← Quay lại trang sách

Chương 47

Vicky và Mazy đều háo hức muốn gặp Quincy. Họ đã ăn ngủ cùng vụ này rất lâu và biết rất nhiều về cuộc đời anh, nhưng chưa hề có cơ hội gặp tận mặt. Chúng tôi ra khỏi tòa án, cùng nhau đến Bệnh viện Mercy, nơi dưỡng bệnh cũng như cầm tù của anh. Phòng Quincy giờ ở cùng chái với phòng phục hồi, nhưng chúng tôi gặp anh ở căng-tin dưới tầng hầm. Người canh gác hôm nay là một cảnh sát Orlando, đang ngồi hờ hững phía xa.

Sau hơn 20 năm ăn đồ ăn nhà tù thì với Quincy, mấy món dở tệ ở căng-tin này vẫn còn ngon chán, Anh muốn ăn sandwich và khoai tây chiên, tôi liền đi lấy, để anh, Vicki và Mazy chuyện trò những bước tiến trên tòa hôm nay. Frankie ngồi cạnh Quincy, sẵn sàng hỗ trợ. Cha Luther Hodges ngồi kế bên, tận hưởng giây phút này và rất vui vì được nhập hội. Quincy muốn chúng tôi ăn cùng anh, nhưng tối nay chúng tôi có kế hoạch khác rồi.

Quincy vẫn còn xúc động vì cuộc gặp bất ngờ với June. Anh ghét cô ấy quá lâu, quá thậm tệ, đến nỗi bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại tha thứ cho cô ấy nhanh đến thế. Ngồi đó nghe vợ cũ thú nhận đã nói dối, có gì đó tuôn trào trong anh, có lẽ là ơn Chúa Thánh Thần, và anh không còn chỗ cho thù hận nữa. Anh đã nhắm mắt lại, xin Chúa cất đi mọi thù hận trong anh, và trong chớp mắt, gánh nặng hận thù quá khứ bỗng nhiên tan biến. Anh thật sự có thể cảm nhận được sự giải thoát trong từng hơi thở. Anh đã tha thứ cho Zeke Huffey, cho Carrie Holland, và anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm đến diệu kỳ.

Ngồi nghe Quincy kể, cha Luther Hodges mỉm cười, gật đầu. Đấy cũng chính là thông điệp của cha.

Quincy cắn mấy miếng sandwich, ăn vài miếng khoai tây chiên, anh nói là đến giờ vẫn chưa có lại cảm giác ăn ngon miệng. Hôm qua, khi cân, anh chỉ còn 64 kg, kém xa so với thể hình 81 kg lúc trước. Anh muốn biết tình hình ngày mai, nhưng tôi thấy không nên ức đoán làm gì. Tôi cho rằng thẩm phán Kumar sẽ kết thúc phiên chất vấn nhân chứng, cân nhắc rồi ra phán quyết trong vài tuần, hoặc thậm chí vài tháng. Chúng tôi đã thấy rõ anh là người biết cảm thương, nhưng qua năm tháng tôi đã học được rằng phải luôn dự kiến chuyện xấu nhất. Và đừng bao giờ mong các thẩm phán làm việc cấp tốc.

Sau một tiếng chuyện gẫu không ngớt, viên cảnh sát báo đã hết giờ rồi. Chúng tôi lần lượt ôm Quincy và hứa sáng mai gặp lại anh.

Công ty luật của Bill Cannon có văn phòng ở sáu thành phố lớn nhất Florida. Cộng sự điều hành văn phòng Orlando là chuyên gia xử lý sai phạm y khoa, Cordell Jollie, một cơn ác mộng đối với các bác sĩ bất tài cẩu thả. Anh đã khiến nhiều người trong số họ lụn bại và còn lâu mới chịu ngừng tay. Các bản cáo trạng và thỏa thuận kiện tụng đã giúp anh mua được một ngôi biệt thự ở khu vực sang trọng nhất Orlando, một khu riêng biệt, có cổng vào, đường đi rợp bóng cây với những căn nhà xa hoa hoành tráng. Chúng tôi tấp xe vào, đỗ lại trước nhà, và bên cạnh xe chúng tôi là một chiếc Bentley, một chiếc Porsche và một chiếc Mercedes hai chỗ. Dàn xe của Jollie còn giá trị hơn ngân sách hàng năm của Hội Vệ nhân. Chễm chệ ngay trước mặt tiền là một chiếc Beetle cũ, chắc chắn là của Susan Ashley Gross.

