Chương 21 CHO TẤT TRỨNG VÀO MỘT GIỎ
Cung Thủ cố gắng thuyết phục bản thân rằng hành sự tại nhân, chứ không phải tại thiên. Nhưng tình hình trước mắt có vẻ không đúng. Bầu trời trong xanh, gió đông bắc từ Siberia khiến anh ớn lạnh. Trong khi thứ anh muốn là trời phải dày đặc mây mù. Họ giờ chỉ có thể di chuyển trong bóng tối, khiến tốc độ hành quân rất chậm và họ càng ở lâu trên lãnh thổ Liên Xô thì khả năng bị ai đó phát hiện càng lớn và nếu họ bị phát hiện….
Không cần phải suy nghĩ xa hơn. Tất cả những gì anh phải làm bây giờ là ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào những chiếc xe bọc thép đang đi trên đường Dangara. Có ít nhất một tiểu đoàn bộ binh cơ giới đóng tại khu vực này, hoặc có khi là cả một trung đoàn bộ binh cơ giới không ngừng tuần tra các con đường lớn nhỏ ở đây. Đội của anh chỉ được coi là lớn và mạnh so với tiêu chuẩn quân du kích thôi, chứ còn chống lại người Nga ngay trên lãnh thổ của họ chỉ chỉ có thánh Allah đích thân ra tay mới cứu được họ. và có lẽ ngay cả Allah có khi cũng chịu? Cung Thủ tự hỏi, rồi tự trách mình vì có ý nghĩ báng bổ
Con trai anh không ở xa đây, có lẽ còn gần hơn quãng đường mà họ đã đi- nhưng ở đâu? Cung Thủ chắc chắn đó là một nơi mà anh sẽ không bao giờ tìm thấy. Anh đã từ bỏ hy vọng tìm thấy nó từ lâu rồi. Con trai anh sẽ được nuôi dưỡng ở nước ngoài, bởi một người không tín ngưỡng tại Nga và tất cả những gì anh cầu nguyện chỉ là thánh Allah sẽ kịp thời cứu giúp nó trước khi quá muộn. Ăn cướp con người ta, đó chắc chắn là tội ác nghiêm trọng nhất trong mọi loại tội, tước đoạt chúng khỏi bố mẹ và tín ngưỡng của chúng…chà, đúng là không có thể miêu tả loại tội ác tày trời đó
Tất cả mọi lính dưới quyền anh đều có đủ lý do để ghét người Nga. Gia đình bị giết hoặc bị phân tán, nhà cửa bị ném bom. Lính cuả anh không biết chiến tranh hiện đại thường là như thế. Như những “bộ lạc nguyên thủy” họ cảm nhận chiến tranh là việc của riêng những người lính. Các trưởng bộ lạc biết rõ sẽ không còn là chuyện của riêng các chiến binh từ lâu rồi, trước cả khi lính của anh ra đời. Nhưng anh không hiểu sao mấy quốc gia “văn minh” trên thế giới lại muốn thay đổi quy luật hợp tình hợp lý này. Tuy vậy, lúc này anh cần phải đối diện với hiện thực. Biết được hiện thực này, anh cũng hiểu rằng vận mệnh của mình không nằm trong tầm kiểm soát của chính bản thân mình. Cung Thủ không biết liệu một người thực sự có thể tự lựa chọn vận mệnh của mình hay không, chẳng phải vận mệnh nằm trong tay những người có quyền lực hơn những người cầm bút hay cầm súng sao? Nhưng đây cũng làm một kiểu suy nghĩ khác phức tạp và vô dụng vì đối với Cung Thủ và người của anh, thế giới giờ chỉ chỉ còn sự thật đơn giản và hận thù sâu sắc. Có lẽ một ngày nào đó, nhận xét này sẽ thay đổi, nhưng đối với những chiến binh Mudjaheddin, thế giới chỉ giới hạn trong những gì họ đang chứng kiến và cảm nhận. Nếu đi xa hơn lúc này, bạn sẽ mất tầm nhìn về những gì đang phải đối mặt và điều đó có nghĩa là chết. Chỉ có giữ vững niềm tin thì mới trở thành trụ cột chống đỡ và đến lúc này, điều đó cũng tốt lắm rồi
Chiếc xe cuối cùng trong đoàn biến mất sau ngã rẽ. Cung Thủ lắc đầu, lúc này anh không muốn nghĩ nữa. Những người Nga mà anh nhìn thấy vừa rồi đều đang ngồi trong những chiếc xe BMP bọc thép. Hệ thống sưởi trong xe đã bảo vệ họ khỏi cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài, nhưng họ không thể nhìn rõ những gì đang xảy ra bên ngoài. Đó chính là vấn đề. Anh ngẩng lên nhìn lính của mình, chà tất cả họ đều đang ăn mặc ấm áp trong quân phục Nga, ẩn sau những tảng đá theo từng cặp. Ưu điểm của việc ghép đôi là một người ngủ còn một người thức canh.
Cung Thủ nhìn mặt trời đang sắp lặn. Khi mặt trời lặn ở phía bên kia của sườn núi, họ có thể tiếp tục di chuyển về phía bắc. Anh nhìn thấy một chiếc máy bay trên bầu trời, thân hình màu xám bạc của nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn.
Đại tá Bondarenko ngồi bên cửa sổ, nhìn chăm chăm xuống những ngọn núi dựng đứng. Anh nhớ về nhiệm vụ ngắn ngày ở Afghanistan, những ngọn núi cao vô tận mà đi mãi đi, đi mãi không hết vòng tròn vô tận mà lại lúc nào cũng hướng lên trên. Bondarenko lắc đầu. Ít nhất thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi. Anh đã đến Afghanistan theo lệnh và nếm trải mùi vị chiến đấu, giờ anh ấy có thể quay lại làm việc trong lĩnh vực kỹ thuật vốn là điều anh thích nhất. Các hoạt động chiến đấu là trò chơi của tuổi trẻ, và Gennady Iosifovich giờ đã qua tuổi 40. Dù đã từng chứng tỏ mình có thể trèo non vượt núi, nhưng anh quyết định sẽ không bao giờ làm loại chuyện này nữa. Ngoài ra, có một thứ khác đang lăn tăn trong đầu anh.
Anh tự hỏi, có chuyện gì đó đang xảy ra với Misha? Khi Misha đột ngột biến mất khỏi Bộ, mới đầu anh cứ tưởng ông già ốm. Nhưng rồi ông vắng mặt nhiều ngày, anh mới nhận ra có chuyện gì đó nghiêm trọng và hỏi Bộ Trưởng rằng liệu đại tá Filitov có đang nằm viện. Câu trả lời mà anh nhận được thời điểm đó khá yên tâm – nhưng giờ thì anh thấy có vấn đề. Bộ trưởng Yazov đã hơi quá lo lắng – rồi Bondarenko nhận được lệnh quay lại dự án Ngôi Sao Sáng để tiến hành đánh giá thêm về cơ sở này. Viên đại tá cảm thấy mình đang bị gạt ra rìa – nhưng tại sao? Đó có phải là cách Yazov phản ứng với câu hỏi ngây thơ của anh? Rồi sau đó anh phát hiện ra mình đang bị giám sát. Có phải hai điều này có liên quan với nhau? Trên thực tế, mối liên kết giữa hai sự kiện rất rõ ràng, nhưng Bondarenko không để ý và không nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Anh tin rằng Misha hoàn toàn không thể là đối tượng điều tra của bộ phận an ninh, chứ đừng nói đến bất kỳ hành vi sai trái thực tế nào. Anh kết luận, có khả năng lớn là Misha đang thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ bí mật cho Yazov. Bởi vì ông chắc chắn thường xuyên làm mấy việc này Bondarenko nhìn xuống con đập khổng lồ của nhà máy điện Nurek và nhận thấy việc kéo cáp đường dây tải điện thứ hai cũng gần như hoàn thành. Máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay phía đông Dushanbe. Sau khi máy bay hạ cánh, anh là người đầu tiên xuống máy bay
“Gennady Iosifovich!”
