Chương 15 CỰC ĐIỂM
“Tất cả những gì chúng ta cần làm bây giờ là đặt bẫy” Vatutin nói với vị giám đốc KGB, khuôn mặt không biểu cảm khi đặt những bằng chứng lên bàn của Gerasimov
“Làm tốt lắm, đại tá!” Vị giám đốc KGB cho phép mình nở nụ cười với cấp dưới. Vatutin thấy ông ta có gì đó còn vui hơn việc kết thúc được một vụ khó khăn và nhạy cảm “Bước tiếp theo của cậu là gì?”
“Do tính chất bất thường của vụ này, tôi đề nghị chúng ta cần cố gắng bắt quả tang ông ta ngay thời điểm ông ta chuyển giao thông tinh. Có vẻ như CIA đang biết chuyện chúng ta đang phá vỡ đường dây chuyển tin giữa Filitov với họ. Thế nên họ đã tiến hành một bước đi bất thường là sử dụng một trong số các sỹ quan của chính mình để chuyển thông tin- và để không mắc sai lầm. Điều đó cho thấy họ đang tuyệt vọng dù kỹ năng chuyển tin hoàn hảo. Tôi cũng sẽ lật mặt vợ chồng nhà Foleys cùng lúc. Họ hẳn rất tự hào khi đã qua mặt chúng ta trong thời gian dài như thế. Việc bắt quả tang trong lúc hành động sẽ phá hủy toàn bộn niềm tự hào đó và thổi bay tâm lý kiêu ngạo của đám con hoang CIA đó”
“Đồng ý” Gerasimov gật đầu “Đây là vụ án do cậu chỉ đạo, đại tá. Hãy làm tất cả những gì cậu muốn” Cả hai đều hiểu điều này có nghĩa là nó chỉ kéo dài thêm chưa đến 1 tuần nữa
“Cảm ơn, đông chí chủ tịch” Vatutin quay trở lại phòng làm việc, triệu tập các sỹ quan dưới quyền để giao nhiệm vụ
Chiếc microphone rất nhạy cảm, giống như hầu hết những người đang ngủ khác, Filitov liên tục trở mình, trừ khi ngủ mơ và cuộn băng ghi âm liên tục phát ra tiếng sột soạt của vải lanh và tiếng thì thầm khó hiểu. Cuối cùng thì một âm thanh mới bắt đầu xuất hiện và người đàn ông vớ lấy chiếc tai nghe, ra hiệu cho đồng chí bên cạnh. Nó nghe giống như âm thanh của gió, điều này có nghĩa rằng đối tượng đang tung chăn ra khỏi giường
Tiếp theo là tiếng họ. Hồ sơ y tế cho biết lão già có vấn đề về phổi. Ông ta đặc biệt không chịu được lạnh và nhiễm trùng đường hô hấp. Rõ ràng ông ta ra khỏi giường với thứ gì đó. Tiếp theo là tiếng xì mũi và hai người KGB nhìn nhau mỉm cười. Âm thanh giống như tiếng còi xe lửa
“Bắt được lão rồi” người cầm máy ảnh nói “đang đi về phía phòng tắm” một loạt âm thanh tiếp theo có thể đoán trước được. hai ống kính camera có độ phân giải cao được lắp trên hai cánh cửa sổ căn hộ. Mặc dù ánh sáng lúc bình minh còn yếu, họ vẫn có thể nhìn rõ qua một số thiết bị đặc biệt
“Anh biết đấy, cài đặt mấy thứ này lên một người là đủ rồi” một kỹ thuật viên nói “Nếu anh cho một ai đó xem đoạn băng ghi hình một số hoạt động của người ta khi vừa thức dậy vào buổi sáng, ông sẽ đơn giản chết vì xấu hổ”
“Lão này sẽ chết vì nguyên nhân khác” viên sỹ quan phụ trách lạnh lùng nói. Mấy cuộc điều tra kiểu này có một vấn đề: Khi bắt đầu xác định giám sát gần mục tiêu, anh phải liên tục tự nhắc nhở mình rằng bọn phản bội đang ghét và đáng chết thế nào. Viên thiếu tá tự hỏi: Ông ta đã làm gì sai? Ông ấy là người với thành tích chiến tranh xuất sắc. Anh không biết liệu họ sẽ xử lý vụ này thế nào. Một phiên tòa công khai sao? Họ có dám đưa ra xét xử một anh hùng chiến tranh nổi tiếng như vậy không? Rồi anh lại tự nhủ, đó là vấn đề chính trị mất rồi.
Có tiếng đóng, mở cửa, cho thấy Fillitov nhận được báo cáo hàng ngày của bên Sao Đỏ gửi cho Bộ Trưởng Quốc Phòng. Họ nghe thấy tiếng máy pha cà phê chạy và nhìn nhau – kẻ phản quốc chó chết này được uống cà phê hảo hạng mỗi sáng!
Lúc này ông đã lọt vào tầm mắt của họ, ngồi bên chiếc bàn nhỏ và đọc báo. Họ phát hiện rằng ông ta thích ghi chép, thỉnh thoảng sẽ viết lên một cuốn sổ nhỏ hoặc đánh dấu trên tờ báo. Khi cà phê sẵn sàng, ông đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy sữa. Trước khi rót vào cà phê, ông còn ngửi ngửi xem nó đã bị hỏng chưa. Ông phết một lớp bơ dày lên bánh mỳ màu nâu, đây là bữa sáng quen thuộc của ông
“Vẫn ăn như một người lính” viên sỹ quan chụp ảnh nói
“Đã từng là một người lính tốt” một sỹ quan khác nhận xét
“Ông già ngu ngốc, sao có thể làm chuyện thế này chứ?”
