← Quay lại trang sách

Chương 45

Chúng tôi phải chờ đến gần 11:00 sáng, giờ tiến sĩ Benderschmidt xong việc giảng dạy và trở về văn phòng. Tôi và Frankie đang ngồi đợi ở đó, bụng đầy cà phê. Ông lướt vào, mỉm cười với chúng tôi, “Các anh thắng rồi!” Ngả người xuống ghế, tháo lỏng nơi cổ, ông hớn hở báo cho chúng tôi tin tuyệt diệu, “Không trùng khớp. Đó còn chẳng phải máu người. Trên áo Russo thì nhiều, là nhóm máu O, nhưng mấy chuyện đó ta biết cả rồi. Như tôi đã nói, chúng tôi không phải là phòng xét nghiệm ADN, nhưng may là các anh chẳng cần phải làm thế. Vết máu trên mặt kính là của động vật, có vẻ là của thỏ hay một loài có vú nhỏ. Trong báo cáo, tôi sẽ dùng đầy đủ thuật ngữ và thông số khoa học, nhưng giờ tôi không nói thêm gì được. Tôi bị trễ lịch lắm rồi vì thức cả đêm qua lo vụ này. Hai tiếng nữa tôi phải ra sân bay. Anh có vẻ không ngạc nhiên gì cả, Post.”

“Tôi không ngạc nhiên, chỉ thấy nhẹ nhõm khi biết sự thật.”

“Vậy là anh ấy được tự do?”

“Chuyện đó không dễ đâu. Ông biết kiểu này mà. Phải mất vài tháng vật lộn điên người trên tòa, nhưng chúng tôi sẽ thắng. Nhờ ông đấy.”

“Anh đã làm hết phần việc nặng rồi, Post. Tôi chỉ là nhà khoa học thôi.”

“Còn vân tay thì sao?”

“Tin tốt là nó không phải của Quincy, tin xấu là nó cũng không phải của Pfitzner. Hiện giờ ta chưa xác định được, nhưng phòng xét nghiệm Florida vẫn đang xử lý. Tối qua họ đã cho chạy nó trên hệ thống, nhưng chẳng thấy gì. Như thế có nghĩa là người cầm viên pin không có vân tay trong hệ thống dữ liệu. Nên có thể là bất kỳ ai. Vợ của Pfitzner, người giúp việc, hoặc một lính của ông ta. Một ai đó anh chưa hề nghe tên và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm ra.”

Frankie hỏi, “Nhưng chuyện đó không quan trọng nhỉ? Nếu cây đèn pin không ở hiện trường, thế thì hung thủ thật sự không dùng nó.”

“Chính xác,” Kyle nói. “Tôi cho là Pfitzner đã giết một con thỏ, lấy máu phun lên cây đèn pin. Nếu là tôi thì sẽ dùng một ống tiêm lớn mua ở tiệm thuốc và đứng cách mét rưỡi mà phun nó vào mặt kính đèn pin, như thế vết sẽ đẹp như thật. Sau khi máu khô, ông ta mang găng tay vào, nhét nó vào túi, kiếm lệnh soát xe của Quincy rồi thả nó vào. Ông ta quen biết Paul Norwood, tay chuyên gia mạo nhận, và thuyết phục bên công tố thuê lão đó. Miễn được trả tiền, anh muốn gì Norwood sẽ nói nấy, rồi lão vác lý lịch ấn tượng đến tòa thuyết phục bồi thẩm đoàn, có thể nói là ngơ ngơ như nai tơ, mà theo tôi nhớ thì hầu hết là da trắng!”

“Mười một trắng, một đen,” tôi xác nhận.

“Một vụ giết người chấn động, khao khát công lý, nghi phạm hoàn hảo có động cơ gây án, và màn gài tội quá khéo. Quincy may mắn thoát được án tử hình, nhưng bị tù chung thân. Hai mươi ba năm sau, sự thật được anh phơi bày, Post. Anh xứng đáng được nhận huân chương đấy.”

“Cảm ơn tiến sĩ, nhưng hội chúng tôi không trao huân chương. Chỉ có đi giải oan thôi.”

“Chuyện này làm tôi vui lắm. Một vụ án thật ly kỳ. Nếu anh cần, tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ.”

Rời Richmond, tôi gọi cho cô y tá quen thân nhờ chuyển máy cho Quincy. Tôi nói đơn giản ngắn gọn là giờ chúng tôi đang có trong tay chứng cứ giá trị sẽ giúp giải oan cho anh. Tôi cũng cho biết là nhiều khả năng sẽ không nhanh được đâu, và vài tháng sắp tới sẽ là cuộc chiến ở tòa để đưa anh ra khỏi tù. Anh hài lòng, biết ơn, và chìm lắng trong hạnh phúc.

