Chương 43
Hạt Ruiz kết hợp với hai hạt khác thành khu vực Tư pháp số 22 của bang Florida. Công tố viên hiện thời là Patrick McCutcheon, dân gốc Seabrook, văn phòng đặt tại tòa án. McCutcheon tốt nghiệp trường luật cách đây 18 năm, đảm nhiệm vị trí cộng sự ở một trong những văn phòng tất bật của ông Glenn Colacurci. Khi sự nghiệp của anh chuyển hướng sang chính trị, hai người họ vẫn vui vẻ với nhau.
Glenn cam đoan với tôi, “Tôi nói chuyện với anh ấy được.”
Đúng là ông có thể và đã làm như thế. Trong khi ông liên hệ với McCutcheon, tôi gọi điện tìm cảnh sát trưởng Castle, một người hình như lúc nào cũng bận rộn. Nhưng khi đã thuyết phục được anh rằng tôi thực sự đã làm một chuyến thám hiểm nhà ma và lấy được ba thùng đựng chứng cứ cũ mà Bradley Pfitzner đã cố thiêu hủy, thì có vẻ mọi chuyện khác trong lịch trình của anh tự động tan biến cả.
Glenn, đầy sung sức, chẳng có dấu hiệu gì của đêm tới bến hôm qua, rất hứng thú được thể hiện phong độ và muốn nhận việc ngay lập tức. Lúc 2:00 chiều, chúng tôi quy tụ ở văn phòng ông, gồm tôi, Frankie, Patrick McCutcheon, cảnh sát trưởng Castle, và Bea ngồi ở góc ghi chép.
Lâu nay tôi và McCutcheon chỉ trao đổi với nhau qua thư từ, và rất cởi mở thân ái. Gần một năm trước, tôi đã yêu cầu anh mở lại vụ Quincy, nhưng anh lịch sự từ chối, một chuyện không lấy gì làm lạ. Tôi cũng đã yêu cầu Castle mở lại việc điều tra, nhưng anh không mấy hứng thú cho lắm. Kể từ đó, tôi đã đều đặn email cho họ các bản tóm tắt tiến triển của chúng tôi, để họ nắm tình hình, hoặc ít nhất là tôi mong như thế. Tôi cho là họ đã xem qua các tài liệu tôi cung cấp. Tôi cũng cho là họ bận ngập đầu ngập cổ” cho đến khi Pfitzner bị bắt. Vụ việc chấn động đó đã khiến họ phải chú ý.
Giờ thì họ toàn tâm rồi. Và sự chú tâm của họ lại càng dâng cao với ba chiếc thùng chứng cứ mới được tìm thấy.
Tôi gặp chút khó xử khi cố xác định ai mới là người chủ xướng trong vụ này. Glenn chẳng muốn gì hơn là được cầm trịch, nhưng tôi lịch sự đẩy ông ấy ra. Không cần giải thích tại sao hay bằng cách nào mà chúng tôi lại chú ý đến chuyện của Kenny Taft, tôi nói ngay về việc chúng tôi đã liên hệ gia đình anh, hợp đồng thuê, thanh toán, và cuộc thám hiểm sáng nay trong ngôi nhà cũ. Bea đã phóng to ảnh chụp mấy chiếc thùng đang nằm yên vị trên tầng gác mái, tôi đưa cho họ chuyền tay nhau mà xem.
“Đã mở chúng ta chưa?” cảnh sát trưởng hỏi.
“Chưa, chúng vẫn đang được niêm phong,” tôi trả lời.
“Giờ chúng ở đâu rồi?”
“Hiện giờ tôi chưa nói được. Trước hết, ta cần đạt thỏa thuận về cách tiến hành chuyện này. Chưa có thỏa thuận thì miễn chứng cứ.”
“Ba chiếc thùng đó thuộc về sở của tôi,” Castle nói ngay.
“Cái đó thì chưa chắc,” tôi trả lời. “Có thể đúng, có thể không. Anh và sở của anh bao lâu nay đâu biết về chúng. Đâu có tiến hành điều tra gì vì anh không chịu dính vào vụ này, nhớ chứ?”
McCutcheon cần thể hiện chỗ đứng, nên cũng trịnh trọng, “Tôi đồng ý với cảnh sát trưởng. Nếu chứng cứ này bị trộm từ sở của anh ấy ra, thì dù thế nào đi nữa, nó vẫn thuộc về anh ấy.”
