← Quay lại trang sách

Chương 11 QUY TRÌNH

“Anh ta không thể làm gì được nữa rồi” Ortiz đã mời bác sĩ từ đại sứ quán, một bác sĩ phẫu thuật của quân đội với công việc thực sự là giúp chữa trị cho những người lính Afghanistan bị thương. Phổi của Churkin bị tổn thương nghiêm trọng và không thể chống lại căn bệnh viêm phổi mắc phải trong quá trình vận chuyển “Anh ấy có lẽ sẽ không qua khỏi hôm nay. Xin lỗi, chỉ là vết thương quá nghiêm trọng. Nếu đến sớm hơn một ngày thì chúng ta có thể cứu được anh ta, nhưng….” Viên bác sỹ lắc đầu “Tôi muốn goi một mục sư cho anh ta, nhưng có lẽ chỉ phí thời gian”

“Anh ta có nói chuyện được không?”

“Không nhiều. Anh có thể thử. Cũng không khiến anh ta bị đau hơn. Anh ta sẽ mất tri giác trong vài giờ tới, rồi cứ thế ra đi thôi”

“Cảm ơn bác sỹ” Ortiz nói. Anh gần như thở dài nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy xấu hổ với thái độ lạnh lùng của mình. Họ nên làm gì với người còn sống? Trả anh ta về Liên Xô? Giữ anh ta lại? Trao đổi anh ta? Anh tự hỏi tại sao Cung Thủ lại cứu anh ta chứ “Chà” anh tự nhủ rồi bước vào phòng

Hai giờ sau, anh ra khỏi phòng, lái xe thẳng tới Đại Sứ Quán, nơi có một nhà hàng phục vụ bia. Anh gửi báo cáo về Langley, rồi trong 5 giờ tiếp theo, anh ngồi một mình trong một chiếc bàn ở góc, uống hết ly này đến ly khác cho đến khi gần say

Ed Foley không được thư giãn như thế. Một trong những Người Chuyển Tin của anh đã biến mất 3 ngày trước. Một người khác thì đã rời bàn làm việc ở GOSPLAN và quay lại 2 ngày sau đó. Rồi, chỉ sáng nay, người của anh ở tiệm giặt là gọi báo ốm. Anh đã gửi báo động cho chàng thanh niên ở phòng tắm hơi nhưng không biết liệu anh ta có nhận được không. Đây không còn là rắc rối nhỏ với mạng lưới HỒNG Y nữa rồi, mà là thảm họa. Mục đích ban đầu khi sử dụng Svetlana Vaneyeva là cô sẽ được bảo vệ khỏi sự tra tấn dã man của KGB và cho anh vài ngày để chuyển công tác cho cấp dưới. Lệnh cảnh báo về sự rút lui của HỒNG Y đã đến và đang chờ để chuyển đi. Sẽ là không khôn ngoan khi báo động cho ông mà mọi việc chưa được chuẩn bị sẵn sàng. Mà việc đại tá Filitov kiếm cớ đến Bộ Chỉ Huy Quân Sự Leningrad rất đơn giản – đôi khi ông đến đó cứ 6 tháng một lần- và họ có thể đưa ông thoát ra từ đó

Đây là nếu phương án đó còn hiệu quả, Foley tự nhắc nhở bản thân. Anh biết người ta mới chỉ dùng đến phương án này 2 lần, tuy vậy đều thành công cả…nhưng không có cái gì là tuyệt đối, đúng không? Gần như không. Đã đến lúc phải rời đây rồi. Anh và vợ cần thời gian nghỉ ngơi, rời ra tất cả những thứ này. Trạm tiếp theo của họ có thể là “trang trại” bên bờ sông York để đào tạo những nhân viên mới. Nhưng những suy nghĩ này không thể giúp anh giải quyết các vấn đề hiện tại

Anh tự hỏi mình có nên tìm mọi cách báo động cho HỒNG Y, cảnh báo ông cẩn thận hơn không – nhưng rồi nếu làm vậy thì anh sẽ phá hủy thông minh mà Langley đang tìm mọi cách để lấy về, và thông tin này rất quan trọng. Đó là quy tắc, một quy tắc mà Filitov đã biết và hiểu, cũng như Foley. Nhưng gián điệp không chỉ là đối tượng cung cấp thông tin phải không?

