Chương 7 CHẤT XÚC TÁC
“Vậy, đại tá, ý kiến của cậu thế nào?” Filitov hỏi
“Đồng chí, dự án Ngôi Sao Sáng có lẽ là chương trình quan trọng nhất của Liên Xô” Bondarenko tự tin nói. Anh đưa ra 40 trang giấy viết tay “Đây là bản thảo đầu tiên cho báo cáo của tôi. Tôi đã viết nó trên máy bay. Hôm nay tôi dự định sẽ đánh máy nó, nhưng tôi nghĩ có thể ông sẽ…”
“Cậu nghĩ đúng. Tôi biết rằng họ đang tiến hành một cuộc kiểm tra…”
“Tôi đã chứng kiến cuộc kiểm tra đó cách đây 36 giờ và tôi đã được chấp thuận tham quan nhiều thiết bị trước và sau cuộc thử nghiệm. Cả máy móc và con người đều để lại ấn tượng sâu sắc. Nếu được phép, tôi xin nói rằng tướng Pokryshkin là một sỹ quan xuất sắc và là người thích hợp nhất cho nhiệm vụ này. Rõ ràng ông ấy không phải là người theo đuổi danh vọng, mà là một sỹ quan có tư tưởng tiến bộ nhất. Không dễ quản lý các chuyên gia, học giả trên đỉnh núi …”
Misha càu nhàu đồng ý “Tôi biết các nhà khoa học đó. Ý cậu là ông ta đang tổ chức họ như một đội quân?”
“Không, đồng chí đại tá, nhưng Pokryshkin học được cách làm cho họ cảm thấy thoải mái và làm việc hiệu quả cùng lúc. Những người trong dự án Ngôi Sao Sáng có ý thức về…sứ mệnh, điều mà ngay cả trong hàng ngũ sỹ quan cũng hiếm người có được. tôi không nói về nó vô căn cứ đâu, Mikhail Semyonovich. Tôi bị ấn tượng bởi tất cả các khía cạnh của dự án. Có lẽ nó giống như một cơ sở hàng không vũ trụ. Tôi đã nghe về nó nhưng chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt như vậy nên không thể so sánh”
“Và bản thân hệ thống thì sao?”
“Ngôi Sao Sáng vẫn chưa phải là vũ khí. Vẫn còn những khó khăn về kỹ thuật. Pokryshkin đã xác nhận và giải thích cặn kẽ cho tôi. Hiện tại, đây chỉ là một dự án thử nghiệm, nhưng nó rất quan trọng. Một bước đột phá. Trong một vài năm nữa, nó sẽ trở thành một vũ khí có tiềm năng lớn”
“Cần bao nhiêu tiền?” Misha hỏi. Câu hỏi này chỉ nhận được cái nhún vai
“Không thể ước tính. Dự án này rất tốn kém, nhưng phần đắt đỏ nhất của chương trình, giai đoạn nghiên cứu và phát triển (R&D), đã hoàn thành phần lớn. Chi phí sản xuất thực tế và chi phí kỹ thuật có thể sẽ rẻ hơn- so với bản thân vũ khí đó thôi. Tôi không thể ước tính được chi phí của thiết bị phụ trợ, radar, vệ tinh giám sát. Đó không phải công việc của tôi” Ngoài ra, giống như mọi người lính trên khắp thế giới, anh chỉ quan tâm đến phạm vi nhiệm vụ, không quan tâm giá cả
“Và độ tin cậy của hệ thống thì sao?”
“Đó sẽ là một vấn đề, nhưng có thể quản lý được. Mỗi máy laze riêng lẻ là một tổ hợp và khó bảo trì. Mặt khác, việc xây thêm cơ sở nhiều hơn thực tế, chúng ta có thể dễ dàng quay vòng sử dụng chúng thông qua chương trình bảo trì định kỳ và vẫn đảm bảo đủ số lượng cần thiết trong điều kiện chiến đấu thực tế. Thực chất đây là phương pháp do kỹ sư trưởng của dự án đề xuất”
“Vậy là họ đã giải quyết được vấn đề đầu ra năng lượng?”
“Tôi đã viết trong bản dự thảo đầu tiên của báo cáo nói chung, và sẽ cụ thể hơn khi bản dự thảo cuối cùng được hoàn thiện”
Misha cho phép mình mỉm cười tán dương “Vậy ngay cả tôi cũng có thể hiểu được?”
“Đồng chí đại tá” Bondarenko nghiêm túc trả lời “Tôi biết ông có nhiều kiến thức về kỹ thuật hơn những gì ông công nhận. Khía cạnh quan trọng về đột phá năng lực thực ra lại là vấn đề khá đơn giản trên lý thuyết. Các kỹ sư đã tìm ra giải pháp bằng cách thiết kế lại bộ cộng hưởng laze. Cũng giống như quả bom nguyên tử đầu tiên, một khi lý thuyết được làm rõ thì các kỹ sư sẽ giải quyết vấn đề thực tế còn lại”
“Tuyệt vời, ngày mai cậu có thể viết xong báo cáo của mình không?
“Vâng, đồng chí đại tá”
Misha đứng lên, Bondarenko làm theo “Chiều nay tôi sẽ đọc báo cáo đầu tiên của cậu và hãy đưa tôi bảo báo cáo hoàn thiện vào ngày mai và tôi sẽ nghiên cứu nói vào cuối tuần. Chúng ta sẽ báo cáo đồng chí bộ bộ trưởng vào tuần tới”
Sự sắp đặt của Allah thực sự rất bí ẩn, Cung Thủ nghĩ. Cũng như háo hức bắn rơi một chiếc máy bay vận tải của Liên Xô, giờ đây anh chỉ muốn trở về quê hương của mình, thành phố ven sông Ghazni. Anh đã rời Pakistan một tuần. Trong vài ngày qua, các máy bay Liên Xô không cất cánh được vì một cơn bão địa phương, và anh có rất nhiều thời gian. Anh tìm đến nguồn cung cấp tên lửa mới và thấy thủ lĩnh của mình đang lên kế hoạch tấn công vào sân bay ở ngoại ô thành phố. Thời tiết mùa đông rất khắc nghiệt, và những kẻ ngoại đạo đã để lại các chốt an ninh bên ngoài cho những người lính Afghanistan phục vụ cho chính phủ phản bội ở Kabul. Tuy nhiên, điều họ không biết là Thiếu tá chỉ huy tiểu đoàn làm nhiệm vụ gác vòng ngoài lại làm việc cho Mudjaheddin địa phương. Canh gác vành đai sẽ được mở khi thời cơ đến, cho phép 300 du kích tấn công thẳng vào doanh trại Xô Viết
Đây sẽ là một cuộc tấn công lớn. Những chiến sỹ đấu tranh vì tự do sẽ tổ chức thành 3 đại đội, mỗi đại đội gồm 100 người. Cả 3 sẽ cùng tham gia tấn công. Thủ lĩnh hiểu rõ sự cần thiết phải có một lực lượng dự bị chiến thuật. Tuy nhiên, do có quá ít nhân sự cho mặt bằng tấn công quá rộng nên rủi ro của cuộc hành quân này là rất cao, nhưng ông và người của mình đã đặt mình vào rủi ro từ năm 1980 rồi. vậy thì còn sợ gì nữa? Như thường khi, vị thủ lĩnh sẽ xuất hiện ở nơi nguy hiểm nhất và Cung Thủ sẽ ở bên cạnh ông. Họ sẽ dẫn đầu hướng về phía sâ bay và đội bay đáng ghét đó theo chiều gió. Liên Xô sẽ cố gắng cho máy bay cất cánh sau khi phát hiện dấu hiệu bị tấn công, điều này sẽ tránh máy bay bị tấn công và cho phép máy bay hỗ trợ phòng thủ. Cung Thủ kiểm tra 4 chiếc trực thăng MI-24 qua ống nhòm và nhận thấy rằng chúng đều được trang bị bom treo trên đôi cánh mập mạp. Phía Mudjaheddin chỉ có một súng cối có thể tiêu diệt máy bay trên mặt đất, vì vậy Cung Thụ sẽ ở phía sau đội tấn công hỗ trợ. Không có thời gian để đặt những cái bẫy như anh thường làm nhưng trong ban đêm thì cũng chẳng vấn đề gì lắm
