Chương 19 NHỮNG LỮ HÀNH
Ryan rất hài lòng khi thấy ngay cả Phi Đoàn quân đội số 89 cũng rất coi trọng vấn đề an ninh. Tại căn cứ không quân Andrews, những lính bảo vệ “Đôi cánh của Tổng Thống” đều được trang bị súng và đạn thật, với cái nhìn rất nghiêm túc đủ để “Những Vị Khách Danh Dự” – thuật ngữ bên không quân Mỹ dành cho VIP- có ấn tượng tốt. Sự kết hợp giữa quân đội trang bị vũ khí và các thủ tục rườm rà tại sân bay để đảm bảo rằng máy bay sẽ không bị cướp cho đến…Moscow. Họ có một đội phi hành đoàn riêng để phục vụ trường hợp kiểu này.
Ryan luôn có cùng một ý tưởng trước mỗi lần lên máy bay. Khi chờ vượt qua khung giám sát từ trường, anh luôn như thấy cây đinh lăng có khắc dòng chữ “AI VÀO ĐÂY THÌ HÃY BỎ HẾT HY VỌNG”. Anh cho rằng mình sắp vượt qua cảm giác sợ hãi khi bay; anh tự nhủ điều đáng lo lắng lúc này không phải là bay. Nhưng ý nghĩ đó cũng không giúp được gì. Nỗi sợ hãi càng tăng hơn khi anh phát hiện mình bắt đầu bước khỏi nhà ga cuối để ra đường lên máy bay
Họ đi trên cùng máy bay với chiếc bay lần trước. Số đuôi cuối là 86971. Đó là chiếc Boeing 707 do nhà máy Boeing Sette sản xuất năm 1958 và được hải hoán thành máy bay VC-137. Nó cũng có nhiều cửa sổ giúp bay thoải mái hơn VC-135. Nếu có điều gì Ryan ghét thì chính là ngồi trên một chiếc máy bay không cửa sổ. Vì không có cầu lên máy bay chở khách ngang nên mọi người đều đi bộ lên máy bay từ lối lên máy bay di động kiểu cũ. Sau khi lên máy bay, Ryan cảm thấy cảm giác bên trong vừa bình thường vừa độc đáo. Nhà vệ sinh ở phía trước máy bay cũng được đặt ngay đối diện cửa máy bay, giống như các máy bay chở khách khác. Bên cạnh là phòng thông tin liên lạc. Thông qua liên lạc vô tuyến vệ tinh tuyệt mật, máy bay này có thể liên lạc với tất cả các nơi trên thế giới bất cứ lúc nào. Tiếp theo là phòng chờ thoải mái cho phi hành đoàn và rồi là phòng họp. Đồ ăn trên máy bay cũng rất ngon. Giữa nhà hàng và khu vực VIP, có hai chiếc ghế sofa dài cạnh thân máy bay, một trong số đó là chỗ ngồi của Ryan. Khu vực VIP là nơi các khách VIP gồm 6 ghế. Sau đó, mỗi hàng có một cabin năm chỗ ngồi, các phóng viên tin tức, mật vụ và một số người không được coi là quan trọng được bố trí bên trong. Trong chuyến bay này, hầu hết các ghế đều bị bỏ trống, chỉ có một số thành viên cấp dưới trong đoàn ngồi trong đó, có thể là ddeer thay đổi không khí, không gian hoạt động tương đối rộng.
Hạn chế duy nhất của máy bay VC-137 này là tầm bay ngắn hơn. Nó không thể bay thẳng đến Moscow và thường mất một lần tiếp nhiên liệu tại Shannon. Chiếc máy bay của Tổng Thống – thực tế có hai chiếc Không Lực Một – được cải tiến dựa trên Boeing 707-320 có tầm bay xa hơn và sẽ sớm được thay thế bằng chiếc Boeing 747 siêu hiện đại. Lực Lượng Không Quân đang trông đợi có một chiếc máy bay tổng thống mới được phục vụ sẽ có tuổi đời trẻ hơn phi hành đoàn. Ryan cũng mong chờ điều này. Chiếc máy bay này xuất xưởng từ thời anh học lớp 2. Nghĩ đến đây anh cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng anh tự hỏi, nó là gì? Lẽ nào hồi đó cha nên đưa anh đến Seattle, chỉ vào chiếc máy bay và nói với anh “Nhìn xem, vào một ngày nào đó, con sẽ bay nó đến Nga…?”
