← Quay lại trang sách

Chương 8 CHUYỂN TÀI LIỆU

Khi bình minh sắp lên, Cung Thủ tìm thấy mảnh vỡ của chiếc máy bay. Ngoài Abdul, anh còn dẫn theo 10 người. Họ phải di chuyển thật nhanh vì ngay khi trời mọc qua núi là quân Liên Xô sẽ kéo đến. Anh quan sát đống đổ nát của chiếc máy bay từ một ngọn đồi nhỏ. Sau cú va chạm ban đầu với mặt đất, cánh của nó bị văng ra, chiếc máy bay lao nhanh về phía một con dốc thoai thoải, sau vài lần nhào lộn thì nó rơi ra từng mảnh, chỉ còn nhận ra phần đuôi. Anh không biết rằn chỉ có phi công xuất sắc mới có thể làm được đến mức này, khiến cho một chiếc máy bay hạ cánh khẩn cấp được ở bất kỳ mức độ nào cũng gần như là một điều kỳ diệu. Anh ra hiệu cho người mình nhanh chóng tiếp cận phần thân chính xác máy bay, yêu cầu họ tìm vũ khí và bất kỳ tài liệu nào còn anh và Abdul đến kiểm tra phần còn lại của cái đuôi

Như thường lệ, hiện trường vụ rơi máy bay thực sự khó giải thích. Vài cái xác bị xé ra từng mảnh trong khi vài cái khác lại gần như không tổn hại gì, họ chết vì chấn thương nội tạng. Người chết trông yên bình một cách đáng ngạc nhiên, có chút cứng đờ, nhưng vẫn chưa bị đông cứng vì nhiệt độ thấp. Anh đếm, có sáu người ở phía sau máy bay. đều là người Nga, mặc quân phục. Một người đàn ông mặc đồng phục của Đại úy KGB, vẫn thắt dây an toàn vào ghế và có một vết bọt màu hồng xung quanh môi. Anh ta hẳn vẫn còn sống sau vụ máy bay rơi và ho ra máu. Anh đá vào xác chết và nhìn thấy một chiếc cặp bị còng vào tay trái của người quá cố. Có vẻ hứa hẹn đây. Anh nghiêng người để xem chiếc còng có thể dễ dàng tháo ra hay không, nhưng thấy rằng vận may của mình không được tốt cho lắm. Anh nhún vai và lấy con dao ra. Hẳn anh phải chặt cổ tay của người đã khuất. Ngay khi lật cổ tay, anh bị sốc—

-Khi cánh tay giật giật và một tiếng hét khiến Cung Thủ nhảy dựng. Hắn còn sống à? Anh nghiêng người nhìn vào mặt người đàn ông. Người đàn ông ho khan trước, sau đó phun ra một ngụm máu. Đôi mắt xanh đó đang mở to, đầy sợ hãi và đau đớn. Môi anh ta run lên, nhưng anh không thể nghe thấy anh ta đang nói gì.

“Kiểm tra xem còn ai sống không” Cung Thủ ra lệnh cho trợ lý của mình. Anh quay lại viên sỹ quan KGB và nói tiếng Pushtu: “Xin chào, người Nga”. Anh vẫy vẫy con dao cách đôi mắt của người đàn ông vài cm

Viên đại úy lại ho. Giờ anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo và bắt đầu cảm thấy đau. Cung Thủ sắp khắp người anh ta để tìm kiếm vũ khí. Khi bàn tay của anh ta sờ soạng cơ thể viên đại úy, cơ thể của anh ta co giật vì đau. Có vẻ như tay chân của anh ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng ít nhất một số xương sườn đã bị gãy. Anh ta bật ra vài từ chửi bậy. Cung Thủ biết vài từ tiếng Nga nhưng vẫn không hiểu nghĩa những từ anh ta nói. Thực ra cũng không khó hiểu- thông điệp viên sỹ quan này muốn chuyển tải rất rõ ràng, nhưng phải đến nửa phút anh mới hiểu được ý anh ta

“Đừng Giết Tôi”

Sau khi Cung Thủ hiểu ra, anh tiếp tục tìm kiếm. Anh lấy chiếc ví viên đại úy ra xem có gì bên trong. Vài bức ảnh khiến anh khựng lại. Người đàn ông này đã có vợ, cô nàng nhỏ nhắn, mái tóc đen và khuôn mặt tròn, tuy không xinh nhưng cô ấy cười rất ngọt ngào. Đây là nụ cười của một người phụ nữ với người yêu của mình. Nụ cười này khiến cô trở nên quyến rũ hơn một chút, và đó cũng là nụ cười Cung Thủ đã từng biết. Nhưng bức ảnh thứ 2 khiến anh chú ý hơn. Người đàn ông này có một đứa con trai. Bức ảnh đầu tiên có lẽ được chụp khi con trai anh ta được hai tuổi, mái tóc rối bù và nụ cười vui tươi trên khuôn mặt. Bạn không thể ghét trẻ em, thậm chí dù đó con cái của các sĩ quan KGB. Bức ảnh còn lại của đứa trẻ rất khác, hoàn toàn khác với bức trước: tóc nó rụng và khuôn mặt gầy gò, trong suốt như những trang kinh Koran cổ. Đứa trẻ sắp chết. Có thể ba tuổi, có thể bốn tuổi? Một đứa trẻ đang chết nhưng khuôn mặt vẫn cố nở nụ cười dũng cảm cùng với sự đau đớn và tình yêu. Tại sao Allah lại dồn sự giận dữ của ngài vào đứa trẻ bé như vậy chứ? Anh giơ bức ảnh trước mặt viên sỹ quan

“Con anh à?” anh hỏi bằng tiếng Nga

“Chết rồi, ung thư”, người đàn ông nói, nhưng thấy rằng tên cướp trước mặt không thể hiểu nổi. “Bệnh tật, bệnh lâu ngày.” Trong phút chốc, vẻ đau đớn trên mặt biến mất, chỉ còn lại vẻ buồn bã tột cùng. Điều này đã cứu mạng anh ta. Anh ta rất ngạc nhiên khi thấy tên cướp cắm con dao vào bao kiếm, nhưng quá đau nên không phản ứng kịp

Không, mình không thể để người phụ nữ này mất chồng một lần nữa. Cung Thủ cũng bất ngờ trước quyết định của mình, có vẻ như thánh Allah đang nhắc nhở anh rằng trong số các đức tính của con người, ngoài đức tin, đó là lòng nhân ái. Nhưng sự cảm thông là chưa đủ – một câu trong Kinh Koran không thể thuyết phục những người bạn du kích của anh ta. Sau đó, người bắn cung tìm thấy một chùm chìa khóa trong túi của viên đại úy, anh dùng một chiếc chìa để mở còng tay và chìa còn lại để mở chiếc cặp. Trong chiếc cặp có những tập tài liệu, có dán nhãn nhiều màu, đóng dấu như mật. Anh biết từ “bí mật” trong tiếng Nga.

“Này anh, tôi sẽ đưa anh đến gặp một người bạn của tôi” Cung Thủ nói bằng tiếng Pushto “nếu anh có thể sống đến lúc đó” anh nói thêm.

“Chuyện này nghiêm trọng đến mức nào?” tổng thống hỏi

“Có thể rất nghiêm trọng” Thẩm phán Moore trả lời “tôi muốn đề cử vài người báo cáo qua cho ngài”

“Tưởng anh để Ryan đánh giá việc này?”

