← Quay lại trang sách

Chương 6 ĐƠN TUYẾN

Gregory đến khi trời tốt. Người lái xe rẽ khỏi Đại Lộ George Washington cái là đi thẳng tới cổng Lầu Năm Góc. Lính bảo vệ nâng công, cho phép chiếc xe Ford thuộc chính phủ chả có đặc tính gì rõ rệt– Lầu Năm Góc mua một loạt xe Ford trong năm nay- lái lên dốc, vượt qua một loạt những chiếc xe đang đậu ở bãi đỗ xe và thả anh ngay bậc thang phía sau chiếc xe buýt đưa đón. Gregory đã quen thuộc với các thủ thục nơi đây: Trình thẻ cho an ninh, qua máy dò kim loại rồi đi dọc hành lang treo các lá cờ tiểu bang, đi qua quầy cà phê và xuống dọc dọc theo phố mua sắm được trang trí theo phong cách thế kỷ 12. Thực tế, Gregory đã từng chơi trò Dungeons và Dragon hồi cấp 2 và chuyên thăm đầu tiên của anh đến tòa nhà u ám này đã khiến anh nghĩ rằng tác giả của trò chơi này lấy cảm hứng từ nơi đây

Cục Kế Hoạch PHòng Thủ Chiến Lược nằm ngay tại Trung tâm mua sắm của Tòa Năm Góc (thực ra lối vào của nó nằm ngay dưới tiệm bánh), một không gian rộng 1000 feet, trước đây từng là bến xe buýt và taxi- trước khi phát minh ra mấy vụ đánh bom bằng ô tô và các nhân viên của Bộ Quốc phòng cho rằng việc đậu xe dưới tầng hầm của Lầu Năm Góc là không phù hợp. Do đó, phần này của tòa nhà đã trở thành khu văn phòng mới nhất và an toàn nhất- cho chương trình quân sự mới nhất và kém an toàn nhất của quốc gia. Tại đây, Gregory đã lấy ra một thẻ an ninh khác. Anh đưa nó cho bốn người ở bàn an ninh xem, sau đó quẹt vào tấm panel trên tường đã mã hóa điện từ và cho phép viên thiếu tá qua. Anh bước qua một phòng tiếp tân đến cửa kính đôi. Khi đi qua lễ tân, anh mỉm cười với thư ký của tướng Parks. Cô gật dầu chào lại nhưng khong vui lắm vì phải ở lại quá muộn và không có tâm trạng tươi cười.

Trung tướng Bill Parks cũng không muốn cười. Văn phòng rộng rãi của ông cso một cái bàn, một chiếc bàn thấp để uống cà phê và trò chuyện với khách và một chiếc bàn hội nghị lớn hơn. Các khung ảnh treo trên tường là những bức ảnh về các hoạt động khác nhau trong không gian, cũng như nhiều bức ảnh thực và ảo về các phương tiện vũ trụ và mô hình vũ khí. Parks thường là một người đàn ông lịch sự. Một phi công thử nghiệm và đạt được những kết quả xuất sắc trong sự nghiệp đến mức người ta cứ nghĩ ông là một người nhiệt tình bắt tay vô tội vạ mới đạt được thành tích đó. Nhưng ngược lại, Parks gần giống như một nhà sư, với nụ cười e thẹn dễ chịu trên khuôn mặt, đồng thời lại tỏ ra trầm lặng. Ông không đeo bất kỳ huy chương nào trên chiếc áo sơ mi ngắn tay, chỉ có duy nhất chiếc huy hiệu dành cho phi công chỉ huy. Ông không cần phải khoe khoang thành tích của mình với người khác mà thường gây ấn tượng bởi những gì đang làm. Parks là một trong những bộ não thông minh nhất trong chính phủ, có lẽ nằm trong top 10 những người giỏi nhất, thậm chí là người giỏi nhất. Grogory phát hiện ra Vị tướng hôm nay có khách

“Chúng ta lại gặp lại nhau, thiếu tá” Ryan quay lại nói. Anh đang cầm một tập bìa chứa khoảng hai trăm trang giấy trên tay, và đọc nó được nửa chừng.

Gregory tiến hành nghi thức chào quân đội với tướng Park, báo cáo có mặt, sir

“Chuyến bay thế nào?”

“Rất tốt. Sir, máy làm soda vẫn ở chỗ cũ chứ? Tôi đang chết khát đây”

Parks nhếch miệng cười trong nửa giây “Đi đi, chúng ta không cần vội đến thế”

“Cậu chắc chắn sẽ thích anh chàng này” viên tướng nói sau khi thấy cửa đóng sau lưng Gregory

“tôi tự hỏi liệu mẹ cậu ta có biết con mình làm gì sau giờ học không? Ryan cười khúc khích, rồi quay lại vẻ mặt nghiêm túc “Cậu ta vẫn chưa đọc cái này, phải không?”