“Chào buổi sáng, đồng chí tướng quân” Bondarenko nói giọng ngạc nhiên
“Đi với tôi” Pokryshkin nói sau khi đáp lại lời chào của viên đại tá “Cậu sẽ không muốn đi chiếc bus bất tiện đó đâu” ông vấy viên trung sỹ và anh chàng này nhanh chóng cầm lấy túi hành lý của Bondarenko
“Ngài không cần phải đích thân đến đâu ạ”
“Vớ vẩn” Pokryshkin dẫn đoàn người đến chiếc máy bay trực thăng cá nhân ông, cánh quạt đã bắt đầu quay “ Tôi đã đọc báo cáo của anh. Tôi đã tiếp ba bộ trưởng ngày hôm qua, và bây giờ mọi người đều hiểu tầm quan trọng của công việc của chúng tôi. Chi tiêu cho chúng tôi đã tăng 25%. Tôi hy vọng tôi cũng có thể viết một báo cáo như cậu”
“Nhưng tôi…”
“Đại tá, tôi không muốn nghe nó. Cậu hiểu rất chính xác, và cậu đã viết cho người khác biết về tình trạng đó. Bây giờ cậu là một thành viên của gia đình dự án ngôi sao sáng. Tôi hy vọng cậu sẽ đến đây làm việc toàn thời gian sau khi hoàn thành xong chuyến đi đến Moscow. Theo những gì tôi đọc trong hồ sơ của cậu, thì cậu rất tài năng trong lĩnh vực kỹ thuật và quản lý và tôi cần một phó giám đốc dự án có năng lực” ông quay lại, ranh mãnh liếc nhìn Bondarenko “không biết tôi có thể thuyết phục cậu thay quân phục bên không quân không?”
“Đồng chí tướng quân, tôi….”
“Tôi biết, một ngày làm lính Hồng Quân, cả đời là lính Hồng Quân. Chúng tôi sẽ không ép buộc cậu. Thêm vào đó, cậu có thể giúp tôi đối phó với mấy thằng đần KGB ở mấy chốt canh gác. Mấy chuyên môn của họ khiến một viên phi công chiến đấu già cả như tôi sợ hãi, nhưng chắc chắn không thể làm khiếp sợ một người đã vào sinh ra tử trên chiến trường và được tặng huân chương cờ đỏ” viên tướng quân vẫy tay ra hiệu cho phi công cất cánh. Bondarenko ngạc nhiên khi không thấy vị tướng này tự mình lái máy bay “tôi nói cho cậu biết, Gennady, trong vài năm tới chúng ta sẽ thành một đơn vị mới, có lẽ là ‘Lực lượng Phòng vệ Không gian’. Sẽ có không gian để cậu tha hồ trổ tài và còn rất nhiều khoảng trống để có thể thăng chức. Tôi muốn cậu suy nghĩ thật nghiêm túc về đề nghị này. Có lẽ cậu sẽ được thăng chức tướng trong 3 hoặc 4 năm, ít nhất tôi có thể đảm bảo với cậu, bên này có nhiều sao hơn bên Hồng Quân”
“Nhưng hiện tại….” anh sẽ nghĩ về chuyện đó, nhưng không phải trên chiếc máy bay trực thăng này
“Chúng tôi đang nghiên cứu những chiếc gương được người Mỹ sử dụng và bản thiết kế máy tính của họ. Trưởng nhóm gương của chúng tôi nghĩ rằng cậu ta có thể áp dụng thiết kế của họ vào phần cứng của chúng tôi. Cậu ta cho rằng dự án này sẽ mất khoảng một năm, nhưng không biết gì về các vấn đề kỹ thuật thực tế. Chúng tôi vẫn đang lắp ráp một số laser dự phòng và muốn đơn giản hóa thiết kế để tạo điều kiện cho việc bảo trì”
“Sẽ cần thêm 2 năm nữa” Bondarenko nói
“Ít nhất là thế” tuowngfPokryshkin đồng ý “Chương trình này sẽ chưa hái được quả ngọt trước khi tôi đây. Điều đó là không tránh khỏi. Nếu chúng ta đạt được thêm thành công thử nghiệm khác, tôi sẽ được gọi về Moscow để đứng đầu Bộ Quốc Phòng và tốt nhất là hệ thống này sẽ không thể triển khai trước khi tôi về hưu” Ông buồn bã lắc đầu “không ngờ dự án lại mất nhiều thời gian như vậy. Đó là lý do tại sao tôi hy vọng cậu có thể đến đây. Tôi cần một người trẻ để hoàn thành dự án này theo đúng hướng. Tôi đã lựa chọn cả tá người nhưng cậu là người phù hợp nhất, Gennady Iosifovich. Tôi muốn cậu ở đây để làm tiếp những gì tôi đã thực hiện khi thời điểm thích hợp đến”
Bondarenko ngạc nhiên vô cùng. Pokryshkin lựa chọn anh, chắc chắn không phải vì đơn vị anh đang phục vụ “nhưng ông hầu như không biết tôi…”
“Nếu tôi không biết đánh giá năng lực con người thì đã không thành tướng. Cậu đáp ứng được những yêu cầu mà tôi đang tìm kiếm và cậu đang trong độ chin của sự nghiệp – sẵ sàng thực hiện những lệnh đưa ra độc lập. Bộ quân phục của cậu không quan trọng bằng việc cậu là ai. Tôi đã gửi một bức điện cho Bộ trưởng để tỏ rõ ý của mình”
Chà, Bondarenko quá ngạc nhiên đến mức quên mất sự vui mừng. Tất cả là nhờ Misha Già khăng khăng cho rằng mình là người tốt nhất để đến đây kiểm tra. Mình hy vọng bệnh của ông ấy không nặng
“Ông ta đã được quan sát trên 9 giờ rồi” Một trong những sỹ quan nói với Vatutin gần như buộc tội. Viên đại tá cúi xuống nhìn vào ống quan sát trộm bằng sợi quang. Filitov đang nằm, trằn trọc trở mình, cố gắng hết sức đưa mình vào giấc ngủ nhưng vô ích. Sau đó ông thức dậy, cảm thấy buồn nôn và đi ỉa do chất cafein khiến ông khó chịu. Mấy tiếng nay ông cứ đi đi lại lại thế này, cứ nghĩ đi lại mệt mỏi như thế này chắc có thể ngủ được một giấc. Cơ thể ông cần ngủ, nhưng không thể ngủ được vì một lý do nào đó.
“Đưa ông ta lên trong vòng 20 phút nữa” viên đại tá KGB thích thú nhìn lính dưới quyền. Anh chỉ ngủ được 7 giờ và dành 2 giờ để kiểm tra xem lệnh mình đưa ra trước khi đi ngủ đã được thực hiện đầy đủ chưa. Sau đó anh đi tắm và cạo râu. Một lính đã mang quần áo mới từ nhà đến cho anh và một lính khác đánh bóng đôi ủng. Vatutin đã ăn xong bữa sáng và tự thưởng mình thêm 1 ly cà phê mang từ nhà của một sỹ quan. Anh phớt lờ ánh mắt từ các thành viên đội thẩm vấn, thậm chí còn chẳng buồn nở nụ cười thần bí như thể biết mình đang làm gì. Nếu họ không biết thì sau này cũng biết. Sau cùng, anh lấy khăn lau miệng và bước vào phòng thẩm vấn
Giống như hầu hết các phòng thẩm vấn khác, chiếc bàn thẩm vấn trần bên trong dường như lớn hơn nhiều so với thực tế. Có một số nút bên dưới mép màn hình. Anh ta có thể nhấn các nút này mà không bị ai chú ý. Một vài con bọ được lắp trên bức tường có vẻ trần trụi, ngoài ra còn có một chiếc gương trang trí trên tường, thực tế là hai mặt, từ phòng bên cạnh có thể quan sát và chụp ảnh đối tượng bị thẩm vấn.
Sau khi ngồi xuống, Vatutin lấy tập tài liệu ra – khi Filitov bước vào, anh đặt nó sang một bên. Anh suy nghĩ kỹ càng về những việc phải làm. Tất nhiên, đây là thứ mà anh đã chuẩn bị trước, bao gồm cả cách diễn đạt sẽ báo cáo bằng lời nói với Chủ tịch Gerasimov. Anh nhìn đồng hồ, rồi gật đầu nhìn về hướng gương. Trong vài phút tiếp theo, anh đã chuẩn bị những cảm xúc nên có trong cuộc thẩm vấn sắp tới. Filitov đã được đưa đến đúng giờ.
