Chương 9 CƠ HỘI
Beatrice Taussig không viết báo cáo, dù cho rằng những thông tin Candi vô tình rò rỉ là đáng chú ý. Cô biết hầu hết mọi chuyện xảy ra ở Phòng Thí Nghiệm Quốc Gia Los Alamos, nhưng chưa bao giờ nghe nói về một cuộc thử nghiệm đột xuất này, trong khi vài công việc liên quan đến SDI (Kế hoạch phòng thủ chiến lược) được thực hiện ở Châu Âu và Nhật Bản, nhưng không có dự án nào trong đó cần đến Al Gregory phiên dịch. Có vẻ liên quan đến người Nga nếu họ cần thằng cha lập dị này bay đến Washington – và, cô nhớ lại, anh đã bỏ lại xe ở phòng thí nghiệm, vậy thì họ phải đón hắn ta bằng máy bay trực thăng- vậy phải có chuyện gì lớn lắm. Cô không thích Gregory nhưng không có lý do gì để nghi ngờ chất lượng bộ não của hắn. Cô tự hỏi cuộc thử nghiệm này là gì nhưng đồng thời cũng không biết rõ mục đích của người Nga và trí tò mò của cô cũng bị kỷ luật kìm hãm lại. Phải hạn chế tính tò mò lại. Những gì cô đang làm đã rất nguy hiểm rồi. Nhưng cũng rất thú vị, phải không? Cô ta tự cười thầm
“Hiện chưa rõ tung tích của 3 người khác” Sau khi những người Afghanistan rời đi, người Nga bắt đầu kiểm tra kỹ đống đổ nát của chiếc AN-26. Người đang nói đây là thiếu tá KGB. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy máy bay rơi trước đó, và nếu không nhờ cơn gió lạnh toát thổi vào mặt thì chắc anh ta đã nôn bằng hết bữa sáng của mình
“Người bên anh?” viên đại úy bộ binh thuộc bên quân đội Liên Xô – cho đến gần đây vẫn là cố vấn chiến trường to mấy con rối bên quân đội Afghanistan – nhìn quanh để đảm bảo lính dưới quyền có triển khai đúng tuyến vành đai hay không. Dạ dày anh ta cũng đang cuộn trào. Chứng kiến bạn mình suýt chết với nội tạng phơi bày trước mặt quả là cú sốc lớn nhất đời và anh đang tự hỏi liệu người đồng chí Afghanistan có sống sót được qua ca phẫu thuật cấp cứu hay không
“Tôi nghĩ, vẫn đang mất tích” thân máy bay bị vỡ thành nhiều mảnh. Những người ngồi phía trước máy bay bị dính đầu dầu khi máy bay rơi xuống đất và bị cháy đến mức không thể nhận dạng. Nhưng quân đội đã thu thập gần như tất cả những gì còn sót lại của những cái xác. Tuy vậy vẫn còn 3 người, và bác sỹ pháp y sẽ phải xác định chính xác ai chắc chắn đã chết và ai vẫn còn mất tích. Thường thì họ không quan tâm nghiêm túc đến các nạn nhân trong một vụ tai nạn máy bay thế này – chiếc AN 26, về mặt kỹ thuật, thì thuộc về Hàng Không dân dụng hơn là Lực lượng không quân Liên Xô – nhưng trong trường hợp này thì họ đang cố gắng hết sức. Viên đại úy được cho là đang mất tích thuộc về Lực Lượng “Biên Phòng” Số 9, một sỹ quan hành chính đang đi một vòng quanh biên giới, tiến hành kiểm tra một loạt nhân sự và điều kiện an ninh trong một số khu vực rất nhạy cảm. Những tài liệu anh ta mang theo thuộc tài liệu nhạy cảm cao, nhưng quan trọng hơn, anh ta có rất nhiều thông tin về nhân sự và các hoạt động của KGB. Giấy tờ có thể đã bị cháy- một số chiếc cặp được tìm thấy, đều bị đốt thành tro, nhưng cho đến khi xác nhận viên đại úy đã chết thì một số người ở trung tâm Moscow sẽ rất rất không vui.
“Anh ấy đã bỏ lại một gia đình – chà, một góa phụ. Con trai vừa mất tháng trước, họ kể với tôi thế. Đại loại là bị ung thư” viên thiếu tá KGB lặng lẽ nói
“Tôi hi vọng các anh sẽ chăm sóc tốt cho vợ anh ấy” viên đại úy trả lời
“Có, chúng tôi có một phòng ban để lo việc đó. Liệu bọn chúng có lôi anh ta đi theo không?”
“Chà, chúng ta biết chúng đã ở đây. Chúng luôn quay lại để cướp đồ ở hiện trường máy bay rơi, tìm kiếm vũ khí. Còn tài liệu ư?” Viên đại úy nhún vai “Chúng ta đang chiến đấu với bọn mọi rợ kiêu ngạo, đồng chí thiếu tá. Tôi nghi ngờ chúng chẳng mấy quan tâm đến bất kỳ tài liệu nào đâu. Có thể chúng đã nhận ra anh ấy từ bộ đồng phục sỹ quan KGB, rồi sau đó xẻ xác từng phần. Anh sẽ không tin chúng có thể làm được những gì đâu”
“Bọn man rợ” viên sỹ quan KGB lẩm bẩm “Bán vào một chiecs máy bay không trang bị vũ khí” anh ta nhìn quanh “Trung Thành” Đó là tính từ miêu tả lạc quan về đám quân đội Afghanistan, anh ta làu bàu-nhìn bọn họ thu thập từng mảnh những cái xác, cho vào túi cao su rồi vận chuyển bằng máy bay trực thăng quay trở lại Ghazni, rồi chuyển tiếp đến Moscow để nhận dạng “Và nếu bọn họ lôi người của tôi đi thì sao?”
“Chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy. Ồ, có vài cơ hội đấy, nhưng tỷ lệ rất thấp. Ngay khi nhìn thấy con kền kền nào bay lượn vòng quanh, chúng tôi đều cử trực thăng bay đến, nhưng….” Viên đại úy lắc đầu. “Vấn đề là anh chỉ có thể tìm thấy thi thể, đồng chí thiếu tá. Cần có thời gian để quen với sự thật này”
“Gã đáng thương- vốn chỉ quen làm bàn giấy. Nơi này cũng không thuộc thẩm quyền của anh ấy, nhưng người bị điều đến đây tự dưng phải vào bệnh viện do có vấn đề về túi mật và họ để anh ta thay thế đến đây”
“Thế anh ấy thường phụ trách khu vực nào?”
