← Quay lại trang sách

Chương 5 MẮT RẮN & MẶT RỒNG

Chiếc Boeing cải hoán này có 2 tên. Ban đầu nó có tên là Máy Bay Hỗ Trợ Quang Học Trên Không (Airborne Optical Adjunct- AOA), giờ thì nó được gọi là Người Đẹp Hổ Mang (Cobra Belle), ít nhất cái tên nghe cũng dễ chịu hơn. Chiếc máy bay có thân rộng này chủ yếu dùng để đặt kính thiên văn hồng ngoại vốn được thiết kế riêng, mà chỗ đặt nó cũng chiếm gần hết chiề ngang của máy bay. Tất nhiên, các kỹ sư đã thực hiện một số sửa đổi trong thiết kế máy bay, làm cao phần thân sau buồng lái, tạo thành một cái bướu khó coi và phần nhô ra chiếm một nửa chiều dài thân máy bay. Điều này khiến chiếc boeing 767 này trông giống như một con rắn bị mắc kẹt ở cổ họng khi đang cố nuốt chửng một thứ gì to lớn lắm

Tuy nhiên, thứ khiến chiếc máy bay này nổi bật chính là dòng chữ ở đuôi: QUÂN ĐỘI HOA KỲ. Cái chữ này, vốn khiến lực lượng không quân rất tức giận, là kết quả của tầm nhìn xa hoặc coi là cố chấp của một bộ phận trong Lục Quân, ngay từ những năm 70 đã không ngừng tiến hành nghiên cứu về phòng thủ tên lửa đạn đạo, và trong đống đồ thuộc “Cửa hàng sở thích” của họ (những thứ như cái máy bay này chẳng hạn) đã phát minh ra cảm biến hồng ngoại để sử dụng trên AOA

Nhưng giờ nó cũng là một phần trong dự án của Không quân có mật danh là RẮN HỔ MANG (Cobra), được kết nối với radar Cobra Dane tại Shemya và thường bay với một máy bay có tên là Cobra Ball (Quả cầu Hổ Mang)- một con boeing 707 cải hoán – vì Cobra là mật danh của tên chung cuẩ cả hệ thống được thiết kế nhằm định vị toàn bộ tên lửa Liên Xô. Bên lục quân cực kỳ hài lòng vì Không Quân cần họ hỗ trợ, dù vẫn cẩn thận đề phòng những âm mưu đánh cắp chương trình của họ, vốn chưa bao giờ ngừng nghỉ

Đội bay đang kiểm tra các thiết bị của máy bay vì họ có nhiều thời gian, đều được hãng Boeing cung cấp. Từ trước đến nay Lục quân kiên quyết không cho Không quân vào buồng lái. Viên phi công phụ, một cựu lính không quân, lướt ngón tay trên danh sách những thứ phải kiểm tra và báo cáo từng thứ với giọng điệu bình tĩnh và trôi chạy, trong khi phi công chính và kỹ sư máy bay nhấn nút và kiểm tra đồng hồ để để đảm bảo máy bay an toàn

Phần tệ nhất của nhiệm vụ lần này là thời tiết trên mặt đất rất xấu. Shemya, hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Aleutian ở phía tây, dài 4 dặm và rộng 2 dặm, điểm cao nhất trên đảo cao 283m tính từ mặt biển xanh xám. Ngay trong trường hợp thời tiết bình thường ở quân đảo Aleutian, thì những sân bay thông thường cũng sẽ đóng cửa. Mỗi lần gặp thời tiết xấu trên quần đảo này, đội bay lại chỉ ước mơ có Amtrak (Hệ thống đường sắt vận tải liên bang Mỹ). Đám lính ở căn cứ này thường tin rằng lý do duy nhất để người Nga tiến hành thử nghiệm ICBM (tên lửa đạn đạo xuyên lục địa) trên Biển Okhotsk là ddeeer tra tấn nhân viên giám sát Mỹ càng nhiều càng tốt. Thời tiết hôm nay không tệ, bạn gần như nhìn htayas phần cuối đường bay và những ánh đèn xanh được bao quanh bởi những đám sương mù. Giống như hầu hết các phi công, đội bay thích thời tiết ban ngày hơn, nhưng mùa đông ở đây là một ngoại lệ. Viên phi công tính toán vận may của mình: Độ cao mây khoảng 1500m và trời chưa mưa. Gió tạt cũng không phải là vấn đề, nhưng ở đây gió có bao giờ thổi khi bạn muốn đâu- hoặc nói chính xác hơn là những người xây dựng đường băng này không biết hoặc không quan tâm đến việc gió cũng làm một nhân tố tác động đến chuyến bay

“Tháp Shemya, đây là Charlie Bravo, chuẩn bị đi taxi”

“Charlie Bravo, anh có thể đi taxi. Hướng gió là 2-5-0 tốc độ 15 hải lý” Tháp không lưu không phải nói rằng Cobra Beller là chiếc máy bay duy nhất trên đường băng. Hiện tại con boeing 767 này là chiếc máy bay duy nhất ở căn cứ. Theo kế hoạch ban đầu, nó được điều đến California để tiến hành thử nghiệm và đã vội vàng đến đây chỉ 24 giờ trước

“Đã hiểu. Charlie Bravo đang lăn bánh” 10 phút sau chiếc Boeing bắt đầu vào đường băng, sẵn sàng bay tiếp để thực hiện nhiệm vụ khác được giao

20 phút sau AOA đã đạt độ cao 45.000 feet và bước vào chuyến bay chuyến bay êm ái mà các khách hàng trên máy bay đã biết trước, nhưng thay vì bắt đầu được phục vụ đồ uống hay bữa trưa thì mọi người trên máy bay này tháo dây an toàn và bắt đầu làm việc.

