Chương 16 ĐÁNH GIÁ TỔN THẤT
“Bức điện viết rất nhiều về người đàn ông đó và điều đầu tiên cậu ta làm là về đại sứ quán và gửi bức điện này” Cuối cùng Ritter nói “Đại sứ quan đã gửi lời phản đối lên Bộ Ngoại Giao trước khi họ công khai vụ bắt trữ ‘vì tham gia các hoạt động không phù hợp với tư cách của các nhà ngoại giao’”
“An ủi phần nào” Greer buồn bã
“Chúng ta cần phải đưa cô ấy ra trong vòng 1 ngày hoặc ít hơn” Ritter tiếp tục “Họ đã ra tuyên bố PNG (Nhũng nhà ngoại giao không được chào đón) và sẽ đáp chuyến bay Pan Am tiếp theo về”
Ryan lo lắng xoay người trên ghế. Anh tự hỏ, thế còn HỒNG Y thì sao? Chúa ơi, họ vừa đề cập siêu điệp viên này với mình và sau 1 tuần…chắc chắn sẽ chả có tòa án tối cao nào ở đó để ngăn bên kia xử tử ông ấy
“Có cơ hội nào trao đổi ông ấy không?” Jack hỏi
“Anh đùa à, cậu bé” Ritter đứng dậy và đi đến phía cửa sổ. Giờ đang là 3.00 sáng và bãi đậu xe CIA gần như trống rỗng, chỉ còn vài chiếc ô tô đậu giữa vài chiếc xe quét tuyết đi lại. “Chúng ta thậm chí chả có ai đủ tầm cỡ để tiến hành trao đổi. Bọn họ sẽ không bao giờ để ông ấy ra đâu, ngay cả nếu chúng ta có trong tay trưởng trạm tình báo Nga ở đây cũng không thể”
“Vậy thì ông ấy sẽ chết và thông tin ông ấy nắm giữ sẽ đi cùng”
“Đó là những gì người ta nói” thẩm phán Moore đồng ý
“Bên mấy nước đồng minh có giúp được gì không?” Ryan hỏi “Sir Basil có thể nghĩ cách nào đó giúp chúng ta”
“Ryan, không có cách nào có thể cứu được ông ấy” Ritter quay lại trút giận lên mục tiêu yếu thế đứng gần ông nhất “Ông ấy chết chắc rồi, dù vẫn còn thở nhưng cũng coi như đã chết rồi. Trong một tháng, hoặc hai, cùng lắm là 3 tháng kể từ bây giờ sẽ có thông báo đưa ra và chúng ta sẽ xác nhận được nó thông qua các kênh khác, và rồi chúng ta sẽ mở rượu, uống vài ly để tưởng nhớ ông ấy”
“Thế DALLAS thì sao?” Greer hỏi
“Hả?” Ryan quay lại
“Cậu không cần biết về chuyện đấy” Ritter nói và giờ trở nên vui mừng vì có mục tiêu trút giận mới “Trả nó lại cho hải quân”
“Được rồi” Greer gật đầu “Vụ này có thể gây ra một số hậu qua nghiêm trọng đấy” thẩm phán Moore hằm hằm nhìn vị đô đốc. Ông giờ đang tính cách đi gặp tổng thống đây “Chuyện đó thế nào rồi, Ryan?”