Thường thì chúng tôi không nhận lời mời ăn tối ở những chỗ như thế này, nhưng ai lại dám từ chối Bill Cannon chứ. Hơn nữa, chúng tôi cũng tò mò muốn xem một ngôi nhà mà lâu nay chỉ được thấy trên các tạp chí. Một anh chàng mặc tuxedo ra chào chúng tôi ở cửa chính, đây cũng là lần đầu tôi gặp được một quản gia thực sự. Chúng tôi theo anh ta qua một phòng khách lớn với thiết kế mái vòm, còn lớn hơn một ngôi nhà bình thường, và bất giác nhìn lại áo quần mình.

Ngẫm lại mới thấy may cho Frankie, anh chẳng mê mấy lời mời này lắm nên đã cùng Quincy và cha Luther ở lại xem một trận bóng chày trên truyền hình.

Chúng tôi thì đến đây mà chẳng chuẩn bị gì cả, nhưng nỗi lo về áo quần tan biến khi Cordell từ phòng trong bước ra, mặc áo thun, quần soóc đánh golf khá bẩn và đi dép xỏ ngón. Anh cầm một chai bia trên tay và tay còn lại hăng hái bắt tay làm quen từng người. Bill Cannon cũng mặc quần soóc đi ra, và chúng tôi theo họ qua dãy hành lang dài đến hiện lớn sau nhà, nhìn ra một bể bơi đủ rộng để đua thuyền. Tôi thấy nhà bể bơi ở góc xa bên kia chắc đủ chỗ cho 15 người ngủ lại. Một thanh niên mặc đồ trắng từ đầu đến chân hỏi chúng tôi muốn uống gì không, rồi đưa nhóm khách đến dưới một tán che nhỏ. Susan Ashley đang ngồi đó uống rượu trắng chờ chúng tôi.

“Tôi muốn giới thiệu mọi người với vợ tôi lắm, nhưng cô ấy bỏ đi từ tháng trước rồi,” Cordell nói lớn như thể muốn cả làng nghe thấy. “Ly hôn lần thứ ba.”

“Hình như là bốn chứ,” Cannon nhắc, giọng nghiêm túc.

“Có lẽ thế. Chắc tôi phải từ bỏ thôi.” Thật dễ nhận thấy Cordell là người làm hăng, chơi bạo, và thích gì nói nấy. “Cô ấy muốn ngôi nhà này, nhưng may mà có điều khoản trong hợp đồng tiền hôn nhân.”

“Ta nói chuyện khác được không?” Cannon xen vào. “Công ty luật của chúng tôi lúc nào cũng thấp thỏm chờ Cordell ly dị tiếp.”

Đến giờ thì chúng tôi nên nói về chuyện gì đây? “Hôm nay ở tòa tốt đẹp thật,” tôi mở lời. “Nhờ có Bill.” Vicki, Mazy và Susan Ashley tròn mắt nhìn tôi ngưỡng mộ, vì có vẻ họ vẫn còn choáng ngợp chưa dám nói gì.

Cannon đáp lời, “Khi sự thật đứng về phía mình thì luôn dễ xử mà.”

“Chuẩn khỏi cần chỉnh,” Cordell thêm vào. “Tôi mê vụ này lắm. Tôi nằm trong hội đồng kiện tụng của công ty, và ngay khi Bill chọn vụ này, tôi đã bảo, Chuẩn.”

“Hội đồng kiện tụng là gì thế?” tôi hỏi. Cordell đang cùng hội cùng thuyền với chúng tôi, và anh ấy lại nói nhiều đủ để chúng tôi học được kha khá chuyện mới lạ.

“Mọi vụ kiện chúng tôi thực hiện đều phải được một hội đồng gồm các cộng sự điều hành của sáu văn phòng thông qua. Có đủ loại thượng vàng hạ cám, có cả những vụ cực tốt nhưng chắc chắn chẳng thể thắng nổi hoặc quá tốn kém. Chúng tôi chỉ nhận những vụ có khả năng thắng cao với số tiền thu về tối thiểu mười triệu đô. Đơn giản thế thôi. Nếu không thấy mười triệu đô-la vẫy gọi, thì bỏ qua. Vụ của Quincy thì chắc hẳn nhiều hơn. Có tội đồng lõa của Bang Florida, chắc chắn họ chẳng chạy đi đâu được. Đã có sẵn bốn triệu đóng băng trong tài khoản của lão cảnh sát trưởng, và còn nhiều nữa ở nước ngoài. Lại có băng ma túy nữa chứ.”

“Băng ma túy?” tôi thắc mắc.

Anh chàng diện nguyên cây trắng đem ra một khay bạc, đưa đồ uống cho chúng tôi. Tôi thì bia. Mazy dùng vang trắng. Vicki cũng uống vang trắng, từ khi quen biết, có lẽ đây là lần thứ hai bà không từ chối lời mời rượu.

