← Quay lại trang sách

Chương 46

Bill Cannon đưa ra một đề nghị khiến chúng tôi ngạc nhiên. Anh muốn đứng ra làm luật sư chính khi chúng tôi đệ trình kiến nghị xét xử hậu tuyên án. Anh xem đây là bước đệm hoàn hảo cho vụ kiện liên bang vài tháng nữa mới ra tòa. Anh rất nóng lòng ra trận và muốn trực tiếp lắng nghe các nhân chứng. Susan Ashley mới 33 tuổi và kinh nghiệm trên tòa có phần nào hạn chế, dù cho cô khôn khéo và nhanh nhạy. Tôi sẵn lòng cho Susan Ashley điểm A+, nhưng danh tiếng của Cannon vốn đã nằm trên sảnh danh vọng luật sư từ lâu rồi nên cô vui lòng nhường sân khấu cho anh và cảm thấy vinh dự khi được ngồi ghế luật sư thứ hai. Vì tôi có khả năng phải ra làm nhân chứng nên đã bỏ luôn vai trò luật sư trong vụ này, dù có phần nào tiếc nuối, nhưng dù gì tôi vẫn được ngồi hàng ghế đầu.

Nhận thấy khả năng đội mình sẽ chiến thắng nên Vicki và Mazy đã tạm nghỉ vài ngày, lái xe đến Orlando dự phiên điều trần trọng đại này. Frankie cũng ngồi cùng chúng tôi ở hàng ghế đầu, Vậy là Hội Vệ nhân hiện diện đủ cả. Nhưng chưa hết, Cha Luther Hodges cũng từ Savannah đến để xem chúng tôi thể hiện. Cha đã theo dõi vụ này ngay từ ngày đầu và đã cầu nguyện hàng giờ cho Quincy. Ông Glenn Colacurci cũng đến dự trong bộ vest kẻ sọc hồng với Bea xinh đẹp tháp tùng. Ngồi với ông là Patrick McCutcheon, theo lời Glenn kể, đã quyết định không cần xử lại vụ Quincy nếu như chúng tôi thắng trong phiên điều trần về bản kiến nghị này.

Susan Ashley đã liên hệ với báo giới và vụ này được loan truyền khá rộng. Chẳng ai muốn bỏ lỡ câu chuyện về một cựu cảnh sát trưởng biến chất đã cố thủ tiêu con người vô tội mà chính tay ông ta đẩy vào tù từ hơn 20 năm trước, và giờ người đàn ông vô tội đó đang dốc hết sức để hướng đến ngày được trả tự do, còn lão cảnh sát trưởng thì đang ngồi tù. Phóng viên rải rác khắp phòng xử cùng khoảng hơn 20 người dự khán. Mọi phòng xử án dù ở đâu, to nhỏ thế nào, đều có sức hút với dân thường ở đó, những người hiếu kỳ và chẳng có việc gì để làm.

Thẩm phán Kumar ngồi vào ghế chủ tọa mà không cần nghi thức mào đầu gì cả. Anh chào mọi người rồi nhìn quanh, không thấy tù nhân đâu. Hai ngày trước, Kumar đã chấp thuận yêu cầu của chúng tôi muốn Quincy được dự phiên điều trần của mình. Đến giờ, mọi điều chúng tôi yêu cầu đều được anh chấp thuận.