“Cộng hòa Tadzhik. Tôi đoán anh ta muốn làm việc thêm để gạt bỏ nỗi đau buồn trong đầu”
“Anh cảm thấy thế nào rồi, người Nga?” Cung Thủ lên tiếng hỏi tù nhân. Họ không thể chăm sóc y tế nhiều. Đội y tế gần nhất đang ở một hang động gần Hasan Khel, chủ yếu là bác sỹ và y tá người Pháp. Những người bị thương mà vẫn đi lại được hiện đang tiến về phía đó. Còn những người bị thương nặng … họ có thể làm gì? Họ có nhiều loại thuốc giảm đau và thuốc tiêm morphin dùng một lần do Thụy Sĩ sản xuất, họ tiêm cho những người sắp chết để giảm đau. Đôi khi morphine giúp họ được an nghỉ, còn những ai có hy vọng phục hồi thì được chuyển đến phía đông nam giáp biên giới Pakistan. Những ai vượt được qua hành trình 60 dặm này sẽ nhận được chăm sóc y tế tại một bệnh viện thực sự, gần sân bay đóng cửa ở Miram Shah. Cung Thủ dẫn đầu đoàn người này. Anh đã thành công khi tranh luận với các đồng đội rằng tên người Nga còn sống này có giá trị hơn một người chết, rằng nếu họ đưa tên này cùng đống tài liệu đến cho người Mỹ thì sẽ được thưởng nhiều thứ hơn. Chỉ có người đứng đầu bộ lạc có thể bác bỏ yêu cầu của anh, nhưng ông ta đã chết. Họ chôn cất ông ta vội vàng nhất có thể theo đúng đức tin, nhưng giờ thì ông ta đã lên thiên đàng, để lại Cung Thủ giờ là chiến binh lâu đời nhất và đáng tin nhất trong nhóm du kích
Từ ánh mắt cứng rắn vào cách nói chuyện lãnh đạm của anh, ai có thể ngờ được anh đã nổi lòng trắc ẩn lần đầu tiên sau 3 năm chôn sâu trong trái tim? Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy lạ kỳ. Tại sao anh lại nảy ra ý nghĩ như vậy chứ? PHải chăng đó là ý muốn của Allah? Anh nghĩ, hẳn là vậy rồi. Ngoại trừ Allah, ai có thể ngăn mình giết chết tên người Nga này?
“Đau” tên người Nga cuối cùng cũng trả lời. Nhưng lòng trắc ẩn của Cung Thủ cũng có hạn. Morphine mà những chiến binh Mudjaheddin mang theo chỉ đủ dành cho bản thân mình. Sau khi nhìn quanh để chắc chắn không có ai theo dõi, ông đưa lại cho tên người nga những bức ảnh gia đình hắn. Trong phút chốc, ánh mắt anh trở nên mềm mại. viên sỹ quan KGB nhìn anh ngạc nhiên đến mức quên cả đau đớn. Ông dùng tay không bị thương cầm lấy những bức ảnh, giữ chặt trong ngực, với vẻ mặt vừa biết ơn vừa bối rối. Người đàn ông này hẳn đang nghĩ đến đứa con đã chết và suy ngẫm về số phận của chính mình. Điều tồi tệ nhất đã có thể xảy ra, ông nghĩ trong lúc cơ thể chìm trong đám mây đau đớn, là ông giờ đã đi gặp mặt con mình, cả thể xác và linh hồn. Ý thức của viên đại úy trở nên tê dại đến mức cơn đau giờ lại giống như một liều thuốc, quen thuộc đến mức gần như khiến anh cảm thấy thoải mái. Anh đã nghe thấy chuyện này có thể xảy ra nhưng không tin cho đến khi giờ đây nó xảy ra với bản thân mình
Ý thức của ông giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Gần như trong cơn mê sảng, anh tự hỏi sao mình vẫn chưa bị giết. Ở Moscow anh đã nghe đủ chuyện về cách người Afghanistan xử lý những tù nhân….và đó có phải là lý do mày tự nguyện đảm nhiệm chuyến công tác vốn chỉ là việc làm thêm này không? Giờ anh không biết số phận của mình sẽ ra sao và làm thế nào để thoát khỏi nó
Mày không thể chết, Valeriy Mikhailovich, mày phải sống. Mày có vợ và cô ấy đã chịu đủ đớn đau rồi, anh tự nhủ. Cô ấy đã trải qua…suy nghĩ của anh tự bị gián đoạn lại. Viên đại úy nhét bức ảnh vào trong ngực, cố gắng làm cho bản thân mình thoải mái hơn nhưng bị bất tỉnh trong nỗ lực tự chữa lành của cơ thể. Ông vẫn không thức dậy khi bị trói gô và tấm ván và đặt lên chiếc xe tải. Cung Thủ dẫn đầu nhóm du kích
Misha tỉnh dậy khi âm thanh chiến trường vang vọng trong đầu. Bên ngoài trời vẫn còn tối- vẫn còn một lúc nữa mới đến thời gian mặt trời mọc- và hành động đầu tiên ông nghĩ đến là đi vệ sinh, nơi ông vã nước lạnh vào mặt và nuốt xuống 3 viên aspirin. Vài cơn ho khan và ông gục vào bồn cầu nhưng tất cả những gì trào ra được chỉ là ít mật vàng, rồi ông đứng dậy nìn vào gương để xem những gì phản quốc đã gây ra cho một người anh hùng của Liên Xô. Nhưng ông không thể- sẽ-không-thể-ngừng-lại, tất nhiên, nhưng…nhưng hãy nhìn xem nó đang làm gì với mày, Misha. Đôi mắt từng xanh như bầu trời trong giờ trở nên đỏ ngầu và vô hồn, nước da hồng hào giờ trở nên xám xịt như xác chết. Da thì trùng xuống và những sợi râu xám trên má làm mờ đi một khuôn mặt từng được gọi là đẹp trai. Ông duỗi thẳng cánh tay phải, và như thường lệ, vết sẹo cứng lại, trông cứ như nhựa. Chà, ông xúc miệng và lê bước vào bếp pha cà phê. Ít nhất ông vẫn còn vài thứ, mua ở cửa hàng dành cho các thành viên của Nomenklatura và một chiếc máy pha cà phê sản xuất ở phương tây. Ông nghĩ xem mình muốn ăn gì, nhưng cuối cùng quyết định chỉ uống cà phê. Trong văn phòng ông luôn có bánh mỳ trên bàn. Cà phê sẵn sàng trong 3 phút. Ông uống hết luôn một ly rồi gọi xe đến đón sớm, và dù ông không nói gì đến chuyện đến phòng tắm hôm nay thì viên trung sỹ trả lời điện thoại vẫn biết lý do vì sao có cuộc gọi đón sớm này
20 phút sau Misha bước lên chiếc xe đậu trước tào nhà. Mắt ông đầy nước và ông nheo mắt lại đau đớn trong cơn gió lạnh phía tây bắc thổi tới cố kéo ông quay lại cánh cửa. Viên trung sỹ muốn đưa tay ra đỡ viên đại tá nhưng Filitov khẽ điều chỉnh trọng tâm để chống tại bàn tay vô hình của tự nhiên và giữ mình lại bước vào xe như thường khi, như thể ông đang lái chiếc xe tăng T-34 già cũ kỹ đi chiến đấu
“Đồng chí đại tá, đến phòng tắm nhé?” viên tài xế hỏi sau khi đã ngồi vào ghế trước
“Cậu đã bán chai vodka tôi đưa cậu chưa?”