“Chưa, chúng tôi không có thời gian và Đại tá phụ trách Cobra Belle vẫn chưa đến đây, phải chờ thêm 5 tiếng nữa”

Jack gật đầu. Đó là lý do tại sao chỉ có anh và Art Graham của Phòng Phân tích Hình ảnh Vệ tinh là những người đại diện CIA ở đây. Lúc này, những người khác có thể yên tâm ngủ một giấc trong khi bọn họ phải chuẩn bị một bản báo cáo hoàn chỉnh vào sáng mai. Parks không nhất thiết phải đích thân đến đó, ông có thể giao cho các nhà khoa học cấp cao của mình, nhưng ông không phải loại người như vậy. Ông là người có tầm nhìn – và tầm nhìn đó trùng với quan điểm của Ryan. Người đàn ông này là một sỹ quan quân đội cấp cao ghét vũ khí hạt nhân. Điều này cũng không có gì bất thường – những người lính thường có xu hướng gọn gàn và vũ khí hạt nhân lại tạo ra một thế giới bừa bộn. Có rất nhiều lính lục quân, hải quân và không quân đã nuốt lời và muốn dựa vào vũ khí mà chính họ hy vọng không bao giờ phải sử dụng để tìm kiếm sự phát triển cá nhân. Park đã dành gần 10 năm cuối sự nghiệp của mình để tìm cách loại bỏ vũ khí hạt nhân. Jack thích những người cố gắng bơi ngược dòng. Dũng cảm đạo đức có giá trị hơn dũng cảm xông pha trận mạc, dù là trong quân đội hay các ngành nghề khác.

Gregory quay trở lại nhà với một lon Coca-Cola trong máy bán hàng tự động ngoài cửa. Anh không thích cà phê. Bây giờ là lúc bắt đầu công việc.

“Có chuyện gì vậy, sir?”

“Chúng ta có một băng ghi hình từ Cobra Belle. Nhiệm vụ của họ là giám sát một vụ bắn thử ICBM của Liên Xô. Tên lửa-SS-25-của họ đã phát nổ. Chỉ huy phụ trách nhiệm vụ giám sát quyết định ở lại một lúc và thử đồ trên máy bay của mình. Đây là những gì ông ấy đã thấy” Viên tướng giơ chiếc điều khiển từ xa và bấm nút play

“Đây là Cosmos-1810” Art Graham nói, đưa ra một bức ảnh “Một con chim do thám không hoạt động”

“Trên TV là bức ảnh hồng ngoại, phải không?” Gregory hỏi, nhấp một ngụm coke “Chúa ơi”

Những gì được gọi là một đốm sáng bỗng nhiên bùng lên, hệt như một hành tinh đang nổ tung trong phim khoa học viễn tưởng. Nhưng đây không phải là một bộ phim khoa học viễn tưởng. Hệ thống hình ảnh máy tính đã cố gắng hết sức để ghi lại vụ nổ năng lượng này, và các hình ảnh đã thay đổi tương ứng. Một dãy số xuất hiện ở cuối màn hình, cho biết nhiệt độ bề mặt của vệ tinh nóng màu trắng. Sau một vài giây, hình ảnh dần biến mất, và máy tính sẽ tự động điều chỉnh, chú ý theo dõi vệ tinh

Giao thoa tĩnh xuất hiện trên màn hình trong một hoặc hai giây, và sau đó một hình ảnh mới bắt đầu hình thành

“Đoạn video này được quay 90 phút. Vệ tinh này đã xoay quanh quỹ đạo vài lần và đi qua Hawaii” Graham nói “Chúng ta có camera ở đó để theo dõi các vệ tinh Liên Xô. Hãy nhìn vào bức ảnh tôi đưa cho các ngài”

“Trước và Sau, phải không?” Gregory liên tục so sánh hai hình ảnh. “Tấm pin mặt trời đã tan rồi-wow, vỏ vệ tinh được làm bằng vật liệu gì vậy?”

“Hầu hết là nhôm” Graham nói “Người Nga chú ý đến cấu trúc rắn hơn chúng ta. Cấu trúc vỏ bên trong có thể được làm bằng thép, nhưng nhiều khả năng là titan hoặc magiê”

“Chất liệu sẽ cho chúng ta biết lượng năng lượng được chuyển giao” Gregory nói “Họ giết con chim này. Họ tăng nhiệt độ đến mức đốt cháy các tấm pin mặt trời và thậm chí phá hủy các mạch điện bên trong. Chiều bay cao của vệ tinh vào thời điểm đó là bao nhiêu?”

