← Quay lại trang sách

Chương 10 ƯỚC TÍNH TỔN THẤT

“Chúng ta biết được những gì?” Thẩm phán Moore hỏi

Mới hơn 6 giờ sáng ở Langley, mặt trời chưa mọc và khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn còn âm u như tâm trạng của giám đốc CIA và hai cấp phó

“Có ai đó theo đuôi người số 4” Ritter nói, Viên phó giám đốc CIA phụ trách hoạt động hiện trường đang cầm tờ giấy trên tay “Anh ấy phát hiện ra chiếc đuôi trước khi hồ sơ chuyển qua và đã ra hiệu cho người chuyển tin rời khỏi hiện trường. Cái đuôi có lẽ không nhìn thấy anh ta và cũng đi theo tai chuyển thư kia. Foley nói người đó trông vụng về – điều này khá lạ, nhưng anh ta phát hiện theo bản năng và Ed có bản năng rất tốt về chuyện đó.Anh ta đã cử một nhân viên ra phố để xem ai theo dõi nhưng không thấy. Chúng ta phải giả thiết rằng anh ấy đã bị lộ và phải giả thiết rằng cuốn phim đang ở trogn tay họ, cho đến khi có bằng chứng chứng minh ngược lại. Foley đã cắt đứt mọi đường dây. HỒNG Y sẽ được thông báo khong bao giờ sử dụng lại đường dây này nữa. Tôi sẽ nói với Ed sử dụng đường dây mất dữ liệu thông thường, không sử dụng đường dây khẩn cấp nữa”

“Tại sao?” Đô đốc Greer hỏi. Judge Moore trả lời “Thông tin ông ấy gửi là một thông tin rất quan trọng, James. Nếu chúng ta gửi ông ấy một tín hiệu khẩn cấp, ông ấy có thể…chết tiệt. Nếu chúng ta nói cho ông ấy chuyện này ông ấy sẽ phá hủy tất cả thông tin có thể chống lại mình. Sẽ thế nào nếu ông ấy không thể tái…tái tạo lại thông tin đó? Chúng ta cần nó”

“Ngoài ra, Ivan sẽ phải mất thời gian để dò ra ông ấy” Ritter tiếp tục “Tôi muốn Foley tìm cách lấy được thông tin đó lần nữa và gửi đi, và rồi…rồi tôi muốn ngay lập tức dừng mọi hoạt động của HỒNG Y mãi mãi. Ông ấy đã làm mọi việc cần làm. Sau khi chung ta có thông tin này, chúng tôi sẽ gửi ông ấy tín hiệu khẩn cấp và nếu may mắn thì nó sẽ đủ khiến ông ấy sợ để cho phép chúng ta đưa ông ấy ra khỏi nước Nga”

“Anh muốn làm thế nào?” Moore hỏi

“Theo đường thủy, lên phía bắc” vị DDO trả lời

“James, anh nghĩ sao?” Moore hỏi vị DDI của mình

“Có lý. Hãy thu xếp một ít thời gian. 10 đến 14 ngày

“Vậy làm luôn hôm nay đi. Anh gọi điện cho Lầu Năm Góc để yêu cầu. Hãy đảm bảo họ cử một người giỏi”

“Đúng vậy” Greer gật đầu, rồi mỉm cười “Tôi biết phải yêu cầu cử ai”

“Ngay khi chúng ta biết tàu nào thì chúng ta sẽ cử người của chúng ta đến đó. Chúng ta sẽ sử dụng Clark” Ritter nói và nhận được sự đồng tình của hai người kia. Clark là một huyền thoại của PHòng Hoạt động hiện trường. Nếu có bất kỳ ai có thể làm vụ này thì chính là cậu ta.

“Được rồi, hãy gửi thông tin cho Foley đi” Thẩm phán nói “Tôi phải báo cáo qua cho Tổng Thống biết chuyện này” Ông thực sự không mong đợi phải làm chuyện này chút nào

“Không ai có thể tồn tại mãi. HỒNG Y đã thoát được 3 lần rồi” Ritter nói “Hãy đảm bảo anh sẽ nói với Tổng Thống điều này”

“Phải, đúng vậy. Các anh, vào việc thôi”

Đô Đốc Greer ngay lập tức quay lại văn phòng, giờ mới gần 7 giờ và ông gọi ngay đến Lầu Năm Góc, OP-02, văn phòng của Trợ Lý Bộ Trưởng Hoạt Động Hải Quân (chịu trách nhiệm về hoạt động của hải quân dưới nước). Sau khi xác nhận bản thân, câu hỏi đầu tiên của ông là: “Dallas đang có kế hoạch làm gì?”

Thuyền trưởng Mancuso cũng đang làm việc. Tàu USS Dallas sự kiến sẽ ra khơi trong 5 giờ nữa, khi thủy triều lên. Ở đuôi tàu, các kỹ sư đang đưa lò phản ứng hạt nhân vào hoạt động

Trong khi thuyền phó đang giải quyết các công việc cụ thể thì Thuyền trưởng đọc lại mệnh lệnh nhiệm vụ. Anh mới nhận được lệnh “hướng Bắc”. Trong hải quân hoa kỳ và hoàng gia Anh, hướng Bắc có nghĩa là Biển Barents, sân sâu của Hải quân Liên Xô. Khi đến đó, anh sẽ thực hiện công việc mà Hải quân chính thức gọi cái tên là nghiên cứu đại dương, còn trong trường hợp của USS Dallas có nghia là sẽ dùng mọi thời gian nhiều nhất có thể để theo dõi các tàu ngầm Liên Xô. Đây không phải là việc dễ dàng, nhưng Mancuso là chuyên gia trong việc này và thực tế anh còn đến gần các con “tàu bom” của Liên Xô hơn bất kỳ thuyền trưởng nào của Mỹ. Tất nhiên, anh không thể kể với bất kỳ ai chuyện này, ngay cả các đồng nghiệp. Anh được trao tặng Huận Chương Phục Vụ Xuất Sắc (Distinguished Service Medal) lần thứ hai cho nhiệm vụ này, được trao trong bí mật và không thể đeo nó, dù hồ sơ của anh có ghi nhận vinh dự này nhưng thực tế chẳng có giấy khen nào được trao tặng. Tuy nhiên, chuyện đó đã là dĩ vàng và Mancuso là người luôn hướng về phía trước. Nếu anh phải ra khơi chuyến cuối thì việc lên phía Bắc cũng chẳng hại gì. Điện thoại vang lên “Thuyền trưởng nghe đây”

“Bart, Mike Williamson đây” Chỉ huy Nhóm tàu ngầm Số 2 nói “Tôi cần cậu có mặt ở đây, ngay bây giờ”

“Tôi đến ngay đây, sir” Mancuso ngạc nhiên cúp máy. Trong vòng 1 phút anh đã lên cầu thang, rời khỏi tàu và quay lại đường đến Thames, nới có chiếc xe của viên tướng đang đợi. 4 phút sau anh đã có mặt ở văn phòng Nhóm tàu ngầm Số 2

“Lệnh đã thay đổi” Thiếu tướng Williamson thông báo ngay khi cánh cửa vừa khép lại

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Cậu cần chạy nhanh đến Faslane. Vài người sẽ gặp cậu ở đó. Đó là tất cả những gì tôi biết, nhưng lệnh này do OP-2 ban hành và chuyển tiếp qua SUBLANT (Bộ chỉ huy tàu ngầm Đại Tây Dương) trong có 30 giây”. Williamson không phải nói bất kỳ điều gì nữa. Hẳn có chuyện gì đó đang sôi sùng sục đây. Dallas thường cũng hay nhận được mấy nhiệm vụ khẩn cấp kiểu này

“Bộ phận snar vẫn còn thiếu nhân viên” Thuyền trưởng nói “Tôi có vài lính trẻ tuyệt vời nhưng trưởng bộ phận lại đang nằm viện. Nếu nhiệm vụ này đặc biệt khó khăn…”

“Cậu cần gì?” Tướng Williamson hỏi và nhận được ngay câu trả lời

“Được rồi, tôi sẽ giải quyết việc đó. Cậu có 5 ngày để đến Scotland và tôi sẽ giải quyết chuyện này xong xuôi trước khi cậu đến đó. Chạy nhanh lên. Bart”