“Tại sao, vâng, thứ đồng chí đại tá” viên sỹ quan trẻ trả lời
“Tốt lắm. tốt cho sức khỏe hơn là uống nó. Đến phòng tắm nào. Nhanh lên” viên đại tá nửa đùa nửa thật “trong khi tôi vẫn còn sống”
“Nếu người Đức không thể giết ông, đại tá, thì tôi không nghĩ vài giọt vodka thượng hạng của Nga có thể làm được điều đó”
Misha bật cười, một ý nghĩ buồn cười thoáng qua đầu ông. Viên tài xế thậm chí trông giống hạ sỹ Romanov của ông “Cậu có muốn trở thành một sỹ quan trong tương lai không?”
“Cảm ơn đại tá, nhưng tôi muốn quay trở lại trường đại học. Cha tôi là một kỹ sư hóa chất và tôi định bước tiếp theo ngành của ông”
“Vậy thì ông ấy là một người may mắn, trung sỹ. Đi nào”
10 phút sau chiếc xe dừng lại trước cửa một tòa nhà quen thuộc. Viên trung sỹ để Sếp bước ra khỏi xe xong thì đỗ ở một vị trí riêng nới anh có thể nhìn thấy các cửa ra vào. Anh châm điếu thuốc và mở ra một cuốn sách đọc. Công việc này rất tốt, tốt hơn rất nhiều so với phải lăn lộn trong bùn với đại đôi bộ binh. Anh kiểm tra đồng hồ. Phải nửa giờ nữa Misha Già mới quay trở lại. Anh nghĩ, tội nghiệp cho ông già, cô đơn lúc tuổi già thật khổ. Một anh hùng cũng chỉ đến mức này thôi
Trong phòng tắm, mọi thứ diễn ra như thường lệ, Misha biết phải làm gì ngay cả khi lơ mơ ngủ. Sau khi cởi quần áo, ông lấy khăn tắm và cành bạch dương, rồi đi vào phòng xông hơi. Hôm nay ông đến sớm hơn thường lệ. Hầu hết mọi người thường khi vẫn chưa xuất hiện. Tốt hơn nhiều. Ông tăng lượng nước chảy vào viên gạch chịu lửa, chốc chốc lại ngồi bật dậy với cái đầu ong ong. Có 3 người khác đang ở trong phòng. Ông nhận ra hai người trong số họ, nhưng không phải rất quen thuộc, và không ai trong số họ tỏ ý muốn nói chuyện. Misha hài lòng với tình hình này. Ông hơi cử động hàm nhưng thấy vẫn rất đau, mấy viên aspirin hôm nay tác dụng chậm thật.
15 phút sau, mồ hôi ông ra nhễ nhại, ông nhìn lên người phục vụ, lắng nghe lời mời quen thuộc xem ai có uống gì không- chưa ai tỏ ý muốn uống gì cả- thêm sau đó là nói về bể bơi. Những lời này rất bình thường với công việc của cậu ta, nhưng ý nghĩa thực sự của chúng là: Mọi thứ an toàn. Tôi đã sẵn sàng chuyển thông tin đi. Đáp lại hành động trả lời, Misha rất khoa trương lau mồ hôi trên lông mày như thường thấy ở những ông già. Đã sẵn sàng. Viên phục vụ rời đi. Chậm rãi, Misha bắt đầu đếm đến 300. Khi ông đếm được 257 thì một trong những người trong phòng tắm vốn nghiện rượu đứng dậy và bước ra ngoài. Misha để ý nhưng không lo lắng. Ông đã luyện tập tình huống này quá nhiều lần. Khi đếm đủ 300 ông loạng choạng đứng dậy và bước ra khỏi phòng xông hơi, không nói một lời
Không khí ở phòng thay đồ mát hơn nhiều, nhưng ông thấy người đàn ông kia vẫn chưa rời đi. Ông ta đang nói chuyện gì đó với viên phục vụ. Misha kiên nhẫn đợi người phục vụ chú ý đến mình, và người phục vụ bước tới khi nhìn thấy ông. Viên đại tá bước tới vài bước rồi bất chợt giẫm phải viên gạch lỏng và suýt ngã. Cánh tay còn tốt của ông duỗi về phía trước. Viên phục vụ đỡ lấy ông hoặc gần như đỡ được.Cành bạch dương rơi trên sàn.
Người thanh niên nhặt chúng ngay lập tức và giúp Misha đứng vững. Sau đó anh giúp ông lấy một chiếc khăn tắm sạch và đưa ông vào phòng tắm
“Đồng chí ổn chứ?” Người đàn ông kia hỏi từ đầu phía bên kia phòng
“Vâng, cảm ơn. Cái đầu gối già của tôi và cả cái sàn cũ này nữa. Họ nên chú ý nhiều hơn đến sàn nhà”
“Chắc chắn là thế rồi. Đến đây nào, chúng ta có thể tắm cùng nhau” người đàn ông kia nói. Ông ta khoảng 40 tuổi và không có gì nổi bật ngoài hai mắt đỏ ngầu. Misha nhận ra ngay lập tức cậu ta là một người nghiện rượu “Có vẻ như ông đã tham gia vào cuộc chiến?”
“Lính xe tăng. Trận cuối quân Đức bắn vào tôi – nhưng tôi cũng bắn trúng hắn, ở Kursk Bulge”
“Bố tôi cũng tham gia trận chiến đó. Ông ấy phục vụ ở Đội Cận Vệ Số 7 dưới quyền Konev”
“Tôi ở sườn bên kia: Đội xe tăng Số 2, dưới quyền Konstantin Rokossovskiy. Chiến dịch cuối cùng của tôi”
“Tôi có thể hiểu tại sao, đồng chí…..”
