Chương 40
Khi FBI nắm thóp được Adam Stone và Skip DiLuca, tôi mới nhận ra rằng Quincy Miller còn một vụ kiện dân sự khá là hời. Có cả sự đồng lõa của nhân viên nhà nước là Stone, nên đây là một vụ thiệt hại mang tính chủ tâm hơn nhiều so với những vụ đánh nhau giữa các tù nhân. Bang Florida phải chịu trách nhiệm, không có cách nào thoát tội được. Tôi đã bàn rất kỹ chuyện này với Susan Ashley Gross, đồng luật sư cho Quincy, và cô khuyên tôi nên chuyển nó cho một luật sư tên Bill Cannon ở Fort Lauderdale.
Ở Florida, luật sư chuyên về bồi thường nhiều lắm. Luật của bang thường đứng về phía nguyên đơn, bồi thẩm đoàn lại có học thức và lâu nay có tiếng là rộng lượng. Hầu hết thẩm phán, ít nhất là các thẩm phán vùng ngoại ô, thường phán quyết có lợi cho các nạn nhân. Những yếu tố này tạo điều kiện cho các luật sư hung hăng và thành đạt nảy nở. Chỉ cần nhìn những tấm bảng trên các xa lộ tấp nập của Florida, chắc cũng đủ để bạn muốn mình bị tai nạn gì đó cho rồi. Mở chương trình tivi ban sáng là vô số luật sư tìm thân chủ đang đồng cảm với nỗi đau của bạn.
Bill Cannon không quảng cáo vì chẳng cần quảng cáo. Anh nổi danh cả nước. Anh có 25 năm thâm niên và từng thuyết phục được các bồi thẩm đoàn phê chuẩn án bồi thường tổng cộng hàng tỷ đô-la. Những tay bu bám xe cứu thương lùng sục các ngả đường để tìm về cho anh ấy các vụ án. Anh lướt qua và chọn những vụ ngon lành nhất.
Tôi lại quyết định thuê Bill vì những lý do khác. Trước hết, anh tin vào chính nghĩa và đã quyên góp rất rộng tay cho nhóm bảo vệ người vô tội của Susan Ashley. Thứ hai, anh tin vào chuyện làm việc không công, và mong các cộng sự cũng như đồng liêu quyên góp 10% quỹ thời gian của mình để biện hộ cho những người kém may mắn. Dù giờ anh có cả máy bay riêng, nhưng anh không bao giờ quên xuất thân nghèo khó và nỗi đau khi ngôi nhà của mình bị tịch biên sai trái.
Ba ngày sau khi Mercado và Pfitzner bị bắt, Cannon thay mặt Quincy đệ đơn kiện Sở Cải huấn Florida, Mickey Mercado và Bradley Pfitzner, đòi 50 triệu đô-la tiền bồi thường. Đơn kiện còn liệt kê tên của Robert Earl Lane và Jon Drummik, Adam Stone và Skip DiLuca, nhưng sẽ buông tha cho họ sau. Ngay sau khi đệ đơn kiện, Cannon liền thuyết phục một thẩm phán đóng băng tài khoản ngân hàng và mọi tài sản khác của Mercado và Pfitzner để chúng khỏi bị tẩu tán sang vùng Caribbean.
Có lệnh, FBI khám xét căn hộ sang chảnh của Mercado ở Coral Gables. Họ tìm được nhiều súng ngắn, điện thoại rác, một hộp tiền mặt có 5.000 đô-la, và một laptop với chút thông tin có giá trị. Mercado đã sống trong sợ hãi và hạn chế để lại dấu vết. Tuy nhiên, sao kê ngân hàng lại dẫn FBI tìm ra ba tài khoản khác nhau với số tiền tổng cộng 400.000 đô-la. Văn phòng của gã cũng bị đột kích. Agnes cho rằng Mercado giữ tiền trong các ngân hàng bẩn ở nước ngoài.
Pfitzner thì không khó nắm như thế. Cuộc đột kích của FBI vào nhà ông ta chỉ bị cản trở chút xíu khi bà vợ nổi điên cố chặn cửa. Cuối cùng bà ta bị còng tay và bị dọa sẽ phải vào tù. Hồ sơ ngân hàng của ông ta dẫn đến ba tài khoản ở Miami, với tổng cộng gần ba triệu tiền mặt. Còn có một tài khoản mua bán tiền tệ với số tiền hơn một triệu đô-la. Không tệ so với một cảnh sát trưởng tỉnh lẻ.
Nhưng Agnes nghĩ đấy vẫn chưa phải là toàn bộ. Thế thì quá hay cho Cannon. Nếu đủ độ lỳ để giữ bốn triệu đô-la ở ngân hàng Hoa Kỳ, thì cứ nghĩ mà xem, ông ta còn bao nhiêu tiền đang cất ở nước ngoài chứ. Và Cannon biết cách tìm ra chúng. Trong khi FBI bắt đầu nghĩ đến các ngân hàng ở Caribbean, thì Cannon thuê một công ty kế toán chuyên ngành dò theo các dòng tiền bẩn được đưa ra nước ngoài.
Dù tự tin là thế, nhưng Cannon không dự đoán kết quả sẽ thế nào. Tuy vậy, anh tin chắc thân chủ mới của mình sẽ thu về được một khoản bồi thường khá lớn, dĩ nhiên là sau khi đã trừ đi 40% để trả công cho công ty luật. Tôi vẫn thầm hy vọng rằng Hội Vệ nhân sẽ được chia một ít để chi trả hóa đơn, dù chuyện đó hiếm khi xảy ra lắm.
Nhưng hiện giờ, Quincy không bận tâm chuyện tiền bạc. Đi lại được mới là vấn đề với anh. Các bác sĩ đã phẫu thuật vai, cả hai xương đòn, hàm và gắn cho anh một miếng nhựa dày ở ngực và cổ tay. Họ còn cấy cho anh ba chiếc răng mới và làm lại mũi cho anh. Anh phải chịu cơn đau không ngớt từ sáng đến tối, nhưng cố không nhắc đến nó. Một phổi của anh phải gắn ống, cả một bên não cũng thế. Anh được cho dùng thuốc mê quá nhiều nên rất khó xác định rõ não anh có hoạt động bình thường hay chưa, thế mà anh vẫn quyết tâm ra khỏi giường và đi lại. Mỗi lần hết giờ tập, anh đều cằn nhằn với bác sĩ vật lý trị liệu. Anh muốn tập thêm, muốn đi bộ, gập người, massage, muốn bác sĩ đặt thêm thách thức cho mình. Anh chán bệnh viện, nhưng đâu còn chỗ nào để đi. Ở Garvin chẳng có gì ngoài phòng cai nghiện và chăm sóc y tế ở đó thì quá mức dưới chuẩn. Khi tỉnh táo, anh nài nỉ, thậm chí làm dữ, để tôi giải oan ngay cho anh, tránh khỏi phải về lại Garvin.