“Cậu ta sẽ là một trong số họ. Một người khác là thiếu tá Gregory mà hẳn ngài có nghe nói”

Tổng thống lật quyển lịch trên bàn “Tôi có thể cho các anh 45 phút. Hãy có mặt ở đây lúc 11 giờ nhé”

“chúng tôi sẽ có mặt ở đó đúng giờ, sir” Moore gác điện thoại. sau đó ông nhấn số tới thư ký “Gọi tiến sỹ Ryan đến đây”

Jack có mặt sau đó 1 phút. Anh thậm chí không có thời gian để ngồi xuống

Chúng ta sẽ đến gặp Tổng Thống lúc 11 giờ. Tài liệu của cậu đã sẵn sàng chưa?”

“Tôi không biết gì về vật lý nhưng tôi nghĩ Gregory có thể làm được việc này. Cậu ta đang nói chuyện với Đô Đốc và ông Ritter lúc này. Tướng Parks cũng tới chứ ạ?” Jack hỏi

“Phải”

“Được rồi. ông muốn tôi mang theo bao nhiêu bức ảnh?”

Thẩm phán Moore nghĩ một lúc “chúng ta không muốn ông ấy bị lóa mứt. Vài bức ảnh nề và bảng biểu tốt là được. Cậu cũng thực sự nghĩ vấn đề này quan trọng?”

“Nó không đe dọa chúng ta tức thì ở thời điểm hiện tại, nhưng nó đang phát triển đến mức chúng ta không thể xem nhẹ. Khó mà ước tính được tác động của nó tới các cuộc đàm phán kiểm soát vũ khí. Tôi không nghĩ rằng có một đầu mối trực tiếp…”

“Không, chúng ta chắc chắn về điều đó” vị DCI cười vui “chà, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn”

“Thẩm phán, tôi chưa nhìn thấy thông tin này trong tài liệu văn phòng”

Moore vui vẻ cười “Và làm thế nào cậu biết, con trai?”

“Thứ 6 tuần trước, tôi đã dành gần như nguyên ngày để đọc về chương trình hệ thống phòng thủ tên lửa của Liên Xô. Quay trở lại năm 81, họ đã tiens hành một vụ thử nghiệm lớn ngoài Sary Shagan. Chúng ta đã biết nhiều điều- ví dụ như, chúng ta biết rằng Bộ Quốc phòng Liên Xô đã thay đổi các thông số của cuộc thử nghiệm. Những lệnh này được niêm phong ở Moscow và chuyển tận tay đến thuyền trưởng tàu ngầm tên lửa đã bắn những con chim đó – Marko Ramius. Ông ấy nói với tôi phần khác của câu chuyện. Có thông tin này cộng với vài mảnh ghép tôi thu thập được, tôi nghĩ rằng chúng ta có một người ở trong nơi ấy, ở cấp rất cao”

“Những mảnh ghép khác là gì?” Thẩm phán muốn biết

Ryan do dự một lúc và nhưng quyết định tiến tới “khi THÁNG MƯỜI ĐỎ đào tẩu, ông đã cho tôi xem một bản báo cáo chắc chắn phải đến từ nội bộ bên họ, hoặc từ Bộ Trưởng Quốc Phòng, tên mã file là WILLOW, nếu tôi nhớ đúng. Tôi chỉ nhìn thấy một file khác có tê như vậy, nội dung hoàn toàn khác, nhưng cũng liên quan đến quốc phòng. Điều đó khiến tôi nghĩ rằn chúng ta có một nguồn tin với mã code được thay đổi nhanh chóng theo vòng. Ông chỉ làm vậy với một nguồn tin rất nhạy cảm và nếu có thứ gì đó tôi không đủ thẩm quyền xem, chà, tôi chỉ có thể đoán nó cần được bảo mật tuyệt đối. Chỉ hai tuần trước, ông bảo với tôi rằng đánh giá của Gregory về cơ sở Dushanbe đã dược xác nhận qua “các kênh khác” sir” Jack mỉm cười “Thẩm phán, ông trả tiền cho tôi để tìm kiếm các mối liên hệ. Tôi không ngại bị cắt khỏi những nguồn tôi không cần biết, nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng có cái gì đó đang diễn ra và đó là phần tôi đang cố gắng tìm hiểu. Nếu ông muốn tôi trình bày với tổng thống, sir, tôi cần phải sử dụng thông tin đúng”

“Ngồi xuống đi, tiến sỹ Ryan” Moore không quan tâm hỏi liệu Jack đã thảo luận chuyện này với ai hay chưa. Đây là lúc cần có thêm thành viên có thẩm quyền loại A? Một lúc sau, ông ranh mãnh cười

“Cậu đã gặp ông ấy” Thẩm phán tiếp tục nói sau hai phút

Jack ngả người trên ghế và nhắm mắt lại. Anh suy nghĩ một chút rồi mường tượng đến khuôn mặt đó “chúa ơi, và ông ấy đang cung cấp thông itn cho chúng ta…nhưng chúng ta có thể sử dụng nó chứ?”

“Ông ấy đã cung cấp cho chúng ta dữ liệu kỹ thuật trước đây. Hầu hết đều được chúng ta đưa vào sử dụng”

“Chúng ta có nói với Tổng Thống điều này không?” Jack hỏi

“Không, đây là ý kiến của ông ấy, không phải của chúng ta. Ông ấy từng nói với chúng ta không lâu trước đây rằng, ông ấy không muốn biết chi tiết của điệp vụ, chỉ cần kết quả. Giống như hầu hết các nhà chính trị khác -ông ấy nói quá nhiều. Nhưng ít ra ông ấy đủ thông minh để nhận ra điều đó. Chúng ta đã mất nhiều điệp viên chỉ vì các vị tổng thống nói quá nhiều. Chử kể mấy thành viên kỳ quặc bên Quốc Hội”

“Vậy khi nào chúng ta có thể nhận được báo cáo này?”

“Sớm thôi. Có thể là trong tuần này. Có thể sau 3…”

“Và nếu khả thi, chúng ta có thể bổ sung những gì họ biết vào trong giải pháp của mình” Ryan nhìn những cành cây trơ trọi bên ngoài cửa sổ “Kể từ khi tôi đến đây làm việc, thẩm phán, mỗi ngày tôi đều hỏi mình ít nhất một lần, rằng – điều tuyệt vời nhất của nơi này là gì, có điều gì chúng ta đã biết và những điều gì chúng ta không biết?”

Moore gật đầu đồng ý “Trò chơi là như thế này, tiến sỹ Ryan. Sắp xếp báo cáo của cậu, nhưng không đề cập đến bạn bè của chúng ta. Tôi sẽ xử lý nó khi cần thiết”

Jack quay trở lại văn phòng, lắc lắc đầu. Anh đã nghi ngờ nhiều lần rằng những bí mật mà anh được phép biết có thể thậm chí tổng thống cũng không được biết. Giờ thì anh đã chắc chắn điều đó. Anh tự hỏi đó có phải là một ý kiến ​​hay không, nhưng anh thừa nhận rằng anh không biết câu trả lời. Tràn ngập trong ý nghĩ của anh bây giờ là tầm quan trọng của nhân viên tình báo này và thông tin của ông. Không thiếu tiền lệ cho những điều như vậy. Điệp viên tình báo xuất sắc Richard Sorge tại Nhật năm 1941, đã gửi cảnh báo cho Stalin nhưng ông ta đã không tin. Oleg Penkovskiy đã cung cấp thông tin cho phương Tây về sức mạnh quân sự của Liên Xô và thông tin này có thể đã giúp ngăn chặn cuộc chiến tranh hạt nhân trong Cuộc Khủng Hoảng Tên Lửa Cuba. Và giờ là một cái tên khác. Anh không ngờ rằng mình là người duy nhất của CIA nhìn thấy nhân viên tình báo này, nhưng anh không biết tên và mật danh của ông. Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện ngay cả Thẩm phán Moore cũng không biết mặt HỒNG Y, thậm chí ông còn tránh nhìn ảnh trong nhiều năm với những nguyên nhân mà ông ấy chưa bao giờ thèm giải thích với hai vị phó giám đốc của mình

Điệu thoại reo vang và một bàn tay từ trong chăn vươn ra năm lấy tai nghe “Xin chào”

“Chào buổi sáng Candi” giọng Al Gregory vang lên từ Langley

Cách đó 2000 dặm, tiến sỹ Candace Long xoay người trên giường và nhìn vào đồng hồ “Anh đang ở sân bay à?”