Glenn cũng đâu chịu thua kém khi dằn mặt cộng sự cũ. “Patrick à, sở của anh ấy đã cố tiêu hủy chúng từ 20 năm trước đấy. May là Post tìm được chúng. Anh đang chơi trò giằng co đấy. Ta cần thống nhất và cùng nhau tiến hành vụ này. Tôi đại diện cho anh Post và tổ chức của anh ấy, còn anh phải lượng thứ cho anh ấy nếu anh ấy có vẻ muốn xem chứng cứ này là của mình. Trong mấy thùng đó, có một thứ có thể giải oan cho thân chủ của anh ấy. Với những chuyện của cảnh sát ở Seabrook bao lâu nay, anh ấy lo ngại cũng phải. Tất cả bình tĩnh, hít một hơi, rồi từ từ mà giải quyết.”
Chúng tôi hít một hơi thật. Rồi tôi nói, “Tôi cho là chúng ta cứ thống nhất kế hoạch, rồi cùng nhau mở mấy thùng này ra, dĩ nhiên là phải quay video lại hết. Nếu trong đó có cây đèn pin, thì tôi muốn được giữ nó và giao nó cho các chuyên gia của chúng tôi, là tiến sĩ Kyle Benderschmidt và tiến sĩ Tobias Black, để phân tích. Tôi tin các anh đều có trong tay những báo cáo của họ rồi. Khi họ xong việc, tôi sẽ giao lại nó cho anh, để anh đưa nó đến phòng pháp y của bang.”
“Ý anh là chuyên gia của anh giỏi hơn của bang Florida sao?” Castle hỏi gay gắt.
“Đúng,” câu này thì tôi chẳng có lý gì phải ngại. “Nếu anh nhớ rõ, thì chính phía Bang đã mời gã bác học mạo nhận Paul Norwood ra làm chứng. Suốt chục năm qua, ông ta đã liên tục bị vạch trần, uy tín của ông ta chỉ còn là con số không, nhưng hậu quả của ông ta gây cho Quincy vẫn còn đó. Xin lỗi anh bạn, nhưng tôi không tin cách làm việc của nhà nước ở đây.”
“Tôi chắc là phòng pháp y của chúng tôi xử lý được chuyện này,” McCutcheon lên tiếng. “Hồi đó, Norwood đâu phải là nhân viên của bang.”
Khi McCutcheon đã lên tiếng thì Glenn buộc phải đáp trả. “Patrick, anh không chịu lắng nghe rồi. Thân chủ của tôi đang ra điều kiện. Nếu anh không đồng ý, thì miễn thấy chứng cứ đó. Anh ấy sẽ đem đi và chúng tôi tiến hành kế hoạch B.”
“Là gì?”
“Chà, chúng tôi chưa xác định rõ lắm, nhưng chắc chắn anh Post sẽ đem mấy thùng đó đi và giao cho các chuyên gia độc lập phân tích chúng. Các anh sẽ bị loại khỏi cuộc chơi. Anh muốn thế à?”
Tôi đứng lên, nhìn chăm chăm vào Castle và McCutcheon. “Thực sự, tôi không đến đây để thương lượng. Tôi chẳng thích cách nói hay thái độ của các anh. Mấy thùng đó đang được giấu ở chỗ an toàn, và tôi sẽ dùng đến chúng khi sẵn sàng.” Tôi đi về phía cửa, vừa đưa tay lên chuẩn bị mở thì McCutcheon gọi giật, “Khoan đã.”
Ba chiếc thùng đã được rũ bớt bụi nhưng vẫn thấy rõ là đồ đã có từ đời thuở nào rồi. Chúng tôi đặt chúng ngay giữa chiếc bàn họp dài của của Glenn. Một máy quay để trên giá ba chân chĩa thẳng về phía chúng. Chúng tôi tụ lại, nhìn thẳng vào máy quay. Tôi đưa tay đặt lên thùng đầu tiên, “Tôi cho rằng QM là viết tắt của Quincy Miller. Anh muốn là người mở nó không?” Tôi hỏi cảnh sát trưởng, rồi đưa cho anh con dao bấm. Tôi cũng đưa một đôi găng tay cao su y tế, Castle miễn cưỡng mang vào. Bea điều khiển máy quay, còn Frankie cũng quay bằng điện thoại.
