← Quay lại trang sách

Chương 13 THẢO LUẬN

“Thật là công việc tuyệt vời” Vatutin nói “Bọn khốn khiếp” Bọn họ đã phá luật, anh tự nhủ. Dù là luật bất thành văn nhưng ai cũng ngầm hiểu: CIA không giết người Liên Xô bên Liên Xô và KGB không giết người Mỹ, hoặc thậm chí là người Liên Xô đào tẩu, trên đất Mỹ. Theo những gì Vatutin biết, luật này chưa bao giờ bị phá vỡ bởi bất kỳ bên nào, ít nhất là không trắng trợn thế này. Luật này rất hợp lý: Công việc gián điệp là thu thập thông tin; Nếu các sỹ quan KGB và CIA bận thời gian đi giết người – không tránh khỏi những việc trả đũa và trả đũa liên tục – thì họ sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Vì vậy công việc tình báo là công việc dành cho những người văn minh, được dự báo. Tất nhiên ở các nước thế giới thứ ba thì áp dụng luật khác, nhưng ở Mỹ và Liên Xô thì luật này tự động được thực hiện một cách nghiêm túc

Cho đến nay, điều đó có nghĩa là – trừ khi mình tin rằng tên khốn tội nghiệp và buồn bã này bị giết bởi bọn ăn trộm phụ tùng ô tô! Vatutin tự hỏi liệu CIA có thuê mấy thằng ăn trộm này làm việc đó- Anh nghi ngờ chuyện người Mỹ đã sử dụng đám tội phạm Liên Xô để thực hiện những công việc quá nhạy cảm để tay không vấy bẩn. Về mặt kỹ thuật thì họ vẫn không vi phạm luật, phải không? Anh tự hỏi liệu mấy người Phòng Một có sử dụng phương pháp tương tự không..

Anh hiện tại chỉ biết rằng manh mối của đường dây liên lạc này sẽ bị cắt đứt trong tay mình, bằng cách này, hy vọng của anh về việc kết nối vi phim với các điệp viên Mỹ ẩn nấp trong Bộ Quốc phòng sẽ tan biến. Vatutin tự sửa: Anh cũng biết mình phải báo cáo với Giám đốc trong vòng 6 giờ nữa. anh cần một ly. Vatutin lắc đầu và nhìn xuống phần còn lại của tên nghi phạm. Tuyết rơi nhanh đến mức giờ chẳng còn nhìn thấy máu đâu nữa

“Anh biết không, nếu chúng thông minh hơn một chút thôi, đặt thi thể hắn vào đường ray thì chúng ta đã hoàn toàn coi đây là một vụ tai nạn” sỹ quan KGB khác nhận xét. Mặc dù các bánh tàu đã nghiền nát cái xác đến nát thịt, người ta vẫn thấy rõ vết dao trên cổ Altunin đã được thực hiện thuần thục bởi một con dao lưỡi mỏng. Bác sĩ pháp y cho biết thời gian trước và sau khi tử vong chưa đầy một phút. Không có dấu vết đánh nhau. Nạn nhân-kẻ phản bội! —Không có vết bầm tím hay vết đâm trên tay. Anh ta không phản kháng lại kẻ đã giết mình. Kết luận là: kẻ sát nhân có thể là người mà anh ta quen biết. Có thể là người Mỹ không?

“Đầu tiên” Vatutin nói “tôi muốn biết liệu có người Mỹ nào ra khỏi nhà từ lúc 18 giờ đến 23 giờ không” anh quay lại “bác sỹ!”

“Vâng, đại tá?”

“Thời gian chết?”

“Đánh giá từ nhiệt độ các miếng cơ thể còn sót lại, khoảng 21 giờ đến đêm. Có thể sớm hơn hay muộn hơn một chút. Nhưng trong một ngày lạnh giá và tuyết rơi dày đặc như thế này sẽ khiến dự đoán khó khăn hơn” Chưa kể đến bộ dạng không thể nhận ra của cái xác, nhưng ông ta khôn ngoan không nói gì thêm

Vatutin quay sang trợ lý chính của mình “bất kỳ ai ra khỏi căn hộ thời gian đó, tôi muốn biết tên, nơi đến, khi nào và lý do’

“Có nên tăng cường giám sát tất cả người Mỹ không?” viên trợ lý hỏi

“Tôi phải hỏi xin ý kiến giám đốc, nhưng tôi sẽ xem xét. Tôi muốn cậu nói chuyện với Giám đốc bên điều tra dân sự. Đây là vụ được xếp vào loại tuyệt mật. Chúng ta không cần những cảnh sát vụng về làm rối tung lên”

“Đã hiểu, đồng chí đại ta. Điều họ quan tâm chỉ là lấy lại những phụ tùng ô tô đó” viên trợ lý cay đắng nói. Cải cách đang dần biến tất cả mọi người thành tư bản

Vatutin bước tới trước mặt viên lái tàu “Trời lạnh hả?”

Người bên kia hiểu ý anh ngay “Vâng, đồng chí. Có lẽ đồng chí muốn thứ gì đó để xua đi cái lạnh không?

“Ông thật tử tế, đồng chí kỹ sư”

“Rất hân hạnh, đồng chí đại tá”

Viên lái tàu lấy ra một chai nhỏ. Ngay khi ông ta thấy người đàn ông này là một đại tá KGB, ông biết mình đã gặp may. Nhưng người đàn ông này trông rất nghiêm túc. Đồng nghiệp của anh ta trông cũng rất bận rộn, những câu hỏi họ đều hợp lý cả. Viên lái tàu gần như thở phào- cho đến khi ông nhận ra mình có thể bị phạt vì mang rượu khi làm việc. Ông nhìn viên đại tá nhấp một ngụm từ trong chai, rồi đưa lại

“Spasibo/ cảm ơn” viên đại tá KGB nói và bước vào trong tuyết

Vatutin đang đợi ở ngoài phòng giám đốc KGB. Anh nghe nói Gerasimov là người rấtnghiêm túc và luôn làm việc từ 7.30 sáng. Lời đồn đã đúng. Lúc 7.25 ông bước qua cửa và ra hiệu cho viên sỹ quan Phòng Hai theo ông vào văn phòng

“Thế nào?”

