← Quay lại trang sách

Chương 20 CHÌA KHÓA CỦA SỐ PHẬN

Ryan bị đánh thức bởi tiếng bíp bíp trên đồng hồ báo thức, thời tiết thật lạnh. Đã 10 giờ sáng nhưng trên cửa sổ vẫn còn những đóa hoa băng và anh chợt nhận ra mình đã không kiểm tra hệ thống sưởi trong phòng có hoạt động không trước khi đi ngủ. Hành động đầu tiên anh nghĩ đến trong ngày là đi đôi tất. Căn phòng nơi tầng 7 – được gọi là “căn hộ phù hợp”- nhìn ra sân lớn bên dưới. Bầu trời thấp và xám xịt như thể sẽ có tuyết rơi

“Tuyệt vời” Ryan tự nhủ khi bước vào phòng tắm. Anh biết điều kiện phòng ở có thể còn tệ hơn thế này. Lý do duy nhất giúp anh có được phòng này là vị quan chức thường sống ở đây đang đi nghỉ tuần trăng mật. Ít ra thì đường dẫn ống nước vẫn tốt, nhưng anh tìm thấy một tờ giấy nhớ trên gương tủ thuốc yêu cầu anh đừng có gây bừa bộn như những vị khách lần trước. Sau đó anh nhìn vào chiếc tủ lạnh nhỏ. Trống rỗng: chào mừng đến Moscow. Quay trở lại phòng tắm, anh rửa mặt và cạo râu. Đại sứ quán có một điểm mới. Để đi từ tầng 7 xuống tầng 1 thì đầu tiên bạn phải đi thang máy lên tầng 9, rồi đổi sang một thang máy khác mới xuống được sảnh. Jack vẫn lắc đầu khi bước vào phòng ăn

“Anh vẫn chưa quen với thay đổi mùi giờ à?” một thành viên trong đoàn chào anh “Cà phê ở đằng kia”

“Tôi gọi là sốc du lịch” Ryan lấy cho mình một tách và quay trở lại “Chà, cà phê ngon đấy. Những người khác đâu rồi?”

“Có lẽ vẫn còn chưa thức dậy, ngay cả Chú Ernie. Tôi đã ngủ được vài giờ trên máy bay và tạ ơn chúa vì họ đã cho chúng ta uống viên thuốc đó”

Ryan cười lớn “Tôi cũng thấy vậy. Có thể sẽ cảm thấy tốt hơn trong bữa tiệc tối nay”

“Có muốn đi khám phá không? Tôi muốn đi dạo bộ, nhưng…”

“Đi theo cặp” Ryan gật đầu. quy tắc này chỉ áp dụng cho những người tham gia đàm phán kiểm soát vũ khí. Giai đoạn đàm phán này rất nhạy cảm và quy tắc dành cho đội cũng nghiêm hơn so với thông thường “Có lẽ để sau đi. Tôi vẫn còn phải làm vài việc”

“Chúng ta chỉ có hôm nay và ngày mai thôi” vị quan chức bên ngoại giao nói

“Tôi biết” Ryan trả lời. Anh kiểm tra đồng hồ và quyết định sẽ đợi đến bữa trưa mới ăn. Lịch ngủ của anh gần như đồng bộ với giờ Moscow nhưng dạ dày của anh vẫn chưa quen với lịch sinh hoạt. Jack quay trở lại quầy lễ tân

Hành lang gần như vắng bóng người. Lính thủy quân lục chiến đi tuần tra rất nghiêm túc sau những vấn đề xảy ra gần đây, nhưng một buổi sáng thứ bảy như này cũng không thấy nhiều hoạt động. Jack bước đến một cửa phòng và gõ cửa. Anh biết cửa đã bị khóa

“Anh là Ryan?”

“Phải” Cửa phòng mở ra cho phép anh bước vào, rồi đóng và khóa lại

“Ngồi đi” tên ông là Tony Candela “Có chuyện gì thế?”

“Chúng tôi đã lên kế hoạch hành động”

“Tin cũng vừa tới chỗ tôi. Cậu không phải là sỹ quan hoạt động hiện trường mà là bên tình báo” Candela phản đối

“PHải. Chà, mấy tên Ivan cũng biết điều đó. Chiến dịch này sẽ hơi lạ một chút” Ryan giải thích trong 5 phút

“Cậu nói ‘nó hơi lạ’?” Candela tròn mắt

“Tôi cần một người canh phía sau. Tôi cần vài số điện thoại có thể liên lạc khi có việc cần và có thể cần ô tô có mặt ngay khi cần”

“Điều này cần nhiều nguồn lực đấy”

“Chúng tôi biết”

“Tất nhiên, nếu chiến dịch thành công….”

“Phải, chúng ta cần thêm vài người cơ bắp trong chiến dịch lần này”

“Vợ chồng Foleys có biết về chiến dịch này không?”

“Sợ là không”

“Tệ thật. Mary Pat sẽ thích nó lắm đây. Cô ấy đúng kiểu dân cao bồi. Ed thì là kiểu quý ông cổ cồn trắng. Vậy anh mong lão sẽ cắn câu vào thứ hai hay tối thứ ba?”

“Kế hoạch là thế”

“Nói cho tôi sơ qua về kế hoạch xem nào” Candela nói.

Họ đang để cho ông ngủ. Các bác sỹ lại cảnh báo Vatutin, anh cười gằn. Làm thế nào anh có thể làm được việc nếu họ cứ….

“Lại là cái tên đó” Người đàn ông cầm headphone tỏ ra mệt mỏi “Romanov. Nếu ông ta cứ nói mơ khi ngủ, sao không thú nhận luôn…?”

“Có lẽ ông ta đang nói chuyện với một con ma của Sa Hoàng” một sỹ quan khác cười đùa. Vatutin ngẩng đầu lên

“Hoặc có lẽ là một ai đó khác” Vị đại tá lắc đầu. Anh gần như đã ngủ thiếp đi. Romanov, dù là họ của Hoàng gia trong chế độ phong kiến Nga, nhưng cũng có rất nhiều người mang họ này- thậm chí có một thành viên trong Bộ Chính Trị cũng có mang họ đó “Hồ sơ của ông ta đâu rồi?”

“Đây” viên sỹ quan vừa cười nói lúc nãy kéo ngăn kéo và lấy chồng hồ sơ đưa qua. Hồ sơ nặng khoảng 6kg, được phân chia thành nhiều mục khác nhau. Vatutin đã ghi nhớ hầu như tất cả trong đầu, nhưng chủ yếu chỉ tập trung xem lại 2 phần cuối. Lần này anh mở mấy mục trên đầu

“Romanov” anh thì thầm “Mình đã nhìn thấy cái tên này….?” Mất đến 15 phút để xem lại đống hồ sơ đã mục nát và rồi nhanh chóng tìm thấy

“Tìm thấy rồi” tên này được viết nguệch ngoạc bằng bút chì “Hạ sỹ A.I.Romanov, bị giết ngày 6.10.1941…chết trong chiếc xe tăng của anh nằm giữa kẻ thù và vị chỉ huy đơn vị, hy sinh để chỉ huy có thể rút nhóm quân đã bị thương…Phải! Tôi đã nhìn thấy cái tên này trong một cuốn sách khi tôi còn nhỏ. Misha đã chuyển đội của mình sang một chiếc xe tăng khác và nhảy vào, rồi tự tay giết chết chiếc xe tăng đã hạ Romanov. Anh ta đã cứu mạng Misha và được truy tặng Huân chương cờ đỏ…” Vatutin dừng lại. Anh nhận ra mình đang gọi đối tượng là Misha

“Gần 50 năm trước?”

“Họ là đồng đội. Người tên Romanov từng là lính trong đội xe tăng của Filitov trong những tháng đầu tiên thành lập. Chà, anh ta là một anh hùng, đã hy sinh cho tổ quốc, cứu mạng chỉ huy”

“Chúng ta có nên đánh thức ông ta dậy và….”

“Bác sỹ đâu rồi?” Vatutin hỏi

Hóa ra vị bác sỹ đang chuẩn bị về nhà và rất không vui khi bị gọi lại. Nhưng chức vụ của ông không đủ để chơi trò phản đối đại tá Vatutin

Vatutin giải thích qua ý tưởng của mình, rồi hỏi “Chúng ta nên thực hiện chuyện đó thế nào?”