Mình tự hỏi không biết người ta dự đoán số phận bằng cách nào? Mình tự hỏi không biết người ta dự đoán tương lai thế nào….Ban đầu anh nghĩ ý tưởng này thật đáng sợ, nhưng rồi anh thấy nó thật buồn cười
Công việc của mày là dự đoán tương lai, nhưng điều gì nghĩ rằng mày có thể thực sự đoán được tương lai? Jack, lần này mày lại đoán sai cái gì rồi?
Chết tiệt! Anh giận chính mình. Mỗi khi mình lên máy bay … anh tự thắt dây an toàn, ngồi đối diện với anh là một chuyên viên kỹ thuật của Bộ Ngoại giao vốn thích bay.
Máy bay nhanh chóng xuất phát và sau đó bắt đầu di chuyển. Nội dung thông báo trên hệ thống loa trên đây tương tự như máy bay thương mại, chỉ đủ để cho bạn biết rằng người chủ của máy bay không phải là công ty thông thường. Jack đã đoán được điều đó. Điều thú vị là tiếp viên là một anh chàng cơ bắp. Lúc này, máy bay đã xuất phát tại đường băng số 1 bên trái
Gió đang hướng Bắc, chiếc VC-137 cất cánh theo chiều gió, và bắt đầu rẽ phải sau khi rời mặt đất được một phút. Ryan quay lại và nhìn vào Đường 50 bên dưới. Đây là con đường dẫn đến nhà của họ ở Annapolis. Sau khi máy bay vào mây, con đường cũng biến mất khỏi tầm mắt anh. Đám mây gạc trắng này trước đây luôn trông như một bầu trời tuyệt đẹp, nhưng bây giờ … nhưng bây giờ nó có nghĩa là nó không còn nhìn thấy đường về nhà. Anh không thể làm gì về điều này. Anh là người duy nhất trên chiếc ghế dài này, anh ấy muốn tận dụng tối đa nó nên đã cởi giày và nằm trên đó một lúc. Ryan có một nhu cầu, và đó là sự nghỉ ngơi. Anh biết rõ điều này.
DALLAS đã từng nổi lên tại điểm chỉ định và trong thời gian chỉ định, rồi được thông báo rằng kế hoạch đã thay đổi. Giờ nó lại nổi lên lần nữa. Mancuso là người đầu tiên bước lên thang tới trạm chỉ huy trên thành buồm, theo sau là một sỹ quan cấp dưới và hai sỹ quan cảnh giới. Kính tiềm vọng đã được nâng lên, tất nhiên là quét khắp mặt nước để xem có tàu nào trên mặt nước không. Màn đêm thật yên tĩnh và trong lành, chỉ có biển và trời đêm mới được như vậy, những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc sáng được tô điểm trên nền nhung.
