Chương 17 ÂM MƯU
Người chủ cửa hàng Eve’s Leaves nhận ra Ann quay lại sớm hơn thường lệ. Cô ta nở nụ cười thường khi, chọn chiếc váy từ mắc áo và tiến vào phòng thử đồ. Ngay sau đó, cô ta bước ra và đứng trước bộ kính phục trang, nghe thấy những lời khen ngợi cũ, chẳng hạn như nói rằng cô ta trông xinh đẹp hơn bao giờ hết. Cô ta vẫn trả bằng tiền mặt, và vẫn để lại nụ cười ngọt ngào đó khi rời đi.
Khi ra đến ngoài bãi đậu xe, tình hình bên ngoài hơi khác. Đại úy Basyarina đã vi phạm nguyên tắc chuyên môn bằng cách mở viên thuốc và đọc nội dung bên trong. Đọc xong, cô ta chửi bới hằn học. Nó chỉ là một tờ giấy ghi chú bình thường. Bisyarina châm một điếu thuốc bằng bật lửa butan, rồi đốt mẩu giấy trong gạt tàn của xe.
Thật là lãng phí thời gian. Tin tức đã được gửi về Moscow và phân tích. Cô ta cảm thấy mình như con ngốc. Điều khiến cô ta khó chịu hơn nữa là điệp viên của cô ta hoàn toàn đáng tin cậy, đã chuyển những thông tin mà cô ấy nghĩ là tài liệu được phân loại cao và sau khi biết được thông tin đó chẳng giới hạn gì thì đã nhanh chóng lấy ra. Cô ta thậm chí sẽ bị đổ lỗi khi khiến cho Trung Tâm Moscow lãng phí thời gian khi chuyển tiếp mấy thông tin không được hài lòng như vậy
Chà, họ đã cảnh báo mình về điều này. Đây có lẽ là lần đầu tiên, nhưng cũng không phải lần cuối cùng. Cô ta lái xe về nhà và gửi một bưc điện
Nhà Ryan hiếm khi tham gia mấy bữa tiệc cocktail ở Washington nhưng có vài buổi họ không thể tránh khỏi. Tiệc chiêu đãi tối nay nhằm mục đích gây quỹ cho Bệnh viện Nhi đồng ở Washington, D.C và vợ Jack là bạn của giám đốc bệnh viện. Hấp dẫn nhất đêm nay là chương trình giải trí. Một nhạc sỹ nhạc Jazz nổi tiếng đã rất biết ơn bệnh viện này đã cứu sống cháu gái ông, vì vậy ông tổ chức một buổi biểu diễn gây quỹ để mang lại lợi cho bệnh viện tại Trung Tâm Kennedy. Bữa tiệc này mong muốn sẽ cho tầng lớp tinh hoa của D.C có cơ hội gặp ông ấy “gần hơn và cá nhân hơn” và nghe ông chơi saxophone ở cự ly gần. Thực tế, như hầu hết các bữa tiệc “quyền lực khác”, đây thực ra là dịp để mấy người nổi tiếng gặp nhau, giao lưu và thể hiện sự quan trọng của mình. Và cũng giống như hầu hết các nơi trên thế giới, tầng hợp tinh hoa nổi tiếng cảm thấy nhu cầu cho đi để thể hiện sự hào phóng của mình. Jack hiểu hiện tượng này nhưng vẫn cảm thấy có chút vô lý. Vào lúc 11.00, đám tinh hoa của Washington đã trở nên giống người bình thường trên thế giới này, nói những điều vô nghĩa và say khướt. Tuy nhiên, Cathy luôn mang theo ly rượu trắng, và Ryan có thể uống vào buổi tối, vì anh thắng khi tung đồng xu để xác định ai là người lái xe, nên Cathy sẽ lái xe. Mặc dù vợ đã nháy mắt nhiều lần, ra hiệu anh đừng uống quá nhiều nhưng anh vẫn uống vài cốc. Anh cảm thấy toàn thân ấm áp, tuy rằng có chút say, nhưng đầu vẫn rất tỉnh táo. Jack tự hỏi liệu mình có thực sự hơi quá hay không – nhưng anh không thể tỏ ra kiêu căng được. Anh chỉ mong ông Chúa phù hộ, để mọi việc đêm nay diễn ra theo đúng kế hoạch.
Điều thú vị là cách mọi người đối xử với Ryan. Mọi người đều không biết nhiều về vị trí của anh trong CIA. Câu hỏi mở đầu luôn đại loại như “Mọi thứ ở Langley thế nào?” với giọng điệu tò mò và Jack trả lời CIA chỉ là một cơ quan hành chính khác của chính phủ, một tòa nhà với rất nhiều tài liệu chuyển ra chuyển vô, khiến mọi người hỏi đều ngạc nhiên. Người ta luôn nghĩ rằng CIA có hàng nghìn điệp viên hiện trường đang hoạt động. Tất nhiên, con số bí mật, nhưng ít hơn nhiều so với mọi người nghĩ.
“Chúng tôi đi làm theo giờ hành chính” Jack giải thích với một quý bà ăn mặc rất đẹp đang tròn mắt ngạc nhiên “thậm chí tôi sẽ nghỉ làm vào ngày mai”
“Thật không?”
“Thật. Tôi đã giết một đặc vụ Trung Quốc vào thứ ba, và bà đổi lại lấy một ngày nghỉ, đại loại thế” anh nghiêm túc nói, rồi cười toe toét
“Anh đang đùa!”
“Đúng vậy, tôi đang đùa. Xin hãy quên những gì tôi vừa nói đi” Anh tự hỏi không biết ai đang đùa ai đây?
“Có tờ báo nói rằng anh đang bị điều tra à?” Một người khác hỏi
Jack quay sang ngạc nhiên “và ông là ai?”
“Scott Browning, tờ Chigago Tribune” ông ta không đưa tay ra bắt. Trò chơi mới vừa bắt đầu đây. Vị phong viên không biets ông ta là quân cờ, nhưng Ryan thì biết rõ
“Ông có thể lặp lại câu hỏi không?” Jack lịch sự nói
“Nguồn tin của tôi nói rằng anh đang bị điều tra vì giao dịch cổ phiếu bất hợp pháp”
“Đúng là tin tức mới đối với tôi” Jack trả lời
“Tôi biết rằng anh đã gặp các điều tra viên bên SEC” vị phóng viên thông báo
“Nếu ông đã biết tin này, thì ông cũng biết rằng tôi đã cung cấp thông tin họ yêu cầu, và họ hài lòng rời đi”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Tấ nhiên là tôi chắc chắn. Tôi chẳng làm gì sai cả và tôi có tất cả bằng chứng để chứng minh” Ryan chắc nịch, có lẽ hơi quá, vị phóng viên nghĩ. Ông ta thích việc mọi người uống quá nhiều. Rượu vào lời ra.