“Về cuộc đàm phán kiểm soát vũ khí sao?” Ryan nhún vai “Phụ thuộc vào cách họ thực hiện thế nào. Họ có rất nhiều lựa chọn và nếu ai đó nói với các ông rằng ông có thể đoán được họ chọn cái gì thì là nói dối”
“Đây không giống môt ý kiến chuyên môn tốt” Ritter nhận xét
“Sir Basil nghĩ rằng Gerasimov muốn tiến lên bục cao nhất. Ông ta có thể lợi dụng điều này để làm cú quyết định” Ryan lạnh lùng nói “Nhưng tôi nghĩ ảnh hưởng chính trị của Narmonov vẫn còn rất lớn vì ông ta có người thứ 4 trong Bộ Chính Trị. Vì vậy ông ấy sẽ chọn tiếp tục thỏa thuận này và cho Đảng thấy sức mạnh của mình bằng cách thúc đẩy hòa bình. Hoặc nếu ông ta cảm thấy địa vị chính trị của mình không ổn như tôi thấy bây giờ, ông ta có thể hét vào mặt chúng ta như những kẻ thù không đội trời chung của chủ nghĩa xã hội, để củng cố sự kiểm soát của Đảng. Nếu có khả năng chuyện này xảy ra, thì nó chỉ là một phỏng đoán hoang đường, ít nhất là tôi chưa nhìn thấy”
“Nghiên cứu chuyện này đi” Thẩm phán Moore ra lệnh “Tổng thống cần một thứ gì đó chắc chắn trước khi Ernie Alien bắt đầu thảo luận lại về SDI (Kế hoạch phòng thủ chiến lược”
“Vâng, sir” Jack đứng lên “Thẩm phán, người Liên Xô đã thông báo rộng rãi vụ bắt giữ HỒNG Y không?”
“Vẫn còn bỏ ngỏ” Ritter nói
Ryan bước ra cửa và đột ngột dừng lại “Chờ một chút”
“có chuyện gì?” Ritter hỏi
“Ông nói rằng, Đại sứ quán Mỹ đã đưa ra ý kiến phản đối trước khi Bộ ngoại giao bên đó đưa ra bất cứ ý kiến nào, phải không?”
“Phải. Foley đã làm việc thật sự nhanh để thúc họ ra tuyên bố đó”
“Với tất cả sự tôn trọng dành cho ông Foley, không ai làm nhanh được đến vậy đâu” Ryan nói “Thông cáo báo chí hẳn đã được in từ rất lâu trước khi họ tiến hành vụ bắt giữ”
“Vậy thì sao?” tướng Greer hỏi
Jack quay lại trước mặt 3 người kia “Vậy, bộ trưởng Ngoại giao là người của Narmonov, phải không? Vậy Yazov bên Bộ quốc phòng cũng là người của ông ta. Họ đã không biết chuyện này” Ryan nói “họ cũng ngạc nhiên như chúng ta”
“Không thể nào” Ritter khịt mũi “Họ không làm việc kiểu vậy đâu”
“Giả sử ông đúng, sir” Jack vẫn đứng “bằng chứng nào chứng minh lập luận này?”
Greer mỉm cười “Hiện tại, không ai trong chúng ta biết chính xác”
“Mẹ nó, James, tôi biết ông ta…”
“Tiếp tục đi, tiến sỹ Ryan” thẩm phán Moore nói
“Nếu cả hai vị bộ trưởng này đều không biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, thì có thể tiếp cận vụ này theo cách khác, phải không?” Jack ngồi lại vào ghế “Được rồi, tôi có thể hiểu vì sao gạt Yazov ra ngoài – HỒNG Y là trợ lý đặc biệt của ông ấy – nhưng tại sao lại gạt cả Bộ Trưởng Ngoại Giao? Trong chuyện này, các ông phải hành động thật nhanh, đưa cho cánh báo chí thành tin tức nóng hổi nhất – để cmn đảm bảo bên kia không thể nói khác được nữa”
“Bob, anh nghĩ thế nào?” vị DCI hỏi
Vị phó giám đốc phụ trách các chiến dịch hiện trường của CIA chưa bao giờ thích Ryan– ông cho rằng anh luôn đi quá xa đến lạc đề – nhưng Bob Ritter lại là một người đàn ông chính trực, vì vậy ông ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê rồi nói “Anh chàng này nói đúng một điểm. Chúng ta phải cố gắng xác minh vài chi tiết nhưng nếu họ kiểm tra….vậy thì nó mang nhiều yếu tố chính trị hơn là chỉ đơn giản là vụ của Phòng Hai”
“James?”