“Chuyện này dễ làm thôi. Ông ấy sẽ mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo”

“Vậy chúng ta sẽ đánh thức ông ta bây giờ và…..”

“Không” Bác sỹ lắc đầu”Không phải trong một giấc ngủ REM…”

“Cái gì?”

“Rapid Eye Movement / Giấc ngủ nhanh- đó là tên miêu tả khi bệnh nhân đang mơ. Anh có thể luôn biết đối tượng đang trong giấc mơ dựa vào mắt chuyển động nhanh bất kể ông ta có nói mơ hay không”

“Nhưng chúng tôi không thể thấy từ đây” Một sỹ quan khác phản đối

“Phải, có lẽ chúng ta nên thiết kế lại hệ thống quan sát” vị bác sỹ lẩm bẩm “nhưng cũng không quan trọng lắm. Khi ngủ REM, cơ thể ở trạng thái gần như tê liệt. Các anh để ý là ông ta không cử động chút nào vào lúc này, đúng không? Bộ não đang làm việc này để khiến cơ thể khỏi bị tổn thương. Khi ông ấy bắt đầu cử động là giấc mơ kết thúc”

“Mất bao lâu?” Vatutin hỏi “Chúng ta không thể để ông ta nghỉ ngơi quá tốt được”

“Tùy thuộc vào đối tượng, nhưng đó không phải vấn đề tôi có thể quan tâm. Hãy bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn sáng và ngay khi ông ấy bắt đầu cử động thì đánh thức ông ấy dậy và cho ổng ăn”

“Tất nhiên rồi” Vatutin mỉm cười

“Sau đó thì hãy giữ cho ông ấy tỉnh táo..ồ, ttrong 8 giờ trở lên. Phải, có thể làm như thế. Vậy đủ thời gian cho anh chứ?”

“Việc nhỏ” Vatutin tự tin hơn mọi khi. Anh đứng dậy và kiểm tra đồng hồ. Vị đại tá Phòng Hai goi cho Trung Tâm và đưa ra vài lệnh. Cơ thể của anh cũng đang kêu gào đòi ngủ, nhưng anh cần một chiếc giường thoải mái. Anh cần phải tập trung mọi trí tuệ khi thời điểm đến. Viên đại tá cởi quần áo, vẫn đi tất, gọi người đến đánh giày và là lại bộ đồng phục trong khi anh ngủ. Anh đã quá mệt mỏi đến mức không buồn ăn uống, kể cả uống một ly “Cuối cùng tôi cũng nắm thóp được ông rồi” anh thì thầm khi chìm trong giấc ngủ

“Chúc ngủ ngon, Bea” Candi kêu to từ cửa sổ trong khi bạn mình đang mở cửa xe ô tô. Taussig vẫy tay rồi bước lên xe. Candi và tên Mọt Sách đó không nhìn được cảnh cô ta đâm chìa khóa vào ổ điện. Cô ta lái xe được nửa dãy nhà, rẽ vào một góc đường rồi dừng lại, nhìm chằm chằm vào màn đêm

Cô ta nghĩ, vậy là bọn họ lại đang làm chuyện đó. Cái cách họ nhìn nhau trong suốt bữa tối, cái cách hắn ta nhìn cô – cái cách cô nhìn lại hắn ta. Đôi bàn tay đó thực sự chạm vào những chiếc cúc áo trên người cô …

Cô ta châm điếu thuốc rồi ngả lưng ra sau,trong đầu tưởng tượng ra tình cảnh đó khiến bụng dạ siết lại chua loét. Tên Mọt Sách biến thái và Candi. Cô đã phải chịu đựng suốt 3 giờ. Như thường khi, tài nấu nướng của Candi đã làm một bữa ăn rất đẹp mắt chỉ trong vòng 20 phút, trong khi cô ta phải kẹt với tên Mọt Sách trong phòng khách, lắng nghe mấy chuyện cười ngu ngốc, rồi phải nhếch mép cười với hắn. Cô ta biết rõ Alan cũng chẳng thích thì mình, nhưng vì cô ta là bạn của Candi nên anh phải tỏ ra tử tế, tức là tử tế với Bea đáng thương, người bắt đầu trở thành gái già, hoặc bất cứ tên gì mà bọn họ gọi – cô ta nhìn thấy rõ điều đó trong cặp mắt ngu ngốc của anh ta. Bị anh ta coi là phải đồng cảm đã đủ tệ rồi, nhưng bị anh ta coi là đáng thương…..

Và bây giờ cô ta đang sờ soạng Candi, hôn cô, nghe cô thì thầm tên mình, thì thầm những điều khó chịu, những từ bẩn thỉu…và Candi thích nó. Sao có thể chứ?

Taussig biết, Candice không chỉ xinh đpẹ mà còn có một tinh thần rất cởi mở. Cô còn có một tấm lòng ấm áp và trái tim dịu dàng, nhạy cảm, rất chân thành và vẻ đẹp rất nữ tính. Vẻ đẹp này xuất phát từ tận trái tim và bộc lộ tự nhiên qua nụ cười hoàn hảo

Nhưng giờ cô lại hài lòng với tên Mọt Sách đó. Hắn ta chắc đang ngủ với cô. Tên Mọt Sách đó không biết cách từ tốn, nhẹ nhàng và tình yêu đích thực. Mình chắc hắn chỉ biết làm và làm như một thằng nhóc 15 tuổi trẻ trâu cứ nhằm quả bóng mà đá. Sao cô ấy có thể chịu đựng được chứ

“Ôi, Candace” Giọng Bea vỡ ra. Cô ta cảm thấy buồn nôn, nhưng hải cố gắng chịu đựng nó. Cuối cùng cô ta cũng kiểm soát được cảm xúc của mình. Ngồi trong xe một mình hai mươi phút, rơi nước mắt vài cái rồi phóng xe đi tiếp

“Cô ta làm sao lại thế?”

“Tôi nghĩ cô ta là người đồng tính” Đặc vụ Jennings nói sau một phút im lặng

“Peggy, hồ sơ của cô ta không nhắc gì đến chuyện này”

“Cái cách cô ta nhìn tiến sỹ Long, cái cách cô ta cư xử với Gregory…..tôi có cảm giác thế”

“Nhưng….”

“Phải, nhưng mấy loại chuyện này chúng ta có thể làm được gì?” Margaret Jennings nói trong lúc khởi động xe. Cô đang nghĩ không biết có nên bám theo Taussig hay không, nhưng hôm nay là một ngày đã đủ dài “Không có bằng chứng, và nếu chúng ta có được nó, và hành động trên giả thiết đó thì cũng phải tốn rất nhiều công sức”

“Cô có nghĩ rằng ba người bọn họ….?”

“Will, anh lại đang đọc mấy tạp chí đó hả?” Jennings bật cười, phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi. Perkins làn gười Mormon và chưa bao giờ thấy anh ta đọc tạp chí khiêu dâm “Hai người đó giờ đang dính như keo, chả để ý đến ai ngoài công việc, vi vậy tôi cá mấy lời thủ thỉ chăn gối hẳn phải kinh điển lắm. Điều xảy ra là, Will, cô nàng Taussig đang thấy mình bị gạt ra khỏi cuộc sống của bạn mình và đang đau khổ. Đúng là khó chịu thật”

“Vậy chúng ta viết cái này vào báo cáo như thế nào?”

“Không đề cập. Cũng chẳng có tác dụng gì” Nhiệm vụ của họ trong buổi tối nay là tìm hiểu dựa trên một báo cáo rằng có những chiếc xe khả nghi thỉnh thoảng xuất hiện tại nơi ở của cặp Gregory-Long. Đặc vụ Jennings nghĩ, có thể nguồn tin bắt nguồn từ một người dân địa phương vốn không thích chuyện hai người trẻ tuổi sống chung mà không có giấy tờ pháp lý phù hợp. Jennings cũng là người hơi cổ hủ về vấn đề này, nhưng cô cho rằng họ làm vậy cũng chẳng vi phạm rủi ro an ninh gì. Mặt khác….

