← Quay lại trang sách

Chương 4 DỰ ÁN NGÔI SAO SÁNG VÀ NHỮNG CON TÀU NHANH

Jack không quan tâm hỏi xem “kênh tình báo” nào đã xác nhận nghi ngờ của Thiếu tá Gregory. Ban Tác Chiến thực địa là lĩnh vực mà anh muốn tránh- và trong hầu hết trường hợp anh đã thành công. Điều quan trọng là thông tin này được đánh giá là CẤP 1 theo hệ thống đánh giá độ tin cậy mới được CIA áp dụng trong thời gian gần đây, sử dụng từ 1đến 5 thay cho ký tự từ A đến E, đây hẳn là kết quả của 6 tháng làm việc chăm chỉ của vài phó-phòng-tốt-nghiệp-tại Harvard Business School.

“Có thông tin kỹ thuật cụ thể nào không?”

“Nếu có thì tôi sẽ báo cậu biết” Greer trả lời

“Sếp, tôi có 2 tuần để hoàn thành báo cáo” Ryan nói. Hạn đưa ra không phải để đùa. Đặc biệt là khi tài liệu anh đang chuẩn bị này là để đệ trình lên tổng thống

“Jack, có vẻ như tôi cũng đọc yêu cầu này ở đâu đó rồi” Đô đóc khô khan nhắc nhở “Những người bên ACDA cũng gọi cho tôi mỗi ngày vì cái thứ chết tiệt này. Tôi nghĩ những gì chúng ta sẽ làm là cử cậu đến gặp họ trực tiếp”

Ryan nhăn mặt. bản báo cáo Đánh Giá Đặc Biệt Về Tình Báo Quốc Gia của anh sẽ là một trong những cơ sở để chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo các cuộc đám phán về kiểm soát vũ khí. Tất nhiên Cơ Quan Kiểm Soát và Giải Trừ Vũ Khí (ACDA- The Arms Control and Disarmament Agency) cũng cần báo cáo này để biết cần yêu cầu gì và nhượng bộ đến mức nào để không gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia. Điều này khiến đôi vai anh càng cảm nhận được sức ép nặng nề hơn, nhưng như Greer thường nói, Ryan thể hiện tốt nhất khi phải chịu áp lực. Jack tự hỏi có khi một ngày nào đó anh nên làm mọi thứ rối tung lên để chứng minh Sếp đã sai rồi

“Khi nào tôi phải qua đó?”

“tôi vẫn chưa quyết định”

“Ông báo tôi trước hai ngày được không?”

“Chúng ta sẽ xem”

Thiếu tá Gregory thực ra đang ở nhà, điều rất hiếm khi xảy ra. Càng hiếm hoi hơn nữa là hôm nay anh nghỉ làm. Nhưng đó không phải là do anh, mà Sếp của anh là tướng Parks, đã cho rằng làm việc mà không nghỉ ngơi sẽ không tốt cho sức khỏe. Nhưng viên tướng không ngờ rằng Gregory vẫn tiếp tục làm việc tại nhà

“Anh không bao giờ nghỉ à?” Candi hỏi

“Chà, thế chúng ta sẽ làm gì trong lúc nghỉ?” Anh ngẩng đầu khỏi bàn phím cười

Khu cư dân này được cọi là Mountain View. Tên không có gì là sáng tạo, vì trong khu vực này,cách duy nhất không nhìn thấy núi là nhắm mắt lại. Gregory có một máy tính cá nhân- một con HP rất mạnh, được Dự Án cung cấp – và thỉnh thoảng anh viết vài dòng code trên đó. Anh phải rất cẩn thận về công tác bảo mật trong công việc của mình, tất nhiên là thế, dù anh thường đùa rằng bản thân anh cũng không đủ tiêu chuẩn bảo mật cho những gì đang làm. Không phải chuyện gì chính phủ cũng biết

Tiến sỹ Candace Long cao hơn vị hôn phu của cô với chiều cao 10.5 feet, dáng người mảnh khảnh và mái tóc đen ngắn. Hàm răng của cô hơi khểnh vì hồi nhỏ cô không chịu niềng răng và mắt kính thì dày hơn Alan

Giốn như nhiều nhà khoa học, cô gầy bởi vì cô thường mải mê với công việc đến quên ăn uống. Họ gặp nhau lần đầu ở một hội thảo tiến sỹ ở Đại học Columbia. Cô là chuyên gia trong lĩnh vực vật lý quang học, đặc biệt trong lĩnh vực gương quang học thích ứng, lĩnh vực mà cô chọn để thỏa mãn sở thích cuộc sống, thiên văn học. Sống ở vùng cao nguyên New Mexico nên cô có thể quan sát bầu trời bằng kính thiên văn Meade trị giá 5000usd, và thỉnh thoảng có sử dựng các thiết bị của Dự Án để quan sát bầu trời- như cô nói, bởi vì đó là cách hiệu quả duy nhất để hiệu chỉnh các thiết bị. Cô thực sự không quan tâm đến hệ thống phòng thủ tên lửa đạn đạo mà Alan bị ám ảnh nhưng cô chắc chắn thiết bị mà họ đang phát triển phải có giá trị ứng dụng “thực sự” trong lĩnh vực cô quan tâm

Cả hai thanh niên này đều tự gọi đùa mình là mọt sách, và như lẽ thường phải xảy ra, họ đánh thức cảm giác trong nhau- một cảm giác dường như không thể có với những sinh viên đại học hấp dẫn hơn

“Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi

“Tìm ra thứ chúng ta đã bỏ lỡ. Anh nghĩ vấn đề nằm ở mã code điều khiển tấm gương”

“Ồ, vậy sao?” Đó là gương của cô

“Anh chắc là do phần mềm chứ?”

