← Quay lại trang sách

Chương 12 THÀNH CÔNG VÀ THẤT BẠI

Một trong những vấn đề trong giám sát một cá nhân là phải nắm vững lịch sinh hoạt thông thường của người đó, sau đó xác định các nguồn lực cần thiết cho hoạt động giám sát. Thường khó khăn hơn khi bí mật theo dõi các đối tượng hoặc hành động riêng lẻ. Ví dụ, những nhân viên KGB theo sau Đại tá Bondarenko rất ghét anh ta. Ví dụ, tất cả họ đều cho rằng, hoạt động chạy thường ngày của anh là hoạt động lý tưởng của điệp viên.Anh lại còn chạy hoàn toàn một mình trên những phố lớn vắng người, đến mức bất kỳ ai có mặt tại thời điểm đó anh ta đều có thể phát hiện bất thường. Trong khi chạy trong khu dân cư này của Moscow, ahn đã biến mất khỏi tầm mắt của ba đặc vụ được cử theo dõi ít nhất năm lần. Họ ẩn mình sau những hàng cây trơ trụi lá và các tòa nhà dân cư sừng sững trên phố như những tấm bia mộ dựng lên giữa bãi đất trống vắng tanh. Trong bất kỳ thời điểm này trong 5 lần này, Bondarenko đều có thể dừng lại tại một điểm thư chết nào đó hoặc tự trao đổi thư từ. Điều này khiến họ vô cùng thất vọng và bổ xung thêm vào nỗi thất vọng đó là hồ sơ của viên đại tá Hồng Quân trắng xóa như cánh đồng tuyết rơi: Chính xác tất nhiên đây chinh là vỏ bọc lý tưởng mà mọi điệp viên đều phấn đấu

Họ chỉ gặp lại anh khi anh đã chạy đến góc rẽ gần nhà, hay chân chạy liên tục trong khi hơi thở để lại đám sương trắng phía sau. Người phụ trách công việc này quyết định nhóm 12 người chia thành 2. Các sỹ quan Phòng Hai phải có mặt trước 1 giờ vào buổi sáng khô và lạnh ở Moscow. Những người Phòng Hai thật không đánh giá cao nỗi vất vả đến mức này

Cách đó vài km, một nhóm 3 người khác khá hài lòng với đối tượng giám sát của họ. Với đội tượng này, trong căn hộ tầng 8 của tòa nhà đối diện, vôn là nhà của nhà ngoại giao đang đi công tác ở nước ngoài, 2 ống kính tele được chĩa thẳng vào cửa sổ phòng của Misha và ông không phải là người thích hạ rèm hay điều chỉnh chúng vào vị trí thích hợp. Những gì họ quan sát được là ông có thói quen thường thấy vào buổi sáng của một người uống quá nhiều vào đêm hôm trước, và điều này quá quen thuộc với những sỹ quan Phòng Hai, thành ra họ thoải mái giám sát ông từ một căn hộ được sưởi ấm bên kia đường

Misha có địa vị cao trong Bộ Quốc Phòng nên được cấp xe riêng và tài xế. Vì vậy thật dễ dàng thay thấy viên trung sỹ bằng một khuôn mặt sáng sủa mới tốt nghiệp trường phản gián KGB. Ghi âm điện thoại cho thấy ông yêu cầu tài xế đến đón sớm

Ed Foley rời căn hộ sớm hơn thường lệ. Hôm nay anh đi nhờ xe vợ, đám con ngồi phía sau xe. Hồ sơ của Liên Xô viết về Foly rất thú vị, cho rằng vợ anh thường lái xe đưa bọn trẻ đi chơi và giao tiếp xã hội với các bà vợ của các nhà ngoại giao phương Tây khác. Các ông chồng Liên Xô thì thường giữ xe cho riêng mục đích sử dụng của bạn thân. Ít nhất thì cô không khiến anh phải đi tàu điện ngầm hôm nay, báo cáo viết vậy, khá tốt đấy. Lính dân quân canh gác lối vào của chung cư ngoại giao – ai cũng biết anh ta là người của KGB – đã ghi lại thời gian xe rời đi và những người trên xe. Hôm nay hơi bất thường và viên gác cổng nhìn quanh xem nhân viên KGB phụ trách Foley có ở đó hay không. Anh ta không có mặt. Những người Mỹ “quan trọng” sẽ bị giám sát thường xuyên hơn

Ed Foley đội chiếc mũ và áo khoác kiểu Nga trông cổ lỗ sĩ và già cả đến mức trông anh chẳng có nét gì của người nước ngoài. Một chiếc khăn len không vừa vặn quanh cổ che đi chiếc cà vạt sọc của anh. Các nhân viên an ninh Nga biết anh đều quen với chi tiết này, và như hầu hết người nước ngoài, anh rất khó chịu với khí hậu địa phương. Nếu bạn trải qua một mùa đông ở Nga thì bạn sẽ bắt đầu ăn vận và hành xử như một người Nga, thậm chí cả cái cách hơi cúi mặt khi bước đi

Đầu tiên là đưa bọn trẻ đến trường. Mary Pat Foley lái xe như thường lệ, mắt nhìn vào gương chiếu huaauj cứ mỗi 3 đến 4 giây. So với các thành phố của Mỹ thì lái xe ở đây không tệ lắm. Dù các tài xế Nga thỉnh thoảng có vài hành động bất thường nhưng đường phố không hay tắc và cô đã từng lái xe nhiều ở New York nên có thể đối phó với nhiều tình huống khác nhau. Và giống như nhân viên ở mọi nơi trên thế giới, cô có vài tuyến đường tắt phòng khi tắc đường và tiết kiệm vài phút mỗi ngày cũng như tiết kiệm thêm ít tiền xăng

Ngay khi rẽ vào góc cua, cô khéo léo cho xe đi vào lề để chồng cô đi ra. Ngay khi Foley nhảy ra khỏi xe thì chiếc xe lao đi luôn. Anh chậm rãi đi về phía cửa hông của một khu chung cư. Tim Foley bắt đầu đập dữ dội. Anh đã làm điều này chỉ một lần trước đây, và không thích nó cho lắm. Sau khi bước vào, anh không đi thang máy mà nhìn đồng hồ, chạy một mạch cầu thang lên tầng tám.

Anh không biết vợ mình đã làm thế nào. Cô có kỹ năng lái xe tốt hơn anh nhiều, dừng lại bất kỳ khi nào cô muốn, sai số chỉ 5 giây. Thừa nhận chuyện này đúng là hơi tổn thương lòng tự trọng nơi anh nhưng anh phải lên tầng 8 trong vòng 2 phút. Cuối cùng anh đến nơi sớm hơn 2 giây. Anh mở cửa thoát hiểm và lo lắng nhìn khắp hành lang. Hành lang là tuyệt vời. Đặc biệt là những hành lang thẳng tắp, trống trải của các khu chung cư cao tầng. Ở giữa là dãy thang máy với thang bộ chống cháy ở hai đầu, không có chỗ đặt camera bí mật. Anh bước nhanh về phía trước thang máy, về phía đầu kia của hành lang. Giờ đây, anh ấy có thể đo thời gian dựa trên nhịp tim của mình. Hai thước phía trước, một cánh cửa mở ra. Một người đàn ông mặc đồng phục bước ra, xoay người khóa cửa lại, xách vali đi về phía Foley. Nếu ai đó đi ngang qua vào thời điểm này, có thể lạ là họ không trốn tránh nhau.

