← Quay lại trang sách

Chương 18 LỢI THẾ

“Nhưng tôi vừa mới ăn xong!” Misha nói

“Vớ vẩn!” an ninh nhà tù trả lời. Hắn nhìn đồng hồ “Nhìn thời gian đi, ông già ngu ngốc. Ăn đi, đến thời gian hỏi cung rồi” rồi sau đó hắn nghiêng người nói “Đồng chí sao ông không nói cho họ biết điều họ muốn nghe?”

“Tôi không phải là kẻ phản quốc! Tôi không phải!”

“Ông muốn gì cũng được. Ăn đi” cánh cửa phòng giam đóng sầm lại

“Tôi không phải là kẻ phản quốc” Filitov nói sau khi cánh cửa đóng lại “Tôi không phải” tiếng vang vọng trên micorophone “tôi không phải”

“Chúng ta gần như thành công rồi” Vatutin nói. Những gì đang xảy ra với Filitov không khác nhiều với phương pháp đặt vào cabin mất-mát-cảm-xúc áp dụng cho Vaneyeava. Giờ tù nhân đang mất đi kết nối với thế giới thực, dù hiệu quả chậm hơn. Phòng giamở bên trong tòa nhà này, nên ông không phân biệt được ngày và đêm, chỉ có một ngọn đèn điện không có chụp đèn, suốt ngày bật sáng. Sau một vài ngày, thời gian của Filitov đã bị xáo trộn. Sau đó các chức năng cơ thể bắt đầu xuất hiện rối loạn. Lúc này họ bắt đầu thay đổi thời gian giao bữa ăn. Cơ thể ông theo bản năng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại cảm thấy có quá nhiều thứ không đúng, đối với những thứ này không thể phản ứng lại bình thường. Những thay đổi này đã xảy ra với sự biến đổi thực chất là một hiện tượng mất trí. Đây là một cách tiếp cận truyền thống. không nhiều người có thể chịu đựng được kiểu tra tấn này trong hai tuần. Qua quan sát, người ta thấy rằng những người có thể sống sót thường dựa vào một số yếu tố bên ngoài mà người hỏi cung không biết như tiếng xe cộ, tiếng ống pô hay một âm thanh thường xuyên nào đó. Những người Phòng Hai cũng dần học cách cô lập những âm thanh này. Phòng giam đặc biệt trong nhà tù mới này được cách âm hoàn toàn, có thể cắt đứt mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài. Để ngăn mùi xộc vào, bếp được đặt trên gác. Phần kiệt tác này trong Nhà tù Lefortovo phản ánh thành tựu của nhiều thế hệ nghiên cứu y học trong việc phá vỡ sự phòng vệ tâm lý của các tù nhân.

Vatutin nghĩ, điều này còn tốt hơn cả tra tấn. Tra tấn cũng sẽ có tác động tâm lý khó tránh khỏi đối với người thẩm vấn. Đây là một vấn đề. Một khi đàn ông (và đôi khi là phụ nữ) trở thành kẻ tra tấn, tâm lý của anh ta sẽ thay đổi. Người tiến hành tra tấn sẽ ngày càng trở nên điên cuồng, có thể tạo ra kết quả thẩm vấn khó tin và sĩ quan KGB không đủ năng lực sẽ bị cách chức và thỉnh thoảng bị đưa đến bệnh viện. Vào những năm 1930, khi các nhà chính trị cấp cao phát hiện ra rằng họ đã làm sai vấn đề, những sỹ quan tra tấn kiểu này thường sẽ bị xử bắn, thay thế bằng những người mới khi họ tìm ra một phương pháp thẩm vấn sáng tạo hơn và thông minh hơn. Vatutin biết rằng điều này sẽ tốt cho tất cả mọi người. Những công nghệ mới này, ngay cả một số phương pháp lạm dụng, sẽ không gây ra tổn thương cơ thể vĩnh viễn. Bây giờ dường như họ đang chữa khỏi những căn bệnh tâm thần do họ gây ra. Một số bác sĩ làm việc cho KGB hiện có thể tự tin nói rằng phản bội tổ quốc là một chứng rối loạn nhân cách nghiêm trọng cần được điều trị cơ bản. Bằng cách này, những người tham gia vào loại công việc này cảm thấy thoải mái. Trong khi người ta có thể cảm thấy tội lỗi khi gây ra nỗi đau cho kẻ thù dũng cảm, thì giờ đây người ta cảm thấy hài lòng về việc giúp chữa khỏi tâm trí bệnh tật.

Vatutin châm biếm nghĩ, kẻ này bệnh nặng hơn tất cả những tên trước. Anh cực kỳ hoài nghi về niềm tin vào thuật ngữ mới mà lớp trẻ Phòng Hai ngày nay đang sử dụng trong quá trình Đạo Tạo và Định Hướng. Anh thường nghĩ về quá khứ, nghĩ về 30 năm trước, những ngày tốt đẹp dưới thời Beriya….Dù anh nổi da gà khi nghe mấy người điên đó nói, nhưng ít nhất họ cũng thẳng thừng về những gì đang làm. Anh vui mừng vì mình đã không trở thành một người như họ, nhưng anh không muốn lừa dối bản thân, nghĩ rằng Filitov bị bệnh tâm thần. Anh tin rằng Filitov thực sự là một người dũng cảm, và ông ta sẵn sàng dấn thân vào con đường phản bội tổ quốc. Không nghi ngờ gì rằng ông ta là một kẻ xấu, bởi vì ông ta đã từ bỏ quê hương của mình, vì vậy là một kẻ thù thực sự. Vatutin nhìn vào ống gián điệp sợi quang dẫn đến trần phòng giam Filitov, anh nhìn thấy Filitov và nghe thấy âm thanh từ microphone

Ông đã làm việc cho người Mỹ bao lâu? Kể từ khi gia đình ông chết ư? Lâu đến vậy sao? Gần 30 năm…liệu có thể không? Viên đại tá của Phòng Hai tự hỏi. Đây làm một thời gian dài đáng ngạc nhiên. Kim Philby cũng không thể ẩn nấp được dài như vậy. Sự nghiệp của Richard Sorge, dù rất thông minh, cũng không được đến mức đó