Phía trước cách đó một trăm thước, Thủ Lĩnh gặp thiếu tá quân đội Afghanistan. Họ ôm nhau và ca ngợi Allah. Đứa con hoang đàng trở về trong vòng tay của đạo Hồi. Vị thiếu tá báo cáo rằng hai đại đội trưởng của ông đã sẵn sàng hành động theo kế hoạch, nhưng chỉ huy của Đại Đội Ba vẫn trung thành với Liên Xô. Một trung sỹ trung thành sẽ giết tên sỹ quan này trong vài phút nữa và khu vực này sẽ được sử dụng như một kênh rút lui. Xung quanh họ, những người đàn ông chờ đợi trong cơn gió lạnh thấu xương. Khi trung sĩ hoàn thành nhiệm vụ, anh ta sẽ bắn pháo sáng
Đại úy Liên Xô và trung úy Afghanistan là bạn của nhau, và khi nhìn lại cả hai đều thấy điều đó thật khó tin. Người sĩ quan Liên Xô đã thực sự làm hết sức mình để tôn trọng phong tục và tập quán của người dân địa phương, và điều này thực sự có hiệu quả. Viên sĩ quan quân đội Afghanistan này tin rằng chủ nghĩa Mác-Lênin là con đường tương lai của họ. Trong suốt chiều dài lịch sử của đất nước bất hạnh này, anh tin rằng mọi thứ tốt hơn là những cuộc xung đột bộ lạc không ngừng và giết chóc lẫn nhau. Được coi là một người có triển vọng chuyển đổi ý thức hệ, anh ta đã được bay đến Liên Xô và cho thấy mọi thứ ở đó tốt như thế nào so với Afghanistan – đặc biệt là các dịch vụ y tế công cộng. Cha của Trung úy đã chết mười lăm năm trước khi bị nhiễm trùng vì gãy tay, và bởi vì bố anh chưa bao giờ được lòng của thủ lĩnh bộ lạc, nên người con trai duy nhất là anh đây đã không được hưởng một tuổi thơ hạnh phúc.
Cả hai đang cùng nhau xem xét bản đồ và đang quyết định các hoạt động tuần tra vào tuần tới. Họ phải tiếp tục tuần tra trong khu vực để ngăn chặn những tên cướp Mudjaheddin tiếp cận. Nhiệm vụ tuần tra hôm nay do Đại Đội Hai thực hiện
Một hạ sĩ quan bước vào hầm chỉ huy với tài liệu trên tay, thấy bên trong không chỉ có một sĩ quan mà là hai sĩ quan, anh ta thầm ngạc nhiên, nhưng mặt vẫn không biểu hiện gì. Anh ta đưa phong bì cho trung úy Afghanistan bằng tay trái, và giấu con dao ở tay phải trong ống tay áo rộng rãi trong quân phục kiểu Nga. Khi viên đại úy Liên Xô nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta vẫn bình tĩnh, chỉ nhìn sĩ quan mà anh ta sắp ám sát. Cuối cùng, viên đại úy Liên Xô quay lại và nhìn ra chỗ chữa vũ khí của boongke. Viên sĩ quan Afghanistan dường như đã được gợi ý, và ném bản đồ lên bàn và khoanh câu trả lời
Viên đại úy Liên Xô nhanh chón quay lại và sửng sốt, cảm thấy tình hình không ổn, nhưng đã quá muộn để hỏi lý do. Anh thấy tay trung sỹ nhanh chóng thọc vào cổ họng bạn mình. Trung úy Liên Xô vội lấy súng, lúc này trung úy đã lùi lại và tránh được phát dao đầu tiên. Nguyền rủa, anh ta rút dao ra và lao về phía trước, chém mục tiêu của mình qua bụng. Viên trung úy hét lên, cố gắng nắm lấy cổ tay của trung sĩ trước khi con dao chạm đến các cơ quan nội tạng quan trọng của mình. Khuôn mặt của hai người gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương. Một khuôn mặt quá sốc vì sợ hãi, mặt còn lại thì quá tức giận. Cuối cùng, mạng sống của Trung úy đã được cứu nhờ con dao của trung sĩ mắc vào ống tay áo khoác dài của anh ta., khi viên sỹ quan Liên Xô bật nấc an toàn trên khẩu súng trường và bắn mười phát đạn vào phía sát thủ. Trung sĩ ngã xuống không một tiếng động. Viên Trung Úy đưa một bàn tay đẫm máu nên che mắt. Viên đại úy hét lên báo động.
Âm thanh kinh loại đặc trưng của khẩu súng trường Kalashnikov truyền vào tai những chiến binh Mudjaheddin đang ngồi đợi cach đó 400m. Một ý nghĩ truyền ngay vào trong não mọi người: Kế hoạch đã thất bại. Bất hạnh thay, họ không có kế hoạch thay thế nào cả.Bên cánh trái của họ, vị trí của Đại Đội 3 bất ngờ nổ lên tiếng súng. Họ đang bắn không mục đích- không có du kích ở đó- nhưng tiếng súng đã báo động cho Liên Xô đang ở khoảng cách 300m. Dù có thế nào thì Thủ Lĩnh cũng phát động tấn công, được hỗ trợ tinh thần bởi 200 lính quân đội Afghanistan đã đổi phe. Nhưng những người mới được bổ sung đã không phát huy được vai trò như mong đợi. Những tân chiến binh tự do này không có vũ khí hạng nặng trong tay, chỉ có vài khẩu súng máy và khẩu súng cối của Thủ LĨnh thì đang được lắp rất chậm
Cung Thủ lên tiếng rủa khi thấy ánh đèn bị tắt trên sân bay cách đó 3km, thay vào đó là ánh đèn nhấp nháy báo hiệu các phi công đang chạy ra máy bay. Không lâu sau, pháo sáng đã biến đêm thành ngày, gió đông nam khắc nghiệt nhanh chóng làm tiêu tan các đèn chiếu sáng, nhưng nhiều pháo sáng vẫn tiếp tục bắn lên bầu trời đêm. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuẩn bị phóng tên lửa. Anh có thể nhìn thấy những chiếc trực thăng đó – và một chiếc máy bay vận tải AN-26. Cung Thủ giơ ống nhòm lên bằng tay trái và nhìn thấy một chiếc máy bay hai động cơ với đôi cánh cao đang đậu ở đó, giống như một con chim đang ngủ trong một cái tổ không được bảo vệ. Một số người đang chạy về phía máy bay. Anh quay ống nhòm về phía sân bay trực thăng.
