← Quay lại trang sách

Chương 14 THAY ĐỔI

Đối với tàu ngầm, vượt qua eo biển Kattegat là một thách thức, càng khó hơn khi phải thực hiện các hoạt động ẩn mình. Mực nước ở đó quá nông, không thể ngập. Ngay cả ban ngày, thì đường đi ở đó cũng rất phức tạp thì ban đêm còn tệ hơn và nếu không có hoa tiêu thì hầu như không di chuyển được. Nhưng vì Dallas bí mật vượt qua eo biển này nên không có yêu cầu hoa tiêu

Mancuso đi lại trên cầu, phía dưới khoang, viên trợ lý điều hướng đang điều khiển hướng kính tiềm vọng để báo cáo các vị trí điểm mốc khác nhau trong khi người điều hướng gần như nằm bò lên bản đồ để đánh dấu. Họ thậm chí không thể sử dụng radar giúp định vị nhưng kính viễn vọng có một bộ khuếch đại ánh sáng yếu dù không thể làm cho nhìn ban đêm như ban ngày nhưng ít nhất có thể khiến cho đêm tối không trăng sao trở thành ánh sáng nhờ nhờ lúc hoàng hôn. Thời tiết hôm nay như một món quà thiên nhiên với mây thấp và mưa tuyết khiến tầm nhìn hạn chế, rất khó có thể nhìn thấy viền đen của tầu ngầm lớp 688 này. Hải quân Đan Mạch biết chiếc tàu ngầm sắp đi qua eo biển và đã cử vài tàu nhỏ ra để xua đuổi những vị khách không mời -may mà không có ai – nhưng ngoài chuyện đó ra thì Dallas hoạt động hoàn toàn độc lập

“Có một con tàu ở mạn trái” sỹ quan giám sát nói to

“Tôi thấy rồi” Mancuso ngay lập tức trả lời. Nắm chiếc kính viễn vọng sáng lấp lánh như một khẩu súng lục, anh nhìn thấy một con tàu container cỡ trung bình. Đây có thể là một con tàu của khối Đông Âu. Trong vòng chưa đầy một phút, hướng đi và tốc độ của con tàu đã được đánh dấu – điểm gần nhất (CPA-Closest Point of Approach) là 700 thước. Viên thuyền trưởng vừa chửi vừa ra lệnh.

Dallas đã bật đèn – Người Đan Mạch khăng khăng yêu cầu điều này. Tín hiệu màu hổ phách xoay phía trên đèn cột buồm cho biết chắc chắn đó là một chiếc tàu ngầm. Ở phía đuôi, một thủy thủ đã tháo cờ Mỹ xuống và thay nó bằng một lá cờ Đan Mạch

“Mọi người đang nhìn đúng chất Scandinavia đấy” Mancuso mỉa mai (ý anh chàng là dân Đan Mạch có nguồn gốc cướp biển nên tàu của ảnh cũng đang đi làm cướp)

“Đúng thế đấy, thuyền trưởng” một sỹ quan khúc khích cười trong bóng tối. Cậu ta người da đen nên trông gần như tàng hình. “Người bạn của chúng ta chậm rãi có vẻ đổi hướng nhưng tôi nghĩ hắn không định thay đổi hướng đi đâu. Nhìn kìa…”

“Phải, tôi thấy rồi” Hai chiếc tàu của Đan Mạch đang phi đến đứng giữa con tàu container và Dallas. Mancuso thấy hành động này đã có tác dụng. Trong đêm đen tất cả mèo đều màu xám và một chiếc tàu ngầm đang đi trên mặt nước trông giống như….một chiếc tàu ngầm đi trên mặt nước, đường viền đen với vỏ của nó không thể bị nhận lầm

“Tôi nghĩ nó là tàu của Đan Mạch” viên trung úy nhận xét “Phải, tôi có nhìn thấy ống khói, của hãng tàu Maersk Line”

Tàu chở hàng và tàu ngầm đang tiếp cận nhau với tốc độ nửa hải lý / phút. Mancuso quay lại nhìn qua kính viễn vọng, không có hoạt động gì bất thường. Chà giờ đang là 3 giờ sáng. Đội lái tàu đang đi về phía trước một cách khó khăn. Mối quan tâm của họ đối với chiếc tàu ngầm này cũng giống như sự quan tâm của anh đối với con tàu chở hàng của họ — đừng có đâm tôi, đồ ngốc. Nó đang tiến nhanh một cách đáng ngạc nhiên và giờ anh mới nhìn thấy đèn hậu của nó. Mancuso bất chợt nhận ra bật đèn có lẽ là một ý kiến hay. Nếu họ đang tắt rồi giờ mới bật lên, có thể sẽ thu hút sự chú ý của người khác nhiều hơn

Một giờ sau họ tiến vào biển Baltic, Dallas lặn xuống vùng nước sâu nhất có thể rồi hướng về phía đông 0-6-5. Mancuso mời hoa tiêu vào cabin của mình và cả hai cùng ngồi nghiên cứu con đường tốt nhất để tiếp cận bờ biển Liên Xô và nơi an toàn nhất để ở lại. Khi họ đã chọn được địa điểm, Clark bước vào tham dự cuộc thảo luận và 3 người cùng nhau thảo luận phần cẩn mật nhất của nhiệm vụ (Anh chàng Clark này trong cuốn “Thảm họa hiện hữu” có nhiều cái hay lắm )

Vatutin vui vẻ nghĩ, nếu đây là một thế giới lý tưởng, họ có thể trình báo mối lo ngại với Bộ Trưởng Quốc Phòng và ông ta sẽ toàn lực phối hợp với KGB để điều tra. Nhưng đây lại không phải thế giới lý tưởng ấy. Bổ xung them mối xung đột về mặt thể chế giữa hai tổ chức, Yazov lại là người của phe Tổng Bí Thư và biết rõ quan điểm khác biệt giữa Gerasimov và Narmonov. Không. Bộ trưởng Quốc Phòng hoặc sẽ đảm nhận toàn bộ việc điều tra vụ án thông bộ phận an ninh của mình, hoặc sử dụng quyền lực chính trị của mình để đóng băng toàn bộ vụ án, tránh việc KGB lợi dụng việc có kẻ phản quốc làm trợ lý Bộ trưởng để làm ông mất uy tín và gây nguy hiểm cho Narmonov.

Nếu Narmonov sập, cơ hội tốt nhất của Bộ Trưởng Quốc Phòng là quay trở lại làm tham mưu trưởng của quân đội Liên Xô; nhưng nhiều khả năng là ông ta sẽ phải về hưu trong lặng lẽ sau khi ân nhân của mình từ chức. Ngay cả nếu Tổng Bí Thư có thể sống sót qua cuộc khủng hoảng này, Yazov cũng sẽ là con dê tế thần, như Sokolov gần đây. Vậy Yazov còn có lựa chọn nào?

Bộ Trưởng Quốc Phòng cũng là người có sứ mệnh của riêng mình. Theo khẩu hiệu “tái thiết” do Tổng Bí Thư đưa ra, Yazov hy vọng sử dụng sự hiểu biết của mình với các sỹ quan để biến đổi Quân Đội Liên Xô – với hy vọng, theo như người ta nói, rằng quân đội Liên Xô sẽ trở nên chuyên nghiệp hơn. Narmonov nói rằng ông muốn cứu nền kinh tế Liên Xô, nhưng theo như cách nói của Alexandrov, giáo chủ của chủ nghĩa Marx- Lenin, thì ông ta lại đang phá hủy sự trong sạch của Đảng. Yazov muốn tổ chức lại quân đội một cách căn bản. Vatutin nghĩ, điều này cũng sẽ khiến quân đội trung thành hơn với Narmonov.