“Tôi nghĩ, tiếp theo chúng ta nên kiểm tra Taussig”

“Cô ta sống một mình”

“Chắc chắn”. Mất một chút thời gian để kiểm tra từng nhân viên cấp cao của Dự án Tea Clipper, nhưng mấy kiểu điều tra này cũng không vội vàng được

“Cô đáng lẽ không nên đến đây” Tania nói ngay lập tức. Khuôn mặt của Bisyarina không thể hiện sự tức giận, cô ta nắm lấy tay Taussig và dẫn vào nhà

“Ann, nó thật khủng khiếp!”

“Ngồi xuống nào. Cô có bị theo dõi không?” Con ngu! Đồ biến thái! Cô ta vừa mới tắm xong và đang mặc chiếc áo tắm, khăn tắm vẫn đang đội trên đầu

“Không, tôi đã để ý suốt chặng đường” Chắc rồi, Bisyarina nghĩ. Cô ta sẽ rất ngạc nhiên nếu biết đây là sự thật. Dù an ninh của dự án Tea Clipper rất lỏng lẻo – cho phép cái loại người như thế này vào làm!- nhưng cô nàng gián điệp này đã phá vỡ mọi quy định để đến đây vào giờ này

“Cô không thể ở đây quá lâu”

“tôi biết” Taussig khịt mũi “họ vừa kết thúc giai đoạn đầu của chương trình mới. Tên Mọt Sách đó đã cắt giảm đươc 80.000 dòng lệnh- Al đã tạo ra được khác biệt lớn. Cô biết đấy, tôi nghĩ anh ta đã có ý tưởng mới và thực hiện nó. Tôi biết, tôi biết, điều đó là không thể, nhưng như vậy mới là hợp lý”

“Khi nào cô có thể….”

“tôi không biết” Taussig mỉm cười “các cô nên thuyết phục anh ta làm việc cho mình. Tôi nghĩ anh ta là người duy nhất biết toàn bộ chương trình – ý tôi là toàn bộ dự án ấy”

Thật không may, tất cả những gì chúng tôi có chỉ là cô. Nhưng Bisyarina không nói ra. Cô ta cảm thấy thật khó khăn khi làm điều này, nhưng vẫn vươn tay ra và nắm lấy tay Taussig

Những giọt nước mắt lại rơi. Beatrice gần như úp mặt vào tay Tania. Viên sỹ quan người Nga ôm cô ta, cố gắng tỏ ra thông cảm nhất có thể. Trong trường KGB, người ta dạy rất nhiều bài học về các tình huống kiểu này. Thông cảm với họ nhưng cũng phải nghiêm khắc; giống như một đứa trẻ hư, vừa khen vừa chê. Và gián điệp Livia này lại quan trong hơn hầu hết những tên gián điệp khác

Cô ta vẫn còn cảm thấy khó khăn khi quay mặt xuống để hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt mặn chat, không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra tác dụng đạt được của một nụ hôn như thế này. Bisyarina chưa bao giờ đi xa tới mức này, nhưng luôn lo lắng “Livia” sẽ đưa ra yêu cầu đó với mình- chắc chắn chuyện đó sẽ xảy đến khi Livia nhận ra người tình đang theo đuổi chẳng đoái hoài gì đến lợi thế của cô ta. Bisyarina choáng váng khi nghĩ đến điều này. Beatrice Taussgia là một cô gái thông minh, chắc chắn sáng sủa hơn tất cả các điệp viên KGB mà cô ta từng “phụ trách”, nhưng lại biết rất ít về cuộc đời thực, con người thực. Điều mỉa mai nhất là cô ta rất giống với tên hề Alan Gregory mà cô ta vốn ghét cay ghét đắng. Dù xinh đẹp và sành điệu hơn nhưng Taussig không thể vươn tay nắm lấy khi cần thiết. Gregory có thể đã làm điều đó một lần trong đời, và đây là điểm khác biệt giữa anh ta và cô ta. Anh ta đã đến trước vì Beatrice thiếu can đảm. Bisyarina biết, đây cũng là điều tốt. Sự từ chối khả năng sẽ phá hủy cô ta mất

Bisyarina tự hỏi không biết Gregory trông như thế nào. Có lẽ là một tên mọt sách khác- tiếng Anh miêu tả những người như họ là gì nhỉ? Boffin (nhà nghiên cứu). Một nhà nghiên cứu thông minh- chà, mọi người tham gia dự án Tea Clippers đều là những người thông minh sáng láng theo cách này hoặc cách khác. Điều đó khiến cô ta sợ. Theo cô ta hiểu, Beatric tư hào về chương trình này dù cho rằng nó đe dọa đến hòa bình thế giới, điều Bisyarina rất đồng ý. Gregory là một nhà nghiên cứu muốn thay đổi thế giới. Bisyarina hoàn toàn hiểu được động lực này. Cô ta cũng muốn thay đổi. Chỉ là theo cách khác. Gregory và dự án Tea Clipper là mối đe dọa đối với lý tưởng của cô, nhưng cô ta không ghét người này, thậm chí có thể thích anh ta. Tuy nhiên, sở thích và không thích cá nhân hoàn toàn không liên quan gì đến bản thân công việc tình báo.

“Cảm thấy tốt hơn chưa?”Bisyarina hỏi khi Taussig ngừng khóc

“Tôi phải đi rồi”

“Cô chắc là ổn chứ?”

“Phải. Tôi không biết khi nào có thể…”

“Tôi hiểu” Tania tiễn cô ta ra cửa. Ít nhất cũng đủ khôn để đậu xe ở một tòa nhà khác. “Ann” đợi một lúc rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe thể thao khởi động máy. Sau khi đóng cửa, cô ta nhìn vào tay mình rồi vào lại phòng tắm rửa thật sạch

Ở Moscow, trời tối sớm, những đám mây che mặt trời bắt đầu rải những bông tuyết trên mặt đất. Đoàn đàm phán tập tại tại sảnh Đại Sứ Quán và lần lượt theo danh sách lên xe đã bố trí sẵn để đến bữa tiệc tối chào mừng. Ryan ở xe số 3 –anh dí dỏm để ý thấy có một sự thăng chức nhẹ nhàng so với chyến đi lần trước. Khi đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, anh nhớ lại nhận xét của một tài xế chuyến đi lần trước, rằng tên đường phố Moscow chủ yếu để để phân biệt số ổ gà. Xe chạy về hướng đông, băng qua những con đường trong khu đô thị không có nhiều xe cộ và người đi bộ. Đoàn xe vượt qua một con sông bên cạnh Điện Kremlin và sau đó đi qua Công viên Gorkiy. Anh có thể nhìn thấy công viên rực rỡ ánh đèn và mọi người vui vẻ trượt băng trong tuyết rơi dày đặc. Thật vui khi thấy mọi người thực có niềm vui thực. Anh tự nhủ, ngay cả Moscow cũng có đầy những con người bình thường sống cuộc sống bình thường và người ta thường dễ quên đi thực tế bình dị khi công việc buộc bạn vào một nhóm nhỏ kẻ thù

Xe rời khỏi Quảng trường Tháng Mười, rẽ vài vòng rồi lái xe dừng trước khách sạn Học viện Khoa học. Đây là một tòa nhà bán hiện đại mà nếu ở Mỹ sẽ chỉ được coi là một tòa nhà văn phòng. Một hàng cây bạch dương được trồng giữa tòa nhà bê tông cốt thép màu xám và con đường, những cành cây trơ trụi, vô hồn vươn mình lên bầu trời đêm với tuyết bay phấp phới. Ryan lắc đầu. Sau khi trời đổ tuyết dày trong vài giờ, cảnh tượng thật đẹp. Nhiệt độ vào khoảng 0-Ryan ước tính nó bằng độ F thay vì độ C và gió gần như ngừng hẳn. Đây thực sự là một thời điểm tốt để có tuyết. Anh đi về phía cửa khách sạn, cảm thấy không khí ảm đạm và lạnh lẽo.