Vatutin nhận thấy Filitov trông cứng cáp, nhưng hốc hác. Điều này là do họ đã cho caffein vào bữa ăn cuối cùng của ôngl Bề ngoài ông tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại dễ mất bình tĩnh và không thể chịu được sự kích thích. Bây giờ trông ông có vẻ cáu kỉnh, khác hẳn với vẻ mặt luôn bình tĩnh trước đây
“Chào buổi sáng, Filitov” Vatutin không ngẩng đầu lên
“Đối với anh, tôi là đại tá Filtiov. Giờ thì nói cho tôi biết, khi nào trò này kết thúc?”
Vatutin tự nhủ, có lẽ ông ta cũng tin vào điều đó. Đối tượng đã thường xuyên lặp đi lặp lại câu chuyện Vatutin đã cài bộ phim đó vào tay ông ta và có thể ông ta gần như đã coi đó là sự thật. Điều này cũng không bất thường gì. Ông ngồi xuống ghế mà không hỏi xin phép và Vatutin vẫy tay ra hiệu cho lính ra khỏi phòng
“Khi nào ông quyết định phản bội Tổ Quốc?” Vatutin hỏi
“Khi nào anh quyết định dừng cái trò trẻ trâu này?” ông già tức giận nói
“Filitov- xin lỗi, đại tá Filitov – ông biết rằng ông bị bắt khi cầm một cuộn phim trong tay, chỉ cách một sỹ quan tình báo Mỹ có 2m. Trong cuộn phim đó chứa thông tin về dự án bí mật hàng đầu của Liên Xô, thông tin mà ông đã đưa cho người Mỹ trong nhiều năm. Đây là sự thật không thể chối cãi, tôi nhắc lại để ông đừng có quên” Vatutin kiên nhẫn giải thích “Tôi chỉ đang hỏi, ông đã làm việc này bao lâu rồi?”
“Quên mẹ cậu đi” Misha thô lỗ. Vatutin nhận ra tay mình hơi run “Tôi đã 3 lần nhận huân chương Anh Hùng Liên Xô. Tôi đã giết quân thù của đất nước này khi anh còn đang nằm chơi trên tay cha mình và sao anh dám nói tôi là kẻ phản quốc?”
“Ông biết không, khi còn học tiểu học, tôi đã đọc sách viết về ông. Misha, đánh đuổi phát xít ở cửa ngõ thành phố Moscow. Misha, lính lái xe tăng của quỷ. Misha, anh hùng Stalingrad. Misha, kẻ thù của quân Đức, dẫn đầu đội tiên phong phản công vào Kurrsk Bulge. Misha” Vatutin cuối cùng nói “kẻ phản bội Tổ quốc”
Misha vẫy tay đầy giận dữ “Tôi chưa bao giờ tôn trọng mấy tên chekisti đó (Chekisti là viết tắt của UB đặc biệt toàn Nga, tiền thân của KGB). Khi tôi đã lính đến đó, bọn họ đã ở ngay đó- phía sau chúng tôi. HỌ rất hiệu quả trong việc bắn tù nhân – chính là những lính chiến trường bị bắt. Họ cũng khá giỏi trong việc giết những người buộc phải rút lui. Tôi thậm chí còn nhớ một trường hợp về một thằng trung úy chekist dẫn một đội xe tăng lao vào đầm lầy chết tiệt. Ít nhất những người Đức mà tôi giết là những người đàn ông chân chính, những người chiến đấu thực sự. Tôi ghét họ, nhưng tôi tôn trọng họ với tư cách là những người lính. Loại như anh, mặt khác….có lẽ những người lính đơn giản như chúng tôi không bao giờ thực sự hiểu kẻ thù là ai. Đôi khi tôi tự hỏi ai mới giết nhiều người Nga hơn, người Đức – hay những người như anh?”
Vatutin vẫn thờ ơ “Kẻ phản bội Penkovskiy đã tuyển dụng ông, phải không?”
“Vớ vẩn! Tôi đã tự mình báo cáo về Penkovskiy” Filitov nhún vai. Ông hơi ngạc nhiên về cách phản ứng, nhưng vẫn không thể dừng được “Tôi đoán loại người như anh có công dụng riêng của nó. Oleg Penkovskiy là một kẻ ngốc buồn đáng thương phải trả cái giá mà một người như vậy cần trả”
“Cũng như ông sẽ thế” Vatutin nói
“Tôi không thể ngăn cản chuyện các anh muốn giết tôi, nhưng tôi đã đối mặt thần chết nhiều lần rồi. Thần chết đã mang vợ và con tôi đi. Thần chết đã mang đi nhiều đồng đội của tôi- và thần chết cũng thường cố gắng lấy mạng tôi. Sớm hay muộn thì thần chết chúng chiến thắng thôi, bất kể là anh hay ai đó khác. Tôi đã quên cách sợ nó rồi”
“Nói cho tôi biết, ông sợ cái gì?”
“Không phải anh” ông không hề mỉm cười khi nói câu này, nhìn với anh nhìn lạnh lùng thách thức
“Nhung con người luôn sợ gì đó” Vatutin nói “Ông có sợ chiến đấu không?” Chà, Misha, ông đang nói quá nhiều đấy. Ông thậm chí còn không nhận ra điều đó à
“Phải. Lúc đầu là thế. Tôi thực sự hoảng sợ khi đạn pháo bắn trúng xe tăng T-34 của mình. Nhưng chỉ lần đầu tiên đó thôi. Sau đó trở đi tôi biết rằng lớp giáp của xe tăng có thể chặn được hầu hết các quả đạn. Một người có thể quen với nguy hiểm, và là một sỹ quan, anh thậm chí quá bận để nhận ra phải sợ điều gì. Sợ cấp dưới của mình, sợ bại trận vì nhiều người khác đang phụ thuộc vào mình. Anh luôn sợ những cái chết-không-đau, chứ không phải nỗi đau” Ngay cả Filitov cũng cũng ngạc nhiên khi chính mình nói nhiều như vậy nhưng ông đã chịu đủ đòn tra tấn của KGB rồi. Ngồi đây đối kháng với tên này gần giống như đánh nhau, khiến ông rất thích thú và hưng phấn.
“Tôi đọc rằng tất cả mọi người đều sợ ra chiến trường, nhưng điều giúp họ kiên trì là hình ảnh bản thân. Họ biết rằng không thể để đồng đội nghĩ rằng họ tham sống sợ chết. Mọi người sợ nguy hiểm, Nhưng họ sợ người khác nói họ hèn nhát, họ sợ mất nam tính và phản bội đồng đội. Misha vô thức gật đầu. Vatutin nút trên phép bàn rồi nói “Filitov, ông đã phản bội đồng đội của mình. Ông không hiểu sao? Ông có biết rằng nói với kẻ thù về bí mật quốc phòng và quân sự là phản bội phe ông, phản bội đồng đội đã cùng chiến đấu với ông?”
“Còn hơn những gì anh nói…”
Cánh cửa phòng thẩm vấn lặng lẽ mở ra, một người đàn ông đội nón sắt, trên người dính đầy vết dầu. Người thanh niên mặc quân phục bước vào. Các chi tiết khác cũng rất vừa phải: anh ta bước vào với mùi thuốc súng nồng nặc, kéo theo dây liên lạc của xe tăng. Bộ đồng phục chiến đấu không chỉ rách nát mà còn cháy thành từng mảnh. Trên mặt và tay anh ta đều bị băng bó, máu chảy ra từ đôi mắt được băng bó của anh ta, tạo thành một vệt máu rõ ràng trên khuôn mặt nhờn dính của anh ta. Đây là hình ảnh Hạ sĩ Hồng quân Aleksey Ilyich Romanov sống động, gần giống với nhân vật thật nhất mà KGB đã chuẩn bị kỹ lưỡng trong một đêm
Filitov không nghe thấy tiếng anh ta bước vào, nhưng ông quay lại ngay sau khi ngửi thấy mùi. Cảnh tượng trước mắt khiến ông choáng váng.