Anh bị tấn công cách đây gần ba tháng, và đang bình phục từng ngày. Khả năng nhận thức và khả năng nói của anh ngày càng cải thiện. Vấn đề lớn nhất bây giờ là anh không hiểu rằng tiến trình phục hồi của anh phải chậm hết sức có thể. Vì chỉ cần anh đủ khỏe là phải trở lại nhà tù. Tôi đã nhiều lần cố khiến đội ngũ y bác sĩ của anh hiểu ra là phải thong thả. Nhưng bệnh nhân của họ lại không muốn chậm, anh đã chán cảnh nằm viện, chán phẫu thuật, kim tiêm và dây dợ lắm rồi. Anh muốn đứng lên và chạy.

Khi Frankie đi về hướng Nam, tôi đã bàn thảo với Mazy, Susan Ashley và Bill Cannon. Có quá nhiều chuyện cần bàn, nên Mazy đã mở cuộc họp trực tuyến để cả đội động não trong một tiếng. Hiện thời, ý tưởng của cô là sáng giá nhất, một chiêu mà cô đã suy tính cũng kha khá lâu rồi. Theo luật Florida, đơn kiến nghị xét xử hậu tuyên án phải được đệ lên hạt mà bị cáo bị giam. Do đó, thẩm phán Plank già bận tối mặt với cả đống giấy tờ vớ vẩn vì Garvin nằm ngay trong Hạt Poinsett. Ông cũng quá chán nản với mấy chuyện này đến nỗi chẳng còn thì giờ để cảm thông gì nữa, và sẽ không công nhận chứng cứ mới trừ khi nó được giáng thẳng vào mặt ông.

Nhưng hiện giờ Quincy đâu bị giam ở Garvin. Anh nằm viện ở khu trung tâm Orlando, Hạt Orange với dân số một triệu rưỡi và có 43 thẩm phán phúc thẩm khác nhau. Nếu chúng tôi đệ đơn lên Hạt Orange thì bên phía nhà nước Bang sẽ ý kiến, nói rằng chúng tôi đang cố tìm tòa án có lợi, nhưng chúng tôi chẳng có gì để mất. Nếu thắng, chúng tôi sẽ đệ trình chứng cứ mới trước một thẩm phán mới, một người sống ở khu vực thành thị và hiểu rõ sự đa dạng. Nếu thua, chúng tôi sẽ lại thử tìm đến ông già Plank lần nữa thôi. Nhưng trước hết, chúng tôi phải hủy đơn kháng cáo phán quyết bác bỏ của thẩm phán Plank trước đã. Nó nằm yên đóng bụi ở Tòa Thượng thẩm Tallahassee đã được ba tháng rồi.

Tôi và Mazy bỏ ra hai ngày đệ một đơn kiến nghị mới để hủy bỏ đơn cũ. Phòng xét nghiệm bang Florida đã báo tin tốt khi họ có cùng kết luận như Kyle Benderschmidt.

Vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ bên nhà Taft về bộ xương trong buông thay đồ nhà họ.

Nếu trong văn phòng mà có champagne, chắc chúng tôi đã bật để ăn mừng lúc cô y tá quen ở Orlando gọi báo tôi rằng, (1) Quincy bị nhiễm trùng do một vết thương lúc mổ, và (2) hàm của anh ấy không chuẩn nên cần phẫu thuật lần nữa.

Tôi kết cuộc điện thoại bằng câu, “Làm ơn đừng để anh ấy xuất viện nhé.”

Rút được đơn bên kia, chúng tôi liền đệ đơn lên Tòa Phúc thẩm ở Hạt Orange, sân nhà của Susan Ashley. Tòa này giữ kín cách chỉ định vụ án nào cho thẩm phán nào nên chúng tôi chẳng biết sẽ gặp ai ở tòa. Bang Florida mất hai tuần mới phản hồi bằng một kiến nghị bác bỏ khác hơi quá ngắn gọn, có vẻ họ cũng không hăng hái gì lắm.

Susan Ashley yêu cầu phiên điều trần xúc tiến, và chúng tôi được tin người chủ trì là thẩm phán Ansh Kumar, 38 tuổi, thuộc thế hệ người nhập cư Ấn thứ hai. Chúng tôi cầu mong ai đó hiểu được sự đa dạng, và đã được toại nguyện. Anh đã chấp thuận yêu cầu tổ chức phiên điều trần, một dấu hiệu tốt, nên tôi vội vã lên đường đi Orlando. Tôi ngồi xe của Frankie đến đó vì anh nghĩ chiếc Ford nhỏ của tôi không đủ an toàn, nhất là khi tôi vừa lái vừa mải hò hét trên điện thoại. Thế nên anh lái, còn tôi thì cố không hò hét.