Castle cầm lấy con dao, rạch một đường dọc dải băng dính. Khi anh mở thùng ra, chúng tôi căng thẳng kiểm kê những thứ bên trong. Đầu tiên là một túi nylon, bên trong có vẻ là một áo sơ-mi dính máu. Không cần mở ra, Castle cầm nó lên, nhìn vào nhãn dán trên đó và đọc, “Hiện trường vụ án, Russo, ngày 16 tháng 02 năm 1988.”
Anh đặt nó lên bàn. Chiếc áo trong túi có vẻ bị thủng vài chỗ. Máu gần như đã thành màu đen, 23 năm rồi mà.
Tiếp theo là một túi nylon, bên trong có vẻ là một cái quần dài được gấp lại, và cũng có vết ố đen. Trên nhãn cũng cùng thông tin như túi trước.
Tiếp theo là một chiếc hộp gói trong túi đựng rác màu đen. Catsle cẩn thận mở lớp nylon, đặt chiếc hộp xuống bàn rồi mới mở ra. Anh lấy ra từng cái một, đầu tiên là một tờ giấy in, rồi đến một tập ghi chú màu vàng, các thẻ ghi chú, bốn cây viết loại rẻ tiền và hai cây bút chì chưa sử dụng. Nhãn trên hộp ghi là vật dụng lấy trên bàn của Russo. Thứ nào cũng dính máu.
Tiếp theo là bốn quyển sách luật dính máu. Nhãn ghi là lấy từ giá sách của Russo.
Rồi đến một hộp carton 30✕30. Nó được nhét trong hai lớp túi nylon loại để trữ đông. Castle cẩn thận lấy hai túi nylon ra, và như thể biết nó là gì, anh dừng lại một giây, còn chúng tôi thì nhìn chăm chăm vào cái hộp nâu. Nó không được quấn băng dính mà là cài chốt. Castle chầm chậm mở chốt, lấy ra một túi khóa zip nữa. Anh đặt nó lên bàn. Bên trong là một cây đèn pin nhỏ màu đen, dài tầm ba tấc, mặt kính tầm năm phân.
“Đừng mở nó ra,” tôi nói, tim chực nhảy khỏi lồng ngực.
Castle gật đầu đồng ý.
Glenn với tư cách chủ nhà, liền truyền lệnh, “Các anh, ngồi xuống và xem ta có gì rồi nào.”
Chúng tôi đi về phía cuối bàn, ngồi xuống. Frankie qua đầu bàn bên kia, cất điện thoại đi. Bea bảo anh, “Tôi vẫn còn quay mà.”
“Cứ quay tiếp đi,” tôi dặn Bea. Tôi muốn mọi lời trao đổi đều được ghi lại hết.
Bốn người chúng tôi ngồi đó trong vài phút để xác định tình hình trong đầu. Tôi nhìn vào cây đèn pin rồi quay đi, không thể nào tin nổi là nó còn đây và sẽ làm được gì. Cuối cùng, McCutcheon mở lời, “Tôi có thắc mắc, Post.”
“Nói đi.”
“Anh đã ăn ngủ cùng vụ này gần một năm rồi. Chúng tôi thì không. Vậy anh có giả thuyết gì về lý do Pfitzner muốn tiêu hủy chứng cứ này không?”
Tôi thong thả đáp, “Tôi tin là chỉ có một lời giải thích duy nhất, và Kyle Benderschmidt đã giúp tôi nghĩ ra nó. Ông ấy bảo, trong vụ này có bàn tay của một kẻ thi hành pháp luật khôn khéo và tà ác. Cây đèn pin được Pfitzner gài vào, và được chụp ảnh cẩn thận. Các anh thấy ảnh rồi đấy. Pfitzner biết thế nào cũng tìm được một tay bác học mạo nhận như Paul Norwood để khám nghiệm mấy tấm ảnh đó mà không cần đến cây đèn pin, rồi nhồi nhét cho bồi thẩm đoàn cái giả thuyết của bên công tố rằng đây là cây đèn pin mà hung thủ, hay theo lời họ là Quincy, đã dùng để có thể thấy đường trong bóng tối mà bắn. Lý do Pfitzner muốn cây đèn pin này biến mất là vì ông ta sợ sẽ có một chuyên gia khác, có trình độ hơn Norwood, được bên biện hộ mời đến khám nghiệm nó và nói ra sự thật. Pfitzner cũng biết rằng kết tội một người da đen ở một thành phố toàn da trắng là chuyện quá dễ dàng.”