“Dưới cầu, bắt đầu liên lạc”
Mancuso ấn vào nút “Đầu cầu, được rồi”
“ESM (Hệ thống giám sát điện tử) báo cáo, một radar trên không đang chuyển tín hiệu, hướng 1-4-0, ổn định”
“Tốt lắm” viên thuyền trưởng quay lại “Cậu có thể bật đèn định vị”
“Mạn phải trống” một sỹ quan quan sát nói
“Mạn trái trống” một sỹ quan khác nói
“ESM báo cáo liên lạc vẫn ổn định hướng 1-4-0. Tín hiệu đang mạnh dần lên”
“Có thể là máy bay đang ở mũi trái tàu” một sỹ quan quan sát nói
Mansuso nâng ống nhòm tìm kiếm trên bóng tối. Nếu nó đã đến từ lâu, chắc là không bật đèn định vị …. nhưng anh thấy một ngôi sao biến mất, bị chặn lại bởi một cái gì đó…
“Tôi đã thấy ông ta. Thị lực tốt đấy, Everly! Ồ, đèn điều hướng của nó đang sáng”
“Đầu cầu, liên lạc, chúng ta có một tín hiệu đang truyền đến”
“Nhận đi” Mancuso ngay lập tức trả lời
“Đã xong, sir”
“E-G-9, đây là EW5”
“AW5, đây là EG9. Tôi đã nghe to và rõ. Rất rõ ràng”
“B-D-H”
“Đã rõ, cảm ơn. Chúng tôi đang dợi. Không có gió. Biển lặng” Mancuso đưa tay xuống bật đèn của thiết bị điều khiển. Không cần thiết lắm vào lúc này- Trung Tâm Tấn Công vẫn có quyền chỉ huy – họ sẽ cung cấp vị trí của mình cho chiếc máy bay đang bay
Ngay sau đó họ nghe thấy âm thanh của chiếc trực thăng, đầu tiên đó chỉ là tiếng quay của cánh quạt, sau đó là tiếng ầm ầm của động cơ tuabin. Sau chưa đầy một phút, họ có thể cảm thấy gió thổi từ cánh quạt của nó. Trực thăng lượn trên tàu ngầm hai lần, và phi công đang xác định vị trí của nó. Mancuso phân vân không biết có nên bật đèn tiếp đất…hay cứ để vậy cho tự xoay sở
Anh để nguyên tình trạng, hay nói cho đúng hơn, anh cứ để vậy, như một cuộc chuyển nhân sự thông thường: Một nhiệm vụ “xung trận” Viên phi công xác định vị trí ánh đèn của tàu ngầm và đưa máy bay lượn cách mạn trái tàu 50 thước, sau đó hạ dần độ cao của trực thăng và tiếp cận tàu ngầm. Họ thấy cửa trực thăng kéo sang một bên và một đôi tay từ bên trong đưa ra nắm lấy đầu móc của dây cáp rời
“Mọi người, vào vị trí” Mancuso nói với lính dưới quyền “chúng ta đã làm điều này trước đây. Kiểm tra dây an toàn của mọi người. Cẩn thận”
Chiếc trực thăng gần như bay lơ lửng ngay trên đầu, lực đẩy từ cánh quạt trực thăng như muốn thổi bay tất cả bọn họ ra khỏi thang, ngã xuống Trung Tâm Tấn Công bên dưới. Mancuso nhìn thấy dáng một người đàn ông trên cửa máy bay bắt đầu leo xuống. Do độ xoắn của cáp, khoảng cách 30 thước như kéo dài vô tận. Một thủy thủ đưa tay nắm lấy một trong những bàn chân của người đàn ông và kéo ông ta về phía mình. Sau đó, thuyền trưởng nắm lấy một trong những tay của người đàn ông. Họ cùng nhau kéo người đàn ông lên tàu
“được rồi, tôi đã có được anh” Mancuso nói. Người đàn ông trượt sợi dây xuống, vừa quay lại thì sợi dây đã bị cuốn lên
“Mancuso!”
“Đồ khốn khiếp nhà ông!” viên thuyền trưởng hét lên sung sướng
“Đây là cách để chào đón một đồng chí à?”
“mẹ nó chứ” nhưng công việc là trên hết. Mancuso ngước nhìn lên. Chiếc trực thăng đã bay cao lên 200 thước rồi. Anh đưa tay ra và bật và tắt đèn định vị ba lần: HOÀN THÀNH CHUYỂN NHÂN SỰ. Chiếc trực thăng ngay lập tức hạ mũi, quay đầu bay về phía bờ biển Đức
“Đi xuống nào” Bart cười lớn “Bỏ người theo dõi. Giải tán ở cầu. Khỉ thật” Anh tự nhủ. Vị thuyền trưởng quan sát người của mình đi xuống dưới cầu thang, tắt đèn buồng lái và kiểm tra an toàn lần cuối trước khi bước xuống phía sau. Một phút sau anh đã có mặt ở Trung Tâm Tấn Công
“Giờ thì tôi xin phép được lên tàu?” Marko Ramius hỏi
“Hoa tiêu?”