Nhưng lại hoàn toàn có lý. Ông ta cũng từng một thời bày tỏ lòng kính trọng với Oleg Penkovskiy, đại tá GRU đã bị bắt, chiến công được coi là lớn nhất của Phòng Hai- nhưng giờ có thể đang bị lật lại rằng có thể Penkovskiy đã sử dụng chính cái chết của mình để làm bàn đạp cho một điệp viên khác chui sâu hơn…và ông ta có lẽ còn tự tiến cử- Vatutin phải tự công nhân rằng, hành động đó thật can đảm. Tại sao những đức tính này lại có ở kẻ phản bội? Anh bực mình. Tại sao họ không yêu Tổ Quốc như mình? Viên đại tá lắc đầu. Chủ nghĩa Marx đòi hỏi sự khách quan của những người theo nó, nhưng điều này là quá đáng. Luôn có rủi ro khi chăm chăm chỉ tiến tới một mục tiêu. Anh hiếm khi gặp vấn đề này, vì anh chưa bao giờ tự mình xử lý một vụ như vậy. Một người đàn ông đã ba lần giành được danh hiệu Anh hùng Liên Xô! Một thần tượng thực sự được cả nước tôn sùng! Ảnh của ông ta đã được xuất bản trên trang bìa của nhiều cuốn sách và tạp chí. Chúng ta có thể thực sự công khai hành động của ông ta với cả nước không? Người dân Liên Xô sẽ phản ứng thế nào khi biết Misha Già, Anh hùng Stalingrad, một trong những chiến binh dũng cảm nhất của Hồng Quân…hóa ra lại là kẻ phản bội tổ quốc? Cũng cần phải xem xét tác động của vụ này tới tinh thần của nhân dân cả nước

Anh tự nhủ, đây không phải việc của mình. Anh nhìn ông già qua thiết bị nhìn trộm công nghệ cao. Dù không tin rằng đã đến giờ ăn nhưng Filitov vẫn cố gắng ăn hết sức mình. Ông không biết rằng mình vừa ăn sáng chín mươi phút trước – mỗi bữa ông ăn đều giống hệt nhau, và lý do là điều hiển nhiên

Vatutin đứng dậy, vươn eo để giảm bớt sự khó chịu của cơn đau lưng. Tác dụng phụ của kỹ thuật này là nó cũng làm gián đoạn cuộc sống bình thường của chính người thẩm vấn. Toàn bộ lịch trình của anh đã bị gián đoạn. Lúc này mới quá nửa đêm, trong 36 giờ qua, anh chỉ ngủ tổng cộng bảy giờ. Nhưng ít nhất anh biết bây giờ là mấy giờ, ngày mấy và mùa gì. Anh chắc chắn rằng Filitov không biết gì về điều này. Anh cúi xuống và thấy rằng mục tiêu của mình đang hoàn thành miếng cháo cuối cùng trong bát.

“Mang ông ta ra đây” Đại tá Klementi Vladimirovich Vatutin ra lệnh. Anh bước vào phòng tắm và dội một gáo nước lạnh vào mặt. Anh nhìn vào gương và cảm thấy rằng mình chưa cần phải cạo râu. Sau đó anh kiểm tra xem đồng phục của mình có gọn gàng không. Một yếu tố thường xuyên trong thế giới tù nhân bị xáo trộn là khuôn mặt và ngoại hình của người thẩm vấn. Vatutin thậm chí còn luyện tập biểu cảm của mình trong gương: tự hào, kiêu ngạo và thông cảm. Nhìn thấy hình ảnh trong gương, anh không hề có cảm giác xấu hổ, nghĩ rằng đây là hình ảnh của một sỹ quan phản gián chuyên nghiệp: không phải là một kẻ man rợ cũng không phải là một kẻ suy đồi, mà là một cựu chiến binh dày dặn kinh nghiệm làm một công việc khó khăn và cần thiết.

Khi tên tù nhân được đưa vào phòng thẩm vấn, Vatutin đã ngồi vào chỗ của anh ta như thường lệ. Khi cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, anh ta dường như luôn làm gì đó, ngẩng đầu lên như hiện lên một chút ngạc nhiên, như thể tôi muốn nói: Ồ, vậy là là đến lúc phải thẩm vấn ông lần nữa? Anh đóng tập tài liệu trước mặt và cất vào cặp, trong khi Filitov ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh. Điều đó thật tuyệt, Vatutin không nhìn Filitov, nhưng trong lòng anh đã nghĩ như vậy. Đối tượng không cần phải nói để làm gì, bởi vì chỉ có một thực tế trong đầu ông ta: Vatutin.

“Tôi hy vọng ông ngủ ngon” anh nói với Filitov

“Khá tốt” bên kia trả lời, đôi mắt của ông lão vô hồn. Trong lần thẩm vấn đầu tiên, đôi mắt xanh sáng ấy đã từng khiến Vatutin rất ghen tị, nhưng giờ trông họ rất buồn.

“Ông đã ăn rồi, đúng không?”

“Tôi ăn uống tốt hơn” có chút khinh thường ẩn sau nụ cười mệt mỏi, nhưng không còn mạnh mẽ như hôm đầu “Nhưng tôi còn ăn tệ hơn thế này nữa”

Vatutin nhìn người tù của mình một cách thờ ơ: tinh thần của ông ta đã suy yếu. Ông biết, viên đại tá biết, ông biết rằng mình sẽ phải thua. Ông biết đó chỉ là vấn đề thời gian. Đôi mắt như thiêu đốt của anh tìm kiếm khuôn mặt của đối phương để xem ông ta thể hiện điểm yếu nào. Đôi mắt anh như muốn nói: Tôi có thể nhìn thấy nó. Dưới áp lực vô hình này, Filitov cố gắng không lùi bước, nhưng Vatutin đã thấy rằng hàng thủ của đối thủ đang yếu đi, và một số thứ đã sụp đổ. Ông biết ông đang thất bại, Filitov.

Điểm yếu của mày là gì Misha? Filitov đang tự hỏi. Hắn có thời gian – hắn làm chủ thời gian. Hắn sẽ dùng mọi công cụ cần thiết để phá vỡ mày. Hắn đang thắng rồi. Mày biết điều đó. Ông cảm thấy tuyệt vọng

Nói cho tôi, đồng chí đội trưởng, tại sao anh lại tự hỏi mình câu hỏi ngu ngốc như vậy? Tại sao anh lại cần giải thích cho mình mình sao anh là người đàn ông? Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Từ Brest-Litovsk tới Vyasma, tất cả chúng ta đều biết rằng chúng ta sẽ thua, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc và anh cũng thế. Nếu anh có thể thách thức quân Đức, thì chắc chắn anh cũng có thể thách thức tên Cheka ẻo lả yếu ớt chỉ biết lớn lên trong thành phố này!

Cảm ơn cậu Romanov

Anh sẽ sống thế nào nếu không có tôi đây, đội trưởng? âm thanh khúc khích cười. Anh thật thông minh nhưng đôi lúc lại ngốc nghếch thật

Vatutin nhận thấy có điều gì đó thay đổi ở Filitov. Đôi mắt ấy đột nhiên sáng lên, và cái thắt lưng vốn đang cong vì mệt mỏi cũng thẳng lên

Điều gì đang hỗ trợ ông? Có phải là hận không? Ông có ác cảm với đất nước vì những gì đã xảy ra ở nhà? Hay là vì những lý do hoàn toàn khác?