Bữa sáng nhanh chóng được hoàn thành, và họ quan sát thấy Filitov bước vào phòng tắm để rửa mặt và cạo râu, sau đó quay ra ngoài để mặc quần áo. Trên màn hình TV hiện lên hình ảnh ông lấy bàn chải ra đánh đôi ủng. Họ biết rằng ông luôn đi ủng, điều bất thường ở các sỹ quan bên Bộ Quốc Phòng, nhưng việc có 3 ngôi sao vàng trên bộ quân phục cũng không tìm thấy mấy ai có. Ông đứng trước gương và kiểm tra bản thân mình một lần nữa. Sau đó cất tờ báo vào cặp và bước ra ngoài. Điều cuối cùng họ nghe thấy là tiếng chìa khóa cho vào lỗ khóa. Viên thiếu tá nhấc máy
“Mục tiêu đang di chuyển. Không có gì bất thường sáng nay. Đội theo dõi vào vị trí”
“tốt lắm” Vatutin trả lời và gác máy
Một trong những sỹ quan chụp ảnh đã điều chỉnh ống kính ghi cảnh Filitov vội vàng bước ra khỏi tòa nhà. Ông nhận lời chào từ viên tài xế và bước vào xe, rồi biến mất trên đường phố. Một buổi sáng hoàn toàn không có gì đáng nhớ, tất cả họ đều đồng ý như thế. Họ có chỉ có thể cố gắng mà kiên nhẫn hơn
Những ngọn núi ở phía tây được bao quanh bởi mây và sương mù, trời đang mưa phùn. Cung Thủ vẫn chưa rời đi, anh còn phải cùng cầu nguyện để xoa dịu những người bị nạn. Ortiz được một trong những bác sỹ người Pháp điều trị vết thương trên mặt trong khi bạn mình đang lục tung giấy tờ của viên sỹ quan CIA
Cung Thủ cảm thấy hơi tội lỗi nhưng rồi anh tự an ủi rằng anh chỉ đang tìm kiếm các bản ghi chép chính mình cung cấp mà thôi. Ortiz là người thích ghi chép và Cung Thủ biết ông cũng là người mê bản đồ. Chiếc bản đồ mà Cung Thủ muốn tìm nằm đúng nơi anh nghĩ, kẹp cùng với một số biểu đồ. Anh nhanh chóng copy lại bằng tay, nhanh chóng và chính xác, rồi đặt mọi thứ trở lại như cũ.
“Hai người các cậu đúng là cứng nhắc” Bea Taussig cười lớn
“Thật ngại quá khi không giống như cô tưởng tượng” Al trả lời, mỉm cười che dấu sự chán ghét của anh với vị khách. Anh không bao giờ hiểu sao Candi lại thích cái đồ….bất kể cô ta là cái quái quỷ gì. Gregory không biết sao mà cô ta khiến anh phải going lên hồi chuông báo động trong đầu. Không phải vì cô ta không thích anh- Al hoàn toàn không coi trọng cmn chuyện cô ta nghĩ gì. Gia đình anh và vị hôn thê yêu anh và tất cả các đồng nghiệp đều tôn trọng anh, vậy là đủ. Nếu ai đó nghĩ anh không hợp là một sỹ quan quân đội thì kệ mẹ họ, nhưng có điều gì đó về Bea, nó…
“Được rồi, chúng ta sẽ nói về công việc” vị khách tỏ ra thích thú “Có người ở Washington hỏi tôi mất bao lâu….”
“Câu nên nói với mấy vị quan chức đó rằng loại công việc này không dễ dàng như ấn công tắc” Candi càu nhàu
“Nhiều nhất là 6 tuần” Al cười “có thể sẽ không đến”
“Khi nàn?” Candi hỏi
“Sớm thôi, chúng ta vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm trên thiết bị mô phỏng, nhưng anh có cảm giác sớm thôi. Đó là ý tưởng của Bob. Anh ấy sắp thành công, vài cải tiến của anh ấy trong phần mềm thậm chí còn tốt hơn của anh. Chúng ta sẽ không cần phải sử dụng AI (Trí tuệ nhân tạo) nhiều như anh nghĩ”
“Ồ” Sử dụng AI được coi là rất quan trọng đối với hiệu suất của gương và xác định mục tiêu
“Phải, chúng ta nghĩ quá nhiều về vấn đề kỹ thuật, cứ tập trung vào xác định nguyên nhân và bỏ qua trực giác. Chúng ta không cần phải nói với máy tính cách nghĩ của từng vấn đề. Vì vậy chúng ta có thể giảm 20% tải các dòng lệnh lên chương trình. Hóa ra nó nhanh hơn và dễ hơn là khiến máy tính phải tính toán trên các công cụ”
“Thế còn các tình huống dị thường thì sao?” Taussig hỏi
“Toàn bộ vấn đề nằm ở đây. Chương trình AI thực tế đã làm chậm hơn chúng ta nghĩ. Chúng ta đang cố gắng khiến nó trở nên linh hoạt đến mức tự nó lại gây ra vấn đề. Hiệu suất laze dự kiến đủ tốt để bắn nhanh hơn chương trình AI co thể quyết định mục tiêu-vậy tại sao không bắn? Nếu nó không đạt yêu cầu thì chúng ta sẽ loại bỏ”
“Anh đã thay đổi thông số kỹ thuật của laze” Bea nhận xét
“Chà, tôi không thể nói về điều này”
Kẻ lập dị lại nhếch mép mỉm cười. Taussig cố gắng mỉm cười đáp lại. Tôi biết điều mà cô không biết, phải không? Cái nhìn của ông khiến cô ta nổi da gà, nhưng điều khiến cô ta không thể chịu nổi là cái cách Candi nhìn ông, cứ như thể ông là Paul Newman hay gì đó! Với làn da vàng vọt và nổi mụn, sao Candi có thể mê được hắn chứ. Bea khoogn biết nên khóc hay cười….
“Ngay cả bên hành chính chúng tôi cũng ghét phải lập kế hoạch trước” Taussig nói
“Xin lỗi, Bae, nhưng cô cũng biết quy định về bảo mật rồi đấy”
“Cậu sẽ ngạc nhiên nếu thấy chúng tó hoàn thành thế nào đấy” Candi lắc đầu “Nếu tình hình tồi tệ hơn thì tớ và Al đâu thể ngồi nói chuyện thế này giữa…..” cô mỉm cười trêu người yêu
Al cười lớn “Anh thật sự không thể giúp được gì”
“Bea, cậu có tin được anh chàng này không?” Candi hỏi
Taussig ngả người ra sau “Đừng bao giờ”
“Khi nào thì bạn đồng ý cho Tiến sỹ Rabb một cái hẹn? Cậu biết rằng anh chàng đó đã tán cậu suốt 6 tháng trời”
“Tôi hy vọng ông có một chiếc xe hơi trước khi ttheo đuổi tôi. Chúa ơi, đó thật là một ý nghĩ vớ vẩn” Cô ta nhìn Candi không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Cô ta cũng nhận ra rằng thông tin về chương trình cô ta muốn tìm hiểu giờ đây đang bị giới hạn. Cái gã khó ưa chết tiệt này đang thay đổi nó
“Có một thứ gì đó. Câu hỏi là, cái gì vậy?” Jones bật micorophone “Thuyền trưởng, sonar đây, chúng ta có một mục tiêu hướng 0-9-8. Đặt đây là Mục Tiêu 4”
“Cậu có chắc đó là mục tiêu không?” viên sỹ quan trẻ hỏi
“Nhìn thấy cái này không?” Jones dùng ngón tay vẽ trên màn hình. Có “tín hiệu thác nước” trên màn hình lẫn tiếng ồn xung quanh “Hãy nhớ rằng, cậu đang tìm kiếm các tín hiệu không ngẫu nhiên. Và dòng này không phải là ngẫu nhiên”. Anh gõ lệnh để thay đổi hiển thị hình ảnh trên màn hình. Máy tính bắt đầu xử lý một loạt các dải tần số rời rạc. Trong vòng chưa đầy một phút, hình ảnh đã trở nên rõ ràng. Ít nhất là Anh Jones nghĩ thế, viên sỹ quan sonar trẻ thầm nhủ, Đường kẻ trên màn hình không đồng đều, hai bên dần dần lan ra ngoài, sau đó thu nhỏ dần lại, che một góc khoảng năm độ. Viên “Tư vấn kỹ thuật” (chỉ Jones) nhìn chăm chăm vào màn hình trong nhiều giây rồi lại nói
“thuyền trưởng, sonar đây, Mục Tiêu 4 là khinh hạm nhỏ chống tàu ngầm lớp Krivak, hướng 0-9-6. Nó dường như đang quay lại với tốc độ 15 hải lý/giờ” Jones quay sang viên sỹ quan trẻ, cậu ta làm anh nhớ đến chuyến ra khơi đầu tiên của mình. Cậu chàng 19 tuổi này thậm chí còn không mang theo đồ chơi cá heo của mình “Nhìn thấy không? Đây là tín hiệu tần số cao được tạo ra bởi tuabin của nó cái đuôi cáo đã phơi bày nó ra. Âm thanh này có thể nghe thấy từ rất xa, bởi vì tàu lớp Krivak không có lớp cách âm.
