ Agnes Nolton.
“Sao thế?” Cô ấy hăng hái mở lời sau khi tôi phải chờ máy mười phút.
“Cách duy nhất để buộc tội được Pfitzner là đẩy ông ta vào trong âm mưu này.”
“Nghe như kiểu gài tội.”
“Cũng gần như thế, nhưng sẽ thành công.”
“Anh nói rõ hơn đi.”
“Cô đã đưa DiLuca đến chỗ trú ẩn bí mật chưa?”
“Chưa, gã vẫn còn đây.”
“Ta cần gã làm thêm một việc trước khi mai danh ẩn tích.”
Ở Hialeah Park, DiLuca ngồi ở góc khán đài cách xa các khán giả khác. Gã cầm một tờ tỉ lệ cá cược như chuẩn bị đặt cược vào con ngựa nào đấy. Trên người gã đang mang máy ghi âm loại tân tiến nhất, có thể thu âm được tiếng hươu thở cách cả 30 mét. Hai mươi phút sau, Mercado xuất hiện, ngồi xuống cạnh gã. Hai người cầm hai lon bia mới mua ở máy, chờ xem cuộc đua tiếp theo.
DiLuca mở lời, “Tôi có kế hoạch này. Sau khi phẫu thuật xong, họ lại chuyển phòng cho Miller. Gã vẫn ngày một khá hơn, nhưng còn lâu mới xuất viện được. Lúc nào cũng có người canh gác, thay ca liên tục. Nhà tù thỉnh thoảng cũng cử người đến. Và kế hoạch của ta dựa vào đó. Ta sẽ mượn một bộ đồ quản giáo của Stone cho người của tôi mặc. Anh ta chờ đến tối mới vào bệnh viện, vờ như vào phiên gác. Ta sẽ báo tin có bom ở bệnh viện, có khi cho nổ đôi chút ở tầng hầm, nổ không thôi, chẳng chết ai cả. Thế là bệnh viện sẽ náo loạn lên. Kiểu như sắp có tấn công khủng bố gì đó. Trong lúc đó, người của tôi sẽ xử Miller. Tôi tính dùng EpiPen, mua ở tiệm thuốc, nhưng thế ricin hoặc xyanua vào. Chỉ cầm đâm kim vào chân là Miller sẽ lên đường trong năm phút. Nếu có tỉnh táo, gã cũng không thể phản ứng kịp thời, nhưng thường thì bác sĩ cho gã hôn mê. Ta sẽ làm vào tối muộn, vì như thế khả năng cao là gã đang ngủ. Người của ta đi vào rồi đi ra, hòa vào đám đông hỗn loạn, quá trơn tru, đơn giản.”
Mercado nốc ngụm bia, cau mày. “Tôi chẳng biết nữa. Có vẻ mạo hiểm quá.”
“Đúng, nhưng tôi sẵn sàng mạo hiểm như thế. Nếu anh trả tiền.”
“Tôi nghĩ bệnh viện chỗ nào cũng có máy quay.”
“Trên cửa thôi, trong phòng làm gì có. Người của tôi vào được vì đang mang danh quản giáo mà. Khi vào được rồi, chỉ mất vài giây để ra tay rồi lại lẫn vào đám đông hỗn loạn ngay. Nếu có bị ghi hình cũng chẳng sao cả. Làm sao họ biết được anh ta là ai. Tôi sẽ cho anh ta lên máy bay đi ngay, trong vòng một tiếng.”
“Nhưng Miller đang ở bệnh viện, bác sĩ giỏi đầy ra đó.”
“Đúng, nhưng đến lúc họ xác định được độc tố thì gã đã chết rồi. Cứ tin tôi đi. Hồi ở tù, tôi đã đầu độc ba tên, mà chỉ cần thuốc tự chế thôi đấy.”
“Tôi chẳng biết nữa. Tôi sẽ suy nghĩ xem sao.”
“Với anh thì đơn giản quá mà, Mickey. Anh chỉ lo mỗi chuyện tiền nong. Nếu người của tôi bị bắt, anh ta cũng không khai gì đâu. Tôi hứa đấy. Nếu Miller vẫn còn thở, anh khỏi cần thanh toán nửa còn lại. Nhưng ra tay trong tù thì rẻ. Ngoài này thì không.”