Giống như hầu hết các tòa nhà Nga khác, hệ thống sưởi quá nóng. Jack cởi áo khoác và đưa cho một người phục vụ. Đoàn Liên Xô đã xếp hàng chờ chào đón các đồng nghiệp phía Mỹ và từng người Mỹ đi qua hàng chào đón của những người Liên Xô, rồi đến bàn đừng đồ uống, nơi mỗi người đều làm một ly. Mọi người sẽ tham dự buổi chiêu đãi đồ uống xã giao kéo dài 90 phút này trước khi đi ăn tối cùng nhau. Chào mừng đến với Moscow! Ryan chấp thuận kế hoạch này. Chỉ cần rượu đủ là có thể khiến bất kỳ bữa ăn nào cũng trở nên thịnh soạn và anh vẫn chưa được trải nghiệm bữa ăn Nga nào ngon vượt trội. Đèn trong phòng không sáng lắm, để mọi người có thể thưởng thức khung cảnh tuyết rơi bên ngoài qua ô cửa kính lớn.

“Chào anh, tiến sỹ Ryan” một giọng nói quen thuộc cất lên

“Sergey Nikolayevich, tôi hy vọng ông không phải lái xe tối nay” Jack nói, nâng ly cụng với ly vodka của Golovko. Má ông giờ đang ửng đỏ, đôi mắt xanh nước biển lấp lánh theo hơi men

“Chuyến bay đêm qua tốt chứ?” viên đại tá GRU hỏi. Ông cười lớn trước khi Ryan có thể trả lời “Anh vẫn sợ bay?”

“Không, tôi chỉ sợ khi nó rơi xuống thôi” Jack khuchs khích. Anh cũng luôn có thể hài hước vui vẻ về nỗi sợ hãi của mình

“À, đúng vậy. Thắt lưng của cậu đã thi bị thương khi chiếc trực thăng đó rơi. Đúng là có thể thông cảm được”

Ryan chỉ ra ngoài cửa sổ “Đêm nay tuyết dự báo rơi nhiều không?”

“Có lẽ dày khoảng nửa mét, có lẽ hơn. Không khí sẽ đặc biệt trong lành, và cả thành phố sẽ được bao phủ bởi một tấm thảm tuyết trắng” Golovko mô tả thực sự lãn mạn như thơ

Ông ấy đã say rồi, Ryan tự nhủ. Chà, tối nay là một buổi gặp mặt xã giao, không hơn và khi người Nga muốn niềm nở với khách, bạn sẽ được trải nghiệm những cảm xúc rất khác biệt

“Mọi người trong gia đình vẫn khỏe chứ?” Golovko hỏi, và một đại diện khác trong phái đoàn Mỹ cũng nghe thấy câu này

“Vâng, cảm ơn ông. Gia đình ông thì sao?”

Golovko ra hiệu cho Ryan theo ông đến bàn rượu. Người phục vụ vẫn vẫn chưa đi ra. Viên sỹ quan tình báo rót một ly rượu trắng khác “Họ vẫn khỏe” ông cười toe. Sergey trông giống như một người bạn cũ Liên Xô. Nhưng rồi khuôn mặt ông đổi sang trắng khí nói câu tiếp theo “Tôi nghe nói cậu muốn gặp Chủ tịch Gerasimov”

Chúa ơi! Jack gần như đứng hình, trái tim đập lỗi mất 1,2 nhịp “Thật sao? Sao ông lại nảy ra ý nghĩ đó thế?”

“Tôi không phải GRU, Ryan, không thực sự. Vị trí ban đầu của tôi là Phòng Ba, nhưng sau đó được bố trí làm việc khác” ông giải thích trước khi lại cười lớn. Lần này là thật lòng. Ryan quan sát, ông vừa vô hiệu hóa hồ sơ của CIA về mình – và ông cũng biết chuyện đó. Ông vỗ nhẹ lên vai Ryan và nói “Tôi đi đây, hẹn 5 phút sau, cậu sẽ đi qua cánh cửa phía sau, rẽ trái và giả vờ tìm nhà vệ sinh. Sau khi ra ngoài, anh chỉ cần đi theo hướng dẫn. HIểu không?” Nói xong, ông lại vỗ nhẹ vào tay Ryan

“Vâng”

“Tôi sẽ không gặp lại cậu tối nay” Họ bắt tay và Golovko rời đi

“Ôi, cứt thật” Ryan thì thầm. Lúc này, một số nghệ sĩ vĩ cầm đã đến, khoảng 10 đến 15 người, đi chậm rãi quanh phòng, đồng thời kéo lên những bản nhạc đầy hương vị gypsy. Ryan cảm thấy rằng họ phải trải qua quá trình luyện tập vất vả mới có thể biểu diễn hài hòa và hoàn hảo như vậy, mặc dù ánh sáng trong phòng rất tối và họ không có hướng di chuyển cố định. Bởi vì họ đi bộ ngẫu nhiên và ánh sáng ban đầu tối hơn trong phòng, rất khó để biết ai đang ở đâu trong địa điểm. Sự sắp xếp tuyệt vời này là để tạo điều kiện cho Ryan trốn thoát.

“Xin chào, tiến sỹ Ryan” Một giọng khác cất lên. Anh ta là một nhà ngoại giao trẻ Liên Xô, chuyên làm mấy việc nhẹ văn thư và chạy việc cho các quan chức cấp cao. Giờ thì Jack biết anh ta cũng là KGB và nhận ra Gerasimov hẳn đang muốn làm anh bất ngờ không chỉ một lần vào đêm nay. Ông ta muốn Ryan choáng ngợp với sức mạnh thần kỳ của KGB. Jack nghĩ, chà, chúng ta sẽ chờ xem. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng không khiến anh an lòng hơn. Quá Sớm. Sớm quá

“Chào buổi tối, chúng ta chưa bao giờ gặp mặt” Jack thò tay vào túi quần và chạm vào chuỗi chìa khóa. Anh vẫn không quên nó

“Tên tôi là Vitaliy. Sẽ không ai để ý đến sự vắng mặt của anh đâu. Phòng dành cho đàn ông đi lối đó” Anh ta chỉ tay. Jack đưa ly rượu trên tay cho anh ta rồi đi về phía cửa. Anh đột nhiên dừng lại sau khi ra khỏi phòng. Không ai biết anh rời khỏi phòng. Không có ai trong hành lang, chỉ có người ở cuối hành lang ra hiệu cho anh. Ryan đi về phía người đàn ông

Ôi, cứt thật, Nó đã bắt đầu….

Người đàn ông tương đối trẻ, hình như chưa đến ba mươi tuổi, trông cứng cáp và rắn rỏi, mặc áo khoác nhưng bước đi như một vận động viên, bước đi linh hoạt và mạnh mẽ. Từ nét mặt và ánh mắt xuyên thấu, Jack biết rằng anh là một vệ sỹ. Ryan bất chợt tự nghĩ anh nên tỏ ra lo lắng. Mà điều này cũng chẳng cần kỹ năng diễn vào lúc này. Người đàn ông dẫn anh vào một góc, đưa cho anh một chiếc áo khoác và mũ da kiểu Liên Xô, rồi nói một từ duy nhất: “Đi”

Anh ta dẫn Ryan đi xuống hành lang dành cho nhân viên phục vụ và thoát ra khỏi một ngõ nhỏ lạnh lẽo. Một người đàn ông khác đang đợi bên ngoài, cảnh giới. Anh ta lịch sự gật đầu với người đang hộ tống Ryan. Người hộ tống Ryan quay lại và ra hiệu cho Ryan đi nhanh lên. Cuối ngõ nhỏ là Đường Shabolovka, và cả hai người đàn ông rẽ phải. Ryan ngay lập tức nhận thấy đây là một con phố rất cổ, các tòa nhà hai bên còn lại từ trước cách mạng, giữa phố có một đường xe điện trên vỉa hè lát đá, phía trên là các dây cung cấp điện cho xe điện. Lúc này, một chiếc xe điện chạy ngang qua họ một cách chậm rãi — thực ra là hai chiếc xe nối liền với nhau, nửa dưới màu đỏ và nửa trên màu trắng. Họ sải bước trên con đường trơn trượt về phía một ngôi nhà gạch đỏ trông giống như một mái nhà bằng kim loại. Ryan không nhìn ra nó là gì cho đến khi rẽ vào góc.