Mọi thứ diễn ra trong nháy máy, bàn tai của Foley chạm nhẹ vào HỒNG Y, nhận chuyển giao một cuộn phim và đưa lại một mẩu giấy. Anh nghĩ mình đã thấy ánh mắt tức giận của điệp viên nhưng có lẽ không phải thế, thậm chí còn không có cả câu nói “xin phiền, đồng chí” khi viên sỹ quan tiếp tục đi thẳng ra thang máy. Foley đi thẳng ra cầu thang chống cháy. Rồi bình tĩnh đi xuống.

Đại tá Filitov bước ra khỏi tòa nhà vào thời gian đã định.Viên trung sỹ mở cửa xe nhận thấy có gì đó trong miệng ông, có lẽ là đồ ăn còn trong răng

“Chào buổi sáng, đồng chí đại tá”

“Zhadanov đâu?” Filitov hỏi khi bước vào xe

“Anh ấy bị ốm, họ nói là bị viêm ruột thừa” chỉ có tiếng khịt mũi từ viên đại tá

“Chà, vậy đi thôi. Tôi muốn đến nhà tắm sáng nay”

Foley ra khỏi cửa sau của tòa nhà 2 phút sau đó và đi bộ thêm hai dãy nhà, rẽ sang phố khác. NGay khi anh sang bên đường thì xe vợ anh lái tới, gần như để anh nhảy lên xe mà không cần dừng lại. Cả hai cùng hít thở thật sâu khi cô lái xe về phía đại sứ quán.

“Hôm nay anh định làm gì?” cô hỏi, mắt vẫn nhìn vào gương chiếu hậu

“Như thường khi thôi” người chồng khẽ trả lời

Misha đã đến phòng tắm hơi. Ông để ý thấy sự vắng mặt của viên phục vụ thường khi và có thêm vài khuôn mặt lạ. Điều đó đã giải thích cho việc đón đưa đặc biệt sáng nay. Khuôn mặt ông không biểu hiện gì khác khi nói vài câu chào thân thiện với người quen. Thật tiếc khi phim trong máy ảnh của ông đã hết. Rồi sau đó là lời cảnh báo từ Foley. Nếu ông lại tiếp tục bị theo dõi, chà, cứ vài năm một lần lại có vài sỹ quan an ninh hoặc những người khác cài bọ vào mông hoặc kiểm tra mọi người trong Bộ. CIA đã chú ý và ngắt đường dây. Ông nghĩ đến biểu cảm của thanh niên trên hành lang vừa rồi thật thú vị. Vậy là có vài người đã rời khi biết có trận so găng đây. Con người thật dễ sợ hãi. Đánh nhau dạy cho con người ta biết sợ và biết điều gì nên bỏ qua, Filitov tự nhủ.

Bên ngoài phòng tắm hơi, một người của Phòng Hai đang lục soát quần áo của Filitov. Trên xe tiến hành lục soát cả cái cặp làm việc của ông. Công việc được thực hiện nhanh chóng và triệt để

Vatutin đích thân khám xét căn hộ của Filitov. Đó là một công việc dành cho các chuyên gia đeo găng tay phẫu thuật và họ tốn rất nhiều thời gian để tìm “những vật có thể nói chuyện”. Nó có thể là một mẩu giấy nhỏ, một mẩu vụn nhỏ, hoặc thậm chí là một mẩu tóc được đặt ở đâu đó. Chỉ cần bạn di chuyển những thứ này một chút, nó có thể cho thấy rằng căn phòng đã được ghé thăm. Họ đã chụp rất nhiều hình ảnh và sau đó gửi luôn để rửa. Sau đó, họ bắt đầu tìm kiếm. Cuốn nhật ký được phát hiện ngay sau đó. Vatutin nghiêng người và nhìn vào cuốn nhật ký được mở trong ngăn bàn, và kết luận rằng không có dấu bí mật nào ở vị trí này. Sau một hoặc hai phút, anh cầm cuốn nhật ký lên và xem nó

Đại tá Vatutin trông có vẻ cáu kỉnh vì đêm qua ngủ không ngon. Giống như hầu hết những người thích uống rượu, anh ta phải uống vài ly mới có thể chìm vào giấc ngủ. Vụ án rất thử thách, nhưng vì không có thứ gì thích hợp xoa dịu thần kinh nên anh trằn trọc, trằn trọc cả đêm không ngủ được. Khuôn mặt xấu xí của anh đủ để cảnh báo các thành viên trong nhóm câm mồm im lặng.

“Máy ảnh” anh bất ngờ gào lên. Một người bước tới và bắt đầu chụp ảnh các trang nhật khí khi Vatutin lật giở

“Ai đó đã cố gắng mở khóa” một thiếu tá báo cáo “có vết xước xung quanh lỗ khóa. Nếu chúng ta tháo ổ khóa, tôi nghĩ chúng ta sẽ thấy vết xước trên chỗ sập. Có lẽ có ai đó đã vào đây”

“tôi đang có những gì chúng muốn” Vatutin cộc cằn nói. Những người có mặt lại lục khắp căn hộ. Người đang kiểm tra tủ lạnh đặt lại các đồ bên trong, nhìn xuống dưới, rồi sắp xếp lại mọi thứ như cũ “Người này giữ một cuốn nhật ký chết tiệt! Có ai chịu đọc các quy trình an ninh không thế?”

Giờ thì anh có thể hiểu. Đại tá Filitov sử dụng một cuốn nhật ký cá nhân để làm nháp cho các báo cáo chính thức. Và bằng cách nào đó thì có ai đó đã biết được điều này và đột nhập vào căn hộ của ông để copy nó….

Nhưng sao chuyện này lại xảy ra được? Vatutin tự hỏi. Nếu người ta có thể dễ dàng sao chép các công văn từ bàn giấy của Bộ Quốc phòng, thì tại sao lại phải ghi lại nội dung các công văn từ trí nhớ?