Mancuso bước vào cabin. Dallas là tàu ngầm lớp 688 đầu tiên được chế tạo và không có lối đi trực tiếp từ khoang điều khiển đến phòng sonar như những con đóng sau này. Thay vào đó, anh phải đi qua mũi tàu và qua một cái lỗ trên boong để xuống. Có lẽ lần đại tu tới sẽ sửa đổi. Vị thuyền trưởng cầm cốc cà phê nhìn màn hình
“Con Krivak ở đâu?”
“Ngay đây, hướng đi không thay đổi. Chúng ta đang ở vùng biển thuận lợi, có lẽ nó vẫn còn ở xa”
Thuyền trưởng mỉm cười. Jones vẫn luôn cố đoán khoảng cách. Thật kỳ lạ là trong hai năm là thủy thủ của tàu, cậu ta vẫn luôn đoán chính xác. Trong phòng điều khiển ở phía sau tàu ngầm, đội theo dõi và kiểm soát hỏa lực đang hiệu chỉnh vị trí của mục tiêu dựa trên tuyến đường đã biết của DALLAS để xác định khoảng cách và lộ trình của chiếc khinh hạm Liên Xô.
Không có quá nhiều hoạt động trên mặt biển. 3 mục tiêu khác được sonar phát hiện đều là những tàu thương mại. Dù hôm nay thời tiết tốt nhưng Biển Baltic vào mùa đông – trong mắt Mancuso chính là một cái hồ lớn -chả có chỗ nào tốt cả. Thông tin tình báo cho biết hầu hết các tàu đối thủ đều được neo đậu ở cảng để bảo dưỡng. Đúng là tin tốt. Tốt hơn nữa là không có quá nhiều băng ở biển. Nếu trời thực sự lạnh, mọi thứ sẽ đông cứng lại. Viên thuyền trưởng thầm nghĩ, hành động của họ có thể sẽ bị hạn chế nếu gặp phải tình huống này. Cho đến nay, chỉ có người khách của họ, ông Clark, biết được nội dung chi tiết của nhiệm vụ
“thuyền trưởng, chúng tôi đã xác định được vị trí của Mục tiêu 4” một trung úy ở khoang điều khiển nói
Jones gấp tờ giấy đưa cho Mancuso
“tôi nghe đây”
“Khoảng cách 36000 yard, hướng đi 2-9-0”
Mancuso mở tờ giấy và bật cười “Jones, cậu vẫn là thằng quỷ nhỏ!” anh đưa lại tờ giấy cho cậu, rồi quay lại khoang điều khiển dưới đuôi tàu để thay đổi hướng đi tránh con Krivak
Chàng lính trẻ sonar bên cạnh Jones tò mò mở tờ giấy và thốt lên “sao anh biết? Không thể có khả năng này được”
“Luyện tập, cậu nhóc, luyện tập” Jones trả lời, bắt chước giọng diễn viên hài W.C.Fielsds. Anh nhận thấy rằng chiếc tàu ngầm đang thay đổi hướng đi. Theo anh nhớ thì Mancuso không hay làm thế này. Trước đây thì thuyền trưởng sẽ tiến gần để chụp ảnh qua kính tiềm vọng, đưa ra vài kế hoạch tấn công bằng ngư lôi và nhìn chung là đối xử với các tàu của liên Xô như là mục tiêu thực trong trận chiến thực. Lần này thì họ đổi hướng khi gặp con khinh hạm Nga, lặng lẽ quay đi. Jones không nghĩ Mancuso thay đổi nhiều thế và bắt đầu tự hỏi không biết nhiệm vụ mới quái quỷ này là gì
Anh hầu như không gặp anh Clark trong hai ngày nay. Clark đã ở trong phòng máy ở phía sau tàu ngầm, nơi cũng chính là trung tâm tập luyện thể thao của tàu ngầm này- có một máy chạy bộ giữa hai máy chính của tàu.Đám thủy thủ đang thì thào rằng anh Clark chả mấy khi nói chuyện, chỉ mỉm cười gật đầu chào rồi đi làm việc riêng của mình.Một trong những sỹ quan để ý đến hình săm trên bắp tay Clark và thì thầm về ý nghĩa của hình con hải cẩu đỏ, nó chính là đại diện cho đội SEAL thực sự. Lính SEAL đã xuất hiện trên tàu khác chứ trên DALLAS thì chưa bao giờ, thành ra những lời này nhanh chóng lan truyền trên tàu, tất nhiên, thỉng thoảng còn có người xuất hiện chen ngang “Nào, đừng có nói nhảm!”. Nếu có điều gì mà lính tàu ngầm buộc phải biết, thì đó là giữ bí mật
Jones đứng dậy đi bộ về phía đuôi tàu. Anh thấy là mình đã dạy đủ trong một ngày, và là tư vấn kỹ thuật dân sự, anh có thể đi dạo bộ nếu muốn. Anh thấy Dallas đang thoải mái di chuyển về hướng đông với tốc độ 9 hải lý/giờ. Anh nhìn vào hải đồ và biết vị trí hiện tại, nhìn cách người điều hướng chỉ bằng bút chì và biết họ phải đi bao xa. Anh xuống dưới lấy một lon coke và bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc và kết luận anh đang tham gia vào một nhiệm vụ thực sự khó nhằn
“Vâng, thưa Tổng Thống?” thẩm phán Moore trả lời điện thoại, giọng ông rất nghiêm thị. Đã đến lúc quyết định rồi sao?