“Filitov, Mikhail Semyonovich, đại tá của quân đoàn xe tăng”
“Tôi là Vladimirovich Vatutin, nhưng tôi không phải là anh hùng của bất cứ ai. Rất vui được gặp ông, đại tá”
“Người lớn tuổi rất vui khi nhận được sự tôn trọng” Cha của Valutin đã tham gia chiên dịch Kursk, nhưng là một sy quan chính trị. Ông ta về hưu với lon đại tá ở NKVD và con trai kế nhiệm tiếp bước, sau này tổ chức NKVD được đổi tên là KGB
20 phút sau, viên đại tá rời khỏi phòng tắm và đến văn phòng. Nhân viên phục vụ phòng tắm lặng lẽ ra ngoài bằng cửa sau và tiến vào tiệm giặt là khô. Viên quản lý cửa hàng đang ở trong phòng máy để đổ dầu cho máy bơm chạy ra tiếp đón. Và như một quy trình an ninh đơn giản, người đàn ông đó nhận lấy cuốn băng cát xét từ tay nhân viên phục vụ mà không biết người này tên gì hay làm ở đâu. Ông đút cuốn băng cát xét vào túi, đưa cho nhân viên phục vụ 3 chai rượu nửa lít và quay trở lại làm nốt công việc đổ dầu vào máy bơm, tim vẫn đập thình thịch như mọi lần. Ông âm thầm vui mừng khi nghĩ đến những lợi ích cá nhân to lớn với tư cách “điệp viên” CIA – một công dân Liên Xô làm việc cho cơ quan tình báo Mỹ. Giao dịch rượu ở chợ đen khiến ông kiếm được những đồng rúp “đặc biệt” có thể mua được hàng hóa phương tây và thực phẩm hảo hạng ở những cửa hàng yêu cầu tiền tệ cứng (ý không phải tem phiếu đó). Anh rửa sạch dầu máy trên tay trong khi so sánh giữa lợi ích và rủi ro khi làm công việc này. Anh đã tham gia vào đường dây này được 6 tháng và dù không biết gì thì công việc của ông trong đường dây này sẽ sớm kết thúc. Nhưng ông có thể vẫn được sử dụng để chuyển thông tin, chỉ là không phải cho HỒNG Y. Sớm thôi, ngay sau khi người đàn ông ở phòng tắm sẽ tìm một công việc khác và mối liên hệ vô danh giữa các điệp này này sẽ bị thay thế- và không thể lần ra được ngay cả với những sỹ quan phản gián kỳ cựu là vị phó Chủ Tịch thứ hai của KGB
15 phút sau một khách hàng quen xuất hiện, mang theo một chiếc áo khoác kiểu Anh. Lớp lót khóa kéo của chiếc áo khoác Aquascutum này đã bị gỡ bỏ. Như thường khi, cô yêu cầu đặc biệt chú ý đến chiếc váy này, sử dụng phương pháp giặt khô mềm mại nhất. Và như thường khi, ông gật đầu và phản đối rằng đây là tiệm giặt là tốt nhất toàn Liên Xô. Nhưng cửa hàng này không có hóa đơn in sẵn và anh viết cho cô 3 liên bằng giấy than. Liên đầu tiên gắn vào chiếc áo khoác, liên thứ 2 cho vào 1 chiếc hộp nhỏ và liên thứ 3- lần đầu tiên ông kiểm tra túi áo của mình
“Đồng chí, cô để lại ít tiền trong túi, cảm ơn cô, nhưng chúng tôi không cần thêm tiền boa” anh đưa lại và hóa đơn qua. Thêm vài thứ khác. Nó rất dễ. Cũng giống như phương tây, ở đây không ai kiểm tra túi áo cả
“À, thực là một người trung thực” người phụ nữ nói với giọng trang trọng kỳ lạ thường thấy ở Liên Xô “chúc một ngày tốt lành, đồng chí”
“Chúc cô một ngày tốt lành” người đàn ông trả lời “Tạm biệt”
Người phụ nữ -tên cô là Svetlana – đi bộ xuống trạm Metro như thường lệ. Lịch trình cho phép cô đi dạo bộ một cách nhàn nhã để ngăn ngừa bất kỳ vấn đề gì xảy ra với một trong hai người bọn họ. Phố xá Moscow lúc nào cũng nhộn nhịp với những người có khuôn mặt nghiêm nghị, không cười, nhiều người nhìn chiếc áo khoác của cô với ánh mắt ghen tị. Cô có rất nhiều quần áo Anh vì nhiều lần du lịch đến phương Tây trong cương vị công tác ở GOSPLAN- Ủy Ban Kế Hoạch Kinh Tế Liên Xô. Khi ở Anh cô đã được Cục Tình Báo Anh tuyển dụng, được dùng trong đường dây chuyển thông tin cho HỒNG Y vì CIA không có quá nhiều điệp viên dùng được ở Liên Xô và cô được cẩn thận xếp ở vị trí chuyển thông tin ở giữa, chưa bao giờ để cô chạm vào phần đầu hay cuối đường dây. Dữ liệu cô tự chuyển cho phương Tây chỉ là những thông tin kinh tế đánh giá ở cấp thấp và đôi chi cô thấy rằng vai trò trung chuyển này còn quan trọng hơn vị trí công việc cô đang tự mãn. Tất nhiên là viên sỹ quan phụ trách cô chưa bao giờ nói thẳng ra điều đó; mọi điệp viên đều được cho cái ảo tưởng là thông tin mình cung cấp là quan trọng nhất. Điều này khiến trò chơi trở nên thú vị hơn và dù mỗi điệp viên được thúc đẩy bởi ý thức hệ (hoặc nguyên nhân gì khác) thì anh/cô ta luôn nghĩ mình có kỹ năng tuyệt vời nhất trong tất cả, vì họ phải đánh bại tổ chức quyền lực nhất và nhiều nguồn lực nhất ở đất nước mình. Trên thực tế, Svetlana thích cuộc sống giữa bờ vực của sự sống và cái chết này, dù cô không biết lý do tại sao. Cô cũng tin rằng người cha ở chức vụ cao của mình – một ủy viên trung ương đảng- có thể bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm. Chả phải nhờ có ảnh hưởng của ông mà cô có thể đến Tây Âu 2 hoặc 3 lần mỗi năm hay sao? Cha cô, một người tự phụ, nhưng Svetlana là đứa con duy nhất của ông, là mẹ của đứa cháu trai duy nhất quý giá và trung tâm vũ trụ của ông
Cô bước vào gia Kuznetskiy đúng giờ và nhìn thấy một chuyến tàu rời đi. Thời gian lúc nào cũng suýt soát. Vào giờ cao điểm, ga tàu điện ngầm Moscow cứ 30 phút lại có một chuyến.
Svetlana kiểm tra đồng hồ và lần này lịch trình của cô thật hoàn hảo. Đầu nối của cô sẽ ở trên chuyến tàu tiếp theo. Cô đi dọc theo sân ga đến một địa điểm đã định trước, một ngưỡng cửa phía trước toa thứ hai của đoàn tàu, để đảm bảo mình sẽ là người đầu tiên lên tàu. Quần áo của cô đã giúp cô rất nhiều. Mọi người thường nhầm cô là người nước ngoài và người Moscow thường dành sự tôn trọng dành cho người nước ngoài như dành cho hoàng gia hoặc như dành cho bệnh nhận sắp chết. Cô không phải đợi lâu. Rất nhanh cô đã nghe thấy tiếng đoàn tàu đang đến. Mọi người quay đầu lại như thường lệ và nhìn đèn trong toa đầu tiên của đoàn tàu. Tiếng phanh gấp vang vọng trong nhà ga. Cửa xe bật mở, một số người vội vàng bước xuống. Sau khi lên tàu, Svetlana đi về phía sau toa, nắn lấy tay vịn trên đầu – tất cả các ghế đều đầy người ngồi và không có người đàn ông nào có dự định nhường chỗ- và cô quay mặt về phía trước khi tàu bắt đầu chuyển động. Tay trái không đeo găng tay ở trong túi áo khoác.