Một chiếc trực thăng Mi-24 cất cánh đầu tiên trong không khí loãng và gió ầm ầm, khi đạn cối bắt đầu rơi trong phạm vi sân bay. Một quả bom phốt pho rơi xuống cách một phi cơ Hind (Mi-24) khác vài mét. Ngọn lửa nóng trắng đốt cháy nhiên liệu Mi-24. Đội bay vội vã nhảy ra ngoài và một người bốc cháy. Ngay khi họ vừa nhảy xuống, chiếc trực thăng phát nổ và khiến một con Hind cạnh đó cũng nổ tung. Một lúc sau, chiếc trực thăng cuối cùng chao đảo trên không, biến mất trong màn đêm mà không cần bật đèn định vị. Hai chiếc máy bay sẽ quay trở lại- Cung Thủ tin chắc điều đó- nhưng họ đã phá hủy được hai chiếc máy bay dưới mặt đất, điều này tốt hơn mong đợi.
Mọi thứ khác, theo anh thấy, đều không ổn. Đạn cối đang rơi ngay trước mặt quân xung kích. Anh nhìn htayas ánh chớp lóe lên từ những tia súng và bom nổ. Trên tất cả là những tiếng la hét của những người lính trên trận địa: Tiếng hét của những binh lính la hét giết chóc và tiếng la hét của những người bị thương. Ở khoảng cách này, không thể phân biệt đâu là người Nga và đâu là người Afghnistan. Nhưng đây không phải là việc anh quan tâm lúc này
Cung Thủ không cần bảo Abdul tìm kiếm chiếc trực thăng trên không mà cố gắng dùng bệ phóng tên lửa để tìm nguồn nhiệt mà mắt thường không nhìn thấy được từ động cơ máy bay. Không nhận thấy bất cứ điều gì, vì vậy anh chuyển sự chú ý của mình sang một chiếc An-26 khác có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một quả đạn cối rơi gần máy bay AN-26 nhưng đội bay đã nổ máy. Ngay sau đó, anh nhìn thấy chiếc máy bay chuyển động sang một bên. Anh nhìn hướng gió và nghĩ rằng máy bay đang cố gắng quay ngược chiều gió, rồi rẽ trái vào vị trí an toàn nhất ở sân bay. Trong không khí loãng như vậy, máy bay không dễ bay lên. Khi phi công quay mũi, anh ta hy sinh lực nâng của cánh để lấy tốc độ. Cung Thủ vỗ vai Abdul, rồi chạy sang bên trái. Anh chạy được một trăm mét, dừng lại và tìm kiếm chiếc máy bay vận tải của Liên Xô một lần nữa. Máy bay đã bắt đầu chuyển hướng và tăng tốc, và bụi bay lên rơi xuống mặt đất gồ ghề đóng băng.
Cung Thủ đứng lên để có thể nhìn rõ mục tiêu hơn và ngay lập tức bộ phận tìm kiếm phát ra tiếng như rít khi tìm ra động cơ đang phả hơi nóng trong đêm tối và lạnh giá
“V-1” viên phi công cụ hét lên giữa âm thanh chiến trường và động cơ. Đôi mắt anh ta khóa chặt vào thiết bị trong khi viên phi công cố gắng giữ cho máy bay bay thẳng “tăng tốc rời đất!”
Viên pho công kéo cần điều khiển về phía mình. Chiếc An-26 nâng mũi lên và cuối cùng đã chạy khỏi đường băng đầy bụi và bắt đầu cất cánh. Viên phi công phụ thu ngay bộ phận hạ cánh để giảm lực cản và tạo điều kiện cho máy bay tăng tốc. Phi công đã điều khiển máy bay quay từ từ sang phải, tránh những gì có vẻ như những nơi có cháy lớn. Khi thoát khỏi nguy hiểm, anh ta sẽ quay đầu lại và đi về phía bắc, bay đến Kabu và vùng an toàn. Phía sau anh ta, người điều hướng không nhìn vào biểu đồ, nhưng cứ năm giây lại thả một quả pháo sáng xuống. Điều này không giúp ích gì cho lực lượng mặt đất – mặc dù chủ đích của anh ta là như vậy. Chúng gây nhầm lẫn với tên lửa đất đối không. Hướng dẫn cho thấy cứ 5 giây lại thả một pháo sáng
Cung Thủ cẩn thận đo thời gian phát pháo sáng dù. Khi ngọn lửa được thả khỏi cabin và bắt lửa để phát sáng, anh ta có thể nghe thấy những khác biệt nhỏ trong âm thanh của thiết bị tìm kiếm mục tiêu. Để bắn trúng mục tiêu, anh phải nhìn chằm chằm vào động cơ bên trái máy bay và nắm bắt cẩn thận thời điểm phóng. Anh nhẩm tính điểm đi gần nhất của máy bay — khoảng 900 mét. Ngay trước khi máy bay đi vào điểm đó, nó đã ném một quả pháo sáng khác. Một giây sau, bộ phận tìm kiếm mục tiêu tiếp tục âm thanh bắt mục tiêu bình thường của nó, và các ngón tay của anh ấn chặt vào nút phóng
Như thường lệ, máy phát trong tay anh rung lên như thể anh đã đạt cực khoái. Anh chăm chú nhìn ngọn lửa màu vàng bốc lên trời, âm thanh giao tranh ác liệt xung quanh đột nhiên biến mất bên tai.
Viên hoa tiêu vừa thả thêm một quả pháo sáng thì động cơ bên trái bị trúng tên lửa Stinger. Phản ứng đầu tiên của anh ta là tức giận – hướng dẫn sử dụng đã sai! Nhưng viên kỹ sư không kịp suy nghĩ đầy đủ. Anh ta vô thức nhấn nút “tắt máy khẩn cấp” kết nối với động cơ tuabin số 1. Thao tác này sẽ đóng mạch dầu, cắt toàn bộ nguồn điện, dừng cánh quạt và kích hoạt bình chữa cháy. Phi công lúc đó đang đạp vào bàn đạp bánh lái để bù lại hiện tượng chệch choạc do mất lực bên trái và giữ mũi máy bay hướng xuống. Hành động này rất nguy hiểm, nhưng anh ta phải cân nhắc tốc độ ở độ cao như vậy, vì nghĩ rằng điều cần nhất bây giờ là tốc độ. Viên kỹ sư báo cáo thùng nhiên liệu bên trái đã bị xuyên thủng, nhưng họ chỉ còn cách Kabul một trăm km. Tình hình tiếp theo còn tồi tệ hơn.
“Đèn cảnh báo cháy tại động cơ số 1!”
“Tắt động cơ!”
“Đã tắt! Đã tắt mọi thứ!”