“Mời anh ấy vào,” thẩm phán Kumar bảo chấp hành tòa. Cánh cửa bên cạnh bồi thẩm đoàn mở ra, một cảnh sát bước vào. Quincy đi ngay sau, tay chống gậy và không bị còng. Anh mặc áo sơ-mi trắng, quần màu da bò mà tôi mua cho anh hôm qua. Anh muốn đeo cà vạt, lần đầu tiên sau 23 năm, nhưng tôi bảo không cần thiết. Hôm nay không có bồi thẩm đoàn, chỉ có một thẩm phán rất có thể còn không đeo cà-vạt sau lớp áo chùng. Quincy bị sụt ít nhất gần 20 cân và năng lực đi lại của anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng nhìn khá bảnh bao. Anh nhìn quanh một vòng, mới đầu còn bối rối và bất an, làm sao trách anh được chứ, nhưng rồi thấy tôi và anh mỉm cười. Quincy đi ngang qua chỗ chúng tôi, ngồi xuống ghế giữa Susan Ashley và Bill Cannon. Tôi vươn tới, vỗ vai Quincy, bảo hôm nay trông anh được lắm. Anh quay lại nhìn tôi, mắt rơm rớm. Cuộc tiến công giành tự do này đúng là quá sức tưởng tượng của một con người.

Chúng tôi vẫn đang tranh chấp với Sở Cải huấn về cách xử lý với Quincy. Các bác sĩ của anh đã xong việc và sẵn sàng để anh xuất viện, đồng nghĩa với tấm vé một chiều đi Garvin. Susan Ashley đã yêu cầu chuyển anh đến một nhà tù an ninh tối thiểu gần Fort Myers, nơi có thiết bị phục hồi. Các bác sĩ của anh cũng đã tốt bụng viết thư và báo cáo y tế để khẳng định thêm về nhu cầu cần phục hồi của anh. Chúng tôi kịch liệt khẳng định Garvin là một nơi nguy hiểm cho mọi tù nhân, và với Quincy thì càng nghiêm trọng hơn. Bill Cannon cũng nhắm vào các viên chức trong Sở Cải huấn ở Tallahassee. Tuy nhiên, vì hiện giờ vẫn đang trong cuộc kiện tụng trị giá 50 triệu đô-la với chúng tôi nên họ chẳng có vẻ gì chịu hợp tác. Odell Herman, giám đốc nhà tù Garvin, nói rằng Quincy sẽ được giam giữ phòng ngừa, như thể thế là hào phóng lắm. Giam giữ phòng ngừa với biệt giam cũng chẳng khác gì nhau.

Giờ Quincy cần lắm một lần bị nhiễm trùng nữa, nhưng vì lần nhiễm trùng trước suýt đoạt mạng anh nên tôi chẳng dám nói ra suy nghĩ này của mình. Anh đã ở trong bệnh viện 19 tuần, và nhiều lần bảo Frankie là hiện giờ anh thấy ở tù còn hơn ở đây.

Chúng tôi chỉ muốn tự do cho Quincy, và sẽ thành công, dù vẫn chưa rõ là lúc nào.

Bill Cannon đứng lên, tiến về phía bục. Anh đã 54 tuổi, mái tóc muối tiêu dày và rất phong cách, bộ vest đen và sự tự tin của một luật sư lão làng có thể chi phối tinh thần bồi thẩm đoàn hay thậm chí là thẩm phán. Anh nói bằng giọng nam trung rất ấm, có lẽ đã luyện để được thế từ hàng chục năm trước, và kết quả thật vô cùng tuyệt hảo. Anh mở lời nói rằng chúng tôi đang trên ngưỡng cửa tìm ra sự thật, nền tảng của hệ thống pháp luật lớn nhất thế giới này. Sự thật về chuyện ai đã giết Keith Russo và ai không. Một sự thật đã bị che đậy quá lâu trong một thành phố nhỏ ở Bắc Florida. Một sự thật đã bị kẻ xấu chủ tâm chôn vùi. Nhưng giờ, sau hàng chục năm, sau khi một người vô tội phải ngồi tù suốt 23 năm, sự thật đang rất gần chúng ta rồi.

