Chương 39
Ngày hôm sau, đặc vụ Nolton gọi báo tin là Skip DiLuca đã lên máy bay đi Sao Hỏa với hành trang là danh tính mới và cơ hội làm lại cuộc đời. Bạn gái của gã sẽ được đoàn tụ với gã sau. Agnes báo thêm tin đã bắt giữ Pfitzner và Mercado, nhưng chỉ đến thế thôi. Không ngạc nhiên khi công ty luật của Nash Cooley đại diện cho cả hai, và chuyện khởi tố sớm gặp trắc trở về đám luật sư của gã bắt đầu hạch sách. Cả hai bị cáo đều đệ đơn xin tại ngoại, nhưng thẩm phán liên bang không chấp thuận.
Giọng Agnes có vẻ thoải mái hơn, và cô kết cuộc chuyện trò bằng câu, “Sao anh chưa mời tôi đi ăn tối thế?”
Giờ mà ngập ngừng thì kém quá nên tôi đáp liền, “Vậy đi ăn tối với tôi nhé!” Do kiểu bàng quan thường trực đối với người khác giới, nên lâu nay tôi không buồn để ý xem Agnes có đeo nhẫn cưới hay không. Tôi đoán chắc cô ấy tầm 42 tuổi, và nhớ là có thấy ảnh con nít trong văn phòng cô.
“Được, tôi nhận lời.” cô nói. “Ta gặp nhau ở đâu đây?”
“Đây là địa bàn của cô mà,” tôi nói, cố đẩy đưa vụ đó. Ở Orlando, tôi chỉ ăn mỗi một chỗ là căng-tin tầng hầm bệnh viện Mercy. Đồ ăn ở đó thì quá thảm, nhưng lại được cái rẻ. Giờ thì tôi cố lục lọi trong đầu xem thử hạn mức thẻ tín dụng gần nhất của tôi còn bao nhiêu. Tôi có đủ tiền trả một bữa ở nhà hàng sang trọng không nhỉ?
“Anh ở đâu?” cô hỏi.
“Ở bệnh viện. Nhưng không sao đâu. Tôi có xe mà.” Thật ra, tôi trú ngụ ở một nhà nghỉ rẻ tiền nằm ở khu khá khét tiếng của thành phố, một nơi tôi không đời nào kể ra cho ai. Còn xe? Một chiếc Ford SUV nho nhỏ, lốp đã mòn vì cả triệu cây số đường. Chợt tôi nghĩ ra hẳn Agnes đã biết hết rồi. Thế nào FBI chẳng tìm hiểu về tôi. Nghe tôi bảo có xe rồi nên cô ấy muốn gặp tôi tại nhà hàng, hơn là theo thông lệ tôi đến đón cô ấy đi. Nói hay lắm, Agnes.
“Ở đường Lee có một nhà hàng tên Christner. Gặp nhau ở đó đi. Và phần ai nấy trả nhé.”
Nghe thế tôi càng thích Agnes hơn. Mà có khi tôi yêu cô ấy mất rồi. “Nếu cô nhất quyết vậy.”
Với tấm bằng luật và 18 năm thâm niên, mức lương của Agnes hẳn phải tầm 120.000, hoặc nếu so sánh thì còn hơn cả tổng lương của tôi, Vicki và Mazy cộng lại. Thật sự thì tôi và Vicki chẳng quan tâm đến lương cho lắm. Chúng tôi lấy 2.000 mỗi tháng để chi dùng những thứ thiết yếu, và đến Giáng Sinh, nếu trong tài khoản của Hội còn sót lại gì đó thì sẽ tự thưởng cho mình chút đỉnh.
Tôi chắc là Agnes biết thừa tôi sống rất kham khổ.
Để đến buổi hẹn này, tôi mặc chiếc áo sơ-mi sạch sẽ duy nhất và chiếc quần kaki cũ sờn. Cô thì đi thẳng từ văn phòng đến, với bộ vest lịch sự tao nhã như mọi khi. Chúng tôi ngồi ở quầy uống một ly rượu rồi ra bàn. Sau khi gọi một ly rượu nữa, Agnes nói ngay, “Đừng nói chuyện phiếm nữa nhé. Nói về chuyện ly hôn của anh đi.”
Tôi cười ngặt nghẽo vì câu hỏi đột ngột của cô, dù đã lường trước sự thể. “Sao cô biết?”
“Đoán thôi. Anh nói về chuyện của anh trước, rồi đến tôi, và thế là ta khỏi phải nói về chuyện công việc.”
Thế là tôi bắt đầu miên man về miền quá khứ. Tôi gặp Brooke ở trường luật, kết hôn, làm luật sư công, rồi gặp cú sốc sụp đổ khiến tôi vào chủng viện rồi chuyển nghề giúp người vô tội.
Cô phục vụ đến, chúng tôi gọi salad và mỳ Ý.