Những sỹ quan hiện trường giống như Foley và vợ thường được coi là những tài sản quý nhưng phải dùng được. giữ khoảng cách với các điệp viên ngoại tuyến, đối xử tử tế nhất khi có thể và tàn nhẫn khi cần thiết. Trên thực tế, điều đó cũng giống như đối xử với một đứa trẻ, phải nuông chiều và nghiêm khắc. Nhưng họ không phải là những đứa trẻ. HỒNG Y còn già hơn cả cha anh, trở thành một điệp viên khi anh còn là thằng nhóc lớp hai! Anh không thể tỏ lòng trung thành với Filitov sao? Tất nhiên là không. Anh phải bảo vệ ông

Nhưng bằng cách nào?

Các hoạt động chống gián điệp thường giống công việc của cảnh sát, vì vậy Đại tá Vatutin, giống như những người tinh hoa trong lực lượng dân quân Moscow, rất quen thuộc với các cuộc điều tra. Svetlana đã thú nhận với anh ta về quản lý tiệm giặt là. Sau hai ngày theo dõi sơ bộ, anh ta quyết định đưa người đó đi thẩm vấn. Họ không sử dụng hồ bơi để đối phó với hắn, bởi vì đại tá vẫn không tin vào kỹ thuật này. Hơn nữa, không cần từ từ đưa hắn đi. Điều khiến Vatutin khó chịu là Svetlana Vaneyeva bây giờ có cơ hội được tự do sau khi phục vụ kẻ thù của đất nước, cô ta vẫn tự do! Một số người muốn sử dụng cô như một con bài thương lượng với Ủy ban Trung ương, nhưng đại tá không quan tâm. Bây giờ, người quản lý tiệm giặt là đã mô tả cho anh ta một thành viên khác của đường dây tình báo vô tận này.

Và điều làm anh ta khó chịu là, anh ta cho rằng mình đã nhìn thấy người thanh niên đó! Người quản lý tiệm giặt là nhanh chóng nói với anh ta rằng hắn nghi ngờ rằng người thanh niên đang làm việc trong phòng tắm, và mô tả của hắn về đặc điểm của người phục vụ mà Vatutin đã nói chuyện. Mặc dù tức giận về việc không đáp ứng được yêu cầu chuyên môn của mình, anh ta vẫn rất tức giận, bởi vì anh ta đã gặp một kẻ phản bội vào sáng hôm đó, và đã không nhận ra hắn…

Tên của viên đại tá đó là gì nhỉ? Anh ta tự hỏi. Cái người mà vấp ngã đó? Filitov- Misha Filitov? Trợ lý cá nhân của Bộ trưởng quốc phòng Yazov?

Mình phải điên rồi mới nghĩ đến điều này? Filitov của Stalingrad, chiếc xe tăng đã giết nhiều người Đức ngay cả khi chiếc xe tăng bị bắn trúng và bị cháy. Mikhail Filitov, ba lần được phong tặng Anh hùng Liên Xô …Chắc chắn phải là cùng một người. Liệu ông ta có thể … Không thể nào, anh tự nhủ.

Nhưng không gì là không thể. Vatutin biết điều đó. Anh dọn dẹp suy nghĩ và bình tĩnh xem xét mọi khả năng. Tin tốt ở đây là tại Số 2 quảng trường Dzerhinskiy có lưu trữ mọi thông tin về các nhân vật quan trọng của Liên Xô. Rất đơn giản để lấy thông tin về Filitov

Sau 15 phút anh đã nhìn thấy tập tài liệu thật dày. Vatutin nhận ra thật ra anh ta biết rất ít về người đàn ông này. Như hầu hết các anh hùng Liên Xô, một vài phút anh hùng trên chiến trường cũng đủ để vinh danh cả một đời người. Tuy nhiên, cuộc sống của con người không hề đơn giản. Vatutin bắt đầu đọc các tài liệu lưu trữ.

Có rất ít tài liệu liên quan đến chiến đấu trong kho lưu trữ, nhưng nó khá đầy đủ, bao gồm cả thứ tự trao thưởng của tất cả các huy chương đã được trao cho ông. Trong ba nhiệm kỳ liên tiếp làm trợ lý Bộ trưởng Quốc phòng, ông đã trải qua các cuộc kiểm tra an ninh nghiêm ngặt, một số trong số đó ông tự biết, và một số trong số đó ông không biết. Các tài liệu này tất nhiên được sắp xếp theo trình tự thời gian. Vatutin chuyển sang một chồng vật liệu khác.