“Vẫn đang ở Washington, em yêu. Nếu anh may mắn thì có thể bay về ngay trong hôm nay” giọng anh nghe mệt mỏi

“Có chuyện gì xảy ra thế?” cô hỏi

“Ồ, có ai đó đang tiến hành thử nghiệm và anh phải giải thích chuyện này với vài người”

“Được rồi. Cho em biết khi nào anh về và em sẽ ra sân bay đón anh” Candace Long đang ngủ, không biết rằng vị hôn phu đã vi phạm tính bảo mật khi trả lời các câu hỏi

“tất nhiên rồi, yêu em”

“Em cũng yêu anh, honey” cô gác điện thoại và kiểm tra lại đồng hồ. Vẫn còn có thể ngủ thêm 1 tiếng nữa. Cô vẫn nhớ đi làm nhờ xe của một người bạn. Al đã để xe ở phòng thí nghiệm trước khi bay về phía đông và cô sẽ lái chiếc đó ra đón anh ở sân bay.

Ryan lại lái xe đến đón thiếu tá Gregory. Moore dùng xe văn phòng đón tướng Parks

“Tôi đã hỏi anh trước đây rằng: Có cơ hội nào để chúng ta tìm hiểu xem mấy tên Ivan đang làm gì ở Dushanbe không?”

Jack trù trừ trước khi trả lời, rồi nhận ra Gregory cũng sẽ nghe thấy tất cả điều đó trong Phòng Bầu Dục “Chúng tôi có vài nguồn ở đó và họ đang làm việc để tìm xem đám người Nga đang làm thế nào để tăng công suất đầu ra máy laze”

“Tôi thích cái cách các anh làm điều đó” viên thiếu tá trẻ nói

“Không, anh sẽ không thích đâu. Tin tôi đi”. Ryan tạm thời rời mắt khỏi nhìn đường “Nếu cậu biết những điều đó mà cậu lỡ miệng nói ra thì có thể sẽ có người phải chết. Những chuyện này đã xảy ra trước đây rồi. Người Nga đối phó với gián điệp rất khắc nghiệt. Vẫn còn lan truyền câu chuyện họ thiêu sống người ta – ý tôi là họ đã cho người đó vào lò thiêu khi người ta đang sống”

“À, thôi nào! Không ai làm thế…”

“Thiếu tá, ngày nào đó cậu nên ra khỏi phòng thí nghiệm và xem thế giới đang sống thực sự bẩn thỉu thế nào. 5 năm trước, có những người đã cố giết vợ và con tôi. Họ phải bay 3000 dặm để thực hiện việc đó nhưng họ vẫn làm”

“Ồ, đúng rồi! Anh chính là gã…”

“Câu chuyện cũ rồi, thiếu tá” Ryan mệt mỏi khi cứ phải kể lại câu chuyện đó

“Nó như thế nào, sir? Ý tôi là anh đã thực sự chiến đấu, với đạn thật, ý tôi là…”

“Nó không phải là trò đùa đâu” Ryan hầu như bật cười khi nói điều này “Cậu chỉ phải hành động, vậy thôi. Cậu phải làm nó thật đúng hoặc cậu sẽ thua. Nếu cậu may mắn thì cậu sẽ không hoản loạn cho đến khi mọi chuyện qua đi”

“Trong phòng thí nghiệm anh nói mình từng là lính thủy quân lục chiến…”

“Hữu ích đấy. ít nhất là vài người đã dạy tôi rất hiệu quả. Chuyện qua lâu rồi” Từ ngày cậu có khi mới học cấp hai hoặc ba cơ, nhưng Jack không nói ra. Nói đủ là được “Cậu đã gặp Tổng Thống chưa?”

“Chưa, sir”

“Gọi tôi là Jack, được chứ? Ông ấy là một người dễ mến, tập trung và đưa ra những câu hỏi hay. Đừng để vẻ ngoài lim dim đánh lừa cậu. tôi nghĩ ông ấy làm thế để đánh lừa mấy chính trị gia ngu xuẩn”

“Họ dễ bị lừa thế à?” Gregory phân vân

Câu hỏi của anh chàng khiến Jack bật cười “Vài người. Người đứng đầu cuộc đàm phán kiểm soát vũ khí cũng có mặt ở đó. Chú Ernie, Ernest Alien, nhà ngoại giao kỳ cựu, tốt nghiệp Dartmouth và Yale. Ông ấy rất thông minh”

“Ông ấy nghĩ chúng tôi nên mang công việc của tôi ra mặc cả. Tại sao Tổng Thống lại giữ lại ông ta thế?”

“Ernie biết cách đàm phán với người Nga và ông ấy là dân chuyên nghiệp. Ông ấy sẽ không để cho các ý kiến cá nhận ảnh hưởng đến công việc của mình. Thành thật mà nói tôi không biết ông ấy nghĩ gì về vấn đề này. Cũng giống như một bác sỹ thôi. Một bác sỹ phẫu thuật không nhất thiết phải thích cậu. Ông ta phải làm việc cần thiết để chữa bệnh. Với ông Alien, chà, ông ấy biết cách ngôì yên bình tĩnh nghe mấy thứ vớ va vớ vẩn trong mấy cuộc đàm phán. Cậu chưa bao giờ nghe mấy chuyện này, phải không?” Jack lắc đầu và mỉm cười quan sát xe trên đường “mọi người nghĩ mấy cuộc đàm phán kịch tính lắm, nhưng không phải đâu. Tôi chưa bao giờ thấy có gì chán hơn như thế. Cả hay bên đều nói chính xác những câu giống nhau lặp đi lặp lại mấy giờ đồng hồ – họ tự lặp lại chính mình cứ mỗi 15 hay 20 phút, nói cả ngày và ngày nào cũng thế. Cứ như vậy suốt 1 tuần hoặc thậm chí dài hơn, rồi bên này hoặc bên kia sẽ có một thay đổi nhỏ, ròi lại lặp đi lặp lại câu đó hàng giờ. Rồi bên kia nói chuyện với những nhà lãnh đạo ở thủ đô của mình và có một thay đổi nhỏ trong điều kiện, rồi lại lặp đi lặp lại nó. Câu chuyện cứ tiếp diễn theo cách đó suốt vài tuần, vài tháng, thậm chí vài năm. Nhưng Chú Ernie rất giỏi trong việc này. Ông ấy thấy nó thú vị. Cá nhân tôi ấy mà, nếu sau một tuần mà không đạt kết quả thì tôi sẽ muốn tiến hành cuộc chiến để kết thúc quá trình đàm phán cho rồi” – anh lại cười to- “đừng có dẫn lời tôi ở đâu đấy nhé. Nó đúng là thú vị như nhìn sơn khô, chán chết, nhưng nó lại quan trọng và phải có tâm trí rất đặc biệt mới làm được việc đó. Ernie là một lão già khô khan, buồn tẻ và kỳ quái nhưng ông ấy biết cách hoàn thành công việc này”