“Về điều mà chúng ta đã bàn bạc ở đây vào ngày hôm đó…”
“Vâng, thưa ngài” Moore dán chặt vào điện thoại. Ngoại trừ tai nghe ông đang nắm chặt, hệ thống điện thoại rộng 1.5m2 này được lắp đặt khéo léo ẩn dấu bên trong bàn. Nó có thể biến lời nói của mọi người thành số, sau đó truyền một loạt những thứ không thể nhận ra đến một thiết bị khác tương tự như nó, và sau đó khôi phục âm thanh. Điều đáng nói là hệ thống điện thoại này có độ trong rất tốt, vì nó lọc bỏ mọi tạp âm trên đường truyền trong quá trình mã hóa.
“Các ông có thể tiến hành. Chúng ta không thể…chà, đêm qua tôi đã quyết định rằng chúng ta không thể bỏ rơi ông ấy” Đây phải là cuộc gọi đầu tiên của ông vào buổi sáng. Cảm xúc của ông cũng lan tỏa qua điện thoại. Moore tự hỏi có phải Tổng thống đã không ngủ ngon để giải cứu người hùng vô danh hay không. Có lẽ vậy. Tổng Thống là một người như thế. Moore cũng biết rằng ông là người mà khi đã quyết định thì không bao giờ thay đổi. Pelt sẽ cố gắng thuyết phục ông thay đổi, nhưng Tổng thống đã gọi vào lúc 8.00 sáng và đã quyết định.
“Cảm ơn ngài, Tổng Thống. Tôi sẽ tiến hành như đã định” Moore gọi Bob Ritter đến phòng sau 2 phút
“kế hoạch sơ tán HỒNG Y được chấp thuận”
“Tôi rất mừng vì đã bầu cho ông ấy” Ritter vỗ tay đánh bốp và nói “Trong vòng 10 ngày chúng ta sẽ đưa ông ấy đến một ngôi nhà an toàn. Chúa ơi, thời gian này cứ như kéo dài vài năm ấy” ông ta dừng lại rồi tỉnh táo nói “Thật tiếc khi ông ta không thể làm việc tiếp được cho chúng ta, nhưng chúng ta nợ ông ấy. Thêm vào đó, Mary Pat đã tuyển thêm được 2 người rất có năng lực cho chúng ta. Cô ấy đã giao phim tối qua. Vẫn chưa biết được chi tiết nhưng tôi đoán nội dung cũng không tồi đâu”
“Cô ấy luôn hơi quá chút…”
“Hơn cả hơi quá chút ấy, Arthur, nhưng các sỹ quan hiện trường đều có chút máu cao bồi trong người” hai người đàn ông Texas liếc nhìn nhau ẩn ý “thậm chí là một người quê hương New York cũng vậy thôi”
“Cặp đôi tuyệt vời đấy. Với bộ gen này, tôi không biết đám con cái của họ sẽ thế nào” Moore cười toe toét “Bob, anh đã được như ước nguyện. Hành động đi”
“Vâng, sir” Ritter. Ritter rời đi gửi tin, rồi sau đó thông báo cho Đô đốc Greer
Chỉ trong vòng 15 phút, tin nhắn đã được gửi qua vệ tinh đến Moscow. YÊU CẦU DU LỊCH ĐÃ ĐƯỢC PHÊ DUYỆT. GIỮ LẠI TẤT CẢ CÁC HÓA ĐƠN ĐỂ HOÀN TRẢ NHƯ THƯỜNG KHI
Ed Foley bước vào văn phòng với tin nhắn đã được giải mãi. Vậy là, bất kể những người ngồi bàn giấy kia đang lạnh chân lo lắng chúng ta bị lộ thì cuối cùng họ cũng ra quyết định, ơn Chúa.
Chỉ còn một lần chuyển tin nữa là xong! Chúng ta sẽ chuyển thông tin này đồng thời với ngày Misha bắt chuyến bay đi Leningrad, ròi sau đó tiến hành theo kế hoạch. Một điều tốt về HỒNG Y là ông ấy luôn đi tuyến đường rút lui này ít nhất mỗi năm 1 lần. Đơn vị xe tăng mà ông từng đóng quân hiện thuộc Quân khu Leningrad và người Nga có thể hiểu được tâm lý đó. Trong nhiều năm qua, Misha luôn đảm bảo rằng những người lính cũ của mình được ưu tiên có được trang bị mới và tiến hành huấn luyện chiến thuật mới. Sau khi ông qua đời, đơn vị này sẽ được đặt tên là Đội cận vệ Filitov – hoặc ít nhất đó là những gì Quân đội Liên Xô định làm. Foley nghĩ, tệ thật, có khi họ phải thay đổi kế hoạch. Nhưng có khi CIA lại là người làm lễ tưởng niệm cho ông…
Tuy vậy, vẫn phải chuyển một tin đi bây giờ và không dễ. Anh tự nhủ, chúng ta phải làm từng bước một.
Đầu tiên phải báo động cho ông ấy
Một nửa giờ sau, một nhân viên bình thường rời khỏi đại sứ quán. Ông đến một nơi nhất định vào một thời gian nhất định. “Tín hiệu” này được nhận bởi một người nào đó có vẻ như không bị Phòng Hai theo dõi. Người này đang làm gì đó. Ông cũng không biết nguyên nhân, chỉ biết đến đúng nơi và đánh dấu những gì. Anh cảm thấy những việc như vậy thật nhàm chán. Chẳng phải công việc gián điệp phải thú vị chứ nhỉ?