Cuộc lục soát kéo dài hai giờ. Sau khi đặt mọi thứ vào vị trí, đội tìm kiếm phân tán và rời đi theo nhóm nhỏ

Quay trở lại văn phòng, Vatutin đã đọc tất cả những cuốn nhật ký mà anh đã chụp. Khi ở trong căn hộ đó, anh chỉ lướt qua nó một cách đại khái. Nội dung của phần âm bản được thu hồi từ bộ phim bị bắt giống hệt như trang mở đầu của cuốn nhật ký của Filitov. Anh đã dành một giờ để đọc kỹ những bức ảnh trong nhật ký. Chỉ riêng thông tin đã khiến anh cảm thấy khác lạ. Filitov đã mô tả Dự án Ngôi sao Sáng rất chi tiết. Trên thực tế, lời giải thích của đại tá già hay hơn lời giới thiệu ngắn gọn về báo cáo sơ bộ mà ông nhận được. Trong cuốn nhật ký cũng có quan điểm của Bondarenko về sự an toàn của bãi phóng và sự thiếu quan tâm đầy đủ của Bộ Quốc phòng. Một vài nhận xét về dự án. Rõ ràng là hai vị đại tá đã rất tích cực trong Dự án Ngôi sao sáng, và Vatutin có thể cảm thấy đồng ý với họ. Tuy nhiên, nhật ký cho rằng thái độ của Bộ trưởng Yazov vẫn chưa rõ ràng. Than thở về vấn đề ngân quỹ – chà, đây lại là một câu chuyện cũ, phải không?

Rõ ràng, việc Filitov lưu giữ các tài liệu tuyệt mật tại nhà đã vi phạm nghiêm trọng các quy định về an toàn và bảo mật. Các quan chức cấp trung trở xuống nếu mắc sai lầm như vậy sẽ bị mất chức, nhưng Filitov có tư cách ngang với bộ trưởng và Vatutin biết rõ rằng mấy vị quan chức cấp cao luôn cho rằng các quy định về bảo mật và bí mật là một trở ngại, vì lợi ích của đất nước, họ thường coi mình là trọng tài cao nhất đối với các vấn đề an ninh. Anh tự hỏi liệu những nơi khác có giống thế này không. Nhưng có điều anh phải nắm chắc: Trước khi anh hoặc ai đó bên KGB có thể buộc tội Filitov bất cứ điều gì thì anh cần bằng chứng nghiêm trọng hơn cái này. Ngay cả nếu Misha là gián điệp nước ngoài – tại sao mình cứ luôn tìm cách phủ nhận nó nhỉ? Vatutin ngạc nhiên tự hỏi. Anh nhớ lại bức ảnh trên tường nhà người đàn ông đó. Phải có đến 100 người: Misha đứng trên tháp pháo chiếc xe tăng T-34 với kính viễn vọng; Misha và lính dưới quyền đứng trong tuyết ngoài Stalingrad; Misha và đội xe tăng chỉ vào một chiếc xe có lỗ đạn trên chiếc xe tăng Đức….và Misha đang nằm trên giường bệnh, Stalin đích thân ghim huân chương Anh Hùng Liên Xô lần thứ ba vào gối, bên cạnh ông là người vợ xinh xắn và hai đứa con. Những bức ảnh này đều là những sự kiện đang nhớ của người anh hùng yêu nước

Quá khứ đó không là gì, Vatutin tự nhắc nhở mình. Quá khứ chúng tôi cũng nghi ngờ

Bất cứ ai cũng có thể để lại vết xước trên ổ khóa cửa đó. Anh chợt nghĩ đến nhân viên phòng tắm mất tích. Người đó từng là một kỹ thuật viên bom mìn, và có lẽ biết cách mở ổ khóa. Nếu đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên thì sao?

Nhưng nếu Misha là một điệp viên, sao không tự chụp ảnh các tài liệu chính thức? Với vị trí là trợ lý Bộ Trưởng Quốc Phòng, ông ấy có thể yêu cầu bất kỳ tài liệu nào mình muốn và hoàn toàn có thể đặt camera do thám vào văn phòng bộ trưởng, đó chỉ là một bài tập thể dục buổi sáng.

Nếu chúng ta có đợc một bức ảnh loại này thì Misha đã ở trong nhà tù Lefortovo rồi

Nếu ông ta quá thông minh thì thế nào? Sẽ thế nào nếu ông ta muốn chúng ta nghĩ rằng có ai đó đang ăn cắp thông tin từ cuốn nhật ký? Bây giờ mình có thể đưa những gì lên Bộ Quốc phòng, nhưng chúng ta chỉ có thể buộc tội ông ta vi phạm các quy định về bảo mật và an ninh nội bộ. Nếu ông ta thừa nhận làm việc ở nhà và thừa nhận đã vi phạm các quy tắc, Bộ trưởng sẽ bảo vệ trợ lý của mình – Bộ trưởng sẽ bảo vệ Filitov?

Phải. Vatutin chắc chắn. Thứ nhất, Filitov là một trợ lý đáng tin cậy và là một quân nhân chuyên nghiệp xuất sắc; thứ hai, trước các cuộc điều tra của KGB, quân đội phải luôn đoàn kết để bảo vệ người của mình chống lại KGB. Những tên khốn này ghét KGB còn hơn ghét phương Tây. Hồng Quân không bao giờ quên cuối những năm 30, khi Stalin đã sử dụng Ủy ban phản cách mạng để giết gần như tất cả các sĩ quan cao cấp của quân đội, kết quả là suýt mất Moscow vào tay quân Đức. Không, nếu chúng ta đưa ra chỉ có bằng chứng này, họ sẽ phủ nhận hết các bằng chứng và để GRU vào cuộc

Đại tá Vatutin tự hỏi, còn bao nhiêu bất ngờ sẽ xảy đến trong vụ này?

Cách đó vài dặm, Foley cũng đang có cùng mối nghi ngờ. Anh đã rửa cuộn phim và đọc qua nó. Anh khó chịu nhận ra vị HỒNG Y đã hết phim và không thể chụp tiếp được toàn bộ tài liệu. Phần anh có trước mặt cho thấy KGB cũng có điệp viên trong một dự án của Mỹ có tên Tea Clipper. Chắc chắn Filitov thấy tin này quan trọng với người Mỹ hơn cả tài liệu đã mất. Foley đọc thông tin và buộc phải đồng ý. Chà, anh phải tìm cách đưa thêm phim cho HỒNG Y, để đưa được toàn bộ tài liệu ra và để ông ấy biết rằng đã đến lúc nghỉ hưu. Nhưng lịch ra ngoài sẽ không có trong khoảng 10 ngày nữa. Còn nhiều thời gian, anh tự nhủ dù đang cảm thấy cái gai trên lưng, biết rằng mọi thứ có thể chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào.