Điều đó khiến Vatutin lo lắng. Trong lịch sử, Đảng đã từng sử dụng KGB để kiểm soát quân đội. Nhưng dù sao thì quân đội cũng có súng và nếu nó được đánh thức toàn bộ sức mạnh và cảm thấy sự kiểm soát của Đảng lỏng lẻo đi….thì điều này sẽ rất đau đớn. Điều khiến Vatutin đau đớn hơn nữa là một quân đội lại trung thành với Tổng Bí Thư hơn là với Đảng sẽ làm thay đổi mối quan hệ giữa KGB tới toàn xã hội Xô Viết nói chung. Nếu cứ phát triển như vậy thì không có gì hạn chế Tổng Bí Thư cả. Nếu có sự ủng hộ của quân đội, ông ta có thể phá tan KGB theo ý muốn và sử dụng nó để “tái cấu trúc” toàn bộ Đảng. Khi đó ông ấy sẽ trở thành một Stalin khác.

Sao mình lại bắt đầu nghĩ theo cách này chứ nhỉ? Vatutin tự hỏi. Mình là một sỹ quan phản gián, không phải là một nhà lý luận về Đảng. Suốt cả cuộc đời mình, đại tá Vatutin chưa bao giờ bị vướng vào bất kỳ Vấn Đề Lớn nào của quốc gia. Anh từng tin rằng cấp trên sẽ xử lý tốt các vấn đề ra quyết định lớn, và anh chỉ phải giải quyết chi tiết. Nhưng giờ thì không còn như thế nữa. Giờ anh đã nhận được sự tin tưởng của Chủ Tịch Gerasimov và là một trong những người trong liên minh của ông, mọi chuyện xảy ra thật dễ dàng! Thực ra, muốn làm tướng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều, trước hết mày phải được sự ưu ái của cấp trên, anh cười mỉa mai. Mày vẫn luôn được cấp trên ưu ái đấy thôi. Vậy, Klementi Vladimirovich, cuối cùng mày cũng đạt được điều ước. Vậy giờ hãy xem mày đang ở đâu nào!

Ở ngay giữa cuộc chơi tranh giành quyền lực giữa Giám đốc KGB và Tổng Bí Thư.

Anh tự nhủ, điều này khá thú vị đây. Anh biết sự thú vị sẽ giảm xuống nếu Gerasimov tính toán sai – nhưng điều nực cười ở đây là ngay cả khi giám đốc KGB có sập thì ảnh hưởng của quá trình tự do hóa do Narmonov khởi xướng cũng bảo vệ Vatutin, suy cho cùng thì cũng chỉ làm công việc được giao bởi cấp trên lệnh. Anh không nghĩ mình sẽ bị bỏ tù, chứ đừng nói bị bắn – đó là trong trường hợp vụ này. Chứ con đường thăng tiến của anh coi như đến hồi kết. Anh thấy mình sẽ bị giáng chức, xuống quản lý một văn phòng KGB địa phương ở Omsk hoặc đến nơi mà hầu hết không ai muốn đi, vĩnh viễn không bao giờ được quay trở lại trung tâm quyền lực Moscow

Anh cảm thấy điều đó cũng không quá tệ. Mặt khác, nếu Gerasimov thành công…có lẽ anh sẽ trở thành người đứng đầu Phòng Hai? Và điều đó lại càng không quá tệ luôn

Và mình thực sự tin rằng mình có thể thăng tiến sự nghiệp mà không cần “tham gia chính trị”? Nhưng đó không còn sự lựa chọn nữa. Nếu anh cố rút lui bây giờ, anh cũng thất sủng luôn. Vatutin biết rõ, giờ mình đang cưỡi trên lưng hổ. Chỉ có cách duy nhất là làm hết sức trong khả năng thôi

Vatutin ngừng suy nghĩ vẩn vơ và quay lại với đống báo cáo. Anh nghĩ, Đại tá Bondarenko thực sự trong sạch. Hồ sơ của ông đã được xem xét nhiều lần và không tìm thấy tài liệu nào cho thấy ông là một kẻ phản quốc hay một sĩ quan tầm thường. Vatutin nghĩ, Filitov chính là kẻ đó. Thoạt trông thì đây đúng là ý nghĩ điên rồ, anh hùng Liên Xô lại là một kẻ phản quốc

Nhưng làm thế quái nào để chứng minh được điều này? Làm thế nào chúng ta có thể tiến hành một cuộc điều tra thích hợp mà không cần sự hợp tác của Bộ trưởng Quốc phòng. Đây đúng là điều khó. Nếu cuộc điều tra của anh thất bại thì Gerasimov cũng sẽ không sử dụng lại anh để làm bàn đạp thăng chức cho mình; nhưng đồng thời cuộc điều tra này phải được tuân theo các hạn chế chính trị của chính ngài Chủ tịch KGB đề ra. Vatutin nhớ cái thời anh suýt không được thăng cấp lên thiếu tá và nhận ra mình thật bất hạnh mỗi khi ủy ban thăng cấp thay đổi quyết định

Lạ lùng là, anh không ngờ tất cả những vấn đề của mình là do xuất phát từ KGB có một vị Chủ tịch đầy tham vọng chính trị. Vatutin triệu tập các sỹ quan phụ trách dưới quyền. Trong vài phút họ đã tập hợp

“Có tiến triển gì bên phía Filitov không?” anh hỏi

“Những người giỏi nhất của ta vẫn theo ông ta” một sỹ quan cấp trung trả lời “Có 6 người giám sát cả ngày lẫn đêm. Chúng ta đang xoay tua để đảm bảo ông ta không nhìn thấy một khuôn mặt nào đó quá thường xuyên, đã thiết lập giám sát truyền hình liên tục xung quanh căn hộ và sáu người đến xem lại các đoạn băng ghi hình hàng đêm. Chúng tôi đã tăng cường giám sát các gián điệp đáng ngờ của Mỹ và Anh, đồng thời tăng cường giám sát các cơ quan ngoại giao của họ. Nhân lực có thể không đủ và bên kia có thể phát hiện nhưng điều này là không thể tránh khỏi. Vào lúc này, tôi chỉ có một tình huống mới cần báo cáo: Filitov thỉnh thoảng nói một vài cuộc nói chuyện trong lúc ngủ — nói chuyện với một người đàn ông tên là Romanov, hoặc cái tên đại loại thế. Những từ ngữ thật mơ hồ và khó hiểu nhưng tôi đang nhờ một nhà nghiên cứu về bệnh ngôn ngữ nghiên cứu những giấc mơ của ông ta và có thể biết được điều gì đó. Trong bất kỳ trường hợp nào, kể cả Filitov có đánh rắm chúng tôi cũng biết. Chỉ có điều là chúng ta không thể tiếp tục theo dõi liên tục và trực tiếp mà không tiếp xúc quá gần đối tượng. Mỗi ngày, chỉ cần ông ta rẽ vào một góc hoặc vào một cửa hàng là sẽ bị mất giám sát trong 10-15 giây, thời gian đủ dài để chuyển giao giấy tờ hoặc nhét đồ vào hộp thư chết. Tôi không thể làm gì hơn trừ khi khiến ông ta bị báo động”

Vatutin gật đầu. Ngay cả giám sát nghiêm ngặt nhất cũng có giới hạn nhất định

“Ồ, còn một điều kỳ lạ” viên thiếu tá nói “Mới biết được chuyện này ngày hôm qua. Cứ khoảng 1 tuần hoặc hơn, Filitov lại tự mình mang túi rác đến lò đốt. Đây là một thông lệ nên nhân viên phụ trách lò đốt quên kể với chúng tôi cho đến hôm qua. Cậu ta còn trẻ và tự mình đến báo cáo- sau vài giờ, trong bộ quần áo dân sự. Cậu bé thông minh. Hóa ra Filitov chịu trách nhiệm giám sát hệ thống lò đốt này nhiều năm trước. Tôi đã tự mình kiểm tra các phương án, không có gì đáng ngờ. Cơ sở vật chất hoàn toàn bình thường, giống như chúng ta đang có. Tất cả chỉ có vậy. Chỉ có điều bất bình thường ở đối tượng theo dõi là đến giờ ông ta vẫn chưa bị cho về hưu”