Cannon nói mà không cần giấy, không dừng lại liếc nhìn tờ ghi chú nào cả. Anh cũng không hề ngập ngừng, không ừ à hay nói những câu rời rạc. Anh tự nói một cách cực kỳ hoa mỹ! Và anh đã thuần thục chiến thuật mà không mấy luật sư nắm được, kể cả những người giỏi nhất, là nói súc tích, không lặp đi lặp lại và phải ngắn gọn. Anh trình bày vụ của chúng tôi và cho thẩm phán Kumar biết chúng tôi dự định chứng minh điều gì. Chưa đầy mười phút, anh đã xác lập phong thái và khẳng định chắc chắn rằng anh đang thực hiện một sứ mạng và tuyệt đối không chấp nhận để nó bị bác bỏ.

Carmen Hidalgo đáp lại bằng cách nhắc tòa nhớ rằng phán quyết cũ được chính bồi thẩm đoàn đưa ra. Quincy Miller đã được xét xử công bằng và bồi thẩm đoàn đã nhất trí kết tội. Chỉ nhờ thiếu một phiếu, anh mới thoát được án tử hình. Tại sao giờ phải lôi một vụ án cũ ra tòa? Bộ máy của chúng ta đã có quá nhiều việc để làm, và đâu phải để xét xử lui tới một vụ suốt hàng chục năm trời. Nếu cứ để các hung thủ đã bị kết tội tạo ra chứng cứ mới, thì phiên tòa đầu tiên để làm gì?

Bài nói của cô ấy còn ngắn gọn hơn.

Cannon quyết định bắt đầu cuộc chơi, và mời Wink Castle, cảnh sát trưởng Hạt Ruiz, lên bục. Castle cầm theo một hộp carton nhỏ. Sau khi tuyên thệ, Cannon mời Castle mô tả trong hộp có gì. Castle lấy ra cây đèn pin được đựng trong túi nhựa trong, và đặt nó lên bàn của thư ký tòa. Còn Cannon mở đoạn video quay cảnh chúng tôi mở các thùng chứng cứ ở văn phòng của Glenn. Đúng là một câu chuyện vui, ai cũng hứng thú theo dõi, nhất là thẩm phán. Castle nói qua những gì mình biết về câu chuyện của nó, bao gồm vụ hỏa hoạn bí ẩn.

Anh tự hào thông báo cho tòa rằng dưới thời anh nắm quyền, tình hình ở Hạt Ruiz đã được hiện đại hóa, hay nói cách khác, những tay buôn ma túy đã biến mất.

Trong phiên đối chất, Carmen Hidalgo kiếm lại vài điểm nho nhỏ khi ép được Castle thừa nhận rằng các hộp chứng cứ đã mất tích nhiều năm trời, và có khoảng trống quá lớn trong chuỗi hành trình của nó. Đây có thể là điểm trọng yếu để xem nó có thể được dùng ở một phiên tòa hình sự hay không, nhưng rõ ràng giờ nó vô dụng rồi. Cô nói xong, thẩm phán Kumar hỏi Castle, “Có phải cây đèn pin này đã được khám nghiệm bởi phòng xét nghiệm của bang?”

“Phải.”

“Anh có bản sao báo cáo của họ không?”

“Không, thưa quý tòa. Chưa.”

“Anh biết nhà tội phạm học phụ trách chứng cứ này chứ?”

“Có, thưa quý tòa.”

“Tốt. Tôi muốn anh gọi cho anh ấy ngay, và bảo là tôi muốn anh ấy đến đây vào sáng mai.”

“Tôi sẽ làm thế.”

Tôi là nhân chứng thứ hai được gọi lên. Đây là lần thứ tư tôi lên bục, và khi đứng trên bục nhân chứng, phòng xử khác hẳn đi. Mọi ánh mắt đều hướng về phía nhân chứng, người đang cố hết sức tập trung và thả lỏng trong khi trống ngực đập thình thịch. Và thế nào cũng có sự ngập ngừng khi nói, vì luôn có khả năng lỡ lời gì đó. Thật trung thực. Thật thuyết phục. Thật rõ ràng. Những lời tôi hay khuyên các nhân chứng của mình sao có vẻ mơ hồ quá, ít ra là trong lúc này. Ơn trời, tôi có một luật sư xuất sắc về phe mình, và chúng tôi cũng đã tập luyện lời chứng của tôi rồi. Khó mà tưởng tượng được nếu phải ngồi đây làm chứng ẩu trước mặt một đối thủ tàn sát như Cannon, đúng là ngày tận thế.