“Phải” Alan gật đầu “Anh đã đọc dữ liệu từ Flying Cloud trong văn phòng. Nó tập trung tiêu điểm rất tốt nhưng tập trung sai chỗ”

“Mất bao lâu để phát hiện ra lỗi đó?”

“Khoảng 2 tuần” Anh nhíu mày nhìn vào màn hình, rồi tắt nó đi “Khốn khiếp thật. Nếu Tướng quân biết anh đang làm những việc này, ông ấy sẽ cấm cửa anh mất”

“Em đã nói với anh nhiều lần rồi” cô ôm cổ anh từ phía sau. Anh dựa vào ngực cô, nghĩ, bộ ngực thật là dễ thương. Đối với Alan Gregory đây là một khám phá đáng kinh ngạc, cô mới tuyệt vời làm sao. Thỉnh thoảng anh có hẹn hò hồi trung học nhưng hầu hết thời gian ở West Point và sau đó là Stony Brook, anh gần như sống cuộc đời tu sỹ, dành hầu hết thời gian ở thư viện đọc sách, nghiên cứu mô hình và ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Khi gặp Candi, ý định ban đầu của anh chỉ là hứng thú với ý tưởng thiết kế gương của cô, nhưng qua vài buổi cà phê ở Student Union, anh nhận ra cô thật đặc biệt, chà, hấp-dẫn-có-điều-kiện chứ không phải ý tưởng tuyệt vời về vật lý quan học. Những vấn đề học thường thảo luận trên giường sẽ không có quá 100 người trên đất nước này có thể hiểu được. Họ thấy những đề tài này cũng thú vị không kém những thứ làm trên giường- hoặc gần như thế. Và giống như các nhà khoa học giỏi, họ làm rất nhiều các thực nghiệm trên giường, mua cả sách về chuyện đó- và khám phá mọi khả năng. Họ thấy nó thật thú vị cũng như các lĩnh vực nghiên cứu khác

Gregory vươn tay ôm đầu tiến sỹ Long và kéo cô úp mặt vào người anh.

“Anh không muốn làm việc nữa”

“Hiếm khi được nghỉ một ngày hả?”

“Có thể anh sẽ sắp xếp thêm một ngày nghỉ nữa vào tuần sau”.

Một giờ sau khi mặt trời lặn, Boris Filipovich Morozov xuống xe buýt. Anh và 14 kỹ sư và kỹ thuật viên trẻ mới được bổ nhiệm vào dự án Ngôi Sao Sáng (Bright Star) dù anh thậm chí chưa biết tên dự án- đã được một sỹ quan KGB đón ở sân bay Dushanbe, người rất cẩn thận kiểm tra những giấy tờ xác định nhân thân và các bức ảnh. Trên xe buýt, một đại úy KGB đã cho họ học một lớp về an ninh, nghiêm túc đến độ ai cũng phải chú ý. Họ không thể bàn luận về công việc với bất kỳ ai ngoài căn cứ, không thể đề cập đến công việc trong mọi thư từ và không thể nói với mọi người họ đang ở đâu. Địa chỉ gửi thư là một hộp thư ở Novosibirsk- cách đây hơn 1000 dặm. Viên đại úy thực tế còn không nói rằng mail của họ cũng bị các sỹ quan an ninh ở căn cứ kiểm soát. Morozov tự ghi nhớ rằng sẽ không dán phong bì khi gửi thư. Gia đình anh hẳn sẽ rất lo lắng khi thấy thư dán vào rồi bóc ra. Bên cạnh đó, anh cũng chẳng có gì phải dấu diếm. Việc thẩm tra nhân thân của anh cho vị trí này đã được tiến hành cách đây 4 tháng. Các sỹ quan KBG tại Moscow đã đi kiểm tra lý lịch và xác nhận không có gì để chê trách, thậm chí 6 cuộc phỏng vấn tiến hành cũng kết thúc với những lời nhận xét thân thiện

Viên đại úy KGB kết thúc bài giảng với giọng điệu tươi sáng hơn, mô tả các hoạt động xã hội và thể thao tại căn cứ, cũng như thời gian và nới tổ chức các cuộc họp về Đảng mỗi 2 tuần/lần, việc mà Morozov có thể tham dự thường xuyên đúng giờ nếu thu xếp được công việc. Về nơi ở, viên đại úy tiếp tục nói, không vấn đề gì. Morozov và những người mới đến sẽ được bố trí ở một khu tập thể, vốn trước đây là một trại lính xây dựng mở núi và nổ đá khi xây dựng căn cứ. Anh ta nói rằng họ sẽ không phải chen chúc và trong khu tập thể có một phòng chơi game, thư viện và thậm chí cả kính thiên văn trên nóc để quan sát thiên văn; một CLB thiên văn nhỏ vừa được thành lập. Có tuyến xe buýt chạy mỗi giờ đến các cơ sở dân cư chính nơi có rạp chiếu phim, quán cà phê và một quán bar. Cuối cùng viên đại úy nói có chính xác 31 phụ nữ chưa kết hôn trong căn cứ, nhưng một người trong số đó đã đính hôn với anh ta “Nếu bất kỳ ai trong số các anh có ý tưởng gì với cô ấy thì ăn đạn” cả đám bật cười vì câu nói đó. Hiếm khi bắt gặp một sỹ quan KGB có khiếu hài hước