“Altunin đã bị giết đêm qua ở đường ray ngoài nhà máy ô tô Moskvich. Cổ họng bị cắt và thi thể bị ném trên đường ray, và đầu máy xe lửa đè qua người”

“Chắc chắn là hắn chứ?” Germasimov nhíu mày hỏi

“Vâng, xác nhận rồi. Tôi cũng tự mình nhận mặt. Thi thể anh ta được tìm thấy bên cạnh một chiếc ô tô. Chiếc xe đó rõ ràng đã bị cạy tung và một số bộ phận của xe bị mất”

“Ồ, vây là hắn đã đụng độ băng cướp phụ tùng và bị chúng xử?”

“Bề ngoài đúng là thế, thưa đồng chí chủ tịch” đại tá Vatutin gật đầu “Tôi thấy sự trùng hợp này không thể tin được, nhưng không có bằng chứng rõ ràng phản bác. Cuộc điều tra của chúng ta đang tiếp tục, chúng tôi giờ đang kiểm tra liệu có bất kỳ đồng đội nào của Altutin sống trong khu vực này không, nhưng tôi không nghĩ chúng ta theo manh mối này được nữa”

Gerasimov gọi trà. Thư ký xuất hiện tức thì và Vatutin nhận ra đây phải là một phần của thói quen của buổi sáng hàng ngày. Vị chủ tịch dễ nói chuyện hơn anh hình dung. Bất kể có phải là người của đảng cử sang hay không, ông ta hành động như dân chuyên nghiệp

“Vậy, cho đến nay chúng ta có được 3 người chuyển tin và đáng nhẽ có thêm được người nữa nhưng không may đã chết. Chúng ta cũng đã xác nhận người đã chết có tiếp xúc với đồng chí trợ lý của Bộ Trưởng Quốc Phòng và một trong số những người còn sống có xác nhận liên hệ với một người nước ngoài nhưng không thể nhận mặt. Tóm lại, chúng ta đang ở giữa đường dây, nhưng không chưa đầu là đầu dây nào”

“Chính xác là như vậy, thưa đồng chí chủ tịch. Hai đại tá bên Bộ Quốc Phòng vẫn tiêp tục theo dõi. Tôi hy vọng chúng ta có thể tăng cường giám sát các nhân viên bên đại sứ Mỹ”

Gerasimov gật đầu “Chấp thuận. Đến giờ tôi phải nghe báo cáo buổi sáng rồi. Hãy tiếp tục đẩy nhanh vu này đi. Vatutin, khi cậu không uống rượu, vẻ mặt trông tươi tỉnh hơn rồi đấy”

“Tôi cảm thấy khỏe hơn, thưa đồng chí chủ tịch” anh công nhận

“Tốt” Gerasimov đứng dậy và vị khách làm tương tự “Cậu có thực sự nghĩ các đồng nghiệp bên CIA đã giết người họ không?”

“Họ là người hưởng lợi nhất nhờ cái chết của Altunin. Tôi nghĩ nó đã vi phạm nghiêm trọng thỏa thuận của chúng ta ..họ về vấn đề này nhưng…”

“Nhưng chúng ta có lẽ đang đối phó với một điệp viên nằm vùng cấp cao và họ chắc chắn tìm mọi cách để bảo vệ ông ta. Được rồi, tôi đã hiểu. Hãy tiếp tục đẩy nhanh vụ này, Vatutin” Gersasimov nhắc lại

Foley cũng đã đến văn phòng sớm. Trên bàn là 3 cuộn phim dự định gửi cho HỒNG Y. Vấn đề tiếp theo là chuyển cái thứ chết tiệt này như thế nào. Hoạt động gián điệp mà một chuỗi các hoạt động phức tạp và đầy mâu thuẫn. Nhiều trong số đó rất khó khăn. Nghĩ đến mấy hoạt động nguy hiểm vừa rồi, anh ước mình vẫn còn ở tờ New York Times. Nhưng nhiều hoạt động lại rất đơn giản đến mức anh có thể để con mình đi làm cũng được. Suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu anh rất nhiều lần – nhưng chưa lần nào anh suy nghĩ nghiêm túc khả năng này, mà chỉ xuất hiện trong đầu khi đã làm vài ly, anh ghĩ rằng Eddi cũng có thể vạch vài viên phấn, chỉ cần chắc chắn là vạch đúng chỗ là được. Đôi khi, các nhân viên đại sứ quán sẽ đi dạo về Moscow để làm những điều hơi khác thường. Vào mùa hè, họ cài bông hoa trong những chiếc cúc áo, và gỡ chúng ra mà không rõ lý do – và các sĩ quan KGB đang theo dõi họ sẽ lo lắng quét tìm vỉa hè để tìm người mà “tín hiệu” nhắm đến. Quanh năm, một số người trong đại sứ quán đi lang thang, chụp ảnh những cảnh đường phố bình thường. Thực tế, họ có điều gì cần nói đâu. Một số người trong đại sứ quán chỉ đơn thuần phải hành động như những người Mỹ lập dị để khiến người Nga phát điên. Đối với một sĩ quan phản gián, bất cứ thứ gì đều có thể là một dấu hiệu bí mật: tấm che nắng đặt trong ô tô đang đỗ, một gói hàng để lại trên ghế trước, hướng bánh xe quay về. Hiệu quả ròng của tất cả các biện pháp này, một số cố ý, một số chỉ là ngẫu nhiên, khiến mấy nhân viên Phòng Hai chạy loạn khắp phố để đuổi bắt những thứ đơn giản là không tồn tại. Đó là điều mà người Mỹ đã làm tốt hơn người Nga, vốn quá tổ chức để linh động thực hiện những việc nhanh nhẹn và đây cũng là lý do mà cuộc sống của những nhân viên phản gián Phòng Hai luôn bí bích