“Nói với tôi, Filitov” Vatutin nói “Lính của ông sẽ phản ứng thế nào nếu họ biết những gì ông đã làm?”
Người thanh niên trước mặt không nói một lời – anh ta thực sự là một hạ sĩ ở PHòng Ba. Mắt phải của anh bị kích ứng bởi hóa chất nhỏ giọt và nước mắt chảy dài, nhưng anh cố gắng chịu đựng, không dám làm bất kỳ biểu hiện khó chịu nào, mặc cho những giọt nước mắt che phủ trên má. Filitov không biết rằng họ đã đánh thuốc mê bữa ăn của ông- trong nhà tù Lefortovo, ông đã bị tra tấn đến mức rối loạn tinh thần, và không thể hiểu được họ đang làm gì với mình. Tác dụng của caffeine hoàn toàn ngược lại với những gì xảy ra khi bạn say rượu.
Đầu óc ông luôn trong trạng thái căng thẳng như một trận chiến, các giác quan của ông đang tìm kiếm các tín hiệu đầu vào, đôi mắt ông đang quan sát những gì đang xảy ra xung quanh. nhưng anh đã không nhận thấy bất cứ điều gì cả đêm. Vì không có thông tin nào được nhập vào, bộ não của ông bắt đầu tưởng tượng ra nó. Khi người bảo vệ đến đưa ông đi, ông đã rơi vào trạng thái ảo giác. Ông hơi tỉnh khi nhìn thấy Vatutin. Nhưng Misha quá mệt mỏi. Sự tra tấn thường xuyên và không dứt mà chúng thực hiện đối với ông khiến ông kiệt sức. Do không thể ngủ được và thể xác và tinh thần kiệt quệ, ông như đang ở trong một thế giới mộng mị. Không thể phân biệt giữa thực tế và ảo tưởng
“Quay lại, Filitov!” Vatutin hét lên “Khi tôi nói chuyện với ông, ông phải nhìn vào tôi! Tôi đang hỏi ông: Những người lính dưới quyền ông sẽ nghĩ gì?”
“Ai…”
“Ải? Nhưng người lính dưới quyền ông, ông già ngu!”
“Nhưng…”ông quay lại và người đó đã biến mất
“Tôi đã kiểm tra hồ sơ của ông và thấy lời khen ngợi mà ông đã viết cho lính dưới quyền – nhiều hơn tất cả những lời khen của các chỉ huy khác. Ivanenko ở đây và Pukhov và cả hạ sỹ Romanov này nữa. Tất cả những người đã chết vì ông, họ sẽ nghĩ gì bây giờ?”
“Họ sẽ hiểu” Misha vô cùng tức giận
“Họ sẽ hiểu cái gì? Hãy nói cho tôi, họ sẽ hiểu cái gì?”
“Nhưng người như mày đã giết họ- không phải tao, không phải bọn Đức, mà những người như chúng mày!”
“Và cả con trai ông hả?”
“Phải, hai con trai tao, hai đứa con trai khỏe mạnh, dũng cảm, chúng đã theo bước chân tao và…”
“Cả vợ ông nữa?”
“Còn hơn cả thế” Filitov gầm lên, nghiêng về mặt trước bàn “Chúng mày đã lấy đi mọi thứ từ tao, bọn khốn chekist chúng mày – và chúng mày đang tự hỏi liệu tao có cần phải chống trả không à? Không người nào phục vụ đất nước ngày hơn tao, và hãy xem tao đã nhận được phần thưởng gì, nhìn vào thái độ của Đảng xem Chúng mày đã lấy đi mọi thứ trong thế giới của tao và rồi mày nói tao đã phản bội Đất Mẹ phải không? Chính chúng mày đã phản bội đất mẹ, và chúng mày đã phản bội tao!”
“Và vì thế, Penkovskiy đã tiếp cận ông, và bởi vì thế ông đã gửi thông tin cho Phương Tây- ông đã lừa dối chúng tôi trong suốt những năm qua!”
“Có cái gì mà phải lừa những người như chúng mày!” ông đập tay xuống bàn “20 năm, Vatutin, 30 năm, tao đã…tao đã…” ông dừng lại, có một ánh mắt kỳ lạ lướt qua khuôn mặt và ông đang suy nghĩ về những gì mình vừa nói.
Vatutin không nói ngay lập tức, khi anhnói, giọng điệu trở nên rất nhẹ nhàng. “Cảm ơn đồng chí Đại tá. Vậy là đủ rồi. Còn những thông tin mà ông đã cung cấp cho phương Tây, chúng ta sẽ nói sau. Tôi mỉa mai những gì ông đã làm, Filitov. Tôi không thể hiểu cũng như không thể hiểu được tội phản quốc. Không thể tha thứ được., nhưng sau tất cả, ông là người dũng cảm nhất mà tôi từng thấy. Tôi hy vọng ông có thể đối mặt với phần còn lại của cuộc đời mình với cùng một bản lĩnh. Bây giờ ông phải đối mặt với bản thân cũng dũng cảm như khi đối mặt với chủ nghĩa phát xít. Bằng cách này, ông có thể tôn vinh cái chết cũng như khi ông sống” Vatutin nhấn nút và cửa phòng thẩm vấn mở ra. Khi Filitov được lính canh đưa ra ngoài, ông liên tục quay lại nhìn viên đại tá KGB đang thẩm vấn mình. Ông cảm thấy rất sốc, vì đã bị lừa và bị bắt. Ông không bao giờ hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng sau cùng thì họ đã thành công, viên đại tá trưởng PHòng Hai tự nhủ. Anh cũng đứng dậy sau đó 1 phút, thu thập tài liệu, sau đó ra khỏi phòng và đi lên lầu
“Anh có thể là một nhà phân tâm học xuất sắc” viên bác sỹ nhận xét ngay sau đó
“Tôi hy vọng máy ghi âm đã ghi lại tất cả” Vatutin nói với các kỹ thuật viên
“tổng cộng có 3 cuộn băng, thêm 1 cuộn ghi hình”
“Đó là người mạnh mẽ nhất mà tôi đã từng đối mặt”, một thiếu tá nói
“Phải, ông ta là một người mạnh mẽ. Một người dũng cảm. Nhưng không phải làm nhà thám hiểu, không phải là một chính trị gia. Đó là một người yêu nước – ông già tội nghiệp đó nghĩ ông ấy là thế. Ông ấy muốn bảo vệ đất nước khỏi sự kiểm soát của Đảng” Vatutin bối rối lắc đầu “Họ lấy đâu ra cái suy nghĩ này chứ?”
Anh tự nhắc bản thân, Chủ tịch của mày cũng muốn làm việc tương tự – hay nói chính xác hơn là cứu đất nước này ra khỏi Đảng. Vatutin dựa vào tường một lúc, cố gắng tìm ra sự khác biệt về động lực giữa hai người. Anh nhanh chóng đưa ra kết luận rằng đây không phải là điều mà một sỹ quan phản gián bình thường phải lo lắng, ít nhất là chưa phải bây giờ. Filitov có ý tưởng này vì Đảng đã ngược đãi gia đình ông. Chà, ngay cả khi Đảng nói chủ trương không sai lầm, nhưng tất cả chúng ta đều biết một sự thật khác ( vẫn giọng quen thuộc ) Thật đáng tiếc khi Misha không thể tha thứ, bởi suy cho cùng, Đảng là tất cả đối với chúng ta.