Khởi động thiết bị, các máy tính cần tính toán lại, lập các kết nối dữ liệu và kiểm tra các giao tiếp âm thanh. Máy bay được trang bị mọi hệ thống liên lạc mà con người biết đến và sẽ có một đội ngũ năng lực phi thường nếu chương trình đó của Bộ Quốc Phòng –đạt được tiến bộ như mong đợi ban đầu. Người chỉ huy chiếc máy bay này là một lính pháo binh có bằng thạc sỹ thiên văn học tại Đại học Texas. Trước đây ông từng chỉ huy một đại đội tên lửa đất đối không Patriot ở Đức. Khi người ta nhìn thấy máy bay thì hầu hết mọi người đều muốn lái nó, nhưng mong muốn của ông luôn là bắn tan nó trên bầu trời. Mối quan tâm của ông đối với tên lửa đạn đạo cũng vậy, và đã hỗ trợ cải tiến tên lửa Patriot để không chỉ bắn hạ máy bay Liên Xô mà còn bắn hạ mọi tên lửa khác. Điều này cũng khiến ông quen thuộc với mọi thiết bị theo dõi tên lửa

Vị đại tá đang cầm bản nhiệm vụ từ trụ sở DIA (Defense Intelligence Agency – Cơ quan tình báo quốc phòng) ở Washington thông báo với ông rằng trong 4 giờ 16 phút nữa, Liên Xô sẽ bắn thử tên lửa đạn đạo xuyên lục địa SS-25 ICBM. Bản nhiệm vụ không giải thích sao DIA có được thông tin này, nhưng viên đại tá cũng hiểu rằng chắc chắn thông tin đó không thể đọc được trên tờ quảng cáo Izvestia. Nhiệm vụ của Cobra Bella là theo dõi vụ phóng này, đánh chặn mọi thông tin đo từ xa do thiết bị thử tên lửa gửi về và quan trọng nhất là chụp ảnh đầu đạng đang bay. Dữ liệu thu thập được sau đó sẽ được phân tích để xác định khả năng của tên lửa, đặc biệt là độ chính xác của đầu đạn, vốn được Washington quan tâm nhất

Là người chỉ huy nhiệm vụ này, viên đại tá không có nhiêu việc để làm. Bảng điều khiển của ông là một tấm panel đầy những ánh đèn màu hiển thị tình trạng của toàn bộ hệ thống trên máy bay. Do chiếc AOA là một trang bị khá mới trong kho vũ khí nên mọi thiết bị trên máy bay vẫn hoạt động rất tốt. Hôm nay chỉ có một thứ “có vấn đề” là liên kết dữ liệu sao lưu (backup), và một kỹ thuật viên đang cố gắng kết nối lại nó tron khi viên đại tá nhâm nhi cà phê. Dù ông không phải làm gì nhưng vẫn phải thể hiện sự quan tâm, nếu ông bắt đầu trông chán nản thì sẽ thành tấm gương xấu cho lính dưới quyền. Ông thò tay vào túi có khóa kéo trên tay áo của bộ đồ bay và lấy ra một kẹo cao su, thứ này sẽ giúp ích cho sức khỏe hơn là mấy điếu thuốc. Ông hút thuốc từ khi còn là một trung úy, nhưng viên nha sỹ của căn cứ lại nói rằng kẹo giúp ông giảm hút thuốc nhưng lại không tốt cho răng. Viên đại tá nhai kẹo trong 5 phút rồi quyết định phải làm gì đó. Ông tháo dây an toàn và bước vào buồng lái phía trước

“Chào buổi sáng, mọi người” giờ là 0004-Lima hay là 12.04 mới qua nửa đêm được 4 phút theo giờ địa phương

“Chào buổi sáng, đại tá” viên phi công trả lời thay cho đội bay “Mọi thứ phía sau vẫn hoạt động bình thường chứ sir?”

“Vẫn ổn. Thời tiết ở khu vực giám sát thế nào?”

“Có những đám mây rất dày ở độ cao 12.000 tới 15.000m” sỹ quan hoa tiêu trả lời, giơ một bức ảnh chụp vệ tinh lên “Hướng gió 3-2-5, tốc độ 30 hải lý. Hệ thống định vị đã kiểm tra hành trình với trạm theo dõi ở Shemya” cô nói thêm. Bình thường chiếc 767 được vận hành bởi một phi hành đoàn có 2 sỹ quan, nhưng không phải lần này. Kể từ khi chiếc máy bay 007 của Hãng hàng không Korean Air bị Liên Xô bắn hạ, mọi chuyến bay qua phía tây Đại Tây Dương đều đặc biệt cẩn thận với bộ điều hướng. Với Cobra Belle còn phải cẩn thận gấp đôi; Liên Xô ghét tất cả các thiết bị thu thập thông tin tình báo. Họ không bao giờ tiến vào trong phạm vi 50 dặm cách lãnh thổ Liên Xô, cũng không bao giờ đi vào vùng nhận dạng phòng không của người Nga, nhưng đã hai lần Liên Xô cử máy bay chiến đấu tỏ thái độ cho AOA biết là họ đang chú ý đến nó

“Chà, chúng ta không nên đến quá gần” viên đại tá nói. Ông đang đứng giữa viên phi công chính và phụ để nhìn ra cửa sổ. Cả hai động cơ phản lực cánh quạt (turbofan) đều hoạt động tốt. Ông thích sử dụng máy bay 4 động cơ cho các chuyến bay đường dài trên biển. nhưng đây không phải là thứ ông có quyền quyết định. Viên sỹ quan hoa tiêu nhướng mày khi thấy đại tá quan tâm như vậy. Đại tá vỗ vai cô như một lời xin lỗi. Đến lúc rời khỏi đây rồi

“Mất bao lâu để đến khu vực quan sát?”