Cô chưa bao giờ thấy mặt của người liên lạc tiếp theo trên tàu này nhưng cô biết ông đã thấy mật mình. Bất kể ông là ai, ông chắc chắn sẽ đánh giá cao thân hình mảnh khảnh của cô. Cô biết rõ điều đó từ tín hiệu của bên kia. Trên chuyến tàu đông đúc, một bàn tay dấu sau tờ Izvestia sờ soạng dọc mông trái của cô và bóp nhẹ. Đây đúng là điều mới mẻ và cô phải cố chống lại ham muốn quay lại nhìn khuôn mặt ông. Liệu ông có thể là một người yêu lý tưởng không nhỉ? Cô có thể yêu một người khác, gã chồng cũ của cô là một…nhưng không. Cách này hay hơn nhiều, thơ mộng hơn, đậm chất Nga hơn: một người đàn ông lạ nghĩ rằng cô đẹp và đáng theo đuổi. Cô giữ chặt cuộn băng bằng ngón tay cái và ngón trỏ, và đợi hai phút cho tàu dừng ở ga Pushkin. Cô nhắm mắt lại, cân nhắc diện mạo và đặc điểm của người chạm vào mình, khóe miệng nở một nụ cười. Biểu hiện này sẽ khiến viên sỹ quan phụ trách cô cảm thấy kinh hoàng, nhưng cô ấy không có biểu hiện bên ngoài nào khác.
Chuyến tàu bắt đầu giảm tốc độ. Mọi người đứng dậy khỏi chỗ ngồi, một số người đang đứng cũng di chuyển vị trí để xuống. Svetlana rút tay ra khỏi túi, chiếc băng cassette hơi trơn có thể do bị dính nước hay dầu trong đồ giặt. Tay người phía bên trái rời khỏi mông cô, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa, chậm rãi đi tới nhặt hộp kim loại nhỏ. Cô quay mặt sang phải.
Ngay sau lưng, một bà cụ loạng choạng va vào người phía trước. Tay ông chạm vào cuộn băng trên tay Svetlana. Cô không nhận ra ngay điều đó nhưng khi đoàn tàu dừng hẳn, người đàn ông đã quỳ xuống đất để tìm kiếm. Khi cô nhìn xuống và nhìn thấy phía sau đầu của người đàn ông, cô ngạc nhiên hơn là ghê tởm. Đỉnh đầu của người đàn ông gần như hói, và tóc ở hai bên thái dương đã bạc, hóa ra là một ông già! Ông ta nhanh chóng tìm thấy chiếc băng cát xét và đứng dậy. Ông ta là một ông già nhưng vẫn là người nhanh nhẹn. Ông ta có một chiếc cằm khỏe- phải, ông ta sẽ là một người tình tốt, và có lẽ là một người kinee nhẫn, một người tốt. Ông ta nhanh chóng rời tàu và cô khỏi nghĩ ngợi lung tung. Svetlana không để ý có một người ngồi phía bên trái cũng đứng dậy rồi xuống theo người đàn ông đó, ngay trước khi cửa đóng 1 giây
Tên ông ta là Boris và là sỹ quan trực têm của KGB giờ đang trên đường về nhà ngủ. Thường thì ông đọc tờ nhật báo thể thao- thường được gọi là tờ Thể Thao Liên Xô – nhưng hôm nay ông quên mua tờ đó ở ki ốt cạnh tòa nhà trụ sở và tình cờ nhìn thấy cuộn băng cát sét trên sàn tàu bẩn thỉu, nó quá nhỏ so với một chiếc máy ảnh thông thường. Ông không nhìn thấy người giao và không biết ai đánh rơi nó, nhưng ông nghĩ đó là người đàn ông 50 tuổi và để ý đến cách người đàn ông đó cuống cuồng tìm đồ vật. Ngay khi rời khỏi tàu, ông nhận ra phải có người đã truyền thông tin nhưng nhận ra mình không phản ứng kịp thời. Có lẽ ông ta đã quá mệt mỏi khi phải trực ca đêm
Ông từng là một sỹ quan hoạt động hiện trường ở Tây Ban Nha trước khi được chuyển về nhà sau một cơn đau tim và được chỉ định công việc bàn giấy trực đêm, chức vụ thiếu tá, nhưng ông cảm thấy rằng dựa trên kinh nghiệm làm việc của mình, ông ta nên là một đại tá, nhưng đây không phải là những gì nên suy vào lúc này. Đôi mắt ông quét qua sân ga, tìm kiếm người đàn ông có mái tóc hoa râm trong chiếc áo khoác nâu. Ở đâu! Ông theo sát, theo sát người đàn ông. Ông cảm thấy một cơn đau âm ỉ ở ngực trái, nhưng hoàn toàn phớt lờ nó. Ông đã bỏ thuốc vài năm trước, và bác sĩ KGB nói rằng ông đã làm điều đó rất tốt. Sau khi đuổi theo đến khoảng cách chỉ năm mét, ông không lại gần nữa. Điều cần thiết lúc này là sự kiên nhẫn. Ông đi theo người đàn ông đến nhà ga Gorkovskaya và bước lên sân ga. Tình hình ở đây khó kiểm soát hơn. Sân ga đông đúc những người đang đến công ty làm việc và mục tiêu của ông đã biến mất trong nháy mắt. Sĩ quan KGB có vóc dáng thấp bé và gặp bất lợi trong đám đông. Ông có dám đến gần không? Điều này có nghĩa là chen qua đám đông … nó sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Điều này là quá nguy hiểm
Tất nhiên ông đã được đào tạo cho việc này, nhưng đó là việc của 20 năm trước và ông cố gắng trong tuyệt vọng để nghĩ biện pháp. Ông biết các phương pháp làm việc tại hiện trường, và biết cách nhận ra và loại bỏ cái đuôi của mình, nhưng đó là khi ông là người đứng ở Vị Trí số Một, và giờ ông không giỏi biện pháp rình rập được sử dụng ở Vị Trí Số Hai. Mình nên làm gì bây giờ? Ông cảm thấy tức giận với chính bản thân mình. Cơ hội thế rồi mà! Những người ở Vị Trí Số 1 tự nhiên thường ghét những người ở Vị Trí Số 2 vì đã cố bắt bọn họ- nhưng nếu ở Vị Trí Số 2 thì sao? Có lẽ ông nên coi đây như một bài luyện tập? có lẽ giờ ông đang là đối tượng nguyền rủa của người Vị Trí Số 2 đang cố bắt điệp viên chuyển phát thông tin ày? Ông có nên bất bình vì điều này không? Mình nên làm gì bây giờ? Ông nhìn quanh, hy vọng nhận ra khuôn mặt quen thuộc nào trong đội phản gián có thể giúp đỡ. Ông không hy vọng có thể nhận được ai nhưng nếu may mắn biết đâu có thể nhận ra tín hiệu gì đó. Ông nghĩ ông có thể nhớ ra gì đó. Không gì cả. Mình nên làm gì bây giờ? Trong ga tàu điện ngầm se lạnh, nhưng ông lại lo lắng đến đổ mồ hôi. Ngực ông lại đau, điều này trở thành một yếu tố khác khiến ông không chắc chắn. Có một hệ thống đường dây điện thoại bí mật được xây dựng trong mọi đoạn của hệ thống tàu điện ngầm ở Moscow. Mọi thành viên KGB đều biết cách sử dụng nó, nhưng ông biết rằng không có thời gian để tìm và kích hoạt loại điện thoại đó vào lúc này.