Vatutin rất ngạc nhiên khi biết Filitov từng dính líu đến vụ Penkovskiy khét tiếng. Oleg Penkovskiy ừng là sĩ quan cấp cao trong Cục Tình báo Bộ Tổng tham mưu Liên Xô; được tuyển dụng bởi người Anh, rồi làm gián điệp cho cả SIS (Cơ quan Tình báo Bí mật Anh) và CIA, ông ta đã làm hết sức mình để phản bội tổ quốc. Lần phản bội cuối cùng của ông ta là trong Cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba. Ông ta đã tiết lộ sự sẵn sàng – hoặc thiếu khả năng chiến đấu – của Lực Lượng Tên lửa Chiến lược – Thông tin này giúp Tổng thống Mỹ Kennedy buộc Khrushchev rút các tên lửa đã triển khai trên hòn đảo nghèo Cuba bất kể hậu quả ra sao Nhưng lòng trung thành biến thái của Penkovskiy đối với người nước ngoài đã khiến ông ta chấp nhận quá nhiều rủi ro khi chuyển thông tin này, và một điệp viên chỉ có thể chấp nhận rủi ro có giới hạn. Ông ta đã bị nghi ngờ, nhưng…Filitov là người đầu tiên đưa ra lời buộc tội thực sự…

Filitov chính là người đã đưa tin về Penkovskiy? Vatutin sốc. Vào thời điểm đó cuộc điều tra đã tiến những bước vượt bậc. Giám sát liên tục cho thấy Penkovskiy đã có những hoạt động bất thường, bao gồm ít nhất một lần để thư vào hộp thư chết, nhưng …Vatutin lắc đầu. Đây đúng là sự trùng hợp trong công việc này. Lão Misha già đã đến gặp viên sỹ quan an ninh cấp cao và báo cáo về cuộc nói chuyện kỳ lạ của mình với quan chức người quen GRU này, theo lời ông nói khi đó thì có thể Penkovskiy vô tội nhưng ông cảm thấy kỳ quái nên cần phải báo cáo.Theo hướng dẫn của KGB, ông ta sẽ tiếp tục nói chuyện và cuộc nói chuyện tiếp theo thì không còn là vô tội nữa. Thời điểm đó, vụ án chống lại Penkovskiy đã được xác nhận và không cần thêm bằng chứng để có thể kết tội ông ta, cái kết này cũng có thể khiến vài người liên quan cảm thấy dễ chịu hơn…..

Vatutin nghĩ, đây đúng là sự trùng hợp kỳ lạ, nhưng khó mà nghi ngờ người này. Phần thông tin cá nhân cho thấy ông ta ở góa. Trong này cũng có một bức ảnh về vợ ông và Vatutin ngắm bức ảnh một lúc. Đó là bức ảnh trong đám cưới và viên Trường Phòng Hai mỉm cười khi nhìn thấy con ngựa chiến già thời còn là anh lính trẻ đẹp trai chêt tiệt. Trang tiếp theo là thông tin hai đứa con đã chết của ông. Anh chú ý đến thông tin này. Một người chết ngay trước chiến tranh, một người chết ngay khi chiến tranh bắt đầu, nhưng họ lại không chết vì chiến tranh. ….Vậy thì vì cái gì? Anh tiếp tục đọc

Đứa con đầu chết ở Hungary. Bởi vì sự trung thành về mặt chính trị nên anh ta được Học viện quân sự cử đến đó cùng với một nhóm học viên hỗ trơ ngăn chặn cuộc đảo chính năm 1956. Anh tiếp bước sự nghiệp của cha, làm lính xe tăng và chết cùng cả đội khi chiếc xe tăng bị phá hủy. Chà, lính tráng thì lúc nào cũng cận kề cái chết. Cha anh ta cũng thế thôi. Đứa con trai thứ hai – cũng là một lính xe tăng, Vatutin gật đầu- chết khi nổ nòng trong chiếc T-55. Kiểm soát chất lượng kém ở nhà máy, vấn đề muôn thuở của nên công nghiệp Liên Xô đã giết chết toàn bộ kíp lái ….và vợ ông chết khi nào? Tháng 7 năm sau. Đúng là đau lòng, có lẽ, bất kể lời giải thích về mặt y học là thế nào. Từ các tài liệu lưu trữ có thể thấy rằng hai người con trai là hình mẫu cho những người đàn ông trẻ tuổi của Liên Xô, Vatutin nghĩ, và rồi vợ cũng mất