“Bạn của chúng ta đây rồi” Vatutin đang lái xe, muốn đích thân giám sát. Filitov đã vào trong xe và lái xe chở ông đi mất. Xe của Vatutin đi theo cách đó nửa km, rồi sau đó rẽ vào một khúc cua khi chiếc xe theo dõi thứ hai tiếp tục thay thế. Xe của anh nhanh chóng rẽ vào con đường song song đi tiếp
Anh nắm được tình hình theo dõi qua radio. Có 6 xe thay nhau chuyển tiếp theo dõi. Một chiếc phía trước, một chiếc phía sau. Các báo cáo qua radio rất ngắn gọn và rõ ràng. Xe của Filitov dừng trước một cửa hàng tạp hóa phục vụ các quan chức cấp cao của Bộ Quốc phòng. Vatutin đã đặt một người vào cửa hàng này – họ biết rằng Filitov sẽ đến đó hai hoặc ba lần một tuần – chú ý đến những gì ông mua và người nói chuyện
Có thể nói rằng mọi chuyện rất suôn sẻ,, không hề bất ngờ khi vì anh đã nói với mọi người rằng vụ này được Chủ Tịch đích thân quan tâm và giám sát. Lái xe của Vatutin lao tới trước xe mục tiêu và đưa viên đại tá đến đối diện tòa nhà có căn hộ của Fillitov. Vatutin đi vào trong và bước thẳng đến căn hộ do KGB kiểm soát
“Đúng giờ lắm” viên sỹ quan chỉ huy nói khi Vatutin bước vào cửa
Người của Phòng Hai đang nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy xe của Filitov đang từ từ dừng lại. Khi Đại tá Filitov bước vào căn hộ của mình, chiếc xe theo dõi ông lao nhanh qua
“Đối tượng vừa vào tòa nhà” một chuyên viên liên lạc nói. Bên trong, một người phụ nữ xách một túi lưới chứa đầy táo và Filitov lên thang máy cùng lúc. Khi bước ra khỏi thang máy, ông nhìn thấy hai đứa trẻ có vẻ chỉ mười sáu, mười bảy tuổi đang đi chậm rãi bên thang máy, họ vừa đi dọc hành lang vừa nói chuyện. Việc giám sát kết thúc khi Filitov mở cửa
“Đã nhìn thấy ông ta” viên sỹ quan chụp ảnh nói
“Tránh xa khỏi cửa sổ” Thực ra Vatutin không cần nói. Những người cầm ống nhòm đều đứng xa khỏi cửa sổ ngay khi đèn trong căn hộ và miễn là phòng không bật đèn- bóng đèn đã được tháo ra khỏi ổ cắm và không ai biết bên trong có người
Một điều họ thích ở đối tượng này là ông ta không bao giờ tháo rèm. Họ theo dõi ông vào phòng ngủ, nơi ông thay quần áo mặc ở nhà và đi dép. Ông quay lại bếp và tự mình làm một bữa ăn đơn giản. Họ quan sát ông mở chai vodka nửa lít, ngồi đó và nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ
“Một ông già cô đơn” một sỹ quan nhận xét “Anh có nghĩ đây là lý do ông ấy làm như vậy không?”
“Bằng cách này hay cách khác, chúng ta sẽ tìm ra thôi”
Tại sao đất nước này lại phản bội chúng ta? Misha hỏi hạ sỹ Romanov 2 giờ sau đó.
Tôi đoán, bởi vì chúng ta là những người lính. Misha nhận thấy viên hạ sỹ tránh trả lời trực tiếp và né tránh vấn đề. Liệu anh có biết đội trưởng đang cố hỏi gì không?
Nhưng nếu chúng ta phản bội nhà nước này…?
Thì chúng ta sẽ chết, đồng chí đội trưởng. Đơn giản là thế. Chúng ta sẽ bị ghét và hắt hủi bởi những người nông dân và công nhân và chúng ta chết. Romanov nhìn chăm chăm vào đôi mắt của viên sỹ quan chỉ huy anh. Đôi mắt trống rỗng của viên sỹ quan giờ như muốn hỏi: Anh đã làm gì, đội trưởng của tôi?
Bên kia phố, những nggười đang theo dõi qua thiết bị ghi âm nghe thấy tiếng kêu nhưng không hiểu tại sao
“Em đang làm gì thế, em yêu?” Ed Foley hỏi, và con bọ ghi âm truyền rõ lời của anh
“Bắt lầu lên danh sách những thứ cần chuẩn bị khi chúng ta rời đi. Có quá nhiều thứ cần làm, tốt nhất là em nên bắt đầu từ bây giờ”
Foley cúi xuống tựa vào vai cô. Cô có 1 tờ giấy và một cái bút chì nhưng cô chỉ viết trên bảng nhựa bằng một cái bút tẩy xóa được. Đây là loại thường treo trên những chiếc tủ lạnh và có thể dùng khăn ẩm xóa sạch
EM SẼ LÀM VIỆC ĐÓ, cô viết. EM CÓ MỘT KẾ HOẠCH HOÀN HẢO. Mary Pat mỉm cười và lấy ra một bức ảnh của đội bóng của Eddie. Mỗi thành viên trong đội đều ký trên đó và trên cùng là dòng chữ bằng tiếng Nga do mẹ cậu viết tay “Gửi đến những người đã đem lại may mắn cho chúng tôi. Xin cảm ơn. Eddie Foley”
Chồng cô nhíu mày. Dám thực hiện những hành động táo bạo là đặc điểm của vợ anh. Anh biết cô đã sử dụng vỏ bọc của mình rất thành thạo, nhưng … anh lắc đầu. Nhưng cái gì? Chỉ có một người duy nhất trong chuỗi chuyển tin cho HỒNG Y có thể xác định được ông thì lại chưa bao thấy mặt ông. Ed thiếu khả năng đóng kịch của vợ nhưng anh lại cẩn trọng hơn vợ rất nhiều. Anh cảm thấy anh tốt hơn vợ ở khả năng chống giám sát. Anh cảm thấy Mary Pat nhiệt tình trong công việc và kỹ năng đóng kịch cũng rất tốt, nhưng…mẹ nó, đôi khi cô liều lĩnh quá. Được rồi- anh tự nhủ, tại sao anh lại không nói suy nghĩ này cho vợ? Nhưng rồi chuyện gì sẽ xảy ra? – Cô ấy sẽ thuyết phục anh. Đây không phải là lúc thể lập một đường dây chuyển tin mới. Cả hai người bọn họ đều biết vỏ bọc cô ấy vẫn còn rất chắc chắn, rằng cô ấy chưa bị nghi ngờ.
Nhưng- mẹ nó chứ! Công việc này đúng là một chuỗi những từ NHƯNG chết tiệt!
Được rồi, NHƯNG TRƯỚC TIÊN PHẢI CHÙI ĐÍT CHO SẠCH CÁI ĐÃ!! Anh viết trên bảng nhựa. Đôi mắt cô lấp lánh khi xóa dòng chữ này. Rồi cô viết tin trên bảng tiếp:
HÃY CHO CON BỌ ÍT ÂM THANH NÀO!
Ed cố gắng lắm mới không phá ra cười. Anh nghĩ, mỗi lần trước khi thực hiện nhiệm vụ, cô đều thích làm việc này. Anh không để ý lắm nhưng thấy nó rất lạ
10 phút sau, trong phòng dưới tầng hầm của tòa nhà, hai kỹ thuật viên nghe lén Nga vểnh tai nghe âm thanh từ phòng ngủ của nhà Foley.