“Tướng Parks nói ông ấy muốn đình chỉ dự án của chúng tôi”

“Chà, thiếu tá, cậu có thể hỏi ông ấy. Tôi thấy không thấy có vấn đề gì” Jack lái ra khỏi đại lộ Pennsylvania Avenue và đi theo chiếc limousine của CIA. 5 phút sau, anh và Gregory đang ngồi ở phòng tiếp tân Cánh Tây của Nhà Trắng, dưới bản sao của bức tranh nổi tiếng Washington crossing the Delaware trong khi Moore đang nói chuyện với cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống là Jeffrey Pelt. Tổng Thống sắp kết thúc cuộc họp với Bộ trưởng thương mại. Cuối cùng, một đặc vụ đến và dẫn họ đi xuyên qua hành lang

Going như một studio trên truyền hình, nhưng PHòng Bầu Dục nhỏ hơn mọi người tưởng. Ryan và Gregory được dẫn đến chiếc ghế sofa nhỏ đặt dọc bức tường phía bắc. Không ai ngồi; tổng thông đang đứng cạnh bàn làm việc. Ryan để ý mặt Gregory hơi nhợt nhật và nhớ lại lần đầu tiên mình đến đây. Ngay cả những người bên trong Nhà Trắng đôi khi cũng thừa nhận rằng căn phòng này và sức mạnh của nó thật đáng sợ.

“Chào Jack!” tổng thống sải bước và bắt tay anh “và cậu hẳn là thiếu tá Gregory nổi tiếng”

“Vâng, thưa ngài” Gregory gần như lắp bắp và phải hắng giọng “ý tôi là vâng, thưa tổng thống”

“Đừng căng thẳng, ngồi xuống đi. Các cậu muốn uống cà phê không?” ông chỉ cái khay ở góc bàn làm việc. Mắt Gregory gần như lồi ra khi tổng thống rót cho anh cốc cà phê. Ryan phải cố gắng lắm mới không cười. Tổng thống hẳn lại đang thể hiện một chút “quyền thống trị” -bất kể ý nghĩa của từ này là gì – thật thông minh để giảm bớt áp lực của người khác. Hoặc trông có vẻ như thế, Jack tự sửa. Không phải ngẫu nhiên mà lịch sự uống cà phê thường khiến người ta khó chịu hơn. “Thiếu tá, tôi nghe vài người đánh giá bản thân và công việc của cậu rất cao. Tướng Parks nói cậu là ngôi sao sáng nhất của ông ấy” Jack thay đổi tư thế ngồi khi nghe thấy điều đó. Tổng thống ngồi kế bên cạnh Jeff Pelt “Được rồi, chúng ta bắt đầu nào”

Ryan mở chiếc cặp và đặt một bức ảnh trên chiếc bàn thấp. Sau đó, anh lấy ra một biểu đồ khác “Thưa Tổng Thống, đây là một trong những bức ảnh vệ tinh chụp các cơ sở mà chúng tôi gọi là Bach và Mozart. Chúng nằm trên một ngọn đồi về phía đông nam của thành phố Dushanbe tại nước cộng hòa XHCN Tadzhik, cách biên giới Afghanistan khoảng 70 dặm. Ngọn núi nài cao 7600 feet. Chúng tôi đã giám sát hai cơ sở này suốt 2 năm. Bức ảnh này..”- anh đưa ra một bức ảnh khác – “là Sary Shagan. Trong 30 năm qua, người Nga đã nghiên cứu hệ thống phòng thủ tên lửa đạn đạo ở đây. Cơ sở này cũng là nơi tiến hành các vụ thử laze.Chúng tôi tin rằng người Nga đã đạt được bước đột phá về công suất máy laze 2 năm trước. Sau đó họ chuyển sang cơ sở ở Bach để phù hợp với hoạt động này. Tuần trước họ đã chạy thử nghiệm cái có lẽ gọi là một cuộc kiểm tra toàn công suất “Toàn bộ cơ sở ở Bach này là một máy chuyển đổi laze”

“Và họ đã phá hủy một vệ tinh” Jeff Pelt hỏi

“Vâng, sir” thiếu tá Gregory trả lời “Họ ‘nấu nó thành xỉ’ theo cách chúng tôi vẫn nói trong phòng nghí nghiệm. Họ bắn đủ năng lượng vào để nó, chà, tan chảy vài bộ phận kim loại và phá hủy pin mặt trời”

“Chúng ta chưa thể làm được chuyện đó?” Tổng thống hỏi Gregory

“Không, sir, chúng ta chưa thể phát ra nhiều năng lượng đến mức ấy”

“Làm thế nào họ có thể vượt lên trước chúng ta? Chẳng phải chúng ta đã đầu tư rất nhiều tiền vào máy laze sao, tướng Parks?”

Park cảm thấy không thoải mái với diễn biến gần đây nhưng giọng ông vẫn rất bình tĩnh “Và người Nga cũng vậy, thưa tổng thống. Họ đã đạt được một số tiến bộ vì họ đã nghiên cứu rất nhiều về nhiệt hạch. Trong vài năm qua, họ đã đầu tư rất nhiều vào nghiên cứu vật lý năng lượng cao để phát triển lò phản ứng tổng hợp hạt nhân. Khoảng 15 năm trước, họ đã cân nhắc nỗ lực này khi tham gia vào chương trình phòng thủ tên lửa. Ai dành thời gian và sức lực cho nghiên cứu cơ bản sẽ có kết quả. Bây giờ kết quả của họ rất thành công. Họ đã phát minh ra Máy gia tốc tần số vô tuyến tứ cực (RFQ-the radio-frequency quadrapole) loại mà chúng ta đang sử dụng cho các thí nghiệm chùm hạt trung tính Họ phát minh ra thiết bị giam gừ tính Tokamak mà chúng ta đã sao chép nó và lắp đặt ở Princeton và họ phát hiện ra Con quay hồi chuyển rung (Gyrotron). Đây là 3 đột phá lớn trong nghiên cứu vật lý năng lượng cao mà chúng ta biết. chúng ta đã sử dụng vài thứ trong số chúng trong nghiên cứu SDI (kế hoạch phòng thủ chiến lược) của mình và chắc chắn họ cũng nghĩ đến ứng dụng tương tự”

“Được rồi, chúng ta biết gì về cuộc thử nghiệm này của họ?”

Đến lượt Gregory “Sir, chúng tôi biết rằng nó đến từ Dushabe bởi vì hai địa điểm thử nghiệm laser năng lượng cao ở Shagan và Semipalatinsk đều nằm bên dưới đường chân trời có thể nhìn thấy- ý tôi là, từ hai địa điểm đó họ không thể nhìn thấy vệ tinh. Chúng tôi biết rằng đó không phải là một máy phát laze hồng ngoại, vì nếu vậy thì nó sẽ bị phát hiện bởi cảm biến trên máy bay Cobra Belle. Nếu tôi phải phán đoán, sir, tôi sẽ nói rằng hệ thống này sử dụng máy phát laze dựa trên hạt electron tự do..”