Vị phó giám đốc phụ trách thông tin tình báo gật đầu đồng ý “Có lẽ là thế”
“Chúng ta sẽ không nói vừa mất một nguồn thông tin tình báo tốt” Ryan tiếp tục, chìm trong suy nghĩ khi vẫn tiếp tục nói “Giám đốc KGB có thể sử dụng vụ này để đạt một số mục tiêu chính trị. Nhưng tôi vẫn chưa thấy sự hậu thuẫn nào dành cho ông ta. Phe Alexandrov có 3 thành viên trong Bộ Chính Trị. Narmonov giờ đang có 4, bao gồm cả thành viên mới, Vaneyev…”
“Mẹ nó!” Ritter thốt lên “Chúng tôi đoán rằng sau khi con gái ông ta bị bắt và được thả ra , có thể là do họ không buộc tội được cô ta- chúa ơi, họ nói cô ta vẫn giữ được bí mật – hoặc cha cô ta quá quan trong….”
“Tống tiền” giờ thì đến lượt thẩm phán Moore tham gia vào câu chuyện “Anh đúng rồi, Bob và Narmonov không biết chuyện này. Không thể không khâm phục thằng cha Gerasimov này, tên khốn đó đã đi một nước cờ rất đẹp…Nếu chuyện này là đúng thì Narmonov sẽ bị ra rìa mà không biết” ông dừng lại nhíu mày “Chúng ta đang ngồi đoán bài như những tay nghiệp dư”
“Chà, điều này lại giúp chúng ta đưa ra một kịch bản tốt” Ryan cố nén cười khi đưa ra kết luận logic của mình “Trong suốt 30 năm, lần đầu tiên chúng ta có thể hạ bệ một chính phủ Liên Xô đang muốn tự do hóa đất nước của mình” Báo chí sẽ nghĩ gì về sự cố này? Jack tự hỏi. Và các ông biết tin tức này trước sau cũng bị rò rỉ ra. Mấy loại chuyện thú vị này có mùi quá ngon để giữ bí mật trong thời gian dài….
“Chúng tôi biết cô đang làm gì và chúng tôi biết cô đã làm việc đó trong bao lâu. Đây là bằng chứng” Anh đập mấy bức ảnh xuống bàn
“Ảnh đẹp đấy” Mary Pat nói “Thế đại diện bên đại sứ quán của tôi đâu?”
“Chúng tôi sẽ không để cho bất kỳ ai được phép nói chuyện với cô. Chúng tôi có thể giữ cô bao lâu chúng tôi muốn. Nhiều năm, nếu cần thiết” Anh hăm dọa
“Nghe này, thưa ông, tôi là ngươi Mỹ, được chứ? Chồng tôi là một nhà ngoại giao. Anh ấy có quyền miễn trừ ngoại giao và tôi cũng vậy. Chỉ bởi vì ông nghĩ tôi là một bà nội trợ Mỹ ngu xuẩn mà ông nghĩ có thể dẫn tôi vòng quanh và đe dọa tôi để ký vào cái bạn thú tội ngu ngốc đó, rằng tôi là mọt tên gián điệp ngu xuẩn. Chà, tôi không phải, và sẽ không phải và chính phủ của tôi sẽ bảo vệ tôi. Tôi nghĩ ông cứ việc rắc mù tạt vào cái bản thú tội đó và ăn đi. Chúa biết thức ăn ở đây tồi thế nào và mấy ông có thể được bổ xung chất sơ vào đồ ăn kiêng của mấy người” Cô nói “và ông đang nói các ông còn bắt cả cái ông già tốt bụng mà tôi định đưa ảnh đó nữa hả? Chà, tôi nghĩ các ông điên rồi”
“Chúng tôi biết cô đã gặp ông ta nhiều lần”
“Hai lần. tôi nhìn thấy ông ấy ở một trận đấu năm ngoái, khoog, xin lỗi, tôi có gặp ông ấy vào bức tiệc ngoại giao vài tuần trước. tổng là 3 lần, nhưng chỉ bàn về chuyện hockey thôi. Đó cũng là lý do tôi đến đưa ông ấy bức ảnh này. Mấy thằng bé trong đội bóng nghĩ ông ấy mang lại may mắn cho chúng – cứ hỏi lại bọn trẻ đi, tất cả chúng đều ký vào bức ảnh, phải không? Ông ấy đến đó 2 lần, chúng tôi đều thắng và con trai tôi ghi 2 bàn. Và các ông nghĩ ông ấy là gián điệp chỉ bởi vì ông ấy đến xem trận hockey trung học? Chúa ơi, các ông hẳn phải nghĩ bọn gián điêp Mỹ nằm dưới gầm giường mình mất”