“Vâng vâng, sir” anh nghĩ mình sẽ biết chuyện gì khi đến Faslane thôi

“Anh cảm thấy sao rồi, người Nga?” Cung Thủ hỏi

Anh đã cảm thấy khá hơn. Hai ngày trước anh nghĩ mình nhất định phải chết, nhưng bây giờ anh không còn cảm giác vậy nữa. Bất kể hy vọng này có viển vông hay không, nhưng anh chưa bao giờ từng có hy vọng này trước đây. Hiện giờ, Churkin còn không biết mình có tương lai không và liệu có thứ gì khiến anh phải sợ nữa không. Sợ hãi. Anh đã quên cảm giác đó. Anh đã đối mặt với cái chết 2 lần trong một khoảng thời gian ngắn. Một lần là máy bay cháy rơi xuống mặt đất và anh tưởng mạng sống của mình sẽ kết thúc trong nháy mắt, rồi tỉnh dậy từ cái chết thì thấy một tên cướp Afghanistan đang dí dao vào minh và lại thấy tử thần lần nữa, nhưng cả hai lần tử thần đều dừng lại và bỏ đi. Tại sao? Tên cướp này, có đôi mắt rất lạ, vừa cứng rắn vừa mềm mại, lạnh lùng và thương cảm, lại muốn anh sống. Tại sao? Giờ thì Churkin có thời gian và năng lượng để hỏi câu hỏi này, nhưng họ sẽ không cho anh câu hỏi này đâu.

Anh đang được chở trên một phương tiện nào đó. Churkin nhận ra anh đang nằm trên một tấm thép. Một chiếc xe tải? Không, đây là phương tiện có nóc rất phẳng và cũng rất thép. Mình đang ở đâu? Bên ngoài trời tối đen. Không ánh đèn qua cac hố súng bên hông- anh hẳn đang ở trong một chiếc xe bọc thép chở quân. Mấy tên cướp này lấy đâu ra phương tiện kiểu này? Bọn họ đang ở đâu…

Họ đang mang anh đến Pakistan. Họ sẽ giao anh cho….người Mỹ?Niềm hy vọng trong anh phút chốc biến thành tuyệt vọng. Anh lại ho và máu chảy ra khỏi khóe miệng

Về phần mình, Cung Thủ cảm thấy may mắn. Nhóm của anh đã gặp một nhóm du kích khách, vốn đang mang 2 xe thiết giáp chở quân BTR-60 của Liên Xô đến Pakistan và họ rất vui khi giúp nhóm của anh chở những người bị thương. Cung Thủ rất nổi tiếng và đi với anh không hại gì, nếu trực thăng của Liên Xô xuất hiện thì anh còn có thể bảo vệ họ. Tuy vậy khả năng nguy hiểm như vậy hiếm có thể xảy ra. Đêm rất dài và thời tiết trở nên rất xấu, vì vậy họ chỉ di chuyển với vận tốc 15km/giờ trên đất phẳng và 5km/giờ đối với đường núi. Trong 1 giờ nữa họ sẽ đến biên giới, khu vực này hiện vẫn dưới quyền kiểm soát của những chiến binh Mudjaheddin. Những tay lính du kích bắt đầu cảm thấy thư giãn hơn. Ngay sau đây họ sẽ có 1 tuần bình lặng và người Mỹ luôn ra tay hào phóng khi nhận được các phần cứng máy móc của Liên Xô. Chiếc xe này có các thiết bị nhìn ban đêm giúp cho tài xế thuận tiện khi đi đường núi. Với một chiếc xe này, họ hy vọng sẽ nhận được tên lửa, lựu đạn, súng máy và cả thuốc men.

Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp với các du kích Mudjaheddin. Có tin nói rằng người Nga có thể thực sự rút lui. Quân đội của họ không còn muốn giao chiến với người Afghanistan ở khoảng cách gần. Liên Xô chủ yếu sử dụng bộ binh để tiếp nhận đối phương, sau đó yêu cầu pháo binh và không quân yểm trợ. Người Afghanistan cảm thấy rằng, bên cạnh vài nhóm hiếu chiến và ghét Spetznaz, thì họ đã có thêm tinh thần trên chiến trường, tất nhiên, vì đức tin của họ. Lãnh đạo vài nhóm du kích đã bắt đầu nói về chiến thắng và câu chuyện cũng bắt đầu xuất hiện trong các cuộc nói chuyện giữa các chiến sỹ thánh chiến với nhau. Họ giờ cũng hy vọng hơn là cả đời chìm trong thánh chiến

Hai chiếc xe thiết giáp đã đến biên giới vào nửa đêm. Từ đây cuộc hành trình trở nên dễ dàng hơn. Con đường sau khi vào Pakistian giờ được canh gác bởi chính lực lượng nhà mình. Những tài xế lái APC giờ có thể tăng tốc và tận hưởng niềm vui lái xe nhanh. Họ đến Miram Shah 3 giờ sau đó. Cung Thủ bước ra đầu tiên, cùng đi theo là người Nga và những người trong nhóm bị thương của anh

Anh tìm thấy Emilio Ortiz đang đợi mình cùng với một lon nước táo. Đôi mắt của người đàn ông trố lên ngạc nhiên khi thấy Cung Thủ mang theo một người Nga

“Bạn tôi, anh đã mang gì cho tôi thế này?”

“Anh ta bị thương, nhưng đây là thứ anh ta mang theo” Cung Thủ đưa cầu vai cấp bậc và một cái cặp

“Khốn khiếp thật!” Ortiz chửi bằng tiếng Anh. Anh nhìn thấy vết máu quanh miệng người đàn ông và nhận ra chưa chắc đã có đủ điều kiện y tế chữa trị ở đây, nhưng…thật tuyệt khi bắt được một tù nhân như thế!. Anh cùng các thương binh đến bệnh viện dã chiến, một phút sau quay về với câu hỏi: Làm quái gì với anh chàng người Nga bây giờ?

Đội y tế cũng ở đây cũng phần lớn là nguoif Pháp, vài người Italy và vài người Thụy Sỹ. Ortiz biết hầu hết trong số họ và nghi ngờ nhiều người trong số họ cũng báo cáo cho DGSE (Cơ quan Tình báo Hải ngoại của Pháp). Nhưng điều quan trọng là ở đây chỉ có vài bác sỹ và y tá tay nghề cao. Người Afghanistan cũng biết điều đó và bảo vệ họ như bảo vệ thánh Allah. Viên bác sỹ phẫu thuật lên danh sách người Nga là người thứ 3 phải phẫu thuật dựa trên tình trạng bệnh lý. Một y tá đang điều trị sơ qua và Cung Thủ để Abdul ở lại trông coi vì anh không mất công đưa tên người Nga từ xa đến đây để chết. Anh và Ortiz đi ra ngoài nói chuyện

“Tôi đã nghe nói về chuyện ở Ghazni” viên sỹ quan CIA nói

“Đó là ý muốn của chúa. Người Nga này, anh ta mất một đứa con trai. Tôi không thể- có lẽ thế. Tôi đã giết đủ cho một ngày rồi” Cung Thủ thở một hơi dài “Anh ta hữu dụng chứ?”

“Chúng hữu ích” Ortiz đã xem qua đống tài liệu “Bạn của tôi, anh không biết đã làm được điều gì đâu. Chà, Chúng ta hãy nói chuyện về 2 tuần qua được chứ?”

Cuộc nói chuyện kéo dài đến rạng sáng. Cung Thủ đưa qua cuốn nhật ký và kể mọi thứ anh đã làm, chỉ tạm dừng lại khi Ortiz đổi đoạn băng ghi âm

“Anh đã nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời”

“Phải, nó trông rất lạ” Cung thủ dụi mắt, nói

“Người anh mang theo đã ở đó. Đây là bản phác thảo của căn cứ”

“Chính xác nó ở đâu – và nó là gì?”