Mary Pat Foley thức dậy lúc 6.15 như thường lệ. Bên ngoài trời vẫn đang tối và cô tự hỏi liệu cái mùa đông ảm đạm lạnh giá ở Nga này ảnh hưởng đến tính cách của ông mình bao nhiêu…và ảnh hưởng đến tính cách của cô nữa. Giống như hầu hết người Mỹ được cử đến làm việc ở Moscow, cô thường căm thù những con bọ được cài ở trong tường nhà. Nhưng đôi khi cô cũng nghĩ rằng loại chuyện này khá vui vẻ, chẳng hạn như tình huống đêm qua, nhưng rồi cô lại nghĩ có thể Liên Xô cũng cài cả ở phòng tắm nữa. Có vẻ họ dám làm thế lắm, cô nhìn mình trong gương thầm nhủ. Việc đầu tiên thức dậy vào buổi sáng là thử nước tiểu. Cả hai đề muốn có thêm con và họ đã thực hiện kế hoạch này trong vài tháng gần đây – thú vị hơn nhiều so với xem truyền hình Liên Xô. Tất nhiên, về mặt nghề nghiệp thì mang thai sẽ có vỏ bọc tốt hơn nữa. Ba phút sau, cô ghi lại nhiệt độ của mình trên một tấm thẻ trong tủ trang điểm. Cô tự nghĩ, có lẽ ngày ấy vẫn chưa đến. Có lẽ sẽ là một vài ngày nữa. Cô vứt phần còn lại của bộ que thử thai sớm vào thùng rác
Sau đó, cô đánh thức bọn trẻ. Cô bắt đầu chuẩn bị bữa sáng và kêu mọi người dậy. Sống trong một căn hộ chỉ có một phòng tắm, mọi người phải tuân thủ nghiêm ngặt thời gian biểu. Đầu tiên là Foley càu nhàu, sau đó thì bọn trẻ ậm ừ
Cô tự nhủ, Chúa ơi, thật tuyệt khi được quay về nhà. Dù cô có yêu tính chất thách thức của công việc khi làm trong miệng rồng thì sống ở đây cũng không chính xác là điều tốt cho bọn trẻ. Eddie yêu môn khúc côn cầu nhưng cậu cũng bỏ lỡ một tuổi thơ bình thường ở nơi cằn cỗi, lạnh giá này. Chà chuyện này sẽ sớm thay đổi thôi. Họ sẽ được lên chiếc Pan Am và bay về nhà, để lại Moscow phía sau- nếu không phải là mãi mãi thì ít nhất cũng là 5 năm. Sống ở ven biểnVirginia, chèo thuyền trên vịnh Chesapeake Bay. Trải qua những mùa đông nhẹ nhàng. Ở đây bạn phải nuôi bọn trẻ y như trong phim Nanook of the North chết tiệt đó (bộ phim kể về cuộc đấu tranh của người đàn ông Inuk tên Nanook và gia đình ông ở Bắc Cực thuộc Canada). Nó khiến mình bị cảm lạnh liên tục
Khi Foley bước ra khỏi phòng tắm thì bữa sáng đã sẵn sàng trên bàn, giờ đến lượt cô tắm rửa và mặc quần áo. Thường ngày thì anh là người làm bữa sáng, rồi thay quần áo trong khi vợ bận chăm con
Trong phòng tắm, cô nghe thấy tiếng TV bật và cười tươi soi gương. Eddi thích các chương trình tập thể dục buổi sáng- người phụ nữ xuất hiện trên đó cứ như một công nhân bốc xếp và cậu gọi cô ta là Nữ Công Nhân. Con trai cô đặc biệt nhớ những buổi sáng của Rô Bót Biến Hình – “Không đơn giản như mắt thường nhìn thấy” cậu vẫn còn nhớ bài hát mở đầu, Eddie sẽ nhớ vài người bạn Nga của nó, cô nghĩ, nhưng đứa trẻ này là người Mỹ và không gì có thể thay đổi điều đó. Vào lúc 7.15 phút, mọi người đã mặc xong quần áo và sẵn sàng đi. Mary Pat kẹp một cái túi nhỏ dưới cánh tay
“Hôm nay người dọn dẹp có đến không em?” Ed hỏi vợ
“Em sẽ quay về khi cô ấy đến nhà” Mary Pat trả lời cho anh yên tâm
“Được rồi” Ed mở cửa và dẫn cả nhà vào thang máy. Như thường lệ, gia đình anh là người đầu tiên rời đi vào buổi sáng. Eddie nhanh chóng đi lên phía trước và nhấn nút thang máy. Khi mọi người trong gia đình đến nơi thì thang cũng vừa tới. Eddi nhảy vào trước. Cậu thích độ đàn hồi của cáp thang Liên Xô và cảm thấy thang máy đột ngột rơi xuống một inch là điều rất vui. Đối với mẹ cậu thì đó là cảm giác thót tim khi sợ cái thang máy chết tiệt này lúc nào cũng có thể rơi xuống tầng hầm. Ba phút sau, họ lên xe. Sáng nay, Foley lái xe. Khi xe chạy ra ngoài, bọn trẻ vẫy tay chào dân quân, và người đàn ông, thực ra là đặc vụ KGB, mỉm cười vẫy tay chào chúng. Ngay khi xe lên đường, ông chộp lấy chiếc điện thoại trong bốt canh gác.
Ed tiếp tục nhìn vào gương chiếu hậu, Mary Pat cũng vừa chỉnh gương chiếu hậu bên ngoài xe để quan sát chuyển động phía sau xe. Hai đứa trẻ ngồi ghế sau không hiểu vì lý do gì đang cãi nhau nhưng hai người lớn bỏ ngoài tai.
“Có vẻ là ngày đẹp đấy” anh bình tĩnh nói. Không có xe theo dõi
“À vâng” đồng ý
Tất nhiên, họ vẫn phải cẩn thận khi nói chuyện trước mặt bọn trẻ. Eddi có thể lặp lại những gì họ nói, giống như lặp lại câu hát kinh điển trong bộ phim hoạt hình Rô Bốt Biến Hình. Hơn nữa, có khi xe cũng bị cài bọ.
Ed đầu tiên lái xe đến trường, để vợ đưa bọn trẻ vào trường. Eddie và Katie trông giống như những chú gấu teddy trông bộ quần áo mùa đông. Vợ anh trông không vui lắm khi trở ra
“Nikki Wagner gọi điện báo bị ốm. Họ muốn em dạy thay lớp chiều nay” cô nói với chồng trong khi bước lên ô tô. Chồng cô khịt mũi. Trên thực tế, anh cảm thấy thật hoàn hảo. Anh khởi động chiếc Volkswagen quay trở lại đường Leninskiy. Trò chơi bắt đầu
Giờ thì họ nghiêm túc kiểm tra gương chiếu hậu.