“Đó không phải là thông tin và nguồn tin cung cấp” Browning phản bác
“Chà, tôi không thể giúp gì hơn” Ryan nói. Có một cảm xúc nhất định trong giọng nói của anh vào lúc này. Vài người quay đầu nhìn lại
“Nếu không có mấy người như anh, có lẽ CIA sẽ hoạt động tốt hơn” một người mới đến nói
“Và anh là thằng nào!’ Ryan hỏi trước khi quay lại. Cảnh 1 đã xong, giờ đến màn 2
“Nghị sỹ Trent” vị phóng viên nói. Trent thuộc một ủy ban đặc biệt bên quốc hội
“Tôi nghĩ ai đó đang nợ một lời xin lỗi” Trent nói, trông ông ta cũng say
“Về chuyện gì?” Ryan hỏi
“Về đống lộn xộn bên kia sông thì sao?
“So với bên này sông thì sao?” Jack hỏi lại. Mọi người bắt đầu vây quanh, hóng chuyện náo nhiệt
“tôi biết chuyện các anh vừa cố gắng làm gì và các anh vừa ngã dập mông. Các anh không cho chúng tôi biết, như luật cho phép. Nhưng nếu các anh cứ tiếp tục như vậy và tôi nói cho anh biết, các anh sẽ phải trả giá, và sẽ phải trả giá rất lớn”
“Nếu chúng tôi phải trả hóa đơn quán bar cho ông thì chugns tôi cũng sẽ phải trả lớn đấy” Ryan chế nhạo vặc lại
“Trời ạ” Trent nói sau lưng anh “Anh sẽ gặp rắc rối lớn nếu cứ tiếp tục thế này”
Giờ thì phải có đến 20 người đang xem và nhìn. Họ thấy Ryan đang bưng một ly rượu từ khay phục vụ mang đến. Họ nhìn thấy vẻ mặt giết người của anh, và vài người trong số họ nhớ rằng Ryan đã giết ai đó. Điều này là đúng, và nó làm tăng thêm sự bí ẩn của anh. Anh nhấp một ngụm Chablis, rồi quay lại.
“Kiểu rắc rối nào thế, Ông Trent?”
“Anh có thể sẽ ngạc nhiên”
“Không gì ông làm khiến tôi ngạc nhiên cả, người anh em”
“Có lẽ thế, nhưng ông đã khiến chúng tôi ngạc nhiên, tiến sỹ Ryan. Chúng tôi không nghĩ ông là một kẻ gian tà và chúng tôi cũng không nghĩ ông đủ ngôc để dính vào đống rắc rối đó, nhưng tôi đoán là chúng tôi đã nhầm”
“Ông nhầm rất nhiều thứ” Jack chế nhạo
“Anh biết điều gì đó, đúng không Ryan? Dù sao thì tôi cũng không thể đoán ra anh là người thế nào”
“Cũng không ngạc nhiên gì”
“Vậy anh là người thế nào, Ryan?” Trent hỏi
“Ông biết không, nghĩ sỹ, đây là một trải nghiệm hiếm có đối với tôi” Jack say sưa
“Như thế nào?”
Mặt Ryan chìm xuống. Giọng ông văng vẳng trong phòng. “Trước đây chưa từng có những gười đồng tính đến hỏi tôi về tính cách đàn ông của tôi” Xin lỗi, anh bạn …
Căn phòng lặng ngắt như tờ. Trent không hề dấu diếm bí mật xu hướng tình dục, nó đã được công khai từ 6 năm trước. Mặc dù vậy, khuôn mặt ông ta vẫn trở nên trắng bệch, tay ông ta bất giác run lên và rượu đổ ra sàn đá cẩm thạch. Tuy nhiên, nghị sĩ đã kiểm soát được bản thân và nói một cách gần như lịch sự
“Tôi sẽ không tha thứ cho điều đó”
“Vây thì cứ làm tất cả những điều em có thể đi, em yêu” Ryan quay lại và bước ra khỏi căn phòng, những con mắt lặng lẽ theo dõi lưng anh. Anh đi bộ đến đại lộ Massachusetts, quan sát dòng xe cộ qua lại trên đường. Anh biết mình đã uống quá nhiều, nhưng không khí lạnh bên ngoài khiến đầu óc anh tỉnh táo.
“Jack ơi” giọng vợ anh
“Ừ, em yêu”
“Có chuyện gì thế?”
“Anh không thể nói”
“Em nghĩ đến lúc mình cần về nhà rồi”
“Anh nghĩ em nói đúng. Anh sẽ đi lấy áo khoác” Ryan đi bộ lại vào bên trong và đưa thẻ. Sau khi bước vào, anh lại nghe thấy trong phòng im lặng. Anh cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình. Anh mặc áo khoác, choàng chiếc áo khoác lông của vợ lên cánh tay rồi quét những ánh mắt đang nhìn mình. Chỉ có một đôi mắt thể hiện sự quan tâm đến anh. Anh đã nhìn thấy điều đó rất rõ ràng.
Rất khó để khiến Misha bất ngờ, nhưng KGB đã làm được. Ông đã rèn luyện mình sẵn sàng chịu sự tra tấn hay hành hạ tồi tệ nhất, nhưng cuối cùng chỉ là…sự thất vọng? ông tự nhủ. Chắc chắn đó không phải là từ chính xác
Ông đã bị giam trong phòng giam này, và ông phán đoán rằng ông đang bị biệt giam ở đâu đó trong nhà tù này. Ông cảm thấy rằng phán đoán này có thể sai, nhưng ông không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của những người khác xung quanh. Không có âm thanh nào, thậm chí không có tiếng va vào tường bê tông, có lẽ do tường quá dày/ “Đối tác” duy nhất ông có là tiếng cọ xát kim loại thường xuyên phát ra từ lỗ nhìn trộm của cửa phòng giam. Ông cho rằng có thể họ biệt giam ông vì muốn gây áp lực tâm lý. Ông đã mỉm cười. Họ nghĩ tôi cô đơn. Họ không biết rằng tôi có đồng đội của mình.