Nhưng có hàng ngàn người Phòng Hai, trong khi chỉ có 700 nhân viên đại sứ quán (bao gồm cả những người đi theo như vợ, chồng và con cái)

Và giờ Foley vẫn phải gửi phim. Anh tự hỏi sao HỒNG Y luôn từ chối sử dụng hộp thư chết. Mấy việc này mà dùng hộp thư chết thì hoàn hảo. Một hộp thư chết là một điểm trao đổi vật phẩm được lập ra tại các viên gạch rỗng, hay đằng sau những tảng đá thông thường, thoạt nhìn trông thật bình thường và vô hại. Ở Moscow, gạch trở thành hộp thư lý tưởng, do thành phố chủ dược được xây bằng gạch và nhiều viên trogn đó đã lỏng lẻo do chất lượng không đồng đều nhưng sự đa dạng để làm các hộp thư thì vô tận

Mặt khác, các cách chuyển giao khác đều rất hạn chết và phụ thuộc vào thời gian hữu hạn ở hiện trường. Chà, Công Ty giao việc này cho anh không phải vì nó dễ. Anh cũng không thể tự mình đẩy bản thân vào rủi ro lần nữa. Có lẽ vợ anh có thể làm việc chuyển đồ lần này….

“Vậy, rò rỉ ở đâu?” Park hỏi giám đốc an ninh

“Có lẽ là một trong số hơn 100 nhân viên” viên sỹ quan trả lời

“đúng là tin tốt” Pete Wexton khô khan nhận xét. Anh là một điều tra viên của văn phòng phản gián FBI “Chỉ có 100 người”

“Có thể là một nhà khoa học hoặc ai đó bên thư ký hoặc ai đó trong bộ phận kế toán – chỉ trong bản thân chương trình. Có khoảng tầm 20 người nữa ở DC cũng liên quan sâu đến dự án Tea Clipper đủ để xem mấy tài liệu này, nhưng tất cả họ đều là quan chức cao cấp”

Giám đốc an ninh SDIO (Cục Kế Hoạch Phòng Thủ Chiến Lược) là một đại tá hải quân nhưng thường thích mặc thường phục “Theo đó người mà chúng ta đang tìm có lẽ ở phía tây”

“Vậy thì gần như chắc chắn là nhà khoa học và hầu hết dưới 40 tuổi” Wexton nhắn mắt. Họ sống trong thế giới máy tính và nghĩ rằng thế giới không khác gì trò chơi video game khổng lồ. Vấn đề là các nhà khoa học, đặc biết là những người trẻ tuổi, đang sống trong một thế giới rất khác với những gì họ tưởng, đặc biệt trong cộng đồng an ninh. Đối với họ, tiến bộ phụ thuộc vào việc tự do trao đổi các ý tưởng và thông tin. Họ là những người bị thu hút bởi những điều mới mẻ và các cuộc trao đổi giữa họ với nhau, vô thức tìm kiếm sự hợp tác khiến cho các ý tưởng phát triển như cỏ dại trong một khu vườn thí nghiệm lộn xộn. Đối với một sỹ quan an ninh, thế giới lý tưởng lại là một nơi mà mọi người khỏi nói chuyện hay tương tác với nhau. Tất niên, vấn đề là chẳng bao giờ có một thế giới như vậy và gần như không thể tìm được điểm cân bằng giữa hai thế giới này, nhân viên an ninh bị kẹt ở giữa và bị mọi người ghét

“Các biện pháp an ninh nội bộ đối với tài liệu dự án thì sao?” Wexton hỏi

“Ý anh là bẫy chim hoàng đế?”

“Đó là cái khỉ gì?” tướng Parks hỏi

“Tất cả các tài liệu được xử lý bằng trình xử lý văn bản. Với chiếc máy này, ông có thể thực hiện một số thay đổi chi tiết đối với mọi tài liệu quan trọng. Bằng cách này, mọi tài liệu có thể được theo dõi và có thể xác định chính xác tài liệu bị rò rỉ” viên đại tá giải thích “chúng tôi không sử dụng phương pháp này nhiều vì nó quá tốn thời gian”

“CIA có một máy tính thực hiện việc này tự đông. Nó gọi là Spookscribe hay đại loại thế. Nó được kiểm soát rất chặt nhưng nếu ông yêu cầu thì có thể sử dụng được”

“Giá mà họ nói cho chúng ta biết về nó” Parks càu nhàu “Vụ này có vấn đề gì không?”