Họ phải mất một hồi mới tiêu hóa được chuyện này. Rồi vẫn là McCutcheon phá tan sự im lặng, “Vậy anh tính làm gì, Post?”
Tôi trả lời, “Tôi không kỳ vọng sẽ có nhiều máu trên đó. Nhưng nó đúng là món quà trên trời rơi xuống. Tôi dự định, lý tưởng nhất là đưa cây đèn pin đến chỗ tiến sĩ Benderschmidt để khám nghiệm. Tiến sĩ sẽ không làm việc đó ở đây vì ở phân khoa Đại học của mình, ông có cả một phòng xét nghiệm đẳng cấp.”
McCutcheon hỏi tiếp, “Nếu như máu trên cây đèn pin trùng khớp với máu trên áo quần ở đây, thì Quincy có liên quan đến vụ án, phải chứ?”
“Có thể, nhưng không có chuyện đó đâu. Cây đèn pin là do Pfitzner gài vào, và không nằm ở hiện trường vụ án. Tôi khẳng định như vậy.”
Glenn lại thấy cần thể hiện vai trò chủ nhà, liền quay sang McCutcheon, “Theo tôi thấy, ta có hai vấn đề. Thứ nhất là chuyện giải oan, thứ hai là chuyện điều tra tìm hung thủ thực sự. Chuyện đầu tiên thì cấp bách, chuyện thứ hai chắc chẳng bao giờ làm được. Pfitzner đang nằm trong tù, đúng là thế, nhưng liên hệ lão với hung thủ thực sự không phải việc dễ dàng. Anh đồng ý thế chứ, Post?”
“Đúng, và lúc này, tôi không bận tâm đến chuyện đó. Ông ta đã tự chui đầu vào rọ và sẽ ngồi tù một thời gian rất dài. Tôi muốn Quincy Miller được ra tù sớm nhất có thể, và tôi cần các anh giúp. Tôi từng gặp mấy chuyện này rồi, khi công tố viên hợp tác thì mọi chuyện sẽ nhanh hơn nhiều.”
“Thôi nào, Patrick,” Glenn gắt lên. “Mọi thứ rõ như ban ngày rồi. Cách đây 23 năm, anh chàng đó bị hạt này phá nát cuộc đời. Đến lúc ta phải chấn chỉnh mọi chuyện rồi.”
Cảnh sát trưởng Castle mỉm cười, “Tôi sẵn lòng. Chúng tôi sẽ mở lại vụ án này ngay khi anh có kết quả khám nghiệm.”
Tôi muốn lao qua bên kia bàn mà ôm anh ấy.
McCutcheon cũng nhượng bộ, “Thỏa thuận vậy đi. Tôi chỉ yêu cầu tất cả đều được chụp ảnh, ghi hình và bảo quản cẩn thận. Tôi còn cần nó để sau này đưa ra trước tòa.”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi nói.
Castle quay sang hai thùng còn lại, “Giờ làm gì với chúng đây?”
Glenn chống gậy đứng lên, “Xem qua đi. Lỡ trong đó có gì tố tôi thì sao?”
Chúng tôi cười, cùng đứng lên. Frankie bỗng hắng giọng, “Sếp, đừng quên chuyện buồng thay đồ đó.”
Đúng là tôi quên thật. Tôi nhìn qua cảnh sát trưởng, “Xin lỗi vì gây thêm phức tạp cho anh, nhưng chúng tôi tình cờ tìm được một thứ nữa ở nhà Taft, trong buồng thay đồ trên lầu. Tôi không chắc có thể gọi đó là thi thể hay thi hài, vì giờ chỉ còn bộ xương trắng mà thôi. Chỉ còn xương. Có lẽ đã nằm ở đó hàng năm trời rồi.”
Castle cau mày, “Tuyệt thật. Đúng cái tôi cần quá mà.”
“Chúng tôi chưa chạm vào nó, nhưng để ý thấy có lỗ đạn nơi hộp sọ. Có thể chỉ là tự sát thôi.”
“Tôi thích cách nghĩ của anh đấy, Post.”
“Và không có áo quần gì cả. Chúng tôi chưa báo cho nhà Taft, nên nó còn nguyên đó cho các anh.”
“Cảm ơn nhiều về món quà ghê rợn của anh.”