Hóa ra đây là bãi đậu xe,anh nhớ lại những nơi tương tự khi còn nhỏ ở Baltimore. Các đường ray rẽ vào đây, rồi chia thành nhiều đường nhỏ vào bãi đậu xe điện. Anh dừng lại, nhưng người đàn ông vẫy tay để thúc giục anh đi tiếp. Họ cùng nhau đi về phía cửa hàng sửa chữa bên trái. Xe điện xếp hàng dài ở đó, giống như những con vật ngủ trong bóng tối. Bên trong không có một chút âm thanh yên tĩnh nào, Ryan cảm thấy hơi kinh ngạc. Hẳn phải nên có người đang làm việc chứ, vẫn còn nghe thấy tiếng búa và máy móc, nhưng không có ai đang ở đây thật. Trái tim Ryan đập thình thịch khi bước qua hai chiếc xe điện đang đậu ở đó. Cửa xe vừa mở, một người giống như vệ sỹ bước xuống, nhìn Ryan từ trên xuống dưới, sau đó sờ soạng anh từ trên xuống dưới. Di chuyển của anh ta rất nhanh chóng và kỹ lưỡng, nhưng anh ta không tìm thấy vũ khí. Sau đó, anh ta dùng ngón tay cái chỉ vào cửa xe để ra hiệu cho Ryan lên xe.

Chiếc xe dường như vừa mới lái vào từ bên ngoài vì vẫn còn tuyết trên tầng một của nó. Ryan bị trượt chân dưới chân, suýt ngã và nếu một sĩ quan KGB không nắm lấy cánh tay anh kịp thời. Nếu là người Phương Tây thì hẳn lúc này sẽ cười, nhưng anh ta chỉ nhìn. Người Nga không phải là người thích cười, trừ khi họ muốn. Jack lại đi tiếp, tay nắm chặt thanh đỡ. Tất cả những việc mình phải làm bây giờ là…

“Chào buổi tối” Một giọng nói cất lên, không quá lớn, nhưng cũng không cần phải lớn. Ryan liếc nhìn bóng tối bên trong xe và thấy một đốm lửa nhỏ màu đỏ cam. Anh hít một hơi thật sâu và đi về phía điểm sáng.

“tôi nghĩ, chủ tịch Gerasimov?”

“Cậu không nhân ra tôi?” Giọng nói có phần ngạc nhiên, tay vẫn đánh chiếc bật lửa phương Tây, ngọn lửa chiếu sáng mặt ông. Đó là Nikolay Borissovich Gerasimov. Hoàng Tử Bóng Tối…

“Giờ thì tôi nhận ra rồi” cố gắng kiểm soát giọng nói của mình

“tôi được biết anh muốn nói chuyện với tôi. Tôi có thể giúp được gì?” giọng điệu lịch sự của ông có vẻ không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây

Ryan quay lại chỉ vào hai người vệ sỹ đứng cạnh cửa xe, sau đó lại quay lại. Anh không còn cần phải nói bất cứ điều gì nữa. Gerasimov chỉ nói một từ bằng tiếng Nga, và hai người lập tức rời đi.

“Xin thứ lỗi cho họ, nhưng nhiệm vụ của họ là bảo vệ Chủ Tịch và người của tôi thường rất nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ của mình” Ông chỉ tay vào chỗ ngồi đối diện và Ryan ngồi xuống

“Tôi không biết tiếng Anh của ông lại tốt như thế”

“Cảm ơn”ông lịch sự gật đầu, rồi nghiêm túc mở đầu đúng phong cách dân kinh doanh “Tôi cảnh báo cậu trước rằng chúng ta có rất ít thời gian. Cậu có thông tin cho tôi?”

“Phải, tôi có” Jack thò tay vào trong áo khoác. Gerasimoc hơi lo lắng, rồi lại thư giãn. Chỉ có người điên mới cố gắng giết Chủ Tịch KGB và ông biết từ hồ sơ của Ryan rằng anh không điên như thế “Tôi có thứ này cho ông” Ryan ói

“Ồ?” giọng nói thiếu kiên nhẫn. Gerasimov không phải là người thích chờ đợi. Ông thấy tay Ryan đang nắm thứ gì đó, rồi thấy tiếng kim loại cọ sát khó hiểu. Rồi động tác vụng về của Ryan biến mất khi chiếc chìa khóa rung rinh và anh cất lời như một người vừa chiến thắng một ván bài lớn

“Đây” Ryan đưa ra

“Đây là gì?” going nói đầy nghi hoặc. Có gì đó đang diễn ra theo hướng sai lầm, đủ sai đến mức giọng nói của ông cũng đang phản bội chính ông

Jack không khiến ông đợi lâu. Anh đã tập luyện những gì định nói trong suốt 1 tuần. Vì vậy không nhận ra là anh đang nói nhanh hơn bình thường “Đây là, thưa chủ tịch Gerasimov, là chiếc chìa khóa điều khiển đầu đạn hạt nhân từ chiếc tàu ngầm mang tên lửa dẫn đường được cho là mất tích mang tên Krasny Oktyabr (THÁNG MƯỜI ĐỎ). Nó được chính tay Thuyền trưởng Marko Aleksandrovich Ramius đưa cho tôi khi đào tẩu. Ông sẽ rất vui mừng khi biết rằng ông ấy rất thích cuộc sống ở Hoa Kỳ, cũng như các sỹ quan dưới quyền

“Chiếc tàu ngầm đó đã….”

Ryan cắt lời. Ánh sáng rất tối, chỉ có thể nhìn thấy đường nét của khuôn mặt ông ta, nhưng cũng đủ để thấy sự thay đổi trên đó

“Bị đánh chìm bởi chính những sỹ quan trên đó? Không. Viên sỹ quan phản gián có vỏ bọc là đầu bếp trên tàu, tôi nhớ tên cậu ta là Sudets…chà, cũng không cần thiết phải dấu diếm gì cả. Tôi đã giết cậu ta, cũng chẳng đáng tự hào đặc biệt gì nhưng hoặc tôi chết hoặc cậu ta chết thôi. Thành thật mà nói, cậu ta là một thanh niên rất dũng cảm” Jack nói nhớ tới 10 phút khủng khiếp trong hầm tên lửa chiếc tàu ngầm đó “Hồ sơ của ông hẳn không đề cập đến chuyện tôi cũng tham gia các chiến dịch, phải không?”

“Nhưng…..”

Jack lại cắt lời ông lần nữa. Giờ vẫn chưa phải lúc để khéo léo. Họ phải khiến ông ta sốc, rất sốc “Mr. Gerasimov, có vài thứ chúng tôi muốn đề nghị ông trao cho”

“Vớ vẩn. Cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc” Nhưng Gerasimov không đứng dậy và lần này Ryan bắt ông phải đợi vài giây

“Chúng tôi muốn đại tá Filitov trở lại. Trong báo cáo chính thức của ông gửi Bộ Chính Trị đã viết rằng chiêc tàu ngầm đó đã bị phá hủy chủ động, và rằng một cuộc đào tẩu có lẽ chưa bao giờ được lên kế hoạch và đúng hơn là an ninh GRU bị xâm nhập và rằng chiếc tàu ngầm đó đã nhận được lệnh giả sau khi động cơ của nó bị phá hoại. Thông tin đó đến với ông thông qua điệp viên Cassius. Anh ta làm việc cho chúng tôi” Jack giải thích “Ông đã sử dụng thông tin này để làm mất uy tín Đô đốc Gorshkov và tăng cường kiểm soát của mình với an ninh nội bộ bên quân đội. Họ hẳn vẫn đang rất tức giận chuyện đó, đúng không? Vậy, nếu chúng tôi không có được Đại tá Filitov, vào tuần tới, một câu chuyện sẽ được chia sẻ cho cánh báo chí cho ấn bản ra ngày chủ nhật ở Washington, trong đó có vài chi tiết của chiến dịch này, và một bức ảnh của chiếc tàu ngầm này đang trong một ụ tàu khô tại Norfork, Virginia. Sau đó chúng tôi sẽ giới thiệu Thuyền trưởng Ramius. Ông ấy sẽ nói về viên sỹ quan chính trị trên tàu ngầm đó – một trong những người thuộc Phòng Ba bên ông, tôi tin là thế – đã tham gia vào cuộc binh biến. Thật không may, đồng chí Putin đã chết ngay trước khi nó thành công, vì một cơn đau tim. Nó là một lời nói dối, nhưng ông cứ cố mà chứng minh nhé”