“Tôi không biết, nhưng nó chỉ cách biên giới Afghanistan khoảng 100km. Tôi có thể chỉ cho anh trên bản đồ. Anh sẽ ở đây bao lâu?”

“Có lẽ một tuần” Cung Thủ trả lời

“Tôi phải báo cáo chuyện này cho cấp trên. Họ có thê sẽ muốn gặp anh. Bạn của tôi, anh sẽ được thưởng lớn đấy. Hãy đưa ra danh sách những thứ anh cần đi. Làm danh sách dài vào”

“Còn người Nga?”

“Chúng tôi cũng sẽ nói chuyện với anh ta. Nếu anh ta còn sống”

Người Chuyển Tin đi bộ xuống Lazovskiy Pereulok, đợi người liên lạc của mình. Hy vọng của ông đang trồi sụt giữa cao và thấp. Ông đã thực sự tin vào viên sỹ quan thẩm vấn và vào lúc chiều muộn anh dùng miếng phấn vạch vào nơi quy định. Ông biết mình đã làm điều này chậm hơn 5 giờ so với quy định, nhưng hy vọng Người Điều Phối sẽ nghĩ rằng đó là do ông phải trốn tránh. Ông không vẽ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có vấn đề, tín hiệu cảnh báo sỹ quan CIA rằng ông đã bị lộ. Không, Giờ ông cũng đang chơi một trò chơi quá nguy hiểm. Vì vậy ông đi bộ dọc theo vỉa hè buồn tẻ, chờ đợi cuộc gặp bí mật trên đường

Nhưng không không biết rằng tuyến trên của ông đang ngồi trong văn phòng ở Đại Sứ Quán Mỹ và sẽ không đến khu vực này của Moscow trong vài tuần tới. Ít nhất trong thời gian này anh ta cũng không có kế hoạch liên lạc với NGười Chuyển Tin. Đường dây HỒNG Y đã xong rồi. và như CIA đã thông báo, nó chưa bao giờ tồn tại

“Tôi nghĩ chúng ta đang phí thời gian” người thẩm vấn nói. Anh ta và viên sỹ quan phụ trách PHòng Số 2 đang ngồi bên cửa sổ cạnh một căn hộ. Cửa sổ tiêp theo là một nhân viên Số Hai khác cầm camera. Sáng nay anh và viên sỹ quan phụ trách này vừa biết đó là Dự án Ngôi Sao sáng và Tướng quân yêu cầu Phòng Số 2 phải tập trung mọi nguồn lực ưu tiên điều tra vụ này. Vụ rò rỉ vô tình bị phát hiện bởi một con ngựa chiến đã về hưu ở Phòng Một

“Anh có nghĩ ông ta nói dối không?”

“Không, tên này rất dễ đối phó và không, không quá dễ nhưng ông ta vỡ vụn rồi” người thẩm vấn tự tin nói “Tôi nghĩ chúng ta đã sai lầm khi đưa ông ta quay lại đường phố quá nhanh. Tôi nghĩ là họ đã biết và tôi nghĩ họ đã hủy toàn bộ đường dây rồi”

“Nhưng có gì sai chứ- ý tôi là đứng trên quan điểm của họ, đây có thể là chuyện thường ngày”

“Phải” Viên sỹ quan thẩm vấn gật đầu đồng ý “Nhưng chúng ta biết rằng thông tin này mang tính nhạy cảm cao. Vì vậy, nguồn tin của nó cũng ở mức nhạy cảm cao. Do vậy họ sẽ thực hiện các biện pháp đặc biệt để bảo vê nguồn tin này. Giờ thì chúng ta không dễ để lần ra đâu”

“Vậy thì đưa ông ta vào nhé?”

“Phải” Một chiếc xe chạy tới chỗ Người Chuyển Tin. Họ thấy ông ta bước vào xe, rồi hai người đi bộ về xe mình

30 phút sau, họ đã quay lại nhà tù Lefortovo. Mặt viên sỹ quan thẩm vấn buồn rười rượi

“Nói tôi nghe, tại sao tôi lại nghĩ là ông đang nói dối tôi nhỉ?”

“Nhưng tôi không. Tôi đã làm mọi thứ được bảo. Có lẽ là do tôi đến muộn, nhưng tôi đã bảo trước với các anh rồi”

“Và tín hiệu ông để lại là để nói với họ rằng chúng tôi đã bắt ông?”

“Không!” Người Chuyển Tin phản đối kịch liệt “Tôi cũng đã giải thích hết cho các anh rồi còn gì”

“Ông thấy đấy, vấn đề là chúng tôi không thể phân biệt được ý nghĩ của các dấu phấn khác nhau. Nếu ông thông minh thì biết dâu ông đang bịp chúng tôi” viên sỹ quan thẩm vấn nghiêg người về phía trước “Đồng chí, ông có thể bịp chúng tôi, bất kỳ ai cũng có thể, nhưng chỉ được một thời gian ngắn và không thể kéo dài” anh dừng lại 1 phút để người đàn ông đó thấm. Thẩm vấn một người yếu đuối thật dễ dàng. Hãy cho ông ta hy vọng, rồi lấy lại, rồi lại đưa ra, rồi lại lấy lại tiết. Cứ hành hạ tinh thần của họ hết lên lại xuống cho đến khi họ không biết đâu với đâu, cho đến khi họ không điều khiển được cảm xúc của mình nữa, và giờ thì bạn có thể sử dụng cảm xúc của họ

“Chúng ta bắt đầu lại nhé. Người phụ nữ ông gặp trên tàu- cô ta là ai?”

“Tôi không biết tên cô ta. Cô ta trên 30 tuổi, nhưng trông trẻ so với tuổi. Tóc cắt ngắn, dáng người mảnh khảnh và rất đẹp. Cô ấy thường ăn mặc rất đẹp, như người nước ngoài, nhưng không phải người nước ngoài”

“Mặc như người nước ngoài. Như thế nào?”

“Áo khoác của cô ấy thường sản xuất ở phương Tây. Anh có thể xem xét như chất vải hay đường cắt. Cô ấy rất đẹp và như tôi nói và cô ấy…”

“Tiếp tục đi” viên sỹ quan thẩm phấn nói

“Dấu hiệu là khi tôi đặt tay lên mông cô ta, cô ta thích nó, tôi nghĩ vậy. Cô ta thường xuyên còn nắm tay tôi”

Viên sỹ quan thẩm vấn chưa nghe thấy chi tiết này trước đây, nhưng anh ta ngay lập tức cảm thấy đó là sự thật. Những chi tiết như vậy không bao giờ là hư cấu, và nó phù hợp với đặc điểm của con người này. Người kết nối nữ này là một nhà thám hiểm, không phải là một điệp viên chuyên nghiệp thực sự, nếu cô ta hành động như vậy. Và có lẽ- gần như chắc chắn- cô ta là người Nga

“Ông đã gặp cô ta bao nhiêu lần?”

“Chỉ 5 lần. Không bao giờ cùng ngày trong tuần và không thường xuyên, nhưng luôn là toa thứ hai của đoàn tàu đó”

“Và người đàn ông ông đưa đồ là?”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh ta, không lần nào. Ý tôi là thế. Anh ta luôn đứng với một tay nắm cột và quay mặt ra hướng khác. Tôi chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt của anh ta, không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt. Tôi nghĩ anh ta là người nước ngoài, nhưng không biết quốc tịch nào”

“5 lần, và ông chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh ta” giọng nói bùng nổ và tiếng đập bàn chát chúa “Ông nghĩ tôi là thằng ngu à!”

Người Chuyển Tin co rúm người lại và nhanh chóng đáp lời “Anh ta đeo kính; họ là người phương tây, tôi chắc chắn. Anh ta thường đội mũ, trên tay cầm tờ báo, Izvestia, luôn là tờ Izvestia, dùng nó che một phần khuôn mặt, tôi chỉ thấy được 1 phần tư khuôn mặt anh ta. Tín hiệu anh ta bảo tôi tiếp tục là xoay nhẹ tờ báo, như thể đang đọc một bản báo cáo, và sau đó quay lại để che mặt”

“thông tin giao như thế nào, Nói lại!”