Tệ thật, Misha, tôi đoán ông đã lấy hết vận may của cả gia đình trong cuộc chiến chống lại quân Đức và đến lúc 3 thành viên còn lại phải trả giá….thật buồn cho một người đàn ông đáng ra xứng đáng được sống tốt hơn..

Liệu đây có phải là nguyên nhân khiến ông ta phản bội Đất Mẹ? Vatutin ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ văn phòng. Anh có thể nhìn thấy bên ngoài quảng trường những chiếc xe chạy quanh bức tượng Feliks Dzerzhinkiy. “Feliks thép” người sáng lập ra Cheka, gốc Ba Lan và Do Thái, với bộ ria mép lạ lùng và trí thông minh tuyệt vời, ông đã phá tan âm mưu Phương Tây xâm nhập và lật đổ nhà nước Liên Xô non trẻ. Lưng ông quay về phía tòa nhà và có người còn nói đùa rằng số phận của ông cũng mãi cô đơn ngoài đó, giống Svetlana Vaneyeva cũng sẽ cô đơn …..

À, Feliks, giờ ông có lời khuyên nào cho tôi không? Vatutin biết câu trả lời rất đơn giản. Feliks sẽ bắt Misha Filitov và tra khảo. Chỉ cần có chút nghi ngờ là đủ rồi và ai biết được có bao nhiêu người đàn ông và đàn bà vô tội đã bị tra tấn hoặc bị giết vì không rõ nguyên nhân? Giờ thì mọi thứ đã khác. Ngay cả KGB cũng phải theo luật. Anh không thể tùy tiện bắt người trên phố và làm bất cứ gì để moi thông tin từ họ và việc này tốt hơn, Vatutin nghĩ. KGB giờ là một tổ chức chuyên nghiệp. Họ phải làm việc vất vả hơn và rằng phải đào tạo các sỹ quan tốt hơn, hoạt động hiệu suất hơn….Điện thoại reo vang “Đại tá Vatutin nghe đây”

“Lên đây đi. Chúng ta sẽ báo cáo với Giám Đốc trong 10 phút nữa” đầu điện thoại bên kia ngắt

Trụ sở chính của KGB là một tòa nhà cũ được xây dựng vào khoảng đầu thế kỷ, tiền thân là trụ sở cảu Công Ty Bảo Hiểm Hoàng Gia. Bên ngoài là tường đá granit màu đỏ sẫm và bên trong phản ánh phong cách thời gian nó được xây dựng với trần nhà cao và cửa lớn. Tuy nhiên, hành lang trải thảm dài trong tòa nhà rất bị thiếu ánh sáng, vì khi đi qua đây không ai nhìn rõ mặt người khác. Khắp nơi đều có những người mặc đồng phục, họ là nhữn sỹ quan Phòng Ba chuyên giám sát các lực lượng vũ trang. Đặc điểm nổi bật nhất của tòa nhà này là sự im lặng. Những người bước vào đây đều có khuôn mặt nghiêm túc và cái miệng ngậm chặt vì sợ vô tình tiết lộ bí mật nào trong hàng triệu bí mật do tòa nhà này kiểm soát.