“Còn cuộc điều tra về Altunin thì sao?” Vatutin hỏi tiếp

Một sỹ quan khác mở sổ “Chúng ta không biết ông ở đâu trước khi bị giết. Có lẽ ông đã trốn ở đâu đó một mình, có lẽ được vài ngươì bạn bảo vệ mà chúng ta chưa biết. Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào giữa cái chết của ông và hành động của những người nước ngoài. Ngoại trừ một số giấy tờ, tài liệu giả mạo rất nghiệp dư, ông không mang theo bất cứ thứ gì phạm pháp hay tội phạm. Tuy nhiên, những giấy tờ giả mạo đó có thể hữu ích ở các nước cộng hòa xa xôi. Nếu ông bị giết bởi mấy tay CIA, thì lần này họ đã làm rất tốt. Không để lại dấu vết. Không có gì”

“Ý kiến của các anh?”

“Vụ Altunin là một ngõ cụt” thiếu tá trả lời “Có nửa tá đầu mối chúng ta phải kiểm tra, nhưng không có cái nào hứa hẹn đột phá cả “ ông dừng lại trong chốc lát “đồng chí…”

“Tiếp tục đi”

“tôi tin rằng đây là một sự tình cờ. Tôi nghĩ Altunin là một nạn nhân của một vụ giết người đơn giản, rằng ông đã chọn sai thời điểm, chọn sai toa tàu để trèo lên. Tôi chưa có bằng chúng nhưng tôi cảm thấy thế”

Vatutin xem xét chuyện này. Phải cần rất nhiều can đảm thì một sỹ quan PHòng Hai mới dám phát biểu rằng vụ ông phụ trách không phải là một vụ phản gián

“Sao cậu chắc chắn thế?”

“Đồng chí đại tá, chúng ta sẽ không bao giờ chắc chắn, nhưng nếu CIA giết người, sao họ không thủ tiêu cái xác – hoặc,nếu họ cố gắng sử dụng cái chết của hắn để bảo vệ tên gián điệp cao cấp, tại sao không để lại một số bằng chứng để hướng sang một vụ khác? Họ không để lại bất kỳ bằng chứng giả mạo nào, ngay cả khi hoàn toàn có thể”

“Phải, nếu là chúng ta thì sẽ làm điều đó. Lập luận tốt đấy. Nhưng vẫn đi kiểm tra các manh mối”

“Tất nhiên rồi, đồng chí đại tá. Tôi nghĩ sẽ mất khoảng 4 đến 6 ngày nữa”

“Còn gì nữa không?” Vatutin hỏi

Mọi người đều lắc đầu “Tốt lắm, vậy các đồng chí hãy quay về làm việc đi”

Mary Pat Foley nghĩ, cô sẽ thực hiện việc này ở trận đấu hockey. HỒNG Y sẽ đến đó, ông đã được báo động từ một cuộc gọi sai từ một bốt điện thoại trả trước. Cô để 3 cuộn phim trong túi, sẽ tự mình chuyển đồ cho ông, chỉ đơn giản một cái lắc tay. Con trai cô chơi trong đội hockey trung học, cùng với cháu trai Filitov và cô đến tham dự cổ vũ mọi trận đấu của con. Nếu cô không đi mới là bất thường và người Nga dễ tin vào những người có lịch trình đều đặn. Cô cũng đang bị theo dõi, cô biết chứ. Rõ ràng người Nga đang tăng cường các hoạt động giám sát, nhưng kẻ theo dõi cô rõ ràng là không thông minh cho lắm – hoặc ít nhất là họ luôn sử dụng chỉ một người theo dõi cô và Mary Pat biết rõ người nào ngay khi nhìn thấy khuôn mặt người đó lần thứ hai trong ngày

Mary Patricia Kaminskiy Foley là người gốc Mỹ phức tạp điển hình, dù nhiều thông tin không được ghi trên tài liệu hộ chiếu. Ông của cô từng là người trông coi chuồng ngựa của Gia tộc Romanov, đã từng dạy Thái Tử Aleksey cưỡi ngựa – đóng góp không hề nhỏ vì vị hoàng tử trẻ bị bệnh máu khó đông vên hầu hết các hoạt động cần phải rất cẩn thận. Đó là thành tựu đỉnh cao của một cuộc đời vốn không được đánh giá cao. Ông là một sỹ quan quân đội bất tài dù bạn bè trong triều phong ông đến quân hàm đại tá. Kết quả là trung đoàn dưới sự chỉ huy của ông bị tận diệt ở Rừng Tannenberg và bản thân ông bị quân Đức bắt làm tù nhân – nhưng ông vẫn sống sót qua 1920. Sau khi nghe tin vợ chết trong cuộc cách mạng sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Nhất, ông không bao giờ quay lại Nga nữa – ông luôn gọi nước mình là Nga – và trôi dạt sang Hoa Kỳ, nơi ông định cư ỏ ngoại ô New York, tái hôn sau khi có một công việc kinh doanh nho nhỏ. Ông sống cho đến khi ông chín mươi bảy tuổi, cùng người vợ thứ hai, kém ông hai mươi tuổi, còn chết trước ông và Mary Pat không bao giờ quên những câu chuyện dài ông kể. Sau khi vào đại học, cô học chuyên ngành lịch sử nên đương nhiên hiểu biết nhiều hơn. Cô đọc được rằng gia tốc Romanov đã vô phương cứu chữa đến vô vọng và triều đại của họ tham nhũng kinh hoàng. Nhưng cô cũng không bao giờ quên được câu chuyện ông luôn kể trong nước mắt về Aleksey, một người đàn ông trẻ tuổi dũng cảm và toàn bộ gia đình anh đã bị bọn Bolsheviks băm bắn chết như chó. Một câu chuyện ngắn, được ông kể đi kể lại hàng trăm lần, đã khiến quan điểm về Liên Xô trong Mary Pat đã ăn sâu bén rễ, không bao giờ thay đổi bất kể thời gian học hành hay chủ nghĩa hiện thực chính trị tác động.Tình cảm của cô dành cho chính phủ đang cai trị quê hương ông nội hoàn toàn bị đóng khung bởi vụ giết hại Nicholas II, hoàng hậu và 5 đứa con ông. Đôi khi nghĩ lại, cô tự nhủ lý trí chẳng mấy liên quan đến tình cảm con người

Làm việc ở Moscow, làm việc để chống lại một chính phủ như vậy là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời cô. Cô thích công việc này thậm chí còn hơn chồng, người cô đã gặp khi còn là sinh viên ở Columbia. Ed tham gia vào CIA vì cô đã quyết định tham gia vào tổ chức này từ rất lâu trước đó. Mary Pat biết chồng cô đang làm việc rất tốt với trực giác và kỹ năng quản lý tuyệt vời – nhưng anh thiếu niềm đang mê công việc như cô. Và anh cũng không có gen di truyền như cô nữa. Cô đã học tiếng Nga từ ông nội từ khi biết bò – thứ tiếng Nga tao nhã của tầng lớp thượng lưu hơn mà Liên Xô ngày nay đã hủy hoại- nhưng quan trọng hơn là cô có sự hiểu biết về người Nga vượt ra khỏi bất kỳ cuốn sách nào. Cô hiểu rõ nỗi buồn dân tộc trong tính cách Nga, tâm lý chỉ bộc lộ trái tim mình một cách riêng tư và chỉ mở rộng tâm hồn cho những người bạn thân nhất và bị phủ nhận bởi thái độ công khai của một người Moscow. Với tài năng này, Mary Pat đã tuyển dụng được 5 người có địa vị trong xã hội và chỉ một người trong số đó không có kết quả nổi bật thôi. Trong Bộ Phận Hiện Trường của CIA, cô thường được coi là một nữ siêu nhân, một danh hiệu mà cô cũng không quan tâm lắm. Dù sao thì Mary Pat cũng là mẹ của hai đứa con, bằng chứng là những vết rạn trên cơ thể. Cô tự mỉm cười trong gương. Bé con, cô đã làm được. Ông cô hẳn sẽ rất tự hào.