Cô thực sự cảm thấy phục mình. Họ không dám ngược đãi cô. Không ai dám ngược đãi phụ nữ mang thai cả, Mary Pat tự nhủ, cô tưj nhủ mình đã phá vỡ nguyên tắc lâu năm khác của điệp viên -không được nói bất cứ điều gì. Cô lảm nhảm không ngừng, cư xử như một công dân cáu kỉnh – với chiếc khiên bảo vệ là quyền miễn trừ ngoại giao, tất nhiên là thế – vào sự nghi ngờ ngu ngốc của người Nga. Cô quan sát người đang hỏi cung cô để xem ông phản ứng thế nào. Điều mà người Nga ghét nhất là sự coi thường của hầu hết người Mỹ, vì họ có mặc cảm phức tạp của người đến sau
“Tôi thường nghĩ đám an ninh ở đại sứ quán đã phiền phức lắm rồi” cô dừng lại một chút “Đừng làm cái này, đừng làm cái kia, chú ý khi chụp ảnh. Tôi không chụp ảnh, tôi đưa ảnh cho ông ấy! và những đứa trẻ trong ảnh đều là người Nga – ngoại trừ Eddie” Cô quay đi, nhìn vào gương. Mary Pat tự hỏi liệu người Nga tự nghĩ ra đặt gương ở đây, hay học điều đó trong mấy show truyền hình về cảnh sát Mỹ”
“Bất kỳ ai đã huấn liệu người phụ này đều phải công nhận là thành công đấy” Vatutin đang quan sát từ phòng bên cạnh lên tiếng nhận xét “Cô ta biết chúng ta đang ở đây nhưng không biểu lộ bất kỳ biểu hiện nào. Khi nào chúng ta phải thả cô ta ra?”
“Muộn nhất là chiều nay” người đứng đầu PHòng Hai trả lời “Chúng ta không thể giữ cô ta được nữa. Chồng cô ấy đã thu dọn đồ đạc trong căn họ. Cậu chỉ có rất ít thời gian” viên tướng nói thêm
“Tôi biết” Giờ không phải lúc để giải thích về cái khóa cửa. KGB không cho phép bất kỳ lời bào chữa nào, kể cả đại tá. Vatutin và Sếp cũng biết dù sao lời giải thích đó cũng không phù hợp – hiện tại không bắt được, nhưng vẫn là bắt được thôi. Đây là mục tiêu của vụ này, ít nhất là những gì họ quan tâm. Cả hai người họ đều biết còn có những khía cạnh khác nữa, nhưng họ hành động như thể không biết gì. Đây là cách làm việc thông minh nhất lúc này
“Người của tôi đâu?” Yazov yêu cầu
“Ông ta ở nhà tù Lefortov, tất nhiên” Gerasimov trả lời
“tôi muốn gặp ông ấy, ngay lập tức” Viên bộ trưởng quốc phòng mặc áo khoác dài, đội mũ đứng ở đó. Ông không có thời gian để cởi áo khoác, khuôn mặt đỏ bừng vì gió lạnh tháng hai -có lẽ còn cả vì tức giận nữa, Gerasimov nghĩ. Thậm chí còn cả sợ hãi…
“Đây không phải nơi ông có thể ra lệnh, Dmitri Timofeyevich. Tôi, cũng là thành viên trong Bộ Chính Trị. Tôi, cũng ngồi trong Ủy Ban Quốc Phòng và có thể ông cũng liên quan đến vụ điều tra này” Những ngón tay của Gerasimov đánh nhịp trên tập hồ sơ
Những lời này khiến nét mặt Yazov sa sầm, rồi chuyển sang tái mét, chắc chắn không phải vì sợ. Gerasimov ngạc nhiên khi thấy vị quân nhân này không hề mất kiểm soát, nhưng viên nguyên soái đang rất nỗ lực để dùng cách nói chuyện như một nhân viên mới nói chuyện với giám đốc “Nếu ông nói vậy thì hãy cho tôi xem bằng chứng ở ngay đây”
“Được thôi” Viên giám đốc KGB mở hồ sơ và đưa ra vài bức ảnh
“Ông cũng theo dõi tôi?”