“3 giờ, 17 phút, sir. 3 giờ 39 phút để dến tâm vòng tròn”

“Tôi đoán là tôi có thể chợp mắt một chút rồi” viên đại tá nói khi ra đến cửa, ông chủ động đóng cửa lại và đi về phía đuôi và đi qua chiếc kính viễn vọng được lắp đặt ở khoang chính. Sao giờ phi hành đoàn bay toàn người trẻ thế nhỉ? Họ có thể nghĩ mình cần ngủ một giấc thay vì buồn chán đến chết mất.

Ở phía trước, viên phi công chính và phụ nhìn nhau hiểu biết. Lão già không tin chúng ta lái được chiếc máy bay chết tiệt này, đúng không? Họ điều chỉnh tư thế ngồi, vì chiếc máy bay đang để chế độ lái tự động nên họ mặc sức quan sát những ánh đèn nhấp nháy từ những chiếc máy bay khác

Giống như các nhà khoa học khác tại phòng điều khiển, Morozov mặc chiến áo khoác trắng của phòng thí nghiệm với thẻ an ninh ghim trên đó. Anh vẫn đang trong thời gian thử việc và nhiệm vụ của anh trong Đội kiểm soát gương có lẽ cũng chỉ tạm thời dù anh bắt đầu đánh giá cao tầm quan trọng của nhóm này trong toàn bộ dự án. Ở Moscow, anh đã học về nguyên lý hoạt động của máy phát laze và thực hiện một số thí nghiệm ấn tượng với các mô hình thực nghiệm, nưng anh chưa bao giờ thực sự hiểu thực tế là khi năng lượng được phát ra từ đầu trước của máy phát thì mới chỉ là khởi đầu công việc. Bên cạnh đó, dự án Ngôi Sao Sáng đã thực sự ạo ra một bước đột phá về sức mạnh của tia laze

“Tính toán lại” giọng viên kỹ sư cao cấp truyền từ tai nghe

Họ đang kiểm tra hiêu suất của hệ thống bằng cách để các tấm gương theo dõi một ngôi sao xa. Không quan trọng là ngôi sao nào, họ chọn ngẫu nhiên trong mỗi lần kiểm tra

“Nó thực sự là một chiếc kính thiên văn cmn tuyệt vời, phải không?” viên kỹ sư ní, trong khi đang nhìn vào màn hình

“Ông đang quan tâm đến độ ổn định của hệ thống, tại sao thế?”

“Chúng ta yêu cầu hệ thống này phải có độ chính xác cao, như cậu thấy đấy. Chúng ta chưa bao giờ kiểm tra toàn bộ hệ thống. Chúng ta có thể dễ dàng theo dõi các vì sao, nhưng…” ông nhún vai “Chương trình này vẫn còn rất mới mẻ, bạn của tôi, giống như cậu”

“Sao các ông không sử dụng radar để chọn một vệ tinh và theo dõi nó?”

“Câu hỏi hay” ông già cười toe toét “Tôi cũng tự hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng nó phải liên quan đến thỏa thuận kiểm soát vũ khí hoặc cái gì đó vô nghĩa tương tự. Đến lúc nào đó, họ sẽ bảo chúng ta là chỉ cần họ cung cấp cho chúng ta tọa độ mục tiêu thông qua đường dây trên đất liền là đủ. Chúng ta không cần phải tự mình lấy dữ liệu. Vớ vẩn!” Ông kết luận

Morozov dựa lưng vào ghế nhìn xung quanh. Bên kia căn phòng, Đội kiểm sát laze đang lo lắng bận rộn cùng với một nhóm lính mặc quân phục đứng phía sau đang thì thầm. Tiếp đến, anh kiểm tra đồng hồ đếm ngược còn 63 phút cho đến khi buổi kiểm tra bắt đầu. Từng người một, các kỹ thuật viên lần lượt vào phòng vệ sinh. Anh không thấy có nhu cầu và ông Sếp trưởng phòng cũng thế, ông ấy cuối cùng cũng tự thông báo rằng ông hài lòng với hệ thống của mình và đặt mọi thứ vào trạng thái sẵn sàng.

Ở độ cao 22.300 dặm trện mực nước biển Ấn Độ Dương, tại một điểm cố định trong quỹ đạo không đồng bộ địa lý, có một vệ tinh của Chương trình Hỗ trợ Quốc phòng Hoa Kỳ (American Defense Support Program). Kính viễn vọng Schmidt hội tụ cassegrain khổng lồ của của vệ tih này luôn hướng về Liên Xô và nhiệm vụ của nó là đưa ra cảnh báo sớm bất kỳ tên lửa Nga nào khai hỏa hướng về phía Mỹ. Dữ liệu mà nó thu thập được kết nối với trạm chuyển tiếp Alice Springs, Úc và sau đó được truyền tới các cơ sở quân sự trên khắp Hoa Kỳ. Điều kiện quan sát tại thời điểm này rất tuyệt vời. Một nửa trái đất nằm trong tầm nhìn của nó chìm trong bóng tối và vào mùa đông khô hanh lạnh giá thế này thì ngay cả nguồn nhiệt nhỏ nhất cũng có hiện lên vô cùng rõ nét

(Cassegrain là sự kết hợp của gương cầu lõm sơ cấp và gương cầu lồi thứ cấp, thường được sử dụng trong kính thiên văn quang học và ăng-ten vô tuyến, đặc điểm chính là đường quang tự gập lại, so với khẩu độ lối vào gương chính của hệ thống quang học.)