Trời đã tối khi xe buýt đi đến cổng căn cứ và mọi ngời trên xe đều đã mệt. Morozov không quá thất vọng với chỗ ở. Tất cả giường đều là giường tầng. Anh chọn một cái giường trên, ở trong góc. Tấm bảng trên góc tường ghi rõ mọi người phải giữ im lặng trong khu vực ngủ, vì tất cả công nhân ở đây đều làm việc liên tục 3 ca. Viên kỹ sư trẻ thay bộ quần áo ngủ rồi hài lòng lên giường. Anh được giao đến Bộ Phận Ứng Dụng Định Hướng làm việc trong một tháng để làm quen với tình hình kỹ thuật của dự án, sau đó thì làm việc bình thường. Anh tự hỏi “ứng dụng định hướng” là gì trong khi thiếp đi

Cái hay của xe van là rất nhiều người sở hữu chúng, và nếu không nhìn kỹ thì người ngoài không thể biết ai đang ngồi bên trong, Jack nghĩ thì thấy một chiêc xe van màu trắng đang tiến vào chỗ đậu xe trước cửa nhà. Viên tài xế là sỹ quan CIA, tất nhiên, và lính vệ sỹ ngồi ghế phải. Anh ta xuống xe, nhìn xung quanh rồi mở cửa. Trên xe xuống là một gương mặt quen thuộc

“Xin chào Marko” Ryan nói

“Vậy ra đây là nhà của điệp viên” Đại tá, thuyền trưởng hàng đầu của Liên Xô Marko Aleksandrovich Ramius,, thuộc hải quân Xô Viết (đã nghỉ hư) hồ hởi. Tiếng anh của ông đã tốt hơn nhiều nhưng giống như nhiều người Nga nói tiếng Anh, ông thường quên mạo từ khi nói “Không, đây là nhà của người lái tàu”

Jack cười lắc đầu “Marko, chúng ta không thể nói chuyện này ở đây”

“Gia đình cậu không biết?”

“Không ai biết cả. Nhưng ông cứ thoải mái. Mọi người trong gia đình đều đi vắng”

“Hiểu rồi” Marko Ramius theo Jack vào nhà. Trên hộ chiếu, thẻ an ninh xã hội và bằng lái xe do Virnina cấp, giờ tên ông là Mark Ramsey. Dadaay là một cách tiếp cận khéo léo và có lý của CIA; mọi người đều muốn bạn nhớ tên của chính họ. Jack thấy ông đã gầy hơn trước do giảm ăn tinh bột, và rám nắng. Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, trong khoang cứu hộ phía trước của tàu ngầm THÁNG MƯỜI ĐỎ, da của ông trắng nhợt, đặc trưng của sỹ quan tàu ngầm. Nhưng giờ trông ông gần giống như hình trên quảng cáo CLB Địa Trung Hải

“Cậu trông có vẻ mệt mỏi” Mark Ramsey nói

“Họ bảo tôi phải bay khắp nơi. Ông thích cuộc sống ở Bahamas không?”

“Cậu thấy làn da rám nắng của tôi không? Cát trắng, mặt trời ấm máp mỗi ngày. Giống như Cuba mà tôi từng đặt chân tới, nhưng con người dễ thương hơi”

“AUTEC, phải không?” Jack hỏi (Atlantic Underwater Test and Evaluation Center- Trung tâm Kiểm tra và Đánh giá Dưới nước Đại Tây Dương)

“Phải, nhưng tôi không thể bàn luận về nó” Marko trả lời. Cả hai người trao nhau cái nhìn hiểu biết. AUTEC-Atlantic Underwater Test and Evaluation Center (Trung tâm Kiểm tra và Đánh giá Dưới nước Đại Tây Dương) là nơi thử nghiệm các tàu ngầm của hải quân, nơi các thủy thủ và tàu ngầm tiến hành các cuộc tập trận được gọi là các cuộc chiến tranh nhỏ. Tất nhiên, tất cả các hoạt động ở đó đều được coi là bí mật. Hải quân bảo vệ chặt chẽ các hoạt động liên quan đến tàu ngầm. Công việc của Ramius ở đó là phát triển các chiến thuật hải quân, và chắc chắn đóng vai trò là chỉ huy Liên Xô trong các cuộc tập trận, đồng thời tham gia vào các bài giảng và đích thân giảng dạy. Trong hải quân Liên Xô, Ramius còn được biết tới với biệt danh “hiệu trưởng”, những điều quan trọng chẳng bao giờ thay đổi

“Ông thích công việc ở đó không?”

“Đừng nói với ai nhé, họ đã cho tôi làm thuyền trưởng tàu ngầm Mỹ trong một tuần- thuyền trưởng thực sự, để tôi xử lý mọi chuyện, tin được không? Tôi đã đánh chìm tàu sân bay! Thật đấy! Tôi đánh chìm Forrestal. Chắc hẳn Hạm đội Cờ Đỏ phải tự hào về tôi lắm đây, phải không?”

Jack cười lớn “Thế bên hải quân phản ứng sao?”

“Thuyền trưởng tàu ngầm đó và tôi cùng nhau uống đến say. Thuyền trưởng Forrestal tức nhưng đúng là không quá vui, phải không?. Anh ta sẽ đến gặp chúng tôi vào tuần tới và thảo luận các bài luyện tập. Anh ta đã học được gì đó, tốt cho tất cả chúng ta” Ramius dừng lại “Mọi người trong nhà đi đâu rồi?”

“Cathy đến thăm bố cô ấy. Joe và tôi không có mối quan hệ tốt đẹp lắm”

“Vì cậu là điệp viên à?” Mark/Marko hỏi

“Chuyện cá nhân thôi. Ông muốn uống gì không?”