“180km”

“Ở Sary Shagan hay ở địa điểm mới mà Mr. Ryan chỉ cho tôi”

“Dushanbe” Jack nói “địa chỉ mới”

“Nhưng đường điện mới vẫn chưa hoàn thành”

“Phải” Graham nói “Họ có thể tạo ra lượng điện gấp đôi như chúng ta vừa nhìn thấy. Hoặc ít nhất họ nghi rằng họ có thể thực hiện được thế” giọng anh lo lắng như thể ai đó trong gia đình mắc bệnh nan y

“Tôi có thể xem lại đoạn đâu video được không?” Gregory nói. Đây gần như là giọng ra lệnh. Jack để ý thấy tướng Parks liền làm theo

Lần này phải mất mười lăm phút để phát video. Gregory đứng cách màn hình khoảng ba bước chân, vừa uống Coke vừa quan sát cẩn thận. Trong 3 lần xem cuối, cậu ta tua đi tua lại, xem xét kỹ từng cảnh. Cuối cùng, anh cảm thấy rằng mình đã nhìn xem đủ.

“tôi có thể tính ra mức năng lượng của họ trong nửa giờ, nhưng lúc này, tôi nghĩ họ có vài vấn đề”

“Sức nóng lan tỏa” Tướng Parks nói

“Và khó ngắm mục tiêu, sir. Ít nhất là trông có vẻ như thế. Tôi cần chút thời gian để tính toán và một máy tính tốt. Tôi để máy của tôi trong văn phòng rồi” anh ngượng ngùng nói. Bên cạnh máy nhắn tin trên thắt lưng, hóa ra là một túi áo rỗng. Graham ném cho cậu ta một máy tính lập trình HP đắt tiền.

“Độ mạnh lớn đến mức nào?” Ryan hỏi.

“Tôi sẽ mất một lúc để đưa ra con số chính xác.” Gregory dường như đang nói chuyện với một đứa trẻ thiểu năng. “Bây giờ tôi chỉ có thể nói, ít nhất gấp tám lần so với chúng ta. Tôi cần một môi trường làm việc yên tĩnh. Tôi có thể sử dụng phòng thức ăn nhanh đó không?”, Anh hỏi Parks. Sau khi thấy viên tướng gật đầu, anh bước ra ngoài.

“Tám lần” Art Graham nói “Chúa ơi, bọn họ có thể cho mấy con chim DSPS bốc khói. Mẹ kiếp, không nghi ngờ gì nữa, họ có thể phá hủy bất kỳ vệ tinh liên lạc nào mà họ muốn. Chà, phải có cách để bảo vệ mấy vệ tinh..”

Ryan cảm thấy như người ngoài. Chuyên ngành của anh là lịch sử và kinh tế và không biết nhiều về các thuật ngữ vật lý

“3 năm” tướng Parks thở dài khi rót ly cà phê “Họ đã đi trước chúng ta ít nhất 3 năm”

“Chỉ là thông lượng điện” Graham nói

Jack hết nhìn người này rồi nhìn người kia, biết tầm quan trọng của việc họ đang lo lắng, nhưng đó không phải bản chất vấn đề. Hai mươi phút sau, Gregory trở lại.

“Tôi ước tính công suất phát cao nhất của họ là từ 25 đến 30 nghìn kilowatt” anh thông báo “Nếu chúng ta giả sử rằng tổ hợp phóng của họ bao gồm sáu máy phát laser, thì – chà, vậy là đủ rồi, phải không? Chỉ cần đặt chúng lại với nhau và sắp xếp chúng đến cùng một mục tiêu”

“Đó là tin xấu. Tin tốt là họ chắc chắn có vấn đề về quầng nhiệt. Họ truyền công suất cực đại tới mục tiêu chỉ trong vài phần nghìn giây và sau đó xuất hiện quầng nhiệt quanh mục tiêu. Công suất truyềntrung bình từ 7 đến 9 KW. Và có vẻ như ngoài quầng nhiệt họ còn có vấn đề với việc nhắm chính xác. Có thể do hiệu xuất chống rung kém của núi hoặc họ không thể hiệu chỉnh độ rung của chuyển động quay trái đất. Hoặc có thể cả hai nguyên nhân. Bất kể nguyên nhân thực tế là gì thì họ cũng không thể ngắm bắn chính xác hơn 3 giây góc (seconds of arc: là tiểu đơn vị của phút góc; 1 giây góc tương đương 1⁄60 phút góc, tức 1⁄3600 độ. Vì 1° được định nghĩa là bằng 1⁄360 của vòng tròn nên 1 phút góc bằng 1⁄21600 vòng, tức là π⁄10800 radian; một giây góc bằng 1⁄1296000 vòng, tức là π⁄648000 radian ) Nói cách khác, khi họ nhắm vào vệ tinh không đồng bộ địa lý, phạm vi chính xác chỉ khoảng hai trăm bốn mươi mét, tất nhiên, những mục tiêu đó khá ổn định, và các yếu tố chuyển động của chúng cũng có thể được tính bằng cả hai cách