“đúng thế” thẩm phán Moore xác nhận “Chúng tôi vừa xác nhận chuyện đó”

“Đó cũng chính là loại máy chúng ta đang phát triển trong dự án Tea Clipper. Có vẻ như nó có tiềm năng rất lớn ứng dụng thành vũ khí”

“thiếu tá, tôi có thể hỏi tại sao không?” Tổng thống hỏi

“Hiệu quả sử dụng điện, sir. Thực tế, tia laze được tạo ra bởi dòng điện tử tự do (electron tự do) trong chân không. Điều này có nghĩa là chúng không được gắn vào nguyên tử như các điện tử thông thường. Ngài sử dụng một máy gia tốc tuyến tính để tạo ra một dòng electron và bắn chúng vào khoang chứa tia laser năng lượng thấp chiếu dọc theo khoang cộng hưởng. Trục trung tâm tạo ra một tia laze năng lượng thấp. Nghĩa là, Ngài có thể sử dụng một nam châm điện để làm dao động chéo các electron trong kênh của dòng electron. Những gì Ngài nhận được là một chùm ánh sáng giống như tần số dao động của nam châm kích thích – bây giờ điều này có nghĩa là Ngài có thể điều chỉnh tần số của nó giống như điều chỉnh một đài phát thanh, sir. Bằng cách thay đổi năng lượng của chùm tia, Ngài có thể chọn tần số cho ánh sáng được tạo ra, rồi gửi các electron quay trở lại máy gia tốc tuyến tính một lần nữa để đưa chúng vào lại khoang laze. Bởi vì những electron này đã ở trạng thái năng lượng cao, và ngài thu được hiệu suất năng lượng tối đa có thể đạt được. Về lý thuyết, sir, ít nhất là 40% năng lượng bạn đầu vào được phát ra. Nếu ngài có thể đạt được mức độ đó bền vững thì Ngaifcos thể giết chết bất kỳ thứ thì ngài thấy trong tầm nhìn- khi chúng ta đang nói về mức độ năng lượng cai, sir, chúng ta đang nói về năng lượng chung chung tương đối. So với lượng điện mà quốc gia này đang sử dụng để nấu ăn, lượng điện năng cần thiết cho một hệ thống phòng thủ bằng tia laser là không đáng kể. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để làm cho nó thực sự hữu ích. Chúng tôi vẫn chưa làm được điều này”

“Tại sao không?” Tổng thống lúc này tỏ ra rất hứng thú, nghiêng người về phía trước

“Chúng tôi vẫn đang nghiên cứu cách làm cho tia laze hoạt động, sir. Vấn đề cơ bản nằm ở khoang laze – đó là nơi năng lượng được tách từ các hạt electron và chuyển thành một chum sáng. Chúng tôi chưa thể tạo ra một khoang cộng hưởng rộng. Nếu khoang cộng hưởng nhỏ hẹp và mật độ năng lượng quá cao, nó sẽ làm cháy lớp phủ quang học trong khoang cộng hưởng và trên bề mặt gương”

“Nhưng họ đã giải quyết được vấn đề này. Cậu nghĩ họ đã làm nó thế nào?”

“Tôi biết chúng ta đang cố gắng làm gì bây giờ. Khi chùm tia laze hấp thụ năng lượng đến mức nào đó, mức độ hoạt động của điện tử giảm xuống, đúng không nào? Điều đó có nghĩa rằng Ngài phải làm giảm từ trường của chúng – và đừng quên Ngài cần phải tiêp tục duy trì hoạt động từ trường lung lay. Chúng tôi vẫn chưa giải quyết được vấn đề này. Có lẽ họ đã giải quyết được và có thể là khi nghiên cứu sản xuất điện từ phản ứng tổng hợp hạt nhân. Tất cả các ý tưởng thu được năng lượng thông qua phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát đều không thể tách rời từ trường với một lượng lớn plasma năng lượng cao. Về nguyên tắc, nó giống như cách chúng ta điều khiển các electron tự do. Hầu hết các nghiên cứu cơ bản trong lĩnh vực này đều đến từ Nga, sir. Họ đi trước chúng ta vì họ dành nhiều thời gian và tiền bạc hơn ở nơi quan trọng nhất này”

“Được rồi, cảm ơn Thiếu ta” Tổng thống quay sang thẩm phán Moore “Arthur, CIA nghĩ thế nào?”

“Chà, chúng tôi sẽ không đồng ý với Thiếu tá Gregory – cậu ta chỉ dành có một ngày để nói qua vấn đề với những nhân viên trong Bộ phận Khoa học và Công nghệ của chúng tôi. Chúng tôi xác nhận rằng Liên Xô có sáu máy phát hạt electron tự do tại cơ sở này. Họ đã có bước đột phá về công suất đầu ra và chúng tôi đang cố gắng tìm ra chính xác đó là đột phá nào”

“Anh có thể làm được điều đó không?” tướng Parks hỏi

“Tôi nói là chúng tôi đang cố gắng. Nếu chúng ta may mắn thì chúng ta sẽ có câu trả lời cuối tháng này”

“Được rồi, chúng ta biết rằng họ có thể tạo ra một máy phát laze rất mạnh” Tổng thống nói “Câu hỏi tiếp theo: Nó có là một vũ khí không?”

“Có lẽ không, thưa tổng thống” tướng Parks nói “Ít nhất là chưa. Họ vẫn đang có vấn đề với quầng nhiệt cao cần giải quyết vì họ không biết cách bắt chước thiết bị quang học thích ứng của chúng ta. Họ đã có rất nhiều công nghệ từ phương Tây nhưng họ vẫn chưa có được nhiều đến mức đó. Cho đến khi có được ứng dụng này, họ không thể sử dụng các tia laser trên đất liền như chúng ta đã làm, tức là, để truyền chùm tia tới các mục tiêu ở xa thông qua các gương quay quanh quỹ đạo. Nhưng những gì họ có bây giờ có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến các vệ tinh trên quỹ đạo. Tất nhiên, có những cách để bảo vệ vệ tinh khỏi bị hư hại, nhưng vẫn là cuộc cạnh tranh làm dày áo giáp và tăng đầu đạn trước, và cuối cùng thì đầu đạn thường giành chiến thắng”

“Đây là lý do vì sao chúng ta nên đàm phán để cắt giảm vũ khí” Ernie Alien lần đầu tiên cất lời trong cuộc họp này. Tướng Parks liếc nhìn ông không buồn dấu diếm sự tức giận “Thưa Tổng Thống, giờ chúng ta mới nếm thử -chỉ là nếm thử thôi – những vũ khí này có thể nguy hiểm như thế nào và mức độ thiệt hại mà chúng có thể gây ra. Nếu chúng ta cho rằng Dushanbe là nơi chuyên sản xuất vũ khí chống vệ tinh, thì hãy hãy nhìn vào tác động của nó đối với việc xác minh việc tuân thủ hiệp ước vũ khí và đối với việc thu thập thông tin tình báo nói chung.Nếu chúng ta không ngăn chặn những điều này ngay bây giờ, tình hình có thể trở nên hỗn loạn trong tương lai”

“Ông không thể ngăn cản sự tiến bộ” Parks xen vào

Alien khịt mũi “Tiến bộ? Chúa ơi, chúng ta đang có một bản dự thảo hiệp ước cắt giảm 1 nửa số vũ khí của cả hai bên ở trên bàn. Đó chính là tiến bộ, Tướng quân. Cuộc thử nghiệm ông vừa tiến hành ở Nam Đại Tây Dương, ông đã trượt 1 nửa các cú bắn – Số tên lửa tôi có thể loại bỏ không ít hơn ông đâu”

Ryan vốn tưởng rằng tướng Parks sẽ nhảy dựng lên khỏi ghế khi nghe những lời này, nhưng không ngờ ông vẫn là người có lý trí “Ông Alien, đó là cuộc thử nghiệm đầu tiên của hệ thống này, và một nửa số cú bắn đã trúng đích. Thực tế, tất cả mục tiêu đều bị xóa sổ trong chưa đầy một giây. Thiếu tá Gregory đây sẽ có thể giải quyết vấn đề trúng mục tiêu vào mùa hè này phải không, son?”