Ông phải đi theo người đó, phải chấp nhận rủi ro. Nếu hóa ra đây là một quyết định sai lầm , chà, bản thân ông là một sỹ quan thực địa có kinh nghiệm, ông đã chú ý xem liệu có những tín hiệu như vậy hay không. Những người thuôc đội Số Hai có thể mắng ông nhưng ông biết cấp trên thuộc đội Số 1 sẽ bảo vệ mình. Ngay khi quyết định xong, ông cảm thấy cơn đau trong ngực dịu đi. Vấn đề bây giờ là vẫn không nhìn thấy người đàn ông vừa rồi. Không quan tâm đến lời phàn nàn của người khác, viên sỹ quan KGB lách qua đám đông, và cuối cùng bị chặn bởi một nhóm nhân viên đang trò chuyện. Ông rướn cổ để tìm mục tiêu – chính là hắn ta! Vẫn đứng đó, nhìn sang bên phải … anh nghe thấy tiếng tàu chạy tới, ông thở phào nhẹ nhõm
Ông đứng đó, cố gắng không nhìn về phía mục tiêu thường xuyên. Ông nghe thấy tiếng cửa tàu mở, tiếng người xuống tàu, tiếng bước chân đổ dồn vào toa.
Toa tàu đã đầy người! Người đàn ông lên xe và cửa bị chặn. Sĩ quan KGB vội vã nhảy lên khoang sau và vừa kịp nhảy lên trước khi cửa đóng cửa lại. Ông không khỏi rùng mình, nhận ra vừa rồi mình quá hấp tấp, nhưng không còn cách nào khác. Sau khi tàu bắt đầu lao đi, ông lại lao về phía trước, và mọi người ngồi và đứng đều chú ý đến hành vi của ông. Ông thấy ai đó đang kéo mũ của ông, và ba bốn người vội vàng rút lại tờ báo. Bất kỳ hành động nào trước mặt đều có thể là lời cảnh báo cho tên điệp viên chuyển tin
Đúng là có một người như vậy. Ed Foley đang nhìn ra chỗ khác sau khi chỉnh kính bằng tay phải đeo găng, còn tay kia thì nắm chặt. Người chuyển tin quay lại hướng tàu và tìm cách thoát ra. Foley cũng đang nghĩ xem nên làm gì. Người chuyển tin sẽ vứt bỏ bộ phim, phá hủy nó bằng cách cho nó phơi ra ngoài, sau đó ném nó vào thùng rác gần đó. Anh biết chuyện này đã xảy ra hai lần trước đây và cả hai lần đều giải quyết sạch sẽ vì không có bằng chứng. Họ đã được đào tạo để biết cách làm thế nào. Foley tự nhủ. Họ biết cách làm thế nào. HỒNG Y sẽ được báo động và sẽ làm một cuộn phi khác và sau đó…nhưng điều này chưa bao giờ xảy ra trong thời gian Foley phụ trách và anh đang cố hết sức để hành động như chưa có chuyện gì xảy ra. Người chuyển tin không di chuyển. Dù sao thì ông ta cũng xuống ở điểm dừng tiếp theo. Ông ta không có bất kỳ hành động nào bất thường, không làm bất kỳ điều gì để tỏ ra bất thường. Ông ta có thể ta nói rằng mình đã nhặt được thứ thú vị này— nó có phải là phim không, đồng chí?- những thứ rơi trên sàn tàu điện ngầm có thể là rác do người khác vứt bỏ chứ. Lúc này, tay người đàn ông trong túi cố gắng lôi cuốn phim ra khỏi băng. Bộ phim luôn có một vài milimet bên ngoài, và có thể được kéo ra chỉ bằng một lần kéo – họ đã nói với ông ta điều đó. Nhưng cuộn băng quá trơn nên ông không thể nắm được phần cuối bị hở. Khi tàu đến ga, người đàn ông xuống tàu. Ông không biết ai đang theo dõi mình, chỉ biết rằng ai đó đã gửi cho ông tín hiệu rời đi và yêu cầu tiêu hủy tài sản theo cách đã định trước. Ông cố gắng không nhìn quanh và ội vã ra khỏi nhà ga như những người khác. Về phần mình, Foley thậm chí không nhìn ra ngoài cửa tàu. Điều này gần như nhẫn tâm, nhưng anh phải cố mà làm, sợ rằng nếu làm thế anh sẽ gây nguy hiểm cho người chuyển tin
Người chuyển tin đứng một mình trong thang cuốn. Chỉ vài giây nữa thôi, ông sẽ có mặt trên phố. Ông sẽ tìm một con hẻm để phơi phim và ném nó vào rãnh nước cùng với điếu thuốc vừa châm. Chỉ cần di chuyển như thế này. Ngay cả khi họ tìm ra ông, họ cũng không thể tìm thấy bằng chứng. Ông đã viết sẵn câu chuyện và xem lại chúng trong đầu mỗi ngày, đủ để đối phó với sự kiểm tra chéo của KGB. Sự nghiệp điệp viên của ông sắp kết thúc. Ông biết điều này, và ngạc nhiên khi cảm thấy thật thư thái, như thể đang tắm nước nóng thoải mái.
Hơi lạnh đưa ông trở về thực tại. Buổi sáng mặt trời mọc và bầu trời trong xanh. Ông rẽ phải và đi bộ tiếp. Có một con hẻm cách đó nửa dãy nhà, và ông có thể sử dụng một cái cống bị rò rỉ ở đó. Khi ông đến đó, thuốc lá đã gần hết. Ông cũng đã được đào tạo. Bây giờ, chỉ cần ông có thể lôi cuốn phim ra khỏi băng cassette và phơi nó … Chết tiệt! Ông tháo găng tay, xoa tay và dùng móng tay kẹp phim. Được chứ! Ông vò cuộn phim thành một quả bóng, nhét chiếc hộp vào túi, và sau đó…
“Đồng chí” âm thanh nghe khỏe mạnh đối với người ở độ tuổi ông, người đưa tin nghĩ. Đôi mắt nâu hiện lên vẻ cảnh giác, và bàn tay dưới túi có vẻ mạnh mẽ. Bàn tay còn lại, ông thấy, vẫn còn ở trong túi áo “Tôi muốn thấy cái gì trong tay anh”
“Ông là ai?” Người chuyển tin nói to “Chuyện gì thế này?”