“Không, chúng tôi đang theo dõi Filitov. Chỉ tình cờ là ông ở đó”
Yozov ném lại mấy bức ảnh trở lại bàn “Vậy thì sao? Misha được mời đến trận hockey đó. Tôi đi cùng anh ấy. Đó là một trận đấu hay. Có một thằng bé người Mỹ trong đội – tôi gặp mẹ nó lấy lần ở nơi..phải, ở George Hall khi mấy nhà đàm phán bên Mỹ qua đây. Cô ta cũng có mặt ở trận đấu đó và chúng tôi đến chào. Cô ta là một người phụ nữ rất thú vị nhưng đơn giản. Sáng hôm sau tôi cũng đã nộp báo cáo rồi. Misha cũng thế”
“Nếu cô ta có đầu óc đơn giản, sao ông lại quan tâm?”
“Vì cô ta là người Mỹ và chồng cô ta đại loại là một nhà ngoại giao và tôi đủ ngu để cho phép cô ta ôm chầm lấy tôi, như ông vừa nhìn đấy. Báo cáo về sự tiếp xúc vẫn còn trong hồ sơ đấy. Tôi sẽ gửi ông một bản sao và cả của đại tá Filitov nữa” Yazov lấy lại tự tin trong giọng điệu của mình. Gerasimov đã tính toán sai một chút
“Cô ta là một gián điệp CIA”
“Và tôi tin rằng Chủ nghĩa xã hội sẽ thành công, Nikolay Borissovich. Tôi nghĩ nghĩ ông sẽ hành động ngu…- không hề, cho đến hôm nay”
Bộ trưởng Quốc phòng Yazov kiềm chế sự nóng nảy của mình. Mặc dù ông mới vào tham gia vào chính trường Moscow- cho đến gần đây ông vấn là chỉ huy của Quân khu Viễn Đông, nơi Narmonov phát hiện và ưa thích ông – ông biết mục đích thực sự của cuộc đấu tranh này. Yazov không tin, không thể tin rằng Filitov là một kẻ phản quốc- không tin bởi vì hồ sơ của người đàn ông đó; không thể tin bởi vì vụ scandal này sẽ hóa hủy một trong những sự nghiệp được lên kế hoạch thận trọng nhất trong quân đội Xô Viết. Sự nghiệp của ông
“Nếu ông có bằng chứng xác thực chống lại người của tôi, tôi muốn nhân viên an ninh của chính tôi sẽ xem xét nó. Ông, Nikolay Borissovich, đang chơi một trò chơi chính trị với Bộ của tôi. Tôi sẽ không để KGB can thiệp vào ngày nào tôi còn đứng đầu quân đội. Người bên GRU sẽ được cử đến đây vào chiều nay. Các ông sẽ hợp tác với ông hoặc tự tôi sẽ trình việc này ra Bộ Chính Trị”
Gerasimov không phản ứng gì khi Bộ Trưởng Quốc Phòng rời đi, nhưng ông nhận ra mình đã mắc sai lầm. Ông ra bài hơi sớm – không, ông tự nhủ, ông đã ra bài sớm hơn một ngày. Mày đã hy vọng Yazov gục ngã, không chịu được áp lực và hy vọng ông ta chấp nhận một lời đề nghị chưa đưa ra
Tất cả chỉ vì tên ngốc Vatutin đó không nắm được bằng chứng xác đáng. Tại sao hắn ta không thể đợi thêm một giây nào nữa!