“Nói tôi nghe” Vatutin nói “nói tôi nghe tại sao ông lại ghét Tổ quốc này”

“Tôi không” Filitov trả lời “Vì tổ quốc, tôi đã giết giặc. Vì tổ quốc, tôi sẵn sàng đổ máu. Tôi sẵn sàng thiêu thân vì tổ quốc. Nhưng tôi làm tất cả những điều này không phải vì thích các anh” Dù ông yếu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra nét khinh thường. Vatutin không nhúc nhích

Vậy là lại ngõ cụt, nhưng có gì đó đã thay đổi. Nếu tôi có thể tìm ra nó là gì, Filitov, tôi sẽ có được ông. Bản năng mách bảo với Vatutin rằng anh đã đã có được thứ mình cần. Vấn đề chỉ nằm ở việc xác định nó là gì

Cuộc thẩm vấn vẫn tiếp tục. Dù Filitov đã cầm cự thành công lần này, nhưng còn lần tới, thậm chí là lần tới tiếp, Vatutin vẫn tiếp tục đánh suy sụp ông cả về thể lực và cảm xúc. Cả hai người họ đều hiểu điều này. Nó chỉ là một vấn đề thời gian. Nhưng có một điều họ nghĩ sai: họ đều cho rằng Vatutin điều khiển thời gian, nhưng thực tế, thời gian mới là chủ nhân tối thượng của con người

Gerasimov ngạc nhiên khi nhận được bức điện KHẨN từ Hoa Kỳ, của Platonov. Nó đến bằng đường cáp, báo cho ông về bức điện CHỈ-CHỦ-TỊCH-MỚI-ĐƯỢC-XEM đang trên đường gửi tới trong túi ngoại giao. Đây đúng là điều khác thường. So với các cơ quan tình báo nước ngoài khác, KGB vẫn dựa vào hệ thống mật khẩu dùng một lần. Về lý thuyết, miễn là chương trình mật mã không bị rò rỉ, hệ thống mật mã này không thể bị giải mã. Phương pháp này tuy chậm, nhưng rất an toàn và KGB muốn “an toàn”. Tuy nhiên, ngoài phương thức chuyển tin này, còn có một loạt quy định khác. Mỗi trạm tình báo lớn đều có một mật khẩu đặc biệt. Loại mật khẩu này thậm chí không có tên, nhưng có thể liên lạc trực tiếp với Chủ Tịch thông qua nó. Platonov là một nhân vật quan trọng mà ngay cả CIA cũng không ngờ tới. Ông là trưởng trạm tình báo tại Washington.

Sau khi nhận được tài liệu mật, nó được gửi thẳng đến văn phòng của Gerasimov. Thư ký dịch tài liệu cá nhân ông, một đại úy không hề có sai sót gì về mặt lí lịch, nhưng ông cũng không gọi đến. Vị chủ tịch tự mình dịch câu đầu tiên, biết rằng đó là một tài liệu bí mật cảnh báo ông về một con chuột. KGB không có thuật ngữ riêng mô tả kẻ phản bội nội bộ của chính mình, nhưng các quan chức cấp cao biết rằng phương Tây sử dụng từ này.

Tài liệu mật này rất dài. Gerasimov đã mất cả tiếng đồng hồ để hoàn thành bản dịch, và trong khi dịch ba mươi ba chữ cái tiếng Nga được sắp xếp ngẫu nhiên, ông nguyền rủa tay chân của mình vì quá ngu ngốc

Có một điệp-viên-ngầm trong KGB? Gerasimov tự hỏi. Cao đến mức nào? Ông gọi thư ký riêng và yêu cầu tài liệu về điệp viên Cassius và các hồ sơ liên quan đến Ryan của CIA. Tất cả hồ sơ đều được đưa đến không lâu sau lệnh đưa ra. Ông tạm thời đặt hồ sơ của Cassius sang một bên, và lần đầu tiên mở hồ sơ của Ryan

Hồ sơ của Ryan gồm 6 trang, cập nhật lần cuối vào 6 tháng trước, công với vác bài báo gốc và các bản dịch. Ông không cần đọc các bản dịch. Tiếng Anh của Gerasimov dù bị ảnh hưởng bởi âm điệu Nga nhưng vẫn rất dễ nghe. Ba mươi lăm tuổi, đã kinh doanh, tham gia nghiên cứu học thuật, và sau đó bước vào ngành tình báo. Anh được thăng chức rất nhanh trong CIA và là sĩ quan liên lạc đặc biệt liên lạc với London. Gerasimov thấy, đánh giá ngắn gọn đầu tiên về Ryan tại quảng trường Dzerzhinskiy bị ảnh hưởng bởi những thành kiến chính trị nhất định của người phân tích. Một cư dân giàu có, hiền lành. Không, điều đó không đúng. Nếu vậy, anh ta sẽ không thăng tiến nhanh như vậy, trừ khi tất nhiên là anh ta có nền tảng chính trị (con ông cháu cha), nhưng trong tài liệu này không thấy điều đó. Có lẽ anh ta là một người rất thông minh – một người viết sách. Gerasimov cũng nhận thấy rằng ông có hai cuốn sách có sẵn trong các hiệu sách ở Moscow. Tất nhiên anh cũng là người rất tự phụ, quen với cuộc sống thoải mái và sung túc.

Vậy là cậu ta đã vi phạm luật kinh doanh chứng khoán ở Hoa Kỳ, phải không? Chủ tịch KGB đã nghĩ đến điều này một cách tự nhiên. Trong tất cả các xã hội, tham nhũng là con đường dẫn đến sự giàu có và quyền lực. Ryan có khuyết điểm riêng, nhưng ai cũng có khuyết điểm. Gerasimov biết rằng khuyết điểm của bản thân là quá ham muốn quyền lực, nhưng ông cho rằng nếu không có chút ham muốn này thì ông sẽ là một kẻ ngốc. Sau đó, ông xem lại tin nhắn bí mật của Platonov.

“Đánh giá” bức điện kết luận “ Động cơ của mục tiêu không phải là ý thức hệ hay tiền bạc, mà là vì tức giận và tự phụ. Anh ta rất sợ phải vào tù vì điều này, và càng sợ bị hủy hoại. I.P ryan có lẽ đang nắm thông tin mà anh ta định báo. Nếu CIA thực sự có một con chuột chũi trong trụ sở Moscow, có lẽ Ryan có được đọc các thông tin đó, dù không có tên. Thông tin đó sẽ giúp chúng ta xác định được chỗ rò rỉ

“Đề xuất: Nên chấp nhận đề nghị của anh ta vì hai lý do. Đầu tiên, xác định tên điệp viên Mỹ. Thứ hai, đảm bảo có được Ryan trong tương lai. Đây là cơ hội độc nhất để có được hai kết quả cùng lúc. Nếu chúng ta loại bỏ được nhân chứng chống lại đối tượng, anh ta sẽ mắc nợ chúng ta. Nếu hành đông này bị phát hiện, có thể đổ lỗi cho CIA và kết quả có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ quan tình báo Mỹ”

“Hừm’ Gerasimov thì thầm trong khi đặt hồ sơ sang một bên. Hồ sơ của điệp viên Cassius dày hơn nhiều. Anh ta hiện trở thành một trong những nguồn tin tốt nhất của KGB tại Washington. Gerasimov đã đọc hồ sơ này nhiều lần, nên lần này chỉ lướt qua độ 10 dòng, cho đến khi xem bản báo cáo gần đây nhất, ông mới xem xét từng chữ một. Hai tháng trước, Ryan đã bị điều tra. Hiện vẫn chưa rõ chi tiết — Cassius đã báo cáo vụ việc như một câu chuyện phiếm không có nội dung thực tế. Đó là một điểm lợi, Gerasimov nghĩ. Nó giúp tách yêu cầu của Ryan khỏi một số sự kiện gần đây khác …

Filitov?