Có thể chỉ có một câu trả lời: anh chàng tên Vatutin này sợ rằng ông có thể thực sự vô tội, nhưng Filitov đã nghĩ về điều đó và thấy điều đó là không thể. Tên Cheka này đã lấy bộ phim ra khỏi tay ông (cheka là lực lượng an ninh của chính quyền Bolshevik, được thành lập sau cách mạng tháng mười)
Ông nhìn chằm chằm vào bức tường bê tông trần trụi, vẫn tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Không có gì khiến điều này hợp lý cả
Nhưng nếu họ muốn làm cho ông sợ thì họ đã nhầm. Filitov đã nhiều lần đối mặt với cái chết. Đôi khi ông thực sự muốn chết. Biết đâu sau đó ông sẽ được đoàn tụ với những người đồng đội đã hy sinh. Ông thường nói chuyện với họ, phải không? Họ vẫn … à, họ thực sự đã chết, nhưng dường như họ vẫn chưa rời đi, phải không? Chính xác thì cái chết là gì? Đã đến lúc trong cuộc đời ông phải trả lời câu hỏi này một cách lý trí. Tất nhiên sớm hay muộn thì ông cũng tìm ra thôi. Câu trả lời đã vuột qua ông vài lần, nhưng nó -vẫn-chưa-bao-giờ-xác-nhận-chắc-chắn với ông
Có tiếng chìa khóa mở cửa, rồi tiếng cót két
“Các anh nên tra dầu cho nó. Máy móc sẽ kéo dài lâu hơn nếu được bảo dưỡng tốt” ông nói khi đứng dậy
Viên cai tù không trả lời, chỉ vẫy ông ra khỏi nhà giam. 2 người lính bảo vệ đang đứng canh bên cạnh, chỉ khoảng trên dưới 20 tuổi, Misha nghĩ, họ đang ngẩng cao đầu một cách ngạo mạn như những nhân viên KGB nói chung. Nếu là 40 năm trước ông sẽ không cho phép chuyện này, Filitov tự nhủ. Rốt cuộc bọn họ không mang theo vũ khí, và ông là một người lính chiến trường có thể lấy mạng bọn họ nhẹ như hơi thở. Bọn họ là những người lính chẳng có chút năng lực nào. Chỉ cần nhìn thoáng qua là ông đã biết thế. Tự hào cũng được thôi, nhưng là một người lính thì bọn họ cần phải cẩn trọng….
Nó thực ra là vậy sao? Bất chợt ông nghĩ. Vatutin đối xử rất thận trọng với mình, mặc dù anh ta thực ra biết….
Nhưng tại sao?
“Điều này có nghĩa là gì?” Mancuso hỏi
“Thật khó để tôi nói rõ ràng” Clark trả lời “Có lẽ là do ai vài người ở D.C không thể đưa ra quyết định. Chuyện này xảy ra suốt ấy mà”
Hai bức điện này được nhận qua lại trong vòng mười hai giờ. Bức điện đầu tiên ra lệnh tạm dừng hoạt động và cho phép tàu ngầm Dallas quay trở lại vùng biển khơi, nhưng tín hiệu thứ hai ra lệnh cho nó ở chế độ chờ ở phía tây Biển Baltic
“Tôi không thích bị treo thế này”
“Thuyền trưởng, không ai thích cả”
“Điều này có ảnh hưởng đến anh không?” Mancuso hỏi
Clark nhún vai trả lời hợp lý “Chỉ ảnh hưởng về tinh thần thôi. Giống như anh thức dậy chuẩn bị chơi một trận bóng rồi lại hoãn. Đừng lo, thuyền trưởng. Tôi đã dạy các học viên một số thứ…khi tôi không thực sự thực hiện nó”
“Bao nhiêu?”
“Không thể nói, nhưng hầu hết đều diễn ra rất tốt đẹp”
“Hầu hết? Nhưng nếu họ không…”
“Vậy thì tất cả mộ người sẽ vui lắm đấy” Clark mỉm cười “đặc biệt là tôi. Tôi có một số chuyện hay lắm, nhưng lại không thể kể. Chà, tôi hy vọng anh cũng sẽ có mấy chuyện đó”
“Một hoặc hai chuyện đại loại thế. Nó khiến cho cuộc sống bớt vui vẻ đi, phải không?” Hai người đàn ông chia nhau cái nhìn thấu hiểu
Ryan đang đi mua sắm một mình. Sắp đến sinh nhật vợ – Nó diễn ra vào đúng chuyến đi thứ hai của anh đến Moscow- và anh phải chuẩn bị trước mọi thứ. Bắt đầu từ một cửa hàng trang sức thường là sự lựa chọn tốt nhất. Cathy vẫn đang đeo chiếc vòng cổ bằng vàng nặng mà anh đã mua tặng cô vài năm trước, và anh muốn mua một đôi bông tai để phù hợp với nó. Vấn đề là anh không nhớ được kiểu dáng của sợi dây chuyền … Cơn say khiến anh hơi chóng mặt hoặc có khi là quá lo lắng. Anh đang nghĩ và nghĩ, nếu họ không tin thì sao?
“Xin chào, tiến sỹ Ryan” một giọng nói quen thuộc cất lên, Jack ngay người lại ngạc nhiên
“Tôi không biết là họ có cho các ông đi xa đến vậy” Màn II, cảnh 1. Ryan thở phào nhẹ nhõm, nhưng không để lộ ra ngoài. Cơn say xỉn đúng là đã giúp mình
“Nếu anh xem kỹ bản đồ, anh sẽ biết rằng phạm vi hoạt động của chúng tôi còn xa đến tận Garfinckels” Sergey Platonov nói “Đi mua gì cho vợ à?”
“Các ông chắc hẳn đã biết mọi thông tin cần thiết từ hồ sơ của tôi rồi”
“Phải, sinh nhật vợ anh” ông ta nhìn xuống tủ trưng bày “Thật tiếc tôi không đủ tài chính mua mấy thứ này cho vợ tôi….”
“Nếu ông đưa ra tuyên bố thích hợp, Công Ty có thể chuẩn bị vài thứ, Sergey Nikolay’ch”
“Nhưng Đất Mẹ sẽ không hiểu chuyện đó” Platonov nói “Vấn đề này hẳn anh đã quen thuộc rồi, đúng không?”
“Các ông thực sự được thông tin rất tốt” Jack thì thầm
“Đó là công việc của tôi mà. Tôi cũng đang đói. Có lẽ anh có thể mua cho tôi cái bánh sandwich?”
Ryan liếc xung quanh với con mắt của một nhân viên tình báo chuyên nghiệp.
“Không phải hôm nay” Platonov cười toe toét “Một vài người của tôi…một vài đồng chí của tôi hôm nay bận rồi, hơn bình thường và tôi sợ bên FBI của anh cũng không quan tâm về nhiệm vụ giám sát lắm đâu”
“KGB sẽ không để xảy ra chuyện này” Jack nhận xét khi họ rời khỏi cửa hàng trang sức
“Anh hẳn sẽ thấy kỳ lạ. Tại sao người Mỹ nghĩ rằng cơ quan tình báo của chúng tôi khác với cơ quan của các anh?”