Như thường lệ, các kỹ thuật viên giám sát các vệ tinh thuộc Chương Trình Hỗ Trợ Quốc Phòng tại Sunnyvale, California ngồi đếm các cơ cở công nghiệp được vệ tinh chụp ảnh để giải trí. Đây là Nhà máy Thép Lenin ở Kazan và đây là nhà máy lọc dầu lớn ở Moscow và đây là…

“Chú ý” một trung sỹ thông báo “Chúng ta có một vầng hào quang năng lượng cao ở Plesetsk, giống như một tên lửa được phóng từ một bãi thử tên lửa đạn đạo xuyên lục địa (ICBM)”

Viên thiếu tá làm nhiệm vụ đêm nay đã ngay lập tức gọi điện tới “Cung điện pha lê” (Crystal Palace), trụ sở của NORAD (North American Aerospace Defense Command – Bộ Tư lệnh Phòng không Bắc Mỹ) dưới chân núi Cheyenne, Colorado để xác nhận rằng họ cũng nhận được những dữ liệu vệ tinh này. Tất nhiên là họ cũng nhận được thông tin

“Đây chính là vụ thử tên lửa mà họ đã nói với chúng ta” ông tự nhủ

Họ nhìn thấy ánh sáng chói lóa hình thành do ống xả của tên lửa bắt đầu dịch chuyển về phía đông, sau đó tên lửa đi vào đường bay đạn đạo theo hình vòng cung, đó là lý do tại sao tên lửa được đặt tên như vậy. Viên thiếu tá thông thạo đặc tính của tất cả các loại tên lửa Liên Xô. Nếu đây là loại SS-25 thì đầu đạn của nó sẽ tách ra….ngay bây giờ

Một tia sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện trên màn hình trước mặt, đó là một quả cầu lửa lớn có đường kính sáu trăm thước (yard). Camera đang quay trên quỹ đạo thay đổi độ nhạy cơ học trong nháy mắt và cảm biến của nó đã thay đổi độ nhạy sau khi gặp phải sự bùng nổ năng lượng nhiệt đột ngột. Ba giây sau, nó đã dò thấy nhóm mảnh kim loại nóng rơi về phía trái đất theo hình vòng cung

“Có vẻ như nó phát nổ” viên trung sỹ nhận xét điều mà ai cũng thấy “Quay trở lại bàn vẽ và thiết kế lại nó, mấy thằng Ivan chết tiệt”

“Vẫn chưa giải quyết được vấn đề của tên lửa giai đoạn hai” viên thiếu tá nhận xét. Ông bỗng nổi lên câu hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi cũng không quan tâm lắm. Liên Xô vội vã sản xuất SS-25 và thậm chí triển khai nó trên các toa tàu để làm cho nó cơ động, nhưng tên lửa nhiên liệu rắn của họ vẫn gặp vấn đề. Viên thiếu tá cảm thấy vui vì điều đó. Chỉ cần có một vấn đề nhỏ về độ tin cậy của tên lửa, thì việc sử dụng nó sẽ không chắc chắn. Và cái sự không chắc chắn này vẫn là sự đảm bảo hòa bình tốt nhất

“Lâu Đài Pha Lê, chúng tôi nghĩ răng vụ thử này đã thất bại sau khi phóng 57 giây. Có phải Cobra Belle đang theo dõi vụ thử này không?”

“Đúng rồi” viên sỹ quan đầu dây bên kia trả lời “Chúng tôi sẽ báo họ quay về”

“Được rồi. Ngủ ngon, Jeff”

Trên máy bay Cobra Belle, 10 phút sau, viên chỉ huy nhiệm vụ xác nhận đã nhận được chỉ thị và ngắt đường dây radio. Ông kiểm tra đồng hồ và thở dài. Ông không cảm thấy muốn quay lại Shemya. Viên đại úy chịu trách nhiệm phần cứng đề nghị họ có thể sử dụng thời gian này để hiệu chỉnh thiết bị. Đề nghị có lý và được chấp nhận. Chiếc máy bay và phi hành đoàn đều là mới nên ai cũng cần có kinh nghiệm thực tế. Hệ thống camera ở trạng thái chỉ thị mục tiêu hoạt động. Một máy tính ghi lại tất cả các mục tiêu năng lượng được phát hiện bởi kính thiên văn và chỉ tìm kiếm các mục tiêu hoạt động đó. Các kỹ thuật viên trên màn hình theo dõi khi Chỉ báo Mục tiêu Di chuyển nhanh chóng loại bỏ các ngôi sao và bắt đầu tìm thấy một vài vệ tinh ở độ cao thấp và các mảnh vụn không gian quay quanh quỹ đạo. Hệ thống camera này cực nhạy và có thể phát hiện nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể con người từ cách xa cả ngàn dặm, vì vậy chúng bắt mục tiêu rất nhanh. Máy ảnh sẽ khóa từng cái một và lưu trữ hình ảnh của chúng dưới dạng kỹ thuật số trên băng máy tính. Mặc dù đây chỉ là một buổi huấn luyện nhưng những dữ liệu này vẫn được truyền về Bộ Tư lệnh Phòng không Bắc Mỹ (NORAD) để cập nhật vào hồ sơ thông tin ban đầu của các vật thể trên quỹ đạo.