Tôi kể lại câu chuyện được biên tập kỹ lưỡng về việc tìm ra cây đèn pin, bỏ qua rất nhiều chuyện. Không kể gì về Tyler Townsend ở Nassau, Bruce Gilmer ở Idaho, những email tan biến sau năm phút, hay những chuyện quỷ thuật châu Phi và bộ xương trong buồng. Tôi nói là một luật sư già đã nghe ngóng được rằng Kenny Taft biết quá nhiều nên đã mất mạng. Vì thế tôi mới tìm đến nhà Taft và bắt đầu tìm hiểu. Rồi gặp may. Trên màn hình lớn, Cannon chiếu những tấm ảnh của ngôi nhà đổ nát, vài tấm hình tối tăm tôi chụp trên tầng gác mái, một đoạn video Frankie đẩy các thùng chứng cứ ra khỏi ngôi nhà ma. Tôi kể lại chuyến đi đến Richmond và buổi gặp tiến sĩ Benderschmidt.

Khi đối chất, Carmen Hidalgo hỏi một loạt câu hỏi soạn sẵn để tạo nghi vấn về chuỗi hành trình. Tôi không biết các thùng đó đã nằm bao lâu trên tầng gác mái, không biết ai đã đưa nó lên đó, không biết chắc có phải chính tay Kenny Taft đã lấy chúng trước vụ hỏa hoạn không, không biết có ai giúp anh ấy không, cũng chẳng rõ anh ấy có mở hộp ra và gây xáo trộn chứng cứ không. Tôi trả lời rất lịch sự và chuyên nghiệp. Cô ấy chỉ đang làm việc của mình và đâu muốn rơi vào tình thế này.

Carmen ép tôi về nguồn gốc lời đồn về Kenny Taft, và tôi giải thích rằng mình có nguồn tin mật cần được bảo vệ. Chắc chắn tôi biết nhiều hơn những gì mình nói, nhưng xét cho cùng, tôi là một luật sư và tôi hiểu sự bảo mật là gì. Carmen muốn thẩm phán yêu cầu tôi trả lời câu hỏi của cô ấy, nhưng Cannon đứng lên phản đối và giảng một bài ngắn về sự thiêng liêng của trao đổi luật sư. Thẩm phán Kumar bác bỏ yêu cầu của Carmen và tôi quay lại ghế, ngồi sau lưng Quincy.

Tiến sĩ Kyle Benderschmidt đang ngồi trong tòa và rất nôn nóng ra về vì lịch trình bận rộn. Bill Cannon mời ông lên và bắt đầu quy trình xác định tư cách chuyên gia chán ngắt theo thông lệ. Sau vài phút, thẩm phán Kumar quay sang Carmen Hidalgo, “Cô thật sự muốn chất vấn tư cách của chuyên gia của ông ấy sao?”

“Không thưa tòa. Bên công tố chấp nhận uy tín của ông ấy.”

“Cảm ơn cô.” Kumar không thúc ép ai và có vẻ rất thoải mái trên ghế chủ tọa. Với chỉ ba năm kinh nghiệm làm thẩm phán mà anh có vẻ rất thành công và tự tin.