Và không thể tốt hơn là: Không ai nghi ngờ về thân phận thực sự của cô. Cuối cùng thì cô cũng thay xong quần áo. Phụ nữ Phương tây ở Moscow thường bị chú ý ăn mặc hơn nam giới. Cô luôn đặc biệt hơn. Hình ảnh cô thể hiện trước công chúng luôn được lên ý tưởng kỹ lưỡng và thực hiện tinh xảo. Có học thức nhưng không cao, xinh đẹp nhưng chỉ có ngoại hình, một người mẹ tốt nhưng ít nói, thể hiện cảm xúc phương tây của mình một cách nhanh chóng nhưng không làm cho mọi người cảm thấy cô quá nghiêm túc. Cô chạy xung quanh, thỉnh thoảng đến trường của con để dạy thay cho người khác, đôi khi tham gia vào vài hoạt động xã hội và giống như một vị khách du lịch thích đi lang thang, hoàn toàn phù hợp với hình tượng phụ nữ Mỹ loạn thần mà người Liên Xô vốn hình dung. Cô lại cười với chiếc gương: Làm sao mà lũ khốn này biết được sự thật!

Eddi đang đợi và mất kiên nhẫn. Cậu đang đứng trên tấm thảm nâu trong phòng khác, lấy gậy hockey chọc chọc. Ed bật TV. Anh hôn tạm biệt vợ và nói với Eddi hãy đánh vào mông đối thủ – Foley đã là một fan đội Rangers trước cả khi biết đọc

Khi vào thang máy, Mary Pat có chút buồn. Eddi cho nhiều người bạn thật sự ở đây, nhưng thật sai lầm nếu quá thân thiện với người Moscow. Bạn có thể quên mất họ chính là kẻ thù. Cô lo lắng Eddie sẽ giống như cô hồi ấy, nhận được kiểu giảng dạy giống như cô nhưng sai hướng. Chà, điều này cũng không phải quá khó giải quyết, cô tự nhủ. Ở nhà, cô nâng niu bức ảnh của Thái tử Czarevich Aleksey, được tặng cho người thầy ưa thích của ông ấy. Tất cả những gì cô phải làm là giải thích vì sao ông ấy chết

Lái xe đến sân vận động vẫn như thường lệ, với Eddie càng lúc càng phấn khích và căng thẳng khi đến gần sân vận động. Khả năng ghi bàn của cậu đứng thứ ba trong giải, chỉ kém người tấn công chính của đội khách đêm nay sáu điểm. Eddie muốn anh chàng tên Ivan đó thấy rằng ngay cả trong trò chơi của riêng Liên Xô, người Mỹ cũng có thể đánh bại họ.

Bãi đậu xe này không quá lớn, ô tô vào đó rất đông. Ở Liên Xô, khúc côn cầu trên băng phổ biến như tôn giáo sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ. Đây là trận chung kết quyết định vô địch và á quân và khá nhiều người đến xem. Đúng là dịp tốt cho Mary Pat. Ngay khi phanh xe, Eddie vừa đẩy cửa bước ra khỏi xe một cách nóng nảy, cầm lấy chiếc túi vải thô và sốt ruột chờ mẹ khóa xe. Cậu cố gắng đi chậm hết mức có thể để mẹ theo kịp. Cô vừa chuyển đến sân, cậu đã chạy vào phòng thay đồ của các cầu thủ.

Tất nhiên chỗ ngồi của cô đã được sắp xếp trước. Mặc dù người Nga không muốn quá gần gũi với người nước ngoài ở nơi công cộng, nhưng tình hình lại khác trong các trận đấu khúc côn cầu trên băng. Một số phụ huynh chào đón cô, và cô vẫy tay với họ, nụ cười hơi mở rộng chút thôi. Cô kiểm tra đồng hồ

“Tôi đã không xem trận thi đấu giải thiếu niên nào trong 2 năm rồi đấy” Yazov nói khi họ bước xuống xe

“Tôi cũng không xem nhiều, nhưng em dâu tôi nói đây là một trận quan trọng và thằng Misha nhỏ cần sự có mặt của tôi” Filitov mỉm cười “Họ nghĩ tôi có thể là người đem lại may mắn – có lẽ anh cũng vậy, đồng chí nguyên soái”

“Thật tốt khi mang lại chút khác biệt” Yazov châm chọc thừa nhận “Ngày mai tôi phải đến văn phòng chết tiệt đó. Khi còn nhỏ tôi cũng chơi khúc côn cầu đấy”

“tôi không biết điều đó, anh chơi tốt không?”

“tôi chơi phòng ngự và mấy đứa trẻ khác than thở tôi phòng ngự quá chặt chẽ” Viên bộ trưởng quốc phòng cười toe, rồi ra hiệu cho đám an ninh tiếp tục đi về phía trước

“Nơi tôi lớn lên không có sân chơi -và thành thực mà nói khi còn nhỏ tôi quá vụng về. Vào thời điểm đó, xe tăng là thứ hoàn hảo – anh có thể dùng nó phá hủy nhiều thứ” Misha cười lớn

“Vậy đội này chơi tốt không?”

“Tôi thích giải trugn học hơn giải người lớn” đại tá Filitov trả lời “nhiều năng lượng hơn. Tôi thích nhìn thấy bọn trẻ vui vẻ”

“Chắc chắn rồi”

Không còn nhiều chỗ trên khán đài- và ngoài ra thì những người hâm mộ hockey thực sự có muốn ngồi đâu? Đại tá Filitov và nguyên soái Yazov tìm được một chỗ tiện lợi gần vài cha mẹ học sinh. Những bộ quần áo hồng quân và cầu vai sáng bóng bảo đảm cho cả hai bọn họ một chỗ ngồi có tầm nhìn tốt và dễ thở. 4 nhân viên bảo vệ ngồi quanh, cố gắng không quan tâm đến trận đấu. Họ không quá lo lắng vì quyết định đến xem trận đấu là một quyết định bốc đồng phút chốc của đồng chí Bộ trưởng

Trận đấu diễn ra rất hấp dẫn ngay từ đầu. Trung vệ tuyến một của đội khách nhanh nhẹn như một con chồn, với kỹ năng chuyền bóng rất lão luyện và kỹ năng trượt băng điêu luyện. Trong phần lớn thời gian của trận đấu đầu tiên, đội chủ nhà – bao gồm cả cậu bé người Mỹ và cháu trai của Filitov – Họ đều bị dồn ép ở phần sân của mình, nhưng Misha là một cầu thủ phòng ngự phản công rất nhanh. Chàng trai người Mỹ đã chặn được một quả bóng và lao qua khu vực giữa sân để dứt điểm. Pha bóng đẹp mắt này đã giành được sự tán thưởng của cổ động viên hai bên. Người Nga dù thích gây tranh cãi như mọi nơi trên thế giới nhưng họ cũng luôn thấm nhuần tinh thần thể thao hào phóng. Hiệp 1 kết thúc với tỷ số 0-0.