Vatutin thực sự hy vọng họ chưa chưa bao giờ nghĩ đến điều này trước đây. Đường phố Moscow lúc nào cũng chật cừng xe ben, chạy từ công trường này sang công trường khác. Cabin cao của x echo phép có tầm nhìn tuyệt vời và những phương tiện vận tải dùng để theo dõi còn tiện hơn mấy chiếc sedan không biển báo khác. Anh đã dùng 9 chiếc xe loại này để theo dõi họ hôm nay và các sỹ quan trên mấy chiếc xe này liên lạc với nhau bằng phương tiện điện đài quân sự đã được mã hóa
Bản thân đại tá Vatutin ngồi tại căn hộ bên cạnh căn hộ của Filitov. Gia đình người sống ở đó đã được chuyển đến Khách sạn Moscow 2 ngày trước. Anh xem cuộn băng video về đối tượng, thấy rằng ông ta uống đến say, rồi sử dụng cơ hội này để gọi thêm 3 người của Phòng Hai đến. Họ cài thêm con bọ vào bức tường ngăn cách giữa hai căn hộ. Sáng hôm sau, họ nghe thấy bước chân loạng choạng của vị đại tá già sau khi ngủ dậy. Anh có linh cảm hôm nay sẽ là ngày quyết định
Là do rượu, anh tự nhủ trong khi nhấp ngụm trà. Khuôn mặt hiện lên vẻ khinh thường. Có lẽ chỉ có người hay uống rượu mới hiểu được cảm giác này. Anh chắc chắn Filitov có lý do gì đó để làm cái việc này và vẫn nhớ lần nhìn thấy ông với người phục vụ phòng tắm phản bội trong phòng xông hơi ướt mà vẫn chưa tỉnh hẳn qua đêm …giống như mình lúc đó. Anh chắc chắn suy luận này là hợp lý. Filitov là một anh hung đã tự biến chất- nhưng vẫn là một anh hùng. Hẳn là không dễ dàng cho ông ta khi phải chịu đựng cảm giác tội lỗi này và ông ta cần rượu để ngủ. Vatutin cảm thấy vui mừng khi người ta phải chịu cảm giác đày ải vì tội phản quốc, đó không phải là tội lỗi dễ dàng đâu
“Họ đang tiến đến theo hướng này” Một sỹ quan thông tin báo trên bộ đàm
“Đúng ngay đây đấy” Vatutin nói với lính dưới quyền “Bọn chúng sẽ hành động cách nơi chúng ta đứng chưa đầy trăm mét”
Mary Pat nghĩ lại những gì cần làm trong đầu. Khi đưa cho ông bức ảnh đã đóng gói, cô se thu lại phim và dấu nó trong găng tay của mình. Sau đó, có một tín hiệu: lau trán bằng mu bàn tay đeo găng, như lau mồ hôi, rồi gãi lông mày. Đó là tín hiệu Sơ tán- Nguy hiểm. Cô hy vọng ông sẽ chú ý. Dù cô chưa bao giờ tự mình gửi tín hiệu, Ed đã từng gửi một lần rồi, nhưng không được chấp nhận. Cô có cảm giác mình hiểu ông hơn chồng – dù sao thì cô làm việc với CIA vì cảm giác phấn khích chứ không phải chỉ đơn thuần công việc – nhưng như vậy là đủ rồi. Người đàn ông này đang gửi thông tin cho phương Tây từ lúc cô còn chơi với búp bê, đủ rồi
Tòa nhà ở phía trước. Ed lái xe vào lề, và chiếc xe chen vào một khoảng trống bên đường. Tay cô nắm chặt túi giấy. Trong khi cô đang đẩy cửa xe đẩy, bàn tay của Foley vỗ vào chân cô. Chúc may mắn, bé con
“Foleyeva vừa ra khỏi xe và hướng tới phía cửa phụ” bộ đàm vang lên, Vatutin mỉm cười khi nghe cái tên nước ngoài được tiếng Nga hóa. Anh cân nhắc xem có nên lấy khẩu súng lục tự động ghim vào thắt lưng mình hay không, và cuối cùng quyết định không làm vậy. Tốt nhất là không nên cầm theo vũ khí, súng sẽ bắn nhầm nếu không được xử lý đúng cách. Không thể có sai lầm bây giờ
“Có ý kiến gì không?” anh hỏi
“Nếu là tôi, tôi sẽ trao đổi ở chỗ tối” một trong những người lính nói
Vatutin gật đầu đồng ý. Anh đang lo lắng chuyện họ không thể lắp camera theo dõi ở hành lang, nhưng nó quá khó về mặt kỹ thuật. Đó là vấn đề với những vụ thực sự nhạy cảm kiểu này. Càng thông minh thì càng thận trọng. Bạn không cẩn thận sẽ đánh động họ v à anh chắc đám người Mỹ đã bị đánh động rồi. Anh nghĩ, Đánh động đủ để họ giết một trong những điệp viên của chính mình trong ga tàu đó
May mà hầu hết các căn hộ ở Moscow đều lắp đặt lỗ trông trộm. Vatutin cảm thấy mình phải cảm ơn tỷ lệ các vụ trôm gia tăng, nhờ đó các kỹ thuật viên có thể thay thế ống kính thông thường bằng một ống kính cho phép họ bao quát hầu hết hành lang. Anh tự mình đứng nhìn qua lỗ kính ngắm
Đáng nhẽ chúng ta nên lắp bọ ở hành lang, anh tự nhủ. Lần sau nhất định phải chú ý điểm này. Không phải mọi điệp viên đều sử dụng thang máy.
Mary Pat không có được vóc dáng lực lưỡng như chồng. Sau khi leo cầu thang vài lầu, cô dừng lại tạm nghỉ và nhìn lên xuống cầu thang để nghe xem chuyện gì đang xảy ra. Nhịp tim của cô hơi chậm lại. Cô nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử kỹ thuật số của mình. Đến lúc rồi
Cô mở cửa chống cháy và đi bộ đến giữa cầu thang.
Được rồi, Misha, tôi hy vọng đêm qua ông nhớ đặt đồng hồ.
Lần cuối nào đại tá. Vì Chúa, mong ông sẽ chấp nhận di tản lần này và có thể họ sẽ phỏng vấn ông ở Trang Trại và con trai mình có thể được gặp một người hùng Nga thực sự..?
Chúa ơi, mình ước ông nội có thể nhìn thấy mình bây giờ….
Cô chưa bao giờ đến đây, chưa bao giờ vượt quá lằn ranh bước vào tòa nhà này. Nhưng cô biết rất rõ cách bố trí tòa nhà, và đã dành đến 20 phút để xem lại bản thiết kế. Cánh cửa phòng HỒNG Y….ở đó!
Đến lúc rồi! Trái tim cô lỡ một nhịp khi cô nhìn thấy cửa mở, cách đó 30 feet.
Thật là chuyên nghiệp! nhưng những gì xảy ra tiếp theo như nước đá dội lên đầu cô.