“Tất cả hệ thống đã được kiểm tra và hiệu chỉnh trước khi lặn. Chúng ta có thể lặn xuống” sỹ quan hoa tiêu báo cáo. Mancuso theo thói quen quay lại kiểm tra tình trạng các bảng hiệu
“Tốt lắm. Lặn. Độ sâu 100 feet, hướng 0-7-1, 1/3 công suất” anh quay lại “Chào mừng lên tàu, thuyền trưởng”
“Cảm ơn, thuyền trưởng” Ramius ôm chặt lấy Mancuso và hôn lên má anh, sau đó ông đặt chiếc balo trên lưng xuống “Chúng ta nói chuyện được chứ?”
“Đi về phía trước nào”
“Đây là lần đầu tiên tôi bước lên tàu ngầm của cậu đấy” Ramius nhận xét. Một phút sau, có một cái đầu thò ra từ phòng sonar
“Thuyền trưởng Ramius! Tôi nghĩ mình đã nhận ra giọng của ông mà!” Jones nhìn Mancuso “Xin lỗi, sir. Chúng ta vừa ghi nhận một mục tiêu, hướng 0-8-1. Giống như một tàu thương mại, cánh quạt đơn, được chạy bằng động cơ diesel tốc độ thấp. Có lẽ vẫn còn cách xa chúng ta, đang báo cáo với ODD, sir”
“Cảm ơn Jonesy” Mancuso đưa Ramius vào phòng riêng của mình và đóng cửa lại
“Có chuyện gì vừa xảy ra vậy” viên sỹ quan sonar trẻ hỏi Jones
“Chúng ta vừa nhận thêm một người”
“Ông ấy có trọng âm rất lại, phải không?”
“Kiểu vậy đấy” Jones chỉ vào màn hình sonar “Mục tiêu này cũng có trọng âm này. Hãy xem cậu có thể xác định định nó là tàu thương mại loại nào trong bao lâu”
Đây là nhiệm vụ nguy hiểm, Cung Thủ nghĩ, nhưng bản thân cuộc sống cũng đầy rẫy nguy hiểm. Biên giới Liên Xô – Afghanistan là một con sông phủ đầy băng, uốn lượn giữa những thung lũng sâu của những ngọn núi cao và là một biên giới được canh gác rất chặt chẽ. May mà lính của anh toàn bộ đã mặt quân phục kiểu Liên Xô. Người Nga đều được phát quần áo mùa đông đơn giản nhưng ấm áp. Để thích nghi với môi trường tuyết rơi, quân phục của họ chủ yếu có màu trắng, trên người có nhiều sọc và điểm để phá vỡ đường viền của quân phục. Ở đây họ phải kiên nhẫn. Cung Thủ đang nằm trên một rìa núi, sử dụng một ống nhòm Liên Xô để kiểm tra địa hình trong khi lính của anh nằm nghỉ ngơi cách đó vài mét phía dưới. Anh có thể nhờ một đám du kích địa phương hỗ trợ, nhưng anh đã đi quá xa nên không thể mạo hiểm làm điều đó. Một số bộ lạc phương Bắc đã bị Liên Xô mua chuộc, hay ít nhất là anh nghe kể thế. Bất kể tin có đúng hay không thì cũng không thể chấp nhận rủi ro thêm
Có một đồn gác của Nga trên đỉnh lúc, cách chỗ này 6km. Đây là một tiền đồn lớn với khoảng một trung đội đóng quân. Những lính KGB ở đây có nhiệm vụ tuần tra trong khu vực này. Ngoài hàng rào thép gai, trên đoạn biên giới này còn có những bãi mìn dày đặc. Người Nga thích thiết lập các bãi mìn … nhưng lúc này mặt đất đã đóng băng cứng, và trong vùng đóng băng, mìn do Liên Xô chế tạo thường xuyên hỏng hóc. Tất nhiên, áp lực từ sự đóng băng xung quanh đôi khi sẽ kích nổ mìn