“Bác sỹ, nhớ để ông ta nghỉ ngơi một chút” anh nói khi ra ngoài. Đã có sẵn một chiếc xe đang đợi
Vatuin ngạc nhiên khi thấy trời đã sáng. Hai ngày nay anh tập trung vào công việc đến mức tưởng giờ là đêm. Dù vậy, thì sáng vẫn tốt hơn nhiều: Anh có thể gặp Chủ Tịch ngay bây giờ. Điều thú vị bây giờ đúng thời điểm ông ấy đang đi làm. Anh có thể về nhà tối nay và ngủ ngon, ăn bữa cơm gia đình với vợ con và xem TV. Vatutin mỉm cười. Anh Cũng đang nhìn thấy mình được thăng chức. Dù sao thì anh cũng đã đánh bại được Filitov trước thời hạn đã hứa.Điều hày chắc chắn sẽ khiến Chủ Tịch hài lòng
Vatutin gặp ông ấy khi đang trong giờ nghỉ giữa cuộc họp. Anh thấy Gerasimov đang đứng nghìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, xuống dòng người ở quảng trường Dzerzhingskiy để suy nghĩ
“Đồng chí Chủ Tịch, tôi đã có được lời thú tội” Vatutin thông báo. Gerasimov quay lại
“Filitov?”
“Tất nhiên, vâng, đồng chí Chủ tịch” Vatutin ngạc nhiên.
Gerasimov mỉm cười “Xin lỗi, đại tá. Tôi đang suy nhgix một chiến dịch vào lúc này. Cậu đã có được lời thú tội của ông ấy?”
“Vẫn chưa phải chi tiết, tất nhiên, nhưng ông ấy đã công nhận đang gửi thông tin mật cho phương tây, và đã làm chuyện đó suốt 30 năm”
“30 năm và tất cả chúng ta không hề khám phá ra…” Gerasimov lặng lẽ lưu ý
“Đúng vậy” Vatutin công nhận “Nhưng chúng ta đã bắt được ông ta và chúng ta sẽ có nhiều tuần để khai thác chi tiết. Tôi nghĩ chúng ta sẽ khó mà tìm được vị trí và phương thức giao thông tin…nhưng từ vụ này chúng ta đã có một bài học, như những bài học mà chúng ta rút ra từ những vụ án trước đây. Dù sao thì ông cần một lời thú tội và giờ thì chúng ta có nó”
“Tuyệt vời” vị Chủ Tịch trả lời “Khi nào thì cậu có báo cáo bằng văn bản?”
“Ngày mai được không?” Vatutin hỏi mà không suy nghĩ. Anh gần như không dám chờ hồi đáp. Anh nghĩ hẳn sẽ bị mắng ung đầu, nhưng Gerasimov nghĩ một chút rồi gật đầu
“Hợp lý thôi. Cảm ơn, đồng chí đại tá, tôi chỉ cần có thế”
Vatutin chào theo động tác tiêu chuẩn rồi rời đi
Ngày mai ư? Anh tự hỏi trong hành lang. Sau tất cả những chuyện vừa rồi, ông ấy vẫn sẵn lòng đợi đến ngày mai?
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây? Thật không hợp lý. Nhưng Vatutin không thể đưa ra lời giải thích ngay lập tức, và anh phải viết báo cáo. Anh bước vào văn phòng của mình, lấy ra một xấp giấy chính thức, và bắt đầu viết báo cáo thẩm vấn nháp
“Vậy đó là nơi này?” Ryan hỏi
“Đúng là nó. Trước đây có một cửa hàng trò chơi ngay đối diện, bên kia đường, gọi là Thế Giới Trẻ Em, anh tin được không? Tôi đoán có ai đó cuối cùng cũng thấy sự sắp xếp này thật nực cười và họ đã chuyển nó đi. Bức tượng đứng ở trung tâm là Feliks Dzerhinskiy. Đó là một kẻ máu lạnh trong trong việc – so với ông ta thì Heinrich Himmler chỉ là thằng nhóc thò lò mũi”
“Himmler không thông minh bằng” Jack nhận xét
“Cũng đúng. Feliks đã phá vỡ ít nhất 3 âm mưu lật đổ Lenin và một trong số đó rất nghiêm trọng. Toàn bộ sự thật sẽ không bao giờ được tiết lộ nhưng chắc chắn tất cả hồ sơ đều nằm ngay đó” viên tài xế nói. Anh ta là người Úc, nguyên là biệt kích của Đội Đặc nhiệm không quân Úc (SAS), hiện là nhân viên của một công ty có hợp đồng bảo vệ quanh đại sứ quán. Anh chưa bao giờ thực sự tham gia vào các hoạt động gián điệp – ít nhất là không làm cho người Mỹ – nhưng anh thường đóng vai một phần, làm những điều kỳ khiên người Nga nghi ngờ. Anh đã học được cách nhận biết có đuôi hay không và loại bỏ đuôi bám theo. Vì vậy, càng khiến người Nga nghi ngờ anh chắc chắn là nhân viên CIA hoặc đại loại như tên gián điệp. Anh cũng là một hướng dẫn viên du lịch tuyệt vời
Anh kiểm tra gương “Các bạn của chúng ta vẫn tiếp tục đi sau. Anh không muốn chuyện đó, phải không?”
“Chúng ta sẽ xem” Jack quay lại. Bên kia cũng không cố tình né tránh nhưng Ryan cũng không ngờ họ làm thế “Học viện Frunze ở đâu?”
“Phía nam đại sứ quán, đồng nghiệp. Anh nên nói với tôi rằng anh muốn đến đó, chúng ta sẽ qua đó trước” Anh quay đầu xe theo luật giao thông. Ryan tiếp tục nhìn lại. Đúng vậy, chiếc xe Zhiguli- giống như chiếc Fiat cũ- cũng làm tương tự như vậy, bám theo họ như một con chó trung thành. Họ lại lái xe qua cổng của khu đại sứ quán, và sau đó đi qua nhà thờ Greek Orthodox (Nhà Thờ Chính Thống Hy Lạp) vốn được những người ở đại sứ quán gọi là Đức Mẹ Đồng Trinh của Microchips vì trên đó cài đầy các thiết bị giám sát
“Chính xác thì chúng ta đang làm gì?” viên tài xế hỏi
“Chúng ta chỉ lái xe đi loanh quanh, Lần trước đến Moscow, tôi chỉ nhìn những con đường giữa đại sứ quán và Bộ Ngoại giao Liên Xô và nội thất của một cung điện”
“Và nếu bạn của chúng ta tiến lại gần hơn thì sao?”
“Chà, nếu họ muốn nói chuyện với tôi, tôi đoán tôi sẽ cho phép” Ryan trả lời
“Anh nghiêm túc đấy à?” Anh ta biết Ryan là dân CIA
“Cá với cậu là thế” Jack cười khúc khích
“Anh biết tôi phải viết báo cáo về mấy chuyện thế này không?”
“Anh có việc của anh, tôi có việc của tôi” HỌ lái xe hàng giờ, nhưng không có chuyện gì xảy ra. Điều đó khiến Ryan thất vọng, nhưng viên tài xế thở dài nhẹ nhõm.
Họ đến nơi theo cách thông thường. Dù các điểm biên giới bị xáo trộn ngẫu nhiên, chiếc ô tô- đó là một chiếc Plymouth Riliant, 4 tuổi đời, biển Oklahoma- dừng lại trước Trạm kiểm soát Biên Phòng. Có 3 người bên trong, một trong số đó có vẻ đang ngủ và bị người bên cạnh đánh thức
“Chào buổi tối” Viên sỹ quan tuần tra biên giới cất tiếng chào “Vui lòng xuất trình ID?” Cả 3 người đều đưa ra bằng lái xe và các bức ảnh chụp trên đó phù hợp “Có gì cần khai báo không?”
“Ít rượu. 2 chai- ý tôi là 2 lít cho mỗi chúng tôi” Hắn thích thú quan sát khi thấy một con chó hít hà quanh xe “anh có muốn chúng tôi mở khoang sau để kiểm tra?”
“Tại sao các anh đến Mexico?”