Bước tiếp theo, làm thế nào để đưa được phim mới cho HỒNG Y? Đường dây liên lạc thông thường đã bị phá hủy, sẽ mất vài tuần mới có thể lập lại đường dây mới và anh không muốn mạo hiểm tiếp xúc trực tiếp nữa

Anh biết rõ chuyện này kiểu gì cũng xảy ra mà. Trong thời gian anh tiếp xúc với điệp viên, mọi việc diễn ra tốt đẹp, nhưng sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Anh tự nhủ, như tung xúc xắc. Chắc chắn có cái gì đó sai lầm đang xảy ra. Khi lần đầu tiên được cử đến, anh đã biết về hoạt động của vị HỒNG Y này và ngạc nhiên sao người đàn ông này đã ẩn nấp được quá lâu như vậy, và ông đã từ chối ít nhất ba cơ hội để trốn thoát. Vận may của một người có thể kéo dài bao lâu? Anh chàng già này hẳn đã nghĩ ông là bất khả chiến bại. Foley nghĩ rằng nếu Thượng đế muốn tiêu diệt ai thì trước tiên sẽ khiến kẻ đó tự hào

Anh tạm gác suy nghĩ sang một bên và tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ trong ngày. Vào buổi tối, người đưa tin của đại sứ quán bay về trời tây với một bản báo cáo mới của HỒNG Y

“Đang ở trên đường” Ritter báo cáo với Giám đốc CIA (DCI – Director of Central Intelligence)

“Tạ ơn chúa” thẩm phán Moore mỉm cười

“Giờ thì hãy tập trung mọi thứ để đưa ông ấy ra khỏi cái nơi chết tiệt đó”

“Clark đã được thông báo. Anh ấy sẽ bay đến Anh vào ngày mai và sẽ gặp đội tàu ngầm vào 1 ngày sau đó”

“Một người khác luôn gặp may” thẩm phán bình luận

“Đó là người giỏi nhất của chúng ta” Ritter trả lời

“Cái này không được coi là bằng chứng đủ mạnh để tiến hành bước tiếp theo” Vatutin nói với giám đốc KGB sau khi báo cáo ngắn gọn kết quả giám sát và khám xét “Chúng toi đã đặt thêm thiết bị nghe lén ở căn hộ của Filitov…”

“Còn viên đại tá kia thì sao?”

“Bondarenko? Chúng ta không thể vào nhà. Vợ anh ta không đi làm và ở nhà suốt ngày. Hôm nay chúng tôi nghe nói rằng anh ta vẫn chạy vài km mỗi sáng. Việc này cũng làm tăng số người giám sát. Những gì chúng tôi có bây giờ là một bản lý lịch sạch sẽ – không có nghi ngờ gì có thể được tìm thấy, chỉ có một chút tham vọng. Hiện anh ta là đại diện chính thức được Bộ Quốc phòng cử tham gia Dự án Ngôi sao sáng. Qua nhật ký của Filitov có thể thấy, Bondarenko là người nhiệt tình ủng hộ dự án này”

“Cậu cảm thấy gì về người này?” Chủ tọa hỏi với một giọng điệu giản dị và ôn hòa. Ông là một người bận rộn và nói chuyện thẳng thắn để tiết kiệm thời gian.

“Cho đến nay, không có nghi ngờ nào được tìm thấy. Anh ta đã phục vụ ở Afghanistan. Anh ta nắm quyền chỉ huy sau khi một đội đặc nhiệm bị phục kích và đẩy lùi cuộc tấn công ngoan cố của bọn thổ phỉ. Dù khi tới Dự án Ngôi sao sáng, anh ta khiển trách sự lười biếng của các vệ sĩ KGB, nhưng anh ta đã giải thích lý do trong báo cáo chính thức với Bộ Quốc phòng. Thật khó để chỉ ra lỗi của anh ta”

“Có bất kỳ biện pháp nào để giải quyết việc này chưa?” Gerasimov hỏi

“Viên sỹ quan được cử đến giải quyết việc này đã bị giết trong vụ tai nạn máy bay ở Afghanistan. Họ nói với tôi làm một sỹ quan khác sắp được cử đến”

“Nhân viên phòng tắm đó đâu rồi?”

“Chúng tôi vẫn đang tìm anh ta. Vẫn chưa có kết quả. Mọi thứ vẫn đang theo dõi: Sân bay, ga tàu, mọi thứ…Nếu có bước đột phát, tôi sẽ báo ông ngay”

“tốt lắm. Đại tá, giải tán” Gerasimov quay trở lại bàn làm việc

Sau khi Vatutin rời đi, vì giám đốc KGB không thể không mỉm cười. Mọi thứ đang diễn ra rất suôn sẻ ngoài sự mong đợi. Sự cố Svetlana là một vấn đề lớn. Rất hiếm khi phá được một mạng lưới gián điệp ở Moscow, và khi việc này xảy ra, bên cạnh những lời chúc mừng tới tấp sẽ luôn kèm theo câu hỏi: Sao lại để chuyện này xảy ra lâu thế? Nhưng lần này không ai hỏi vậy. Không, sau khi cha của Svetlana vào Bộ Chính trị, ai dám hỏi câu đó. Tổng Bí thư Narmonov vẫn tin rằng cha cô sẽ trung thành với những người đã đề bạt. Narmonov muốn giảm bớt vũ khí, nới lỏng quyền kiểm soát của đảng đối với đời sống quốc gia, và sau đó “dân chủ hóa” các hoạt động của đảng-Gerasimov sẽ thay đổi tất cả những điều này.

Tất nhiên, chuyện này không dễ, Gerasimov chỉ có ba đồng minh vững chắc trong Bộ Chính trị, một trong số đó là Alexandrov. Bất chấp tấm lòng nhân đạo của nhà lý luận này, Tổng bí thư đã không thể loại ông khỏi chức vụ của mình. Hiện ông đã có đồng minh khác, nhưng đồng chí Tổng Bí thư vẫn chưa biết nhiều về người này. Mặt khác, Narmonov còn có sự hỗ trợ của quân đội.

Đây là hậu quả của vụ máy bay Cessna hạ cánh xuống Quảng trường Đỏ, do một thiếu niên người Đức, Mathias Rust lái. Narmonov là một nhà điều hành khôn ngoan. Rust đã bay vào Liên Xô đúng ngày kỷ niệm Bộ Đội Biên Phòng, một sự tình cờ mà thậm chí ông cũng không thể giải thích – và Narmonov đã từ chối cho KGB có cơ hội thẩm vấn thằng nhóc phá phách đó! Gerasimov vẫn còn bực mình vì chuyện này. Thằng nhóc đó đã chọn ngày bay đúng vào ngày mà đám lực lượng biên phòng KGB say như điếu đổ. Điều này khiến cậu ta không bị phát hiện khi bay qua Vịnh Phần Lan, sau đó, lực lượng phòng không địa phương đã không phát hiện ra nên cậu ta phải hạ cánh xuống trước Nhà thờ St. Basil!