Bill giải đáp cho sự kinh ngạc của tôi, “Đây không phải chuyện lạ gì, nhưng đây là lần đầu chúng tôi làm kiểu này. Chúng tôi đã liên kết với một công ty luật ở Mexico City để lần theo tài sản của các tay buôn ma túy. Nguy hiểm lắm, hẳn các anh cũng ý thức được thế, nhưng họ đã tìm ra một số tài khoản ngân hàng và tiến hành đóng băng tài sản. Băng Saltillo có vài nhân vật mới, chủ yếu là do những tay lão làng đã lên đường sang thế giới bên kia rồi, nhưng một số tay cốt cán vẫn chưa lộ diện. Kế hoạch của chúng tôi là kiếm phán quyết ở đây rồi từ đó áp dụng vào bất kỳ nơi đâu xác định được tài sản của chúng.”

“Có vẻ kiện băng ma túy thì hơi nguy hiểm đấy,” tôi nói.

Cordell bật cười, “Có lẽ không tệ bằng kiện mấy công ty thuốc lá, sản xuất vũ khí hay các tập đoàn dược đâu. Chưa nói đến mấy bác sĩ lừa đảo và công ty bảo hiểm của họ.”

Mazy hỏi, “Vậy ý anh là Quincy Miller sẽ thu về ít nhất mười triệu đô?” Cô nói từng chữ, như thể vẫn chưa tin nổi.

Cannon cười, “Không, chúng tôi không bao giờ bảo đảm kiểu đó. Nhưng có hai chuyện chắc chắn. Một, đây là chuyện kiện tụng, nên chưa có gì chắc được. Bên phía bang sẽ chịu chi trả, nhưng Pfitzner thì không. Lão sẽ bày đủ trò để bảo vệ tiền của mình. Lão có luật sư giỏi, nhưng thế nào cũng sẽ vẫn cố thao túng từ trong tù. Tôi cho rằng vụ của Quincy có thể thu về rất nhiều cho anh ấy, tất nhiên là sau khi trừ đi phí của chúng tôi.”

“Chuẩn,” Cordell vừa nói vừa uống cạn chai bia trên tay.

“Vậy sẽ mất bao lâu?” Vicki hỏi.

Bill và Cordell nhìn nhau, nhún vai. Bill nói, “Hai, có thể ba năm. Công ty của Nash Cooley khá lọc lõi nên đây sẽ là trận đấu ngang cơ.”

Tôi quan sát Susan Ashley đang chăm chú lắng nghe. Như Hội Vệ nhân, tổ chức phi lợi nhuận của cô không được chia phí luật sư với các công ty luật, nhưng cô tự tin bảo tôi là Bill Cannon đã hứa quyên góp 10% phí luật sư trong vụ này cho Dự án Người Vô tội Trung Florida. Còn cô thì hứa cho tôi một nửa số tiền họ sẽ nhận được. Trong thoáng chốc, đầu tôi quay cuồng khi nghe các luật sư kể về những tài khoản ngân hàng Caribbean với số tiền khổng lồ sắp bị xiết, nhưng nghĩ lại, đến cuối cùng, Hội Mục vụ Vệ nhân có lẽ chỉ có thể ngửa tay chờ vài ngàn đô-la mà thôi.

Số tiền chúng tôi gây quỹ có liên quan trực tiếp đến số người chúng tôi giải oan được. Nếu gặp được một mẻ trời cho, có lẽ chúng tôi có thể tái cơ cấu và thêm nhân sự. Có lẽ tôi có thể mua bộ lốp mới, hoặc tốt hơn nữa là nâng cấp lên một chiếc xe cũ xịn hơn.

Có chút chất cồn cũng hay, nó giúp chúng tôi thả lỏng và quên đi cảnh nghèo khó của mình trong lúc chờ bữa tối dọn lên. Các luật sự kiện tụng khi uống vào có thể tuôn ra những chuyện rất lý thú, và Cordell kể cho chúng tôi câu chuyện về một cựu đặc vụ CIA mà anh đã thuê thâm nhập vào sâu một công ty bảo hiểm sai phạm y tế. Người đó đã giúp anh thắng được ba vụ khủng rồi nghỉ hưu mà không bị ai phát hiện.

Cannon thì cho biết anh đã thắng vụ kiện một triệu đô-la đầu tiên của mình vào năm 18 tuổi, đến giờ vẫn đang là kỷ lục ở Florida.

Cordell tiếp mạch bằng câu chuyện về vụ kiện rơi máy bay đầu tiên anh làm.

Rồi anh chàng nguyên cây trắng bước ra, báo là bữa tối đã sẵn sàng. Thế là chúng tôi nối đuôi nhau đến một trong số những phòng ăn bên trong biệt thự, mát mẻ hơn.