Chuyện gì xảy ra nếu điệp viên chức vụ cao mà Ryan đề cập chính là người chúng ta vừa bắt? Gerasimov tự hỏi

Không, Ryan có một vị trí cao trong CIA đến mức anh ta sẽ không nhầm lẫn giữa hai bộ phận khác nhau. Điều đáng tiếc duy nhất, và điều mà ông không muốn nhìn thấy vào lúc này, chinh là có con chuột to trong KGB. Nếu chuyện này là thật đã đủ tồi rồi, nhưng nếu thông tin lọt ra khỏi tòa nhà này…đó sẽ là thảm họa. Nếu chúng ta thực sự mở cuộc điều tra, thì chắc chắn tin tức sẽ lọt ra ngoài. Nếu chúng ta không tim ra tên gián điệp đó xung quanh đây…và nếu hắn ở chức vụ cao như tên Ryan này nói…sẽ thế nào nếu CIA phát hiện ra những gì Alexandrov và mình làm….?

Họ sẽ làm gì?

Sẽ thế nào nếu đây là….”

Gerasimov mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông sẽ nhớ nơi này. Ông sẽ nhớ trò chơi này. Mọi sự thật đều có ít nhất 3 khía ạnh và mọi ý tưởng đều có 6 khía cạnh. Không, nếu ông tin vào điều này, thì ông phải tin rằng Cassius đang do CIA kiểm soát và tất cả điều này đã được lên kế hoahj trướ khi Filitov bị bắt. Điều rõ ràng là không thể

Vị chủ tịch Hội Đồng An Ninh Quốc Gia kiểm tra lịch để xem khi nào thì đoàn đàm phán Hoa Kỳ sẽ đến. Các hoạt động xã hội được sắp xếp lần này phong phú hơn. Nếu người Mỹ thực sự quyết định đặt hệ thống Chiến tranh Vì Sao của họ lên bàn thì Tổng bí thư Narmonov thực sự có thể đỡ mất mặt, nhưng có thể ảnh hưởng đến bao nhiêu phiếu trong Bộ Chính Trị chứ? Không nhiều, ngày nào mình còn kiểm soát được sự cố chấp của Alexandrov. Và nếu mình có thể cho họ thấy mình tuyển dụng được một điệp viên ngay trong hàng ngũ cấp cao của CIA….nếu mình có thể dự đoán được người Mỹ sẽ đưa chương trình phòng thủ chiến lược của họ lên bàn đàm phán, thì mình có thể tự thực hiện sáng kiến hòa bình của Narmonov ….

Gerasimov ra quyết định

Nhưng Gerasimov không phải là người hành động bốc đồng. Ông gửi một lệnh xác minh cho Platonov để xác nhận một số chi tiết thông qua điệp viên Cassius. Thông tin này được gửi qua vệ tinh

Một giờ sau tín hiệu đã đến Washington. Cả ĐSQ Liên Xô và Cơ quan an ninh quốc gia Hoa Kỳ đều nhận được bản copy của bức điện này từ vệ tinh liên lạc Raduga-19 của Xô Viết. Người người bên Cơ quan quốc gia An ninh Hoa kỳ đã ghi lại nó và hàng nghìn tín hiệu khác của Nga trên máy tính và bận rộn giải mã các bức điện này cả ngày lẫn đêm

ĐSQ Liên Xô làm việc dễ dàng hơn nhiều. tín hiệu được chuyển đến một phòng an ninh của ĐSQ, nói một trung úy KGB giải mã , rồi cho nó vào một két sắt an toàn đợi đến khi Platonov đến vào buổi sáng

Platonov đến lúc sáu giờ rưỡi sáng. Những tờ báo thường đọc đã được chuyển đến tận bàn làm việc của ông. Platonov cảm thấy báo chí Mỹ rất hữu ích cho KGB. Tự do tin tức là điều vô cùng xa lạ đối với ông, và ông chưa bao giờ nghĩ về chức năng thực sự của nó. Còn nhiều việc khác phải làm. Lúc 6.45, sỹ quan trực đêm vào báo cáo tình hình đêm, đồng thời chuyển cho ông bức điện Moscow, theo giờ ở đó là buổi chiều. Ở trên cùng của bức điện được đánh dấu là chỉ-dành-cho – trưởng-trạm-đọc. Platonov biết ngay lập tức tin tức là gì và đến ngay két sắt. Viên sỹ quan KGB trẻ tuổi canh gác phòng này của ĐSQ cẩn thận kiểm tra ID của Platonov – người tiền nhiệm của cậu ta đã mất việc vì tự cho rằng đã biết Platonov sau có 9 tháng nên đã không kiểm tra. Bức điện, được dán bằng phong bì có niêm phong, nằm ở một chỗ thích hợp và Platonov nhét nó vào túi, rồi đóng két sắt và khóa lại

Trạm tình báo KGB ở Washington lớn hơn trạm CIA ở Moscow, dù vẫn không khiến Platonov hài lòng, vì người Mỹ yêu cầu số lượng người làm nhiệm vụ ở đây phải bằng với lượng người Mỹ làm nhiệm vụ ở Liên Xô. Platonov thường triệu cập các trưởng bộ phận của mình hợp vào lúc 7.30 sáng, nhưng hôm nay ông gọi trướ một trong các sỹ quan của mình

“Chào buổi sáng, đồng chí đại tá” người đàn ông nói ngay. KGB không biết đến sự hài huớc

“Tôi cần anh đến gặp Cassius lấy vài thông tin về công việc của Ryan. Chúng ta phải xác nhận tình trạng khó xử pháp lý hiện tại của anh ta càng sớm càng tốt. Nói cách khác, nếu có thể, hãy kiểm tra ngay hôm nay”

“Hôm nay?” người đàn ông cảm cảm thấy không thoải mái khi ghi chép “Sẽ có rủi ro đến quá vội vàng”

“Chủ Tịch đang quan tâm đến điều đó” Platonov khô khốc nói

“Hôm nay” người đàn ông gật đầu

Vị trưởng trạm mỉm cười khi nhìn cấp dưới rời đi. Đây là nụ cười thoải mái đầu tiên trong tháng. Vụ này thực sự có tương lai