“Vâng, sir” Gregory nói lớn “Tất cả việc chúng ta cần làm là sửa vài đoạn code”

“Được rồi, nếu người bên thẩm phán Moore có thể nói cho chúng biết người Nga đã làm gì để tăng công suất máy laze của họ thì chúng ta sẽ thử nghiệm và xác minh cấu trúc của phần còn lại của hệ thống. Trong hai hoặc ba năm nữa, chúng ta sẽ giải quyết xong tất cả và sau đó có thể xem xét vấn đề triển khai một cách nghiêm túc”

“Và chuyện gì xảy ra nếu Liên Xô bắt đầu bắn những chiếc gương của các anh từ không gian xuống?” Alien khô khan hỏi “Các anh có thể xây dựng hệ thống laze tốt nhất trên mặt đất, nhưng cũng chỉ bảo vệ được mỗi New Mexico mà thôi”

“Họ phải tìm ra chúng trước. Khó hơn ông nghĩ rất nhiều. Chúng tôi có thể đưa chúng lên quỹ đạo cao, từ ba trăm đến một nghìn dặm. Chúng tôi có thể sử dụng công nghệ tàng hình để khiến chúng khó bị radar phát hiện. – Ông không thể làm thé với hầu hết các vệ tinh nhưng chúng tôi có thể làm thế với mấy chiếc gương.Gương sẽ nhỏ và nhẹ, có nghĩa là chúng ta có thể triển khai với số lượng lớn. Ông có biết không gian rộng lớn như thế nào không? Ông có biết là có hàng ngàn rác vũ trụ trên quỹ đạo không? Chúng sẽ không bao giờ bắn được hết tất cả” tướng Parks tự tin kết luận

“Ryan, cậu đang quan sát người Nga, Cậu nghĩ thế nào?” Tổng thống hỏi Ryan

“Thưa tổng thống, lực lượng chính mà chúng ta đang chống lại ở đây là tâm lý kiên quyết của Liên Xô về bảo vệ đất nước mình – và ý tôi đó là tâm lý thực sự phòng thủ chống lại cuộc tấn công. Họ đã đầu tư rất nhiều tiền vào lĩnh vực này suốt 30 năm qua vì họ nghĩ nó xứng đáng. Thời chính quyền tổng thống Johnson, Kosygin đã từng nói rằng ‘Phòng thủ là đạo đức, tấn công là vô đạo đức’. Đó là những gì người Nga đang nói, sir, chứ không chỉ là người cộng sản. Thực ra mà nói, tôi thấy khó mà không đồng ý với họ.Nếu chúng ta bước vào giai đoạn cạnh tranh mới, ít nhất nó là vì phòng thủ chứ không phải tấn công. Khó mà giết một triệu người chỉ với một cái máy phát laze” Jack nói

“Nhưng nó sẽ thay đổi toàn bộ cán cân quyền lực” Ernest Alien phản đối

“Cán cân quyền lực bây giờ có thể khá ổn định, nhưng về cơ bản thì vẫn bất ổn” Ryan nói

“Nó hiệu quả, nó giữ được hòa bình”

“Ông Alien, hòa bình hiện tại chúng ta có là một cuộc khủng hoảng tiếp diễn. Ông nói chúng ta có thể giảm 1 nửa kho vũ khí- vậy thì sao? Ông có thể cắt giảm được 2/3 số vũ khí trong kho của họ và với phần còn lại họ vẫn có thể biến nước Mỹ thành lò thiêu. Điều tương tự cũng có thể xảy ra với họ bằng số vũ khí trong kho của chúng ta. Như tôi nói từ hồi ở Moscow, Hiệp ước cắt giảm vũ khí hiện giờ có trên bàn chỉ là vật trang trí. Nó không tạo ra bất kỳ cảm giác an toàn nào dù là nhỏ nhất. Nó là một biểu tượng – có lẽ là một biểu tượng quan trọng, nhưng chỉ là một biểu tượng với rất ít hiệu quả thực chất”

“Ồ, tôi không biết đấy” tướng Parks xen vào “Nếu ông giảm được một nửa khối lượng mục tiêu công việc của tôi, tôi không ngại chút nào” Những lời này ngay lập tức thu hút được cá nhìn khó chịu của Alien

“Nếu chúng ta có thể tìm ra những gì người Nga đang làm có mục đích khác, vậy thì chúng ta sẽ ở vị trí nào?” Tổng Thống hỏi

“Nếu CIA cung cấp cho chúng ta dữ liệu mà chúng ta có thể sử dụng thì chuyện xảy ra thế nào, thiếu tá?” Tướng Parks quay đầu hỏi

“Thì chúng tôi sẽ có thể có một hệ thống vũ khí trong 3 năm và triển khai nó trong 5 đến 10 năm” Gregory nói

“Cậu chắc chắn không” tổng thống nói

“Tôi chắc chắn, sir. Giống như chương trình Apollo, sir, vấn đề không phải là phát minh ra khoa học mới, mà là vấn đề học cách sử dụng công nghệ hiện có của chúng ta, chỉ nằm ở vấn đề lắp ráp đai ốc và ốc vít”

“Cậu là một chàng trai trẻ rất tự tin, thiếu tá” Alien nói đầy chuyên nghiệp

“Vâng, sir, đúng là như vậy. Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được việc đó. Ông Alien, mục tiêu của chúng tôi không khác gì ông. Ông muốn loại bỏ vũ khí hạt nhân, chúng tôi cũng muốn. Có lẽ chúng tôi có thể giúp ông, sir”

Chuẩn xác rồi! Ryan muốn bật cười nhưng cố kìm nén. Lúc này có một tiếng gõ cửa nhẹ. Tổng thống kiểm tra đồng hồ

“tôi phải dừng cuộc họp ở đây rồi, giờ tôi phải ăn trưa với Bộ trưởng Tư Pháp để bàn về chương trình chống ma túy. Cảm ơn các ông đã dành thời gian” Ông nhìn bức ảnh về Dushanbe một lần nữa và đứng lên. Mọi người đều làm theo. Họ bước ra ngoài qua cánh cửa bên hông, cũng được sơn màu trắng như bức tường

“Làm tốt lắm, cậu bé” Ryan thì thầm với Gregory.

Candi Long lên chiếc xe đang đậu ngoài ngôi nhà, đó là xe của một người bạn từ trường đại học Columbia, Tiến sỹ Beatric Taussig, một nhà vật lý quang học khác. Tình bạn của họ bắt nguồn từ những năm tháng học đại học. Taussig trông thời trang hơn Candi, lái chiếc Nissan 300Z thể thao và nhận được nhiều phiếu phạt giao thông. Tuy vậy, chiếc xe này rất hợp với trang phục cô mặc và kiểu tóc nhuộm cùng tính cách ngang táng đã khiến cả tá đàn ông phải rút lui trong trật tự

“Chào buổi sáng Bea” Candi Long nhanh chóng lên xe và thắt dây an toàn trước khi đóng cửa xe. Đi với Bea, bạn luôn phải thắt dây an toàn dù cô ấy có vẻ chả để ý gì

“Đêm khó ngủ hả Candi?” Sáng nay, cô mặc một bộ đồ len đơn giản, kém nam tính với một chiếc khăn lụa quanh cổ. Candace luôn cảm thấy việc ăn mặc như thế này là không cần thiết. Mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm rẻ tiền vào ban ngày, ai quan tâm bạn mặc gì trong chiếc áo khoác của mình- ngoại trừ Al, tất nhiên, nhưng anh lại quan tâm đến phần bên trong của phần bên trong chiếc áo, cô tự nghĩ và mỉm cười