“Chúng tôi giới thiệu máy công cụ & khuôn mẫu Cummings-Oklahoma và các thiết bị lọc dầu” viên tài xế giải thích “Chủ yếu là những van điều khiển cỡ lớn, đại loại thế. Chúng tôi đang cố gắng bán vài thứ cho Pemex. Mẫu hàng vẫn còn ở trên xe”
“Có làm ăn được gì không?” viên sỹ quan tuần tra biên giới hỏi
“Mới tiếp xúc lần đầu tiên, còn phải vài lần nữa. Họ thường làm thế mà”
Viên sỹ quan dắt chó lắc đầu. Con chó Labrador không hứng thú với chiếc xe này. Không có mùi ma túy, không có mùi chất nổ. Những người trong xe không có vẻ gì là những kẻ buôn lậu. Họ đều trông có vẻ sạch sẽ, không quá lố và thời điểm chọn đi qua cũng không phải lúc bận rộn nhất
“Chào mừng quay về nhà” viên sỹ quan tuần tra nói “Lái về nhà an toàn nhé”
“Cảm ơn sir” viên tài xế gật đầu và bước vào trong xe “hẹn gặp lại”
Sau khi xe chạy được khoảng trăm mét, người đàn ông ngồi ghế sau nói bằng tiếng Anh: “Thật không thể tin được. Họ thậm chí còn không có các biện pháp an ninh biên giới cơ bản”
“Anh trai tôi là thiếu tá bên Đội an ninh biên giới. Tôi nghĩ anh ấy sẽ lên cơn đau tim nếu thấy nó dễ thế này” viên tài xế nhận xét. Anh ta không hề cười. Phần khó nhất là làm thế nào thoát khỏi biên giới và giờ họ đang ở trong lãnh thổ của kẻ thù. Anh ta lái xe với tốc độ trên biển hạn chế tốc độ trong khi các tài xế ngươi địa phương vì vượt vèo vèo. Anh ta rất thích chiếc xe Mỹ này. Công suất của chiếc xe này không lớn, nhưng vì chưa bao giờ lái chiếc xe có nhiều hơn bốn xi lanh trước đây, Anh ta không biết sự khác biệt giữa nó và những chiếc xe khác. Anh ta đã đến Hoa Kỳ 4 lần trước đây, nhưng chưa bao giờ làm một nhiệm vụ như thế này, và chưa bao giờ bị vội vã tiến hành, ít chuẩn bị đến thế
Cả 3 người đều nói tiếng Anh Mỹ hoàn hảo với âm mũi đặc trưng của những người sống trên đồng cỏ – trùng khớp với giấy tờ ID – đó cũng là cách tất cả mọi người nghĩ bằng lái xe và số thẻ an sinh xã hội là đủ, mặc dù chúng khó mà coi là “giấy tờ” phù hợp. Điều kỳ lạ là anh ta thích nước Mỹ, đặc biệt là đồ ăn nhanh luôn vừa rẻ lại vừa chất lượng. TRên đường đến Santa Fe, anh ta sẽ dừng lại một cửa hàng ăn nhanh, tốt hơn là Burgur King, nới anh ta sẽ có một bữa ăn ngon là chiếc bánh mỳ kẹp thịt nướng với dau diếp, cà chua và sốt mayonnaise. Đồ ăn nhanh ở Mỹ là một trong những thứ mà người Nga quan tâm nhất, bởi vì mọi người có thể mua nó mà không phải xếp hàng dài chờ đợi, và chúng thường rất ngon. Anh ta tự hỏi sao người Mỹ đã làm rất tốt công việc đau đầu như sản xuất và phân phối lương thực, nhưng lại có thể bối rối về những thứ đơn giản như an ninh? Chỉ là vô lý, nhưng nếu ta khinh thường họ trong vấn đề này thì thật sai lầm và nguy hiểm. Anh ta hiểu rất rõ điều đó. Người Mỹ chơi theo bộ quy tắc hoàn toàn khác với thông thường….và có quá nhiều sự ngẫu nhiên ở đây. Điều đó khiến viên sỹ quan KGB hoảng sợ tận đáy lòng. Bạn không thể đoán họ sẽ nhảy theo cách nào cũng như dự đoán thái độ của người lái xe trên đường cao tốc. Kiểu khó đoán này nhắc anh ta lần nữa rằng bọn anh đang ở trên đất của một quốc gia vốn là kẻ thù lớn nhất, và đội của mình càng phải thận trọng hơn, tuân thủ nghiêm ngặt các phương pháp đã được đào tạo Khi ta thấy thoải mái trong một môi trường xa lạ chính là con đường dẫn đến thảm họa – đây là bài học được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong Học viện. Có quá nhiều thứ mà đào tạo cũng không thể bao phủ hết. KGB hiếm khi dự đoán được chính phủ Mỹ định làm gì. Không có cách nào để họ có thể chuẩn bị cho các hành động cá nhân của hơn hai trăm triệu người bị phản ứng từ quyết định này đến quyết định khác.
Anh ta nghĩ, chính là trường hợp này đây. Họ phải đưa ra nhiều quyết định mỗi ngày. Mua thức ăn gì, đi đường nào, chọn xe nào. Anh tự hỏi đồng bào của anh sẽ xử lý thế nào với hàng loạt các quyết định như vậy hàng ngày. Anh biết, sẽ rối tung lên. Trong lịch sử, điều mà người Nga sợ nhất là sự hỗn loạn.
“Tôi ước đường nhà của chúng ta cũng giống như họ” người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta phát biểu. Người ngồi phía sau đã ngủ thiếp đi, lần này thì ngủ thực. Hả hai bọn họ đều lần đầu tiên đến Mỹ. Chiến dịch lần này được sắp đặt quá nhanh. Oleg đã từng làm nhiều việc ở Nam Mỹ, luôn dưới vỏ bọc là một nhà kinh doanh Mỹ. Anh nghĩ đến Moscow, nơi anh sinh ra và lớn lên, chỉ cần anh lái xe ra ngoài vành đai 20 cây số là chỉ có con đường cấp phối đơn sơ, hoặc đường đất. Thậm chí không có một con đường tử tế nào ở biên giới Liên Xô.
Tài xế – tên anh ta là Leonid – nghĩ về chuyện đó “Nhưng tiền ở đâu ra?”
“Phải” Oleg mệt mỏi đồng ý. Họ đã lái xe suốt 10 giờ “nhưng các anh có nghĩ rằng chúng ta có thể có những con đường tốt như ở Mexico”
“Hừm” Nhưng rồi mọi người sẽ phải chọn nơi họ muốn đến và không ai để ý đến chuyện đào tạo họ lựa chọn thế nào. Anh ta nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển. Còn 6 giờ nữa, có thể là 7
Đại úy Tania Bisyarina cũng đang nhìn đồng hồ trên chiếc xe Volvo và có kết luận tương tự. Ngôi nhà an toàn mà cô ta định sử dụng thực ra không phải là một ngôi nhà cố định, mà là một nhà di động kiểu xe kéo, giống như nhà di động được các nhà thầu và kỹ sư sử dụng làm văn phòng. Cách đây vài năm, đây là phòng hoạt động văn phòng của một công ty xây dựng và kỹ thuật, khi dự án của công ty ở khu vực đồi phía nam Santa Fe thực hiện được nửa chừng thì bị bỏ hoang và sau đó được các kỹ sư và kỹ thuật viên sử dụng. Công ty đó vẫn chưa thể hoàn thành dự án đường ống thoát nước và nước thải của khu dân cư mới này. Nguồn tài chính của nhà phát triển đã cạn kiệt và quyền sở hữu của dự án phát triển này vẫn chưa được tòa án xác định. Vị trí này thực sự hoàn hảo. Nó gần đường cao tốc liên tiểu bang, cách thành phố không xa, phía sau lưng chừng sườn núi, chỉ có đường đất đi vào, lại rất khuất. Ngay cả một số thanh thiếu niên địa phương cũng không tìm thấy một nơi tốt để đậu xe sau khi đi nhảy thể dục. Vấn đề tầm nhìn có cả ưu điểm và nhược điểm. Nhà di động gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi những cây thông thấp xung quanh, sẽ khôn dễ phát hiện nếu ai đó lặng lẽ tiếp cận, họ sẽ phải cử người canh gác bên ngoài. Chà, Bạn không thể có được mọi thứ. Cô ta lái xe vào mà không cần bật đèn, và rất cẩn thận lựa chọn thời điểm gần như không có xe cộ qua lại trên con đường gần đó. Cô ta lấy hai túi thức ăn từ khoang sau của Volvo. Trong phòng sinh hoạt không có điện, tất cả thực phẩm phải được bảo quản tốt và không dễ hư hỏng. Các loại thịt như xúc xích được gói trong giấy nhựa. Cô cũng mang theo một tá lon cá mòi, món khoái khẩu của người Nga. Sau khi mang những thứ này vào, cô bỏ một chiếc vali nhỏ trên xe ra đặt cạnh hai chiếc bình nước trong phòng tắm đã không còn chức năng tắm