Viên phi công tập trung lái máy bay, chỉ còn 100mt đường băng ở phía trước và không thể để bất cứ thứ thì ảnh hưởng đến sự tập trung. Khóe mắt anh ta nhìn thấy một tia lửa màu cam nhưng không thể làm gì được. Đôi mắt di chuyển từ đường chân trời đến đồng hồ tốc độ và máy đo độ cao, rồi lại đến đường chân trời
“Độ cao đang giảm” viên phi công phụ báo cáo
“Lệch thêm 10 độ” viên phi công ra lệnh. Anh tin rằng tốc độ này đủ để chấp nhận rủi ro. Viên phi công phụ đầu tiên hạ thấp cánh thêm 10 độ và vì vậy cả đội bay và những người trên đó đều gặp vận đen
Đường dây thủy lực nối phần cánh bên trái đã bị hỏng do vụ nổ tên lửa. Áp lực cánh đảo gió cần thiết để thay đổi tình hình hiện tại khiến đường thủy lực ở cả hai bên bị đứt, và cánh đảo gió bên trái đột ngột rút lại mà không có bất kỳ cảnh báo nào. Khi phía bên trái ngay lập tức bị mất lực nâng, gần như khiến máy bay lăn sang một bên, nhưng phi công đã kịp thời bắt kịp và máy bay nhanh chóng trở lại trạng thái bay ngang bằng. Mọi thứ rối tung lên cùng lúc. Máy bay bắt đầu rơi độ cao, và viên phi công hét lên yêu cầu tăng thêm mã lực, nhưng cũng biết rõ rằng động cơ bên phải đã được kích hoạt tối đa. Anh ta cầu mong việc hạ cánh khẩn cấp sẽ cứu được con chim này, nhưng hiện tại, việc khiến hạ cạnh suôn sẻ là điều gần như không thể. Anh ta nhận ra rằng trong không khí loãng như vậy, tốc độ máy bay rơi quá nhanh, phải hạ cánh khẩn cấp. Cuối cùng, anh ta bật đèn hạ cánh để tìm kiếm một điểm hạ cánh bằng phẳng. Anh ta chỉ nhìn thấy một cánh đồng đá, và dùng kiểm soát cuối cùng của mình để nhắm máy bay vào khoảng không gian trống giữa hai tảng đá lớn nhất. Chỉ một giây trước khi máy bay chạm đất, anh ta lớn tiếng chửi bới, không phải tiếng kêu tuyệt vọng, mà là vì tức giận tột độ.
Trong một phút, Cung Thủ nghĩ rằng chiếc máy bay sẽ trốn thoát. Ngọn lửa của một vụ nổ tên lửa không thể sai được, nhưng không có gì xảy ra sau vài giây. Khi nhìn thấy chiếc máy bay kéo theo một ngọn lửa, anh biết rằng tên lửa đã bắn trúng bộ phận trọng yếu của mục tiêu. 30 giây sau đó, trên mặt đất xảy ra một vụ nổ, có lẽ cách đây khoảng 10km, không xa so với đường rút lui dự kiến của họ. Anh có thể nhìn thấy kiệt tác của mình trước bình minh. Lúc này, anh nghe thấy tiếng máy bay trực thăng trên đầu, lập tức quay đầu lại. Abdul đã vứt bỏ ống phóng đã qua sử dụng và đang lắp đặt hệ thống dẫn đường / đánh chặn mục tiêu trên một ống phóng mới với tốc đô khiến ngay cả lính được đào tạo chuyên nghiệp cũng phải tự hào. Cậu ta dưa lại cho anh và Cung Thủ vẫn tìm kiếm các mục tiêu khác trên không.
Cuộc tấn công vào Ghanzni bị dần đi vào thất bại, nhưng Cung Thủ không hề hay biết. Viên chỉ huy Liên Xô đã ngay lập tức phản ứng với tiếng súng- Đại Đội 3 thuộc Quân Đội Afghanistan vẫn đang bắn vô mục đích -các sỹ quan Liên Xô có mặt không thể kiểm soát được tình hình – và sắp xếp các vị trí hơp lý trong vòng 2 phút. Quân Afghanis tan giờ đây phải đối mặt là cả một tiểu đoàn quân chính quy được trang bị vũ khí hạng nặng và được hỗ trợ bởi các boongke kiên cố. Hỏa lực súng máy tàn khốc đã ngăn chặn làn sóng tấn công cách vị trí của Liên Xô hai trăm mét. Thủ Lĩnh và viên Thiếu Tá cố gắng tổ chức lại cuộc tấn công bằng cách dẫn đầu làm gương. Tiếng giết chóc tức giận vang vọng vị trí, Thủ Lĩnh đột nhiên bị loạt đạn bắn đến và gã xuống như đồ chơi. Du kích Afghanistan, giống như quân đội của các bộ lạc nguyên thủy, thấy thủ lĩnh của họ thất thủ, lập tức rơi vào hỗn loạn. Tin tức này lan truyền như cháy rừng trên mặt đất, nhanh hơn cả các cuộc điện đàm của các lãnh đạo. Du kích lập tức bị tiêu diệt và bắn bừa bãi trong lúc rút lui. Chỉ huy Liên Xô nhận ra tình thế, nhưng ông ta không ra lệnh truy đuổi. Ông ta đã có những máy bay trực thăng làm việc này
Cung Thủ biết có chuyện gì đó không ổn khi súng cối của Liên Xô bắt đầu triển khai pháo sáng ở một nơi khác. Máy bay trực thăng đã bắn rocket và súng máy vào quân du kích, nhưng anh không thể khóa được nó. Sau đó, anh ta nghe thấy tiếng la hét của đồng đội, không phải là tiếng la hét tấn công mà tiếng khóc cảnh báo rút lui. Anh bình tĩnh lại và tập trung vào vũ khí của mình. Bây giờ là lúc anh cần tham gia. Anh ra lệnh cho Abdul lắp thiết bị tìm kiếm dự phòng vào một ống phóng khác, và cậu bé đã hoàn thành nó trong vòng chưa đầy một phút
“Đây” Addul nói “Bên phải”
“Chú thấy rồi” Một loạt tia sáng vòng cung xuất hiện trên bầu trời. Một chiếc Hind đang bắn tên lửa. Cung thủ nhắm ngay bệ phóng vào điểm sáng và được thưởng bằng âm thanh quen thuộc. Anh không biết khoảng cách là bao xa – không thể đánh giá khoảng cách vào ban đêm, nhưng phải nắm bắt cơ hội này. Anh đợi cho đến khi âm thanh hoàn toàn ổn định trước khi phóng tên lửa Stinger thứ hai vào đêm hôm đó
Viên phi công chiếc Hind nhìn thấy tên lửa. Anh ta đang bay vòng một trăm mét phía trên một số pháo sáng, lúc này, anh ta nhấn cần điều khiển hết cỡ, nhắm vào tâm pháo sáng và lao xuống giữa đống pháo sáng. Thủ thuật này đã thành công. Tên lửa Stinger mất khóa mục tiêu và bay thẳng về phía trước, cách mục tiêu 30 m. Phi công lập tức quay mũi và lệnh cho xạ thủ bắn liên tiếp mười quả rocket về hướng phóng của tên lửa bên dưới.
Cung Thủ nằm xuống sau một tảng đá lớn bên cạnh đã được chọn trước. Tất cả các tên lửa đều rơi cách anh ta chưa đầy trăm mét. Lần này là một cuộc đấu giữa người với người … viên phi công khá thông minh. Anh rờ đến máy phóng thứ hai. Anh thường cầu nguyện cho tình huống này
Nhưng chiếc trực thăng đã biến mất đột ngột. Nó đang ở đâu?