Còn về phần Agnes, thật ra, cô đã ly hôn hai lần. Lần ly hôn đầu không nặng lòng gì lắm, còn lần thứ hai thì đau lòng và mới cách đây hai năm thôi. Anh ấy là một giám đốc điều hành, thường xuyên phải thuyên chuyển chỗ làm. Cô thì muốn tập trung vào sự nghiệp và chán cảnh cứ phải chuyển nhà suốt. Cuộc chia ly rất đau lòng vì cả hai vẫn yêu nhau. Hai đứa con tuổi teen của họ vẫn đang cố chấp nhận chuyện này.
Agnes rất hứng thú với việc tôi làm, còn tôi thì quá sẵn lòng nói về những người được chúng tôi đã và đang giải oan. Chúng tôi ăn uống, nói chuyện vô cùng vui vẻ. Tôi quá vui khi được ngồi cùng một phụ nữ xinh đẹp và thông minh thế này, hơn nữa lại còn được ăn một bữa ở chỗ đàng hoàng thay vì căng-tin bệnh viện ảm đạm. Có vẻ cô đang rất cần những cuộc chuyện trò không dính dáng gì đến công việc.
Nhưng đến giờ tráng miệng với tiramisu và cà phê, chúng tôi lại tự nhiên trở lại những vấn đề cấp thiết. Thật sự, chúng tôi thấy khó hiểu về hành động của Bradley Pfitzner. Suốt bao nhiêu năm ròng, ông ta sống cuộc đời tiện nghi thoải mái, cách xa địa bàn phạm tội của mình. Ông ta chưa hề phải đối diện với nguy cơ bị truy tố, dù là nhỏ nhất. Người ta đã nghi vấn và điều tra, nhưng ông ta khôn ngoan và đủ may mắn để không bị nắm thóp. Ông ta gác kiếm với đống tiền, và đã tìm được cách biến chúng thành tiền sạch. Chẳng ai thấy tay ông ta có chút gì là dính chàm. Pfitzner đã làm trót lọt chuyện đẩy Quincy vào tù và bịt miệng Kenny Taft. Tại sao giờ ông ta lại mạo hiểm khiến mình bị dính líu đến âm mưu giết Quincy để dập tắt những nỗ lực của chúng tôi?
Agnes cho là ông ta làm vì băng ma túy đó. Có lẽ thế, nhưng tại sao băng đó, và cả Pfitzner nữa, lại quan tâm chuyện chúng tôi giải oan cho Quincy đến vậy? Chúng tôi đâu có manh mối gì để tìm ra tay sát thủ đã giết Russo từ 23 năm trước. Và nếu tình cờ Chúa cho chúng tôi biết chuyện đó đi nữa, thì vẫn còn cần thêm mấy phép lạ mới có thể liên hệ ông ta với băng ma túy đó. Giải oan cho Quincy đâu đồng nghĩa với phá được vụ án giết người đó.
Agnes nghĩ là Pfitzner và băng ma túy cho rằng tấn công trong tù là việc dễ dàng và kín đáo, không để lại dấu vết gì. Chỉ cần tìm vài tên cứng cựa chịu án lâu năm và hứa cho chút tiền là xong. Khi Quincy đã nằm dưới mộ rồi, chúng tôi chỉ còn cách khép lại vụ này mà thôi.
Chúng tôi cùng nghĩ là có lẽ tuổi già đã khiến Pfitzner mất đi sự nhạy bén, ông ta đã suy tính ẩu khi biết có người đủ trình độ đang đào bới những chuyện mà theo ông đã bị chôn chặt rồi. Pfitzner biết vụ của chúng tôi đúng là án oan, biết chúng tôi đã chứng minh được thực lực và sự kiên trì vốn thường dẫn đến thành công. Khi Quincy được giải oan sẽ tạo ra nhiều nghi vấn bỏ ngỏ. Cho anh lên xe tang cũng đồng nghĩa với chôn vùi những nghi vấn đó.
Còn có khả năng Pfitzner tin mình bất khả xâm phạm. Suốt bao nhiêu năm, ông ta chính là pháp luật. Ông ta hoạt động cả trong và ngoài pháp luật, vừa dưới bóng pháp luật vừa vượt trên pháp luật, vừa làm hài lòng cử tri vừa tự tung tự tác. Ông ta nghỉ hưu với cả đống tiền và tự cho là mình thông minh. Giờ chỉ cần phạm thêm một tội ác, một vụ đơn giản là ám sát trong tù, chắc chắn ông ta có thể dẹp yên chuyện và không bao giờ phải lo lắng gì nữa, có gì mà không làm chứ.
Agnes kể cho tôi nghe nhiều chuyện ngu ngốc mà mấy tên tội phạm thông minh từng mắc. Cô nói mấy chuyện đó đủ để viết cả quyển sách.
Chúng tôi đoán già đoán non, rồi nói chuyện về quá khứ của nhau, một cuộc nói chuyện thú vị. Các thực khách khác lần lượt ra về nhưng chúng tôi cũng chẳng để ý. Đến lúc bị cậu phục vụ nhìn với ánh mắt khác lạ, chúng tôi mới nhận ra nhà hàng đã vắng hoe nên gọi trả tiền, bắt tay tạm biệt và thống nhất lúc nào đó sẽ đi thế này thêm lần nữa.