Văn phòng giám đốc KGB cũng hướng ra quảng trường và tất nhiên là có tầm nhìn tốt hơn nhiều so với văn phòng của đại tá Vatutin. Một nam thư ký đứng dậy từ bàn làm việc và dẫn hai vị khách đi qua hai bảo vệ luôn túc trực ở góc phòng tiếp tân. Vatutin hít một hơi thật sâu trước khi bước qua cánh cửa mở

Nikolay Gerasimov là Chủ Tịch Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (giám đốc KGB) được 4 năm. Ông không xuất thân từ tình báo mà do Đảng cử sang. Sau 15 năm là trong bộ máy hành chính của CPSU, ông được cửa sang KGB làm lãnh đạo cấp trung giữ vị trí Trưởng Phòng Năm với nhiệm vụ trấn áp các vấn đề nội bộ. Khả năng xử lý tinh tế của ông trong công tác này đã giúp ông thăng tiến ổn định và cách đây 10 năm được bổ nhiệm làm phó giám đốc thứ nhất. Trên cương vị đó ông đã học hỏi được công tác tình báo đối ngoại từ ban lãnh đạo và thực hiện tốt công việc, được các sỹ quan hiện trường chuyên nghiệp nể phục. Tuy nhiên, là người bên Đảng mới là lý do đầu tiên và quan trọng nhất để ông có thể ngồi vào vị trí này. Ở tuổi 53, trông ông khá trẻ so với những người từng ở vị trí này và cũng còn rất trẻ với sự nghiệp phía trước. Khuôn mặt trẻ đó không có dấu hiệu gì cho thấy mình từng thất bại, và sự tự tin của ong tỏ rõ con đường sự nghiệp còn tiến xa. Đối với một người đã vào Bộ Chính Trị và Ủy Ban Quốc Phòng thì việc tiến xa hơn có nghĩa là ông sẽ cạnh tranh vị trí đứng đâu đất nước: Tổng Bí Thư Đảng Cộng Sản Liên Xô. Là người phụ trách “Thanh Kiếm và Lá Chắn” của Đảng (đây thực sự là phuonwng châm chính thức của KGB), ông biết rõ những đối thủ đang trên cuộc đua. Tham vọng của ông, dù chưa bao giờ công khai, cũng đã xuất hiện trong những cuộc trò chuyện thì thầm trong tòa nhà này và một số sỹ quan trẻ KGB với tương lai sáng lạn đã kết nối công việc hàng ngày với ngôi sang đang lên này. Vatutin thấy ông ta là một người quyến rũ. Ngay cả giờ khi ông ta đứng dậy từ bàn lam việc và vẫy tay ra hiệu cho hai vị khách ngồi xuống ghế đối diện với chiếc bàn khổng lồ bằng gỗ sồi. Vatutin là một người giỏi kiểm soát suy nghĩ và tham vọng, anh là ngươi quá trung thực và ngay thẳng để bị ấn tượng và hấp dẫn bởi sự quyến rũ này

Gerasimov đang cầm một tập hồ sơ “Đại tá Vatutin, tôi đã đọc báo cáo cuộc điều tra đang tiến hành của đồng chí. Làm tốt lắm. Cậu nói tôi nghe tiến độ gần đây xem nào?”

“Vâng, thưa đồng chí chủ tịch. Chúng tôi đang tìm một gã tên Eduard Vassilyevich Altunin. Hắn là một phục vụ trong nhà tắm Sandunovski. Sau khi thẩm vấn người quản lý tiệm giặt, chúng tôi biết người này. Đây là mắt xích tiếp theo của đường dây tình báo này. Thật không may, hắn đã biến mất cách đây 36 giờ, nhưng chúng tôi sẽ có thể bắt được hắn ta vào cuối tuần”

“Tôi cũng từng đến nhà tắm đó” Gerasimov hóm hỉnh nhận xét. Vatutin cũng gật đầu thêm vào

“Tôi cũng từng đến đó, thưa đồng chí Chủ Tịch. Tôi còn nhìn thấy hắn ta nữa. Tôi nhận ra bức ảnh trong hồ sơ thu thập. Hắn làm một trung sỹ trong đại đội quân sự ở Afghanistan. Hồ sơ quân đội ghi nhận hắn từng phản đối vài vũ khí sử dụng ở đó để ngăn chặn dân thường giúp đỡ bọn thổ phỉ” Vatutin đang ám chỉ những quả bom được ngụy trang thành đồ chơi để trẻ em nhặt lên “viên sỹ quân chính trị đơn vị hắn đã viết một báo cáo về việc này nhưng vài lời cảnh báo cũng đủ khiến hắn câm miệng và hắn kết thúc nghĩa vụ ở đó mà không gây thêm rắc rối gì. Bản báo cáo đó cũng đủ khiến hắn không thể xin được việc tại nhà máy và hắn nay làm việc này mai làm việc khác. Các đồng nghiệp miêu tả hắn là người tầm thường nhưng kín tiếng. Đúng đặc điểm của một điệp viên, tất nhiên. Hắn cũng chưa bao giờ kể với ai chuyện “rắc rối” gặp phải ở Afghanistan, ngay cả khi đi uống rượu. Căn hộ của hắn hiện đang đặt dưới sự theo dõi, gồm tất cả gia đình và cả bạn bè hắn cũng thế. Nếu chúng ta không bắt được hắn ta sớm thì chắc chắn hắn là gián điệp. Nhưng chúng ta cũng sẽ bắt được hắn và sẽ tự mình hỏi hắn”