“Ý ông là cả hai bên đều lộn xộn thì tôi nghe có vẻ lọt tai hơn. Xúc xích thì sao?”
“Miễn nó phù hợp với luật giới do thái” Platonov trả lời, rồi giải thích “Tôi không phải là người Do thái, anh biết đấy, nhưng tôi thích vị này”
“Ông đã ở đây quá lâu rồi” Jack cười toe toét
“Nhưng Washingotn là một nơi tuyệt vời”
Jack đi bộ vào một cửa hàng đồ ăn nhanh chuyên về bánh mì cuộn và thịt bò bắp cũng như các loại thực phẩm khác. Các dịch vụ ở đây là nhanh chóng. Họ ngồi xuống một chiếc bàn nhựa trắng ở lối đi của trung tâm thương mại. Kiểu sắp xếp này thật tuyệt vời, Ryan nghĩ. Mọi người có thể đi ngang qua, nhưng tất cả những gì họ nghe được chỉ là một vài từ. Anh biết Platonov là dân chuyên nghiệp
“Tôi nghe nói anh gặp một vài vấn đề rắc rối pháp lý khó khăn” Platonov mỉm cười khi nói điều này, cố tình làm cho người ngoài nghĩ rằng họ đang thảo luận về một trò vui bình thường. Ryan nghĩ có vẻ như đối thủ người Nga của anh bổ xung sự thích thú thực
“Ông tin vào cái tên khốn nhỏ bé tối qua? Ông biết không, có một điều tôi thực sự ghen tị cách người Nga đối phó với….”
“Hành vi chống đối xã hôi? Phải- 5 năm trong trại lao động được kiểm soát nghiêm ngặt. Sự cởi mở mới của chúng tôi không đủ rộng để dung thứ cho hành vi tình dục đồi bại. Ông bạn Trent của anh trong chuyến đi gần nhất đến Liên Xô đã gặp một người. Chàng trai trẻ đó…giờ vẫn đang ngồi xổm trong trại lao động” Platonov không nói rằng anh ta bị kết án vì từ chối hợp tác với KGB. Ryan nghĩ, sao lại nhầm lẫn vấn đề thế này?
“Các ông có thể giữ anh ta cho riêng mình. Ở đây chúng tôi đã có đủ loại đó rồi” Jack nói lớn. Anh cảm thấy rất khó chịu, vì anh uống quá nhiều và ngủ không ngon nên mắt gần như nhắm nghiền.
“Chúng tôi sẽ để ý điều này. Và có thể chúng tôi cũng gặp vấn đề như SEC không?”
“Các ông biết không, tôi chẳng làm điều gì sai. Không điều con mẹ nó gì hết. Tôi nhận được lời khuyên từ một người bạn và tôi làm theo. Tôi không tìm kiếm nó, chuyện xảy ra chỉ có thế. Vậy là tôi kiếm được vài đồng- vậy thì sao? Tôi viết báo cáo tình báo cho tổng thống. Tôi làm điều đó rất tốt- và họ đi theo dõi tôi! Sau tất cả chuyện….” Ryan bất chợt dừng lại và đau đớn nhìn chằm chằm vào mắt Platonov “Mà các ông đang tìm kiếm cái gì?”
“Thành thật mà nói, kể từ khi chúng ta gặp nhau lần đầu ở Georgetown vài năm trước, tôi luôn ngưỡng mộ anh. Anh thực sự có cách đối phó với bọn khủng bố. Tôi không đồng ý với anh về quan điểm chính trị cũng như anh không đồng ý với tôi. Nhưng như một cá nhân với một cá nhân, anh loại vài tên sâu bọ ra khỏi đường phố. Dù anh tin hay không, thì tôi luôn phản đối sự ủng hộ của nhà nước đối với những kẻ khốn nạn này. Những người mácxít chân chính muốn giải phóng dân tộc của họ-vâng, Chúng ta nên ủng hộ họ bằng mọi cách có thể – nhưng mất thằng cướp này lại là bọn giết người, chúng chỉ xem chúng ta là nguồn cung cấp vũ khí, vậy thôi. Đất nước chúng ta chẳng được lợi gì. Ngoài chính trị, anh là một con người dũng cảm và ngay thẳng. Tất nhiên tôi tôn trọng điều đó. Thật không may, đất nươc các anh lại chẳng coi trọng. Các anh chỉ đặt tượng đài cho những người giỏi nhất để những kẻ kém cỏi có thể nhắm đến lấy họ làm mục tiêu ném đá”
Vẻ cảnh giác của Ryan đột nhiên biến mất, như thể anh đang cân nhắc những lời này “Ông nói cũng có lý”
“Vậy, bạn của tôi- họ sẽ làm gì với anh?”
Đôi mắt Ryan nhìn về phía đầu kia của lối đi, anh thở dài thườn thượt “Tôi phải thuê một luật sư trong tuần này. Tôi nghĩ anh ta sẽ hiểu. Tôi không muốn thuê, tôi nghĩ mình có thể làm rõ mọi chuyện, nhưng mấy tên khốn mới ở SEC, tên Trent đồng tính đó…” lại một tiếng thởi dài “ Trent đã sử dụng ảnh hưởng để lấy việc cho mình, các ông muốn cược bao nhiêu rằng hai người bọn họ…tôi nghĩ mình đồng ý với quan điểm của các ông. Nếu một người phải có kẻ thù thì ít nhất cũng phải là kẻ thù mà các anh có thể tôn trọng”
“Và CIA không thể giúp anh?”