“Tệ thật” Misha nhận xét khi mọi người tranh thủ đi vệ sinh

“Pha đột phá lừa bóng quá đẹp mắt, nhưng quả bóng đó cũng được cứu thua một cách đáng kinh ngạc” Yazov nói “Tôi muốn họ viết ra tên của đứa trẻ và gửi đến Quân khu Trung ương trong tương lai. Misha, cảm ơn anh đã mời tôi xem trận đấu này. Tôi đã quên những trận đấu ở trường cũng có thể rất thú vị”

“Anh đoán xem họ đang nói gì?” sỹ quan KGB hỏi. Anh và 2 người khác đang ở trên xà nhà, bị che khuất bởi ánh đèn chiếu vào sân đấu hockey (khúc côn cầu trên băng)

“Có lẽ họ chỉ là những người hâm mộ môn hockey” người đang ông đang cầm máy ảnh trả lời “Chết tiệt, có vẻ chúng ta đang bỏ lỡ trận đấu. Nhìn mấy tay an ninh kìa- bọn ngốc đó đều đang xem trận đấu. Nếu tôi muốn giết Yazov…”

“Tôi thấy đó cũng không phải là ý kiến quá tệ” viên sỹ quan giám sát thứ 3 nói “Chủ tịch của chúng ta…”

“Đó không phải điều chúng ta cần quan tâm” viên đội trưởng trong nhóm 3 người cắt đứt cuộc hội thoại

“Tiến lên nào, Eddieee!” Mary Pat gào lên khi hiệp hai bắt đầu. Con trai cô nhìn lên đầy ngạc nhiên. Cậu nghĩ mẹ luôn quá phấn khích với những trận đấu kiểu này

“Ai vậy? Misha đang ở cách đó 5m hỏi

“Ơ ngoài kia,cái cô gầy gầy- chúng ta đã gặp cô ấy, nhớ không?” Yazov nói

“Chà, cô ta cũng là một người hâm mộ” Filitov nói khi để ý đến pha tấn công của đội khách. Nào, đồng chí bộ trưởng, hành động đi…Điều ước của ông đã thành hiện thực

“Hãy đến đó chào cô ấy một tiếng đi” đám đông tách ra cho họ và Yazov tiến đến phía bên trái cô

“Bà Foley phải không?”

Cô quay lại, nở nụ cười thật tươi trước khi quay lại xem trận đấu “Xin chào, tướng…”

“Thực ra, cấp bậc của tôi là nguyên soái. Con trai cô là số 12?”

“Vâng, và ông có thấy cách thủ môn đã cướp bóng của nó thế nào chứ!”

“Đó là pha cứu thua tuyệt vời” Yazov nói

“Vậy hãy để câu ta lấy từ người khác!” Cô nói khi đội khách đang bắt đầu tấn công

“Có phải tất cả người Mỹ đều có kiểu hâm mộ giống cô không?” Misha hỏi

Cô quay sang và going cô giờ hơi chút ngạc nhiên “Nó tệ lắm sao? Cha mẹ nào chả hành động như thế…”

“Đúng là cha mẹ nào cũng thế nhỉ?” Yazov phá lên cười

“tôi gần như là mẹ của giải đấu nhỏ này đấy” Mary Pat công nhận, rồi cô phải giải thích câu này có nghĩa gì

“Chúng tôi đã dạy con bà đánh biên tốt là được rồi”

“Phải, có lẽ nó sẽ tham gia đội Olympic vài năm nữa” cô nửa đùa nửa thật, ranh mãnh cười. Yazov lại cười lớn, điều đó khiến cô ngạc nhiên. Yazov vốn được coi là thằng khốn nghiêm túc và khắt khe

“Người phụ nữ đó là ai?”

“Là người Mỹ. Chồng cô ta là tùy viên báo chí. Con trai cô ta đang chơi cho đội này. Chúng ta có hồ sơ cả hai người bọn họ. Không có gì đặc biệt”

“Được đấy. Tôi không nghĩ Yazov lịch sự với phụ nữ đâu”

“Anh có nghĩ là ông ta muốn tuyển dụng cô ta không?” viên sỹ quan cầm máy ảnh hỏi, vẫn không ngừng chụp

“Tôi không nghĩ thế”

Bất ngờ, trận đấu chuyển sang thế trận giằng co ở khu vực giữa sân. Những đứa trẻ rõ ràng là thiếu kỹ năng chuyền bóng chính xác của đội tuyển quốc gia Liên Xô và cả hai đội đều được huấn luyện không chơi thiên về thể lực. Ngay cả mặc đồ bảo hộ thì chúng vẫn là những đứa trẻ có xương đang phát triển, không cần lạm dụng. Mary Pat nghĩ rằng người Nga đã dạy cho người Mỹ một bài học về vấn đề này. Người Nga luôn coi trọng việc bảo vệ sự phát triển của trẻ. Dù cuộc sống của người lớn còn nhiều khó khăn nhưng họ cố gắng để lũ trẻ bớt khổ nhất có thể. Cuối cùng, vào hiệp 3, phòng thủ trở nên lỏng lẻo. Một cú sút vào khung thành đã bị chặn lại và quả bóng bật ra từ thủ môn. Tiền vệ cầm bóng và quay ngoặt lại, chạy đua đén khun thành ddooois diện, với Eddi đứng ở bên phải cách đó 20 feet. Tiền vệt vượt qua một hậu về trước khi chuyền và Eddi xoay người đến góc, nhưng không thể tung ra cú sút vào khung thành và bị một hậu vệ đang lao vào chặn đứng

“Đánh vào giữa ấy” mẹ cậu gào lên. Cậu không nghe thấy, và cũng không cần nghe. Tiền vệ đã ở sẵn vị trí, và Eddie ngay lập tức chuyền bóng cho cậu ta. Cậu tiền vệ trẻ này bắt bóng trên giày trượt, lùi lại một bước và sút nhanh – bóng đi qua chân thủ môn đối phương. Đèn phía sau khung thành bật sáng, kéo theo đó là tiếng hò reo của những đứa trẻ giơ cao gậy.

“Cú ghi bàn từ xa rất được” Yazov thốt lên, sau đó tiếp tục nói chuyện với giọng nghiêm túc ‘Cô có nhận ra con trai cô giờ đang dần trở thành bí mật quốc gia à chúng tôi kohong thể để cậu ra rời đất nước này không”

Đôi mắt của Mary Pat bất ngờ mở to cảnh báo, khiến Yazov tin rằng cô đúng là phụ nữ mất não phương Tây điển hình, dù có thể cô sẽ rất tuyệt ở trên giường. Ông ta tự nhủ, tệ quá, mình sẽ không bao giờ biết được phong vị đó

“Ông đang đùa à?” Cô bình tĩnh hỏi, khiến hai người lính già bật cười

“Đồng chí bộ trưởng chắc chắn đang đùa với cô” Misha nói

“Tôi đã nghĩ vậy mà” cô trả lời không thuyết phục cho lắm, rồi quay lại trò chơi “Được rồi, làm thêm bàn nữa nào”

Mọi người đều quay lại nhìn, hầu hết đều cảm thấy thú vị. Có người Mỹ xem trận đấu này đũng là khiến mọi người cười vui vẻ. Người Nga thấy tính cách năng động của người Mỹ rất thú vị

“Chà, nếu cô ta là gián điệp, tôi sẽ ăn sống chiếc máy ảnh này”

“Đồng chí, hãy nghĩ xem mình vừa nói gì” viên sỹ quan phụ trách thì thào. Sự thú vị trong giọng nói của anh chợt vụt biến mất. Viên sĩ quan tự nhủ, hãy nghĩ về những gì cậu ta vừa nói. Chồng cô ta, Edward Foley, biij báo chí Mỹ coi là thằng ngốc, không đủ trí tuệ để làm một phán viên, càng không đủ để trở thành phóng viên tờ New York Times. Vấn đề là, chức danh nhà báo là vỏ bọc mà mọi sỹ quan gián điệp thèm muốn, nhưng nó lại tự nhiên bị mọi nhân viên chính phủ ở mọi quốc gia trên thê giới này cảnh giác. Tự ông biết rất rõ điều này, với cái họ như của một tên ngốc, nhưng tên ngốc đó lại đang làm việc cho Bộ Ngoại giao “Cậu có chắc đủ phim không đấy?”