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh đã chọn chỗ này. Nhìn từ bản đồ, thì biên giới này có vẻ như không thể vượt qua. Tuy nhiên, những kể buôn lậu đã đi qua nó nhiều thế kỷ rồi. Ngay khi qua sông, có một con đường ngoằng ngèo được hình thành bởi băng tuyết hàng thế kỷ. Nó dốc và trơn trượt, nằm trong một hẻm núi nhỏ, bị che khuất khỏi mọi góc nhìn ngoại trừ trực tiếp trên cao. Nếu người Nga canh gác nó thì tất nhiên đây sẽ là một cạm bẫy tử thần. Anh tự nhủ, tùy theo ý của thánh Allah, còn anh thì phó mặc mình cho số phận. Đến lúc rồi
Anh nhìn thấy ánh đèn nháy đầu tiên. Đó là 10 lính của anh với một khẩu súng máy hạng nặng và một khẩu súng cối quý giá. Một vài vệt màu vàng cắt ngang biên giới vào trại căn cứ Nga. Anh nhìn thấy một vài viên đạn chạm vào tảng đá và sau đó bật lên bầu trời đêm đen như nhung. Sau đó, người Nga bắt đầu chống trả, và tiếng súng nhanh chóng truyền đến tai họ. Anh ta quay người lại, vẫy đội hình đi về phía trước, mong rằng số ít lính của mình có thể nhanh chóng di chuyển.
Họ lao thẳng xuống sườn đồi phía trước, hoàn toàn không gặp nguy hiểm. May mắn thay, tuyết trên một số tảng đá đã được gió thổi sạch, khiến cho bước chân họ vững chắc hơn. Anh dẫn họ đi về phía sông, thật ngạc nhiên khi thấy rằng mặc dù nhiệt độ xuống dưới 0 độ, nhưng không có băng trên sông — sông quá dốc để nước ở lại. Có hàng rào thép gai dưới sông!
Một thanh niên cầm máy cắt dây điện cắt lỗ hổng cho họ. Cung thủ dẫn mọi mọi người đi qua. Mắt anh đã thích nghi với bóng tối, đồng thời giảm tốc độ, nhìn xuống mặt đất, tìm kiếm những ụ đất nhỏ trên nền đất đóng băng. Những người phía sau anh đã tự động đi thành một hàng, và giẫm lên đá nhiều nhất có thể. Một ngọn lửa bùng lên trên bầu trời bên trái, nhưng tiếng súng dần trở nên nhỏ hơn
Sau hơn 1 giờ, tất cả đội đã vượt qua sông và theo lối đi của mấy tên buôn lậu. Anh để lại 2 người, mỗi người trên một đỉnh đồi để theo dõi hàng rào thép gai. Họ theo dõi viên kỹ sư nghiệp dư đang vá lại lỗ hổng chỗ hàng rào thép gai để không ai phát hiện họ đã xâm nhập vào. Rồi sau đó người thanh niên cũng biến mất trong bóng tối Đội của Cung Thủ đi không ngừng nghỉ cho đến khi bình minh. Họ đang theo đúng lịch trình, tạm dừng vài giờ để nghỉ ngơi và ăn uống. Lính dưới quyền anh nói rằng mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, còn suôn sẻ hơn cả hy vọng.