Sau đó, Tổng bí thư Narmonov nhanh chóng hành động: sau một cuộc họp Bộ Chính trị quyết liệt, ông đã cách chức tư lệnh lực lượng phòng không không quân địa phương và bộ trưởng quốc phòng Sokolov. Tại cuộc họp, Gerasimov không đưa ra bất kỳ phản đối nào vì ông sợ sẽ gây nguy hiểm cho vị trí của mình. Tân bộ trưởng quốc phòng D.T.Yazov là người của Tổng bí thư, và không được đám quan chức quân đội biết đến nhiều, nhưng cuối cùng, ông ta nhận được chức vụ quan trọng này không phải bằng năng lực bản thân mà là do sự thăng chức của tổng bí thư. Do đó, các cánh yếu nhất của Narmonov đã được bảo vệ. Yazov không quen với công việc của mình, và rõ ràng phải nhờ đến sự trợ giúp của một cựu binh như Filitov, điều này khiến vấn đề trở nên phức tạp

Gerasimov càu nhàu, và Vatutin chỉ đơn thuần coi đây là một vụ phản gián.

Để bảo vệ thông tin của HỒNG Y, Foley không còn sử dụng các phương pháp gửi tin thông thường. Ngay cả mật khẩu dùng một lần, vốn theo lý thuyết là không thể phá vỡ, cũng không dám dùng. Do đó, trên trang bìa của một báo cáo gần đây, một cảnh báo sẽ được đưa ra cho những người trong vòng kết nối cấp A: thông tin được cung cấp không chính xác như những gì họ mong đợi.

Sau khi nhận ra được điều này, Bob Ritter nhảy ngay ra khỏi ghế. Ông sao chép thông tin, hủy bản gốc trước khi chạy bộ đến văn phòng của thẩm phán Moore. Greer và Ryan cũng đang có mặt ở đó

“Ông ấy hết phim” vị DDO nói ngay khi đóng cửa

“Cái gì?” Moore hỏi

“Có tình huống mới. Có vẻ như các đồng nghiệp KGB của chúng ta cũng có một điệp viên trong dự án Tea Clipper và đã thông tin cho họ hầu hết bản thiết kế gương mới và HỒNG Y quyết định rằng thông tin này quan trọng hơn. Ông ấy không có đủ phim chụp mọi thứ, vì vậy ông ấy quyết định ưu tiên vào những gì KGB định làm. Chúng ta chỉ có nửa thông tin về hệ thống laze của họ”

“Một nửa có lẽ là đủ rồi” Ryan xen vào, điều đó khiên Ritter nhíu mày. Ông ta là người không vui nhất khi Ryan giờ đã được xếp vào A.

“Ông ấy chỉ nói về ảnh hưởng của thay đổi thiết kế, nhưng không đề cập đến chuyện thay đổi thế nào”

“Chúng ta có thể xác định được nguồn rò rỉ bên mình không?” đô đốc Greer hỏi

“Có lẽ, phải là ai đó thực sự hiểu về gương. Parks phải tìm ra lỗ hổng này thật nhanh. Ryan, cậu cũng có mặt ở đó. Cậu nghĩ sao?”

“Buổi thử nghiệm tôi quan sát đã xác nhận hoạt động của chiếc gương và hiệu suất của phần mềm máy tính trong hệ điều hành. Nếu người Nga có thể nhân đôi công suất- chà, chúng ta biết rằng bộ phận laze của họ đang làm việc rất tốt, phải không?” Anh dừng lại một chút “Các quý ngài, đây chính là điều đang sợ. Nếu người Nga hoàn thành dự án đó trước, nó có thể thổi bay tất cả tiêu chuẩn kiểm soát vũ khí, và chúng ta sẽ phải đối mặt với tình hình chiến lược mới. Ý tôi là, chắc vài năm nữa chuyện này mới xảy ra nhưng…..”

“Chà, nếu người của chúng ta đưa được cho ông ấy cuộn phim chết tiệt khác’ vị Phó giám đốc CIA phụ trách các chiến dịch (DDO) nói “thì chúng ta có thể tự nghiên cứu rồi. Tin tức tốt là gã Bondarenko được Misha chọn để phụ trách dự án Laze bên bộ quốc phòng thường xuyên báo cáo cho ông ấy. Tin xấu là…”

“Chà, chúng ta tạm thời chưa đề cập đến chuyện này” thẩm phán Moore nói. Đôi mắt của ông ra hiệu cho Ritter, Ryan không cần thiết phải biết chuyện này và nhận được cái gật đầu đồng ý tức thì “Jack, cậu còn những chuyện gì cần báo cáo không?”

“Vào thứ hai, bộ chính trị sẽ bổ nhiệm một thành viên mới – Ilya Arkadyevich Vaneyev. 63 tuổi, góa vợ. Một cô con gái, Svetlana người đang làm việc tại GOSPLAN; cô ấy đã ly dị và có một con. Vaneyev là người rất ngay thẳng, trung thực và đáng tin cậy theo tiêu chuẩn của họ. Tho chúng tôi biết thì không có quá nhiều chuyện lộn xộn bẩn thỉu. Ông ta tiến thân từ Ủy ban trung ương, đã từng đảm nhận qua vị trí phụ trách nông nghiệp àm Narmonov từng nắm giữ và làm khá tốt. Phân tích cho thấy ông ấy là người của Narmonov. Vì vậy khi bỏ phiếu vào Bộ Chính Trị sẽ có 4 phiếu thuận đứng về phía ông ta, thêm một phiếu nữa từ Alexandrov và…” anh dừng lại khi thấy vẻ mặt đau khổ trên cả ba khuôn mặt đang lắng nghe “Có chuyện gì vậy?”

“Con gái của ông ta, là điệp viên bên phía Sir Basil” thẩm phán Moore nói

“Hãy dừng công việc của cô ta lại” Ryan nói “Thật tuyệt khi có nguồn tin này nhưng kiểu bê bối này giờ sẽ khiến Narmonov tức giận lắm. Hãy để cô ấy tạm lùi về phía sau, và có thể sử dụng nó trở lại trong vài năm nữa, nhưng bây giờ chúng ta phải hoàn toàn che chắn cho cô ấy”

“Chuyện không dễ dàng thế” Ritter nói và tiếp tục đề tài “Đánh giá thế nào?”

“Đã xong ngày hôm qua”

“Đã được trình diện cho chủ tịch và các thành viên khác nhưng việc này diễn ra rất nghiêm ngặt”

“tốt lắm. Tôi mong nhận được bản báo cáo chính thức chiều nay. Nếu không còn có gì nữa…”

Còn nữa đấy, nhưng Ryan đã rời phòng. Moore nhìn cửa phòng đóng lại rồi nói

“Tôi chưa nói với ai, nhưng Tổng Thống lại bày tỏ quan ngại về địa vị chính trị của Narmonov. Ernie Alien đang lo rằng thay đổi gần đây nhất của Liên Xô phản ánh vị thế của Narmonov trong nước đang yếu đi, và ông ấy đã thuyết phục Sếp rằng đây là thời điểm không tốt để thúc đẩy giải quyết vài vấn đề. Hàm ý của nó là nếu chúng ta đưa HỒNG Y ra ngoài thì, chà, nó sẽ gây ra những tác động chính trị không mong muốn”