Cannon bỏ qua lời chứng sai lầm mà bồi thẩm đoàn lúc trước đã nghe từ Paul Norwood, thay vào đó nhắm thẳng vào chứng cứ thật. Giờ chúng tôi đã có cây đèn pin và các vết máu, không cần phải đoán mò nữa. Trên màn hình lớn, Benderschmidt cho chiếu các tấm ảnh ông đã chụp gần đây và so sánh chúng với các tấm đã trưng ra trước tòa cách đây 23 năm. Các vết đốm đã phai màu theo thời gian, dù cho có vẻ mặt kính lâu nay được tránh ánh nắng mặt trời. Ông xác định ba vết lớn nhất và chỉ sang mẫu của mình. Ông trưng ra thêm những tấm ảnh phóng to và tuôn ra vô số thuật ngữ pháp y. Lời chứng của Benderschmidt nhanh chóng thành một bài khoa học tẻ nhạt. Có lẽ do gen của tôi không có thiên hướng khoa học và toán học, nhưng việc tôi chán hay không chẳng quan trọng. Thẩm phán đang nuốt trọn từng lời của vị giáo sư.

Kyle bắt đầu với những thứ căn bản như tế bào máu người khác tế bào máu động vật như thế nào. Hai tấm ảnh lớn được chiếu lên màn hình, và Benderschmidt chuyển sang chế độ giáo sư ngay trên tòa. Tấm bên trái là một tế bào hồng cầu lấy từ mặt kính cây đèn pin của chúng tôi. Tấm bên phải trông cũng có vẻ tương tự, và là tế bào hồng cầu lấy từ một con thỏ, động vật có vú nhỏ. Con người và động vật có vú có tế bào hồng cầu tương tự nhau, với đặc điểm là không có nhân tế bào. Tế bào hồng cầu của các loài bò sát và chim thì có nhân, nhưng chúng ta thì không. Giáo sư bấm một cái trên laptop, hình ảnh trên màn hình thay đổi, và chúng tôi chìm vào thế giới của tế bào hồng cầu. Nhân tế bào thì nhỏ, hình cầu, và hoạt động như trung tâm điều khiển của tế bào. Nó điều khiển sự tăng trưởng và sinh sôi của tế bào. Nó được bao quanh bởi màng, vân vân.

Đệ trình cùng đơn kiến nghị của chúng tôi là báo cáo trọn vẹn của Benderschmidt với nhiều trang kiến thức cao siêu bất khả lĩnh hội về tế bào và máu. Tôi phải thú nhận là mình chẳng đọc hết phần đó, nhưng theo những gì tôi thấy có vẻ như thẩm phán Kumar lại đọc hết rồi.

Câu chốt của phần đó là: Tế bào hồng cầu của động vật mỗi loài mỗi khác. Ông cũng chắc chắn rằng máu trên mặt kính cây đèn pin được Bradley Pfitzner tìm thấy trong xe của Quincy là của một loài động vật có vú nhỏ. Ông dứt khoát khẳng định đó không phải là máu người.

Chúng tôi còn chẳng buồn xét nghiệm ADN cho hai mẫu này bởi không cần thiết. Chúng tôi đã biết máu trên áo của Russo đúng là của anh ấy. Và cũng biết máu trên mặt kính đèn pin thì không.

Xem Cannon và Benderschmidt phối hợp ở bục làm chứng hệt như xem một màn vũ đạo khéo léo và nhuần nhuyễn, mà hôm nay mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau đấy. Nếu phải đối đầu với Cannon trong một vụ kiện trị giá 50 triệu đô-la thì tôi bắt đầu mặc cả luôn cho rồi.

Gần 1:00 chiều, Benderschmidt cũng trả lời xong loạt câu hỏi chép trong sách ra của Carmen. Nhìn vóc dáng gầy gò của Kumar, có vẻ anh chẳng quan tâm chuyện ăn uống lắm, nhưng số còn lại chúng tôi thì mệt và đói lắm rồi. Tòa tạm nghỉ một tiếng rưỡi. Tôi và Frankie đưa Benderschmidt ra sân bay, ghé lại giữa đường ăn một cái burger. Ông muốn chúng tôi báo tin ngay cho ông khi có phán quyết. Ông yêu công việc của mình và rất quan tâm vụ này, mong sớm giải oan thành công. Khoa học lang băm đã kết tội Quincy, và Benderschmidt muốn giải oan không chỉ cho một con người mà cho cả khoa học nữa.