“Xem xét thế nào?” Ryan hỏi

“Chà, một mặt, nếu anh muốn bắn trúng một mục tiêu đang chuyển động-và các -vệ tinh -ở- quỹ -đạo- trái- đất -thấp vốn bay trên bầu trời khá nhanh; đâu đó khoảng 8000m/giây tính ra khoảng 1400m/giây góc; thì chúng ta sẽ phải định vị được mục tiêu đó chuyển động khoảng 5 radian/giây. Anh hiểu không? Sự nở nhiệt có nghĩa rằng tia laze tiêu hao rất nhiều năng lượng trong khí quyển. Nếu anh sử dụng tia laser để theo dõi nhanh trên bầu trời, nó sẽ phải liên tục khoan ra lỗ trống mới. Nhưng nó sẽ tốn thời gian để quầng nhiệt trở nên tồi tệ và và điều này đang giúp chúng ta. Mặt khác, nếu anh có vấn đề về độ rung thì mỗi khi nhắm bắn một điểm mới, anh lại phải thêm một biến mới vào phép tính hình học, khiến mọi thứ còn tồi tệ hơn. Bắn một mục tiêu tương đối ổn định, chẳng hạn như vệ tinh liên lạc, vấn đề ngắm bắn đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu anh tiếp tục bắn vào cùng một mục tiêu có quầng nhiệt, anh sẽ tiêu hao hết năng lượng trong không khí. Anh hiểu ý tôi không?”

Ryan càu nhàu đồng ý dù đầu óc anh vẫn lơ mơ như trong sương mù. Anh miễn cưỡng hiểu ngôn ngữ cậu trẻ nói nhưng không hiểu Gregory đang muốn truyền đạt thông điểm gì trong lĩnh vực mà anh vốn chẳng am hiểu. Graham nhảy lên

“Ý cậu đang nói với tôi là cúng ta không cần phải lo lắng về cái này?”

“Không, sir. Nếu anh có năng lượng này, lúc nào anh cũng có thể tìm ra cách chuyển tải nó. Mẹ kiếp, chúng ta đã làm được điều đó. Không khó gì”

Thiệt tình, dịch mấy cái thuật ngữ kỹ thuật này khó quá. Đọc thì hiểu đấy mà không diễn giải được

“Như tôi đã nói với cậu” viên kỹ sư nói với Morozov “vấn đề không phải là làm cho máy laze này đưa năng lượng ra ngoài – phần này không khó. Cái khó là chuyển năng lượng đến đúng mục tiêu

“Máy tính không thể hiệu chỉnh cho…cái gì nhỉ?”

“Đây phải là sự kết hợp của nhiều thứ. Chúng ta sẽ phải nghiên cứu dữ liệu đó hôm nay. Vấn đề chinh là gì? Có lẽ là chương trình bù trừ khí quyển. Chúng tôi đã nghĩ rằng chúng ta có thể điều chỉnh quy trình nhắm bắn để loại bỏ quầng nhiệt nhưng không thành công. Cuộc kiểm tra hôm qua là kết quả của 3 năm nghiên cứu lý thuyết. Dự án của tôi. Và nó không thành công” Ông nhìn chăm chăm về phía đường chân trời và mày nhíu chặt. Ca mổ đứa con ốm yếu bệnh tật của ông cũng không thành công nhưng bác sỹ nói, vẫn còn hy vọng

“Vậy sự gia tăng công suất phát laze đến từ đây?” Bondarenko hỏi

“Phải. 2 trong số cán bộ trẻ của chúng tôi- anh ta chỉ 32 tuổi và cô ta 28 tuổi đã nghĩ cách để tăng đường kính của khoang chứa ống dẫn laze. Tuy nhiên chúng ta vẫn còn phải tìm cách kiểm soát tốt hơn các ống chèn nam châm kích thích(wiggler magnets)