“Khi tàu dừng, anh ta tiến về phía trước, ngay khi chuẩn bị xuống tàu ở điểm dừng tiếp theo. Tôi cầm đồ trong tay và anh ta lấy nó từ phía sau khi tôi bắt đầu xuống tàu”

“Vậy là ông biết mặt cô ta nhưng cô ta không biết mặt ông. Anh ta biết mặt ông, nhưng ông lại không biết mặt anh ta…” Người này sử dụng phương pháp tương tự để gửi thông tin. Phương pháp này khá hay, nhưng tại sao họ lại sử dụng cùng một phương pháp hai lần trên cùng một dòng. Tất nhiên KGB cũng sử dụng Phương pháp này nhưng phương pháp này khó hơn những phương pháp khác, còn khó gấp đôi trên các chuyến tàu ngầm đông đúc. Anh bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này: phương thức truyền tải thông tin được sử dụng phổ biến nhất là đặt thông tin vào điểm chết thay vì trực tiếp giao cho đầu nối, tuy nhiên phương thức này không được sử dụng trên đường dây này. Điều đó đúng là hơi lạ. Nghe như có vẻ phải có ít nhất một điểm chết chứ, KGB có thể dò theo đường dây này, có lẽ…

Tất nhiên họ đã cố gắng tìm ra nguồn gốc của sự rò rỉ, nhưng họ phải tiến hành một cách thận trọng. Bản thân một điệp viên có thể chính là một nhân viên an ninh. Đây quả thực là một vị trí lý tưởng cho hoạt động gián điệp, vì loại công việc này có khả năng tiếp cận mọi thông tin và có thể hiểu trước các hoạt động phản gián đang diễn ra. Điều này đã xảy ra trước đây — cuộc điều tra về rò rỉ đã báo động cho các điệp viên, nhưng nó không được phát hiện cho đến vài năm sau khi cuộc điều tra kết thúc. Một điều kỳ lạ nữa là bức ảnh mà họ thu được không phải là một bản thiết kế thật mà là một

Bản viết tay – đó là nguyên nhân vì sao không có điểm chết để chuyển thông tin? Tên điệp viên có thể bị phát hiện theo cách đó, phải không? Đúng là cách ngu để…

Nhưng không có gì ngu ngốc ở đây cả, phải không? Không và không có gì là tình cờ ở đây hết. Nếu kỹ thuật đường dây này kỳ lạ thì họ phải là những người chuyên nghiệp. Hẳn phải ở một trình độ khác, có gì đó mà viên sỹ quan thẩm vấn chưa biết

“Tôi nghĩ ngày mai, tôi và ông sẽ làm một chuyến tàu điện ngầm”

Đại tá Filitov thức dậy mà không bị đau đầu dữ dội, điều này khiến ông rất vui. Hoạt động buổi sáng “thường ngày” của ông không có nhiều khác biệt, ngoại trừ không đau đầu và không đến nhà tắm. Ông kiểm tra lại cuốn nhật ký trong ngăn kéo. Sau khi mặc quần áo, ông kiểm tra cuốn nhật ký để lại trong ngăn kéo, hy vọng sẽ tiêu hủy nó theo thủ tục thông thường. Ông đã có một cuốn nhật ký trống mới, và khi cuốn cũ bị phá hủy, ông sẽ bắt đầu sử dụng cuốn mới. Hôm qua ông đã biết về những phát triển mới trong nghiên cứu laser, và tuần tới ông có thể xem các tài liệu liên quan đến hệ thống tên lửa

Khi vào xe, ông dựa lưng vào ghế, cảnh giác hơn bình thường và nhìn ra ngoài cửa sổ khi xe đến văn phòng. Dù còn sớm nhưng đã có vài xe tải chạy trên đường phố và một trong số đó đã chặn tầm nhìn của ông, khiến ông không nhìn được tin “thông tin- bị mất”. Ông có chút tức giận vì không nhìn thấy nội dung nhưng báo cáo của ông hiếm khi bị mất nên ông không thấy lo lắm. Dấu hiệu “đã chuyển thành công” nằm ở một chỗ khác và luôn dễ nhìn thấy. Đại tá Filitov ngồi lại ngả người vào ghế. Khi xe đang đến gần nơi đó, ông mới nhìn ra ngoài cửa sổ một cách cẩn thận … Đúng, chính là nơi đó. Ông quay nhìn lại nơi đó, tìm kiếm dấu vết – nhưng không… có. Lạ thật, chẳng nhẽ lần này lạ phát ra dấu hiệu “thông tin đã mất”? Ông phải kiểm tra trên đường về tối nay mới được. Trong suốt nhiều năm làm cho CIA, nhiều báo cáo của ông đã bị thất lạc theo cách này hay cách khác, nhưng tín hiệu nguy hiểm chưa bao giờ được gửi tới hay cũng chưa có cuộc gọi nào hỏi Sergey để báo cho ông biết phải rời khỏi căn hộ tức thì. Vì vậy có lẽ lần này cũng không nguy hiểm. Chỉ là sự bất tiện gây bực mình thôi. Chà, viên đại tá lại thư giãn và bắt đầu ngày làm việc của mình ở Bộ

Lần này tất cả mọi biện pháp đều triển khai ở ga tàu điện ngầm. Gần 100 người của Phòng Hai đều tập trung ở đây, hầu hết bọn họ đều ăn mặc như những công dân Moscow thông thường, một số ăn mặc như công nhân bên ngành điện lực đang đang lắp đặt đường dây điện thoại “đen” dọc hệ thống. Viên sỹ quan thẩm vấn và tù nhân đang đi dọc theo tuyến “tím” và “xanh lá” để tìm kiếm người phụ nữ ăn mặc rất đẹp có chiếc áo khoác sản xuất ở phương tây. Có hàng triệu người đi tàu điện ngầm mỗi ngày nhưng các sỹ quan phản gián vẫn rất tự tin. Họ có thời gian và mục tiêu rõ ràng – một nữ nhà thám hiểm. Có lẽ cô ta không được đào tạo đầy đủ và không biết cách tách các công việc hàng ngày ra khỏi các hoạt động bí mật. Những điều tương tự đã xảy ra trước đây. Những nhân viên an ninh này, cũng như các đồng nghiệp của họ trên khắp thế giới, luôn tin rằng, trong hoạt động gián điệp chống lại quốc gia mình sẽ có một số sai sót cơ bản nhất. Dù những kẻ phản bội này rất xảo quyệt nhưng sớm muộn gì chúng cũng sẽ tự hủy diệt

Và họ đã đúng, ít nhất là trong trường hợp này. Svetlana đến sân ga tàu điện ngầm, tay cầm chiếc túi giấy màu nâu. Người chuyển tin nhận ra ngay cô qua mái tóc. Kiểu tóc của cô ấy rất bình thường, nhưng tư thế ngẩng đầu lại có chút đặc biệt, tạo cho người ta một cảm giác khó tả. Ông ta định giơ tay chào cô, nhưng bàn tay bất ngờ bị giữ lại. Khi cô quay đầu lại, viên đại tá KGB đã nhìn thấy khuôn mặt của cô. Anh có thể thấy cô trông thư thái, thoải mái hơn những hành khách Matxcova mặt không cảm xúc. Ấn tượng đầu tiên của anh là cuộc sống của cô rất tốt. Tình hình này sẽ thay đổi.

Anh nói vào chiếc bộ đàm nhỏ, và khi người phụ nữ đó chuyển sang chuyến tàu tiếp theo, cô đã bị theo dõi. Người của Phòng Hai theo dõi cô có một chiếc tai nghe nhỏ, giống như là thiết bị trợ thính. Tại nhà ga phía sau họ, ai đó đã dùng điện thoại để thông báo cho tất cả các nhân viên phản gián ở các trạm khác nhau dọc tuyến. Khi cô bước ra khỏi xe, một đội tập trung vào cô. Họ đi theo cô từ thang cuốn dài ra đường. Một chiếc xe đã đợi sẵn ở đó, và nhiều người hơn đã tham gia giám sát. Mục tiêu sẽ luôn dưới sự giám sát của ít nhất hai người. Ngày càng có nhiều người theo dõi, và những người tiếp cận mục tiêu nhanh chóng thay phiên nhau. Họ theo chân cô ấy đến tòa nhà GOSPLAN (Ủy Ban Kế Hoạch Nhà Nước) trên đường Marksa Prospekt, đối diện khách sạn Moscow. Cô thậm chí chưa bao giờ biết mình bị theo dõi, và chưa bao giờ quay lại hay có động thái cố gắng tìm hiểu xem có ai theo dõi mình hay không. Sau nửa giờ, 20 bức ảnh đã được rửa và đưa lên cho tên tù nhân xem, ông ta xác định đó chính là cô.