Phi công nhanh chóng đưa máy bay theo hướng ngược gió, như đã được dạy, để che bớt tiếng ồn của cánh quạt. Anh ta gọi điện cho đội bắn pháo sáng vào khu vực này và nhận được phản hồi tức thì. Quân Liên Xô sẽ không bao giờ để cho kẻ phóng tên lửa thoát. Một chiếc trực thăng khác đang tấn công quân du kích đang rút lui thì chiếc này đang theo dõi chỗ nào hỗ trợ tên lửa đất đối không. Dù nguy nhiểm nhưng đây là nhiệm vụ mà viên phi công mong muốn. Kẻ phóng tên lửa là kẻ thù không đội trời chung của anh ta. Anh giữ máy bay ngoài tầm bắn của tên lửa Stinger, chờ pháo sáng chiếu sáng mặt đất.
Cung Thủ một lần nữa sử dụng thiết bị tìm tên lửa để tìm kiếm chiếc trực thăng. Đây là một phương pháp có ít tác dụng, nhưng dựa trên hiểu biết về các chiến thuật của Liên Xô, có thể dễ dàng đoán được rằng Mi-24 đang ở gần đây. Cung Thủ đã nghe thấy âm thanh máy tìm kiếm hai lần, nhưng sau đó mất mục tiêu. Bởi vì chiếc trực thăng đang nhấp nháy từ trái sang phải, và nó đang cố tình thay đổi độ cao để anh không thể nhắm mục tiêu. Anh nghĩ, đây thực sự là một kẻ thù xảo quyệt, cái chết của hắn sẽ khiến anh vui lắm đây. Pháo sáng liên tục xuất hiện trên đầu anh, nhưng anh biết rằng chỉ cần anh nằm yên, sẽ không ai có thể nhìn rõ anh trên mặt đất trong ánh sáng nhấp nháy và chập chờn.
“Tôi thấy có chuyện động” xạ thủ chiếc Hind báo cáo “Hướng 10 giờ”
“Vị trí không đúng” viên phi công nói. kéo cần điều khiển sang phải và bay ngang, trong khi tìm kiếm mặt đất bằng mắt thường. Liên Xô đã đánh chặn một số tên lửa Stinger do Mỹ sản xuất và kiểm tra kỹ lưỡng tốc độ, tầm bắn và độ nhạy của những tên lửa đó. Anh ta nghĩ rằng anh ta đang ở ngoài tầm bắn của tên lửa này ít nhất ba trăm mét. Nếu bị bắn, anh ta sẽ sử dụng quỹ đạo của tên lửa để xác định vị trí của mục tiêu và nhanh chóng tiêu diệt nó trước khi đối thủ phóng tiếp.
“chuẩn bị rocket khói” Cung Thủ nói
Abdul chỉ có một tên lửa khói. Đây là một thiết bị nhỏ, có đuôi bằng nhựa, hơi giống một món đồ chơi. Mục đích của việc phát triển nó là để đào tạo các phi công của Lực lượng Không quân Hoa Kỳ, mô phỏng cảm giác kinh hoàng khi bị tên lửa tấn công. Nó trị giá sáu đô la mỗi chiếc và chỉ có thể bay theo đường thẳng trong vài giây, nhưng để lại một làn khói dày đặc. Các tên lửa được gửi cho quân du kích chỉ để dọa các phi công Liên Xô rằng SAM đã được bắn, nhưng Cung Thủ lại tìm ra mục đích sử dụng thực sự khác. Abdul chạy khoảng 100m và đặt nó lên một giá phóng làm bằng thép đơn giản, rồi chạy lại bên phía Sếp, kéo theo dây đánh lửa phía sau
“Nào, người Nga, mày đang ở đâu?” Cung Thủ lẩm bẩm trong bóng tôi
“Ngay trước mặt chúng ta, có gì đó đang chuyển động, tôi chắc chắn đấy” xạ thủ nói
“Để xem nào” viên phi công nhấn nút và bắn hai quả tên lửa trên mặt đất cách phía bên phải của Cung thủ 2km
“Làmđi!” Cung Thủ hét lên. Anh đã nhìn thấy tên người Nga bắn từ đâu và máy tìm mục tiêu bắt đầu kêu
Nhìn thấy quả tên lửa đang kéo theo những ngọn lửa đang di chuyển, viên phi công không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng tên lửa không thể bắn trúng anh ta vì nó được phóng từ một nơi rất gần với mục tiêu anh ta bắn trước đó
“Tao bắt được mày rồi” anh ta hét lên. Xạ thủ bắt đầu bắn bằng súng máy.
Cung Thủ nhìn thấy những nhìn thấy những dấu vết và nghe thấy tiếng đạn vãi trên mặt đất phía bên phải của mình. Tốt lắm. Mục tiêu vốn gần như hoàn hảo, nhưng khi bắn súng thì hắn đã trở thành mục tiêu hoàn hảo với Cung Thủ. Tên lửa Stinger thứ ba được phóng đi.
“Chúng có 2 người!” Xạ Thủ gào vào hệ thống liên lạc nội bộ
Phi công đã bắt đầu bị hạ độ cao và xoay vòng, nhưng lần này không có pháo sáng xung quanh anh ta. Tên lửa Stinger trúng một mảnh cánh quạt và phát nổ, chiếc trực thăng rơi xuống như tảng đá rơi từ trên không. Phi công đã cố gắng giảm tốc độ rơi nhưng chiếc máy bay đã rơi xuống đất một cách nặng nề. Kỳ lạ là máy bay không bốc cháy. Ngay sau đó, một số binh sĩ có vũ trang đến cửa kính, và viên phi công nhìn thấy một trong số họ là đại úy Nga
“Không sao chứ, đồng chí?”
“Lưng của tôi” viên phi công hổn hển
Cung Thủ bắt đầu di chuyển. Anh đã trải qua đủ ân sủng của Allah trong một buổi tối rồi. cái này Đội tên lửa chỉ có hai người để lại những ống phóng trống rỗng và sải bước đuổi kịp quân du kích đang rút lui. Nếu Liên Xô đuổi theo thì có thể bắt được họ. Nhưng chỉ huy ra lệnh giữ nguyên vị trí. Chiếc trực thăng duy nhất còn sót lại bay lượn vòng tròn trên doanh trại. Nửa giờ sau, Cung Thủ nghe tin thủ lĩnh đã chết. Sau khi tờ mờ sáng, máy bay Liên Xô sẽ đuổi kịp họ ở những khu vực trống trải, vì vậy quân du kích phải nhanh chóng tiến vào vùng núi. Nhưng còn một việc nữa phải làm. Cung thủ đã đưa Abdul và 3 người đi tìm chiếc máy bay vận tải đã bị anh ta phá hủy. Cái giá phải trả của việc mua tên lửa Stinger là kiểm tra mọi máy bay bị bắn rơi, tìm kiếm những thứ mà CIA có thể quan tâm.
Đại tá Filitov đã viết xong nhật ký. Như Bondarenko đã nói, kiến thức về thông tin kỹ thuật của ông vượt xa những gì mà hầu hết mọi người có thể đoán từ bằng cấp. Filitov đã phục vụ ở cấp cao nhất của Bộ Quốc phòng trong hơn 40 năm, ông đã tự học một loạt kiến thức chuyên môn từ thiết bị chống vi rút đến mật mã liên lạc và laser. Nói cách khác, mặc dù ông không thể giải thích lý thuyết như mong đợi, nhưng ông có thể miêu tả thiết bị thành thạo như kỹ sư lắp ráp. Ông đã mất bốn giờ để mô tả nó vào nhật ký của mình. Những dữ liệu này phải được gửi ra ngoài, hệ lụy rất khủng khiếp.