Tay phải của người đàn ông thò vào túi “Tôi là người sẽ giết anh, ngay trên phố này, nếu anh không cho tôi xem cái gì trên tay anh. Tôi là thiếu tá Boris Churbanov” Churbanov biết chuyện này sẽ sớm xảy ra. Nhìn vào vẻ mặt của người đàn ông, ông đoán mình sẽ sớm lên lon đại tá
Foley có mặt ở văn phòng mình 10 phút sau đó. Anh cử một trong những lính của mình – thường là một phụ nữ- ra ngoài phố xem có dấu hiệu nào bị theo dõi hay không và hy vọng mình chỉ mắc sai lầm và nhạy cảm quá mức. Nhưng…nhưng khuôn mặt đó đã thể hiện rõ đó là dân chuyên nghiệp. Foley không biết mô tả thế nào nhưng anh chắc chắn. Anh đặt hai tay lên bàn và nhìn chằm chằm 1 lúc
Mình đã làm gì sai? Anh tự hỏi. Anh cũng đã được đào tạo để phân tích tưng bước các hành động của mình, xem có dấu vết gì để lại, có sai sót, có…anh đã bị theo dõi? Tất nhiên, anh thường xuyên bị theo dõi, giống như mọi nhân viên người Mỹ trong đại sứ quán. Cái đuôi của anh là một người đàn ông mà thầm gọi là “George”. Nhưng George không thường xuyên ở đó. Người Nga không biết Foley thực sự là ai. Anh chắc chắn chuyện đó. Ý nghĩ này như dao cứa vào cổ họng. Trong nghề tình báo, chắc chắn một điều gì cũng sẽ dẫn đến thảm họa. Đó là lý do vì sao anh không bao giờ vượt rào, đó là lý do anh không bao giờ anh làm trái với nội dung được đào tạo ở Trại Peary, bên song York River ở Virginia, rồi sau đó thực hành ở khắp nơi trên thế giới
Chà, điều tiếp theo phải làm là đưa ra các dự báo. Anh bước tới phòng liên lạc và gửi điện cho Foggy Bottom. Tuy nhiên, bức điện này không được gửi đến hộp thư hàng ngày. 1 phút sau khi bức điện đến nơi, một sỹ quan trực đêm từ Langley sẽ lái xe đến Bộ ngoại giao để lấy. Từ ngữ của bức điện rất đơn giản nhưng nội dung thì không: ĐƯỜNG DÂY HỒNG Y GẶP TRỤC TRẶC. SẼ THÔNG BÁO ĐẦY ĐỦ
Họ không đưa ông tới trụ sở Dzerzhingskiy. Trụ sở của KGB, địa điểm trước đây là một nhà tù,-ngục tối cho tất cả những chuyện xảy ra ở đó – giờ được chuyển thành cao ốc văn phòng, theo luật Parkinson, tổ chức này đã mở rộng và chiếm tất cả không gian có sẵn. Hôm nay, cuộc thẩm vấn nghi phạm diễn ra tại Nhà tù Lefortovo, nơi chỉ cách rạp chiếu phim Sputnik một dãy nhà. Có rất nhiều phòng ở đây
Ông ngồi một mình trong một căn phòng chỉ có 1 cái bàn và 3 cái ghế. Lúc đó ông không nghĩ đến việc kháng cự, và thậm chí cả bây giờ ông cũng không nhận ra rằng nếu ông bỏ trốn hoặc chiến đấu với kẻ bắt giữ mình, ông có thể vẫn đang tự do. Không phải vì thiếu tá Churbanov có súng- ông ta không có- mà bởi vì như bao người Nga khác, ông không quen với tự do, thường xuyên thiếu ý thức phản kháng tích cực. Ông nghĩ đời ông đã hết và chấp nhận điều đó. Người đưa tin là một người can đảm nhưng ông vẫn sợ những gì phải sợ. Bạn không thể chống được số mệnh, ông tự nhủ
“Vậy, Churbanov, chúng ta có những gì?” người thẩm vấn là một đại úy Phòng Số 2, khoảng 30 tuổi
“Tìm người rửa cái này” Ông đưa ra cuộn băng cát sét “Tôi nghĩ người đàn ông đó là một điệp viên” Churbanov kể lại chuyện ông đã chứng kiến và đã làm, nhưng không kể chuyện ông đã nhét lại cuộn phim vào băng cát sét “Tôi nhìn thấy gã này hoàn toàn tình cờ” ông kết luận
“tôi không nghĩ mấy anh Phòng 1 biết làm cách nào, làm tốt lắm, đồng chí thiếu tá”
“Tôi sợ rằng đã làm gián đoạn một trong các hoạt động của các cậu và….”
“Ông không biết nó. Ông cần viết một báo cáo đầy đủ. Nếu ông cần thì viên trung sỹ đây sẽ dẫn ông đi tìm người viết mã. Chà, tôi cũng sẽ triệu tập một nhóm thẩm vấn. Sẽ mất vài giờ. Ông có thể gọi cho vợ mình”
“cuộn phim” Churbanov kiên trì
“Vâng, tôi sẽ tự mình đưa đến phòng thí nghiệm. Ông cứ đi với trung sỹ đi, 10 phút nữa tôi tới gặp”
Phòng thí nghiệm nằm ngay phía bên kia nhà tù. Phòng Hai có một cơ sở nhỏ ở đó, vì tính chất công việc liên quan nhiều đến nhà tù Lefortovo. Viên đại úy thấy kỹ thuật viên đang bận, nhưng yêu cầu vào rửa phim luôn. Trong khi chờ đợi, ông gọi cho Sếp mình là đại tá. Vẫn chưa thể đánh giá xem Người ở PHòng Một tìm thấy gì, nhưng gần như chắc chắn rằng đây là một vụ gián điệp, và loại vụ án này thường được coi là vấn đề quan trọng hàng đầu. Viên đại úy lắc đầu nghĩ: Con ngựa già đó thật may mắn, tình cờ cũng vớ được vụ thế này.
“Xong rồi đấy” kỹ thuật viên quay lại. Ông đã rửa cuộn phim và in 1 bản. Ông cho cuốn băng vào một phong bì nhỏ bằng giấy màu nâu và trả lại “Bộ phim được cuộn lại vào hộp sau khi phơi sáng và tôi đã cố gắng cứu một phần nhỏ của một trong số chúng. Điều đó thật thú vị, nhưng tôi không biết nó là gì.”
“Phần còn lại thì sao?”
“Không làm được gì. Khi phim đã bị phơi sáng thì dữ liệu bị phá hủy hoàn toàn
Viên đại úy xem bức ảnh được kỹ thuật viên đưa ra. Nó là một biểu đồ, với một số chú thích được in bằng các chữ cái. Các từ trên đầu biểu đồ viết: TỔ HỢP NGÔI SAO SÁNG #1 và một trong những chú thích khác là MẢNG LAZE. Viên đại úy chửi thề và chạy ra khỏi phòng
Thiếu tá Churbanov đang uống trà với đội thẩm vấ thì viên đại úy qua lại. Hình ảnh đầy tình đồng chí và nó càng trở nên ấm áp hơn
“Đồng chí thiếu tá, có thể ông đã phát hiện ra một vụ gián điệp ở cấp cao nhất” viên đại úy nói
“Tôi phục vụ Liên Bang Xô Viết” Churbanov bình tĩnh trả lời. Đó là một câu trả lời hoàn hảo- câu trả lời viết sẵn trong sách giáo khoa của Đảng. Có lẽ ông có thể bỏ qua cấp bậc trung tá và lên thẳng đại tá
“Để tôi xem” viên đội trưởng thẩm vấn nói. Ông ta đã là một đại tá và kiểm tra cẩn thận tấm ảnh “Tất cả đây à?”