“Tôi không có nhiều bạn ở đó – chà, ông biết đấy. Thăng tiến nhanh quá, thằng nhãi giàu nhất trong tòa nhà, cậu bé được Greer ưu ái nhất, mối quan hệ của tôi với người Anh. Là các ông thì cũng tạo ra vài kẻ thù thôi. Thỉnh thoảng tôi tự hỏi liệu có ai trong số họ có thể…tôi không thể chứng minh, nhưng các ông sẽ không tin rằng với hệ thống máy tính chúng tôi có ở Langley và với tất cả giao dịch cổ phiếu của tôi đều được lưu trữ trên hệ thống máy tính…và các ông biết chuyện rồi đấy? Lưu trữ trên máy tính có thể được thay đổi bởi một ai đó rành kỹ thuật và biết cách để…nhưng cứ cố xác minh để làm gì, người an hem” Jack lấy ra 2 viên aspirin từ một chiếc hộp nhỏ và nuốt chúng
“Ritter cũng không thích tôi, chưa bao giờ. Vài năm trước, tôi khiến ông ấy xấu mặt trong vài thứ và ông ấy không phải là người dễ quên. Có lẽ một trong những lính của ông ấy…anh ta là một người rất giỏi. Đô Đốc muốn giúp nhưng ông ấy già rồi. Thẩm phán Moore thì sắp hết nhiệm kỳ, đáng nhẽ phải ra đi từ một năm trước, nhưng bằng cách nào đó ông ấy vẫn ở lại- dù ông ấy có muốn giúp cũng không thể được”
“tổng thống thích công việc anh làm, chúng tôi biết điều đó”
“Tổng thống là một luật sư, một công tố viên. Nếu ông ấy biết rằng các ông đã phạm luật – thú vị làm sao, các ông sẽ thấy mình cô đơn thế nào. Còn có một đám người bên Bộ Ngoại Giao cũng đang đâm thọc vào mông tôi nữa. Tôi có quan điểm khác với họ. Ở cái cơ quan nhà nước khốn nạn này thì người trung thực chỉ có chịu đựng thôi”
Đúng là thế, Platonov nghĩ. Họ nhận được báo cáo về vấn đề này đầu tiên từ Peter Henderson, mật danh Cassius, đã cung cấp thông tin tình báo cho KGB trên 10 năm, từng là trợ lý đặc biệt của thượng nghị sỹ Senator Donalson từng làm ở Ủy ban tình báo thượng viện nay đã nghỉ hưu, giờ là chuyên gia phân tích tình báo của Văn phòng kế toán quốc hội (Ai đã đọc “Săn lùng tháng mười đỏ” thì biết anh chàng Henderson này). KGB biết Ryan là ngôi sao sáng đang lên của của cơ quan an ninh quốc gia CIA. Bộ chỉ huy Moscow ban đầu thì coi anh là một công tử giàu có, nhưng quan điểm này đã thay đổi vài năm trước. Anh ta đã làm vài việc để dành được sự ủng hộ của tổng thống và giờ đang viết hơn 1 nửa báo cáo giao ban tình báo đặc biệt gửi đến Nhà Trắng. Tin tức Henderson cho biêt rằng Ryan đang chuẩn bị một bản báo cáo cực kỳ quan trọng về tình hình vũ khí chiến lược, làm dấy lên những điều bàn tán ở Foggy Bottom. Ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên ở hội trường đại học Georgetown, Platonov từ lâu đã ấn tượng Ryan là người có đánh giá rất tốt và một đối thủ rất khôn ngoan, dũng cảm – nhưng quá quen với những đặc quyền và rất dễ nổi giận với những công kích nhằm vào cá nhân mình. Tinh vi, nhưng ngây thơ lạ lùng. Những gì ông ta nhìn thấy ở bàn ăn trưa càng khẳng định ý kiến của mình. Về cơ bản mà nói, hương vị Mỹ của Ryan quá mạnh. Quan điểm của anh về vấn đề là đen hoặc trắng, với sự phân biệt rõ ràng giữa tốt và xấu. Nhưng vấn đề của ngày hôm nay là Ryan vốn luôn nghĩ rằng mình bất khả chiến bại, và bây giờ bắt đầu nhận ra rằng không phải vậy. Và vì điều này, anh đã rất tức giận (Xem chương 19 của cuốn Trò Chơi Ái Quốc)
“Tất cả những công việc đó đều làm vô ích” Jack nói sau vài giây “Họ sẽ ném mấy đề nghị của tôi vào thùng rác”
“Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là lão Ernest Alien chó đẻ đó đã thuyết phục Tổng Thống đặt SDI lên bàn đàm phán” Platonov phải vận dụng hết kỹ năng chuyên nghiệp trong bao năm để cố tỏ vẻ mặt thờ ơ đến thông tin này. Ryan tiêp tục: “Chẳng vì cái gì cả. Họ đã khiến bài phân tích của tôi trở nên vô giá trị vì sự cố cổ phiếu đáng tiếc này. CIA đáng nhẽ phải ủng hộ tôi nhưng thay vào đó, họ ném tôi cho lũ chó săn. Tôi thực sự chả làm được cái đéo gì cả” Jack đưa miếng xúc xích cuối cùng vào miệng
“Cậu có thể hành động” Platonov đề nghị
“Trả thù? Tôi đã nghĩ đến chuyện đó. Tôi có thể tiết lộ thông tin cho báo chí, nhưng tờ Post sắp đăng câu chuyện của tôi về SEC. Ai đó trên Đồi (Đồi Capital- ý nói quốc hội) đang bí mật chỉ đạo theo hướng này. Chắc là Trent, tôi đoán vậy. Tôi cá là lão đó đã xúi giục phóng viên làm phiền tôi tối qua. Lão khốn nạn Nếu tôi nói ra sự thật cũng đâu có ai tin? Chúa ơi, tôi gần như chán lắm rồi mới ngồi đây với ông đó, Sergey”
“Sao cậu lại nói thế?”
“Sao ông không đoán đi?” Ryan cười gượng gạo của Ryan chợt biến mất “Tôi sẽ không vào tù Tôi thà chết còn hơn mất phẩm giá như thế. Mẹ nó chứ, tôi đã liều mạng…. tôi đã chấp nhận mọi rủi ro trong nghề. Có vài thứ các ông biết và có vài thứ các ông không biết. Tôi đã liều mạng sống vì đất nước này và họ muốn đưa tôi vào tù!”
“Có lẽ chúng tôi có thể giúp” viên sỹ quan cuối cùng cũng nói ra
“Đào tẩu à? Các ông đang đùa chắc. Các ông không thật sự hy vọng tôi sẽ sống ở thiên đường cho giai cấp công nhân của các ông đó chứ?”
“Không, nhưng nếu có các điều khoản thích hợp, có lẽ chúng tôi có thể thay đổi được tình thế của cậu. Sẽ có những nhân chứng chống lại cậu, họ có thể bị tai nạn….”
“Đừng nói nhảm với tôi” Jack nghiêng người về phía trước “các ông sẽ không làm mấy việc kiểu đó ở đất nước này và chúng tôi cũng không làm mấy việc kiểu đó ở đất nước các ông”
“Mọi thứ đều có giá của nó. Chắc chắn cậu hiểu rõ điều này hơn tôi” Platonov mỉm cười “Ví dụ, Ông Trent nói cậu là “thảm họa” vào tối qua, điều đó có nghĩa là gì?”