Quy trình sau đó được tiến hành thận trọng hơn. Một sỹ quan KGB đã lấy được tên cô từ một bảo vệ tòa nhà và cảnh báo người bảo vệ không được nói chuyện này cho bất kỳ ai. Sau khi đã có tên thì toàn bộ sơ yếu lý lịch của cô đã được hoàn thiện ngay trong bữa trưa. Viên sỹ quan thẩm vấn đã rất ngạc nhiên khi biết rằng Svetlana Vaneyeva là con của một ủy viên Trung Ương. Mọi việc sẽ trở nên phức tạp đây. Rất nhanh, viên đại tá đại tá nhanh chóng thu thập một loạt ảnh khác để đưa cho tên tù nhân xác nhận lại, nhưng ông ta vẫn chọn được ảnh cô trong 6 bức ảnh đã đưa ra. Thân nhân của một ủy viên trung ương không phải là người dễ mà..-nhưng họ đã có nhận dạng và đây là một vụ lớn. Vatutin đến hỏi ý kiến Trưởng Phòng

Những gì xảy ra tiếp theo khá tế nhị. Mặc dù phương Tây tin rằng KGB rất quyền lực, nhưng nó cũng phải tuân theo thể chế của đảng; thậm chí KGB phải được sự chấp thuận trước khi muốn điều tra các thành viên gia đình của một quan chức cấp cao như vậy. Vì vậy Trưởng PHòng Hai lên lầu tìm Giám đốc KGB. Ông ta quay lại sau ba mươi phút

“Các cậu có thể bắt cô ta”

“thư ký của Ủy Ban Trung Ương…”

“Vẫn chưa được thông báo” viên tướng nói

“Nhưng….”

“Đây là lệnh” Vatutin nhận được lệnh viết tay do đích thân giám đốc KGB ký

“Đồng chí Vaneyeva?”

Cố nhìn lên thấy một người đàn ông mặc quần áo bình thường – GOSPLAN là một tổ chức dân sự, tất nhiên – nhìn chằm chằm vào cô là lạ “tôi có thể giúp gì?”

“Tôi là đại úy Klementi Vlafimirovich Vatutin của Đội dân quân Moscow. Tôi muốn cô đi cùng tôi” Viên sỹ quan quan sát ký phản ứng, nhưng không thấy tgif

“Để làm gì?” cô hỏi

“Có lẽ cô có thể giúp chúng tôi xác định một người. Tôi không thể nói chi tiết ở đây” người đàn ông nói giọng rất hối lỗi

“Có mất nhiều thời gian không?”

“Có lẽ mất vài giờ. Chúng tôi có thể đưa cô về nhà bằng xe hơi sau đó”

“tốt lắm. Tôi cũng không có việc gì cần làm lúc này” cô đứng lên không hề hỏi han gì hơn. Cô nhìn Vatutin với cảm giác ưu việt. Lực lượng dân quân Moscow cũng không được coi trọng lắm, hơn nữa người này ở độ tuổi như vậy vẫn là đại úy, điều này cho thấy người này không có sự nghiệp phát triển. Trong vòng một phút cô đã lấy áo khoác và cùng anh ta bước ra khỏi tòa nhà. Cô thấy rằng viên đại úy đã mở cửa cho cô, điều này ít nhất cho thấy anh ta vẫn rất văn minh. Svetlana đoán rằng viên đại úy Vatutin biết cô là ai- hay chính xác hơn thì cha cô là ai

Một chiếc xe hơi đang đợi và lái đi ngay tức thì. Cô ngạc nhiên khi nhìn tuyến đường, nhưng không rõ ràng lắm cho đến khi họ lái xe vượt qua quảng trường Khokhlovskaya thì cô đã chắc chắn có vấn đề

“Chúng ta không đến thẳng Bộ Tư Pháp đấy chứ?” Cô hỏi

“Không, chúng ta sẽ đến Lefortovo” Vatutin thản nhiên trả lời

“Nhưng…..”

“Tôi không muốn cô ngạc nhiên ở văn phòng, như cô thấy, thực tế tôi là đại tá Vatutin của PHòng Hai” Có phản ứng sau khi anh nói, nhưng Vaneyeva che dấu rất nhanh

“Vậy tôi có thể giúp gì cho các anh đây?”

Cô ta tốt đất, Vatutin thấy vậy. Sẽ là một thử thách đây

Viên đại tá trung thành với Đảng, nhưng không nhất thiết phải trung thành với các quan chức của đảng. Anh ta là người ghét tham nhũng cũng ngang với ghét phản quốc

“Một chuyện nhỏ thôi- chắc chắn cô sẽ kịp về nhà ăn tối”

“Con gái tôi…”

“Một trong những người của tôi sẽ đón cô bé. Nếu để chậm, cha cô sẽ không vui, phải không?”

Cô thực sự bật cười “Không, Cha thích trêu chọc con bé”

“Có lẽ sẽ không tốn nhiều thời gian đến thế đâu” Vatutin nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe lao vào cổng trại giam. Anh đỡ cô xuống xe, một hạ sĩ quan giúp họ giữ cửa xe. Hãy cho họ hy vọng, và sau đó lấy lại nó. Anh nhẹ nhàng nắm cánh tay cô “Văn phòng của tôi ở lối này. Tôi hiểu là cô thường xuyên đến các nước phương tây”

“Đó là một phần công việc của tôi” Lúc này cô đã có chút cảnh giác, nhưng không có ai ở đây để trợ giúp cả

“Phải, tôi biết, công việc của cô liên quan đến dệt may” Vatutin mở cánh cửa và vẫy cô vào

“Chính là cô ta” một giọng nói kêu lên. Svetlana Vaneyeva lập tức cứng lại, cơ thể như bị đóng băng. Vatutin lại nắm cánh tay cô và chỉ cô đến một chiếc ghế “Xin mời ngồi xuống”

“Chuyện gì thế này” Cô nói, cuối cùng đã rơi vào trạng thái báo động toàn than

“Người đàn ông này bị bắt khi đang mang một bản copy tài liệu bí mật của nhà nước. Ông ta nói rằng chính cô đã đưa nó cho ông ta” Vatutin nói khi anh ra ngồi sau bàn

Vaneyeva quay lại và nhìn chằm chằm vào Người Chuyển Tin “tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này trong đời. CHƯA BAO GIỜ!”

“Phải” Vatutin khô khốc “Tôi biết”

“Cái quái…” cô tìm từ “Nhưng điều này thật vô lý”

“Cô đã được đào tạo rất tốt. Bạn của chúng ta nói rằng tín hiệu là tay ông ta đụng vào hông cô”

Cô quay mặt lại đối mặt với người tố cáo mình “Vớ vẩn! Tên này nói thế mà anh cũng tin à! Cái này…” cô bực mình “Thật là vớ vẩn. Rác rưởi!”

“Vậy cô không thừa nhận?” Vatutin hỏi. Thật vui nếu lột mặt nạ được cô ta

“Tất nhiên. Tôi là một công dân Xô Viết trung thành. Tôi là đảng viên. Bố tôi…”

“Phải, tôi biết về bố cô”

“Ông sẽ nghe thấy chuyện này. Đại tá Vatutin, và nếu anh còn đe dọa tôi….”