“Nếu Misha bị bắt, chúng ta nhận được những tác động chính trị tương tự” Ritter chỉ ra “chưa kể sẽ gây ra những tổn thất người của ta. Arthur, họ đang theo dõi ông ấy. Họ có thể đã bắt con gái của Vaneyev…”

“Cô ta đã quay trở lại làm việc ở GOSPLAN” vị DCI nói

“Phải và người đàn ông trong tiệm giặt đã biến mất. Họ đã có được cô ta và đã khai thác cô ta” vị DDO kiên trì bảo vệ quan điểm “Chúng ta phải đưa ông ấy ra ngoài, không thể để ông ấy như diều đứt dây như thế được, Arthur. Chúng ta nợ ông ấy”

“Không có sự chấp thuận của tổng thống, tôi không có quyền ra lệnh tạo đường thoát”

Ritter gần như bùng nổ “vậy hãy đi lấy lệnh đi. Dẹp mẹ vấn đề chính trị chết tiệt – trong vụ này, hãy đừng quan tâm đến chính trị nữa. Arthur, hãy nhìn đến khía cạnh thực tế. Nếu chúng ta không đưa được ông ấy ra và không muốn bảo vệ ông ta, tin tức mà rò rỉ ra ngoài- chúa ơi, người Nga sẽ dựng vụ này thành cả một bộ phim truyền hình! Về lâu dài, chuyện này sẽ khiến chúng ta trả giá đắt hơn đống rác chính trị hiện thời”

“Đợi một chút” Greer nói “Nếu họ khai thác được con gái của gã vừa vào Bộ Chính Trị đó, vậy tại sao cô ta có thể quay lại làm việc?”

“Chính trị?” Moore suy nghĩ “anh cho rằng KGB không thể tổn thương đến gia đình của gã này?”

“Đúng vậy” vị DDO khịt mũi “Gerasimov ở phe đối lập và ông ta bỏ qua cơ hội người của phe Narmonov ngồi 1 ghế trong Bộ Chính Trị? Tôi ngửi thấy mùi chính trị ở đây, đúng vậy, nhưng cũng không đúng lắm. Cso thể là người bạn Alexandrov của chúng ta đã bỏ gã mới vào này trong túi rồi và Narmonov không biết điều đó”

“Vậy, anh nghĩ rằng họ đã nắm thóp được cô ta, nhưng để cô ta đi và dùng cô ta để kiềm chế ông già?” Moore hỏi

“Điều đó nghe hợp lý, nhưng lại không có bằng chứng”

“Alexandrov quá già để tự mình đấu tranh dành vị trí cao nhất, và dù sao thì nhà lý thuyết này cũng sẽ không bao giờ dành được vị trí cao nhất- đóng vai buông rèm nhiếp chính thú vị hơn chứ. Gerasimov là bạn tâm giao của ông ta đấy, nhưng chúng tôi biết ông ta có tham vọng tự xưng là Nicholas đệ tam “

“Bob, anh chỉ cần đưa ra một lý do khác để con thuyền không va phải đá bây giờ” Greer nhấp một ngụm cà phê “Tôi không muốn để Filitov ở đó nữa. Khả năng ông ấy sẽ tránh ánh đèn sân khấu như thế nào? Ý tôi là tìm cách thu xếp, nếu họ dùng cái gì đó buộc tội ông ấy, anh ấy có thể tự bào chữa cho mình”

“Không James” Ritter ngay lập tức lắc đầu “Chúng ta không thể để ông ấy mạo hiểm, vì chúng ta cần phần còn lại của báo cáo này, phải không? Nếu ông ấy mạo hiểm bước ra dù cho là tự nguyện, chúng ta cũng không thể để mặc ông ấy được. điều đó không đúng. Hãy nhớ người đàn ông này đã làm gì cho chúng ta suốt những năm qua” Ritter tỏ rõ sự lo lắng trung thành với người mà ông lấy tin từ khi còn là sỹ quan trẻ. Mặc dù cách đối xử với các nhân viên tình báo thường giống như cách đối xử với trẻ con, đòi hỏi sự khuyến khích và hỗ trợ, nhưng cũng phải áp dụng kỷ luật để kiềm chế họ. Họ giống như những đứa con của bạn, và bạn không thể chỉ ngồi nhìn khi chúng gặp nguy hiểm.

Thẩm phán Moore kết thúc cuộc tranh luận “Bob, tôi ghi nhận ý kiến của anh, nhưng tôi vẫn phải đến gặp Tổng Thống. Đây không chỉ là vấn đề về hoạt động hiện trường”

Ritter đứng dậy tỏ rõ lập trường “Chúng ta cần phải sắp xếp nhân sự”

“Đồng ý, nhưng cho đến khi nhận được sự chấp thuận của tổng thống thì chúng ta không làm gì cả”

Thời tiết ở Faslane rất xấu nhưng đây là điều xảy ra vào mọi năm. Khi Dallas nổi lên mặt biển thì cơn gió tốc độ 30 hải lý vẫn liên tục thổi vào bờ biển Scotland mang theo tuyết và mưa. Mancuso đứng trên đỉnh tàu ngầm để quan sát những ngọn đồi đá nơi chân trời. Anh vừa hoàn thành một cú chạy đua, vượt qua Đại Tây Dương với vận tốc trung bình 31 hải lý/giờ. Anh vốn không muốn để tàu chạy với tốc độ này trong thời gian quá lâu và để tàu ngầm tiến quá gần bờ biển, nhưng anh được trả lương để thực hiện mệnh lệnh chứ không phải theo tình yêu với tàu

Những cơn sóng cao tới 15 feet và chiếc tàu ngầm của anh trôi nổi theo sóng, lao về phía trước với tốc độ 12 hải lý/giờ. Sóng vỗ cao sau mũi thuyền hình cầu và vỗ vào bề mặt không góc cạnh của chiếc thuyền. Ngay cả việc mặc quần áo chuyên dụng khi thời tiết xấu cũng không giúp ích được gì. Trong vòng vài phút, anh đã ướt đẫm và rùng mình vì lạnh. Khi Mancuso bắt đầu thích nghi với sóng thì một chiếc tàu kéo của hải quân hoàng gia tiến đến và đậu không xa mạn trái Dallas, và dẫn nó vào vịnh. Một trong vài bí mật của anh rất rất ít người biết là đôi khi anh cũng say sóng. Việc ở trên cánh buồm có thể giúp ích được một chút nhưng những người bên trong con tàu hình trụ đang hối tiếc vì đã ăn quá no trong bữa trưa vài giờ trước

Chưa đầy một giờ họ đã tiến vào vùng biển lặng hơn, quay đầu hình chữ S và tiến vào căn cứ phục vụ các tàu ngầm hạt nhân của Anh và Mỹ. Tại đây, gió đã giúp chiếc tàu ngầm xám xanh từ từ vào bến. Đã có người ngồi trên vài chiếc xe đang đợi trên bờ. Các thủy thủ trên tàu ngầm lấy dây cáp quăng và buộc chặt. Sau khi bàn đạp được giải phóng, Mancuso hạ khung và bước vào cabin của mình.