Điểm chuyển tiếp ở Shannon chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, đủ để tái tiếp nhiên liệu và đưa một phi công Liên Xô lên máy bay để dẫn họ thông qua hệ thống kiểm soát không lưu Nga. Ryan tỉnh dậy khi máy bay hạ cánh. Anh muốn đi dạo, nhưng rồi anh nghĩ lại, đợi hành trình trở về rồi mới đến cửa hàng miễn thuế. Sau khi người Nga ngồi vào ghế gấp trong buồng lái, máy bay 86971 bắt đầu khởi động trở lại
Bây giờ đang là đêm. Viên phi công đang trong tâm trạng vui mừng, thông báo rằng điểm hạ cánh tiếp theo của họ là Walllasey. Anh ta nói toàn bộ Châu Âu hiện đang rất trong xanh và lạnh. Ryan ngắm nhìn ánh đèn của một thành phố ở Anh vụt qua dưới máy bay. Không khí trên máy bay có chút căng thẳng – hoặc có lẽ dùng từ kỳ vọng thì thích hợp hơn. Anh nghe thấy giọng nói của những người xung quanh nhỏ hơn, nhưng âm vực lại cao hơn. Bạn không thể bay tới Liên Xô mà không có chút âm mưu nào. Chẳng mấy chốc, tất cả các cuộc nói chuyện đều là những tiếng thì thầm vo ve như muỗi kêu. Jack thờ ơ mỉm cười với khung cửa sổ nhựa và hình ảnh phản chiếu trên đó như đang hỏi anh có gì mà cmn nực cười đến thế. Khi máy bay bay qua Biển Bắc đến Đan Mạch, một đại dương rộng lớn khác bên dưới họ
Tiếp theo đến biển Baltic. Bạn có thể nói đây chính là nơi Phương Đông gặp Phương Tây. Nhìn về phía nam, các thành phố của Tây Đức được thắp sáng rực rỡ, và mọi thành phố đều trong một ánh sáng ấm áp, nhưng ở phía đông của hàng rào thép gai và bãi mìn, đó là một cảnh khác. Mọi người trên máy bay đều nhận thấy hiện tượng rất khác biệt này, và cuộc trò chuyện trở nên khẽ khàng hơn.
Máy bay bay trên đường bay quốc tế G-24. Người hoa tiêu đang ngồi ở phía trước, với một tấm biểu đồ Jeppesen chưa mở ra trải trên một chiếc bàn nhỏ trước mặt anh ta.
Một điểm khác biệt khác giữa phương Đông và phương Tây là các nước phương Đông có rất ít tuyến đường. Chà, anh tự nhủ, không có nhiều máy bay nhỏ Pipers và Cessnas ở đây – tất nhiên rồi, một chiếc Cessna đã hạ cánh trên…
“Đã đến đoạn rẽ, chúng ta đang chuyển sang hướng mới 0-7-8 và tiến vào không phận Liên Xô”
“Vâng” viên phi công “chỉ huy trưởng máy bay- phản ứng sau một lúc. Anh ta đã mệt rồi. Đây đúng là một ngày bay dài. Họ đã bay vào độ cao 381 – tức là 38.100 feet, hoăc 11.600m như cách đo lường của Liên Xô. Viên phi công không thích sử dụng hệ mét, dù thiết bị của anh ta có thang đo của cả hai đơn vị. Sau khi rẽ, họ bay thêm 60 dặm nữa trước khi tiến vào biên giới Liên Xô tại Ventspils
“Chúng ta đã đến đ…â…y” Ai đó ngồi cách Ryan vài feet nói. Nhìn Đông Đức bên cạnh Liên Xô từ bầu trời vào ban đêm cũng giống như nhìn New Orleans trong ngày Mardi Gras (Ngày Thứ Ba Béo- theo tục lệ, các gia đình sẽ mang tất cả thực phẩm ra dùng trong ngày này, ngay trước ngày Thứ Tư Tro, ngày mà các tín đồ thiên chúa giáo phải ăn chay). Anh nhớ lại những bức ảnh vệ tinh chụp vào ban đêm. Từ đó, có thể dễ dàng tìm ra các trại lao động ở Liên Xô. Họ là nơi duy nhất của đất nước thắp sáng đèn vào ban đêm … chỉ có nhà tù mới thắp sáng….