“Có anh ấy ở đây thì tôi sẽ ngủ ngon hơn”

“Anh ấy đi đâu vậy?” Taussig hỏi

“Washington” Cô ngáp. Ánh nắng ban mai đổ bóng trên con đường dài phía trước

“có chuyện gì thế? Bea tăng ga rẽ vào đường cao tốc. Candi cảm thấy cơ thể mình bị giữ chặt bởi dây an toàn. Sao bạn cô lại lái xe như thế ở đường này chứ? Đây có đường đường đua công thức 1 ở Monaco đâu

“Anh ấy nói rằng có ai đó đang chạy một thử nghiệm và anh ấy phải giair thích với ai đó hoăc với những người nào đó”

“Hừm” Beatric nhìn vào gương, nhận thấy làn thứu 3 đang lưu thông thoáng trong giờ cao điểm và chuyển xe sang làn thứ 3. Cô thay đổi tốc độ một cách khéo léo và ép chiếc xe vào một khoảng trống chỉ dài hơn chiếc xe thể thao của mình mười feet, điều này khiến chiếc xe phía sau hú lên đầy tức giận. Cô chỉ mỉm cười. Phần não không quan tâm đến việc lái xe mà chỉ quan tâm đến sự thật rằng bất kể đó là thử nghiệm mà Al đang giải thích là gì thì cũng không phải do người Mỹ tiến hành. Và không có quá nhiều người tiến hành thử nghiệm mà phải cần đến anh ta đích thân giải thích. Bea không hiểu Candi thấy thì hay ở Al Gregory. Tình yêu, cô tự nhủ, thật mù quáng, thậm chí là cả câm lẫn mù, đặc biệt là ngu xuẩn. Candi Long thật đáng thương, đáng ra cô ấy có thể tìm được người tốt hơn. Nếu cô ấy được ở cùng phòng với Candi ở trường…nếu có thể có cách nào đó cho cô ấy biết…. “Khi nào Al quay lại?”

“Có lẽ là tối nay. Anh ấy sẽ gọi. Tớ sẽ lái chiếc xe anh ấy đậu ở phòng thí nghiệm”

“Đặt một cái khăn ở ghế trước khi ngồi lên nhé” cô cười khúc khích. Gregory lái một chiếc Chevy Citation, Bea Taussig nghĩ đó là một chiếc xe hoàn hảo cho người đam mê công nghệ, trên xe đầy những giấy gói bánh nhãn hiệu Hostess Twinkies và chắc rửa xe mỗi năm một lần bất kể cái xe có cần rửa hay không. Cô tự hỏi anh ta như thế thế nào trên giường nhưng cố nén suy nghĩ. Không phải là trong buổi sáng hôm nay, không phải sau khi mày vừa thức dậy. Nghĩ đến bạn mình…liên quan đến loại người như thế làm toàn than cô nổi da gà. Candi quá ngây thơ, quá lương thiện…quá ngu! Về một vài thứ. Chà, có lẽ cô ấy sẽ tỉnh lại thôi, vẫn còn hy vọng “Công việc về mấy tấm gương của cậu thế nào rồi?”

“ADAMANT? Hãy cho chúng tớ 1 năm nữa và chúng ta sẽ biết. Tớ ước gì cậu cũng làm việc cùng đội” tiến sỹ Long nói

“Tớ nghĩ làm việc hành chính thì tốt hơn” Bea trả lời một cách chân thành “ngoài ra, tớ không thông minh như cậu”

“Chỉ đẹp hơn” Candi vui vẻ. Bea quay lại nhìn bạn mình. Phải, vẫn còn hy vọng.

Misha nhận được bản báo cáo cuối cùng lúc 4 giờ chiều. Bondarenko giải thích lý do chậm trễ là vì hầu như tất cả các thư ký tiếp cận được các tài liệu tối mật đều đang bận với các dự án khác. Bản báo cáo dài 41 trang bao gồm cả biểu đồ. Filitov nhận thấy Viên đại tá trẻ đã viết rất tốt. Cậu ta đã phiên dịch tất cả những thuật ngữ kỹ thuật thành ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Misha đã dành cả tuần trước để đọc mọi thứ tìm thấy được trong hồ sơ về tia laze. Mặc dù không hiểu rõ nguyên lý hoạt động của chúng, nhưng ông đã ghi nhớ tất cả các chi tiết hoạt động vào bộ óc được đào tạo bài bản của mình. Ông cảm thấy mình giống như một con vẹt, cứ lặp lại những từ mà mình chả hiểu gì mấy. Tuy nhiên, vậy là đủ.

Ông đọc chậm rãi, ghi nhớ khi đọc. Dù có giọng nói hơi khàn của người nông dân, nhưng trí óc của ông sắc bén hơn những thì đại tá Bondarenko nghĩ. Và mọi thứ hóa ra vốn không phải như thế. Phần chính của bước đột phá này có vẻ rất đơn giản, không phải là vấn đề mở rộng khoang cộng hưởng mà là vấn đề làm cho hình dạng của khoang cộng hưởng thích nghi với từ trường. Với hình dạng phù hợp, kích thước có thể được mở rộng gần như tùy ý … và yếu tố giới hạn mới đã trở thành một phần của tổ hợp điều khiển xung từ tính siêu dẫn. Misha thở dài. Phương Tây đã lại làm điều đó lần nữa. Liên Xô không có vật liệu phù hợp. Vì vậy, như mọi khi, KGB sẽ lấy nó từ phương tây, lần này là vận chuyển thông qua cộng hòa Séc- Slovakia (trước khi Liên Xô tan rã thì hai nước này là 1) rồi qua Thụy Điển. Sao họ chưa bao giờ biết nhỉ?

Bản báo cáo kết luận vấn đề còn tồn động nằm ở hệ thống quang học và hệ thống máy tính. Mình sẽ phải xem các cơ quan tình báo Liên Xô làm việc này như thế nào. Filitov tự nhủ. Cuối cùng, ông mất 20 phút để xem qua biểu đồ về máy phát laze mới. Khi ông cảm thấy rằng ông có thể nhắm mắt lại cũng nhớ từn chi tiết, ông đặt bản báo cáo vào tập tài liệu. Ông kiểm tra đồng hồ và bấm nút gọi thư ký. Viên sỹ quan xuất hiện tức thì

“Vâng, đồng chí đại tá?”

“Mang những ài liệu này xuống Trung Tâm Lưu Trữ Số 5. Tuyệt mạt. Ồ, và cái túi hủy giấy trong ngày đâu?”