“Cũng chưa hẳn, nhưng ông phải chơi với những quân bài có trong tay thôi” viên đại tá nói với Sếp “Tôi đã nghe nói về loại chương trình này. Nó không thể áp dụng cho các tài liệu khoa học vì ngôn ngữ trên các tài liệu đó rất chính xác. Ngay cả khi thêm dấu phẩy, nó có thể sai”

“Giả sử tên gián điệp có thể hiểu về tài liệu này” Wexton buồn bã lắc đầu “Chà, vậy thì chắc chắn người Nga cũng có thể hiểu” Anh đang cân nhắc nguồn lực để giải quyết vụ này – có lẽ phải lên đến hàng trăm đặc vụ. Họ quá dễ thấy. Khu vực cần giám sát quá nhỏ và việc đột ngột xuất hiện nhiều người sẽ gây chú ý

Một biện pháp khác có thể sử dụng là hạn chế quyền truy cập thông tin về những thử nghiệm về gương, nhưng như thế thì sẽ đánh động tên gián điệp. Wexton tự hỏi sao mình không dính vào mấy thứ đơn giản như bắt cóc hoặc tống tiền bởi Mafia. Nhưng Parks đích thân đề nghị anh phụ trách vụ Tea Clipper này. Đây là việc quan trọng và anh là người giỏi nhất. Wexton chắc chắn về điều này. Giám đốc Jacobs đã đích thân nói chuyện với anh về nó

Bondarenko đã chú ý đến chuyện này. Vào một ngày, khi ra ngoài chạy bộ vào buổi sáng, anh ấy có một cảm giác là lạ. Anh luôn có cảm giác này dù không biết rõ là gì. Nhưng 3 tháng ở Afghanistan đã cho anh giác quan thứ 6 rất nhạy bén. Có người đang theo dõi anh. Ai? Anh tự hỏi

Họ là những người theo dõi tốt đấy. Anh chắc chắn. Anh ta nghĩ rằng có ít nhất năm người. Điều này có nghĩa là họ là người Nga….có lẽ thế. Không chắc chắn. Đại tá Bondarenko đã chạy được 1km và quyết định thực hiện một cuộc xác minh nhỏ. Anh thay đổi lộ trình, rẽ phải nơi anh thường rẽ trái. Từ con đường này, anh sẽ đi qua một đoạn của khu chung cư mới, nơi kính trên cửa ra vào và cửa sổ ở tầng trệt của ngôi nhà vẫn còn rất sáng. Anh mỉm cười bí mật, và vô thức chạm vào phía sau mông bằng tay phải, cố gắng chạm vào khẩu súng lục tự động của mình. Nụ cười nhếch bất chợt đông cứng khi anh nhận ra tay vừa làm gì và cảm thấy thất vọng khi mình không mang theo thứ gì tự vệ ngoài hai bàn tay không. Bondarenko biết cách chiến đấu tay đôi khá tốt nhưng một khẩu súng lục vẫn tốt hơn tiên chỉ có tay và chân. Anh không sợ, chẳng cảm thấy gì liên quan đến sợ hãi, nhưng Bondarenko là một người lính, biết rõ giới hạn bản thân và quy luật của thế giới đang sống

Anh quay đầu sang một bên và nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ kính. Phía sau một trăm mét, một người lấy tay che mặt, giống như đang nói chuyện với đài nhỏ. Thú vị. Bondarenko quay đầu và chạy lai vài trăm mét nhưng vừa mới quay đầu lại thì tay của người đàn ông đó là hạ xuống và đi bộ như một người bình thường, có vẻ còn chẳng thèm quan tâm đến viên sỹ quan đang chạy bộ. Đại tá Bondarenko quay lại và chạy tiếp với tốc độ bình thường. Nụ cười giờ đã biến mất và khuôn mặt lộ vẻ nghiêm nghị. Anh đã xác nhận nhưng xác nhận cái gì nhỉ? Bondarenko tự hứa rằng anh phải biết khi đến văn phòng 1 giờ tới

Ba mươi phút sau, anh trở về nhà, đi tắm, mặc quần áo, rót một tách trà lớn và bắt đầu đọc tờ báo buổi sáng – anh thường đọc tờ Krasnaya Zvesda nghĩa là “Sao Đỏ”, tờ báo hàng ngày của quân đội Xô Viết – trong khi uống một tách trà to. Chiếc đài phát thanh vẫn bật trong khi vợ chuẩn bị cho các con đi học. Bondarenko không nghe thấy những gì trên radio, cũng như không nghe thấy vợ mình đang làm gì. Đôi mắt anh chỉ lướt qua những trang báo, và đầu óc anh đang quay cuồng dữ dội. Họ là ai? Tại sao họ muốn theo dõi mình? Mình có bị nghi ngờ không? Nếu vậy, họ nghi ngờ điều gì?

“Chào buổi sáng, Gennady Iosifovich? Misha nói khi bước vào văn phòng

“Chào buổi sáng, đồng chí đại tá” Bondarenko trả lời

Filitov mỉm cười “cứ gọi toi là Misha, theo cách anh phát triển sự nghiệp thì anh sẽ sớm vượt cấp cao hơn tôi thôi. Có chuyện gì vậy?”

“Tôi bị theo dõi. Có người theo dõi tôi sáng nay khi tôi chạy bộ”

“Ồ?” Misha quay lại “cậu chắc chứ?”

“Ông sẽ biết khi mình cũng bị theo dõi thôi – tôi chắc chắn là ông biết, Misha!” viên đại tá trẻ nhăn mặt

Nhưng anh đã sai. Filitov không để ý thất điều gì bất thường, không có bất kỳ điều gì khiến bản năng của ông nổi lên cảnh giác, cho đến lúc này. Rồi ông nhận ra, như một cú đấm vào bụng, rằng nhân viên phục vụ nhà tắm vẫn chưa trở lại. Sẽ thé nào nếu đây không phải là tình huống kiểm tra an ninh chung? Mặc Filitov thay đổi, nhưng ngay lập tức ông trở lại như thường

“Vậy là ông cũng chú ý có gì đó, phải không?” Bondarenko hỏi

“À” Filitov xua tay, lộ ra vẻ châm chọc “Hãy để họ giám sát; họ sẽ tìm thấy lão già này còn nhàm chán hơn cuộc sống tình dục của Alexandrov” Những câu chuyện cười của nhà lý luận trong Bộ Chính Trị đã ngày càng trở nên phổ biến trong Bộ Quốc Phòng. Một dấu hiệu, Misha tự hỏi, rằng Tổng Bí Thư Narmonov đang có kế hoạch đá ông ta đi?