“Cậu không thể tống tiền tôi, Ryan!” Giờ thì giọng ông trở nên vô hồn

“Một điều nữa. SDI sẽ không được đưa lên bàn đàm phán. Ông đã nói với Bộ Chính Trị rằng nó sẽ được đưa lên, phải không? Jack hỏi “Ông xong rồi, ông Gerasimov. Chúng tôi đang có khả năng hủy diệt ông và ông là một mục tiêu sáng chói. Nếu chúng tôi không có Filitov, chúng tôi sẽ tiết lô thêm mấy chuyện này. Vài chuyện sẽ được xác nhận, nhưng tất nhiên sau đó FBI sẽ tiến hành điều tra chuyện rò rỉ nội bộ và những thông tin quan trọng sẽ được từ chối”

“Các anh sẽ không làm tất cả những điều này chỉ vì Filitov” Gerasimov nói, giọng nói đã trở lại bình thường

“Không hẳn” một lần nữa anh lại bắt ông ta đợi vài giây “Chúng tôi cũng hy vọng ông ra mặt”

5 phút sau Jack bước xuống xe điện. Người hộ tống dẫn anh trở về khách sạn. Chú ý vào những chi tiết tỉ mỉ thật ấn tượng. Trước khi bước vào sảnh, đôi giày của Jack đã hoàn toàn khô. Vừa bước vào, anh bước ngay đến bàn rượu, nhưng phát hiện trên bàn không còn rượu. Anh nhìn thấy một người phục vụ bưng khay, và với lấy một ly rượu. Đó hóa ra là một ly vodka, nhưng Ryan uống hét 1 ly, rồi lại làm 1 ly khác. Sau khi uống xong, anh thực sự muốn đi nhà vệ sinh. Hóa ra đó chính xác là nơi mà người đàn ông đó đã chỉ cho anh. Jack bước vào đó đúng lúc

Mức độ chuẩn bị tỉ mỉ cho bài kiểm tra mô phỏng máy tính này là chưa từng có. Tất nhiên, họ chưa bao giờ thử nghiệm theo cách này trước đây, và đây là mục đích của thử nghiệm này. Máy tính điều khiển trên mặt đất không biết bài kiểm tra này là gì, các máy tính khác cũng vậy. Một máy tính sẽ báo hàng loạt mục tiêu được các radar ở xa phát hiện theo chương trình đã lập trình sẵn. Toàn bộ nhiệm vụ của nó là nhận các tín hiệu được gửi bởi các vệ tinh trái đất như Flying Cloud, rồi các tín hiệu này được truyền đi bởi các vệ tinh đồng bộ hóa trái đất trong thuộc DSPS (Chương trình Hỗ trợ Quốc phòng Quốc gia). Các tín hiệu này được truyền tới máy tính điều khiển mặt đất để kiểm tra các tiêu chuẩn quy định không có vũ khí và để xác nhận rằng các tiêu chuẩn đã được đáp ứng. Phải mất vài giây để tia laser đạt đến công suất định trước, và vài giây sau, nó báo rằng nó đang ở trạng thái chờ. Trên thực tế, hiện tại không có tia laser, nhưng thực tế không liên quan gì đến thí nghiệm này. Liên quan đến nó là bộ phản xạ laser mặt đất. Gương này phản hồi các lệnh từ máy tính điều khiển mặt đất và hướng một chùm tia laser hư cấu tới một gương laser chuyển tiếp nằm ở độ cao 800 km. Chiếc gương này hiện không ở trong quỹ đạo mà nằm trong nhà máy Lockheed. Nó nhận chỉ thị thông qua các đường liên lạc mặt đất. Vị trí của ba gương laze này ghi lại chính xác tiêu cự và hướng luôn thay đổi. Các dữ liệu này đều được gửi đến máy tính lưu trữ dữ liệu của của Phòng điều khiển dự án Tea Clipper

Thí nghiệm mà Ryan đã quan sát cách đây vài tuần có một số mục đích. Trong khi xác thực cấu trúc của hệ thống, họ cũng đã thu được dữ liệu thực nghiệm vô giá về các tính năng thực tế của phần cứng. Do đó, họ có thể tiến hành các bài tập mô phỏng trên mặt đất với sự tin tưởng gần như tuyệt đối vào kết quả lý thuyết.

Khi dữ liệu xuất hiện trên màn hình của thiết bị đầu cuối, Gregory đang chơi với cây bút bi trên tay. Anh chỉ lấy đầu bút ra khỏi miệng vì sợ miệng đầy mực.

“Được rồi, đây là quả bắn cuối” một kỹ sư phát biểu “Kết quả đây….”

“Wow!” Grogory hét lên “96/100. Chu kỳ thế nào?”

“0.0016 giây” một chuyên gia phần mềm trả lời “Nó thấp hơn 0,004 giây so với thời gian dự kiến ​​- chúng ta có thể kiểm tra lại từng lệnh ngắm và chu kỳ laser cùng lúc…”

“và tỷ lệ trúng đích (PK- anh chàng này dùng từ của trò chơi game) của nó tăng 30%” Gregory nói “Chúng ta thậm chí có thể thử sử dụng phương pháp chụp-quan sát-bắn, thay vì bắn-bắn-quan sát và tiết kiệm được một khoảng thời gian. Mọi người!” anh nhảy cẫng lên vui sướng “Chúng ta đã làm được. Phần mềm này đã cmn làm được” Nhanh hơn 4 tháng so với kế hoạch!

Căn phòng đầy những tiếng reo hò mà không ai ngoài Đội 30 người có thể hiểu được

“Được rồi, mấy tên phòng laze kia” Ai đó nói “hãy sắp xếp với nhau và tạo một chiếc gương tử thần cho chúng tôi nào. Thời bắn súng đã hết rồi”

“Hãy tử tế với mấy tên phòng laze nào” Gregory cười lớn “Tôi cũng làm việc với họ đấy”

Bên ngoài căn phòng, Beatric Taussig trên đường đến phòng họp hành chính thì đi nghe thấy tiếng hò reo bên trong. Cô ta không thể vào phòng thí nghiệm – nó có khóa mật mã và cô không có mật mã- nhưng cũng không cần phải vào. Hẳn cuộc thử nghiệm mà họ nói hôm trước trong đêm hôm trước vừa được tiến hành. Kết quả là điều hiển nhiên. Candi chắc cũng đang ở đó, đứng ngay bên cạnh tên Mọt Sách. Cô bước đi mà không dừng lại

“Cảm ơn Chúa, không có nhiều băng lắm” Mancuso nói khi nhin qua kính tiềm vọng “Nó dày tầm 2 feet, có thể là 3”

“Sẽ có một lối đi không có băng ở đây. Tàu phá băng có thể đảm bảo rằng tất cả các cảng đều không bị cản trở” Ramius nói

“Hạ kính xuống” Viên thuyền trưởng nói. Anh bước qua bàn hải đồ “Tôi muốn anh đưa chúng ta đi 2000 yard về phía nam, rồi sau đó lặn xuống đáy. Sau đó, chúng ta sẽ ở dưới một lớp băng dày và có thể tránh các tàu săn ngầm mang tên lửa dẫn đường lớp Grisha và khinh hạm lớp Mirka”

“Vâng, thuyền trưởng” viên XO trả lời

“Chúng ta đi uống cà phê nào” Mancuso nói với Ramius và Clark. Anh dẫn họ xuống tầng và đến phòng ăn dành cho các sỹ quan nằm ở mạn phải. Trong bốn năm qua, Mancuso đã thực hiện kiểu mạo hiểm này rất nhiều lần, nhưng lần này anh vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Họ đang ở sâu dưới mặt nước chưa đến 200m, ngay trong lãnh thổ gần bờ biển Liên Xô. Nếu bị một tàu Liên Xô phát hiện và định vị, họ sẽ bị tấn công. Trước đây chuyện này đã xảy ra rồi. Dù chưa có tàu ngầm Phương Tây nào thực sự bị phá hủy, nhưng cái gì chả có lần đầu tiên, đặc biệt khi bạn bắt đầu kiêu ngạo nghĩ không mọi sự đều ổn, viên thuyền trưởng tàu USS Dallas thầm nhủ. Vỏ tàu của lớp Grisha quá mỏng để có thể tiến trên vùng biển băng giá dày 2 feet. Vũ khí chống tàu ngầm chính của tàu Grisha là bệ phóng nhiều tên lửa RBU-6000, nhưng nó không thể sử dụng trên vùng biển băng giá. Tuy vậy, một con tàu Grisha vẫn có thể tìm một tàu ngầm trợ giúp. Mà vùng biển này thường có tàu ngầm Liên Xô hiện diện. Họ đã nghe được 2 con tàu vào hôm trước