Viên đại tá gật đầu. Chìa khóa của toàn bộ vấn đề máy phát tia laze bằng các hạt electron tự do mà cả hai bên đang nghiên cứu là chọn tần số ánh sáng có thể “Điều chỉnh” giống như sóng radio để truyền đi – hoặc trên lý lý thuyết là thế. Trong thực tế, công suất đầu ra tối đa luôn trong cùng một dải tần- và là dải tần không chính xác. Nếu như họ co thể thay đổi tần số một chút so với ngày hôm trước- sử dụng tần số có thể xuyên qua bầu khí quyển hiệu quả hơn, và hiện tượng quầng nhiệt sẽ giảm ít nhất khoảng 50%. Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc điều khiển nam châm siêu dẫn chính xác hơn. Chúng được gọi là nam châm kích thích vì chúng tạo thành một từ trường dao động thông qua các electron tích điện trong khoang laze. Thật không may, bước đột phá mà họ tạo ra khi mở rộng bộ cộng hưởng laze cũng bất ngờ ảnh hưởng đến việc kiểm soát dòng lượng từ thông (magnetic-field flux). Hiện tại vẫn chưa có lời giải thích nào về mặt lý thuyết cho hiện tượng này và suy nghĩ của các nhà khoa học cấp cao là đây chỉ là một vấn đề nhỏ, dù chưa được khám phá, vấn đề kỹ thuật trong thiết kê nam châm. Tất nhiên là các kỹ sư cấp cao nói rằng có vấn đề gì đó không ổn trong lời giải thích về lý thuyết về những gì đang xảy ra, vì họ biết nam châm đang hoạt động bình thường. Cuộc tranh cãi kiểu này khiến phòng họp náo động nhưng chân thành. Một số nhân vật tài năng nhất đang cùng nhau suy nghĩ để tìm ra sự thật- một sự thật khoa học sẽ không bị thay đổi bởi ý kiến ​​của mọi người

Bondarenko đang ghi chép nguệch ngoạc, nhưng trong đầu thì suy nghĩ những chi tiết đó. Anh vốn nghĩ rằng mình rất giỏi về tia laze – dù sao thì anh ta cũng đã giúp thiết kế một bộ thiết bị mới – nhưng nhìn thấy những gì họ làm ở đây, anh ta cảm thấy rằng mình chỉ là một đứa trẻ chập chững biết đi, trong một phòng thí nghiệm của trường đại học và tự hỏi về những chùm đèn đầy màu sắc. Bước đột phá về cơ bản, anh viết, là thiết kế khoang cộng hưởng laze. Nó làm tăng đáng kể sản lượng điện, và được thực hiện trên một chiếc bàn tại căng tin khi một kỹ sư và một nhà vật lý đã vô tình phát hiện ra một phần Sự Thật. Viên đại tá tự mỉm cười. Từ mà họ thực sự sử dụng là Pravda, và “sự thật” là bản dịch chính xác của nó, và hai học giả hóa ra đã quá khiêm tốn khi họ nói từ này. Trên thực tế, từ này rất phổ biến ở căn cứ Ngôi Sao Sáng và Bondarenko tự hỏi câu chuyện hài hước này bên trong còn có ẩn ý gì khác không. “Nhưng nó có chính xác không?” họ sẽ thường hỏi thế “thật sự chứ?”

“Chà, anh tự nhủ,có một điều là sự thật, đó là hai người đó đã gặp nhau vì họ yêu nhau- Bondarenko đa nghe câu chuyện này ở căng tin và việc ăn trưa cùng nhau của họ đã tạo ra bước tiến lớn trong máy phát laze. Phần còn lại là thời điểm thích hợp, Bondarenko tự nhủ, đời luôn thế mà

“Vậy có vẻ như vấn đề chính của các ông là chương trình điều khiển của máy tính, bao gồm cả dòng lượng từ thông và mảng gương”

“chính xác, đại tá” Pokryshkin gật đầu đồng ý “và chúng ta cần thêm tiền và hỗ trợ bổ sung để vượt qua những khó khăn này. Cậu phải báo cáo về Moscow rằng công việc quan trọng nhất đã được hoàn thành và được chứng minh là khả thi”

“Đồng chí tướng quân, ông đã thuyết phục được tôi”

“Không, đồng chí đại tá, cần phải nói rằng đồng chí có trí tuệ để hiểu rõ sự thật” Cả hai người đều cười lớn khi bắt tay nhau. Bondarenko nóng lòng trở lại Moscow. Những ngày mà một sỹ quan Liên Xô sợ hãi khi phải báo cáo tin xấu đã qua lâu rồi, nhưng báo tin tốt luôn có lợi cho sự nghiệp tương lai

“Chà, họ không thể sử dụng công nghệ quang học thích ứng” Tướng Parks nói “Điều tôi muốn biết là công nghệ lớp phủ quang học của họ đến đâu rồi?”

“Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy chuyện này” Ryan đứng lên và đi vòng quanh bàn “Có chuyện lớn gì về mấy cái gương này?” Chúng là gương kính, đúng không?”