“Bia là được rồi” ông trả lời. Ramius nhìn xung quanh thì Jack vào bếp. Phần mái của ngôi nhà giống như nhà thờ công giáo cao 5.5m, tấm thảm sang trọng. Tất cả đồ đạc trong nhà đều chứng tỏ chủ nhân của nó là người có nhiều tiền và biết tiêu tiền. Ryan quay lại khi ông đang cau mày

“Ryan, tôi không phải là thằng ngốc” ông nghiêm nghị “CIA sẽ không trả lương cho cậu tốt đến thế này đâu”

“Ông viết về thị trường chứng khoán không?” Ryan toe toét hỏi

“Biết. Tôi có vài khoản đầu tư ở đó” Tất cả sỹ quan của THÁNG MƯỜI ĐỎ đều nhận được những khoản tiền giúp họ có thể sống đến hết đời mà không cần phải làm việc

“Chà, tôi đã kiếm được rất nhiều tiền ở đó, và rồi tôi quyết định nghỉ và làm việc khác”

Đây đúng là suy nghĩ mới với đại tá Ramius “Cậu không…nói gì nhỉ? Tham lam. Cậu không muốn tham hơn nữa?”

“Một người có thể cần bao nhiêu tiền chứ?” Ryan hỏi ngược lại. Viên thuyền trưởng trầm ngâm gật đầu “Được, tôi định hỏi ông vài câu hỏi”

“Ah, công việc” Marko bật cười “cậu đúng là không bao giờ quên nhỉ!”

“Lần trước nói chuyện, ông có đề cập đến việc ông điều hành một cuộc tập trận, khi đó ông bắn một tên lửa, và rồi một tên lửa bắn về phía ông”

“Phải. nhiều năm trước, tháng 4 năm 1981, phải, đó là ngày 20 tháng 4. Khi đó tôi đang chỉ huy tàu ngầm tên lửa lớp Delta, và chúng tôi bắn 2 quả rocket từ Biển Trắng, một đến biển Okhotsk, một đến Sary Shagan. Tất nhiên là chúng tôi đang thử nghiệm rocket bắn từ tàu ngầm, nhưng cũng là kiểm tra radar phòng thủ tên lửa và hệ thống phản công- họ đã tiến hành mô phỏng bắn một quả tên lửa vào tàu ngầm của tôi”

“Ông có nói là nó đã không thành công”

Marko gật đầu “Quả tên lửa bắn từ tàu ngầm bay rất hoàn ảo. Radar của Sary Shagan hoạt động nhưng quá chậm để có thể đánh chặn- họ nói là do lỗi máy tính. Lần cuối tôi nghe thấy là họ đã có được máy tính mới. Phần thứ 3 cơ bản là thành công”

“Phần bắn phản công. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe về nói” Ryan lưu ý “Họ đã chạy thử nghiệm như thế nào?”

“Tất nhiên là họ không bắt tên lửa từ mặt đất” Marko nói khi đưa một ngón tay lên “Nếu họ làm điều đó thì cậu đã hiểu bản chất cuộc thử nghiệm, phải không? Xô Viết không ngu như các cậu nghĩ. Tất nhiên, cậu biết rằng toàn bộ biên giới Liên Xô đều được hàng rào lới radar bảo vệ. Những lưới radar này sẽ “nhìn” thấy những tên lửa phóng đi và tính toán xem tàu ngầm bắn nó đang ở đâu – làm điều đó rất dễ dàng. Tiếp theo sẽ báo cáo lên Bộ Chỉ Huy Lực Lượng Tên Lửa Chiến Lược. Bộ chỉ huy luôn có một trung đoàn tên lửa được đặt trong tình trạng báo động. Họ sẵn sàng bắn trở lại trong vòng 3 phút sau khi tên lửa của tôi xuất hiện trên radar” ông dự lại một chút “Các cậu không có cái này ở Mỹ à?”

“Không ít nhất là tôi không nghe nói về nó. Nhưng tên lửa mới của chúng tôi lại có tầm phóng xa hơn nhiều”

“Đúng là thế. Nhưng vẫn là điều tốt cho Liên Xô, như cậu thấy đấy”

“Hệ thống này đáng tin cậy đến mức nào”

Chỉ một cái nhún vai “Không tốt lắm. Vấn đề là mọi người được báo động đến mức nào. Trong lúc-các cậu nói thế nào nhỉ? – thời điểm khủng hoảng, phải không? Trong thời điểm khủng hoảng, mọi ngời đều được báo động và hệ thống có thể có tác dụng Nhưng mỗi khi hệ thống hoạt động thì rất, rất nhiều bom sẽ tịt ngòi ở Liên Xô. Thậm chí một quá cũng có thể cứu hàng trăm ngàn người. Điều này quan trọng đối với lãnh đạo Liên Xô. Hàng trăm ngàn nô lệ xuất hiện sau khi cuộc chiến kết thúc” ông thêm vào câu cuối thể hiện rõ sự căm ghét đối với chính phủ ở quê hương “Các cậu sẽ không gặp phải vấn đề như vậy ở Mỹ, phải không?”