Trong bảy tháng qua, Zeke Huffey đã tận hưởng tự do sung sướng đến nỗi chẳng muốn bị bắt thêm lần nữa. Gã đang trong diện quản chế ở Arkansas và không được rời bang trừ phi được phép của nhân viên quản chế. Gã cho biết lâu nay mình không dính vào rượu chè hay ma túy gì cả và quyết tâm duy trì như thế. Một tổ chức phi lợi nhuận đã cho Zeke vay một ngàn đô-la để sống trong thời gian đầu, và gã đang làm bán thời gian ở một tiệm rửa xe, một tiệm burger, và một công ty cắt cỏ. Gã kiếm đủ tiền để sống và đã trả được gần nửa khoản vay ban đầu. Hội Vệ nhân trả tiền vé máy bay để Zeke đến đây, và khi lên bục nhân chứng, trông gã có vẻ rám nắng và khỏe mạnh hơn trước.

Thể hiện của Zeke được học hỏi từ lần điều trần lần trước với thẩm phán già Plank. Gã thừa nhận đã nói dối, đồng thời quy tội cho Pfitzner và bộ máy tư pháp tồi tệ, nói rằng lúc đó gã ý thức được việc mình làm. Gã đã được cài vào làm chỉ điểm trong tù và đem lại kết quả đúng như ý họ muốn. Nhưng giờ gã vô cùng hối hận vì những lời dối trá lúc đó. Trong một khoảnh khắc cảm động mà ai cũng bất ngờ, Zeke nhìn về phía Quincy mà nói. “Tôi đã làm sai, Quincy. Tôi làm thế để cứu thân mình, và tôi ước gì mình không làm thế. Tôi đã nói dối để cứu tôi và đẩy anh vào tù. Tôi vô cùng xin lỗi, Quincy. Tôi không xin anh tha thứ, vì nếu là anh, chắc tôi cũng không thể nào tha thứ nổi. Tôi chỉ muốn nói xin lỗi anh vì những việc tôi đã làm.”

Quincy gật đầu, nhưng không nói gì. Về sau, anh bảo tôi là lúc đó anh muốn nói lời tha thứ gì đó, nhưng lại sợ bị quy tội phát ngôn trên tòa khi chưa được phép.

Zeke gặp khó trong phiên đối chất, khi Carmen không chừa chỗ nào trong quá khứ nhiều năm khai man trước tòa của gã. Đã hết khai man chưa, và lúc nào? Tại sao phải tin giờ anh không nói dối chứ? Đủ thứ kiểu như thế. Nhưng Zeke vẫn đứng vững và xử lý rất tốt. Hơn một lần, Zeke đã khẳng định, “Đúng, thưa cô, tôi thừa nhận trước đây mình đã nói dối, nhưng giờ thì không. Tôi thề.”

Nhân chứng tiếp theo của chúng tôi là Carrie Holland Pruitt. Phải mất chút công sức mới thuyết phục được Carrie và Buck đi một chuyến xa đến Orlando, nhưng khi Hội Vệ nhân hào phóng tặng họ một gói gia đình đi Disney World thì kế hoạch của họ coi như đã chốt. Thật ra, Hội đâu đủ tiền chi gói gia đình đi Disney World, nhưng như mọi khi, Vicki luôn tìm ra cách.

Với sự hỗ trợ hoàn hảo của Bill Cannon, Carrie nhớ lại câu chuyện buồn của mình trong vụ án của Quincy Miller. Cô không thấy người đàn ông da đen nào chạy ra khỏi hiện trường và cầm trên tay vật gì đó như cây gậy hay tương tự. Thật sự là cô chẳng thấy gì cả, chẳng nghe gì cả. Chỉ là cô bị cảnh sát trưởng Pfitzner và công tố viên Forrest Burkhead ép buộc khai man. Cô đã nói dối trước tòa, và ngay hôm sau, Pfitzner đưa cô một ngàn đô-la tiền mặt, bảo cô bắt xe đi ngay, và nếu cô chường mặt về Florida, ông ta sẽ tống cô vào tù vì tội khai man.