“Thưa đồng chí, tôi đang cầm”

“Đưa nó cho tôi” viên sỹ quan quay trở lại phòng trước và cầm về cái túi vải. Túi này được gửi đến phòng tiêu hủy tài liệu mỗi ngày. Misha lấy túi và để tài liệu vào đó “Cứ đi đi, tôi sẽ nhân tiện mang cái túi này ra ngoài cho”

“Cảm ơn, đồng chí đại tá”

“Cậu đã làm việc vất vả rồi, Yuri Ilych. Chúc ngủ ngon” Thư ký đóng cửa và rời đi. Misha lấy thêm vài trang giấy nữa và cho vào túi, những tài liệu này không xuất phát từ Bộ Quốc Phòng. Cứ cách tuần ông lại đích thân dọn túi tài liệu. Viên chức phụ trách công việc hành chính cho Filitov nghĩ rằng đó là thiện chí của cấp trên, hoặc rằng ông có một tài liệu mật đặc biệt cần bị tiêu hủy. Dù thế nào đi nữa, đây là thói quen mà đại tá đã hình thành từ lâu, và bộ phận an ninh cũng coi đó là một thói quen thường ngày. Ba phút sau, ông bước vào phòng tiêu hủy tài liệu trên đường ra xe của mình. Một hạ sĩ quan trẻ chào ông như ông nội và mở cửa vào của lò đốt cho ông. Anh quan sát vị anh hùng của Stalingrad đặt chiếc cặp xuống và sử dụng cánh tay tàn tật của mình để mở chiếc túi trong khi cánh tay lành lặn nâng nó lên, dứt khoát ném 1kg tài liệu mật vào ngọn lửa đầy hơi ga trong tầng hầm của Bộ

Anh ta đâu biết rằng mình đang giúp một người đàn ông tiêu hủy những chứng cứ phản quốc ở cấp cao nhất. Viên đại tá ký vào sổ nhật ký xác nhận đã tiêu hủy các tài liệu thuộc bộ phận của mình. Thân thiện gật đầu, Misha treo túi hủy tài liệu lên móc và bước ra khỏi phòng, đi đến chiếc xe đang đậu sẵn đợi ông

Đêm nay những bóng ma sẽ lại về, Misha biết, và ngày mai ông sẽ lại đi tắm hơi và một gói thông tin khác sẽ được chuyển đến phương Tây. Trên đường trở về căn hộ, người lái xe dừng lại trước một cửa hàng đặc biệt. Không có nhiều người xếp hàng ở đây. Filitov mua một số xúc xích, bánh mì nâu và một chai vodka nửa lít. Để thể hiện tình đồng đội, ông còn mua cho tài xế một chai rượu, đối với một người lính trẻ, rượu vodka còn hơn cả tiền.

15 phút sau trong căn hộ của mình, Misha lấy cuốn nhật ký từ ngăn kéo và vẽ luôn biểu đồ trong báo cáo của Bondarenko lên đầu tiên.Cứ vài phút ông lại liếc nhìn bức ảnh của vợ trong khung hình. Nội dung chính của bản báo cáo chính thức có trong bản báo cáo viết tay này, ông chỉ có thể viết khoảng mười trang nội dung, cẩn thận thêm một số công thức quan trọng trong khi viết. Báo cáo của HỒNG Y luôn ngắn gọn và rõ ràng, đó là minh chứng cho kỹ năng viết ra các lệnh chiến đấu trong suốt cuộc đời của ông. Khi ông viết xong, ông đeo gang tay và bước vào bếp. Ở mặt sau của giá thép ở dưới cùng của tủ lạnh sản xuất tại Tây Đức, có một máy ảnh thu nhỏ được cố định ở đó bằng nam châm. Misha rất thuần thục sử dụng máy ảnh, dù vẫn đeo găng tay. Ông chỉ mất 1 phút để chụp hết các trang mới của nhật ký, sau đó tua lại cuộn phị, và cho nó vào băng cát sét. Ông đóng nó lại và để máy camera về chỗ cũ, rồi tháo găng tay. Sau đó ông điều chỉnh rèm. Misha sẽ chẳng là gì nếu không thận trọng. Vì vậy ông cẩn thận kiểm tra cửa căn hộ để xem có vết xước nào trên khóa không. Nếu có thì tức là đã bị một chuyên gia đột nhập. Thực tế, bất kỳ ai cũng sẽ để lại vết xước. Khi nào nhận được tin xác nhận báo cáo đã được chuyển đến Washington – lốp trên một đoạn lề đường được xác định trước – ông sẽ xé các trang trong cuốn nhật ký, cho vào túi quần áo và mang đến Bộ Quốc phòng, đích than cho vào túi hủy tài liệu rồi đổ vào lò đốt. Chính Misha đã giám sát lắp đặt hệ thống hủy tài liệu này 20 năm trước

Khi đã xong việc, đại tá Mikhail Semyonovich Filitov lại nhìn ảnh Elena và hỏi liệu ông có làm đúng không. Nhưng Elena chỉ mỉm cười với ông như thường lệ. Ông nghĩ, những năm qua việc này vẫn hành hạ lương tâm ông. Ông lắc đầu. Cứ theo phần cuối của buổi lễ thôi. Kho ông ăn xúc xích và bánh mỳ, những đồng đội đã hy sinh trong cuộc Chiến tranh Vệ quốc vĩ đại từ lâu lại đến gặp ông, nhưng ông không thể hỏi những người đã hy sinh rằng họ có hài lòng khi phản bội tổ quốc không. Ông biết họ sẽ hiểu câu hỏi đó rõ hơn Elena nhưng ông sợ không dám đón nhận câu trả lời. Nửa lít vodka cũng không cho câu trả lời. Nhưng ít nhất nó khiến não ông tê liệt và ông lảo đảo giường sau hơn 10 giờ, vẫn để đèn sáng

Sau 11 giờ, một chiếc ô tô chạy ngang qua đại lộ trước tòa nhà ông, và một đôi mắt xanh kiểm tra cửa sở của viên đại tá. Lần này là Ed Foley. Anh để ý những tấm rèm. Trên đường trở về căn hộ nhà mình, anh gửi một tin nhắn khác. Một công nhân vệ sinh Moscow đã tạo ra một bộ mã không đáng chú ý, ví dụ như dấu phấn trên cột đèn, mỗi dấu báo cho các thành viên trong đội truyền thông tin đi đến cột chỉ định. Vào sáng sớm, một thành viên khác trong trạm CIA tại Moscow sẽ kiểm tra những tín hiệu này và nếu có bất kỳ sai sót nào, Foley sẽ tự mình đình chỉ mọi hoạt động

Dù công việc có căng thẳng nhưng Ed Foley cũng thấy nhiều khía cạnh thú vị. Một mặt, người Nga cấp cho HỒNG Y một căn hộ ở một con phố giao thông đông đúc mang lại nhiều thuận tiện cho đội CIA. Mặt khác, họ lại gây khó khăn trong việc xây dựng Đại Sứ Quán mới, họ ngăn cản anh và gia đình sống trong khu nhà mới và buộc anh và vợ phải lái xe xuống đại lộ này mỗi đêm. Và họ rất vui khi thấy con trai anh chơi cho đội tuyển hockey của họ. Đây là điều anh sẽ nhớ khi rời khỏi nơi này, Foley tự nhủ khi bước xuống xe. Giờ thì anh thích xem giải trẻ khúc côn cầu hơn bóng chày. Chà, vẫn luôn còn bóng đá. Anh không muốn con trai mình chơi bóng đá, nhiều đứa trẻ đã bị thương khi chơi môn này và con anh vẫn chưa đủ lớn. Nhưng đó là chuyện của tương lai, giờ anh vẫn còn việc phải lo

Anh phải cẩn thận không nói to trong nhà của chính mình. Người ta nói rằng, mọi căn phòng trong căn hộ có người Mỹ sống đều được cài bọ, nhưng nhiều năm qua, Ed và Mary Pat luôn coi chuyện này như trò đùa. Sau khi bước vào nhà, anh cởi áo khoác và hôn vộ, rồi vén tai cô lên cắn cắn khiến cô cười khúc khích, dù cả hai đều mệt mỏi với áp lực công việc. Chỉ còn vì tháng nữa thôi

“Vậy buổi tiếp tân thế nào?” Cô hỏi cho có với con bọ gắn trong tường

“chán như mọi khi” Câu trả lời được ghi âm lại.