“Hoặc tôi chưa nghe về nói” Ryan thật thà đáp

Ramius lắc đầu “Họ với chúng tôi là các cậu đã bắn quả đó. Chúng tôi phóng tên lửa, sau đó lặn sâu và chạy hết tốc lực, bất kỳ hướng nào cũng được”

“Hiện tại tôi đang cố gắng tìm hiểu chính phủ Liên Xô đang quan tâm đến việc bắt chước nghiên cứu SDI (kế hoạch phòng thủ chiến lược) của chúng tôi như thế nào”

“Quan tâm?” Ramius khịt mũi “20 triệu người đã chết trong Cuộc Chiến Tranh Vệ Quốc Vĩ Đại. Cậu nghĩ họ muốn chuyện này xảy ra lần nữa à? Tôi nói cậu nghe, về mặt này Liên Xô thông minh hơn người Mỹ- chúng tôi đã học được bài học sâu sắc hơn và tiếp thu tốt hơn. Một ngày nào đó tôi sẽ kể cho cậu nghe về thành phố quê nhà tôi sau chiến tranh, tàn phá tan hoang mọi thứ. Phải, chúng tôi đã có những bài học sâu sắc để bảo bệ Đất Mẹ”

Đây chính là điều khác cần ghi nhớ về những người Nga,Jack tự nhủ. Điều này không phải do trí nhớ của họ đặc biệt tốt, mà có những thứ trong lịch sử của họ không ai có thể quên. Mong đợi Liên Xô quên đi những mất mát của họ trong Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai cũng giống như yêu cầu người Do Thái phải quên đi sự tàn sát của Đức Quốc Xã, chỉ đơn giản là yêu cầu vô lý

Vậy là khoảng 3 năm trước, người Nga đã tổ chức một cuộc tập trậm ABM lớn chống lại tàu ngầm- phóng tên lửa đạn đạo. Radar theo dõi và đánh chặn mục tiêu đóng vai trò nào đó, nhưng do dự cố máy tính, toàn bộ hệ thống đã thất bại. Cái này quan trọng nhưng….

“Lý do máy tính không hoạt động tốt là….”

“Đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi chỉ khẳng định đó là một cuộc thử nghiệm thật sự”

“Ý ông là sao?” Jack hỏi

“Ban đầu chúng tôi, phải rồi, lệnh ban đầu của chúng là bắn từ một địa điểm chỉ định. Nhưng rồi lệnh đã thay đổi chỉ là ngay khi tàu rời cảng. Chỉ cho phép thuyền trưởng được xem và do đích thân thư ký của Bộ Trưởng Quốc Phòng ký. Tôi nhớ đó là một đại tá bên Hồng Quân, nhưng không nhớ tên. Lệnh từ bộ trưởng nhưng đại tá lại ý trên đó, hiểu không? Ông ta muốn chúng tôi kiểm tra- noi thế nào nhỉ?”

“Tự phát?”

“Phải, Không phải tự phát. Thử nghiệm thực sự nên phải gây bất ngờ. Vì vậy lệnh gửi cho tôi là đến một nơi khác và yêu cầu bắn vào thời gian khác. Chúng tôi đón thêm một vị tướng từ Voyska PVO và ông ta chết lặng khi nhìn thấy lệnh mới. Ông ta rất, rất, rất tức giận nhưng loại thử nghiệm gì mà chả lại không cần bất ngờ? Tàu ngầm tên lửa Mỹ có bao giờ gọi điện báo trước với người Nga rằng chúng đôi bắn đây đâu. Anh phải sẵn sàng hoặc không sẵn sàng” Ramius nhắc nhở.

“Chúng tôi không biết chuyện anh đến” Tướng Pokryshkin khô khốc nói

Đai tá Bondarenko cẩn thận giữ khuôn mặt bình tĩnh. Dù đã có lệnh đích thân từ Bộ Trưởng và dù thộc một đơn vị chiến đấu hoàn toàn khác, nhưng anh vẫn đang phải đối mặt với một sỹ quan cấp tướng, lại có sự hạu thuẫn của Ban Chấp Hành Trung Ương. Nhưng viên tưỡng cũng đang phải hết sức thận trọng. Bondarenko đang mặc đồng mục mới nhất và vừa vặn nhất, đeo nhiều hàng huy chương trên ngực, bao gồm hai huy chương vì lòng dũng cảm ở Afghanistan và một huy hiệu đặc biệt dành cho các quan chức của Bộ Quốc Phòng

“Đồng chí tướng quân, tôi rất tiếc vì đã gây ra sự bất tiện cho ông, nhưng tôi phải thi hành mệnh lệnh được giao”

“Tất nhiên rồi” Pokryshkin cười tươi. Ông ta chỉ vào khay bạc “Uống trà nhé?”

“Cảm ơn”

Viên tướng tự mình rót trà thay vì gọi lính vào phục vụ “Đó là huân chương cờ đỏ phải không? Afghanistan à?”

“Vâng, đồng chí tướng quân. Tôi đã ở đó một thời gian”

“Và làm thế nào mà đồng chí kiếm được nó?”

“tôi là quan sát viên đặc biệt trong biệt đội Spetznaz. Chúng tôi đang truy đuổi một nhóm phiến quân nhỏ. Thật không may, chúng thông minh hơn chỉ huy biệt đội nghĩ và anh ta khiến chúng tôi rơi vào bẫy mai phục. Một nửa đội bị giết hoặc bị thương, bao gồm cả chỉ huy biệt đội” Ai mà mang cái chết ra để kiếm huy chương, Bondardenko nghĩ “tôi tiếp quản quyền chỉ huy và gọi hỗ trợ. Trước khi đội quân chủ lực của ta đến bị nhóm phiến quân đã rút lui, nhưng chúng cũng phải để lại 8 cái xác”

“Một chuyên gia liên lạc đã làm thế nào…”