Eddie chỉ còn 40 giây để tận dụng cơ hội. Một hậu vệ tiến lên chặn cú đánh ghi điểm, bóng được chuyền lại giữa sân. Tiền vệ chuyển bóng sang cánh phải, thế trận thay đổi hẳn. Thủ môn của đội khách đang lùi về phía sau, nhưng trước khi cậu ta có mặt, Eddie đã bắt được bóng và dứt điểm nhanh qua trái của thủ môn đối phương. Bóng đi trúng cột dọc khung thành nhưng lại nằm ngay sát vạch vôi và lăn vào khung thành.

“Ghi bàn!” Mary Pat hét lên, bật dậy và nhảy lên như một cổ động viên. Cô ôm chầm lấy Yazov khiến đám lính an ninh xung quanh giật thót. Sự thích thú của vị Bộ Trưởng quốc phòng chợt biến mất khi nghĩ đến chuyện phải viết báo cáo về cuộc tiếp xúc với người nước ngoài vào ngày mai. Chà, may mà ông có Misha là nhân chứng rằng họ không nói bất kỳ điều gì không phù hợp. Cô cũng ôm lấy Filitov tiếp theo

“Tôi đã nói anh là anh sẽ mang lại may mắn mà!”

“Ôi chúa ơi, tất cả các cổ động viên hockey người Mỹ đều như thế này à?” Misha hỏi, tự giải tỏa tình thế khó xử. Tay cô mới chạm vào tay ông khoảng nửa giây, nhưng ba hộp phim đã nhét vào trong găng tay của ông. Ông cảm thấy chúng trượt trong lòng bàn tay, và không thể tin được với kỹ năng điêu luyện đó. Cô ấy có phải là một ảo thuật gia chuyên nghiệp?

“Sao người Nga lúc nào cũng lạnh lùng như vậy- sao các ông không vui vẻ một chút?”

“Có lẽ chúng tôi nên có nhiều người Mỹ xung quanh hơn “ Yazov thừa nhận. Chúa ơi, mình ước vợ mình cũng đầy sức sống như cô ta đây! “Cô có một đứa con trai rất được và nếu cậu ta chơi đối đầu với chúng tôi ở Olympic tôi sẽ tha thứ cho cậu ấy” Ông thưởng cho cô một nụ cười

“Cảm ơn vì ông đã nói thế” Tôi thực sự hy vọng con trai mình sẽ đả bại đội tuyển Liên Xô về Moskva. Nếu có gì cô không chịu đựng được chính là để bọn họ trở thành ân nhân “Eddi đã ghi hai bàn tối nay và cái câu chàng Ivan đó không ghi được bàn nào!”

“Các cô thực sự có tính cạnh tranh cao như vậy, ngay cả trò chơi của con trẻ à?” Yazov hỏi

Mary Pat cảm thấy không nói nên lời, não chưa kịp phản ứng đã buột miệng nói “Chỉ cho tôi người nào thua cuộc mà cảm thấy tốt xem nào và tôi sẽ cho ông thấy một người thua thực sự” Cô dừng lại vội sửa lời “Vince Lombardi, một huấn luyện viên Mỹ nổi tiếng đã nói câu đó. Xin lỗi, ông hẳn nghĩ rằng tôi không phải là người có học. Ông nói đúng, đây chỉ là một trận đấu của con trẻ” Cô mỉm cười vui vẻ. Kẻ thua cuộc ở ngay đây đấy!

“Cậu có nhìn thấy gì không?”

“Một người đàn bà ngớ ngẩn trở nên quá phấn khích” viên sỹ quan chụp ảnh trả lời

“Rửa phim nhanh nhất mất bao nhiêu thời gian?”

“Hai giờ”

“Đi nhanh đi” viên sỹ quan chỉ huy nói

“Anh có nhìn thấy gì không?” viên sỹ quan còn lại hỏi Sếp

“Không, tôi không nghĩ có gì đâu. Chúng ta đã quan sát cô ta gần hai giờ và cô ta hành động như mọi bậc cha mẹ Mỹ phấn khích thế nào trong trò chơi của bọn trẻ con, nhưng cũng chỉ thu hút sự chú ý của Bộ Trưởng Quốc Phòng và nghi phạm chính của tội phản quốc. Đồng chí, tôi nghĩ đó là đủ, cậu thấy sao?” Mà trận đấu cũng rất thú vị…

Hai giờ sau, hơn một nghìn bức ảnh đen trắng được đặt trên bàn của sĩ quan KGB. Thời gian được ghi bên dưới mỗi bức ảnh – những bức ảnh này được chụp bằng máy ảnh Nhật Bản, và trình độ kỹ thuật của nhiếp ảnh gia KGB không kém gì phóng viên thời sự. Anh đã chụp gần như liên tục vào thời điểm đó, và chỉ ngừng chụp khi máy ảnh cần thay phim. Ban đầu anh muốn sử dụng một chiếc máy quay phim, nhưng sỹ quan chụp ảnh khuyên không nên sử dụng nó, vì độ phân giải và độ nhạy của hình ảnh được chụp theo cách đó không tốt bằng ảnh chụp. Một chiếc máy ảnh chụp ảnh tĩnh vẫn là lựa chọn tốt nhất để chụp những chuyển động nhanh và tinh tế. Tất nhiên, không thể đọc môi như máy quay

Sĩ quan KGB đang sử dụng kính lúp để nhìn kỹ người mà ông quan tâm, mỗi bức ảnh nhìn vài giây. Khi Bà Foley quay mặt về phía máy ảnh, anh thường dừng lại thêm vài giây nữa. Anh nhìn chằm chằm vào quần áo và trang sức của cô một lúc, sau đó mới nhìn kỹ khuôn mặt cô. Nụ cười của cô ta tỏ rõ đó là một người não ngắn, như mấy kênh chương trình truyền hình ở Phương Tây và anh nhớ đã nghe thấy tiếng cô ta hét giữa đám đông. Tại sao người Mỹ lại cmn ầm ỹ như vậy?

Dù vậy, ăn mặc tốt lắm, anh phải đồng ý thế. Giống như hầu hết phụ nữ Mỹ ở Moscow, thực sự nổi bật như một con gà lôi trong chuồng- anh khịt mũi khinh thường. Chẳng phải đám người Mỹ tiêu nhiều hơn cho quần áo sao? Quần áo thì có liên quan gì đến một người như thế nào? Lúc nhìn qua ống nhòm, cô ta trông như một phụ nữ không đầu óc…nhưng những bức ảnh này lại không như thế- tại sao?

Là ở đôi mắt, anh phát hiện ra. So với nhưng gì anh nhìn chức tiếp, trong những bức ảnh này, mắt cô ta nhấp nháy một tia sáng khác thường. Tại sao lại thế?