Gerasimov gật đầu trầm ngâm “Tôi biết cậu đã sử dụng kỹ thuật thẩm vấn mới với người phụ nữ tên Vaneyeva. Cậu nghĩ sao về nó?”

“Rất thú vị, Chắc chắn nó hiệu quả trong trường hợp này, nhưng tôi không hiểu sao phải thả cô ta ra”

“Cho cậu biết, đó là quyết định của tôi” Gerasimov nói ngay “Vụ việc rất tế nhị và cần sự tư vấn của bác sỹ. Tôi nghĩ trò chơi này rất đáng để đánh cược. Cậu có đồng ý rằng chúng ta không cần quá chú ý đến vụ của cô ta không? Tội lỗi của cô ta có thể tính toán bất kỳ lúc nào mà”

Ồ và ông có thể sử dụng điều này để đấu lại cha cô ta, phải không? Tình thế xấu hổ của cô ta cũng chính là tình thế xấu hổ của ông ta và có người cha nào lỡ nhìn đứa con duy nhất của mình phải vào GULAG (trại lao động) chứ? Không khác gì một vụ tống tiền, phải không đồng chí Chủ Tịch? “Vụ án này chắc chắn nhạy và và có vẻ ngày càng nhạy cảm hơn” Vatutin thận trọng trả lời

“Nói tiếp đi”

“Cái lần tôi nhìn thấy thằng Altunin đó, hắn đang đứng cạnh Đại tá Mikhail Semyonovich Filitov”

“Misha Filitov, trợ lý của Yazov?”

“Đúng là người đó, thưa đồng chí chủ tịch. Tôi có đọc hồ sơ của ông ấy sáng nay”

“Và?” Câu hỏi đến từ Sếp trực tiếp của Vatutin

“Tôi không thể nói bất kỳ điều gì cụ thể. Tôi không biết về sự liên quan của ông ta đến vụ án Penkovskiy…” Vatutin dừng lại và tỏ ra biểu cảm trên khuôn mặt mình

“Đại tá, cậu đang băn khoăn gì đó” Gerasimov chen vào “Đó là gì?”

“Sự liên quan của Filitov tới vụ án Penkovskiy đến ngay sau cái chết của đứa con thứ hai và vợ ông ta” Vatutin nhún vai “một sự trùng hợp kỳ lạ”

“Filitov không phải là nhân chứng đầu tiên chống lại ông ta sao?” Trưởng Phòng Hai hỏi. Trên thực tế, ông ta từng tham gia vào một phần vụ án ở mảng điều tra ngoại vi

Vatutin gật đầu “Đúng thế, nhưng sau khi chúng ta đã theo dõi tên gián điệp đó” anh dừng lại một lát “như tôi nói, một sự trùng hợp kỳ lạ. Giờ thì chúng ta đang theo dõi một vụ chuyển phát khả khi xuất phát từ những dữ liệu quốc phòng ở tầm cao nhất. Tôi thấy tên khả nghi kia đứng cạnh một sỹ quan cao cấp của Bộ Quốc Phòng, người mà 30 năm trước đây cũng liên quan đến một vụ tương tự khác. Mặt khác, Filitov lại là người đầu tiên đứng ra tố cáo Penkovskiy, và ông ta cũng là một anh hùng chiến trận nổi tiếng….người đã mất cả gia đình trong hoàn cảnh bất hạnh….” Đây là lần đầu tiên anh kết nối các suy nghĩ này với nhau