Sau một hai câu đầu tiên, mắt cô đã rớm lệ. Chẳng mấy chốc, giọng cô bắt đầu lạc đi. Được nửa chừng thì cô đã khóc như mưa, nói rằng cô rất tiếc. Thời đó cô chỉ là cô bé đầy hoang mang, chơi ma túy, thiếu tiền, cặp kè bạn trai là cảnh sát nhưng lại là cảnh sát chẳng ra gì. Cô đã cai được 15 năm rồi, và luôn là công dân gương mẫu. Nhưng rất nhiều lần cô bận tâm về Quincy. Nước mắt cô cứ tuôn ra, chúng tôi chờ cô trấn tĩnh lại. Buck ngồi ở dãy ghế đầu cũng đang đưa tay chùi má.

Thẩm phán Kumar quyết định tạm nghỉ một tiếng. Thư ký của anh cáo lỗi và nói là thẩm phán đang xử lý một chuyện khẩn trong phòng làm việc. Marvis Miller đến, ngồi lại với anh mình, một quản giáo đứng quan sát từ xa. Tôi thì ngồi với Mazy và Vicki, phân tích các lời khai từ đầu đến giờ. Một nhà báo muốn hỏi vài câu nhưng tôi từ chối.

Đến 4:30, phiên tòa bắt đầu lại, Bill Cannon gọi lên nhân chứng cuối cùng của chúng tôi trong ngày. Tôi đã báo trước cho Quincy để anh đỡ sốc. Khi Cannon gọi tên, “June Walker,” Quincy quay người, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cười, gật đầu để anh thêm vững dạ.

Frankie không dễ chùn bước, nhất là với chuyện bám theo người da đen nào đó mà chúng tôi cần họ hợp tác. Suốt nhiều tháng, anh đã gây dựng quan hệ với Otis Walker ở Tallahassee, rồi từ đó bắt chuyện với June. Ban đầu họ cự tuyệt và vẫn bực mình vì các luật sư của Quincy đã họa nên hình ảnh không mấy hay ho về vợ cũ của anh. Nhưng qua thời gian, Frankie dần thấm nhuần cho June và Otis rằng những lời nói dối trong quá khứ cần được nói lại cho đúng nếu có cơ hội. Quincy chẳng giết ai cả, thế mà June lại giúp cho hung thủ thực sự, một đám người da trắng.

June đang ngồi ở hàng ghế thứ ba, đứng lên và đi thẳng đến bục nhân chứng, tuyên thệ. Tôi đã ngồi lại với June và cố khiến cô hiểu rằng sẽ không dễ dàng khi ngồi trong tòa và thừa nhận mình đã khai man. Tôi cũng cam đoan với cô rằng người ta không thể và sẽ không khởi tố vì chuyện này.

Cô gật đầu với Quincy, và nghiến răng chờ giờ phút thú tội. Cô nói tên và địa chỉ, rồi nói rằng người chồng đầu tiên của cô là Quincy Miller. Họ có với nhau ba người con, rồi cuộc hôn nhân dân xuống dốc và cuối cùng là ly hôn trong cay đắng. Cô đứng về phe của chúng tôi, và Bill Cannon rất nhẹ nhàng với cô. Anh lấy vài giấy tờ trên bàn, rồi hỏi.

“Cô Walker, tôi muốn cô nhớ lại nhiều năm về trước, thời điểm diễn ra phiên tòa xét xử tội giết người của người chồng cũ, Quincy Miller. Trong phiên tòa đó, cô đã làm chứng cho công tố viên, và cô đã khẳng định một số điều. Cho phép tôi điểm qua chúng, được chứ?”

June gật đầu, nói rất khẽ, “Vâng.”