Họ ăn giống như người Afghanistan, mọi người dùng tay bốc đồ ăn từ đĩa chung. Bữa trưa mà Ortiz chuẩn bị thực sự giống như một bữa đại tiệc. Cung thủ đang ngồi trên bàn VIP, và Ortiz ngồi bên phải để thông dịch cho anh. Bốn quan chức cấp cao của CIA cũng có mặt. Cung thủ cho rằng họ quá lịch sự, nhưng điều đó cho thấy, cái nơi đã bắn ánh sáng lên trời đó hẳn phải rất quan trọng. Ortiz mở miệng nói những lời chào mừng thông thường

“Anh cứ quá khen” Cung Thủ trả lời

“Không phải vậy đâu” vị khách CIA cấp cao nói qua thông dịch Ortiz “Tất cả chúng tôi đều biết về kỹ năng và sự can đảm của anh và giữa những người lính với nhau, chúng tôi cảm thấy xấu hổ khi chỉ giúp đỡ được phần nhỏ trong phạm vi chính phủ cho phép”

“Chúng tôi muốn giành lại đất nước của mình” Cung Thủ trịnh trông “và với sự phù hộ của Allah, nó sẽ trở lại là lãnh thổ của chúng tôi. Các tín đồ hãy chung tay chống lại những kẻ không tin vào Chúa, nhưng nhiệm vụ này là của chúng tôi, không phải của các anh”

Ortiz nghĩ, anh ta không biết gì cả, không biết rằng mình đang bị lợi dụng

“Vậy” Cung Thủ tiếp tục nói “Tại sao các anh lại bay cả 1 vòng trái đất để đến đây tìm chiến binh vô danh tôi đây?”

“chúng tôi muốn nói chuyện với anh về anh sáng anh nhìn thấy trên bầu trời”

Nét mặt Cung Thủ thay đổi, tỏ rõ sự ngạc nhiên. Anh vốn nghĩ họ sẽ hỏi về chuyện tên lửa hoạt động thế nào

“Nó là một ánh sáng lạ, đúng vậy, giống như một ngôi sao băng, nhưng đi lên chứ không đi xuống”. Anh mô tả chi tiết những gì nhìn thấy, cho họ biết thời gian, địa điểm và hướng của anh sáng, cách nó cắt ngang bầu trời

“Anh có thấy nó bắn trúng thứ gì không? Anh có nhìn thấy cái gì nữa trên bầu trời không?”

“Bắn trúng thứ gì khong? Tôi không hiểu. Nó chỉ là một ánh sáng”

Một vị khách khác cất lời “tôi nghe nói anh là một giáo viên toán học. Anh có biết về laze không?”

Khuôn mặt anh lại thay đổi “Có, tôi có đọc về nói khi còn học đại học. Tôi…”anh nhấp một ngụm nước trái cây “tôi biết 1 ít về laze. Chúng phát ra một chùm ánh sáng, chủ yếu được sử dụng để đo khoảng cách. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây, chỉ đọc sách”

“Những gì anh đã nhìn thấy là một thử nghiệm vũ khí laze”

“Mục đích là gì?”

“Chúng tôi không biết. thử nghiệm anh nhìn thấy là một hệ thống laze dùng để phá hủy vệ tinh trên quỹ đạo. Đó có nghĩa là….”

“Tôi biết về vệ tinh. Một tia laze có thể sử dụng được vào mục đích này?”

“Đất nước chúng tôi cũng đang nghiên cứu dự án tương tự nhưng có vẻ như người Nga đang dẫn trước”

Cung Thủ ngạc nhiên khi nghe điều này. Không phải người Mỹ vốn dẫn đầu mọi thứ về kỹ thuật à? Chả phải tên lửa Stinger chính là bằng chứng đấy sao? Tại sao những người này bay hẳn 12000 dặm chỉ vì anh nhìn thấy một tia sáng trên bầu trời?

“Các anh sợ tia laze này?”

“Chúng tôi rất quan tâm” viên chỉ huy nói “Vài tài liệu anh tìm thấy và gửi cho chúng tôi về cơ sở này chúng tôi chưa từng có trước đây và vì vậy chúng tôi cảm thấy nợ anh vì điều đó”

“tôi giờ cũng quan tâm rồi đây. Các anh có tài liệu không?”

“Emilio?” viên chỉ huy ra hiệu cho Ortiz, anh đưa ra một bản đồ và một biểu đồ

“Cơ sở này đã được xây dựng từ năm 1982. Chúng tôi ngạc nhiên khi thấy người Nga xây dựng một cơ sở quan trọng như vậy gần biên giới Afghniastan”

“Năm 1983 họ vẫn đang nghĩ mình sẽ thắng” Cung Thủ tối tăm nhận xét. Ý nghĩ về chuyện mình sẽ thua khiến anh cảm thấy xúc phạm. Anh nhìn chằm chằm vào vị trí trên bản đồ, nó nằm trên đỉnh núi gần như được bao quanh bởi dòng sông Vakhsh đang chảy xiết. Anh hiểu ngay tại sao nó được xây dựng ở đó. Đập thủy điện ở Nurek chỉ cách đó vài km. Thực ra Cung Thủ biết nhiều chuyện hơn những gì anh đã biểu hiện. Anh biết tia laze là gì và biết một chút cách thức nó hoạt động. Anh biết ánh sáng đó nguy hiểm, nó có thể gây mù….

Nó có thể phá hủy một vệ tinh sao? Ở hàng trăm km trong không gian, cao hơn cả máy bay đang bay….vậy nó có thể làm gì những người trên mặt đất….có lẽ bọn chúng xây cơ sở này gần nước anh là có nguyên nhân khác…

“Vậy anh đã nhìn thấy ánh sáng đó? Anh có nghe chuyện vì nơi này không? Câu chuyện về ánh sáng trên bầu trời?”