“Vậy có manh mối nào nghi ngờ Filitov không?” giám đốc KBG hỏi

“Không. Ông ấy có một sự nghiệp ấn tượng hiếm có. Filitov là trợ lý duy nhất còn làm việc kể từ thời Bộ Trưởng Ustinov và vẫn còn tại vị. Ông ấy là thanh tra riêng của Bộ trưởng đương nhiệm”

“ Tôi hiểu” Gerasimov nói “Ở đây tôi đang có yêu cầu đích thân của Yazov, yêu cầu cung cấp thông tin hiện có của chúng tôi về kế hoạch phòng thủ chiến lược của Mỹ. Tôi đã gọi điện để hỏi về việc này, và bộ trưởng nói rằng Filitov và Bondarenko đang thu thập thông tin để cung cấp một báo cáo chi tiết cho Bộ Chính trị. Mã ảnh cậu khôi phục là dự án Ngôi Sao Sáng, phải không?”

“Vâng đồng chí chủ tịch”

“Vatutin, giờ thì chúng ta có 3 sự trùng hợp” Gerasimov nhận xét “đề xuất của cậu?”

Rất đơn giản “Chúng ta cần theo dõi Filitov. Có lẽ cả Bondarenko nữa”

“Hãy cẩn trọng nhưng cũng kỹ lưỡng” Gerasimov đóng tập hồ sơ “Bản báo cáo này rất tốt. Khả năng điều tra của cậu vẫn như năm đó, Đại tá. Cậu phải báo cáo cho tôi diễn biến vụ án kịp thời. Trước khi kết thúc vụ án, tôi hy vọng được gặp ông ba lần một tuần, Tướng quân” ông nói với vị Trưởng Phòng Hai “hãy cho cậu ta mọi hỗ trợ cần thiết. Và ông có thể yêu cầu bất kỳ nguồn lực từ bất kỳ phòng ban nào. Nếu gặp khó khăn gì hãy nói tôi biết. Chúng ta giờ có thể chắc chắn tin rò rỉ từ cấp cao nhất của Bộ Quốc Phòng. Tiếp theo: Vụ án này cần được giữ tuyệt mật chỉ có tôi và các anh biết. Không ai – tôi lặp lại, không ai được biết về chuyện này. Ai mà biết bọn Mỹ có cài người vào đây hay không? Vatutin, hãy đích thân làm vụ này và cậu có thể nhận được ngôi sao hàm tướng vào mùa hè năm sau. Nhưng…” ông giơ 1 ngón tay lên “Tôi nghĩ là cậu nên ngừng uống cho đến khi kết thúc vụ này. Chúng ta cần đầu óc thật tỉnh táo”

“Vâng, thưa đồng chí chủ tịch”

Hành lang phía trước phòng Giám đốc KGB trở lại tình trạng vắng lặng khi Valutin và Sếp anh rời đi “Vaneyeva thế nào?” viên đại tá thấp giọng hỏi

“Nhờ bố cô ta, tất nhiên. Tổng bí thư Narmonov sẽ thông báo ông ta được bầu vào Bộ Chính Trị tuần tới” viên trướng trả lời bình tĩnh, điềm đạm

Và cũng không hại gì khi có thêm một người bạn khác của KGB trong Bộ Chính Trị, Vatutin nghĩ thầm. Chẳng lẽ Gerasimov đang bắt đầu những bước hành động đầu tiên?

“Nhớ chuyện ông ta dặn về việc uống rượu” viên tướng nói tiếp “Tôi nghe nói gần đây cậu uống rượu rất nhiều. Chủ tịch và tổng bí thư đã thống nhất về chuyện xử lý chuyện uống rượu. Có lẽ chưa ai nói cho cậu biết chuyện này”

“Vâng đồng chí tướng quân” Vatutin trả lời. Tất nhiên, đây chính là điểm duy nhất họ đồng ý được với nhau. Giống như bất kỳ người Nga nào khác, Vatutin nghĩ rằng Vodka cũng như không khí, đều là phần quan trọng của cuộc sống. Chính nhờ say mà anh mới bước vào nhà tắm hơi hôm đó và chứng kiến sự tình cờ quan trọng. Nhưng anh kiềm chế để không phát biểu sự thật mỉa mai này. Vài phút sau, anh trở lại bàn làm việc, lôi ra cuốn sổ làm việc và vạch ra kế hoạch theo dõi hai vị đại tá của Hồng Quân.