Chà, Chỉ còn một cách là lấy được lời thú nhận của Filitov.
Công việc chính thức của Colin McClintock là trong phòng thương mại của Đại sứ quán vương quốc Anh, cách điện Kremlin bên kia con sông Moscow. Đại sứ quán Anh đã ở đó từ trước Cuộc Cách Mạng, nhưng nó là cái gai trong mắt của giới lãnh đạo Liên Xô kể từ thời Stalin. Nhưng anh cũng là tay chơi trong Trò Chơi Lớn này. Thực tế, anh chính la sỹ quan “phụ trách” Svetlana Vaneyava và đã chuyển giao cho CIA vì một mục đích nào đó mà anh không được phép biết, nhưng lệnh đến trực tiếp từ Nhà Thế Kỷ ở London, trụ sở của SIS. Vào lúc này anh đang tiếp một phái đoán doanh nhân Anh đến làm việc với GOSPLAN, giới thiệu với họ vài quan chức họ buộc phải “làm việc” để bán bất cứ thứ gì cho đám mọi rợ địa phương.
McClintock là “một dân đảo” từ Whalsay ngoài khơi biển Scotland, coi những người ở phía nam Aberdeen là những kẻ man rợ, nhưng lại đang làm việc cho Cơ quan Tình báo Mật vụ Anh. Khi anh nói tiếng Anh, anh thường pha trộn với ngôn ngữ địa phương tiếng Anh ở miền Bắc Scotland, và tiếng Nga mà anh nói khó ai mà hiểu được nhưng đây là người đàn ông thay đổi trọng âm ngôn ngữ như bật công tắc. Đôi tai của anh không bị ảnh hưởng gì bởi trọng âm. Mọi người thường nghĩ rằng nếu một người nói kém một ngôn ngữ nào đó thì chủ yếu do vấn đề thính giác. McClintock cố tình muốn để lại ấn tượng này cho người khác.
Anh gặp Svetlana theo cách này, đã báo cáo về cô ta với London như một mục tiêu có thể tuyển dụng và một viên sỹ quan SIS đã tiếp cận cô ta trông một quán bar trên tầng hai tào nhà Langan’s Brassirie trên đường Stratton. Từ đó trở đi, McClintock chỉ gặp cô khi có việc, chỉ khi có mặt thêm một người Anh hoặc người Nga khác. Các sỹ quan SIS khác ở Moscow chuyển giao thông tin cho cô ta qua những hộp thư chết, dù anh mới thực sự là người chịu trách nhiệm về hoạt động của cô ta. Thông tin cô ta chuyển về rất đáng thất vọng nhưng thỉnh thoảng cũng hữu dụng ở mảng thương mại. Đối với nhân viên tình báo, thường thì bạn phải chấp nhận những gì mình có trong tay và cô ta cũng từng gửi một số tin đồn nội bộ nghe được từ cha mình
Nhưng dường như có chuyện xảy ra với Svetlana Vaneyeva. Cô biến mất khỏi văn phòng, rồi quay trở lại, mấy người bên CIA nói có lẽ là bị đưa đến Lefortovo. Họ không đưa bạn vào đó chỉ một hoặc hai ngày. Có gì đó rất lạ đang xảy ra và anh đợi 1 tuần để xem sự thể diễn ra chính xác thế nào. Tất nhiên là hộp thư chết liên lạc với cô cũng không ai sờ đến. Không ai bên SIS bén bảng đến gần nó, họ chỉ đứng xem từ xa xem có bị sờ gáy hay không.