“Và làm cách nào tôi biêt được các ông đang làm việc cho ai?” Jack hỏi
“Cái gì?” ông ta ngạc nhiên. Ryan nhìn thấy xoang mắt mình hơi đau
“Ông muốn có cái gì đó khích lệ hả? Sergey, tôi sẽ tham gia. Chỉ bởi vì tôi đã từng làm nó trước đây mà ông nghĩ nó đơn giản sao. Chúng tôi có người bên trong trung tâm chỉ huy Moscow bên ông. Một ai đó rất lớn. Vậy giờ ông nói xem ông phải mua cái tên đó từ tôi thế nào”
“Sự tự do của cậu” Platonov nói ngay “Nếu ông ta ở cấp cao như cậu nói, chúng tôi chắc chắn se thực hiện nó” Ryan yên lặng hơn một phút. Hai người đang nhìn chăm chăm vào nhau như đối thủ trên bàn đánh bạc, và thực tế là họ cũng đang đánh bạc bằng mọi thứ mình có – và thực tế là Ryan biết anh đang giữ con bài không tốt. Platonov nhìn chằm chằm vào mắt của anh chàng người Mỹ và thấy rất vui khi ông ta đang chiếm thượng phong
“Cuối tuần này tôi sẽ bay sang Moscow, trừ khi câu chuyện của tôi nổ ra trên báo trước đó, trong trường hợp đó thì tôi coi như xong. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với ông, người anh em, không thể qua kênh nào khác được. Người duy nhất nghe được sẽ chỉ là Gerasimov. Thông tin tôi chỉ cho mình ông ấy biết, trực tiếp nói với ông ấy, không qua kênh trung gian, nếu không sẽ rất nguy hiểm”
“Và tại sao tôi phải tin là cậu biết cái tên đó?” viên sỹ quan người Nga đè nén sự vui mừng, tỏ ra thận trọng
Lần này đến lượt Jack nở nụ cười.Lá bài anh úp hóa ra lại là lá bài tốt “Tôi không biết tên, nhưng tôi biết thông tin. Với 4 điều mà tôi biết từ CONDUCTOR (CHỈ HUY) – đó là mật danh – người của ông sẽ giải quyết phần còn lại. Nếu lá thư của ông thông qua các kênh, có lẽ tôi sẽ không lên được máy bay đâu. Ông ta ở trên đỉnh của chuỗi rồi ..“nếu ông ta có thực, hoặc có lẽ. Làm sao tôi biết được ông sẽ giữ lời?”
“Trong cộng đồng tình báo, cứ có tin là sẽ có tiếng” Platonov đảm bảo
“Vậy hãy nói với Chủ tịch của ông rằng tôi muốn gặp ông ấy khi ông ấy sắp xếp được. Giữa tôi với ông ấy. Không nói nhảm”
“Chủ tịch? Nhưng chủ tịch không…”
“Vậy thì tôi phải thu xếp các công tác pháp lý và thử vận may của mình. Dù sao thì tôi cũng không phải vài tù vì tội phản quốc. Đồng chí Platonov, đó là thỏa thuận đấy” Jack kết bài “Lái xe về an toàn nhé”
Jack đứng dậy và bước đi. Platonov không đi theo. Ông nhìn quanh và thấy sỹ quan an ninh của mình, người vẫn ra hiệu là họ không bị ai theo dõi
Và ông ta phải tự mình đưa ra quyết định. Những chuyện Ryan nói có thật không? Cassius nói là đó là sự thật
Ông ta đã điều hành điệp viên Cassius trong 3 năm. Thông tin do Peter Henderson cung cấp đã được kiểm tra chéo. Họ từng dùng anh ta để theo dấu và bắt giữ một đại tá trong Lực lượng tên lửa chiến lược đang làm việc cho CIA và thu được những thông tin tình báo chính trị và chiến lược vô giá. Năm ngoái- không, đó là 2 năm trước, họ cũng nhận được phân tích của người Mỹ về sự cố tàu ngầm THÁNG MƯỜI ĐỎ, ngay trước khi thượng nghị sỹ Donalson nghỉ hưu – và giờ anh ta đang làm cho GAO, tốt nhất trong khả năng có thể: truy cập trực tiếp vào thông tin bí mật về quốc phòng, và thậm chí liên hệ trực tiếp với các chính trị gia trong Quốc hội. Cách đây không lâu, Cassius đã nói với họ rằng Ryan đang bị điều tra. Vào thời điểm đó họ nghĩ rằng đó chỉ là một vấn đề tầm thường và không ai coi trọng nó. Người Mỹ luôn điều tra lẫn nhau. Đây là môn “thể thao” quốc gia cmn rồi. Rồi ông ta lại nghe tin tương tự như thế lần thứ hai, rồi cuộc gặp với Trent. Thực sự có thể…..?
Nguồn rò rỉ cấp cao trong KGB, Platonov nghĩ. Tất nhiên, có một giao thức để chuyển những thông tin quan trọng trực tiếp đến giám đốc KGB. KGB cho phép bất kỳ khả năng nào. Khi thông tin này được gửi đi, sẽ có các hành động theo sau. Chỉ gợi ý rằng ai đó trong CIA đã thâm nhập vào đầu não KGB…
Nhưng đây là khả năng duy nhất. Một khi buông câu, chúng ta sẽ có được Tiến sỹ Ryan. Có lẽ anh ta đủ ngốc để nghĩ rằng chỉ cần trao đổi thông tin một lần là xong à, và sẽ không bao giờ…có lẽ phần lớn bởi vì anh ta đang tuyệt vọng nên không cần nghĩ xa hơn .Loại thông tin gì có thể lấy được từ phía anh ta?
Trợ lý đặc biệt của Phó giám đốc CIA chịu trách nhiệm thông tin tình báo. Ryan phải nhìn thấy gần như mọi thứ. Tuyển mộ được một điệp viên giá trị như vậy – họ đã không làm được việc đó từ sau Philby và cũng cách đây 15 năm rồi
Nhưng nó có đủ quan trong để phá lệ không? Platonov uống cạn cốc nước và tự hỏi. Trong trí nhớ thì KGB không sử dụng bất kỳ biện pháp bạo lực nào trên đất Mỹ – một thỏa thuận của bất thành văn. Nhưng nếu thỏa thuận này đi ngược lại với lợi ích? Có lý một hoặc hai người Mỹ bị tai nạn ô tô, hoặc một cơn đau tim bất ngờ. Nhưng điều đó cũng cần phải được Chủ Tịch phê duyệt. Platonov có thể đưa ra đề xuất, và sẽ được chấp nhận thôi. Ông khá là chắc
Nhà ngoại giao này rất chú ý đến các chi tiết. Ông lấy khăn ăn lau mặt, bỏ hết đồ bẩn vào cốc giấy rồi ném cốc giấy vào thùng rác gần đó. Ông ta không để lại bất kỳ dấu vết nào cho thấy mình đã từng ở đó.