Cung Thủ lắc đầu “Không, chỉ có một lần” Anh nhìn thấy nét mặt của những vị khách chuyển sang thất vọng

“Chà, cũng không sao. Tôi xin chuyển lời cảm ơn của chính phủ chúng tôi đến anh. Có 3 xe vũ khí đang đến để bàn giao cho nhóm của anh. Nếu anh cần thêm bất kỳ thứ gì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng”

Cung Thủ tỉnh táo gật đầu. Anh đã hy vọng được thưởng lớn vì bàn giao viên sỹ quan Liên Xô đó, nhưng rồi lại thất vọng vì cái chết của anh ta. Nhưng những người này không đến thăm anh vì chuyện đó, mà về những tài liệu và ánh sáng –cơ sở này quan trong đến mức cái chết của người Nga đó chỉ là tầm thường? Liệu người Mỹ có thực sự sợ nó?

Và nếu họ sợ nó thì anh nên cảm thấy thế nào?

“Không, Arthur, tôi không thích chuyện này” Tổng thống ngập ngừng nói. Thẩm phán Moore đang gây sức ép

“Thưa Tổng Thống, chúng ta nhận thức về những khó khăn chính trị của Narmonov. Hậu quả sự mất tích nhân viên tình báo của chúng ta sẽ không nghiêm trọng hơn hậu quả ông ta bị KGB bắt, có lẽ còn ít nghiêm trọng hơn. Sau cùng thì KGB cũng chưa chắc dám lớn tiếng nếu để ông ta vuột mất” vì DCI nói thẳng

“Nhưng rủi ro còn rất lớn” Jeffrey Pelt nói “Chúng ta có một cơ hội lịch sử với Narmonov. Ông ta thực sự muốn thiết lập sự thay đổi căn bản trong hệ thống của họ – trời ạ, chính người bên anh đã đưa ra đánh giá này”

Moore tự nghĩ chúng ta cũng từng có cơ hội này trước đó và thổi bay nó đi dưới thời Kennedy. Nhưng sau sự sụp đổ của Khrushchev và các phe phái trong Đảng mâu thuẫn với nhau suốt 2 thập kỷ, giờ thì có thêm một cơ hội khác. Các ông đang sợ sẽ không có cơ hội nào tốt như thế này nữa trong tương lai. Chà, ông tự công nhận, cũng là một cách nhìn nhận

“Jeff, vị trí của ông ấy không hề bị ảnh hưởng gì dù có người chúng tôi có trốn hay bị bắt giữ…”

“Nếu họ đang theo dõi ông ta, tại sao không bắt giữ luôn đi?” Pelt phản đối “Chuyện gì xảy ra nếu các anh chỉ là lo lắng thái quá?”

“Người đàn ông này đã làm việc cho chúng ta 30 năm- 30 năm đấy! Anh có biết những rủi ro mà ông ấy phải chịu khi làm cho chúng ta không? Anh có biết ông ta cung cấp những thông tin gì cho chúng ta không? Bất cứ khi nào chúng ta phớt lờ lời khuyên của ông ấy, anh có thấy ông ấy thất vọng thế nào không? Anh có tưởng tượng cuộc sống 30 năm lúc nào cũng cận kề cái chết nó thế nào không? Nếu chúng ta bỏ rơi ông ấy, vậy đất nước này sẽ là gì?” Giọng Moore vẫn trầm tĩnh nhưng rất có lý. Tổng thống là người dễ bị lay động bởi những nguyên tắc nền tảng

“Và nếu Narmonov bị lật đổ vì chuyện này?” Pelt hỏi “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu phe phái Alexandrov tiếp quản quyền lực và quay lại những ngày xưa cũ với những mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên, với những cuộc chạy đua vũ trang? Sao chúng ta có thể giải thích cho người dân Mỹ rằng chúng ta đã hy sinh cơ hội này để cứu mạng sống một người đàn ông?”

“Trước hết, họ sẽ không bao giờ biết trừ khi có ai đó tiết lộ thông tin ra” vị DCI lạnh lùng trả lời “Người Nga sẽ không bao giờ công bố chuyện này và anh biết điều đó. Thêm vào đó, sao chúng ta có thể giải thích chuyện vứt bỏ một người giống như vứt bỏ cái băng vệ sinh kotex đã sử dung thế?”

“Sẽ không ai biết chuyện này trừ khi có ai đó tiết lộ thông tin ra” Pelt cũng lạnh lùng trả miếng

Tổng Tổng suy tư. Bản năng đầu tiên của ông là tạm dừng chiến dịch giải cứu. Nhưng ông phải giải thích điều này thế nào? Ông nghĩ, cho dù họ đang hành động hay hủy bỏ chiến dịch thì cũng họ đang thảo luận về cách tốt nhất để ngăn chặn những điều gây bất lợi cho kẻ thù số một của Mỹ. Nhưng điểm này thậm chí không thể được đề cập trước công chúng. Nếu chúng ta công khai tuyên bố rằng người Nga là kẻ thù, các tờ báo lớn đưa lên trang bìa ngay và luôn. Liên Xô có hàng nghìn đầu đạn hạt nhân nhằm vào Mỹ. Chúng ta không thể chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của họ…

Ông nhớ lại hai cuộc gặp với người đàn ông đó, Andrey Ilych Narmonov, Tổng Bí Thư của Đảng Cộng Sản Liên Xô. Khuôn mặt trẻ hơn so với tuổi. Cuộc nói chuyện đầu tiên diễn ra rất thận trọng, hai bên chỉ kiểm tra lẫn nhau, tìm điểm yếu của nhau và điểm chung của cả hai bên, điểm lợi thế và khả năng thỏa hiệp. Mỗi người đều có một sứ mệnh, mỗi người có lẽ cũng đều mong muốn thay đổi một số thứ, Tổng thống nghĩ…