“Sir, cà phê nhé?” Viên phục vụ trogn nhà ăn hỏi

Anh thấy thuyền trưởng gật đầu và đi lấy một bình cà phê và tách

“Anh có chắc đủ gần chưa?” Mancuso hỏi Clark

“Vâng, tôi có thể vào và ra được”

“Không phải là trò đùa đâu” viên thuyền trưởng nói

Clark cười lớn “Chính vì thế nên họ mới trả lương tôi cao thế. Tôi…”

Cuộc nói chuyện tạm thời bị gián đoạn. Lúc này, tàu ngầm đã lặn xuống đáy biển, thân tàu kêu cót két, hơi nghiêng. Mancuso nhìn vào cốc cà phê và ước tính rằng thân tàu nghiêng khoảng sáu đến bảy độ. Tinh thần của người lính tàu ngầm khiến anh bình tĩnh trước tình hình, nhưng anh chưa bao giờ trải qua điều này, ít nhất với Dallas. Hải quân Hoa Kỳ có một số tàu ngầm được thiết kế đặc biệt để hoàn thành các nhiệm vụ kiểu thế này. Người trong nghề có thể xác định được chúng chỉ bằng cách nhìn liếc qua thân tàu, nhưng Dallas không phải loại tàu đó

“Tôi tự hỏi liệu chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?” Mancuso hỏi

“Có lẽ sẽ không xảy ra đâu” Clark nói “Gần như một nửa khả năng là không xảy ra. Thời gian ngồi đợi lâu nhất của tôi là….12 ngày. Lần đó xảy ra lâu lẵm rồi. Lần đó cuối cùng không phải làm gì”

“Bao nhiêu lần thế rồi?” Ramius hỏi

“Xin lỗi, sir” Clark lắc đầu

Ramius trầm ngâm “Các cậu biết không, khi còn là một cậu bé, tôi thường câu cá ở ngay đây rất nhiều lần. Chúng tôi không bao giờ biết người Mỹ cũng đến đây câu cá”

“Đúng là một thế giới điên rồ” Clark đồng ý “Câu cá ở đây thế nào?”

“Vào mùa hè, ở đây rất tuyệt. Lão Sasha già thường đưa tôi ra biển trên thuyền của ông ấy. Đây là nơi tôi biết về biển, nơi tôi học làm thủy thủ”

“Tuần tra địa phương thế nào?” Mancuso hỏi, kéo mọi người quay lại với công việc

“Độ cảnh giác thấp. Khi cậu có các nhà ngoại giao ở Moscow thì cơ hội chiến tranh rất thấp. Các tàu tuần tra mặt nước chủ yếu là KGB. Họ chủ yếu chống lại mấy kẻ buôn lậu và gián điệp thôi” ông chỉ vào Clark “Không đủ đối phó với tàu ngầm đâu, nhưng điều này đang thay đổi khi tôi rời đi. Họ đang tăng cường khả năng ASW (tác chiến tàu ngầm) của Hạm Đội Phương Bắc và tôi nghe tin bên Hạm Đội Baltic cũng thế. Nhưng nơi đây hoàn toàn rất ổn cho tàu ngầm ẩn thân. Có rất nhiều nước sạch từ các con song và lớp băng dày – tất cả khiến cho việc phát hiện sonar gặp rất nhiều khó khăn”

Mancuso nghĩ, thật tốt khi nghe điều này. Tàu ngầm của anh sẽ được tăng thêm độ an toàn. Các thiết bị sonar đang ở trạng thái hoạt động hoàn toàn và sẽ kéo dài vô thời hạn. Anh có thể đợi Dallas bắt đầu di chuyển trong 1 hoặc 2 phút và chuyện cũng không quá dễ bị phát hiện

Gerasimov cũng đang suy nghĩ, ngồi một mình trong văn phòng. Là một người kiểm soát được cảm xúc nhiều hơn hầu hết những người Nga, khuôn mặt ông hầu như không thể hiện cảm xúc gì dù không có ai khác trong văn phòng. Khả năng này hơn hầu hết tất cả mọi người vì có mấy người có thể bình tĩnh ngồi chiêm nghiệm sự hủy diệt của chính mình

Vị chủ tịch của Hội Đồng An Ninh Quốc Gia suy xét vì tình hình hiện tại bản thân một cách thấu đáo, khách quan và bình tĩnh như một phiên tòa chính thức. THÁNG MƯỜI ĐỎ. Mọi thứ bắt đầu từ đó. Ông đã sử dụng sự cố THÁNG MƯỜI ĐỎ để làm cho Gorshkov phải xấu hổ, sau đó loại bỏ ông ta; ông cũng lợi dụng sự cố này để củng cố Phòng Ba như cánh tay đắc lực của mình. Quân đội đã bắt đầu kiểm soát an ninh nội bộ của chính họ – nhưng Gerasimov đã dựa trên báo cáo của điệp viên Cassius để thuyết phục Bộ Chính Trị rằng một mình KGB mới có thể bảo đảm sự trung thành và an ninh của quân đội Liên Xô. Vì lý do này, ông đã gợi lên rất nhiều sự không hài lòng. Sau đó, dựa trên báo cáo của Cassius, ông nói với Bộ Chính trị rằng THÁNG MƯỜI ĐỎ đã bị phá hủy. Cassius đã báo với KGB rằng Ryan đang bị điều tra tội phạm và…

Và chúng ta…mình…bước thẳng vào bẫy

Ông có thể giải thích thế nào với Bộ Chính Trị? Về chuyện một trong những điệp viên tốt nhất cuả mình lại là điệp viên hai mang? Và từ khi nào? Họ sẽ hỏi chuyện đó, và ông không biết trả lời thế nào; Theo đó thì tất cả các báo cáo nhận được Cassius đều đáng ngờ. Mặc dù đúng là có vài thông tin hữu ích được điệp viên này gửi đến, nhưng độ tin cậy giờ lại trở thành vấn đề vì không không biết hắn trở thành điệp viên hai mang từ lúc nào. Và điều này cung có nghĩa rằng những lời khoe khoang của ông về việc hiểu biết tư tưởng chính trị trong lòng phương Tây trở thành lời nói dối và ông hoàn toàn thất bại

Ông đã từng báo cáo sai rằng con tàu ngầm đó không đào tẩu sang Mỹ và không hề phát hiện ra sai sót. Người Mỹ hẳn đã thu được cả một dòng thác thông tin từ con tàu này và KGB không hề hay biết. GRU cũng không biết, nhưng điều này chỉ có thể dùng để thủ dâm thôi

Và ông cũng báo cáo rằng người Mỹ đã có thay đổi lớn trong chiến lược đàm phán kiểm soát vũ khí của họ, và một lần nữa, thông tin này lại sai

Liệu ông có thể còn tồn tại khi cả 3 sai lầm này được khui ra cùng lúc? Gerasimov tự hỏi

KHÔNG THỂ

Nếu trong quá khứ, ông có khi đã bị kết án tử hình và điều đó khiến việc ông sẽ đưa ra quyết định dễ dàng hơn. Không ai chọn cái chết cả, ít nhất một người tỉnh táo sẽ không và Gerasimov thì làm một người tỉnh táo đến lạnh lùng khi làm bất cứ việc gì. Nhưng hình phạt kiểu này giờ cũng không còn nữa. Ông có thể bị giáng chức xuống đơn vị hành chính cấp thấp hơn để quản lý tài liệu, hồ sơ gì gì đó. Mối quan hệ trong KGB của ông cũng chẳng hữu ích gì ngoại trừ giúp ông mua vài vật dụng gia đình tươm tất. Và khi ông đi trên phố, người ta sẽ quan sát ông – không còn sợ khi nhìn thẳng vào mặt ông, không còn sợ quyền lực của ông, họ sẽ chỉ chỏ và cười nhạo sau lưng ông. Trong văn phòng thì ông sẽ mất đi sự tôn trọng của lính dưới quyền, họ sẽ bàn luận sau lưng, hoặc công khai cãi lại khi biết rằng quyền lực của ông đã mất. Không, ông tự nhủ, mình sẽ không chịu đựng nổi điều đó

Vậy thì đào ngũ thì sao? Từ một trong những người quyền lực nhất thế giới giờ trở thành một người làm thuê, một con sâu bán thông tin để lấy tiền và một cuộc sống thoải mái? Gerasimov chấp nhận thực tế rằng cuộc đời ông sẽ trở nên tiện nghi hơn về mặt vật chất – nhưng quyền lực cũng sẽ mất!