Cung Thủ chắc chắn rằng họ sẽ chiến thắng. Khi anh thông báo hành động cho thuộc cấp, họ cực kỳ nhiệt tình hưởng ứng. Những nụ cười thích thú nhưng lạnh lùng, nhìn nhau và gật đầu.Điều khiến họ phấn kích nhất là thành viên mới của họ là thiếu tá của quân đội Afghanistan. Sau khi tiến vào Afghanistan 20km họ dựng trại, và sau 5 giờ bàn luận kế hoạch căng thẳng, họ đã có được kế hoạch tách chiến
Cung Thủ nhìn vào giai đoạn 1 của kế hoạch, đã hoàn thành. Họ có 6 con xe tải và 3 xe bọc thép BTR-60 trong tay. Có một số hư hỏng nhất định nhưng không ngoài dự đoán. Mấy tên lính ngụy quân đã chết đã bị cởi bỏ quân phục. 11 tên còn sống sót đang bị tra khảo. Tất nhiên họ sẽ không bao giờ để bọn chúng tham gia nhiệm vụ này, nhưng nếu chúng chứng minh mình đáng tin thì có thể cho phép tham gia vào mấy nhóm du kích gần đó. Đối với mấy thằng cứng đầu…..
Cựu thiế tá quan đội đã khôi phục lại được bản đồ và mã code radio. Ông ta biết tất cả các thủ tục mà người Nga đã tỉ mỉ dạy cho mấy “người anh em” Afghanistan
Có một căn cứ cấp tiểu đoàn cách đó 10km về hướng bắc, gần đường Shkabad. Viên cựu thiếu tá liên lạc qua radio, thông báo rằng nhóm “Sunflower” đã đẩy lui trận phục kích với tổn thất vừa phải và đang tiếp cận chúng. Điều này đã được viên chỉ huy tiểu đoàn trưởng phê duyệt đồng ý
Họ chuyển một số xác chết trong bộ quân phục dính máu vào trong xe. Các cưu thành viên quân đội Afghanistan được huấn luyện để sử dụng các khẩu súng máy hạng nặng trên các xe bọc thép BTR trong khi duy trì đội hình chiến thuật phù hợp trên con đường rải sỏi. Căn cứ chỉ ở ngay bên kia song và họ sẽ nhìn thấy nó trong 20 phút nữa. Cây cầu bắc qua sông đã bị phá hủy từ lâu nhưng các kỹ sư Nga đã đổ rất nhiều cát sỏi xuống song, tạo thành một rãnh cạn có thể lội qua được. Cả đội dừng lại trước chốt gác phía đông đầu cầu
Đây là phần căng thẳng. Viên thiếu tá đưa ra tín hiệu và lính canh vẫy họ đi qua. Xe này nối tiếp nhau lao qua sông. Do dòng sông bị đóng băng nên các phương tiện phải đi theo hướng được hướng dẫn bởi một hàng thanh gỗ để tránh bị chìm xuống vùng nước sâu dưới lớp băng mỏng. Vẫn còn năm trăm mét.
Trại nằm trên một ngọn đồi nhỏ. Nó được bao quanh bởi các boongke thấp làm bằng bao cát và khúc gỗ. Không có boongke nào đầy người. Trại chiến một vị trí thuận lợi với một dải bắn rất rộng đều các hướng, nhưng họ chỉ mang đầy đủ vũ khí vào ban đêm. Thực tế chỉ có một đơn vị quân đội thực sự canh gác, còn những người còn lại đi tuần tra các ngọn đồi quanh trại. Đội mới đến vừa kịp bữa ăn của trại. Cụm cơ giới của trại giờ đã lọt vào tầm nhìn
Cung thủ đang ngồi trên xe tải phía trước. Anh tự nghĩ, tại sao mình lại tin tưởng hoàn toàn vào một tay thiếu tá đào ngũ, nhưng quyết định giờ không phải là lúc lo lắng được nữa
Viên chỉ huy tiểu đoàn trưởng vừa bước ra khỏi boongke của mình, miệng vẫn còn đang nhai thức ăn thì nhìn thấy những người lính lần lượt nhảy ra khỏi xe. Ông ta đứng đó chờ chỉ huy của đơn vị này, với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Cửa hông của một chiếc xe bọc thép lội nước do Liên Xô sản xuất từ từ mở ra, một người đàn ông mặc quân phục bước ra.
“Các anh là ai?”
“Thánh Allah vĩ đại!” Viên cựu thiếu tá hét lên. Khẩu súng của ông ta đã hạ gục người vừa đặt câu hỏi. Những khẩu súng máy hạng nặng trên các xe bọc thép bắn dữ dội vào những người đang ăn trưa trong khi các chiến binh của Cung Thủ lao nhanh vào các boongke chỉ còn có nửa quân số trực. Chỉ trong 10 phút, mọi hành đông phản kháng chấm dứt. Mặc dù có gần một trăm binh sĩ được trang bị đầy đủ trong trại, họ không có cơ hội chống trả. 20 người bị bắt làm tù binh. 3 người Nga trong boongke – 2 trung úy và 1 trung sỹ liên lạc- bị bắt chết ngay tại chỗ, những người còn lại được lo liệu giám sát trong khi lính dưới quyền của viên cựu thiếu tá chạy đến đống xe cơ giới
Họ có thêm 2 xe bọc thép BTR và 4 xe tải. Thế là đủ rồi. Họ đốt cháy hết những thứ còn lại, đốt mọi thứ không thể mang đi. Họ mang theo bốn súng cối, sáu súng máy và tất cả những bộ quân phục mà họ có thể tìm thấy. Tất cả các cơ sở khác trong trại đều bị phá hủy – đặc biệt là đài phát thanh. Đầu tiên họ đập phá đài phát thanh bằng súng trường, và sau đó phóng hỏa. Họ chỉ để lại một đội an ninh để đối phó với những người bị bắt. Những tù nhân này cũng được tạo cơ hội tham gia quân du kích Mudjaheddin, nếu không sẽ bị xử tử vì trung thành với những kẻ ngoại đạo
Cách Kabul 50km. Đoàn xe mới và quy mô lớn hơn chạy về hướng bắc. Nhiều người lính của Cung Thủ đã liên lạc với họ và gia nhập vào đoàn xe. Giờ thì quân số của nhóm anh đã có 200 người. Quần áo và vũ khí của họ cũng giống như quân đội chính phủ Afghanistan, đi trên những chiếc xe quân đội do Liên Xô sản xuất
Thời gian là kẻ thù nguy hiểm nhất của họ. Chín mươi phút sau, họ lái xe đến ngoại ô Kabul và gặp trạm kiểm soát đầu tiên
Cung Thủ nổi da gà khi phải ở gần quá nhiều lính Nga. Anh biết rằng vào lúc chạng vạng, người Nga giao nhiệm vụ tuần tra đường phố cho người Afghanistan, và họ thu mình vào các vị trí phòng thủ hoặc boongke, nhưng mặt trời lặn không làm anh thấy tăng cảm giác an toàn. Trên đường đi, sự cẩu thả của trạm kiểm soát nằm ngoài dự đoán của anh. Viên cựu thiếu tá đã sử dụng thẻ và mật khẩu thu giữ được từ khu trại vừa bị phá hủy để có thể vượt qua các trạm kiểm soát thành công. Điều quan trọng hơn là các tuyến đường lái xe của họ không phải là những khu vực có các biện pháp an ninh nghiêm ngặt. Trong vòng chưa đầy hai giờ, họ đã bỏ lại Kabul phía sau và lái xe về phía trước dưới màn đêm bao phủ
Họ cho xe lao vun vút trên đường cho đến khi sắp hết nhiên liệu. Nếu người phương Tây nhìn thấy du kích Mudjaheddin vui vẻ rời khỏi xe, rồi vác vũ khí, đạn dược trên lưng thì họ sẽ choáng váng. Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, du kích tiếp tục hành quân lên phía bắc và nhanh chóng tiến vào vùng núi.