“Không, kính không thể xử lý năng lượng được. Hiện giờ chúng tôi đang sử dụng đồng hoặc molybdenum” Gregory nói “Bề mặt phản chiếu của gương kính ở phía sau. Nó phản phiếu bề mặt của gương ở phía trước, và có hệ thống làm mát ở phía sau”

“Hả?” mày thực sự nên tham gia nhiều khóa học về khoa học ở đại học hơn, Jack

“Ánh sáng không bị phản xạ bởi bề mặt kim loại” Graham nói. Ryan cảm thấy mình là thằng ngu duy nhất trong căn phòng này, nhưng anh là người phụ trách viết báo cáo Đánh Giá Đặc Biệt Về Tình Báo Quốc Gia “Nó được phản chiếu từ lớp phủ quang học. Ứng dụng thực tiễn thực sự – ví dụ du một kính viễn vọng thiên văn- lớp phủ trên gương trông giống như một lớp xăng mỏng trôi trong vũng nước”

“Vậy tại sao lại sử dụng kim loại?” Jack hỏi lại. Viên thiếu tá trả lời

“Kim loại được dùng để giữ nhiệt độ của bề mặt phản xạ càng thấp càng tốt. Trên thực tế, chúng tôi đang cố gắng tránh vật liệu kim loại càng nhiều càng tốt. Chúng tôi có một nhóm phát triển vật liệu tiên tiến và công nghệ mới, có tên mã là dự án ADAMANT (Accelerated Development of Advanced Materials and New Technologies Group) Chúng tôi hy vọng rằng chiếc gương tiếp theo có thể được làm bằng kim cương”

“Cái gì?”

“Kim cương nhân tạo được làm bằng carbon nguyên chất Carbon-12 là một đồng vị của carbon thông thường và nó là vật liệu hoàn hảo cho mục đích của chúng ta. Vấn đề nằm ở ở sự hấp thu năng lượng” Gregory tiếp tục “Nếu gương hấp thụ nhiều ánh sáng, sức nóng sẽ phá hủy lớp phủ trên gương, và gương sẽ vỡ tung. Tôi đã thấy một chiếc gương có đường kính nửa mét bị tách thành nhiều mảnh. Âm thanh giống như một cái búng tay. Anh búng một cái. Sử dụng kim cương làm từ C-12, anh có một vật liệu siêu dẫn nhiệt. Vật liệu này có thể chịu được sự gia tăng mật độ điện và tấm phản xạ có thể được làm nhỏ hơn. General Electric vừa biết cách sử dụng C-12 làm loại kim cương có chất lượng như kim cương tự nhiên. Candi đang nghiên cứu cách sử dụng kim cương nhân tạo làm gương”

Ryan lướt qua 30 trang ghi chú của mình rồi dụi mắt

“Thiếu tá, với sự cho phép của Tướng quân, cậu sẽ đi Langley cùng tôi. Tôi muốn cậu nói chuyện qua với vài người chuyên về Khoa học và Công Nghệ bên tôi và tôi muốn cậu nhìn thấy mọi thứ chúng tôi có về dự án này của Liên Xô. Vậy có được không, tướng quân?” Jack hỏi Parks, viên tướng gật đầu

Ryan và Gregory cùng rời đi, hóa ra bạn cũng cần phải có thẻ an ninh mới ra được khỏi đây. Lính gác đã thay ca nhưng có khuông mặt nghiêm túc nhìn mọi người thì chẳng thay đổi gì. Khi đến bãi đậu xe, viên thiếu tá nhận ra chiếc XJS của Jack thực sự rất “boss/ ngầu”. Giới trẻ vẫn dùng từ này à? Jack tự hỏi

Làm thế nào mà một lính thủy quân lục chiến lại làm việc được cho Công Ty?” Gregory hỏi, trầm trồ trước phần trang trí bằng da bên trong xe và tự hỏi Jack lấy tiền ở đâu ra để sắm được con này?

“Họ mời tôi, trước đó tôi dạy lịch sử ở Học viện hải quân tại Annapolis” Đấy là còn chưa kể đến danh hiệu Sir John Ryan nổi tiếng. Chà, mình không nghĩ họ có nhắc tên mình trong bất kỳ cuốn sách về laze nào

“Anh học ở đâu?”

“Tốt nghiệp ở đại học Boston, rồi tôi lấy bằng tiến sỹ ở ngay bên kia sông, ở Georgetown”

“Anh chưa bao giờ nói mình là một tiến sỹ” viên thiếu tá bình luận

Ryan bật cười “ngành nghề khác nhau, người anh em. Tôi hầu như không hiểu những gì các cậu muốn làm, nhưng họ lại muốn tôi giải thích cho họ- chà, những người tham gia vào Hiệp ước kiểm soát vũ khí. Tôi đã cùng làm việc với họ trong suốt 6 tháng qua, phụ trách mảng tình báo” câu nói này khiến cậu chàng gầm gừ cổ họng

“Những kẻ đó khiến tôi thất nghiệp. Bọn họ muốn đánh đổi mọi thứ”

“Họ cũng có công việc của mình” Jack bày tỏ sự hiểu biết “Tôi cần cậu thuyết phục họ rằng những thì các cậu đang làm là quan trọng”

“Người Nga nghĩ rằng nó quan trọng”

“Phải, chà, chúng ta vừa chứng kiến rồi đó, phải không?”