Vấn đề của một hệ thống phòng thủ chiến lược là đơn giản không có vũ khí nào luôn ở trạng thái “tấn công” hay “phòng thủ”. Bản chất của bất kỳ loại vũ khí nào cũng giống như vẻ đẹp của người phụ nữ, tất cả phụ thuộc vào ý kiến của người nắm giữ- hoặc hướng sử dụng vũ khí. Trong suốt lịch sử, thành công của chiến tranh được quyết định bởi sự cân bằng hợp lý giữa các yếu tố tấn công và phòng thủ .
Misha nghĩ rằng chiến lược hạt nhân của Liên Xô hợp lý hơn chiến lược của phương Tây. Các chiến lược gia Liên Xô không tin rằng chiến tranh hạt nhân là không thể. Họ đã được dạy phải thực tế: Vấn đề, dù phức tạp, vẫn có giải pháp, mặc dù giải pháp không nhất thiết phải hoàn hảo. Họ khác với nhiều nhà tư tưởng phương Tây ở chỗ họ thừa nhận rằng họ đang sống trong một thế giới không hoàn hảo. Cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba xảy ra vào năm 1962 – sự cố này đã đưa Đại tá Oleg Penkovskiy- người đã tuyển dụng Filitov- ra pháp trường. Kể từ đó, chiến lược của Liên Xô dựa trên một cụm từ đơn giản: “Hạn Chế Thiệt Hại” Vấn đề không phải là tiêu diệt kẻ thù bằng vũ khí hạt nhân. Với vũ khí hạt nhân, vấn đề quan trọng hơn không phải là tiêu diệt được kẻ thù, làm cho một bên mất tất cả, mất con bài mặc cả trong giai đoạn “kết thúc chiến tranh”, mà họ muốn ngăn cản kẻ thù hủy diệt Liên Xô bằng vũ khí hạt nhân. Trong hai cuộc chiến tranh thế giới, mỗi lần nước Nga lại có 20 triệu người chết, họ đã nếm trải mùi vị bị hủy diệt và không muốn bị tiêu diệt lần nữa.
Nhiệm vụ này chưa bao giờ được coi là dễ dàng nhưng cần thiết phải làm bất kể đánh giá trên lý do chính trị hay kỹ thuật. Chủ nghĩa Marx-Lenin như một quá trình lịch sử: Không chỉ là một tập hợp các sự kiện trong quá khứ, mà là biển hiện hoa học của cuộc cách mạng xã hội của loài người mà đỉnh cao nhất chính là sự thừa nhận của nhân loại rằng chủ nghĩa Marx-Lenin là hình mẫu lý tưởng của xã hội loài người. Do vậy, một người theo chủ nghĩa Marx cũng tin rằng vào sức mạnh tối thượng trong tín ngưỡng của anh ta giống như những người theo Đạo Thiên Chúa, Do Thái hay Đạo hồi tin vào thế giới bên kia. Và cũng giống như các cộng đồng tôn giáo trong suốt lịch sử đã thể hiện lòng tin truyền bá tín ngưỡng của mình bằng lửa và gươm, những người theo chủ nghĩ Marx muốn biến tầm nhìn của mình thành thực tế càng nhanh càng tốt
Khó khăn ở đây, tất nhiên, là không phải tất cả mọi người trên thế giới đều có chung quan điểm về lịch sử của chủ nghĩa Mác-Lênin. Học thuyết cộng sản giải thích điều này là các lực lượng phản động của chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa tư bản, giai cấp tư sản và phần còn lại trong đội quân kẻ thù, những kẻ phản kháng có thể đoán trước được- nhưng chiến thuật của họ thì không. Như một con bạc đã gian lận trên bàn đánh bạc, những người cộng sản “biết rõ” rằng họ sẽ thắng nhưng giống như một con bạc, trong những khảnh khắc đen tối họ phải thừa nhận rằng may mắn – hoặc gọi một cách khoa học hơn là cơ hội ngẫu nhiên – đã không đứng về phía mình. Thiếu cách nhìn khoa học đúng đắn, các nền dân chủ phương Tây cũng thiếu những đặc tính chung, và điều đó khiến chúng họ trởn ên khó có thể đoán trước
Hơn bất kỳ lý do nào khác, đó chính là lý do thực chất Phương Đông sợ Phương Tây. Ngay từ khi Lenin lên nắm quyền kiểm soát- và đổi tên- Liên Bang Xô Viết, chính phủ cộng sản này đã đổ hàng tỷ vào việc do thám Phương Tây. Và như tất các các chức năng của mọi cơ quan tình báo, ưu tiên số 1 của nó là do thám những gì Phương Tây sẽ làm và có thể làm
Mặc dù chính phủ Liên Xô đã có vô số thành công về mặt chiến thuật, nhưng vấn đề cơ bản vẫn tồn tại: Hiểu sai nghiêm trọng các hành động và ý định của phương Tây hết lần này đến lần khác; Và trong thời đại hạt nhân, không thể đoán trước có thể có nghĩa là một nhà lãnh đạo Hoa Kỳ mất trí , ở mức độ thấp hơn, có thể là nhà lãnh đạo Anh hoặc Pháp- thậm chí cũng có thể kết thúc sự tồn tại của Liên Xô và trì hoãn việc hiện thực hóa chủ nghĩa xã hội trên thế giới trong vài thế hệ (đối với người Nga, điều này còn nghiêm trọng hơn trước đây, vì không một người Nga có đạo đức nào lại muốn thế giới được đưa lên CNXH dưới sự lãnh đạo của Trung Quốc). Kho vũ khí hạt nhân của phương Tây là mối đe dọa lớn nhất đối với chủ nghĩa Marx-Lênin, đối phó với nó là nhiệm vụ chính của quân đội Liên Xô. Nhưng khác với phương Tây, Liên Xô không coi việc ngăn chặn việc sử dụng vũ khí hạt nhân chỉ đơn giản là ngăn chặn chiến tranh. Vì Liên Xô tin rằng phương Tây không thể đoán trước được về mặt chính trị, họ cảm thấy rằng họ không thể chỉ dựa vào khả năng răn đe bằng vũ khí hạt nhân. Nếu một cuộc khủng hoảng vượt ra ngoài các mối đe dọa bằng lời nói, họ phải có khả năng loại bỏ hoặc ít nhất là làm suy yếu kho vũ khí hạt nhân của phương Tây.