Rốt cuộc, đây là vấn đề chính. Bất kể ông có rời đi hay ở lại, ông cũng trở thành một người khác…tương đương với cái chết, phải không?

Chà, vậy giờ mày phải làm gì?

Ông phải thay đổi tình huống, phải thay đổi luật chơi, phải làm gì đó thật kịch tính….nhưng là làm gì?

Lựa chọn chỉ có 2: Bị hủy hoại hoặc Phải đào tẩu. Mất tất cả mọi thứ ông đã chiến đấu để đạt được – ngay khi mục tiêu đã ở trong tầm tay – và phải đối mặt với lựa chọn như thế này?

Liên Xô không phải là vương quốc dành cho những con bạc. Chiến lược quốc gia của Liên Xô luông phản ánh rõ rằng tình yêu cờ vua của người Nga: Một loạt các bước được lên kế hoạch nhiều lần và cẩn thận, không bao giờ chấp nhận rủi ro lớn, bất cứ khi nào có thể luôn cố gắng sử dụng các lợi thế nhỏ để bảo vệ vị thế của mình. Bộ Chính Trị gần như luôn thực hiện các bước như thế vì bản thân các thành viên trong Bộ Chính Trị luôn có chung tính cách này. Hơn một nửa số thành viên chỉ nói những từ ngữ thích hợp, hoàn thành công việc cần thiết theo đúng hạn mức giao, tận dụng mọi lợi thế nhỏ bất cứ khi nào có thể để thăng tiến từng bước vững chắc thể hiện sự hảo của mình quanh điện Kremlin. Nhưng vai trò của họ chỉ có tác động hạ chế với những người muốn thống trị điện Kremlin mà những người này đều là những con bạc. Narmonov cũng là một con bạc. Gerasimov cũng vậy. Ông đang chơi trò chơi của chính mình, liên minh với Alexandrov để thành lập khu vực bầu cử lý tưởng của riêng mình, tống tiền Vaneyev và Yazov để bọn họ phản bội lại Sếp

Và giờ ông phải dễ dàng rời bỏ trò chơi sao. Ông không muốn bỏ cuộc một cách dễ dàng thế. Ông phải thay đổi quy tắc trò chơi lần nữa, nhưng thực sự không có quy tắc gì trong loại trò chơi này- ngoại trừ quy tắc duy nhất: Chiến thắng

Nếu ông thắng- những điều đáng xấu hổ này sẽ không còn tồn tại nữa, đúng không? Gerasimov lấy ra chiếc chìa khóa trong túi và lần đầu tiên kiểm tra nó dưới ánh đèn bàn làm việc. Nó trông rất bình thường. Nhưng nếu được sử dụng theo đúng thiết kế thì nó có thể gây ra hàng triệu cái chết- 50 triệu người? Hay 100 triệu người? Hay hơn nữa? người Phòng Ba trên con tàu ngầm đó và các trung đoàn tên lửa đóng quân trên đất liền nắm giữ sức mạnh đó- chính ủy, những sĩ quan chính trị một mình cũng có khả năng kích hoạt nhưng đầu đạn đó maf nếu không có chìa khóa này thì những tên lửa đó chả khác nào chùm pháo hoa. Ông biết rằng nếu chìa khóa này được xoay đúng cánh, đúng thời điểm thì những tên lửa đó sẽ trở thành vũ khí hủy diệt đáng sợ nhất do bộ não con người có thể nghĩ ra cho đến giờ. Một khi đã bắn chúng thì không ai có thể ngăn cản được….

Nhưng quy tắc này cũng sẽ được thay đổi, phải không? Và có đáng để trở thành người thay đổi quy tắc này không?

“À” Gerasimov mỉm cười, nó còn đáng giá hơn tất cả các quy tắc khác cộng lại và ông vừa nhớ ra rằng người Mỹ cũng luôn phá vỡ quy tắc, như họ đã giết người đưa tin ở nhà máy xe lửa Moscow. Nghĩ đến đây, ông liền với lấy điện thoiaj gọi cho một sỹ quan liên lạc. Ngay lập tức, các đường dây liên lạc ngành dọc lại trợ giúp cho ông

Tiến sỹ Taussig ngạc nhiên khi nhìn thấy dấu hiệu đó. “Ann” là một người không bao giờ thay đổi thói quen cố hữu của mình. Dù cô không phải đến để tìm kiếm người liên lạc, nhưng cô luôn đến trung tâm mua sắm vào mỗi thứ 7 như một thói quen. Cô đỗ chiếc Datsun ở xa vì sợ có ai đó sẽ quệt phải cửa ở khu Chevy Malibu. Trên đường vào, cô nhìn thấy chiếc Volvo của Ann với tấm ch nắng chỗ người lái đã được hạ xuống. Taussig kiểm tra đồng hồ và nhanh chóng bước vào. Khi qua cửa, cô rẽ trái

Hôm nay Peggy Jennings làm việc một mình. Washington yêu cầu tiến hành công việc nhanh chóng, nhưng đâycũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì, không phải sao? Công việc ở đây vừa thuận lợi lại vừa khó khăn. Theo dõi mục tiêu vào đến trung tâm mua sắm dễ thôi, nhưng sau khi vào thì nó lại cmn gần như không chăm chăm bám theo được, mà phải cần đến một đội đặc vụ phối hợp với nhau. Chà, cô vào cửa sau Taussig một phút và đã biết rằng cô để lạc mất cô ta rồi. Chà, đây chỉ là sự giám sát ban đầu đối với cô ta thôi. Jennings tự nhủ cứ theo thói quen thôi

Jennings liếc nhìn xung quanh và thấy rằng mục tiêu đã biến mất. Cô cau mày và bắt đầu đi chậm rãi trong các cửa hàng khác nhau trong trung tâm mua sắm, thỉnh thoảng cô nhìn ra cửa sổ, tự hỏi rằng có phải Taussig đã đi xem phim

“chào Ann!”

“Bea!” Bisyarina nói trong cửa hàng quần áo Eve’s Leaves “Cô thế nào?”

“Vẫn bận” tiến sỹ Taussig trả lời “Cái đó hợp với cô đấy”

“Cô ấy rất dễ chọn quần áo” chủ của hàng nhận xét

“Dễ hơn tôi nhiều” Taussig cười đồng ý. Cô lấy một chiếc áo suit từ móc treo gần nhất và bước tới trước gương. Kiểu áo này rất phù hợp với cô nàng tâm trạng “Tôi có thể mặc thử không?”

“Được chứ” chủ cửa hàng nói ngay lập tức. Nó là một bộ 300usd đấy

“Cần giúp một tay không?” ‘Ann’ hỏi

“Chắc chắn rồi. Cô cũng nói cho tôi cô thích bộ nào nhé” cả hai người phụ nữ bước vào phòng thử đồ

Trong phòng thử đổ, cả hai người nói chuyện rôm rả không ngớt, nói về những chuyện tầm thường mà nam nữ bàn tán. Bisyarina đưa cho Taussig một mẩu giấy, sau khi đọc nó, Taussig hơi lắp bắp, và một lúc sau, cô ta gật đầu. Vẻ mặt của cô chuyển từ bàng hoàng sang im lặng chấp nhận, và sau đó chuyển sang một cái nhìn mà Bisyarina rất không thích- nhưng KGB không trả lương để cô thích công việc