Bondarenko xuống máy bay và ngạc nhinee thấy một chiếc xe công vụ đang chờ mình. Đây là xe của của PVO Voyska. Tướng Pokryshkin hẳn đã gọi điện trước cho họ. Đã quá giờ tan sở nên viên đại tá yêu cầu lái xe đưa mình về nhà. Ngày mai anh sẽ viết báo cáo gửi cho đại tá Filitov và sau đó, có lẽ phải báo cáo với cả bộ trưởng. Anh tư hỏi liệu có nên dùng chai vodka mà tướng Pokryshkin đưa cho anh có đúng ý nghĩa của nó không – anh không có khái niệm “vuốt ve” của người phương tây – hay anh đã hiểu lầm. Chắc là hiểu lầm thôi, anh tự nhủ. Tướng quân đã làm rất nhiều việc cho cả chương trình và bản thân ông ấy, nhưng không phải để khoe khoang vẻ bề ngoài. Họ không kiểm tra giả dối, và họ cũng trung thực khai hết các vấn đề gặp phải. Yêu cầu của họ cũng khá hợp lý. Không, Pokrushkin là một người có ý thức về sứ mệnh, sẵn sàng đặt sự nghiệp của mình- chà, không hẳn ra phía sau nhiệm vụ nhưng ít nhất cũng song song; và suy nghĩ của ông ấy như vậy cũng hợp lý thôi. Nếu ông ấy đang xây dựng vương quốc của riêng mình thì đó hẳn là vương quốc xứng đáng để xây dựng

Chiếc xe bán tải được sản xuất vừa độc đáo vừa thông thường. Trung tâm thương maị này rất bình thường, là một khu mua sắm dành cho người đi bộ có mái che với 93 cửa hàng liền kề và năm rạp chiếu phim màn hình nhỏ cạnh nhau, trong đó có sáu cửa hàng giày và ba cửa hàng trang sức. Nằm ở phía tây là cửa hàng dụng cụ thể thao phục vụ nhu cầu của những người đam mê thể thao, một bức tường của cửa hàng được bao phủ bởi những khẩu súng ngắn Winchester 70, loại súng hiếm ở các nước Đông Âu. Ngoài ra còn có ba cửa hàng quần áo nam cao cấp và bảy cửa hàng quần áo nữ, một trong số đó nằm bên cạnh cửa hàng dụng cụ thể thao

Đây chính là điều mà chủ cửa hàng quần áo nữ “Eve’s Leaf” mong muốn, vì cửa hàng dụng cụ thể thao có hệ thống báo động chống trộm được thiết kế tốt và nhân viên an ninh riêng của trung tâm mua sắm, nên cô ấy có thể tích trữ một số lượng lớn các bộ quần áo thời trang phụ nữ mà không phải trả phí an ninh đắt đỏ. Tình hình làm ăn lúc đầu của cửa hàng không được tốt lắm – thời trang của Paris, Rome và New York không được người dân phía tây sông Mississippi chấp nhận, có lẽ chỉ trừ bờ biển Thái Bình Dương. May mắn thay, nhiều viện nghiên cứu khoa học và các học giả đều sống ở hai bờ thái bình dương và vẫn duy trì cách sống của mình nên không mất nhiều thời gian để loạt quần áo Anne Klein vốn trưng bày trong các CLB đồng quê lại trở thành hàng hot ngay tại dãy núi Rocky Mountains

Ann bước vào cửa hàng, chủ của hàng biết rõ cô là một khách hàng dễ chọn đồ với thân hình vừa khít với cỡ số 6 và thử quần áo chỉ để xem mình có phù hợp hay không thôi. Cô chưa bao giờ cần phải sửa lại đồ, điều mọi người thường yêu cầu và chủ cửa hàng đã giảm giá cho cô 5%, vì vì dễ mặc vừa vặn nên cô đã tiêu rất nhiều tiền vào quần áo ở đây, chưa bao giờ dưới 200usd cho mỗi lần mua. Là một khách hàng thường xuyên, cô đên đây khoảng 6 tuần mỗi lần. Người chủ không biết cô làm gì nhưng cách nhìn đồ và hành động của cô cứ như một bác sỹ. Rất tỷ mỉ và cẩn thận trong mọi việc. Kỳ lạ hơn, cô thường trả bằng tiền mặt, một nguyên nhân khác xứng đáng với phần % giảm giá vì cá công ty thẻ tín dụng thường trích vài % nhất định để đổi lấy sự đảm bảo chi trả và trả tiền mặt giúp người chủ cửa hàng tiết kiệm được số này. Ann có một đôi mắt nâu, quyến rũ, và mái tóc của cô ấy cũng màu nâu, hơi xoăn qua vai, cô ấy mảnh mai, nhỏ nhắn và tinh tế. Thật kỳ lạ là cô ấy dường như không bao giờ sử dụng nước hoa; đây cũng là lý do tại sao người chủ nghĩ rằng cô ấy là một bác sĩ. Thêm vào lý do nữa là giờ cô đến không bao giờ là lúc cửa hàng đồng đúc, như thể cô có thể làm chủ thời gian của chính mình. Vậy thì đúng rồi, “bác sỹ” chính là nghề phù hợp với những mô tả trên. Điều này khiến chủ cửa hàng rất quan tâm săn sóc. Mỗi lần cô đến đều có mục đích mua thứ gì đó rõ ràng