Khi người đàn ông bước ra khỏi khuôn viên đại sứ quán Liên Xô, một đặc vụ FBI báo cáo “Butch kìa”. Tất nhiên, họ đều biết tên anh ta, nhưng vì đặc vụ đầu tiên đi theo anh ta nghĩ rằng anh ta trông giống một tên Butch, nên họ đặt biệt danh Butch này luôn. Bề ngoài, công việc bình thường mỗi sáng của anh ta là mở cửa một số văn phòng đại sứ quán và trước khi các nhà ngoại giao cấp cao đến làm việc lúc chín giờ, anh ta phải làm một số việc lặt vặt bên ngoài đại sứ quán. Anh ta sẽ ăn sáng trước ở quán cà phê gần đó, sau đó mua vài tờ báo và tạp chí…và thường để lại 1 hoặc 2 dấu hiệu ở vài nơi. Đối với hầu hết các nhân viên phản gián, việc khó nhất là lần đầu tiên phải đột phá, một khi đã đột phá thì công việc tiếp theo là nghiệp vụ của cảnh sát. Họ đã đột phá được tên Butch này 18 tháng trước

Anh ta đi qua bộ bốn dãy nhà đến quán cà phê. Mặc quần áo ấm cho đỡ lạnh – có thể anh ta nghĩ rằng mùa đông ở Washington không lạnh, tất cả đều đồng ý -và đến nơi theo đúng lịch trình. Giống như hầu hết các quán cà phê khác, quán này cũng có một số khách hàng quen thuộc. 3 người trong số đó là đặc vụ FBI. Một phụ nữ mặc quần áo giống doanh nhân, luôn đọc tờ Wall Street Journal trong góc. Hai người khác đang đeo thắt lưng công cụ dành cho thợ mộc và họ bước đến quầy trước hoặc sau khi anh ta bước vào. Hôm nay họ cũng đang đợi anh ta. Tất nhiên không phải lúc nào họ cũng ở đó. Người phụ nữ, đặc vụ Hazel Loomis, đã cẩn thận sắp xếp lịch thực của mình, cẩn thận không đến đây vào những ngày nghỉ lễ. Dù có nguy cơ bỏ sót, nhưng giám sát tầm gần không thể quá thường xuyên, cho dù được bố trí tốt đến đâu. Tương tự, họ cũng thỉnh thoảng xuất hiện ở đây trong những ngày biết Butch đi vắng, không bao giờ thay đổi thói quen, tỏ ra không quan tâm đến đối tượng

Đặc vụ Loomis ghi nhanh thời gian đến của đối tượng vào lề một bài báo – cô luôn viết nguệch ngoạc lên báo – và hai người ăn mặc như thợ mộc quan sát mục tiêu sau bức tường gương sau quầy trong khi vẫn ăn bánh khoai tây và nói đùa ầm ỹ. Như thường lệ, Butch mua 4 tờ báo từ sạp báo ngoài cửa hàng cà phê. Các tạp chí anh ta mua vừa mới lên kệ vào thứ Ba. Cô phục vụ rót cà phê cho anh mà không đợi anh nói. Anh ta châm một điếu thuốc như thường lệ – nhãn hiệu Marlboro của Mỹ, loại thuốc lá yêu thích của người Nga – và uống cà phê trong khi lật trang đầu tiên của tờ Washington Post, cũng là tờ báo thường ngày hay đọc

Hết cà phê rồi rót đầy ở đây được miễn phí và mọi người để ý anh ta mất 6 phút để uống xong tách cà phê, khá đúng theo lịch trình. Sau khi uống xong, anh ta đứng dậy cầm tờ báo rời đi, để lại một ít tiền trên bàn. Sau khi anh ta rời bạn, mấy đặc vụ đều nhìn thấy một chiếc khăn bị anh ta vò nát trên chiếc nĩa nhỏ bên cạnh tách cà phê vừa uống hết

Công việc, Loomis lưu ý tức thì. Butch cầm hóa đơn đến cuối quầy thanh toán, trả tiền và rời đi. Loomis lại công nhận hắn làm việc tay chân rất gọn gàng. Cô biết hắn gửi thông tin đến đâu và như thế nào, nhưng cô hầu như không thể nhìn thấy chi tiết hành động của hắn

Rồi một vị khách quen lại đến. Anh ta là một tài xế taxi và thường đến gọi một tách cà phê trước khi bắt đầu ngày làm việc, ngồi một mình gần quầy thanh toán. Anh ta mở tờ báo tới trang thể thao, nhìn xung quanh quán cà phê như thường lệ, và thấy khăn ăn vò tròn trên đĩa. Tay chân anh ta không được gọn gàng như Butch. Mở tờ báo lên đùi, thò tay đến quầy thanh toán và lấy tin nhắn, rồi kẹp vào phần Thời Trang của tờ báo

Việc tiếp theo thật đơn giản. Loomis trả tiền rồi rời đi, nhảy lên chiếc xe Fort Escort và lái đến khu nhà Watergate. Cô có chìa khóa căn hộ Hendrson

“Hôm nay anh sẽ nhận được tin nhắn của Butch đấy” cô nói với điệp viên Cassias

“Được rồi” Henderson đang ăn bữa sáng, ngẩng đầu lên. Anh không thích bị cô gái này “chỉ đạo” anh làm điệp viên hai mang thế nào. Anh đặc biệt ghét thực tế rằng cô ta có thể tham gia vào vụ này vì ngoại hình của mình, rằng nhờ đó có thể “che đậy” mối quan hệ thực sự giữa họ, giả tình nhân. Thái độ dễ thương của cô ta, giọng nói miền nam đậm chất siro của cô ta- đặc biệt là thân hình bốc lửa! anh càu nhàu – Henderson biết rất rõ rằng Loomis chỉ coi anh chỉ hơn có con vi trùng “Hãy nhớ” cô nhắc nhở “luôn có một phòng đợi sẵn cho anh” Cô đang nhắc đến Nhà Tù Liên Bang Hoa Kỳ – không phải “cơ sở quản chết”- ở Marison, Illinois, nơi đã thay thế cho Alcatraz dùng để giam giữ những kẻ phạm tội tồi tệ nhất, hoàn toàn không phải là nơi lý tưởng dành cho người tốt nghiệp Harvard ra. Nhưng cô chỉ nói điều này có một lần, sau đó thì đối xử rất lịch thiệp với anh, thậm chí thỉnh thoảng còn nắm tay anh ở nơi công cộng. Điều này thậm chí còn khiến anh khó chịu hơn

“Anh muốn nghe tin vui không?” Loomis hỏi

“Chắc chắn rồi”

“Nếu lần này theo đúng kế hoạch như hy vọng thì anh sẽ sạch sẽ mọi chuyện. Tất cả đều xong” cô chưa bao giờ nói điều này trước đây

“Chuyện gì thế?”