Trong những bức ảnh này, mắt cô ta – anh nhớ là chúng màu xanh – luôn tập trung vào một thứ gì đó. Khuôn mặt cô có những đường nét mờ nhạt với gò má cao của người Slavơ. Ông biết Foley là họ có nguồn gốc Iceland và tưởng rằng cô cũng là người Ireland. Nước Mỹ là đất nước nhập cư và những người nhập cư đó lại vượt qua rằng buộc chủng tộc kết hôn với nhau, dù công thưc này không quen thuộc với người Nga. Anh nghĩ, chỉ cần thêm vài kg cân nặng, thay đổi kiểu tóc và quần áo thì cô ta sẽ giống bất kỳ khuôn mặt nào gặp trên phố…Cô ta giống như một người Moscow… không, giống như người Leningrad hơn….Anh nghĩ, khuôn mặt cô ta có vẻ kiêu ngạo đặc biệt của người dân thành phố đó. …Anh tự hỏi tổ tiên của cô ấy là ở đâu

Vợ chồng nhà Foley chưa bao giờ bị kiểm tra kỹ theo cách này. Hồ sơ cá nhân của hai người này tương đối mỏng. Họ gần như bị những người Phòng Hai lơ đi. Có gì đó nói với anh rằng đây là một sai lầm nhưng đó chỉ là cảm giác mơ hồ. Anh nhìn tiếp tập ảnh cuối cùng, kiểm tra đồng hồ. Mẹ nó, đã 3 giờ sáng rồi. Anh càu nhàu và đi rót tiếp tách trà khác

Chà, đó phải là khi bàn thắng thứ hai được ghi. Cô nhảy lên như một con linh dương. Đôi chân này thật đẹp, đây là lần đầu tiên anh để ý đến. Khi họ đang trốn trên xà nhà, đồng nghiệp của anh từng nói rằng cô ta có lẽ rất hấp dẫn trên giường. Nhìn thêm vài tấm hình nữa, đã đến lúc trò chơi kết thúc … Đúng vậy, cô ấy đang ôm Yazov, tên cặn bã già nua này! Sau đó, cô ta ôm lấy Đại tá Filitov

Đột nhiên anh dừng lại. Bức ảnh đã bắt được cái gì đó mà anh không nhìn thấy khi ở hiện trường. Trong khi ôm Filitov, mắt cô nhìn vào môt trong 4 lính an ninh, người duy nhất không theo dõi trận đấu. Tay cô ta, tay trái của cô ta không hề vòng qua Filitov, hưng rất gần với cánh tay phải đang rũ xuống của anh ấy, thật đáng tiếc khi bức ảnh không chụp được cận cảnh. Anh lật giở những bức ảnh vừa xem. Trước khi ôm chầm lấy hai người, cô cho tay vào túi áo khoác. Khi ôm Bộ trưởng Quốc phòng, bàn tay được nắm thành hình nắm tay. Nhưng sau khi ôm Filitov, nó mở ra, nhưng mắt cô vẫn dán chặt vào người bảo vệ. Nụ cười trên khuôn mặt cô mang màu sắc đặc trưng của Nga – nhưng trong bức ảnh tiếp theo, cô lại trở lại với vẻ lo lắng như thường. Giờ gì anh chắc chắn rồi

“Con chó cái này” anh thì thầm

Nhà Foleys đã ở đây bao lâu rồi? bộ não của anh đã quá mệt mỏi nên không thể nhớ ra. Ít nhất là trên 2 năm – và chúng ta không biết, thậm chí còn chẳng nghi ngờ…liệu có phải chỉ có mình cô ta không? Đó là một ý nghĩ – nếu cô ta là điệp viên và chồng cô ta không phải thì sao? Anh phủ định ngay ý nghĩ này. Ý nghĩ này là đúng, nhưng cũng không đúng. Anh vồ lấy điện thoại và quay số nhà Vatutin

“Tôi nghe đây” ngay khi chuông vừa reo đã có giọng trả lời

“tôi tìm thấy một thứ quan trọng” viên sỹ quan đơn giản đáp

“Đưa xe đến đón tôi”

Vatutin có mặt sau 25 phút, vẫn chưa cạo râu và trông thật rách nát. Viên thiếu tá chỉ lấy ra những bức ảnh quan trọng

“Chúng ta chưa bao giờ nghi ngờ cô ta” anh nói khi viên đại tá xem những bức ảnh bằng kính lúp

“Ngụy trang được đấy” Vatutin cộc căn nói Anh vừa ngủ được 1 giờ thì điện thoại reo. Anh vẫn đang phải học cách ngủ mà không uống rượu – đúng hơn là đang cố gắng thích nghi. Viên đại tá ngước nhìn lên

“Cậu có tin chuyện này không? Ngay trước mặt Bộ Trưởng Quốc Phòng và 4 sỹ quan an ninh! Người phụ nữ này gan to thật! Ai theo dõi cô ta?”

Viên thiếu tá đưa tập hồ sơ, Vatutin lập đến trang cần tìm kiếm

“Thằng già ngu này! Có cho ông ta theo dõi một đứa trẻ đên trường thì cũng bị bắt với tội biên thái thôi. Nhìn này -trung úy trong suốt 23 năm!”

“Đồng chí đại tá, có đến 700 người Mỹ trong đại sứ quán” viên thiếu tá nói “Chúng ta cũng chỉ có từng đó sỹ quan thực sự giỏi…”

“Và tất cả được điều đi theo dõi sai người” Vatutin bước đến cửa sổ “không thể để thế này được nữa. Theo dõi chặt cả chồng cô ta” anh nói thêm

“Tôi cũng đề nghị như vậy, đồng chí đại tá nó…” ông thêm nào “Có vẻ như cả hai đều làm việc cho CIA”

“Cô ấy đã đưa cho ông ta một thứ gì đó!”

“Có lẽ là một bức thư, hoặc có thể là một thứ gì đó” Vatutin ngồi xuống và dụi mắt “Làm tốt lắm, thiếu tá”

Tại biên giới Pakistan – Afghanistan, mặt trời đã ló rạng.Cung Thủ đang chuẩn bị quay lại chiên trường. Người của anh đã cất đi những vũ khí mới nhận được trong khi lãnh đạo – Cung Thủ tự nhủ giờ là một thời kỳ mới – xem xét lại kế hoạch trong vài tuần sắp tới. Ortiz đã cho anh rất nhiều thứ, bao gồm cả một bộ bản đồ chiến thuật hoàn chỉnh. Những bản đồ này dựa trên các bức ảnh vệ tinh và đánh dấu tình trạng mới nhất về các vị trí và khu vực của Liên Xô có các hoạt động tuần tra thường xuyên. Giờ đây, anh cũng có một máy thu thanh sóng dài mà anh ấy có thể sử dụng để nghe dự báo thời tiết — kể cả khu vực Liên Xô quản lý. Họ phải đợi cho đến khi màn đêm buông xuống mới có thể rời đi.