“Sự đột phá về công suất đầu ra các ông đã tạo ra thật đáng kinh ngạc” Đại á Bondarenko nhẹ nhàng nói

“Phải” Tướng Pokryshkin đồng ý “Thật ngạc nhiên khi điều đó đã xảy ra, phải không? Một trong những kẻ lập dị của tôi phát hiện ra điều gì đó và nói với một người khác, rồi người này lại nói với một người khác nữa và người thứ ba này lại nói điều gì đó rằng nó đã hoạt động với người thứ nhất và cứ thế. Chúng ta đã quy tụ được những bộ não xuất sắc nhât đất nước này nhưng quá trình khám phá những thuộc về khoa học như va đầu ngón chân vào ghế. Thật kỳ cục. Nhưng chính vì thế nên nó mới càng thú vị. Gennady Iosifovich, đây là điều tôi cảm thấy thú vị nhất kể từ khi tôi được bay. Nơi này sẽ thay đổi thế giới. Sau 30 năm làm việc, chúng ta có thể đã tìm ra một cơ sở của hệ thống phòng thủ bảo vệ Đất Mẹ khỏi các cuộc tấn công bằng tên lửa của đối phương. “

Bondarenko nghĩ đây đúng là một sự cường điệu nhưng bài kiểm tra sẽ bóc trần việc này thôi. Dù sao thì Pikryshkin cũng là người thích hợp nhất cho công việc này. Viên tướng phi công chiến đấu này là thiên tài trong việc dẫn dắt các nỗ lực của đám nhà khoa học và kỹ sư vốn cũng có tính tự kiêu tự đại như một cỗ xe tăng chiến đấu nhưng mong manh hơn. Khi nào phải hù dọa họ, ông ta hù dọa. Khi nào phải dỗ dành thì ông ta dỗ dành. Đối với họ, ông là người cha, người chú và người anh em. Chỉ có trái tim hào sảng của người Nga mới có thể làm được như thế. Viên đại tá tin rằng viên phi công chiến đấu này đã được đào tạo tốt cho nhiệm vụ này và Pokryshkin hẳn là một vị chỉ huy không quân xuất sắc. Rất khó để đạt được điểm cân bằng giữa tạo áp lực và khuyến khích, nhưng người đàn ông này đã làm việc đó tự nhiên như hơi thở hàng ngày. Bondarenko quan sát rất kỹ lời nói và hành động của ông, đều là những bài học rất bổ ích cho sự nghiệp của anh sau này

Phòng điều khiển nằm tách biệt với tòa nhà lắp đặt máy laze, không gian quá nhỏ so với khối lượng nhân sự và máy móc của nó. Có hơn 100 người thuộc phòng điều khiển- trong đó 60 người là tiến sỹ vật lý- và ngay cả những người được gọi là kỹ thuật viên cũng có thể đến bất kỳ trường học nào của Liên Xô để giảng dạy. Họ đang ngồi ở bàn làm việc hoặc đi bộ xung quanh. Hầu hết đều hút thuốc và hệ thống máy điều hòa làm mát bằng hệ thống máy tính đang hoạt động hết công suất để lọc không khí. Khắp nơi đều có màn hình kỹ thuật số. Hầu hết hiển thị thời gian: Giờ chuẩn Greenwich, để theo dõi vệ tinh; giờ địa phương và tất nhiên có giờ chuẩn Moscow. Những màn hình khách hiển thị tọa độ của vệ tinh mục tiêu Cosmos-1810 có mã vệ tinh quốc tế là 1986-102A. Nó được phóng lên quỹ đạo tại Tyuratam vào ngày 26.12.1986 và vẫn hoạt động cho đến ngày nay vì bị sai quỹ đạo. Kết quả đo từ xa chỉ ra rằng hệ thống điện của nó vẫn đang hoạt động, nhưng quỹ đạo của nó đang suy thoái từ từ và độ cao hiện tại của nó tại điểm thấp nhất chỉ còn cách mặt đất 180km. Giờ nó đang tiến đến điểm nguy hiểm, ngay phía trên Ngôi Sao Sáng

“Tăng điện!” Viên kỹ sư trưởng hét lên loa “Lần kiểm tra hệ thống cuối cùng”

“Camera theo dõi đã hoạt động” một kỹ thuật viên báo cáo. Những chiếc loa gắn trên tường khiến giọng anh vang khắp phòng “chất làm lạnh chảy bình thường”

“Bộ điều khiển theo dõi gương đã vào chế độ tự động” viên kỹ sư ngồi cạnh Morozov thông báo. Người kỹ sư trẻ ngồi trên mép ghế xoay, nhìn chằm chằm vào màn hình TV vẫn còn đen xì

“Chương trình máy tính điều khiển hệ thống đang vào chế độ tự động” người thứ ba báo cáo

Bondarenko nhấp một ngụm trà, cố gắng giữ mình tĩnh nhưng không thể. Anh luôn muốn được có mặt trong một cuộc phóng tên lửa không gian, nhưng chưa bao giờ được chuẩn bị tham gia. Lần kiểm tra này giống y một cuộc phóng tên lửa không gian nên anh cực kỳ phấn khích. Xung quanh anh mọi máy máy và con người đang kết hơp trơn tru với nhau để tạo thành một thực thể duy nhất phấn đấu cho một mục tiêu đã đề ra, từng người một thông báo về sự sẵn sàng của cả bản thân và thiết bị

“toàn bộ hệ thống laze đã đã đạt công suất cực đại và sẵn sàng hoạt động”

“Chúng tôi đã sẵn sàng bắn” kỹ sư trưởng dự án kết luận. Tất cả mọi con mắt đều hướng về phía bên phải tòa nhà, nơi đội phụ trách camera theo dõi đã hướng thiết bị của họ vào một điểm nào đó tại đường chân trời hướng tây bắc. Một đốm sáng xuất hiện, và từ từ đi lên bầu trời đêm

“Đánh chặn mục tiêu!”

Ngồi kế bên Morozov, viên kỹ sư nhấc tay ra khỏi bảng điều khiển để đảm bảo rằng anh ta không bấm nhầm. Đền báo “tự động/automatic” nhấp nháy liên tục

Cách đó hai trăm mét, sáu tấm gương được bố trí xung quanh tòa nhà thiết bị laser quay vào nhau, quay đến một vị trí gần như vuông góc với mặt đất, và theo dõi một mục tiêu phía trên đường chân trời nhấp nhô sau dãy núi. Bên ngọn đồi, bốn tấm gương chụp ảnh cũng đang quay. Bên ngoài, còi điện vẫn đang vang lên và đèn cảnh báo xoay liên tục nhấp nháy để cảnh báo tất cả những người bên ngoài rời khỏi và không đến gần tòa nhà thiết bị laze Trên màn hình TV bên cạnh bàn điều khiển của kỹ sư trưởng đặt tấm ảnh của vệ tinh Cosmos-1810. Ông và ba nhân viên khác phải xác định mục tiêu bằng mắt thường như là bảo hiểm cuối cùng chống lại những sai lầm.