“Có một sỹ quan CIA tên là Ryan…”

“Phải. Tôi nghe nói SEC đang kiểm tra anh ta, chúng ta…họ đã, vài tháng trước. Cô cho phép tôi nói với người Nga chuyện đó…”

“Hãy nói rằng anh ta phạm tội, phạm luật, kiếm được nửa triệu usd từ thông tin nội bộ và hai tuần tới sẽ có một phiên tòa dí đến đít anh ta, sẽ có show hay để xem” nụ cười của cô còn đẹp và ngọt ngào hơn cả nụ cười của mấy nàng hoa hậu phương Nam “CIA sẽ cho anh ta thôi việc. Không ai giúp cả. Ritter ghét anh ta cực kỳ. Anh không biết tại sao, nhưng anh tin tức này từ thư ký của Thượng nghị sỹ Fredenburg. Anh có cảm giác anh ta chỉ là con dê thế tội cho một cái gì đó sai lầm, nhưng anh không biết chuyện gì. Có gì đó đang xảy ra ở Trung Âu vài tháng trước, có lẽ thế, nhưng đó là tất cả những gì anh nghe thấy. Vài điều anh có thể nói ngay, nhưng vài điều anh phải đợi đến chiều nay. Còn một điều nữa, anh nghe đồn SDI có thể thực sự đặt lên bàn làm việc. Anh nghĩ đây là một tin xấu, nhưng anh nghe một thượng nghị sỹ có đề cập đến nó. Anh hiểu chưa?”

“Hiểu rồi” Henderson gật đầu

“Được rồi” Loomis bước vào phòng tắm. Quán cà phê ưa thích của Butch quá dầu mỡ với cô. Henderson bước vào phòng ngủ và chọn một cái cà vạt. Đã xong rồi ư? Anh tự hỏi khi thắt cà vạt, rồi thay đổi suy nghĩ. Nếu nó là sự thật- anh phải công nhận là cô chưa bao giờ nói dối anh. Anh tự nhủ, mặc dù cô ta coi thường mình, nhưng chưa bao giờ nói dối. Vậy là mình sẽ thoát..? Rồi sao? Anh tự hỏi. điều đó có quan trọng không?

Nó rất quan trọng, Tự do quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác

“Tôi thích cái màu đỏ hơn” Loomis đứng quan sát từ của, nở nụ cười ngọt ngào “tôi nghĩ nên đeo cái cà vạt ‘quyền lực’ hôm nay”

Henderson cầm cái cà vạt đỏ lên mà không nói lời nào. Anh chưa bao giờ phản đối “Cô có thể nói cho tôi…?”

“Tôi không biết-anh hiểu rõ hơn tôi. Nhưng họ sẽ không để tôi nói chuyện này trừ khi họ xác định rằng anh đã chuộc lỗi xong, ông Henderson”

“Cô không thể gọi tôi là Peter, chỉ một lần thôi à?” anh hỏi

“Bố tôi là phi công thứ 29 bị bắn rơi ở Bắc Việt Nam. Họ đã bắt sống ông ấy- có một vài bức ảnh chụp ông ấy vào thời điểm đó, còn sống – nhưng ông ấy không bao giờ trở về”

“Tôi đã không biết chuyện đó”

Giọng điệu của cô ấy rất yên bình, như thể cô ấy đang nói về thời tiết “Anh còn rất nhiều điều không biết, anh Henderson. Họ không để tôi lái máy bay như Daddy, nhưng ở FBI tôi sẽ gây khó khăn cho cuộc sống của những tên khốn như ý muốn. Họ để tôi làm điều đó. Tôi chỉ hy vọng mấy tên khốn đó cũng đau đớn như tôi đã từng” cô lại mỉm cười “điều này không chuyên nghiệp lắm, phải không?”

“Tôi rất tiếc. Tôi sợ rằng không biết phải nói gì”

“Chắc chắn anh phải biết chứ. Anh sẽ nói với người liên lạc bên kia những gì tôi vừa nói với anh” Cô đưa cho anh một cái máy ghi âm mini. Nó có bộ đếm thời gian bằng máy tính đặc biệt và một thiết bị chống nhiễu. Khi lên chiếc taxi đó, anh ta sẽ bị giám sát liên tục. Nếu anh ta cố tìm cách cảnh báo người liên lạc đầu kia, tất nhiên dù chỉ là một dấu hiệu nhỏ thì anh ta cũng bị phát hiện- tất nhiên anh ta không biết chuyện này -rằng anh ta bị theo dõi. Khoog không thích anh ta, và cũng không định tin anh ta. Anh ta cũng biết rằng mình không bao giờ nhận được sự ưu ái hay tin tưởng nơi họ, nhưng Henderson sẽ hành động để được tự do

Vài phút sau anh rời căn hộ và đi bộ xuống cầu thang. Như thường lệ, thỉnh thoảng có taxi chạy qua trên đường. Anh không hề vẫy taxi nào mà chờ xe đến đón. Họ đợi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ trên đại lộ Virginia rồi mới bắt đầu nói chuyện

Chiếc taxi đưa anh đến trụ sở văn phòng kiểm toán quốc hội trên đường G, quận Tây Bắc. Bên trong tòa nhà, anh đưa cuộn băng ghi âm cho một đặc vụ FBI khác.Henderson nghi ngờ nó chỉ là một cái radio nhưng thực ra không phải. Máy ghi âm được gửi ddenses tòa nhà Hoover Building. Loomis đẫ đợi sẵn ở đó. Cô tua lại máy ghi âm và bật”

CIA sẽ nhận được nó ngay bây giờ” cô nói với Sếp. Ngoài ra còn có một Sếp cao hơn nữa cũng đang có mặt. Loomis biết ngay rằng vụ này còn quan trọng hơn cô tưởng

“Điều này rất hợp lý. Con cá lớn như Ryan không phải lúc nào cũng có sẵn. Đường dây của Henderson làm tốt đấy”

“Tôi đã nói với anh ta rằng anh ta có thể có vé thoát ra nếu xong vụ này” có vẻ như có ẩn ý trong giọng nói của cô

“Cô không đồng ý à?” vị Phó giám đốc hỏi. Ông đứng đầu bộ phận phản gián của FBI

“Anh ta chưa chuộc tội lại đủ những gì đã gây ra”

“Cô Loomis, sau khi vụ này kết thúc, tôi sẽ giải thích cho cô tại sao cô lại sai. Giờ hãy đặt vấn đề này sang một bên, ok?. Cho đến giờ cô đã làm rất tốt trong vụ này. Đừng để bao công sức đổ sông đổ biển”

“Chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta vậy?” cô hỏi

“Như thường khi, sẽ vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Theo tôi biết thì anh ta sẽ được điều hành một nhà hàng Wendy tại Billings, Montana” Vị AD (phó giám đốc -Assistant Director) nhún vai “cô sẽ được thăng chức và cử đến Văn phòng hoạt động hiện trường ở New York. Chúng ta có một vụ khác ở đó. Có một nhà ngoại giao đang làm việc cho UN cần được chăm sóc tốt”

“Được rồi” lần này thì cô cười rất thật lòng

“Bọn họ đã cắn câu. Họ tin vào điều đó” Ritter nói với Ryan “Tôi hy vọng cậu đã sẵn sàng, cậu bé”

“Sẽ không có nguy hiểm gì đâu” Jack giang tay ra “Vụ này được thực hiện theo cách văn minh mà”

Cậu chỉ biết một mà không biết hai “Ryan, phải nhớ rằng cậu vẫn là một tay nghiệp dư với các chiến dịch hiện trường”

“Tôi phải làm điều này vì công việc” Jack nói thẳng

“Trước khi Chúa muốn diệt ai đó thì thường khiến anh ta tự hào” vị DDO nói

“Sophocles không nói theo cách đó” Jack càu nhàu

“Nói theo cách của tôi tốt hơn. Tôi thậm chí đã yêu cầu Trang Trại treo câu khẩu hiệu này lên đấy”

Ý tưởng của Ryan về nhiệm vụ lần này đơn giản – quá đơn giản và người của Ritter đã mất 10 giờ lên kế hoạch chi tiết ddeer biến nó thành một chiến dịch thực sự khả thi. Mặc dù mục đích thì đơn giản nhưng thực hiện lại rất phức tạp. Mọi chiến dịch hiện trường đều như vậy, dù Ritter không thích sự thật này..