Phi công ghi nhận điểm đi vào biên giới quốc gia trên bản đồ hàng không. Còn 85 phút nữa, có tính đến điều kiện gió tác động. Tuyến đường này của hệ thống kiểm soát không lưu của Liên Xô-hiện được gọi là G-3, là tuyến đường duy nhất sử dụng tiếng Anh của nước này. Trên thực tế, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không cần đến phi công Liên Xô – tất nhiên anh ta là sĩ quan tình báo của Lực lượng Không quân, nhưng nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì khó có thể xử lý được nếu không có anh ta. Người Nga thích ý tưởng về việc kiểm soát tích cực. Giờ đây, anh ta nhận được chỉ dẫn hướng đi và độ cao chính xác hơn so với khi bay trong không phận Hoa Kỳ, như thể anh ta không biết làm gì nếu người dưới mặt đất không nói cho anh ta biết. Tất nhiên là có một yếu tố hài hước trong đó. Viên phi công là đại tá Paul Von Eich, gia đình anh từ Prussia (nước Phổ phong kiến) đến Mỹ 100 năm trước nhưng không ai trong số họ có thể chia tay với từ “von” vốn từng là biểu tượng rất quan trọng trong gia đình. Anh từng kể, vài người trong gia phả nhà anh đã từng chiến đấu ở đó, trên nền đất bằng phẳng, phủ đầy tuyết của Nga. Chắc chắn là vài người họ hàng gần huyết thống. Bây giờ anh đang bay với tốc độ sáu trăm dặm một giờ trên nó, và có lẽ xương của một số người thân vẫn còn bị chôn vùi bên dưới. Đôi mắt xanh lam nhạt của anh dò xét bầu trời xem có ánh đèn từ những chiếc máy bay khác trên bầu trời hay không, nhưng trong đầu anh lại ngơ ngác tự hỏi, không biết những người thân nằm bên dưới sẽ nghĩ gì về việc làm của anh.
Phương pháp phán đoán độ cao của Ryan cũng giống như hầu hết các hành khách, dựa trên những gì anh nhìn thấy, nhưng lúc này, vùng đất bên dưới của Liên Xô hoàn toàn tối tăm, khiến anh không thể đưa ra phán đoán. Khi máy bay bắt đầu rẽ lớn sang trái, anh biết họ đang đến gần. Anh nghe thấy cánh tà được hạ xuống và nhận thấy âm thanh của động cơ máy bay đang giảm dần. Một lúc sau, anh có thể nhìn thấy hàng cây vụt qua nhanh chóng. Trên bộ đàm vang lên giọng của phi công, yêu cầu người hút thuốc dập tắt khói và mọi người thắt dây an toàn. Năm phút sau, họ đáp xuống sân bay Sheremetyevo. Mặc dù tất cả các sân bay trên thế giới trông giống nhau, Ryan có thể cảm nhận được sự khác biệt – nó có đường băng đi taxi không bằng phẳng nhất so với những nơi khác.
Trong cabin máy bay, cuộc trò chuyện của mọi người trở nên sôi nổi. Phi hành đoàn trở nên bận rộn, và cảm xúc của mọi người bắt đầu kích động. Sau đó xuống máy bay. Ernie Alien được chào đón một cách thích hợp và bước lên một chiếc limousine của đại sứ quán.
Những người còn lại được dẫn đến một chiếc xe buýt. Ryan ngồi một mình, nhìn ra vùng nông thôn bên ngoài chiếc xe buýt do Đức sản xuất. Gerasimov sẽ cắn câu- thật không? Nếu ông ta không mắc bẫy thì sao? Sẽ thế nào nếu ông ta nhảy vào bẫy? Ryan mỉm cười
Nếu ở Washington thì những câu hỏi vừa rồi của anh sẽ được trả lời thẳng thắn, nhưng ở đây, cách xa 5000 dặm….chà, đầu tiên anh phải đi ngủ đã, với sự trợ giúp 1 viên thuốc đỏ do chính phủ cung cấp. Rồi anh sẽ nói chuyện với vài người bên đại sứ quá. Phần còn lại thì phải tự lo thôi.