Mấy ngày này, vai trò của Frankie rất quan trọng. Không ngạc nhiên khi anh rất thân với Quincy và ngồi hàng giờ với anh ấy trong bệnh viện. Họ cùng nhau xem các trận bóng, ăn đồ ăn vặt, và làm cả bệnh viện rộn lên. Các cô y tá biết cả hai đều đã phải ngồi tù lâu năm vì những tội mình không phạm nên cũng có chút cảm tình và hay đùa nhả. Frankie cho tôi biết có vài cô nói năng bạt mạng không thua gì đàn ông đâu.

Bang Florida lại phái Carmen Hidalgo đi xử lý vụ này. Ở văn phòng Chưởng lý có cả ngàn luật sư nhưng cô vẫn không thoát khỏi. Mấy luật sư kỳ cựu ở đó đâu mê gì những vụ như thế này.

Chúng tôi quy tụ để dự phiên điều trần ngắn gọn trong một phòng xử hiện đại nằm ở tầng ba tòa nhà tư pháp cao tầng mới xây xong, một niềm tự hào của Hạt Orange. Thẩm phán Kumar chào đón các luật sư bằng nụ cười nồng hậu và yêu cầu chúng tôi vào việc ngay.

Carmen nói trước, rằng quy chế của bang rất rõ ràng, yêu cầu mọi kiến nghị xét xử hậu tuyên án như thế này phải được đệ trình lên hạt nơi phạm nhân đang bị giam giữ. Susan Ashley phản bác với lập luận rằng thân chủ của chúng tôi là phạm nhân của Garvin, nhưng hiện giờ không ở đó. Suốt 15 tuần qua, anh ấy ở đây, Orlando, và chưa biết bao giờ mới xuất viện. Vấn đề này chúng tôi đã gửi thông tin cho cả hai bên và rõ ràng thẩm phán Kumar đã đọc, không chỉ các bản tóm tắt mà còn cả đơn kiến nghị dày cộm của chúng tôi nữa.

Sau khi kiên nhẫn lắng nghe, thẩm phán nói, “Cô Hidalgo, có vẻ bị cáo đã đẩy nhà nước vào vòng lặp nho nhỏ này rồi. Quy chế không nói gì về nơi đệ đơn kiến nghị khi bị cáo được thuyên chuyển tạm thời khỏi nhà tù của mình. Có vẻ họ đã đúng!”

“Nhưng, thưa quý tòa…”

Thẩm phán Kumar chầm chậm đưa hai tay lên đầu hàng và nở nụ cười ý vị. “Cô Hidalgo, mời cô ngồi. Cảm ơn cô. Tôi sẽ giữ lại vụ này vì vài lý do. Trước hết và trên hết, tôi không tin rằng quy chế của bang đòi buộc đơn kiến nghị này phải đệ lên Hạt Poinsett. Thứ hai, tôi thấy các thông tin sự kiện, nhất là những sự kiện gần đây, khá là đáng chú ý. Tôi đã đọc hết tất cả, đơn kiến nghị thứ nhất và thứ hai của phía bị đơn, phản hồi của phía nhà nước, vụ kiện liên bang đối với cựu cảnh sát trưởng Hạt Ruiz và những người khác, các bản truy tố đối với những người được cho là âm mưu thực hiện một vụ giết mướn trong tù. Tôi đã đọc hết rồi. Và lý do thứ ba để tôi giữ lại vụ này, là bởi có vẻ có khả năng cao anh Quincy Miller đã phải ở trong tù suốt 23 năm qua vì tội giết người của kẻ khác. Tôi cam đoan là mình chưa quyết định gì, và tôi đang dự tính có một phiên điều trần đệ trình chứng cứ cho kiến nghị này. Cô Gross, khi nào cô sẵn sàng ra trước phiên điều trần lớn?”

Susan Ashley đang ngồi, liền nói ngay, “Ngày mai.”

“Còn cô Hidalgo?”

“Thưa quý tòa, chúng tôi còn chưa đệ trình câu trả lời của mình mà.”

“Ồ, tôi nghĩ là rồi. Cô đã xác định câu trả lời trong phiên điều trần cho bản kiến nghị trước rồi. Nó nằm sẵn trong máy tính của cô. Chỉ cần đổi ngày tháng rồi gửi ngay đi, cô Hidalgo. Phiên điều trần sẽ diễn ra trong ba tuần nữa, ngay tại phòng xử này.”

Hôm sau, Hidalgo tức tốc lên tòa thượng thẩm của bang đệ đơn kháng cáo phán quyết của Kumar. Một tuần sau đó, Tòa Thượng thẩm Florida ra phán quyết vỏn vẹn trong hai câu, và đứng về phía chúng tôi. Chúng tôi đang hướng đến thời khắc trọng đại, và lần này có vẻ chúng tôi đã có được một thẩm phán biết lắng nghe.