“Đó là Cosmos-1810” viên đại úy đang nói với Đại tá phụ trách máy bay Cobra Belle “Một vệ tinh do thám đã bị lỗi. Hẳn bị lỗi động cơ quay trở lại bầu khí quyển – không hoạt động khi được yêu cầu, vì vậy nó không quay trở lại. Quỹ đạo của nó đang xuống dần và tồn tại trong bốn tháng. Nó vẫn ở đó . Gửi dữ liệu đo từ xa. Theo như chúng tôi biết, không có thông tin quan trọng nào, ngoài việc báo với người Nga rằng nó vẫn ở trong không gian”

“Các tấm pin mặt trời của nó chắc hẳn vẫn đang hoạt động” viên đại tá nhận xét. Độ nóng phát ra từ máy phát nội bộ

“Vâng, tôi tự hỏi tại sao họ không tắt nó đi…dù sao thì nhiệt độ trên vệ tinh, ồ khoảng 15 độ C hoặc hơn. Nhiệt độ xung quanh của nó rất thấp, nên rất dễ phát hiện. Nếu Dưới ánh nắng mặt trời, chúng ta không thể phân biệt được đâu là nhiệt lượng tỏa ra từ vệ tinh và đâu là nhiệt lượng do mặt trời tỏa ra…”

Các tấm gương của dãy máy phát laze đang từ từ theo dõi mục tiêu, nhưng chuyển động có thể nhìn thấy trên 6 màn hình TV. Mỗi máy laze công suất thấp phản ánh trên một tấm gương, tìm kiếm mục tiêu… Ngoài việc nhắm tới toàn bộ hệ thống, nó còn cung cấp hình ảnh có độ phân giải cao bên bảng điều khiển lệnh. Danh tính của mục tiêu giờ đã được xác định. Viên kỹ sư trưởng xoay chìa khóa đến nấc “cho phép” để khởi động toàn bộ hệ thống. Ngôi Sao Sáng giờ đây không còn bị con người thao túng và hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của tổ hợp máy tính chính tại căn cứ

“Mục tiêu đã khóa” Morozov nói với viên kỹ sư cao cấp. Ông ta gật đầu đồng ý. Phạm vi hiển thị nhanh chóng giảm xuống khi vệ tinh tiến dần về phía họ, chuyển động theo quỹ đạo vòng tròn theo hướng hủy diệt ở tốc độ 18.000 dặm/giờ. Hình ảnh họ nhìn thấy là một đốm sáng gần như hình elip. Trong không gian không có nhiệt, nó có màu trắng do nhiệt tỏa ra bên trong, nằm ở trung tâm của các chữ thập, giống như một quả ô liu trắng ở trung tâm của tầm ngắm súng.

Tất nhiên là họ không nghe thấy gì cả. Tòa nhà máy laze không những cách nhiệt mà còn cách âm. Họ cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì dưới mặt đất. Nhưng, khi theo dõi màn hình TV trong tòa nhà điều khiển, hơn 100 con người đang nắm chặt tay

“Cái quái thì thế!” viên đại úy hét lên. Hình ảnh Cosmos -1810 bất ngờ rực sáng như mặt trời. Máy tính ngay lập tức điều chỉnh độ nhạy của nó, nhưng trong vài giây, nó không theo kịp sự thay đổi nhiệt độ của mục tiêu.

“Cái quái gì đã bắn…sir, đó không thể là luồng nhiệt tóa ra từ bên trong vệ tinh được” Viên đại úy gõ lệnh trên bàn phím để đọc nhiệt độ bề mặt của vệ tinh. Bức xạ hồng ngoại là một hàm bậc bốn. Nhiệt lượng do một vật tỏa ra là bình phương nhiệt độ của vật đó. “Sir, nhiệt độ mục tiêu đã tăng lên từ 15 độ C đến…có thể như 1800 độ C chỉ trong 2 giây. Vẫn đang tăng…đợi chút, nó đang giảm- không, nó lại tăng lên một cách bất thường, giống như…giờ nó đang rơi. Cái quái gì thế?”

Ngồi bên trái anh, viên đại tá bắt đầu bấm số đến trạm chỉ huy, kích hoạt đường dây liên lạc vệ tinh được mã hóa đến Núi Cheyenne. Ông nói chuyện một cách nghiêm túc, giọng điệu của đúng người lính chuyên nghiệp khi gặp những chuyện khủng khiếp nhất. Viên đại tá biết chính xác ông vừa nhìn thấy gì

“Crystal Palace, đây là Cobra Belle. Sẵn sàng nhận thông tin khẩn cấp đặc biệt”

“Sẵn sàng”

“Chúng tôi đã chứng kiến một sự kiện có năng lượng cao. Nhắc lại, chúng tôi đã dò được một sự kiện có năng lượng cao. Cobra Belle thông báo về một vụ Dropshot/ Bắn hạ tức thì. Xác nhận” Ông quay lại viên đại úy và mặt tái mét