Vị khách đầu tiên là một trung tá. Anh vốn tưởng là một sỹ quan tàu ngầm nhưng người này không đeo bất kỳ cầu vai cho thấy sự phục vụ bên quân đội. Điều này khiến anh nghĩ đây là bên tình báo

“thuyền trưởng, chuyến vượt đại dương thế nào?” người đàn ông hỏi

“Trời êm bể lặng” Chà, vào chuyện rồi đây!

“Anh sẽ ra khơi trong 3 giờ nữa. Đây là mệnh lệnh của anh” anh ta đưa ra một phong bì với dấu seal còn nguyên và một dòng chữ ghi trên đó nói với Mancuso khi nào anh có thể mở nó. Dù tình tiết này thường thấy trong phim nhưng đây là lần đầu tiên anh được đóng vai nhân vật chính khi là CO. Thông thường, bạn có thể thảo luận về nội dung của nhiệm vụ với người đã ra lệnh cho bạn, nhưng lần này thì không. Mancuso ký tên, đặt nó vào két an toàn trước mặt người đưa lệnh và tiễn anh xuống tàu

“Cứt thật” viên thuyền trưởng thì thào. Giờ thì các vị khách có thể lên tàu

Có hai người, đều mặc quần áo dân sự. Người đầu tiên bình tĩnh như một thủy thủ thực sự lao xuống tàu như quả ngư lôi. Mancuso nhanh chóng hiểu tại sao

“Anh thế nào, thuyền trưởng!”

“Jonesy, sao cậu lại có mặt ở đây?”

“Tướng Williamson cho tôi lựa chọ:hoặc là bị tái goi làm lính dự bị hoặc làm kỹ thuật viên dân sự trên tàu. Tôi chọn làm kỹ thuật viên. Trả lương tốt hơn” Jones thấp giọng “Đây là ông Clark, không thích nói chuyện lắm”

Và đúng là thế thật. Mancuso chỉ định anh ta vào 1 chiếc giường trống trong cabin của một kỹ sư. Clark đợi đồ từ thang máy xuống, thu dọn hành lý, bước vào cabin rồi đóng cửa lại. Vậy là xong

“Anh nhét tôi vào đâu vậy?” Jones hỏi

“Có một chiếc giường dự phòng trong cabin của sĩ quan cấp thấp” Mancuso trả lời

“Được rồi. Bên sỹ quan ăn uống tốt hơn”

“Trường học thế nào?”

“Một học kỳ nữa là tôi lấy bằng thạc sỹ. Tôi đã nhận được lời mời của một nhà thầu. Và tôi đã đính hôn” Jones rút ví ra và chỉ cho thuyền trưởng bức ảnh “Cô ấy tên là Kim và làm việc trong thư viện”

“Chúc mừng cậu, Jones”

“Cảm ơn thuyền trưởng. Tướng quân nói anh thực sự cần tôi. Kim cũng hiểu chuyển đó. Bố cô ấy phục vụ trong quân đội. Vậy, có chuyện gì vậy? Lại loại chiến dịch đặc biệt và anh không thể thực hiện nếu thiếu tôi, phải không?”

“Chiến dịch đặc biệt” là cách nói uyển chuyển, bao hàm nhiều thứ mà phần lớn là nguy hiểm

“Tôi không biết. Họ còn chưa nói cho tôi biết”

“chà, thêm một chuyến nữa tiến về phía bắc cũng không tồi” Jones nhận xét “thật ra tôi khá là nhớ nó”

Mancuso không nghĩ là họ sẽ đến đó, nhưng anh cũng không phản bác lại. Jones đến đuôi thuyền để sắp xếp đồ đạc. Mancuso thì đi đến phòng kỹ sư “Anh Clark?”

“Vâng, sir” anh đang treo áo khoác, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay. Mancuso đánh giá người đàn ông này khoảng 40 tuổi, thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, cao khoảng 6.1 feet và rắn chắc, nhưng khi Mancuso để ý kỹ hơn thì người đàn ông này không hề có mỡ ở phần eo, điều thường thấy ở người trung niên, và so với chiều cao thì vai anh ta rất rộng. Ẩn dưới lớp lông lá của cánh tay là hình con hải cẩu đỏ có vẻ đang cười toe toét

“Tôi biết một gã cũng có hình săm đó. Sỹ quan – anh ấy thuộc đội Seal Team 6”

“Cũng một thời, thuyền trưởng. Tôi không được phép nói về chuyện đó, sir”

“Thế chuyện này thì sao?”

“Sir, nhiệm vụ của ngài sẽ được…”

“Đùa tôi à” Mancuso mỉm cười ra lệnh “Họ chỉ bảo tôi làm chân chạy”

“Nó có liên quan đến một cuộc giải cứu”

Chúa ơi, Mancuso bình tĩnh gật đầu “Anh có cần thêm hỗ trợ gì không?”

“Không sir. Chỉ hành động một mình, Chỉ có tôi và khẩu súng”

“Được rồi. Chúng ta có thể bàn chi tiết khi đã ra khơi. Anh sẽ ăn ở theo chuẩn sỹ quan. Thang đi xuống ở phía đối diện, rổi bước vài bước là đến đuôi thuyền và anh sẽ đến nơi. Một điều nữa: thời gian có phải là vấn đề không?”

“Có lẽ là không, miễn là anh đừng nóng vội. Vài phần của kế hoạch vẫn chưa hoàn thiện và đó là tất cả nhưng gì tôi có thể nói bây giờ, thuyền trưởng. Xin lỗi, nhưng tôi cũng phải tuân theo lệnh”

“Hợp lý. Anh cứ lấy giường trên. Nếu cần thì cứ ngủ một giấc”

“Cảm ơn, sir” Clark nhìn viên thuyển trưởng rời đi nhưng không cười cho đến khi cửa đóng lại. Anh chưa bao giờ ở trên một chiếc tàu ngầm lớp Los Angeles. Hầu hết các nhiệm vụ tình báo đều được thực hiện trên tàu sturgeons nhỏ linh hoạt hơn. Anh vẫn luôn ngủ ở một chỗ, luôn là giường tầng trên trong phòng dành cho kỹ sư, là chiếc giường dự phòng duy nhất trên tàu. Thường sẽ gặp một chút vấn đề khi đặt thiết bị bạn mang theo, nhưng Clark rất quen thuộc với loại việc này và luôn có cách để giải quyết. Sau khi cất đồ đạc, anh leo lên giường. Sau chuyến bay đường dài, anh cảm thấy hơi mệt và cần nghỉ ngơi trong vài giờ. Giường trên tàu ngầm đều như vậy, tựa vào lớp vỏ cong, cứng đờ, giống như một chiếc quan tài hé mở.