“Bao nhiêu?”
“Một trăm ngàn. Đưa một nửa ngay, nửa kia cứ để sau đám tang gã. Cộng thêm 25.000 của vụ trước.”
“Thế thì hơi quá đấy.”
“Sẽ cần đến bốn người, tôi và ba người khác, và phải có người chế bom. Phức tạp hơn đâm ai đó trong tù nhiều.”
“Đòi chừng đó là quá nhiều.”
“Thế anh muốn gã chết hay không?”
“Nếu người của anh không kém cỏi thì giờ gã đã chết rồi.”
“Anh muốn hay không, nói đi.”
“Nhiều tiền quá.”
“Với mấy khách hàng của anh, thì nó chỉ là chút bạc lẻ.”
“Tôi sẽ suy nghĩ xem sao.”
Bên kia đường đua, gần bãi tập hợp ngựa, một đội ngồi trong xe thùng chuyển hàng đã quay lại toàn bộ, còn phần âm thanh đã có máy cài trên người DiLuca lo.
Pfitzner đi dạo đường dài cùng bà vợ thứ hai, đi câu cá với bạn trên chiếc thuyền Grady-White dài mười mét, mỗi thứ Hai và thứ Tư đều đi đánh golf với một hội bốn người. Nhìn áo quần xịn, nhà cửa hoành tráng, xe sang, ăn nhà hàng ngon, còn tham gia câu lạc bộ, thì rõ ràng ông ta sống khá là sung túc. Họ chỉ quan sát Pfitzner, không vào nhà vì có quá nhiều máy quay an ninh. Ông ta có một iPhone dùng để gọi các cuộc thông thường, và ít nhất một điện thoại rác để gọi những cuộc nhạy cảm. Suốt 11 ngày, Pfitzner chỉ quanh quẩn ở sân golf và và bến thuyền.
Sang ngày thứ 12, ông ta rời Marathon, vào xa lộ đi về hướng Bắc. Lúc ông ta đến Key Colony Beach, kế hoạch bắt đầu được kích hoạt. Tình hình bắt đầu nóng lên khi Mercado lên đường rời Coral Gables. Gã đến Key Largo trước và tấp vào bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng Snooks Bayside. Hai đặc vụ mặc quần soóc áo sơ-mi hoa hòe cũng vào, ngồi ở một bàn phía bờ biển, cách bàn của Mercado gần mười mét. Mười phút sau, Pfitzner đến, bước vào mà không xách theo túi tập gym, một sai lầm.
Khi Mercado và Pfitzner ngồi ăn salad hải sản, FBI đã lấy chiếc túi tập gym khỏi chiếc Volvo của gã. Bên trong là năm xấp tiền 100 đô-la cột gọn gàng bằng dây thun. Không phải tiền mới, chúng được cột bó như vậy cũng khá lâu rồi. Tổng cộng là 50.000 đô. Họ lấy đi hai xấp, và thay vào bằng những tờ mới hơn, với số serial đã được ghi lại. Túi tập gym được thả lại vào sàn sau của chiếc Volvo. Thêm hai đặc vụ nữa đến, tổng cộng bây giờ đội ở đó đã được mười người.
Ăn trưa xong, Pfitzner thanh toán bằng thẻ American Express. Rồi cả hai bước ra khỏi quán, nán lại trước chiếc Volvo. Pfitzner mở cửa, lấy túi tập gym, không mở ra xem mà đưa ngay cho Mercado. Gã thản nhiên cầm lấy như đã quen kiểu này lắm rồi. Khi Mercado chưa kịp quay đi thì có tiếng hô lớn, “Đứng yên! FBI đây!”
Bradley Pfitzner tái mặt, ngất xỉu, đổ sầm vào chiếc xe cạnh chiếc Volvo. Ông ta nằm im trên mặt đường, còn Mercado thì bị các đặc vụ đè xuống, khóa còng và lấy chiếc túi. Khi Bradley đứng dậy, ông ta vẫn còn choáng, bên tai trái bị xước, một đặc vụ lấy khăn giấy lau sơ qua, rồi hai nghi phạm bị đưa lên xe về Miami.