Cannon chỉnh gọng kính, nhìn vào biên bản phiên tòa. “Công tố viên hỏi cô câu này: ‘Bị cáo Quincy Miller có một khẩu shotgun 12-gauge không?’ Và cô đã trả lời, ‘Tôi nghĩ vậy. Anh ta có vài khẩu súng. Tôi không biết nhiều về súng, nhưng đúng, Quincy có một khẩu shotgun lớn.’

“Cô Walker, câu trả lời đó của cô có đúng sự thật không?”

“Không. Tôi chưa hề thấy khẩu shotgun nào trong nhà chúng tôi, chưa hề biết Quincy có khẩu súng nào như thế.”

“Được rồi. Lời chứng thứ hai của cô. Công tố viên đã hỏi cô rằng: ‘Bị cáo có thích săn bắn và câu cá không?’ Và cô trả lời: ‘Có, anh ta không đi săn nhiều, nhưng hay vào rừng với bạn bè, thường bắn chim và thỏ.’

“Cô Walker, câu trả lời đó của cô có đúng sự thật không?”

“Không. Tôi chưa hề thấy Quincy đi săn. Anh ấy thích lâu lâu đi câu cá với chú của mình, nhưng chưa hề đi săn.”

“Được rồi, đến lời chứng thứ ba. Công tố viên đã đưa cho cô một tấm ảnh màu chụp một cây đèn pin và hỏi cô có từng thấy Quincy cầm cây nào giống nó không. Cô đã trả lời: ‘Có, nó giống hệt cây đèn pin anh ta để trong xe.’

“Cô Walker, câu trả lời đó của cô có đúng sự thật không?”

“Không. Theo tôi nhớ, thì tôi chưa hề thấy cây đèn pin nào giống như thế, và tôi chắc chắn chưa hề thấy Quincy cầm cây đèn pin nào như thế.”

“Cảm ơn, cô Walker. Câu hỏi cuối. Ở phiên tòa, công tố viên đã hỏi cô liệu Quincy có ở khu vực Seabrook vào tối Keith Russo bị sát hại không. Cô đã trả lời: ‘Tôi nghĩ vậy. Có người nói thấy anh ta ở cửa hàng của Pounder.’

“Cô Walker, câu trả lời đó của cô có đúng sự thật không?”

Cô bắt đầu trả lời, nhưng giọng lạc cả đi. Cô nuốt nước bọt, nhìn thẳng vào chồng cũ, mặt căng thẳng, “Không, sự thật không phải thế. Tôi chưa hề nghe ai nói gì về chuyện Quincy ở đó vào tối ấy.”

Cannon nói, “Cảm ơn cô,” rồi thả tập giấy xuống bàn. Carmen Hidalgo chầm chậm đứng lên, như thể không chắc phải đối chất thế nào. Cô ngập ngừng nhìn nhân chứng và nhận ra mình không thể gỡ gạc được chút gì. Sự chán nản lộ rõ, Carmen nói, “Thưa quý tòa, phía nhà nước không có ý kiến gì.”

Thẩm phán Kumar quay sang nhân chứng, “Cảm ơn, cô Walker. Cô có thể xuống rồi.”

June chẳng rời bục nhân chứng đủ nhanh. Trước mặt tôi, Quincy đột nhiên xô đổ ghế và đứng lên. Không cần gậy, anh băng qua trước mặt Bill Cannon và khập khiễng đi về phía June. Cô khựng lại như thể sợ hãi, và trong một giây, chúng tôi đều sững sờ lo sợ một tai họa ập xuống. Rồi Quincy dang rộng hai tay, và June bước tới. Cô ôm lấy anh, cả hai cùng òa khóc. Hai người đã cùng nhau sinh ba đứa con nhưng dần ghét bỏ nhau qua năm tháng, và giờ lại ôm nhau trước mặt biết bao người lạ. “Em vô cùng xin lỗi,” cô nhắc đi nhắc lại. “Không sao,” Quincy cũng lặp đi lặp lại câu trả lời. “Không sao đâu.”