“Chúng tôi không đe dọa cô, đồng chí Vaneyeva, chúng tôi đang hỏi thông tin. Tại sao cô lại có mặt trên chuyến tàu điện ngầm đó ngày hôm qua? Chúng tôi biết rằng cô có xe riêng”

“Tôi thường xuyên đi tàu điện ngầm, nó đơn giản hơn việc phải lái xe và tôi có việc phải làm” Cô nhặt túi đổ ra sàn nhà “Nghe này, tôi phải đi lấy áo khoác được giặt. Nó thật bất tiện nếu đỗ xe ở đó, xuống lấy đồ rồi lại lái xe đi tiếp. Vì vậy tôi đi tàu điện ngầm. Hôm nay cũng thế, khi tôi qua đó lấy đồ. Ông có thể kiểm tra với chủ cửa hàng giặt đồ”

“Và cô không đưa thứ này cho bạn của chúng ta đây?” Vatutin giơ cuộn băng cát sét lên

“Tôi thậm chí còn không biết nó là cái gì”

“Tất nhiên” Đại tá Vatutin lắc đầu “Chà, vậy chúng ta dừng lại ở đây”. Anh ta bấm nút liên lạc nội bộ, bên cửa hông mở ra tức thì, có ba người bước vào. Vatutin vẫy tay hướng về Svetlana “hãy cho cô ta tỉnh táo lại đi”

Phản ứng của cô gần như không thể tin được. Svetlana Vaneyeva cố đứng dậy nhưng đã bị hai người đàn ông ghì chặt vai vào ghế. Người thứ 3 vén tay áo cô và tiêm vào tay trước khi cô bắt đầu hét lên “Các anh không thể” cô hét “các anh không thể…”

Vatutin thở dài “à, nhưng chúng tôi có thể. Mất bao lâu?”

“Mất ít nhất 2 giờ” viên bác sỹ trả lời. Ông và hai người trợ lý nhấc cô ra khỏi ghế. Vatutin đến và nhặt gói hàng “Cô ta sẽ sẵn sàng ngay khi tôi tiến hành kiểm tra y tế, nhưng tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu. Hồ sơ y tế của cô ta không có ghi gì đặc biệt”

“Tuyệt. Tôi sẽ xuống đó sau khi ăn gì đó” anh ta quay sang viên tù kia “các anh có thể đưa ông ta đi. Tôi nghĩ chúng ta xong việc với ông ta rồi

“Đồng chí, tôi…” Người chuyển tin định nói gì đó, nhưng bị cắt ngang

“Mày còn dám sử dụng từ đó lần nữa à” Giọng điệu khiển trách rất bình tĩnh nhưng nghe lạnh sống lưng.

Đại tá Bondarenko giờ đang phụ trách nghiên cứu vũ khí laze cho Bộ Quốc Phòng. Đây là quyết định của Bộ trưởng Yazov, tất nhiên, theo đề nghị của đại tá Filitov

“Vậy, đại tá, cậu có chuyện gì cần báo cáo cho chúng tôi?” Yazov hỏi

“Các đồng nghiệp của chung ta ở KGB vừa gửi cho chúng ta một phần kế hoạch của gương thích ứng của người Mỹ” anh đưa ra hai phác thảo thiết kế khách nhau

“Và chúng ta không thể tự mình làm được sao?” Filitov hỏi

“Thiết kế này khá thông minh và theo như báo cáo nói thì ngay cả mẫu tối ưu hơn vẫn đang trong quá trình thiết kế. Tin tốt là nó đòi hỏi bộ truyền động ít hơn…”

“Đó là cái gì?” Yazov hỏi

“Thiết bị truyền động là một thiết bị truyền dẫn thay đổi hình dạng đường cong của gương. Giảm số lượng thiết bị truyền động có thể làm giảm yêu cầu đối với hệ thống máy tính điều khiển gương. Chiếc gương hiện có — cái này ở đây — cần những chức năng cực kỳ mạnh mẽ. Siêu máy tính phục vụ nó và chúng ta vẫn không có khả năng bắt chước chúng. Những chiếc gương mới chỉ yêu cầu một phần tư chức năng của máy tính ban đầu. Bằng cách này, một máy tính nhỏ hơn có thể được sử dụng để thao tác với gương và chương trình điều khiển được đơn giản hóa” Bondarenko nghiêng người về phía trước “đồng chí bộ trưởng, như tôi đã báo cáo trong bản báo cáo đầu tiên rằng, một trong những khó khắn của chúng ta với dự án NGôi Sao Sáng là hệ thống máy tính. Ngay cả nếu chúng ta có thể chế tạo được chiếc gương như vậy nhưng chúng ta cũng không có phần cứng và phần mềm máy tính phù hợp để phát huy hết tác dụng đối với chức năng của chiếc gương. Tôi tin rằng nếu chúng ta có một chiếc gương mới, vấn đề có thể được giải quyết”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa có kế hoạch phát triển gương mới?” Yazov hỏi

“Đúng vậy, bên KGB đang làm việc”

“Chúng ta thậm chí chưa thể làm bộ ‘truyền động’ này” Filitov càm ràm “Chúng tôi đã có bản vẽ và biểu đồ trong vài tháng và đang không có quản lý nhà máy nào gửi…”

“Thời gian và ngân quỹ, đồng chí đại tá” Bondarenko nói. Anh đang học cách nói chuyện tự tin hơn trong những dịp hiếm hoi thế này

“Ngân quỹ” Yazov càm ràm “luôn là ngân quỹ. Chúng ta có thể tạo được một chiếc xe tăng bất bại- nếu có đủ ngân quỹ. Chúng ta có thể bắt kịp công nghệ tàu ngầm của phương tây- nếu có đủ ngân quỹ. Mọi dự án vớ vẩn của bất kỳ viện sỹ Liên Xô nào cũng có thể chuyển thành vũ khí – nếu chúng ta có đủ ngân quỹ. Thật không may là chẳng bao giờ đủ ngân quỹ cho tất cả” Chỉ có một con dường để chúng ta bắt kịp phương Tây

“Đồng chí Bộ Trưởng” Bondarenko nói “Tôi đã là một quân nhân chuyên nghiệp 20 năm, từng là sỹ quan cấp tiểu đoàn và sư đoàn và tôi cũng tham gia chiến đấu. Cả sự nghiệp của tôi là phục vụ Hồng Quân và chỉ Hồng Quân. Dự án NGôi Sao Sáng thuộc về một lực lượng khác. Tuy vậy, tôi vẫn phải nói với ông rằng nếu để phục vụ dự án Ngôi Sao Sáng, chúng tôi chấp nhận chậm trễ ngân quỹ cho xe tăng, tàu và máy bay để dự án này hoàn thành. Chúng ta có đủ vũ khí thông thường để Hãy ngăn chặn bất kỳ cuộc tấn công nào của NATO, nhưng không có cách nào để ngăn chặn tên lửa của phương Tây bắn phá đất nước chúng ta” anh ta hít một hơi “xin thứ lỗi vì đã phát biểu vượt quá thẩm quyền”

“Chúng tôi trả lương để anh suy nghĩ mà” Filitov xen vào “đồng chí bộ trưởng, tôi thấy mình đồng ý với chàng trai trẻ này”

“Mikhail Semyonovich, tại sao tôi lại có cảm giác đang bị các đại tá của mình đảo vị thế nhỉ?” Yazov nở nụ cười hiếm hoi và quay lại nói chuyện với người đàn ông trẻ “Bondarenko, trong phạm vi bức tường này, tôi hy vọng anh có thể nói thẳng những gì mình nghĩ. Và nếu anh có thể thuyết phục được kỵ binh già này rằng dự án khoa học viễn tưởng của anh là giá trị thì tôi sẽ xem xét nó một cách nghiêm túc. Anh nói rằng chúng ta nên đưa chưng trình này thành dự án điểm chứ?”

“Đồng chí Bộ Trưởng, chúng ta nên như vậy. Duy trì vài nghiên cứu cơ bản và tôi cảm thấy ngân quỹ cần ưu tiên những gì thực chất” Bondarenko dừng lại ngay đoạn Yazov nói vừa rồi. Đó là một quyết định chính trị và một vị đại tá nhỏ nhoi không nên vượt quá quyền hạn của mình. Vị HỒNG Y cảm thấy ông thực sự đã đánh giá thấp viên đại tá trẻ xuất sắc này.