Trong một thời gian dài, Bart Mancuso cho rằng việc ngủ nướng không nên là việc nên làm của thuyền trưởng, nhưng giờ anh đặc biệt ghét tiếng gõ cửa khi vừa mới nằm được có 15 phút

“Vào đi!” Và chết đi, nhưng anh không nói

“Tin nhắn khẩn cấp, chỉ- thuyền- trưởng- được- phép- xem” viên trung úy giọng rất xin lỗi nói

“Tốt nhất là tin tốt” Mancuso tức giận đóng sầm cửa sập. Anh mặc đồ ngủ đi về phía đuôi thuyền chỗ phòng liên lạc, phía sau trung tâm tấn công. 10 phút sau, thuyền trưởng bước ra và đưa mọt mảng giấy gập cho hoa tiêu “tôi muốn chúng ta có mặt ở đó trong 10 tiếng nữa”

“Vâng, thuyền trưởng”

“Bất kỳ ai sau đây muốn quấy rầy tôi thì tốt nhất phải là việc khẩn cấp đại sự cấp quốc gia!” Anh đi bằng đôi chân trần trên boong tiến về đầu tàu

“Tin đã được chuyển đi” Henderson nói với Loomis lúc bữa trưa

“Còn gì nữa không?” Cô nghĩ, chả nhẽ còn có cả ánh nến và mấy thứ khác nữa à

“Họ chỉ muốn xác minh. Họ không muốn tin mới, chỉ muốn xác minh những gì họ nghe được từ những nguồn khác. Ít nhất, tôi hiểu vậy. Tôi vẫn cần gửi một báo cáo khác cho họ”

“Báo cáo gì?”

“Báo cáo về phòng không chiến trường mới. Tôi chưa bao giờ có thể hiểu tại sao họ lại quan tâm. Họ có thể xem nó trong Tuần san phòng không vào cuối tháng mà”

“Ông Henderson, đừng thổi bay thành quả chúng ta đã tạo dựng cho đến lúc này”

Lần này thông tin gửi cho Chủ tịch được qua kênh thông thường. Nó đã được đánh dấu là “chủ tịch quan tâm” vì vây là thông tin “cá nhân” của một sỹ quan tình báo cấp cao của đối phương. Những người trong KGB đều biết Gerasimov luôn hứng thú với những câu chuyện vỉa hè ở Phương Tây cũng không kém gì mấy câu chuyện trà dư tửu hậu ở Nga

Khi Gerasimov bước vào văn phòng sáng hôm sau thì thông tin đã sẵn sàng. Vị giám đốc KGB ghét 8 tiếng chênh lệch giữa Moscow và Washington –khiến nhiều việc cmn bất tiện! Đối với Trung Tâm Moscow, bất kỳ lệnh hành động phải thực hiện ngay lập tức đều khiến các sỹ quan hiện trường của họ phải gặp rủi ro, vì nó tương đương nói với người Mỹ họ là ai. Kết quả là, rất hiếm khi các lệnh “hành động tức thì” được đưa ra. Vị giám đốc KGB thực sự không hài lòng vì quyền lực cá nhân mình bị hạn chế bởi những thứ tầm thường như kinh độ và vĩ độ

“Mục tiêu P” bức điện bắt đầu, chữ “R” trong tiến Anh tương đương với chữ “P” trong bảng chữ cái Cyrillic của tiếng Nga- “đang là mục tiêu của một cuộc điều tra phạm tội bí mật không liên quan đến lĩnh vực tình báo. Tuy nhiên, bị nghi là có liên quan đến chính trị, có lẽ vì một thành viên cấp tiến của Quốc hội muốn đấu tranh với CIA do một thất bại của một chiến dịch hiện trường hiện vẫn chưa rõ- có lẽ là liên quan đến Trung Âu, nhưng chưa được xác nhận hoặc chưa có báo cáo chính thức. Hành vi phạm tội của P có thể sẽ hủy hoại danh tiếng CIA ở mức độ cao do vị trí của anh ta. Nguồn tin độc lập giờ đã xác nhận thông tin này là đáng tin cậy ở cấp độ A. Tình huống mà tôi đề cập trong báo cáo số 88 (B) 531-C / EOC đã được xác nhận từ ba nguồn độc lập và báo cáo chi tiết sẽ được gửi bằng thư ngoại giao. Trưởng trạm Washington. Hết” Gerasimov đặt báo cáo xuống bàn làm việc

“Chà” vị giám đốc KGB lầm bầm. Ông nhìn đồng hồ, ông sẽ phải tham gia cuộc họp Bộ Chính Trị hàng tuần vào mỗi sáng thứ 5. Không biết sẽ diễn ra thế nào đây? Có một điều ông biết: Đây sẽ là một cuộc họp thú vị. Ông có kế hoạch giới thiệu một trò chơi mới của mình – Trò Chơi Quyền Lực

Thứ năm hàng tuần, các cuộc họp giao ban hàng ngày của ông dài hơn. Kể một vài tin tức không ác ý trong cuộc họp Bộ Chính trị sẽ không làm tổn thương bất cứ ai. Các đồng sự của ông trong Bộ Chính trị là những người giỏi âm mưu và thủ đoạn. Trong thế kỷ qua, không có quan chức chính phủ cấp cao nào trên thế giới nào không thích nghe về các hoạt động bí mật. Gerasimov ghi vài lưu ý, cẩn thận chọn những việc có thể thảo luận mà không ảnh hưởng đến các vụ án quan trọng. Chiếc xe đặc biệt của ông đã đến đón ông rất đúng giờ và nhanh chóng chở ông vào Điện Kremlin, và luôn có xe bảo vệ mở đường

Lần này ông chỉ bước vào sau Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng

“Chào buổi sáng, Dmitri Timofeyevich” Không có nụ cười trên mặt vị giám đốc KGB, nhưng cũng đủ lịch sự