Gerasimov nhận ra hôm nay đúng là ngày toàn nhận tin xấu, khi ông chằm chằm nhìn đại tá Vatutin “Ý cậu là gì? Chúng ta không thể bắt ông ta khai ra?”
“Thưa đồng chí Chủ tịch, bác sỹ đã cảnh báo tôi rằng cả hai biện pháp tước đoạt cảm giác hoặc bất kỳ hình thức làm dụng thể chất nào” – tra tấn là từ không được phép sử dụng ở KGB – “có thể giết chết người đàn ông đó. Vì ông cần lời thú nhận của ông ta, nên chúng ta phải sử dụng….các phương pháp hỏi cung thô sơ. Đối tượng là một người rất khó đối phó. Về mặt tinh thần, ông ta mạnh mẽ hơn bất kỳ ai trong chúng ta từng nghĩ đến” Vatutin cố gắng giữ giọng bằng phẳng khi nói điều này. Anh thực sự mong được uống một ly
“Tất cả bởi vị cuộc bắt giữ loạn tung của cậu” Gerasimov lạnh lùng nhận xét “Đại tá,, tôi đã rất kỳ vọng vào cậu. Tôi đã nghĩ cậu là người có tương lai tươi sáng. Tôi đã nghĩ cậu đã sẵn sàng cho những chức vụ mới. Có phải tôi đã lầm không?” ông ta hỏi
“Mối quan tâm của tôi với vụ này chỉ giới hạn ở việc vạch mặt kẻ phản bội Đất Mẹ” Vatutin thu hết can đảm để nói ra câu này “Tôi cảm thấy rằng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta biets ông ta đã phạm tội phản quốc. Chugns ta có bằng chứng ….”
“Yazov sẽ không chấp nhận nó”
“Phản gián là việc của KGB, không phải việc của Bộ Quốc Phòng”
“Có lẽ cậu hợp với đi giải trình với Bí Thư Đảng đấy” Gerasimov không thể kìm chế được cơn tức giận “Đại tá Vatuti, tôi phải có được lời thú tội này”
Gerasimov ban đầu hy vọng rằng hôm nay sẽ có tin tình báo đột phá mà ông ta vẫn mong chờ, nhưng báo cáo khẩn cấp từ Hoa Kỳ đã dập tắt hy vọng – tệ hơn là ông đã gửi thông tin này từ một ngày trước, và bây giờ mới biết điều đó nó là vô giá trị. Đặc vụ Livia cảm thấy rất tiếc, báo cáo viết, nhưng thông tin chương trình máy tính đã được chuyển thông qua trung úy Bisyarian, thật không may, đã bị lỗi thời. Thứ vốn có thể giúp cho dự án mới, giúp cho mối quan hệ như nước với lửa giữa KGB và Bộ Quốc Phòng diu lại giờ đã không còn nữa
Ông phải nhận được một lời thú tội và nó phải là một lời thú tội tự nguyện, không dưới áp lực tra tấn. Mọi người đều biết rằng người thẩm vấn có thể có bất kỳ câu trả lời nào họ muốn vì hầu hết các đối tượng sẽ bị đau đến mức nói ra bất kỳ câu gì được yêu cầu. Ông cần bằng chứng sắt đá để trình lên Bộ Chính Trị. Các thành viên Bộ Chính Trị giờ ít sợ KGB hơn và coi trọng những lời của Gerasimov hơn
“Vatutin, tôi cần một lời thú tội, và phải có nhanh. Khi nào cậu có thể đưa lên?”
“Các phương pháp chúng ta có thể sử dụng cũng rất giới hạn, không quá 2 tuần. Chúng tôi có thể ngăn cản không cho ông ta ngủ. Nhưng vì những người lớn tuổi cần ngủ ít hơn người trẻ tuổi nên vẫn cần thời gian. Ông ta sẽ dần phát điên và suy sụp. Từ những gì chúng ta biết về người này, ông ta sẽ chiến đấu với chúng ta bắt tất cả sức lực hiện có – và đó là một người rất dũng cảm. Nhưng cũng chỉ là một con người. Hai tuần” Vatutin nói, biết rõ rằng chỉ cần 10 ngày là đủ, nhưng đưa ra thời hạn và giao bằng chứng sớm hơn sẽ ghi thành tích
“Tốt lắm” Gerasimov dừng lại. Giờ phải nói vài lời khích lệ động viên “Đồng chí đại tá, khách quan mà nói, công tác điều tra của đồng chí vẫn tốt, mặc dù có chút không đạt yêu cầu trong khâu cuối cùng. Yêu cầu mọi thứ phải hoàn hảo là không hợp lý, còn khía cạnh chính trị phức tạp không phải do đồng chí gây ra. Cậu cứ làm những việc được yêu cầu và sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Tiếp tục nhiệm vụ đi”
“Cảm ơn đồng chí chủ tịch” Gerasimov theo dõi anh rời đi, rồi gọi xe
Chủ tịch hội đồng an ninh quốc gia, giám đốc KGB chưa bao giờ đi đâu một mình. Chiếc limousine đặc biệt của ông là một chiếc sedan làm bằng tay trông rất giống một chiếc sedan cỡ lớn được sản xuất tại Hoa Kỳ cách đây 30 năm – nó được bảo vệ bởi một chiếc Volga xấu xí hơn, đầy các vệ sỹ được tuyển chọn với những kỹ năng thiện chiến và tuyệt đối trung thành với đồng chí Chủ Tịch. Gerasimov ngồi một mình ở băng ghế sau, nhìn các tòa nhà Moscow lướt nhanh. Chiếc xe phóng nhanh trên làn giữa của con đường chính r?