Nhưng đó có phải là điều tốt không? Điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta thực sự từ bỏ nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung, áp dụng cơ chế thị trường và trao cho thị trường một số tự do – chắc chắn không phải là nhiều tự do, nhưng cũng đủ để thay đổi hiện trạng. Một số người cảnh báo ông nên chú ý đến khả năng: Giả sử một quốc gia có ý chí chính trị của Liên Xô và sự hậu thuẫn kinh tế có thể sản xuất các sản phẩm quân sự và dân sự chất lượng cao, liệu điều này có khiến người dân Nga tin tưởng trở lại vào hệ thống của họ? Liệu nó có gợi lên ý thức về sứ mệnh mà họ từng có trong những năm 1930? Khi đó, kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt có thể nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Mặt khác, một số người nói với ông rằng một chút tự do không là gì cả – anh có thể hỏi Duvalier ở Haiti, Marcos ỏ Phillipine hay quốc vương Sha Mohammed Reza Pahlavi. Động lực của các sự kiện có thể giúp Liên Xô thoát khỏi kỷ nguyên đen tối và bước vào kỷ nguyên chính trị mới trong thế kỷ 20. Điều này có thể mất một thế hệ, có thể hai thế hệ. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó thực sự bắt đầu phát triển theo hướng tự do hóa? Có một bài học lịch sử khác: không có chiến tranh giữa các nền dân chủ tự do.

Tổng thống nghĩ, mình phải đưa ra vài lựa chọn. Mình có thể được nhớ tới như là một tên ngốc hiếu chiến, khơi mào lại cuộc Chiến Tranh Lạnh ở quy mô lớn khủng khiếp – hoặc trở thành một người như Pollyanna đã hy vọng tính khi của con báo sẽ thay đổi, nhưng rồi hóa ra chỉ thấy răng của nó còn mọc nhiều hơn, mạnh hơn và sắc hơn. Ông nhìn hai người đang đang tranh luận và tự nhủ, Chúa ơi, mình đang không nghĩ về khả năng thành công mà đang nghĩ đến hậu quả của thất bại (Pollyanna:nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của nhà văn Mỹ Eleanor H. Porter, sau này được dùng để chỉ những người lạc quan quá mức.)

Mấy tình huống kiểu này đã xảy ra trong lịch sử của Hoa Kỳ và Nga – không có chính quyền nào sau chiến tranh của chúng ta làm được những gì người dân mong đợi, phải không? Mình là Tổng Thống, mình nên biết điều gì là đúng. Đó là lý do người dân chọn mình. Đó là lý do họ trả lương cho mình, chúa ơi, nếu họ biết tất cả chúng ta đều là những người giả dối. Chúng ta đang không nói chuyện làm thế nào để thành công mà chỉ nói ai sẽ tiết lộ ra sự thất bại của chính sách. Ngay ở đây, trong phòng bầu dục này, chúng ta đang bàn thảo xem ai phải chịu trách nhiệm cho những thứ mà chúng ta còn chưa quyết định liệu có hành động hay không

“Những ai đã biết về chuyện này?”

Thẩm phán Moore giang tay nói “Tướng Greer, Bob Ritter, và tôi ở CIA. Một vài nhân viên hiện trường biết về chiến dịch dự kiến – chúng tôi đã gửi đi vài báo động cho các đầu mối – nhưng họ không biết các vấn đề chính trị liên quan và sẽ không bao giờ biết. Họ không cần phải biết. Ngoài ra, chỉ có ba người chúng tôi trong văn phòng biết toàn bộ bức tranh. Tổng cộng có 5 người bao gồm ngài và tiến sỹ Pelt”

“Và chúng ta đã nói chuyện về rò rỉ thông tin! Mẹ nó chứ!” Tổng thống chửi thề “Sao lại để vấn đề trở nên phức tạp thế này!”

Mọi người bắt đầu tỉnh táo lại. Không có gì lạnh lùng hơn lời chửi thề của tổng thống. Ông nhìn cố vấn tình báo Moore và cố vấn an ninh quốc gia Pelt. Moore kêu gọi bảo vệ mạng sống của một người, bởi vì người này đã trung thành với Hoa Kỳ bất chấp sự an toàn cá nhân, và đã có thành tích xuất sắc. Mặt khác, Pelt có một cái nhìn dài hạn và bình tĩnh về thực tế chính trị, và tin rằng một cơ hội lịch sử quan trọng hơn mạng sống của một người.

“Arthur, anh đang nói rằng nhân viên tình báo này – và tôi thậm chí không muốn biết tên ông ta – đã cung cấp cho chúng ta thông tin quan trọng trong suốt 30 năm và bao gồm cả dự án laze mà người Nga đang thực hiện; anh nói rằng ông ta có lẽ đang ở trong tình trạng nguy hiểm và giờ là lúc mạo hiểm để rút ông ta ra khỏi đó, rằng chúng ta có nghĩa vụ đạo đức phải làm vậy”

“Vâng, thưa tổng thống”

“Và anh, Jeff, anh nói rằng đây là thời điểm tồi, rằng nếu việc rò rỉ thông tin ở cấp cao nhất chính phủ của họ bị phơi bày thì có thể gây anh hưởng về mặt chính trị tới Narmonov, có thể khiến ông ta phải từ chức và thay thế bằng một chính phủ khác kém thân thiện hơn”

“Vâng, thưa tổng thống”

“Và người đàn ông này sẽ chết nếu chúng ta không giúp ông ta?”