Tại trụ sở NORAD, viên sỹ quan cấp cao trực cao phải nhanh chóng kiểm tra trong trí nhớ ý nghĩa của từ Drop-shot. Hai giây sau, anh ta thốt lên “Ôi Chúa ơi” ngay tại đường dây và tiếp “Cobra Belle, chúng tôi xác nhận thông tin. Chúng tôi xác nhận Dropshot của ông. Chúng tôi sẽ yêu cầu hướng dẫn ngay, xin giữ máy. Ôi Chúa ơi” anh ta lặp lại câu cảm thán và quay viên phó “Chuyển cảnh báo Dropshot tới NMCC (Trung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia) và báo họ chuẩn bị nhận dữ liệu cứng. Tìm đại tá Welch và báo cho ông ấy mật mã ngay” Viên cấp phó ngay lập tức nhấc máy nhấn một mật mã để kết nối cho Sếp cao nhất ở đây, Tư lệnh Bộ Tư lệnh Phòng không Bắc Mỹ CINC-NORAD

“Vâng?” một giọng nói khan khan trên điện thoại

“Tướng quân, tôi là đại tá Henriksen. Cobra Belle vừa thông báo Báo Động Dropshot. Họ nói rằng họ vừa nhìn thấy một sự kiện có năng lượng cao”

“Đã thông báo cho NMCC chưa?”

“Rồi, sir và chúng tôi cũng đang gọi cho Doug Welch”

“Đã có dữ liệu chưa?”

“khi ngài đến đây thì đã sẵn sàng”

“Tốt lắm, đại tá. Tôi đang trên đường tới. Điều ngay một con chim tới Shemya để bay cùng cái máy bay của lục quân đó”

Trên máy bay Cobra Belle giờ đang nói với sỹ quan liên lạc, ra lệnh cho anh ta gửi mọi thứ họ có cho NORAD và Sunnyvale qua liên lạc kỹ thuật số. Nhiệm vụ này được hoàn thành trong chưa đầy 5 phút. Nhiệm vụ tiếp theo là ra lệnh cho cả đội bay về Shemya. Họ vẫn còn nhiên liệu cho hơn 2 giờ giám sát nữa nhưng ông thấy rằng đêm nay chẳng còn sự kiện gì xảy ra nữa. Đến thời điểm này là đủ rồi. Vị đại tá đã may mắn được chứng kiến ​​một cảnh tượng mà trong lịch sử loài người hầu như chưa từng thấy. Ông nhìn thấy thế giới đang thay đổi, nhưng không giống như hầu hết mọi người, Ông hoàn toàn hiểu ý nghĩa của sự thay đổi này. Ông tự nhủ đó là một vinh dự lớn, nhưng thà không nhìn thấy còn hơn

“Đại úy, bọn họ đã đi trước chúng ta một bước” Chúa ơi

Jack Ryan vừa chuẩn bị đi vào cầu vượt lối ra cao tốc I-495 thì chuông điện thoại reo vang

“Vâng”

“Chúng tôi cần cậu quay lại đây ngay”

“Vâng” đầu kia cụp máy. Jack đi vào lối ra và đi theo vòng tròn theo làn rồi tiếp tục vòng tiếp đi vào một làn đường khác của cầu vượt trên cao hình cỏ ba lá và đi vào Đường Vành đai Washington, quay lại CIA. Hình như không có sai lầm gì. Anh đã dành thời gian vào buổi chiều để gặp gỡ những người bên Ủy ban Chứng khoán và Giao dịch (SEC). Người ta đã làm rõ rằng quản lý cấp cao của công ty đó không tham gia vào bất kỳ hoạt động bất hợp pháp nào, điều này cũng chứng minh anh trong sạcha — hoặc sẽ trong sạch – nếu các điều tra viên bên SEC quyết định khép lại vụ án. Anh đã hy vọng kết thúc một ngày làm việc và lái xe về nhà. Khi lái xe về Virginia, Jack lẩm bẩm, tự hỏi cuộc khủng hoảng hôm nay là gì.

Thiếu tá Gregory và 3 thành viên khác trong đội phần mêm đang đứng trước bảng đen vẽ sơ đồ gói chương trình điều khiển gương thì một trung sỹ bước vào phòng

“thiếu tá, anh có điện thoại”

“tôi đang bận, bảo người đó đợi được không?”

“Đó là điện thoại của Tướng Parks, sir”

“Đúng là giọng ông chủ” Al Gregory làu bàu. Anh ném viên phấn bên cạnh người đàn ông đứng cạnh, bước ra khỏi phòng và cầm điện thoại lên nghe 1 phút sau đó

“Có một máy bay trực thăng đang trên đường đến đón cậu” viên tướng rất trịnh trọng nói, giọng không chút vui vẻ

“Sir, chúng tôi đang cố gắng tìm hiểu…”

“Có một chiếc máy bay Lear đang đợi cậu ở Kirtland. Không có thời gian để cậu bắt máy bay thương mại đến đây đâu. Cậu không cần phải đóng gói đồ đạc gì cả. Di chuyển đi, thiếu tá!”

“Vâng sir”

“Có chuyện gì sai à?” Morozov hỏi. Viên kỹ sư đang nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển, cau mày giận dữ

“Bùng nổ nhiệt. Khốn khiếp, tôi tưởng chúng ta đã loại bỏ được vấn đề này”

Ở đầu kia của phòng điều khiển, hệ thống laze công suất thấp đang tạo ra một hình ảnh khác về mục tiêu. Hình ảnh đơn sắc này giống như ảnh chụp cận cảnh của một bức ảnh đen trắng, nhưng những vùng lẽ ra là màu đen lại có màu nâu đỏ. Kỹ thuật viên giơ hình ảnh trước đó lên và so sánh với hình ảnh hiện tại

“Không có lỗ” Pokryshkin thất vọng

“Vậy thì sao?” Bondarenko ngạc nhiên

“Chúa ơi, anh bạn, anh đã đã nấu chảy thứ kia! Nó giống như vừa được nhúng trong lò thép nóng chảy” Đúng như lời ông ta nói. Bề mặt nhẵn ban đầu có giờ có nếp nhăn do nhiệt độ cao đun nóng, bên ngoài vẫn tỏa nhiệt. Các tấm năng lượng mặt trời trên bề mặt vệ tinh, được sử dụng để hấp thụ năng lượng ánh sáng – dường như đã bị đốt cháy hết. Quan sát kỹ cho thấy tác động của năng lượng laze đã khiến toàn bộ vệ tinh hoàn toàn không thể nhận dạng được.