“Tôi tự nguyện. Chúng ta đang gặp khó khăn với liên lạc chiến thuật và tôi quyết định tự mình đến hiện trường tìm hiểu. Tôi không phải là lính chiến đấu thực sự, đồng chí tướng quân, nhưng đã phải tận mắt chứng kiến vài điều. Đây là mối quan tâm khác của tôi với cơ sở này. Chỗ này quá gần với biên giới Afghanistan và đội an ninh của ông có vẻ, tôi không nói là cẩu thả, nhưng có vẻ quá thoải mái”

Pokryshkin gật đầu đồng ý “Lực lượng an ninh thuộc KGB, chắc cậu đã để ý đến điều này. Họ báo cáo với tôi nhưng không tuân thủ tuyệt đối lệnh của tôi. Để nhận được những cảnh báo sớm về những mối đe dọa có thể xảy ra, tôi đang sắp xếp với lực lượng không quân. Trường trinh sát không quân đã sử dụng quanh thung lũng này như là khu vực huấn luyện. Một người bạn cùng lớp với tôi tại Frunze đã sắp xếp trinh sát toàn bộ vùng này. Nếu có bất cứ ai từ Afghanistan muốn tiếp cận cơ sở này thì sẽ phải đi một quãng đường dài và chúng ta sẽ biết trước khi họ đến đây một khoảng thời gian.

Bondarenko thầm đồng ý. Bất kể Pokryshkin có ô dù hay không thì ít nhất ông ta cũng không quên mọi thứ như nhiều viên tướng hay mắc phải

“Vậy, Gennady Iosifovich, chính xác mục đích anh đến đây là gì?” viên tướng hỏi. Bầu không khí đã dịu bớt vì cả hai bên đều thể hiện được khả năng chuyên môn của mình

“Bộ trưởng muốn đánh giá hiệu quả và độ tin cậy hệ thống của ông”

“Với kiến thức laze của cậu?” Pokryshkin nhướng mày hỏi

“Tôi quen thuộc với mảng ứng dụng. Tôi trong đội với Viện sỹ Goremykin phát triển hệ thống liên lạc bằng tia laze mới”

“Thật sao? Chúng tôi cũng có vài thứ đó ở đây”

“tôi không biết điều đó” Bondarenko nói

“Phải, cúng tôi sử dụng chúng cho các tháp bảo vệ, và kết nối với các cơ sở thí nghiệm và nơi làm việc. Thiết lập hệ thống này dễ hơn đường dây diện thoại và cũng an ninh hơn. Phát minh của các cậu chắc chắn đã chứng minh rất hữu ích, Gennady Iosifovich. Chà, cậu biết về nhiệm vụ ở đây, tất nhiên rồi”

“Vâng, đồng chí tướng quân. Chúng ta còn cách mục tiêu gần không?”

“Chúng ta sẽ thử nghiệm hệ thống lớn trong ba ngày tới”

“ồ vậy sao?” Bondarenko thực sự ngạc nhiên

“Ngày hôm qua, chúng tôi mới nhận được lệnh của cấp trên cho kiểm tra. Có lẽ Bộ Quốc Phòng chưa nhận được thông tin đầy đủ. Cậu có ở lại đây quan sát không?”

“tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này được”

“Tuyệt vời” Tướng Pokryshkin đứng dậy “Đi nào, hãy cùng tôi xem mấy kẻ lập dị ở đây”

Bầu trời trong và xanh, nó càng xanh hơn ở lớp khí quyển trên cao này. Bondarenko rất ngạc nhiên thì thấy viên tướng tự mình lái chiếc xe UAZ-469, loại xe jeep của Liên Xô

“Cậu đừng ngạc nhiên, đại tá. Tôi tự mình lái xe vì ở đây chúng tôi không có phòng cho những người không cần thiết và, chà, tôi là phi công chiến đấu. Sao tôi lại tin tưởng giao cuộc sống của tôi cho một thằng nhóc không râu vừa mới học cách sang số? Cậu có thích con đường chúng ta vừa làm không?”

Không tốt lắm, Bondarenko không nói gì khi viên tướng điều khiển xe xuống dốc, con đường rộng 5m và ngay bên ghế hành khách là vực sâu

“Khi con đường bị đóng băng thì cậu nên lái thử!” viên tướng cười lớn

“Chúng ta gần đây rất may mắn vì thời tiết tốt. Mùa thu năm ngoái chúng too chẳng làm gì được ngoài mưa suốt 2 tuần. Năm nay thật bất thường: Giớ mùa đã mang hết mưa sang Ấn Độ, nhưng mùa đông năm nay sẽ khô và trong, rất dễ chịu” ông sang số khi con đường bắt đầu trở nên bằng phẳng. Một chiếc xe tải lao tới, và bánh bên phải của chiếc xe jeep bị đá bên đường đá lên. Bondarenko cố tỏ ra không sợ hãi. Pokryshkin đang trêu chọc anh, nhưng điều này đã được dự đoán trước. Chiếc xe tải đang tăng tốc cách hông xe jeep khoảng một mét. Vị tướng điều khiển xe quay trở lại giữa đường nhựa. Chiếc xe jeep bắt đầu leo ​​lên và ông ta lại sang số.