“Nhịp tim đang tăng lên” Sau gần 3 giờ, vị bác sỹ nói “Thời gian bắt đầu đếm, bệnh nhân đã tỉnh” Một máy ghi âm ghi lại lời ông ta

Cô không biết khi nào mình bắt đầu ngủ và khi nào thức. Khi hầu hết mọi người lần đầu tiên thức dậy, khái niệm về thời gian rất mơ hồ, đặc biệt là khi không có báo thức hoặc ánh sáng mặt trời. Cô không nhận được bất kỳ tín hiệu nào. Cảm giác đầu tiên của Svetlana Vaneyeva là bối rối. Sau khoảng mười lăm phút, cô bắt đầu tự hỏi bản thân: Mình đang ở đâu thế này? Tác dụng phụ của thuốc an thần dần dần biến mất, nhưng không thể thay thế sự thoải mái do giấc ngủ không mộng mị mang lại. Cô ấy … cảm thấy ngây ngất?

Cô muốn di chuyển, nhưng … không thể? Cô nghỉ ngơi hoàn toàn, từng centimet vuông trên cơ thể đều được nâng đỡ, cơ bắp không bị căng hay trong tình trạng căng cứng. Cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và thư giãn như vậy trước đây. Mình đang ở đâu thế này?

Cô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì – nhưng không hoàn toàn. Nó không phải màu đen, mà là … Màu xám, giống như một đám mây phản chiếu ánh đèn của Moscow vào ban đêm, không có bất kỳ đặc điểm nào, nhưng có một kết cấu nhất định.

Cô không nghe thấy gì, không có tiếng xe cộ ầm ầm, không có tiếng nước chảy hay tiếng đóng cửa …

Cô quay đầu lại nhưng khung cảnh không thay đổi, nó xám xịt và mờ đi, giống như trong mây và bông gòn, hoặc …

Cô hít một hơi và nhận ra không khí không có mùi vị, không ướt hay khô; thậm chí không có cả nhiệt độ. Cô nói gì đó … Nhưng điều khó tin là cô ấy không nghe thấy gì cả. Mình đang ở đâu thế này?

Svetlana bắt đầu cảm nhận mọi thứ xung quanh một cách cẩn thận hơn, cảm nhận nó một cách cẩn thận trong khoảng nửa giờ. Cô liên tục kiểm soát cảm xúc của mình và cố gắng hết sức để bình tĩnh và thư giãn. Đó hẳn là một giấc mơ. Không thể có chuyện không may xảy ra, và nó sẽ không xảy ra với cô. Nỗi sợ hãi thực sự vẫn chưa bắt đầu, nhưng cô đã cảm thấy nó đang đến gần. Cô vui lên và cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi. Nhìn ra môi trường xung quanh. Mắt cô ấy quét qua trái và phải. Có một chút ánh sáng yếu ớt, nên cô không nghĩ rằng mình đang ở trong bóng tối. Cánh tay của cô vẫn ở đó, nhưng chúng dường như không ở hai bên cơ thể. Mặc dù cô đã cố gắng trong vài giờ, nhưng cô vẫn không thể di chuyển cánh tay của mình vào bên trong. Chân cũng vậy. Cô cố gắng khép bàn tay phải của mình lại thành một nắm đấm, nhưng thậm chí còn không khép các ngón tay lại.

Cô thở gấp gáp. Tất cả những gì phải làm là thở. Cô có thể cảm nhận được không khí mà cô thở ra và hít vào, lồng ngực của cô đang lên và xuống, và không có gì khác. Những gì cô nhìn thấy khi mở mắt ra là màu xám, và khi nhắm mắt lại, nó tối đen như mực. Mình đang ở đâu thế này?

Di chuyển, cô tự nhủ mình phải di chuyển. Cô lăn lộn, cố gắng tìm kiếm sự phản kháng, tìm kiếm những thứ bên ngoài cơ thể mà cô có thể chạm vào. Nhưng cô không chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ có sức cản của chất lỏng đang chảy từ từ – cho dù có lật người thế nào, cô cũng cảm thấy trôi nổi như nhau. Trọng lực di chuyển cô lên hay xuống, hay trái hay phải – điều đó không quan trọng. Dù sao thì nó cũng giống nhau. Cô hét to nhất có thể, chỉ để nghe một giọng nói thật và gần gũi, chỉ để chắc chắn rằng ít nhất cô vẫn còn tồn tại. Tất cả những gì cô nghe thấy là tiếng vọng của một người xa lạ đang ở rất xa và xa dần.

Nỗi sợ hãi thực sự bắt đầu

“20 phút…15 giây” viên bác sỹ nói vào máy ghi âm. Phòng điều khiển cao hơn hồ bơi năm mét “ Nhịp tim đang tăng nhanh. Bây giờ là một trăm bốn mươi lần và bốn mươi hai nhịp thở. Phản ứng lo lắng nghiêm trọng đã bắt đầu” Ông ta nhìn về phía Vatutin “nhanh hơn bình thường. Đối tượng càng công minh….”

“Thì các giác quan kích thích càng lớn, phải” Vatutin nghiêm túc nói. Anh ta đã đọc phần giới thiệu về quy trình này, nhưng vẫn nghi ngờ. Đây là một công nghệ mới và đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp anh cần sự trợ giúp của chuyên gia….

“Có vẻ nhịp tim đã đạt tới cực điểm, một trăm bảy mươi bảy lần, nói chung không có gì dị thường”

“Sao ông ngăn được cô ta nghe được giọng nói của chính mình?” Vatutin hỏi viên bác sỹ

“Đây là công nghệ mới. Chúng tôi sử dụng một thiết bị điện tử để sao chép giọng nói của cô ta, sau đó lặp lại nó theo phương pháp lệch pha, gần như có thể loại bỏ giọng nói, như thể cô ta đang hét lên trong chân không. Phải mất hai năm để hoàn thiện công nghệ” ông ta mỉm cười. Giống như Vatutin, ông ta rất thích công việc của mình. Tại đây ông ta có cơ hội để kiểm chứng những năm tháng làm việc chăm chỉ của mình và sử dụng các phương pháp mới và tốt hơn để vượt qua các kỹ thuật cũ và bảo thủ và làm cho ông ta nổi tiếng trong lĩnh vực này.

Svetlana đang trên đà thở sâu, và bác sĩ đã thay hỗn hợp khí được truyền cho cô. Ông ta phải quan sát kỹ những phản ứng quan trọng. Kiểu thẩm vấn này sẽ không để lại dấu vết trên cơ thể, không có vết sẹo hay bằng chứng tra tấn nào khác — thực tế, nó hoàn toàn không phải là tra tấn, ít nhất là không để lại trên cơ thể. Tuy nhiên, nhược điểm của mất cảm giác chính là nỗi kinh hoàng mà nó gây ra có thể khiến tim một người đập nhanh – điều đó có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của đối tượng

“Tốt hơn rồi đấy” ông ta nói, nhìn vào kết quả EEG (đo điện tâm đồ) “Nhịp tim ổn định ở mức 138 lần, nhịp xoang tăng nhanh nhưng vẫn bình thường. Đối tượng có biểu hiện bồn chồn, nhưng tương đối ổn định”

Thật vô ích khi hoảng sợ. Đầu óc Svetlana bối rối, nhưng cơ thể cô không còn bị thương nữa. Cô cố gắng kiểm soát bản thân và cảm thấy bình tĩnh trở lại một cách kỳ lạ.

Mình còn sống hay đã chết? Cô tìm kiếm tất cả ký ức của mình, xem lại tất cả kinh nghiệm của mình, nhưng không tìm thấy gì … nhưng …

Quả thực có một giọng nói. Âm thanh là gì? Lub lub lub … đó là âm thanh gì? Đó là một nhịp tim! Đúng rồi!

Đôi mắt cô vẫn mở, tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Có điều gì đó ở đằng kia, giá mà cô ấy có thể tìm ra. Tâm trí cô ấy đang hoạt động. Tôi phải tìm ra nó, tôi phải nắm bắt nó

Nhưng cô đã bị giam cầm trong một thứ gì đó khiến cô cảm thấy không thể giải thích được. Cô bắt đầu di chuyển trở lại, nhưng vẫn không bắt được gì, không động vào gì.