“Chào buổi sáng, đồng chí Chủ tịch” Yazov rất thận trọng. Hai người ngồi đúng ghế của mình. Yazov có nhiều hơn một lý do để thận trọng. Thêm nữa, sự thật về Filitov như một lưỡi hái trên đầu ông, mà ông lại không được quyền bỏ phiếu trong Hội nghị Xô Viết Tối Cao. Gerasimov thì có. Điều này cho phép KGB vượt qua Bộ Quốc phòng về quyền lực chính trị. Trong lịch sử gần đây, tại phòng họp này, các bộ trưởng quốc phòng có quyền bỏ phiếu đều đã giữ các chức vụ quan trọng trong đảng – chẳng hạn như Ustinov. Yazov đầu tiên phải là một người lính. Mặc dù ông trung thành với Đảng, nhưng đồng phục của ông không nhiều huy chương như Ustinov. Yazov chưa bao giờ có được bỏ phiếu trên bàn này

Andrey Ilych Narmonove bước vào phòng hop với thái độ mạnh mẽ thường khi. Trong số các thành viên của Bộ Chính trị, chỉ có Chủ tịch KGB trẻ hơn ông, vì vậy bất cứ khi nào những người lớn tuổi này ngồi vào bàn hội nghị “của ông”, ông cảm thấy cần phải thể hiện nhiều năng lượng. Nhưng mọi người cũng nhận ra, áp lực và căng thẳng trong công việc đã ảnh hưởng nhiều đến ông. Mái tóc đen dày của ông đã nhanh chuyển sang màu muối tiêu, có vẻ như sắp bạc. Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ ở người đàn ông bước sang tuổi 50. Ông xua tay kêu mọi người ngồi xuống

“Chào buổi sáng, các đồng chí” Narmonov long trọng cất lời “Điều đầu tiên cần thảo luận là về chuyến thăm của phái đoàn Mỹ nhằm hạn chế vũ khí chiến lược”

“Tôi có một tin tốt cần báo cáo” Gerasimov ngay lập tức nói

“Thật sao?” Alexandrov hỏi trươc khi vị Tổng Bí Thư lên tiếng, thể hiện rõ lập trường của mình

“Thông tin tình báo mà chúng tôi có được cho thấy người Mỹ đồng ý về nguyên tắc để đưa ra bàn thảo kế hoạch phòng thủ chiến lược” vị giám đốc KGB báo cáo “Chúng tôi vẫn chưa biết họ muốn chúng ta nhượng bộ gì, cũng như họ chuẩn bị thực hiện một nhượng bộ lớn như thế nào trong kế hoạch của mình, nhưng đây luôn là một sự thay đổi trong thái độ của người Mỹ”

“Tôi thấy khó mà tin chuyện này” Yazov cất lời “chương trnhf của họ đang rất suôn sẻ – đó là những gì tự bản thân anh nói với tôi tuần trước, Nikolay Borissovich”

“Có vài bất đồng chính kiến trong chính phủ Hoa Kỳ và có lẽ có một cuộc tranh giành quyền lực trong nội bộ CIA vào lúc này. Chúng tôi vừa biết chuyện đó. Dù sao thì đây cũng là thông tin chúng tôi có được và nó khá tin cậy”

“Khá là ngạc nhiên” Mọi người quay lại nhìn vị Bộ Trưởng Ngoại Giao cất lời. Ông tỏ vẻ không đồng ý “Thái độ của người Mỹ về vấn đề này rất cứng rắn. Anh nói ‘khá tin cậy’ chứ không phải hoàn toàn đáng tin, phải không?”

“thông tin này đến từ nguồn cấp cao nhưng vẫn chưa được xác nhận hoàn toàn. Chúng tôi mới biết nó vào cuối tuần”

Những người ngồi quanh bàn gật đầu. Phái đoàn Mỹ sẽ đến đây vào trưa thứ 7 tuần này, và cuộc đàm phán dự kiến bắt đầu vào thứ hai tuần sau. Người Mỹ sẽ có 36 giờ để vượt qua khó khăn do chênh lệch múi giờ. Trong khoảng thời gian này, ngoài bữa trưa chào đón cho họ tại Khách sạn Học viện Khoa học, không có hoạt động nào khác được sắp xếp

“Tin tức này rõ ràng sẽ khiến nhóm đàm phán của tôi quan tâm, nhưng tôi luôn cảm thấy hơi đột ngột, đặc biệt là vì chúng tôi đã ở đây cách đây không lâu để nghe báo cáo về dự án ngôi sao sáng của chúng ta, cũng như các đối tác Mỹ”

“Có lý do để tin rằng người Mỹ đã biết về dự án Ngôi Sao Sáng của chúng ta” Gerasimov nhẹ nhàng trả lời “có lẽ họ đã biết rất rõ các bước tiến của chúng ta”

“Có người xâm nhập vào dự án Ngôi Sao Sáng à?” một thành viên khác hỏi “Làm thế nào?”

“Chúng tôi không chắc, chúng tôi vẫn đang điều tra” Gerasimov trả lời, cẩn thận không nhìn về hướng Yazov. Đến lượt ông diễn đấy, đồng chí Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng

“Vậy người Mỹ có thể không thực sự quan tâm đến việc ngắt chương trình của chúng ta hơn là cắt giảm các chươn trình của họ” Alexandrov nhận xét

“Và họ nghĩ rằng nỗ lực của chúng ta không giống họ chắc” Bộ trưởng ngoại giao lầm bầm “Sẽ tốt hơn nếu cho người bên tôi biết vấn đề thực sự là gì”

“Nguyên soái Yazov, anh nghĩ sao?” Narmonov lên tiếng, không hề biết đang đặt người của mình lên đống lửa

Cho đến nay, Gerasimov vẫn không chắc về quan điểm của Yazov, không biết có nên bất an khi trình bày về scandal chuyện Filitov trước Sếp của mình. Cuộc họp này sẽ cho ông câu trả lời. Yazov sợ phải gánh trách nhiệm – CHẮC CHẮN, ông biết rõ, Yazov giờ phải hiểu- vụ đó sẽ chôn vùi ông ta. Ông ta cũng đang sợ Narmonon sẽ mạo hiểm địa vị để cứu mình. Chẳng phải mình cũng bỏ phiếu cho Yazov và Vaneyev sao? Nếu vậy, không biết mình có nên giữ lại Yazov sau khi lên chức Tổng Bí Thư…quyết định của ông đấy, Yozov….

“Chúng ta đã giải quyết được vấn đề công suất phát laser. Vấn đề còn lại nằm ở việc điều khiển máy tính. Về vấn đề này, công nghệ của chúng ta còn thua xa người Mỹ, vì ngành máy tính của họ khá phát triển. Tuần trước, đồng chí Gerasimov cũng đã giới thiệu với chúng ta vài chương trình điều khiển của người Mỹ nhưng chúng tôi chưa bắt đầu kiểm tra thì được biết rằng chương trình này không hoàn hảo

“Tất nhiên, tôi không có ý định chỉ trích KGB…”

Phải! lúc này thì Gerasimov đã chắc chắn. Ông ta đang muốn đàm phán với mình. Và phần tuyệt nhất- không ai trong phòng nà