Tuy nhiên, giờ thì cơ hội đã đến, anh dẫn đoàn doanh nghiệp này qua phòng trưng bày sợi của Ủy Ban Kế Hoạch. Cô nhìn lên và thấy những người nước ngoài này bước qua. McClintock gửi tín hiệu liên lạc thường xuyên trước đây. Anh không nhận được câu trả lời, hoặc không thực sự hiểu được tín hiệu đó có phải là câu trả lời không. Anh phải đặt giải thiết rằng cô đã bị lộ, bị đánh bại và cô phải phản ứng theo cách nào dó. Anh đưa tín hiệu, như mọi tín hiệu đã được thiết kế, là một hành động vuốt tóc, tự nhiên như hơi thở. Câu trả lời thường khi của cô sẽ là mở ngăn kéo và lấy ra một cái bút chì hoặc bút bi. Nếu lấy bút chì, tức là “không có gì”. Nếu lấy bút bi thì là báo động. Tuy nhiên, cô không lấy gì cả, mà cúi đầu xem hồ sơ của mình. Viên sỹ quan tình báo trẻ tuổi ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhưng chợt nhớ ra mình là ai và đang ở đâu, vì vậy anh quay người, liếc một vòng các khuôn mặt trong phòng trong khi tay run lên vì lo lắng, thực hiện vài hành động có ý nghĩa cho bất kỳ ai có thể đang quan sát.
Vẻ mặt của cô cũng khiến anh ngạc nhiên. Vẻ ngoài sống động trước đây đã biến mất, và khuôn mặt rất sống động đã từng có giờ không còn biểu hiện gì nữa, và nó trở nên vô hồn giống như những khuôn mặt có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên phố Moscow. Viên ngọc quý trong lòng bàn tay của vị cán bộ cao cấp của Đảng, giờ đã như trở thành người khác. Cô không diễn, trong lòng anh biết rõ điều này, bởi vì cô thiếu khả năng diễn xuất như vậy.
McClintock tự nhủ, vậy là họ đã có được cô ta. Họ đã nắm được cô ta và để cô ta đi. Anh không biết tại sao họ lại để cô ta đi, nhưng đó cũng không phải là điều anh cần quan tâm. Một giờ sau anh đưa những doanh nhân này về khách sạn và quay lại văn phòng, soạn ngay một bản báo cáo dài đến 3 trang gửi về London. Anh không biết bản báo cáo của anh đã gây ra náo động như ngọn lửa bùng cháy. Cũng không biết là có một sỹ quan SIS cũng gửi một báo cáo khác cùng ngày
“Chào Arthur” giọng nói vang trên điện thoại
“Chào buổi sáng, xin lỗi, chào buổi chiều, Basil. Thời tiết ở London thế nào?”
“Lạnh, ẩm và rất tệ. Tôi muốn có thể qua bên anh để phơi mình trong ánh mặt trời”
“Chắc chắn lên đây với chúng tôi”
“Tôi có kế hoạch thế đấy. Sáng mai thì sao?”
“Đợi anh đến bất kỳ lúc nào cũng được”
“Vậy thì hẹn gặp ngày mai nhé”
“Tuyệt, hẹn gặp lại” Thẩm phán Moore cúp máy
Giám đốc CIA nghĩ hôm nay đúng là một ngày tệ hại. Đầu tiên là chúng ta mất HỒNG Y, giờ thì Sir Basil Charleston muốn qua đây vì điều gì đó không thể nói qua đường dây an ninh điện thoại giữa NSA và GCHQ. Giờ mới chỉ là trước buổi trưa và ông đã ở văn phòng suốt 9 giờ. Cái quái gì đang xảy ra thế này?