Ann chọn chiếc áo và váy kết hợp với nhau, sau đó đi vào phòng thử đồ phía sau. Chủ cửa hàng không bao giờ để ý đến chuyện cô luôn đến duy nhất một phòng thử đồ. Sau khi đi vào, cô vén váy và cởi cúc áo khoác, nhưng trước khi mặc bộ đồ mới, cô thò tay xuống dưới kệ gỗ thông thường để mọi người ngồi, và lấy ra một hộp phim bỏ túi vốn được ghi lại vào đêm hôm trước. Cô bỏ phim vào túi xách, mặc quần áo rồi bước ra gương bên ngoài soi gương.

Sao phụ nữ Mỹ có thể mặc cái thứ rác rưởi này? Tania Bis-yarina tự hỏi cô gái đang mỉm cười trong gương. Là đội trưởng của Nhóm S thuộc Đội số 1 của KGB (còn được biết đến là “Đội hải ngoại”), chịu trách nhiệm báo cáo cho Đội T, là Đội giám sát các hoạt động tình báo khoa học và công nghệ và có quan hệ hợp tác với Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc gia. Giống như Edward Foley, cô “phụ trách” một điệp viên duy nhất với mật danh là Livia.

Giá của bộ đồ này là 273usd và đội trưởng Bisyarina trả tiền mặt. Cô tự nhắc bản thân nhớ phải mặc bộ đồ này trong lần đến cửa hàng tiếp theo, ngay cả khi nó như thùng rác di động

“Hẹn sớm gặp lại, Ann” viên chủ cửa hàng vui vẻ chào. Ở Santa Fe, người ta chỉ biết tên cô. Viên đội trưởng quay người vẫy tay chào. Chủ cửa hàng làm một phụ nữ lởi xởi và hơi ngu ngốc. Giống như nhiều điệp viên giỏi khác, nữ đội trưởng có ngoại hình và hành vi hết sức thông thường. Nói đến đây tức là bộ đồ cô mặc không mốt quá, lái chiếc xe tươm tất nhưng không sang trọng, sống cuộc sống thoải mái nhưng không xa hoa. Trong chuyện này thì người Mỹ rất dễ. Nếu bạn sống một cuộc sống phù hợp thì sẽ không ai hỏi bạn đến từ đâu. Việc vượt biên cũng giống như tập thể dục dạo chơi. Tất cả thời gian cô dùng để tạo tài liệu và lý lịch chính xác đến “hoàn hảo” và khi cô nhập cảnh vào Mỹ từ Mexico ở El Paso, đội tuần tra biên giới (Border Patrol) chỉ cho con chó ngửi xe xem cô có mang theo ma túy không, rồi mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho cô đi qua. Việc này- cô thường cười thầm mỗi khi nghĩ lại- thực sự rất phấn khích

Lái xe về nhà mất khoảng 40 phút, kiểm tra như thường lệ để xem liệu mình có thực sự không bị theo dõi hay không, rồi bắt đầu mở phim và tạo bản copy. Phương pháp cô làm không hoàn toàn giống Foley nhưng cũng không khác mấy. Lần này bộ phim là một bức ảnh của các tài liệu chính thức của chính phủ. Cô đặt bộ phim đã giải vào một máy chiếu nhỏ chiếu vào bức tường trắng trong phòng ngủ. Bisyarina tốt nghiệp ngành kỹ thuật, đây chính là một trong những lý do cô được chọn cho vị trí này, và ít nhiều đánh giá được những giá trị của tài liệu cô vừa nhận được. Cô biết Sếp sẽ rất vui khi nhận được những thông tin này

Sáng hôm sau cô đưa ảnh đến điểm giao, những bức ảnh sẽ được vượt biên giới qua Mexico trên một chiếc xe tải chuyên vận chuyển các giàn khoan dầu, thuộc một công ty chuyên vận chuyển đường dài ở Austin. Ngay trong đêm đó, những bức ảnh sẽ đến Đại Sứ Quán Liên Xô tại thành phố Mexico. Ngày tiếp theo nó sẽ được chuyển sang Cuba và từ đó bay thẳng về Moscow bằng máy bay thương mại Aeroflot.