Vốn dĩ cô ta muốn lắp rèm trên cửa sổ, nhưng cảm thấy việc thay đổi bề ngoài của căn phòng di động quá nhiều không phải là điều tốt. Nó cũng chẳng phải là ý hay để có một chiếc xe ở ngay đây. Sau khi đến nơi, đội sẽ phải đậu xe ở khu vực cây cối rậm rạp cách đó 100m trên con đường đất. Điều này cũng có chút bất tiện nhưng họ phải chuẩn bị như vậy thôi. Xây dựng một ngôi nhà an toàn không hề dễ dàng như mọi người nghĩ, chưa kể nó được sử dụng cho các hoạt động bí mật, ngay cả ở một đất nước cởi mở như Hoa Kỳ. Sẽ dễ dành ơn nếu cô ta được thông báo trước, nhưng chiến dịch này vừa mới được quyết định đêm qua, và cô ta chỉ có thể tìm được nơi duy nhất này. Đây là nơi cô ta đã chọn ngay sau khi đến đây. Cô đã chọn nơi này như một phương án cuối cùng, làm hang động cho con thỏ tinh ranh, hoặc để bảo vệ các sĩ quan tình báo của mình, nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng cho chiến dịch. Nhưng thời gian quá eo hẹp để thu xếp việc khác. Lựa chọn nơi khác chính là nhà của mình, nhưng chắc chắn điều này không thể được. Bisyarina tự hỏi liệu mình có bị trừng phạt vì không chọn một nơi tốt hơn ở đây hay không, nhưng cô ta cũng biết rằng mình đã theo đúng những hướng dẫn trong những lá thư yêu cầu về các hoạt động hiện trường
Đồ đạc bên trong còn dùng được nhưng hơi bẩn. Cô nhàn rỗi một lúc nên bắt đầu lau bụi cho nó. Đội trưởng là một sỹ quan cao cấp. Cô không biết tên và măt mũi nhưng chắc chắn phải ở cấp bậc cao hơn. Cô dọn dẹp chiếc ghế dài duy nhất bên trong, đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ kêu vài tiếng sau đó, rồi nằm trên ghế sa lông đi ngủ. Rồi cô nhảy dựng lên chiếc ghế sô pha khi nghe thấy tiếng chuông báo
Họ đến trước bình minh một giờ. Các biển chỉ dẫn dọc đường đã giúp ích rất nhiều và Leonid đã nhớ được lộ trình. Sau khi rời khỏi đường liên tiểu bang, anh lái xe về phía trước năm dặm — giờ anh đã có thể tính được quãng đường bằng dặm, và lái xe vào một ngã ba trên đường. Sau khi xe đi qua một bảng quảng cáo thuốc lá bên đường, anh nhìn thấy một con đường đất, nhưng không thể nhìn thấy nó dẫn đến đâu. Anh tắt đèn trước, sau đó phóng xe xuống con đường đất. Lúc này, anh bỏ chân ra khỏi bàn đạp phanh để không vô tình đạp phanh, khiến đèn hậu phanh sáng lên và tự lộ mình. Sau khi leo con dốc nhỏ đầu tiên, đi xuống con đường đất và rẽ trái. Có một chiếc Volvo đậu phía trước và một người đứng bên cạnh.
Đây luôn là phần căng thẳng nhất. Anh đang liên lạc với một sỹ quan đồng nghiệp KGB nhưng anh ta biết rõ không phải lúc nào mọi chuyện cũng đúng thế. Anh ta đạp phanh và bước ra khỏi xe
“Đi lạc à?” người phụ nữ cất tiếng hỏi
“Tôi đang tìm Mountain View” anh ta trả lời
“Nơi đó ở phía bên kia thị trấn” cô ta nói
“Ồ, tôi hẳn đã rẽ nhầm dường” Anh nhìn thấy cô ta thoải mái khi nghe anh trả lời câu cuối
“Tania Bisyarina. Cọi gôi là Ann”
“tôi là Bob” Leonid nói “Trong xe là Bill và Lenny”
“Mệt không?”
“Chúng tôi đã lái xe suốt từ rạng sáng hôm qua” Leonid/Bob trả lời
“Các anh có thể ngủ bên trong. Có thức ăn và đồ uống. Không điện, không có nước máy. Có hai đèn pin và gas để các anh có thể đun nước pha cà phê”
“Khi nào?”
“Tối nay. Hãy dẫn người của các anh vào trong và tôi sẽ chỉ cho anh địa điểm đỗ xe”
“Còn chuyện thoát ra thì sao?” “Tôi vẫn chưa biết. Những gì chúng ta phải làm sau hôm nay khá phức tạp” Cô bắt đầu giải thích chi tiết của chiến dịch. Điều khiến cô ngạc nhiên là kỹ năng nghiệp vụ của 3 người này, tất nhiên là cô không nên ngạc nhiên như thế. Mỗi người trong số họ cũng đang tự hỏi Trung Tâm Moscow nghĩ ghì khi ra lệnh triển khai chiến dịch này. Những gì họ đang làm vô cùng phi lý, nhất là lại chọn thời điểm thế này. Nhưng không ai trong số 4 người bọn họ để cảm xúc cá nhân xen vào công việc. Chiến dịch lần này được ra lệnh bởi Tổng hành dinh Moscow và Moscow biết họ đang làm gì. Mọi quy tắc đều nói vậy và các sỹ quan hiện trường tin vào điều đó, ngay cả khi họ biết rõ không nên tin thì cũng chịu
Một giờ sau, Beatrice Tausig đã thức dậy. Bây giờ ngày càng dài, khi lái xe đi làm, mặt trời không còn chiếu thẳng vào mặt cô nữa. Vào lúc này, mặt trời đang chiếu qua ô cửa sổ trong phòng ngủ của cô, giống như một ánh mắt lên án. Cô tự nghĩ rằng bình minh hôm nay tượng trưng cho sự khởi đầu của một ngày mới, và cô sẵn sàng đón nhận nó. Cô đi tắm, lau khô tóc rồi rót một tách cà phê đã pha từ máy pha cà phê. Trong khi uống tách cà phê đầu tiên, cô băn khoăn không biết hôm nay sẽ mặc bộ quần áo gì. Cô ấy nghĩ đây là một quyết định quan trọng, làm điều gì đó như thế này và uống một tách cà phê với một hoặc hai chiếc bánh nướng xốp là chưa đủ, bạn phải có một bữa sáng đầy đủ. Cô ấy đã nghĩ rằng, nó đáng tiêu tốn năng lượng để làm một điều như vậy, vì vậy đã thêm hai quả trứng cho mình. Nhưng cô cảnh báo bản thân nên ăn ít hơn vào bữa trưa. Bốn năm trở lại đây, cân nặng của cô vẫn vậy vì chú ý nhiều đến vóc dáng.
Cô quyết định mặc cái gì đó thật hoang đường. Trong tủ hiện không có nhiều bộ kiểu thế, nhưng có thể là chiếc màu xanh lam…..Cô bật TV khi ăn sáng, xem bản tin CNN về tình hình đàm phán kiểm soát vũ khí ở Moscow. Có lẽ thế giới sẽ trở nên an toàn hơn. Thật tốt khi nghĩ rằng mình đang làm việc góp phần vì mục đích tốt. Là người tỉ mỉ, cô đặt đĩa lên kệ rửa bát trước khi quay trở lại phòng ngủ. Chiếc áo khoác xù màu xanh được mua cách đây một năm đã lỗi mốt, nhưng không nhiều người trong Dự án để ý – các thư ký có khi sẽ để ý đấy, nhưng ai thèm quan tâm? Cô thêm chiếc khăn quàng cổ để cho thấy Bea vẫn là Bea.