Cô chỉ bắt đầu hiểu mình đang cô đơn đến nhường nào. Các giác quan của cô cần thông tin và đầu vào, tìm kiếm một cái gì đó! Trung tâm tri giác của não ang tìm kiếm sự hỗ trợ, nhưng những gì cô tìm thấy là khoảng không. Chuyện gì xảy ra nếu mình chết? cô tự hỏi.

Liệu điều gì đó như thế này sẽ xảy ra sau khi mọi người chết? ……Hư không? Suy nghĩ tiếp theo thậm chí còn đáng sợ hơn:

Đây có phải là địa ngục?

Nhưng có một cái gì đó. Có giọng nói đó. Cô ấy tập trung lắng nghe, chỉ là càng cố gắng thì càng khó nghe rõ. Nó giống như cố gắng bắt một đám mây, nó chỉ ở đó khi cô không muốn bắt, nhưng nêu cô phải bắt lấy nó

Svetlana thử lại. Cô nhắm mắt lại và chăm chú lắng nghe nhịp đập liên tục của một trái tim, chỉ để biến cảm xúc của mình thành hư vô. Âm thanh dần dần biến mất, cuối cùng cô chỉ tưởng tượng rằng mình nghe thấy âm thanh đó, rồi mất hứng thú với nó.

Cô rên rỉ, hay cô nghĩ rằng mình đang rên rỉ. Cô hầu như không nghe thấy gì. Làm sao cô có thể nói điều gì đó mà chính mình lại không thể nghe thấy?

Mình đã chết rồi à? Câu hỏi này cần được trả lời gấp, nhưng câu trả lời có thể quá khủng khiếp đối với cô. Nhất định phải có câu trả lời … Liệu cô ấy có dám đối mặt không? Có!

Svetlana Vaneyeva cắn mạnh vào lưỡi. Cô đã nếm được vị mặn của máu

Mình còn sống! Cô tự nhủ. Cô ấy rất vui vì nhận thức này sau một thời gian dài. Nhưng ngay cả thời gian dài cũng có hồi kết.

Nhưng mình đang ở đâu? Mình … bị chôn sống sao? Chôn sống!

“Nhịp tim đang tăng nhanh trở lại, như thể giai đoạn lo lắng thứ hai đã bắt đầu” viên bác sỹ nói vào máy ghi âm. Ông ta nghĩ, tình hình tệ quá…Ông ta đã tham gia vào việc chuẩn bị cuộc thử nghiệm này cho cô. Cô là một phụ nữ rất hấp dẫn. Ngoại trừ một vài vết rạn da, vùng bụng rất mịn màng…Họ thoa dầu lên da cô và mặc bộ quần áo ướt đặc biệt. Bộ này được làm bằng cao su polyamide cao cấp. Chất liệu này rất mịn, khi mặc vào người khi khô ráo thì gần như không nhìn thấy, khi đổ đầy nước thì gần như không tồn tại. Ngay cả nước trong hồ bơi cũng là nước muối nồng độ cao được pha chế đặc biệt, có thể khiến cô lơ lửng trên đó mà không hề có cảm giác. Khi đang quay trong hồ bơi, đôi khi cô thậm chí không biết mình cúi đầu xuống. Vấn đề thực sự duy nhất là cô có thể vướng vào các đường ống dẫn khí. Nhưng nhiệm vụ của hai thợ lặn trong hồ bơi là ngăn điều này xảy ra. Họ luôn nhận thức được rằng họ không được chạm vào cô cũng như không được phép để vòi chạm vào cô. Thực tế, thợ lặn có công việc khó khăn nhất ở bộ phận này

Bác sĩ liếc nhìn Đại tá Vatutin đắc thắng. Ông ta đã trải qua nhiều năm trong phòng thẩm vấn bí mật nhất của nhà tù Lefortovo. Một hồ bơi rộng 10 mét và sâu 5 mét, nước muối được pha chế đặc biệt và quần áo đặc biệt. Để hỗ trợ lý thuyết này, nhiều người đã được thử nghiệm trong nhiều năm. ….Tất cả những thứ này là để thiết kế một phương tiện thẩm vấn. Phương pháp này vượt xa phương pháp cũ được KGB sử dụng kể từ khi cách mạng thắng lợi về mọi mặt, tuy nhiên, một đối tượng đã chết vì đau tim do lo lắng quá độ … Lúc này, một số dấu hiệu quan trọng đang thay đổi.

“Hãy nhìn xem. Có vẻ như chúng ta đã bước sang giai đoạn thứ hai. Thời gian là một giờ sáu phút” ông ta quay sang Vutatin “Thông thường quá trình này tương đối dài. Hãy xem đối tượng này kéo dài được bao lâu”

Theo ý kiến ​​của Vatutin, vị bác sĩ này giống như một cậu bé đang chơi một trò chơi tàn ác được thiết kế tốt. Mặc dù anh muốn biết những gì đối tượng biết, nhưng những gì anh nhìn thấy khiến anh hơi ngạc nhiên. Anh không biết có phải vì anh sợ một ngày nào đó phương pháp tàn nhẫn này sẽ được sử dụng với anh …

Svetlana mềm nhũn. Cơn run do sợ hãi kéo dài nhiều giờ đồng hồ khiến chân tay cô yếu dần. Cô thở hổn hển như một người phụ nữ mắc chứng loạn sản. Ngay cả cơ thể cô cũng không nghe theo mệnh lệnh của mình, và tâm trí cô cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích của cơ thể. Cô dường như nhận ra rằng cô đã bị tách khỏi cơ thể vô dụng của mình; tinh thần, linh hồn của cô, bất kể nó được gọi là gì, giờ đây đã độc lập và tự do. Tuy nhiên, sự tự do này và mọi thứ đã xảy ra trước đây nên bị nguyền rủa.

Bây giờ cô có thể tự do di chuyển xung quanh và có thể nhìn thấy không gian xung quanh, nhưng xung quanh trống rỗng. Cô dường như đang bơi hoặc bay trong không gian ba chiều với các cạnh vô hình. Cô cảm thấy rằng tay và chân có thể di chuyển tự do. Nhưng khi cô muốn nhìn thấy tay chân của mình, cô không thể. Cô có thể cảm thấy chân tay mình đang cử động, nhưng … cô không thể nhìn thấy chúng. Phần ý thức vẫn còn lý trí nói với cô ấy rằng đây là những ảo giác, và cô ấy đang bơi về hướng tự hủy hoại bản thân – ngay cả như vậy, vẫn tốt hơn là cô đơn, phải không?

Tình trạng này kéo dài khá lâu, điều đáng mừng là tứ chi vô hình của cô không hề cảm thấy mệt mỏi. Cô loại bỏ nỗi sợ hãi và vui mừng vì được tự do và nhìn thấy không gian xung quanh mình. Cô tăng tốc độ, nghĩ rằng không gian phía trước sáng sủa hơn phía sau. Ngay cả khi có một tia sáng, cô ấy sẽ tìm thấy nó và ánh sáng sẽ thay đổi mọi thứ. Cô nhớ lại niềm vui khi được bơi khi còn nhỏ, cô đã không biết bơi … mười lăm năm rồi, phải không? Cô từng là quán quân lặn của trường, nín thở lâu hơn mọi người. Những kỷ niệm dường như khiến cô trẻ lại, tràn đầy sức sống tươi trẻ, xinh đẹp hơn người, ăn mặc đẹp hơn. Khuôn mặt của cô ấy nở một nụ cười thiên thần, hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo có chút lý trí.

Cô dường như đã bơi trong vài ngày, hoặc thậm chí vài tuần, bơi về phía trước tươi sáng hơn. Phải thêm vài ngày nữa, cô mới nhận ra khoảng không phía trước không hề sáng sủa. Nhưng bất chấp lời cảnh báo cuối cùng trong ý thức, cô đã bơi mạnh mẽ hơn và lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi. Cô cũng hoàn toàn phớt lờ nó. Cô phải tận dụng tối đa sự tự do c?