“Chúng tôi thậm chí không có một văn phòng đàng hoàng ở dây – ít nhấ là tôi không có” Pokryshkin nói. “Ưu tiên mấy vị viện sỹ”

Bondarenko đã thấy chỉ có một tháp canh vào buổi sáng chạy bộ quanh khu cư dân hôm đó. Khi chiếc xe Jeep chỉ còn cách đỉnh dốc vài mét cuối cùng, khu vực thử nghiệm dự án Ngôi Sao Sáng đã ở trong tầm mắt

Có ba điểm kiểm tra an ninh ở đây. Tướng Pokryshkin dừng xe và xuất trình thẻ ở mỗi trạm gác

“Các tháp canh thế nào?” Bondarenko hỏi

“Thay phiên nhau canh gác cả ngày lẫn đêm. Thời tiết ở đây không dễ chịu chút nào. Tôi phải lắp máy sưởi điện trong các tháp canh” viên tướng cười toe toét “Chúng ta có nhiều điện hơn mức sử dụng. Ban đầu chúng tôi cũng có chó làm nhiệm vụ canh gác giữa các hàng rào nhưng rồi chúng tôi phải dừng sử dụng chúng. Hai tuần trước, rất nhiều con chó đã chết cóng. Tôi không nghĩ dùng chúng sẽ hiệu quả. Chúng tôi vẫn còn vài con chó nhưng chúng chỉ đi quanh cùng với lính gác. Tôi sẽ sớm loại bỏ chúng thôi”

“Nhưng…”

“Nhiều miệng ăn quá” Pokryshkin giải thích “Ngay khi tuyết rơi chúng ta sẽ phải dùng trực thăng để chuyển thức ăn. Để nuôi được chó canh gác thì họ phải cho chúng ăn thịt. Cậu có biết điều này sẽ tác động thế nào đến tinh thần của các nhân viên trong căn cứ khi các nhà khoa học không có thịt mà ăn, trong khi chó lại có? Không đáng gây rắc rối vì mấy con chó. Viên chỉ huy KGB cũng đồng ý với tôi. Anh ta đang cố gắng xin phép cấp trên giải quyết tất cả chúng cùng một lúc. Chúng ta đã lắp đèn chiếu sao ( Starlight scopes -đèn nhìn được trong điều kiện ánh sáng yếu) ở tất cả các tháp. Nếu có kẻ đột nhập thì chúng ta có thể nhìn thấy ăn trước cả khi mấy con chó ngửi hay nghe thấy”

“Có tất cả bao nhiêu người trong lực lượng an ninh?”

“Một đại đội bộ binh. 116 lính và sỹ quan, do một trung tá chỉ huy. Mỗi ca canh có ít nhất 20 người. Một nửa ở đây, một nửa ở đồi khác. Mỗi tháp canh luôn có 2 lính túc trực, 4 người đi tuần tra lưu đông và tất nhiên là các chốt kiểm tra phương tiện. Đại tá, khu vực này rất an toàn. Có một đại đội bộ binh được trang bị vũ khí hạng nặng ở trên đỉnh núi này- để đảm bảo an toàn. Chúng tôi đã tiến hành tập trận cho một đội Spetznaz tiến hành tấn công vào tháng 10 năm ngoái. Kết quả tất cả bọn họ đều đã chết trước khi tiến gần được đến phạm vi cách căn cứ 400m. Thực tế có một người trong số họ đã chết thực. Một trung úy mặt búng ra sữa còn suýt nữa ngã từ trên núi Pokryshkin quay lại “Cậu hài lòng chưa?”

“Vâng, đồng chí tướng quân, xin lỗi vì sự quá thận trọng của tôi”

“Không ai trao những ruy băng xinh đẹp kia cho kẻ hèn nhát” viên tướng nhẹ nhàng nói “Tôi là người tôn trọng những ý tưởng mới. Nếu cậu có gì cần nói thì cánh cửa phòng tôi chưa bao giờ đóng”

Bondarenko nhận ra anh đang dần thích Tướng Pokryshkin. Ông ấy ở xa Moscow đủ để không nhiễm phong thái của mấy thằng ngu đầy giọng điệu liêm chính và không giống như hầu hết viên tướng tự cao đến mức ngay cả khi cạo râu cũng nhìn thấy vầng hào quang trên đầu ở trong gương. Có lẽ cơ sở này thực sự có hy vọng. Filitov hẳn sẽ rất vui

“Giống như là một con chuột, với một con đại bàng trên trời” Abdul nhận xét

“Vậy hãy hành động như một con chuột” Cung Thủ bình tĩnh trả lời “Ở trong bóng tối”

Anh nhìn lên chiếc AN-26 đang bay ở độ cao 5000m và chỉ có thể nghe được tiếng động cơ. Thật không may, khoảng cách này quá xa để bắn tên lửa. Các lính bắn tên lửa khác của Mudjaheddin đã bắn hạ nhưng con Antonovs này, nhưng Cung Thủ thì không. Diệt AN-26 anh sẽ giết một lúc 40 tên lính Nga và Liên Xô đang tìm cách sử dụng máy bay vận tải cỡ lớn này để giám sát mặt đất. Điều này khiến cuộc sống của mấy du kích càng khó khăn hơn

Hai người lại theo con đường dọc theo sườn đồi để lên một ngọn núi khác. Mặc dù dưới bầu trời mùa đông trong vắt, hầu hết thung lũng đã sáng, nhưng mặt trời vẫn chưa chạm vào họ. Có một ngôi làng bị đánh bom thành đống đổ nát cạnh một con sông nhỏ. Trước khi bị máy bay ném bom tầm cao tấn công, có thể có hai trăm người sống ở đây. Anh có thể nhìn thấy các miệng núi lửa được sắp xếp không đồng đều, kéo dài từ hai đến ba km. Toàn bộ thung lũng bị đánh bom, và những người không bị giết đều- chạy- trốn-đến-Pakistan, để lại nơi đây chỉ còn hoang tàn. Những chiến sỹ tự do không còn thức ăn, không bệnh viện, thậm chí không có cả nhà thờ để cầu nguyện. Cung Thủ vẫn luôn tự hỏi sao chiến tranh phải tàn khốc vậy. Những người đàn ông chiến đấu với nhau trên chiến trường là một chuyện, vì dành lấy danh dự, đôi khi còn chia sẻ danh dự với kẻ thù mạnh của mình. Nhưng người Nga không chiến đấu theo kiểu đó. Và họ gọi chúng ta là những kẻ man rợ….