Anh nhìn xung quanh. Một số thành viên trong nhóm đã chuyển người nhà đến vùng an toàn này. Trại tị nạn đông đúc và ồn ào, nhưng còn may mắn hơn nhiều so với những ngôi làng và thị trấn bị bom của người Nga san phẳng. Cung Thủ thấy, có rát nhiều trẻ em và trẻ em thì luôn hạnh phúc ở bất cứ nơi nào có cha mẹ, thức ăn và bạn bè. Mấy cậu bé đã bắt đầu chơi với súng đồ chơi – vào những đứa lớn hơn thì chơi hẳn với súng thật. Hắn có chút đang tiếc mỗi khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng nghĩ đến sự mất mát của Mudjaheddin thì niềm đáng tiếc này lại giảm đi vài phần. Tổn thất nhân sự trong nhóm du kích cần phải được bổ sung, và những thành viên nhỏ tuổi nhất thường là những người dũng cảm nhất. Nếu sự tự do đòi hỏi họ phải dâng hiến mạng sống – chà, cái chết của họ đã dâng hiến cho một lý do thiêng liêng và Allah luôn đối xử tốt với những ai dâng hiến cho Ngài. Thế giới này là một bể khổ, nhưng ít nhất ở đây người ta có thể được giải trí và nghỉ ngơi một chút. Anh quan sát một tay súng đang giúp con trai đi những bước đầu tiên. Đứa bé vẫn chưa thể tự mình bước đi, nhưng cứ mỗi bước nó lại ngẩng đầu lên cười tươi với khuôn mặt râu quai nón của người cha – ông mới chỉ được gặp con mình 2 lần- giờ thì đứa trẻ đang được dạy đi một con đường rất khác…

Cung Thủ quay lại với công việc của mình. Anh không còn có thể làm người bắn tên lửa đợc nữa, nhưng anh đã đào tạo Abdul rất tốt. Giờ thì Cung Thủ sẽ lãnh đạo người của mình. Đây là những gì anh xứng đáng nhận được và càng tốt hơn nữa là lính dưới quyền nghĩ anh đem lại may mắn. Đây đúng là liều thuốc tinh thần tốt. Dù chưa từng đọc một cuốn sách quân sự nào trong đời, Cung Thủ vẫn cảm thấy mình hiểu thật sự những bài học đó

Chuyện xảy ra rất đột ngột, không hề có báo động. Cung Thủ quay đầu lại khi nghe thấy tiếng nổ của pháo, rồi anh nhìn thấy thân máy bay hình phi tiêu của con Fencers, chỉ bay cao 100m. Trước khi anh có thể với tay lấy khẩu súng trường, anh đã thấy quả bom rơi từ giá máy phóng. Những thứ đen tối đó lảo đảo rơi xuống, sau đó cánh vây mở ra và đầu đạn từ từ hướng xuống. Chỉ sau đó, tiếng động cơ của tiêm kích-ném bom Su-24 mới vang lên. Anh quay lại và nhìn chằm chằm vào những chiếc máy bay trong khi khẩu súng trường vẫn đeo trên vai, nhưng chúng quá nhanh. Bây giờ không có lựa chọn nào khác ngoài việc nằm xuống. Mọi thứ dường như chậm chạp một cách lạ thường. Anh cảm thấy mình gần như đang treo lơ lửng trên không và đã lâu chưa rơi xuống đất. Lưng anh quay về phía quả bom, nhưng trong thâm tâm biết rất rõ: những quả bom này đang ở đó, đang rơi xuống. Ông nhìn lên chỉ để thấy mọi người đang hoảng loạn chạy trốn, người lính đang cố gắng dùng cơ thể mình che chở cho đứa con vừa sinh. Cung Thủ nhìn lên và bị sốc khi thấy một quả bom dường như đang rơi xuống ông. Trên bầu trời trong sáng, quả bom giống như một vòng tròn đen. Trước khi anh có thời gian để gọi Allah, quả bom đã hét lên từ trên đầu, sau đó là sự rung chuyển dữ dội của trái đất.

Tiếng nổ chói tai khiến choáng váng. Anh loạng choạng đứng dậy. Điều lạ là anh có thể nhìn và cảm nhận âm thanh, nhưng anh hoàn toàn không nghe thấy nó. Trong khi tìm kiếm chiếc máy bay tiếp theo, anh mở chốt an toàn của khẩu súng trường theo bản năng. Đây rồi! Anh nâng khẩu súng trường lên nhắm bắn, nhưng vô dụng. Con máy bay Fencer tiếp theo đã thả một quả bom cách đó một trăm mét, và sau đó nó bay đi trong một làn khói đen kéo dài. Không còn con máy bay nào nữa

Thính giác của anh đang dần hồi phục và anh nghe thấy những tiếng ồn vô nghĩa xa xăm như trong mơ. Nhưng đây không phải là mơ. Nơi vừa rồi là lính của anh và con trai giờ chỉ còn là một hố sâu dưới đất. Không còn dấu vết gì của người chiến binh chiến đấu cho tự do và con trai mình, và dù nghĩ rằng cả hai giờ đang được đứng trình diện trước mặt Allah, anh vẫn không kìm nén được sự bàng hoàng và phẫn nộ trong lòng. Anh nhớ mình đã tỏ lòng thương tiếng với tên người Nga đó, cảm thấy tiếc thương cho cái chết của hắn. Giờ thì không bao giờ nữa. Anh sẽ không bao giờ thương tiếc cho một kẻ vô đạo nào nữa. Các ngón tay nắm khẩu súng trường trở nên trắng bệch

Quá muộn, một chiếc may bay F-16 của Pakistan bay vút qua bầu trời nhưng bọn Nga đã vượt qua biên giới, chỉ chậm 1 phút, chiếc F-16 bay vòng quanh trại 2 lần trước khi quay trở lại căn cứ

“Anh ổn chứ?” đó là Ortiz. Khuôn mặt anh cũng đang bị chạy máu do bị thứ gì đó cắt phải và giọng anh ở nơi xa xăm

Không có câu trả lời. Cung Thủ chỉ nắm khẩu súng trường khi quan sát một phụ nữ vừa trở thành góa phụ đang gào khóc vì người thân. Cả hai người bắt đầu tìm kiếm những người bị thương để cứu chữa. May mắn thay, khu bệnh xá trong trại tị nan vẫn còn nguyên vẹn Cung Thủ và viên sỹ quan CIA mang 6 người tới đó để một viên bác sỹ người Pháp xem xét và điều trị. Các bác sĩ đã quá quen với kiểu này, ông không ngừng chửi rủa trong miệng, và tay ông đã bê bết máu.

Chuyến quay lại tiếp theo họ tìm thấy Abdul. Chàng trai trẻ vẫn đang cầm trên tay bệ phóng tên lửa Stinger, vừa khóc vừa thừa nhận rằng cậu đã ngủ thiếp đi. Cung Thủ vỗ vai cậu và nói rằng đây không phải lỗi của cậu. Vốn có sẵn một thỏa thuận giữa Liên Xô và Pakistan về việc cấm các cuộc tấn công xuyên biên giới. Nhưng các thỏa thuận rốt cuộc chũng chỉ là mấy tờ giấy. Một nhóm ký giả truyền hình pháp đến hiên trường và Ortiz vội vàng dẫn Cung Thủ đến nơi không ai khác có thể nhìn thấy

“Sáu” Cung Thủ nói, Anh không đề cập đến thương vong của những người không tham chiến

“Bọn chúng thật hèn nhát khi làm điều này, bạn của tôi” Ortiz trả lời

“Tấn công một nơi có phụ nữ và trẻ em sẽ không bao giờ được Allah tha thứ”

“Có tổn thất vũ khí nào không?”

Tất nhiên trong mắt người Nga, đây chỉ là một trại của bọn du kích, nhưng Ortiz không buồn quan tâm đến quan điểm của họ. Anh đã ở đây quá lâu để nhìn nhận đánh giá việc này khách quan

“Chỉ có vài khẩu súng trường. Phần còn lại đã được chuyển ra khỏi trại”

Ortiz không nói thêm gì nữa. Anh không còn chỉ là quan sát viên. Liệu Mỹ có thực sự giúp người Afghanistan lấy lại đất đai của mình hay đơn giản chỉ là khuyến hích họ giết càng nhiều người Nga càng tốt và sau đó bị xóa sổ?

Anh tự hỏi, chính sách đúng là gì? Anh phải tự công nhận rằng mình cũng không biết

Anh cũng không biết rằng Cung Thủ đã đưa ra quyết định của riêng mình. Khuôn mặt già dặn không xứng với tuổi đang quay về phía tây, rồi hướng bắc và thầm nhủ rằng kể từ khi cuộc tấn công của kẻ thù đã vượt qua biên giới, thì ý chí của Allah cũng thế.