“Thật đáng khâm phục sự thông minh của người Mỹ” Morozov nói. Dushanbe đã rất bận rộn trong vài tuần. Sau cuộc thử nghiệm — chính xác hơn là sau khi Đại diện Đặc biệt Moscow rời đi, hai trong số sáu thiết bị phát laser đã được rã đông, tháo rời và sửa chữa. Họ phát hiện ra rằng các bộ phận quang học đã bị cháy xém nghiêm trọng, điều này cho thấy rằng lớp tráng gương vẫn còn vấn đề

Trưởng nhóm phụ trách phần việc này cho biết, nhiều khả năng đây là sự cố kiểm soát chất lượng và đẩy trách nhiệm cho một nhóm kỹ sư khác. Những gì họ có giờ thậm chí còn thú vị hơn. Họ có thiết kế gương kiểu Mỹ mà họ đã nghe nói đến trong nhiều năm.

“Ý tưởng này của một nhà thiên văn học. Anh ta muốn tìm cách chụp ảnh các ngôi sao mà không bị ảnh hưởng bởi ‘nhấp nháy’. Không ai quan tâm nói với anh ta rằng điều đó là không thể, vì vậy anh ta tiếp tục nghiên cứu và đa thành công. Cái này tôi chỉ biết sơ lược ý tưởng, còn chi tiết thì không rõ lắm. Cậu nói rất hay, anh bạn trẻ, thật là thông minh, chúng ta không thể nghĩ ra được” giọng người đàn ông cao lên khi quay sang các thông sống kỹ thuật của máy tính “Chúng tôi không có cách nào để tái tạo một thiết bị với hiệu suất này, ngay cả để chế tạo thiết bị truyền động này-Tôi không biết liệu chúng tôi có thể tạo ra nó hay không”

“Người Mỹ đang chế tạo kính thiên văn này…”

“Phải, ở Hawaii. Tôi biết. Nhưng cái ở Hawaii còn xa so với cái này, đấy là nói về mặt kỹ thuật. người Mỹ đã tạo ra một bước đột phá, nhưng nó lại không được sử dụng trong cộng đồng khoa học nói chung. Nhìn vào ngày tháng trên biểu đồ, có thể họ đã thực sự đang đưa nó vào sử dụng rồi” ông ta lắc đầu “Họ đang dẫn trước chúng ta”

“Cậu phải đi rồi”

“Phải, cảm ơn vì đã bảo vệ tôi trong thời gian dài” Eduard Vassilyevich Altunm cảm ơn rất thật lòng. Anh có một sàn nhà để ngủ và những bữa ăn nóng sốt để tồn tại trong khi thực hiện các kế hoạch của mình

Hoặc anh muốn cố gắng thực hiện các kế hoạch này. Anh thậm chí còn không biết rằng mình đang ở trong môi trường không mấy thuận lợi. Ở phương Tây, anh có thể dễ dàng mua quần áo mới, đội tóc giả để cải trang, thậm chí cả bộ trang điểm có hướng dẫn anh thay đổi hình dạng tuổi tác. Ở phương Tây, anh có thể dấu mình ở ghế sau xe và chỉ cần 4 giờ là có thể cao chạy xa bay cách nơi cũ 200 dặm. Ở Moscow thì anh không còn lựa chọn nào trong số trên. Giờ thì KGB đang lục tung căn hộ của anh và xác định xem anh đang mặc quần áo nào. Họ biết khuôn mặt và màu tóc. Chỉ có một điều họ rõ ràng không biết là anh có một nhóm nhỏ bạn bè khi anh còn phục vụ ở Afghanistan. Anh chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai về họ

Họ cho anh một chiếc áo khoác khác kiểu, nhưng nó không vừa và anh không muốn đặt những người này vào tình trạng nguy hiểm nữa. Anh đã bị ra một câu chuyện để tạo vỏ bọc: Anh trốn chạy cùng 1 nhóm tội phạm nhỏ cách đó vài dãy nhà. Một sự thật mà phương Tây biết rất ít về Moscow là tình hình an ninh công cộng ở đây rất tệ và ngày càng trở nên tồi tệ hơn; mặc dù Moscow chưa bắt kịp các thành phố lớn về quy mô phạm tội nhưng ở một số khu vực, những người thận trọng sẽ không đi bộ một mình vào ban đêm. Nhưng vì người nước ngoài không thường xuyên đến các khu như thế này và tội phạm đường phố hiếm khi gây rối hành hung người nước ngoài – làm thế sẽ bị lực lượng dân quân Mosco tấn công mạnh – vì vậy sự thật này chỉ dần được hé lộ chứ ít người nước ngoài biết

Anh đi bộ về Trofimovo tối tăm bên sông. Altunin ngạc nhiên vì hành vi ngu ngốc của mình. Anh đã luôn nói với bản thân rằng nếu cần thoát khỏi thành phố thì hãy đến một xà lan chở hàng. Cha anh đã làm việc trên đó cả đời và Eduard biết những nơi ẩn dấu không ai có thể tìm ra, nhưng dòng song đang đóng băng và xà lan đang ngừng chạy và anh đã không nghĩ đến nó. Altunin tự rủa bản thân

Anh tự nghĩ bây giờ giận thế này cũng vô nghĩa, phải có cách khác. Anh biết rằng Nhà máy ô tô Moscow chỉ cách đó một km và các chuyến tàu mở cửa quanh năm. Anh muốn tìm cách lên một chuyến tàu đi về phía nam, có lẽ có thể trốn trong một toa xe chở phụ tùng ô tô. Nếu may mắn, anh có thể đến Georgia thành công. Khi đó, không ai sẽ kiểm tra lại các tài liệu mới của mình. Ở Liên Xô, chuyện người ta biến mất là chuyện thường. Anh nghĩ, sau tất cả, đó là một quốc gia với dân số 280 triệu người. Tài liệu thường bị mất hoặc bị phá hủy. Anh không biết suy nghĩ nào là thực tế và suy nghĩ nào đang chỉ đơn giản là động viên bản bản thân

Nhưng giờ không thể dừng lại nữa rồi. Chuyện đã bắt đầu ở Afghanistan và anh không biết khi nào kết thúc.

Anh đã có thể từ chối nó ngay từ lúc đầu. Là một hạ sỹ thuộc đại đội hậu cần, anh đã làm việc với cái mà quân đội Liên Xô gọi là “thiết bị chống khủng bố”. Những vật phẩm này có thể được thả bằng đường hàng không, nhưng chúng thường được vãi bởi những người lính Liên Xô đi càn quét làng. Một số là những con búp bên Nga matryoshka điển hình, hoặc ô tô đồ chơi, hoặc bút. Người lớn nhanh chóng hiểu ra sự thật, nhưng những đứa trẻ không may mắn vì chúng quá tò mò và sẽ không nhớ bài học của người khác. Chẳng mấy chốc lại nghe tin trẻ con nhặt nên số bom búp bê vải vụn thả xuống. Nh?