Quá nhiều mất mát. Những gì anh đã từng có, hy vọng cho tương lai anh từng nắm giữa, tất cả cuộc sống trước đây của anh mỗi ngày lại trôi xa hơn. Giờ anh chỉ nghĩ đến nó trong giấc mơ- và chỉ cần anh tỉnh dậy, cuộc sống yên bình và tươi đẹp trong giấc mơ sẽ trôi đi như sương mù vào buổi sáng. Nhưng giờ thì ngay cả những giấc mơ ngọt ngào đó cũng đang nhạt nhòa dần. Anh vẫn có thể nhìn thấy mặt vợ, mặt con gái và mặt con trai, nhưng giờ nó đã trở nên giống như bức ảnh, phẳng lặng và thiếu sức sống, tàn nhẫn nhắc anh rằng quá khứ sẽ vĩnh viễn không trở lại. Nhưng ít nhất họ đã cho anh một mục đích sống. Khi anh thông cảm với nạn nhân của mình và tự hỏi liệu Allah có thực sự đồng ý với những gì anh ta đã làm hay không- những hành động khiến anh muốn bệnh trong những ngày đầu- anh có thể nhắm mắt lại trong một lúc và nhắc nhở mình tại sao tiếng hét của mấy thằng Nga đang chết lọt vào tai anh lại chính là sự đền bù ngọt ngào cho những giọt nước mắt của vợ anh khi ấy

“Nó đi rồi” Addul nhắc nhở

Cung Thủ nhìn lại, ánh mặt trời phản chiếu lên chiếc đuôi máy bay đã bay qua sườn núi ở đằng xa. Thậm chí anh đang đứng ở đỉnh sườn núi thì chiếc AN-26 vẫn ở đang bay quá cao. Người Nga không phải là những kẻ ngốc. Họ sẽ không bay hạ độ cao nếu không buộc phải thế. Nếu thực sự muốn hạ được con này, anh sẽ phải tiếp cận gần sân bay hoặc có lẽ phải đề ra chiến lược mới. Cần phải tính toán lại. Cung Thụ bắt đầu suy ngẫm vấn đề trong đầu khi đi bộ dọc theo con đường đá dài vô tận.

“Nó có hoạt động không?” Morozov hỏi

“Đó chính là mục đích của cuộc thử nghiệm này, để xem nó có hoạt động không” viên kỹ sư cấp cao kiên nhẫn giải thích. Ông nhớ lại mình cũng từng trẻ người non dạ và thiếu kiên nhẫn. Morozov quả thực rất có triển vọng. Hồ sơ của anh ta ở trường học đã cho thấy thành tích học tập khủng. Là con trai của một công nhân nhà máy tại Kiev, trí thông minh và học hành chăm chỉ đã giúp anh ta dành được học bổng ở trường danh giá nhất Liên Xô, trở thành sinh viên danh dự và được miễn nghĩa vụ quân sự, điều hiếm khi xảy ra với những người không phải con ông cháu cha

“Và đây là lớp phủ quan học mới…”Morozov cúi mặt cách gương chỉ vài cm và nhìn kỹ. Cả hai đều mặc áo yếm, đeo khẩu trang và găng tay để không làm hỏng bề mặt của taamsp hản quang Số 4

“Cậu đoán đúng rồi, đây là một phần của bài thử nghiệm” viên kỹ sư quay lại “Sẵn sàng”

“Sẵn sàng” một kỹ thuật viên kêu lên

Họ trèo xuống thang vốn được cố định bên cột, rồi đi qua một khoảng trống và đến trước một cái hố tròn sâu được bê tông bao quanh

“Khá sâu đó” anh nhận xét

“Phải, chúng tôi phải xác định các đo tạc cách ly độ rung hiệu quả như thế nào” viên kỹ sư bậc cao lo lắng. Ông ta đang nghe thấy một chiếc xe jeep chạy tới, ông quay người lại và nhìn thấy chỉ huy căn cứ đang dẫn một người vào tòa nhà thiết bị laze. Ông đánh giá, đó là một vị khách khác đến Moscow. Làm sao có thể làm việc khi mà luôn bị chọc gậy bánh xe thế này

“Cậu đã gặp Tướng Pokryshkin bao giờ chưa?” ông hỏi Morozov

“Chưa. Ông ấy là người như thế nào?”

“Tôi đã gặp trong tình huống tồi tệ hơn. Giống như hầu hết mọi người, ông ấy nghĩ rằng tia laze là phần quan trọng. Bài học số 1, Boris Filipovich: Chính những chiếc gương mới là phần quan trọng- nó đó và và máy tính. Những tia laze này vô dụng trừ khi nó được tập trung năng lượng vào một điểm đặc biệt trong không gian” Bài học này nói cho Morozov biết phần quan trọng của dự án này đang do người đàn ông này chịu trách nhiệm, nhưng viên kỹ sư trẻ đã biết về bài học thực sự – toàn bộ hệ thống phải vận hành hoàn hảo. Bất kể phần nào gặp trục trặc, nó sẽ biến những thiết bị đắt tiền nhất của Liên Xô trở thành đống đồ chơi lố bịch.