“PHần còn lại đã bị phá hủy”
Viên đại tá càu nhàu. Có vấn đề phát sinh đây, nhưng cũng không phải vấn đề lớn. Biểu đồ này sẽ xác định căn cứ, bất kể nó là gì. Biểu đồ có vẻ được vẽ bởi một người trẻ, có lẽ là một phụ nữ vì nét rất gọn gàng. Viên đại tá dừng lại và nhìn chằm chằm ra cửa sổ. “Vấn đề này phải được báo cáo với ban lãnh đạo cấp cao. Không có thời gian để chậm trễ. Chuyện đã thảo luận ở đây – tôi chưa bao giờ nghe nói về nó, nhưng nó phải là tuyệt mật. Các đồng chí, trước tiên hãy bắt đầu cuộc thẩm vấn. Tôi sẽ gọi vài cuộc. Anh, đại úy, mang băng cát sét đến phòng thí nghiệm để lấy dấu vân tay và..”
“Đồng chí, tôi đã sờ vào nó bằng tay mình” Churbanov xấu hổ nói
“Đồng chí thiếu tá, anh không có gì phải xin lỗi, Sự cảnh giác của đồng chí đáng được nêu gương” viên đại tá hào phóng nói “Dù sao vẫn kiểm tra dấu vân tay đi”
“Tên gián điệp kia thì sao?” viên đại úy hỏi “thẩm vấn ông ta thì sao?”
“chúng ta cần một người có kinh nghiệm. Tôi biết một người” viên đại tá đứng dậy “tôi cũng sẽ gọi ông”
Một vài cặp mắt đang nhìn ông, quan sát ông, biểu hiện trên khuôn mặt và những thay đổi trong trái tim ông. Người đưa tin vẫn ngồi một mình trong phòng thẩm vấn. Tất nhiên, dây giày, thắt lưng, thuốc lá và mọi thứ khác có thể dùng để tự sát hoặc trấn an đã bị lấy đi. Ông không có cách nào để tính toán thời gian. Vì không có thuốc lá, ông cảm thấy cáu kỉnh và thậm chí là lo lắng. Ông nhìn lướt qua căn phòng và thấy một chiếc gương. Đó là một tấm gương hai chiều, nhưng ông không biết điều đó. Căn phòng hoàn toàn cách âm, và ông thậm chí không có cơ hội để đánh giá thời gian dựa trên tiếng bước chân trên hành lang. Ông đói, nhưng vẫn im lặng. Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.
Người đi vào khoảng bốn mươi tuổi, mặc quần áo bình thường, chỉnh tề. Ông cầm vài tờ giấy, đi đến đầu bàn bên kia, ngồi xuống nhìn dòng xe cộ qua lại. Khi ông nhìn ông cứ như đang từ xa ngắm nhìn các loài động vật trong vườn bách thú. Người chuyển tin cố tỏ ra hờ hững nhưng không thể. Người thẩm vấn biết người này rất dễ đối phó, với 15 năm kinh nghiệm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được
“Ông có một lựa chọn” ông nói sau vài phút. Giọng điệu của ông không gay gắt, nhưng khá thực tế. “Vấn đề này có thể rất đơn giản hoặc rất nghiêm trọng đối. Ông đã phạm tội phản quốc. Tôi không cần phải nói cho ông biết rốt cuộc kẻ phản bội sẽ như thế nào. Nếu ông muốn sống sót, hôm nay, ngay bây giờ, hãy nói cho tôi biết mọi thứ về Nó. Nếu ông không nói với chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ phát hiện ra, sau đó ông đã chết. Nếu ông giải thích rõ ràng ngày hôm nay, ông có thể sống tiếp”
“Dù sao thì các người cũng giết tôi thôi” người chuyển tin nói
“Không phải vậy đâu. Nếu có thể hợp tác hôm nay, nhiều nhất ông sẽ bị kết án tù dài hạn trong các trại lao động được quản lý nghiêm ngặt. Chúng tôi thậm chí có thể lợi dụng ông để tìm ra nhiều điệp viên hơn. Nếu vậy, ông sẽ bị được đối xử tốt hơn. Trong các trại lao động, bản án sẽ ngắn hơn. Tuy nhiên, nếu ông muốn làm điều này, ông phải hợp tác. Hãy để tôi giải thích. Nếu chúng tôi khôi phục tự do cho ông ngay lập tức, người mà ông phục vụ có thể không biết rằng chúng tôi đã bắt ông, vì vậy Họ sẽ tiếp tục sử dụng ông, điều này sẽ giúp chúng tôi dễ dàng lợi dụng ông để bắt họ khi họ tham gia hoạt động gián điệp chống lại Liên Xô. Khi chúng tôi thẩm vấn họ, ông có thể khai trước tòa để đất nước tha thứ cho ông. tỏ lòng thương xót ngươi, Cũng là ích nước lợi hại. Tuy nhiên, muốn biến chuyện này thành sự thật, muốn cứu mạng, muốn đền tội thì hôm nay phải hợp tác” giọng điệu ông trở nên mềm mại và ôn hòa
“Đồng chí tôi chẳng vui vẻ gì khi mang lại nỗi đau cho mọi người, nhưng nếu công việc của tôi yêu cầu, tôi sẽ thực hiện mệnh lệnh và không hề do dự. Ông không thể chống lại chuyện chúng tôi sẽ làm với ông. Không ai có thể. Bất kể ông có dũng cảm đến đâu, cơ thể cũng phải có giới hạn. Tôi cũng thế. Mọi người đều thế. Đó chỉ là vấn đề thời gian. Ông biết đấy, vài giờ tới sẽ rất quan trọng đối với chúng tôi. Khi thời gian đã trôi qua, chúng tôi không thể giúp ông nữa. Một người cầm búa có thể đập những viên đá cứng nhất. Hãy đừng khiến cơ thể mình bị đau, đồng chí. Hãy tự cứu lấy mình” ông kết luận với ánh măt đầu u sầu, chăm chăm về phía người chuyển tin
Người thẩm vấn biết mình đã thắng. Điều này có thể được nhìn thấy từ ánh mắt của đối phương. Những người muốn kháng cự và tuyệt vọng sẽ không hướng ánh mắt đi nơi khác. Họ có thể nhìn chằm chằm vào mắt bạn, hoặc thường nhìn chằm chằm vào một điểm nhất định trên bức tường phía sau bạn; và những kẻ dũng cảm đó tập trung mắt vào một điểm nhất định để có được sức mạnh từ đó. Người này không phải như thế này. Ánh mắt của ông không ngừng đảo quanh căn phòng, cố gắng làm cho bản thân mạnh mẽ hơn, nhưng không thể làm được. Người thẩm vấn mong rằng người này sẽ dễ đối phó. Có lẽ bạn có thể làm thêm một chút cử chỉ …
“Có muốn hút thuốc không?” Người thẩm vấn lấy ra một bao thuốc lắc một cái trên bàn. Người chuyển tin nhặt điếu thuốc. Giấy thuốc lá trắng là lá cờ trắng đầu hàng của ông ta.