Pokryshkin gật đầu nhưng nét mặt chẳng thay đổi gì “Chúng ta mong chọc một cái lỗ xuyên qua nó. Nếu chúng ta làm được việc đó thì vệ tinh sẽ giống như thể nó đã bị tấn công bởi rác vũ trụ trên quỹ đạo. Đó là mức độ tập trung năng lượng mà chúng tôi hy vọng sẽ đạt được”

“Nhưng giờ ông có thể phá hủy bất kỳ vệ tinh Mỹ nào ông muốn!”

“Mục đích Ngôi Sao Sáng không phải là phá hủy các vệ tinh, đại tá. Chúng ta có thể làm việc đó dễ dàng từ lâu rồi”

Bondarenko hiểu ý nghĩa của những từ này. Trên thực tế, mục đích ban đầu của dự án sao sáng là đúng là phá hủy vệ tinh, nhưng sự đột phá về công suất đầu ra đã chứng minh sự đúng đắn của việc đầu tư vào cơ sở vật chất, và sự đột phá này cao gấp 4 lần so với dự kiến, vì vậy Pokryshkin hy vọng sẽ đạt được cả hai mục đích ở Bước nhảy vọt này, không chỉ cho thấy khả năng chống vệ tinh mà còn có thể được sử dụng để phòng thủ tên lửa đạn đạo. Đây là một người có tham vọng , và không phải tham vọng tầm thường.

Bondarenko đặt vấn đề phá hủy vệ tinh sang một bên à suy nghĩ về những gì anh vừa chứng kiến. Sai lầm ở đâu? Chắc là do quầng nhiệt. Khi tia laze đi qua bầu khí quyển, một phần năng lượng ánh sáng được chuyển thành nhiệt năng trong không khí. Loại nhiệt này làm cho không khí rung động, ảnh hưởng đến sự truyền theo đường thẳng của ánh sáng, và làm cho chùm sáng lệch khỏi mục tiêu theo thời gian, và đường kính của chùm sáng lớn hơn so với thiết lập ban đầu.

Tuy nhiên, nó vẫn có đủ năng lượng để nấu chảy kim loại cách xa 180 km! Đại tá tự nhủ. Đây không phải là một thất bại, mà là một bước tiến lớn đối với một công nghệ hoàn toàn mới.

“Có thiệt hại gì cho hệ thống này không?” Viên tướng hỏi giám đốc dự án

“Không, nếu không chúng ta sẽ không thể có được hình ảnh thứ hai. Có vẻ như các biện pháp bù trừ khí quyển của chúng ta đã có thể đáp ứng yêu cầu của chùm ảnh, nhưng chúng vẫn không thể đáp ứng yêu cầu truyền của chùm năng lượng cao. Thành công một nửa, đồng chí tướng quân”

“Phải” Pokryshkin chớp mắt và nói chắc nịch “Các đồng chí, đêm nay chúng ta đa đạt được bước tiến lớn nhưng vẫn còn nhieuf việc phải làm”

“Và đó là việc của tôi” người ngồi bên cạnh Morozov nói “Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề khốn khiếp này”

“Cậu có cần thêm người trong đội không?”

“Một phần nằm ở gương và một phần nằm ở máy tính. Ông có thể bổ xung bao nhiêu người?”

“Ngày mai, cần 12 giờ để sắp xếp mọi người và kiểm tra dữ liệu về họ. tôi sẽ bắt chuyến xe buýt tiếp theo về căn hộ và làm vài ly. Gia đình tôi phải tuần sau mới quay về. Cậu có muốn uống vài ly với tôi không?”

“chú nghĩ nó là cái gì?” Addul hỏi

Ngay khi leo lên sườn núi, họ nhìn thấy một tia sáng của sao băng. Ít nhất, nó trông giống như một thiên thạch đang cháy bay ngang qua bầu trời. Những đường vàng mỏng manh di chuyển lên trên dó – rất nhanh, có thể được nhìn thấy bằng mắt thường.

Một đường vàng mỏng manh. Cung Thủ nghĩ. Không khí tự nó đang tỏa sáng. Điều gì làm cho không khí phát sáng? Nhất thời anh quên mất mình đang ở đâu và đang làm ai, suy nghĩ quay trở lại thời gian học đại học. Nhiệt năng làm cho không khí phát sáng. Chỉ nhiệt mới làm được. Khi một thiên thạch rơi xuống, ma sát sẽ xảy ra trong suốt quá trình rơi…nhưng đường thẳng này không thể do thiên thạch gây ra. Ngay cả khi ánh sáng hướng lên này là ảo ảnh – anh ấy cũng không chắc vì đôi mắt nhìn thấy nó nhưmột ảo ảnh – nhưng sợi vàng này kéo dài trong năm giây. Có thể hơn lâu hơn thế nữa, Cung Thủ nghĩ. Bộ não của con người cũng không được sử dụng để ước tính thời gian. Chà, anh đột ngột ngồi xuống và lấy sổ tay ra. Cuốn sổ này rất hữu ích, nhưng trước đây anh chưa từng nghĩ tới. Anh viết ra thời gian, ngày tháng, địa điểm và cả phương hướng. Vài ngày nữa, anh sẽ trở lại Pakistan, có lẽ người của CIA sẽ rất quan tâm đến vấn đề này.