Đôi mắt Vatutin mở to kinh hoàng vì tiếng động vang lên. Các chốt trên cửa của căn hộ này thực sự là hàng thủ công đặc trưng của Nga, với sai số khoảng nửa cm. Khi Vatutin mở chốt và chuẩn bị lao ra, chiếc chốt phát ra âm thanh giòn giã.
Mary Pat Foley hầu như không dừng lại. Sự đào tạo của cô buộc cô phải hướng thân hình về phía trước giống như chương trình máy tính. Lỗ nhìn trộm trên cánh cửa đó chuyển từ tối sang sáng:
– Có ai đó sau cánh cửa
– Có ai đó vừa di chuyển
-Có ai đó vừa mở khóa cửa
Cố bước sang bên phải nửa bước và lau trán bằng mu bàn tay đeo găng. Cô không hề giả vờ lau mồ hôi
Misha nhìn thấy tín hiệu này và khựng lại, vẻ mặt tò mò chuyển sang thích thú cho đến khi thấy cánh cửa phòng bên cạnh mở toang, ngay lập tức nhận ra đó không phải là người hàng xóm
“Các người bị bắt” Vatutin hét lên, rồi sau đó nhìn thấy người phụ nữ người Mỹ và người đàn ông Nga đang đứng cách nhau 1 mét và cả hai đều đang chống tay bên hông. Thật tốt là mấy người Phòng Hai không nhìn thấy nét mặt anh vì họ ở phía sau
“Xin lỗi?” người phụ nữ nói bằng thứ tiếng Nga chuẩn chỉnh
“Cái gì thế này” Filitov quát như sấm. Chỉ những người lính chuyên nghiệp say rượu mới có khả năng này
“Cô” Vatutin chỉ vào bà Foley “úp mặt vào tường”
“Tôi là công dân Mỹ và anh các anh không thể…”
“Cô là một gián điệp Mỹ” một đại úy nói, đẩy cô vào tường
“Cái gì?” Giọng cô hơi sợ hãi và có chút ngạc nhiên, viên đại úy nghĩ, trông cô ta không giống một một người đã được đào tạo nhưng suy nghĩ của ông gần như nghẹt lại với những gì xảy ra tiếp theo “Anh đang nói gì vậy? Có chuyện gì vậy? Các anh là ai?” Tiếp theo cô bắt đầu hét lên “Cảnh sát -ai đó gọi cảnh sát. Tôi bị tấn công. Có ai đó giúp không!”
Vatutin lờ cô đi. Anh đã chộp lấy tay của Filitov và một sỹ quan khác đẩy viên đại tá vào tườn, anh đã lấy được cuộn phim. Vatutin cảm thấy khoảnh khắc này dường như đã trôi qua vài giờ. Vừa rồi anh vẫn còn cảm thấy rợn tóc gáy, nghĩ rằng có thể anh đã làm rối tung mọi thứ, và người phụ nữ đó có thể không thực sự là CIA. Cầm cuộn phim trong tay, anh nuốt nước bọt và nhìn vào mắt Filitov
“Ông bị bắt vì tội phản quốc, đồng chí đại tá” Giọng anh rít qua kẽ răng “Mang ông ta đi”
Anh quay lại nhìn người phụ nữ. Đôi mắt cô mở to, và ánh mắt đầy sợ hãi và tức giận. Bốn người thò đầu ra khỏi cửa và nhìn lên hành lang.
“Tôi là đại tá Vatutin thuộc Hội Đồng An Ninh Quốc Gia. Chúng tôi vừa tiến hành một cuộc bất giữ. Đóng cửa lại và làm việc của các người đi” Anh nhận thấy rằng lệnh được thực hiện trong vòng chưa đầy năm giây. Nga rốt cuộc vẫn là nước Nga.
“Chào buổi sáng, bà Foley!” tiếp theo anh nói, nhận thấy cô đang cố gắng kiểm soát bản thân
“Anh là ai? Và đây là chuyện gì?”
“Liên Xô không thích các vị khách của mình ăn cắp các bí mật nhà nước. Chắc chắn họ đã nói với cô chuyện này ở Washingtion – xin lỗi, ở Langley?”
Giọng cô run run “Chồng tôi là thành viên của phái đoàn ngoại giao Mỹ đang làm nhiệm vụ ngoại giao tại đất nước của anh. Tôi hy vọng sẽ liên lạc được với đại sứ quán của chúng tôi ngay lập tức. Tôi không biết anh đang nói về điều gì, nhưng tôi biết nếu anh khiến vợ của của nhà ngoại giao đang mang thai bị sẩy thai, anh sẽ tạo ra một sự cố ngoại giao đủ để xuất hiện trên bản tin truyền hình! Tôi không nói chuyện với người đàn ông đó. Tôi cũng không chạm vào ông ta và ông cũng không chạm vào tôi – và anh biết chuyện đó, thưa anh. Ở Washingtin, họ chỉ cảnh báo tôi rằng mấy tên hề các anh rất thích buộc tội mấy người bên đại sứ quán mỹ với trò chơi gián điệp ngu xuẩn”
Vatutin đón nhận mấy lời nói này một cách thản nhiên, nhưng cụm từ “mang thai” khiến anh chú ý. Từ người giúp việc đến dọn dẹp căn hộ nhà họ hai lần mỗi tuần, anh biết được Foleyeva đang thử thai. Và nếu – thì sự việc đúng là không như mong đợi.Bóng đen chính trị lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí anh. Chủ tịch Gerasimov sẽ phải quyết định việc này
“Chồng tôi đang đợi tôi”
“chúng tôi sẽ nói với ông rằng cô bị tạm giữ. Cô sẽ được yêu cầu trả lời một số câu hỏi và sẽ không bị ngược đãi”
Mary Pat đã biết chuyện đó. Nỗi sợ hãi do những gì xảy ra vừa rồi dần dần được thay thế bằng niềm tự hào. Cô biết rằng màn trình diễn của cô đã rất thành công. Cô là người nhà của một thành viên trong phái đoàn ngoại giao, nên về cơ bản cô vẫn an toàn. Họ có thể giam giữ cô một ngày hoặc thậm chí hai ngày, nhưng bất kỳ hành vi ngược đãi nghiêm trọng nào sẽ cho nhà chức trách Washington một lý do chính đáng để trục xuất năm hoặc sáu người Liên Xô. Hơn nữa, thực ra cô cũng không mang thai
Những điều trên đều không phải trọng điểm. Cô không rơi nước mắt, chỉ thực hiện một số phản ứng cần thiết, phù hợp với quy định và sự đào tạo mà cô đã nhận được. Tệ nhất là danh tính của một trong những nhân viên tình báo rất quan trọng của cô đã bị lộ. Và mất những thông tin rất quan trọng trong tay ông. Cô rất muốn khóc, cũng cần phải khóc, nhưng cô không thể để đám người này xem chuyện cười. Muốn khóc thì phải đợi lên máy bay về nước.