Họ thành lập kho vũ khí hạt nhân chính vì họ muốn hoàn thành nhiệm vụ này. Rất dễ để phá hủy thành phố và hàng triệu cư dân của nó, nhưng không dễ để phá hủy các tên lửa mà các quốc gia đó sở hữu Để loại bỏ tên lửa Mỹ, điều đó có nghĩa là phải phát triển thế hệ tên lửa tương tự có độ chính xác và chi phí cao, ví dụ như SS-18 có nhiệm vụ duy nhất là biến lực lượng tên lửa, các căn cứ tàu ngầm và căn cứ máy bay ném bom của Hoa Kỳ thành đống tro tàn. Ngoại trừ các căn cứ máy bay ném bom, các căn cứ khác đều cách xa các khu dân cư đông đúc. Theo cách này, một cuộc tấn công hạt nhân nhằm giải giáp vũ khí của phương Tây có thể không gây ra một vụ thảm sát trên toàn thế giới. Đồng thời, Mỹ không có đủ đầu đạn chính xác cao để gây ra mối đe dọa tương tự đối với lực lượng tên lửa Liên Xô. Sau đó, thì người Nga có lợi thế để tiến hành một cuộc tấn công “phản công” – một loại chiến tranh nhắm vào vũ khí hơn là con người
Điểm yếu của Liên Xô nằm ở lực lượng hải quân. Hơn một nửa số đầu đạn của Mỹ được triển khai trên các tàu ngầm hạt nhân. Hải quân Mỹ cho rằng tàu ngầm tên lửa của họ chưa từng bị tàu ngầm Liên Xô theo dõi. Điều này không chính xác. Họ đã bị theo dõi ba lần trong 27 năm, nhưng không bao giờ quá bốn giờ. Mặc dù Hải quân Liên Xô đã làm việc chăm chỉ trong một thế hệ nhưng không ai có thể đoán trước được khi nào nhiệm vụ này sẽ hoàn thành. Người Mỹ cũng công nhận họ không thể lúc nào cũng theo dõi được “những quả bom” của chính mình, cách thường gọi mấy cái tàu ngầm tên lửa. Mặt khác, người Mỹ có thể theo dõi các tàu ngầm tên lửa của Liên Xô. Vì lý do này, Liên Xô không triển khai quá nhiều đầu đạn trên biển. Cho đến nay, không bên nào sử dụng tàu ngầm như một vũ khí phản công chính xác.
Nhưng gần đây trò chơi đã thay đổi. NGười Mỹ đã nghiên cứu ra một thành tựu kỳ diệu công nghệ khác. Các tàu ngầm của họ sẽ sớm được trang bị tên lửa Trident D-5 với khả năng tiêu diệt các mục tiêu kiên cố. Vũ khí này sẽ đe dọa chiến lược của Liên Xô nhờ kết hợp với hệ thống vệ tinh định vị toàn cầu. Nếu không có Hệ tống vệ tinh định vị toàn cầu này thì tàu ngầm Mỹ sẽ không thể định vị chính xác các mục tiêu để tiêu diệt. Cú xoay chuyển một lần nữa làm lệch cán cân hạt nhân- điều ít nhất xảy ra một thế hệ lại lại một lần
Từ lâu người ta đã nhận ra rằng tên lửa là vũ khí tấn công để phòng thủ, rằng khả năng tiêu diệt đối thủ là công thức căn bản để ngăn chặn chiến tranh và đạt được mục tiêu hòa bình. Đánh giá tình hình hai bên, sức mạnh vũ khí của Mỹ và Liên Xô hiện nay đã biến công công thức đe dọa đơn phương đã được chứng minh trong suốt chiều dài lịch sử này thành đe dọa song phương, do đó khiến giải pháp đó trở thành không khả thi
Răn đe hạt nhân: ngăn chặn chiến tranh bằng cách đe dọa tiêu diệt lẫn nhau. Cả hai bên đều nói thẳng với nhau: Nếu anh giết thường dân không vũ trang của chúng tôi, chúng tôi sẽ đáp trả theo cách tương tự. Phòng thủ không còn là bảo vệ xã hội đất nước mình, mà là đe dọa đối thủ bằng bạo lực vô nghĩa. Misha nhăn mặt. Không có dân tộc nào- ngay cả những kẻ bộ tộc barbarian man rợ nhất – cũng không có ý nghĩ này. Dù biện pháp răn đe có thể nói là có tác dụng, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc Liên Xô – và cả phương Tây- đều đang phải sống dưới hiểm họa chiến tranh hủy diệt. Không ai vui vẻ nhìn thấy tình trạng này, nhưng Liên Xô đã đưa ra cái mà họ cho là lựa chọn tốt nhất trong những tình huống xấu bằng cách tạo ra một kho vũ khí chiến lược có thể giải giáp với bên kia ở quy mô lớn nếu xảy ra một cuộc khủng hoảng toàn thế giới. Đạt được khả năng chiến thắng khi đối đầu với kho vũ khí của Mỹ, họ sẽ có lợi thế quyết định cách thức chiến tranh hạt nhân diễn ra; thông thường thì đây là bước đầu tiên dẫn tới chiến thắng, và trong mắt Liên Xô, người phương Tây phủ nhật “chiến thắng” khi nó có khả năng gây ra một cuộc chiến tranh hạt nhân, bước đầu điên hủy diệt nền văn minh phương Tây. Các nhà lý thuyết của cả hai bên đều luôn thừa nhận rằng toàn bộ vấn đề hạt nhân là không thỏa đáng, tuy nhiên, cả hai bên vẫn đều âm thầm phát triển kho vũ khí hạt nhân bằng nhiều cách khác nhau
Ngay từ những năm 50, cả Hoa Kỳ và Liên Xô đều bắt đầu nghiên cứu vũ khí phòng thủ bằng tên lửa đạn đạo, của Liên Xô là tại Sary Shagan, miền tây nam vùng Siberia. Vào cuối những năm 1960, Liên Xô gần như đã triển khai một hệ thống khả thi, nhưng phát minh về MIRV (Multiple Independently targetable reentry vehicle – đa đầu đạn tập trung, hoặc đầu đạn đa hướng) đã xóa sổ 15 năm nỗ lực không ngừng của cả hai bên. Trong cuộc cạnh tranh giữa hệ thống vũ khí tấn công và hệ thống vũ khí phòng thủ, cái nào có trước luôn chiếm ưu thế.
Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi. Vũ khí laser và các hệ thống phóng năng lượng cao khác sử dụng công nghệ máy tính là một bước đột phá lớn trong một lĩnh vực chiến lược mới. Một hệ thống phòng thủ giờ hoàn toàn khả thi, báo cáo của Bondarenko đã viết cho đại tá Filitov. Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là sự cân bằng sức mạnh của vũ khí hạt nhân sẽ trở lại sự cân bằng truyền thống, vừa là tấn công vừa là phòng thủ, cả hai giờ sẽ là một phân của chiến lược duy nhất. Những người lính chuyên nghiệp sẽ thấy đây là một hệ thống thỏa đáng hơn trong khái niệm này – ai muốn trở thành đao phủ số một trong lịch sử đâu? – nhưng giờ các khả năng chiến thuật đang cho mấy những manh mối xấu xí. Cả ưu điểm và nhược điểm; hành động và đối đầu. Một hệ thống phòng thủ chiến lược của người Mỹ có thể khiến tất cả vũ khí hạt nhân của Liên Xô trở nên vô dụng. Nếu người Mỹ có thể ngăn cả SS-18 phá hủy tất cả các tên lửa trên mặt đất của họ, thì Liên Xô sẽ không thể thực hiện cuộc tấn công phủ đầu nhằm giảm bớt tổn thất. Nói cách khác, hàng tỉ đồng chi cho chương trình phát triển tên lửa đạn đạo giờ đây đã bị chìm như đá ném xuống biển
Còn hơn thế nữa, nó như một chiếc khiên dài của quân đoàn La Mã bị đối thủ man rợ của họ sử dụng như một vũ khí vô tình đâm ngược lại, vì vậy ngày nay SDI (kế hoạch phòng thủ chiến lược) được coi như một chiếc khiên phía sau để kẻ thù có thể tung ra đòn tấn công đầu tiên rồi bị giải giáp, rồi loại bỏ hệ thống phòng thủ của đối phương hoặc thậm chí đánh trả
Tất nhiên, quan điểm này được đơn giản hóa đi. Không có hệ thống nào là hoàn hảo-Misha biết rằng, ngay cả khi hệ thống hoạt động, các nhà lãnh đạo chính trị có thể sử dụng nó theo cách bất lợi nhất, và các chính trị gia luôn như vậy. Một kế hoạch phòng thủ chiến lược khả thi sẽ tạo thêm một nhân tố mới không chắc chắn cho cán cân quyền lực. Một quốc gia sẽ không bao giờ diệt hết số đầu đạn bắn vào mình, ngay cả đối với các nhà lãnh đạo Liên Xô, dù con số thiệt mạng gấp “vài” lần con số 20 triệu người họ cũng không bao giờ đồng ý. Nhưng thậm chí một hệ thống SDI thô sơ nhất cũng có thể tiêu diệt số đầu đạn đủ để toàn bộ ý tưởng phản công trở thành số 0
Nếu Liên Xô có hệ thống này trước, các cuộc phản công hạt nhân mong manh của Hoa Kỳ sẽ dễ đối phó hơn nhiều, và thế trận chiến lược mà Liên Xô đã dày công tạo lập trong 30 năm sẽ tiếp tục được duy trì. Chính phủ Liên Xô sẽ có lợi thế về hai mặt: có lực lượng tên lửa tương đối hùng hậu với mức độ tấn công chính xác cao có thể tiêu diệt đầu đạn của Mỹ; có lá chắn phòng thủ có thể chống lại các cuộc tấn công trả đũa nhằm vào các căn cứ tên lửa dự bị của Liên Xô- đồng thời, bằng cách loại bỏ các vệ tinh định vị GPS của Hoa Kỳ, các tên lửa bắn từ biển của Hoa Kỳ sẽ mất hiệu quả chiến đấu, mặc dù chúng vẫn có thể phá hủy vài thành phố, nhưng khả năng tấn công đáng kinh ngạc của chúng đã mất đi rồi
Viễn cảnh mà đại tá Mikhail Semyonovich Filitov vẽ ra chính là một tình huống nghiên cứu theo đúng chuẩn Liên Xô. Sau khi khủng hoảng nổ ra (rất có thể là Trung Đông, không ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra ở đó), khi Moscow dần ổn định tình hình thì phương Tây can thiệp – ngu ngốc và vụng về , tất nhiên – và bắt đầu nói về cuộc xung đột hạt nhân tràn trên các trang báo. Các cơ quan tình báo bắt đầu báo cáo nhanh với Moscow rằng một cuộc phản công hạt nhân là hoàn toàn có thể xảy ra. Vì vậy, trung đoàn tên lửa SS-18 và vũ khí laser đối đất mới của Binh chủng Tên lửa chiến lược sẽ bí mật vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Trong khi những tên ngốc của Bộ Ngoại Giao – không có lực lượng quân đội nào thích mấy người bên ngoại giao hết – cố gắng giải quyết vấn đề, thì phương Tây sẽ ra tay và đe dọa, có lẽ là tấn công một đơn vị hải quân nào đó của Xô Viết để biểu dương sức mạnh, chắc chắn huy động quân đội NATO để đe dọa xâm lược Đông Âu, điều này sẽ gây ra hoảng loạn trên toàn thế giới. Khi luận điệu quyết liệt của Phương Tây đến đỉnh điểm thì quân đội sẽ nhận được lệnh phóng tên lửa và 300 tên lửa SS-18 sẽ được phóng đi, mỗi chiếc sẽ phóng đến một hầm chứa tên lửa của Hoa Kỳ. Các đầu đạn nhỏ sẽ được sử dụng để tấn công các căn cứ tàu ngầm và máy bay ném bom nhằm hạn chế thiệt hại xảy ra nhiều nhất có thể – Liên Xô không muốn tình hình xấu đi một cách không cần thiết. Đồng thời, vũ khí laser sẽ phá hủy các vệ tinh do thám và dẫn đường của Mỹ nhiều nhất có thể, nhưng sẽ không tấn công các vệ tinh thông tin liên lạc – đây là một cử chỉ giả vờ, nhằm thể hiện “thiện chí”. Người Mỹ không kịp phản ứng trước khi bị tấn công bằng đầu đạn của Liên Xô (Misha lo lắng về điều này, nhưng KGB và GRU nói rằng hệ thống chỉ huy và kiểm soát của Mỹ có sai sót nghiêm trọng, cộng với liên quan đến các yếu tố tâm lý). Có thể người Mỹ sẽ giữ lực lượng tàu ngầm làm lực lượng dự bị và phóng các tên lửa còn sót lại vào các hầm chứa tên lửa của Liên Xô, nhưng dự kiến không quá 200-300 đầu đạn còn sót lại sau cuộc tấn công đầu tiên. Nhiều trong số đó khả năng sẽ chỉ bắn vào khoảng trống và hệ thống phòng thủ sẽ tiêu diệt hầu hết các vũ khí trong quá trình bay tới
Một giờ sau cuộc chiến, người Mỹ sẽ nhận ra rằng vai trò của tên lửa phóng từ tàu ngầm của họ đã bị suy yếu rất nhiều. Đường dây nóng Moscow-Washington sẽ tiếp tục gửi đi những thông điệp được xây dựng cẩn thận: CHÚNG TÔI KHÔNG CHO PHÉP ĐIỀU NÀY TIẾP TỤC XẢY RA. Và, người Mỹ có thể dừng lại và suy nghĩ. Đây là điều quan trọng – buộc mọi người phải dừng lại và suy nghĩ. Một người bốc đồng hoặc tức giận có thể ra lệnh tấn công thành phố, nhưng một người có suy nghĩ chín chắn sẽ không làm điều đó.
Filitov không quan tâm mỗi bên đều coi hệ thống phòng thủ của mình là cơ sở lý luận cho một cuộc phản công. Tuy nhiên, trong một cuộc khủng hoảng, sự tồn tại của một hệ thống phòng thủ sẽ làm giảm bớt nỗi sợ hãi của người dân về việc phóng tên lửa -nếu bên kia không có hệ thống phòng thủ đủ mạnh. Vì vậy, cả hai bên đều buộc phải có hệ thống phòng thủ. Điều này sẽ làm giảm đáng kể khả năng bị tấn công phủ đầu bằng vũ khí hạt nhân và giúp thế giới an toàn hơn. Bây giờ việc thiết lập hệ thống phòng thủ không thể bị ngăn cản. Có khi ngăn chặn thủy triều giờ còn dễ dàng hơn. Điều khiến Misha hài lòng là những quả tên lửa xuyên lục địa, vốn tàn phá khá nhiều đạo đức của người lính, giờ cuối cùng cũng bị vô hiệu, rằng những người lính giờ có thể được chết trên chiến trường, nơi họ thuộc về
Chà, ông nghĩ, mình đã mệt rồi và đêm quá muộn, không thể nghĩ linh tinh nữa. Ông kết thúc bản báo cáo bằng dữ liệu trong bảo báo cáo nháp cuối cùng của Bondarenko, chụp ảnh nó và lấy cuộn phim ra.