“Chúng ta sẽ mất thông tin quan trọng” Moore nói “Điều này có thể không ảnh hưởng nhiều đến Narmonov, nhưng chúng ta đã quay lưng lại với một người đã trung thành với mình trong suốt 30 năm”

“Jeff, anh có thể chịu đựng được cảm giác này không?” Tổng thống hỏi viên cố vấn an ninh quốc gia

“Có, sir, tôi có thể chịu đừng được cảm giác đó. Tôi không thích nhưng có thể chấp nhận được. Chúng ta và Narmonov đã đạt được thỏa thuận về chiến lược vũ khí tầm trung và chugns ta có cơ hội để đạt được thỏa thuận về vũ khí chiến lược”

Giống như lại là thẩm phán. Ở đây mình đang có 2 luật sư tin hoàn toàn vào quan điểm của mình. Nếu họ ở vào vị trí của mình và phải đưa ra quyết định, liệu họ có bám sát nguyên tắc của mình không?

Nhưng họ đã không tranh cử Tổng Thống

Điệp viên này đã phục vụ cho Hoa Kỳ khi mình còn là một công tố viên nhỏ nhoi đi kết án mấy đứa con gái mại dâm trong tòa án đêm

Narmonov có thể là cơ hội tốt nhất chúng ta có được để đấu tranh cho hòa bình thế giới. Có trời mới biết chúng ta đã chờ đợi cơ hội này bao lâu rồi

Tổng thống đứng dậy và đi đến cửa sổ sau bàn làm việc của mình. Những cửa sổ này dày và bảo vệ ông khỏi các tay súng. Nhưng nó không thể bảo vệ ông khỏi các nhiệm vụ chính thức. Ông nhìn về phía Bãi cỏ phía Nam của Nhà Trắng, nhưng không tìm thấy câu trả lời, vì vậy ông quay lại

“Tôi không biết, Arthur. Anh có thể chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, nhưng tôi muốn anh hứa sẽ không làm bất cứ chuyện gì mà không được sự cho phép của tôi. Không thể phạm sai lầm, không đưa ra yêu cầu riêng, không hành động cho đến khi tôi đưa ra quyết định- vậy, tôi cần có thời gian cân nhắc chuyện này. Chúng ta có thời gian, phải không?”

“Vâng, sir, cũng phải cần vài ngay để sắp xếp các vị trí”

“Tôi sẽ cho anh biết khi có quyết định” ông bắt tay hai người và nhìn họ rời đi. Cuộc hẹn tiếp theo sẽ diễn ra trong năm phút nữa. Tổng thống sử dụng thời gian này để đi vào phòng tắm cạnh văn phòng. Ông không biết liệu việc vào đây rửa tay có mang ý nghĩa tượng trưng nào không? Hay ông chỉ đang kiếm cớ để soi gương? Người trong gương dường như đang nói: Anh nên là người biết tất cả các câu trả lời chết tiệt đó! Nhưng anh thậm chí không biết tại sao bạn đi vệ sinh! Nghĩ đến điều này, tổng thống mỉm cười. Nó thực sự thú vị, và ở một khía cạnh nào đó, ít người hiểu được nó.

20 phút sau, Ritter giận dữ “Vậy tôi cần phải nói cái quái gì với Foley bây giờ?”

“Bob, hãy chậm lại” Moore cảnh báo “Ông ấy đang cân nhắc. Chúng ta cũng không cần phải quyết gấp và nếu ép quá thì có thể nhận được câu trả lời là không”

“Xin lỗi, Arthur. Chỉ là…mẹ nó. Tôi đã cố đưa cậu ta đến đó và giờ chúng ta không thể đưa người của mình về”

“tôi chắc ông ấy sẽ không đưa ra quyết định cuối cùng cho đến khi tôi có cơ hội nói chuyện với ông ấy lần nữa. Tạm thời, cứ nói Foley tiếp tục nhiệm vụ. Và tôi muốn biết rõ tình trạng chính trị của Narmonov có ổn định không. Tôi có cảm giá Alexandrov có thể sắp bị đá- ông ta quá già để lên chức Tổng Bí Thư; Bộ Chính Trị sẽ không thay thế một người trẻ năng động với một lão già đâu; không thể sau cuộc diễu hành tử thần mà họ mới có vài năm trước. Ai sẽ là người tiếp theo?”

“Gerasimov” Ritter nói ngay “Có thể là hai người khác cũng đang cạnh tranh, nhưng tham vọng của ông ta lớn hơn. Người này tàn nhẫn, nhưng rất trơn tru. Cách tiếp cận những người bất đồng chính kiến ​​của ông ta đã giành được sự ủng hộ của các quan chức đảng. Và nếu ông ta muốn hành đồng thì phải hành động nhanh. Nếu hiệp ước vũ khí được thông qua thì uy tín của Narmonov sẽ tăng thêm rất nhiều và ảnh hưởng chính trị cũng sẽ theo đó tăng lên. Nếu Alexandrov không cẩn thận, ông ta có thể lỡ thuyền, và Narmonov sẽ ngồi vững trên ngai vàng nhiều năm nữa”

“Sẽ là ít nhất 5 năm để thay đổi tiếp” tướng Greer mở lời “ông ta sẽ không có 5 năm đâu. Chúng tôi thấy có những dấu hiệu cho thấy Alexandrov đang chuẩn bị cho quá trình rời khỏi Bộ Chính Trị, nếu đó không phải là tin đồn thì ông ta bắt buộc phải hành động

Thẩm phán Moore nhìn lên trần nhà “Nếu họ có thể đoán trước được thì sẽ dễ dàng đối phó với mấy tên khốn này hơn” Tất nhiên, chúng ta cũng có cách của riêng mình và họ không thể đoán được chúng ta

“Bình tĩnh đi Arthur” Greer nói “Nếu thế giới hợp lý thế thì cả ba chúng ta phải đi tìm việc khác mất rồi”