Taussig đỗ xe ở điểm đỗ dành riêng trong thời gian làm việc thường ngày, lấy thẻ an ninh từ túi xách và đeo quanh cổ như một sợi dây chuyền vàng, nhẹ nhàng bước qua cổng và đi qua trạm kiểm soát an ninh
“Chào buổi sáng, tiến sỹ” một trong những viên bảo vệ cất tiếng. Bea nghĩ, chắc do bộ cánh đang mặc hôm nay. Dù sao thì cô cũng mỉm cười đáp lại,- đây đúng là điều bất thường với cả hai, nhưng không ai nói gì, cô không muốn nói chuyện với người còn chưa tốt nghiệp trung học
Như thường khi, cô là người đầu tiên đến văn phòng. Điều đó có nghĩa rằng cô có thể pha cà phê trên máy theo cách mình thích, rất đậm. Cô đổ cà phê vào bình, mở két tài liệu bí mật và lấy ra một gói đồ đã chuẩn bị từ hôm trước
Thật ngạc nhiên, buổi sáng hôm nay trôi nhanh đến không ngờ. Công việc đã khiến mình không đến thời gian. Cô phải gửi bản phân tích dự báo chi phí vào cuối tháng và vì vậy phải tìm thông tin từ đống tài liệu, thứ đã được cô chuyển thành phim và chuyển cho Ann. Nếu có phòng riêng với một cửa sổ thì tiện hơn nhiều và một thư ký sẽ luôn phải gõ cửa khi bước vào. Thư ký của Tausig chẳng thích gì cô ta và Taussig cũng chẳng quan tâm, một thằng đụt bẩm sinh có ý tưởng về khoảng thời gian vui vẻ là luyện hát thánh ca. Chà, cô tự nhủ, sẽ có nhiều thứ thay đổi đây. Hôm nay là ngày quyết định. Cô nhìn chiếc volvo đang lái vào, đỗ vào chỗ đỗ ưu tiên
“8.1 điểm dựa trên thang điểm đồng tính” Peggy Jennings nói “Anh nên nhìn bộ quần áo cô ấy mua”
“Vậy cô ta thật lập dị” Will Perkins nhận xét “Cô nhìn thấy vài điều tôi không thấy, Peg. Bên cạnh đó, tôi thấy cô ta đến Dự án sáng nay, khá đẹp, ngoại trừ chiếc khăn quàng cổ”
“Có gì bất thường không?” Jennings hỏi, gạt tình cảm cá nhân sang một bên
“Không, cô ta dậy rất sớm, nhưng có lẽ muốn tránh giờ cao điểm buổi sáng. Tôi không thấy có nguyên nhân bất thường nào để kéo dài sự giám sát này” Danh sách thì dài và nhân lực thì ít “Tôi biết cô không thích mấy kẻ đồng tính, Pegs, nhưng cô thậm chí không có bất kỳ bằng chứng nào xác nhận cả. Có lẽ cô chỉ không thích người phụ nữ này” anh đề xuất
“Đối tượng cư xử rất hoành tráng nhưng lại bảo thủ trong ăn mặc. Nói chuyện thẳng thắn về mọi thứ nhưng lại không nói gì về công việc. Cô ta là một tập hợp mâu thuẫn” Và phù hợp với hồ sơ gián điệp, nhưng cô không nói hẳn ra
“Vậy có lẽ cô ta không muốn nói về công việc vì không muốn, như những quy tắc an ninh đã dạy. Cô ta lái xe như một kẻ về nhà đón lễ phục sinh, luôn vội vàng nhưng lại mặc quần áo bảo htur- có lẽ cô ta thích cách mình mặc như thế? Peg, cô không thể nghi ngờ mọi thứ”
“tôi tưởng công việc của chúng ta là thế” Jennings khịt mũi “Giải thích xem những gì chúng ta đã quan sát đêm đó thế nào”
“Tôi không thể giải thích, nhưng cô đang đặt tình cảm cá nhân vào công việc. Không có bằng chứng, Peg, thậm chí còn không có đầy đủ lý do để tăng cường giám sát. Coi này, sau khi chúng ta lướt qua những người trong danh sách, chúng ta sẽ quay lại cô ta”
“thật điên rồ, Will. Chúng ta đang điều tra rò rỉ một dự án tuyệt mật và chúng ta phải rón rén vì sợ mất lòng ai đó” Đặc vụ Jennings đứng lên và bước đến bàn làm việc của mình. Trên thực tế, cô không đi quá vài bước, bởi vì Văn phòng FBI địa phương đông đúc với những người đến từ văn phòng phản gián của Cục, và những người từ trụ sở đã chiếm lấy phòng ăn trưa. “Bàn làm việc” của họ thực sự là bàn ăn trưa
“Nói cho anh nghe- chúng tôi có thể gửi rất cả những người có thể truy cập nguồn thông tin rò rỉ vào hộp đó” Chiếc hộp đó có nghĩa rằng bắt tất cả mọi người phải tham gia một bài kiểm tra phát hiên nói dối. Lần trước tiến hành ở đây đã gần như gây ra một cuộc cách mạng ở Tea Clipper, các nhà khoa học và kỹ sư không phải là những nhân viên tình báo để hiểu được việc này là cần thiết, một số còn coi việc này là xúc phạm đến lòng yêu nước của họ. Hoặc là một trò chơi: Một trong số các kỹ sư phần mềm thậm chi còn cố gắng sử dụng kỹ thuật phản sinh học để làm rối tung kết quả kiểm tra. Kết quả chính trong cuộc kiểm tra đó, cách đây 18 tháng, đã cho thấy các nhà khoa học có thái độ thù địch với các nhân viên an ninh, điều cũng không phải ngạc nhiên ghê gớm gì. Cuối cùng cuộc kiểm tra bị dừng lại vì môt nhà khoa học cấp cao đã trình một bản báo cáo giận dữ rằng ông ta đã cố tình cài vài lời nói dối nhưng có bị phát hiện đâu. Sự cố này và vài sự hỗn loạn mà nó gây ra ở vài phòng ban khác nhau khiến kế hoạch này không thể tiếp tục
“Taussig đã không tham gia cuộc kiểm tra nói dối vào lần trước” Jennings lưu ý. Cô kiểm tra “Không ai trong phòng hành chính đến, Vì tình hình hỗn loạn nên cuộc điều tra bị dừng trước khi đến lượt họ. Cô ta là một trong những người…”
“Bởi vì những người tham gia vào Dự Án đã giao bức thư phản đối cho cô ấy. Cô ấy là thành viên của bộ phận hành chính, và trách nhiệm của cô ấy là làm hài lòng những nhân viên khoa học và kỹ thuật này” Perkins cũng kiểm tra “Coi này, nếu cô cảm thấy ca này quan trọng, chúng ta có thể quay lại với cô ta sau. Tự bản thân tôi thấy thấy không có gì đáng nghi ngờ, nhưng tôi tin vào bản năng của cô – nhưng bây giờ, chúng ta cũng cần phải kiểm tra những trường hợp khác nữa”
Margaret Jennings miễn cưỡng gật đầu. Suy cho cùng thì Perkins có lý. Họ chưa có bất kỳ bằng chứng thực tế nào. Nếu chỉ vì cô ta…cái gì nhỉ? Jennings tự hỏi. Cô nghĩ Taussig đồng tính, nhưng bây giờ nó không còn là vấn đề lớn nữa – mấy tòa án đã nói như vậy trong nhiều vụ – và dẫu sao không có bằng chứng chứng minh sự nghi ngờ này. Cô biết vấn đề là ở đây. 3 năm trước, ngay trước khi cô tham gia vào đội phản gián, cô đã xử lý một vụ bắt cóc liên quan đến một cặp vợ chồng…
Cô cũng biết rằng Perkins chuyên nghiệp hơn trong chuyện này. Ngay cả khi là một người Mormon và là trai thẳng chính hiệu, anh cũng không bao giờ cho phép để tình cảm cá nhân xen vào công việc. Cô chỉ không thể loại bỏ trực giác trong lòng, mặc dù lý trí logic và kinh nghiệm đã cho cô biết mọi thứ không như cô tưởng tượng, cô vẫn tin rằng ý kiến của mình là không sai. Đúng hay sai thì cô và Will sẽ phải hoàn thành 6 bản báo cáo trước khi quay lại hiện trư?