← Quay lại trang sách

Chương 22 CÁC BIỆN PHÁP CHỦ ĐỘNG

Leonid, người đang tự xưng là “Bob”, lái xe về cuối bãi đậu xe. Đối với một chiến dịch không được lên kế hoạch cẩn thận thì giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua quá suôn sẻ . Lenny ngồi ghế sau có nhiệm vụ khống chế viên sỹ quan Mỹ mà chúng vừa bắt cóc. Lenny là một người đàn ông cứng cáp, từng làm việc trong ‘lực lượng đặc biệt’ của Liên Xô, thường được gọi là Spetznaz. Bill, ngồi kế bên, được giao nhiệm vụ vì anh ta là một đặc vụ tình báo khoa học. Thực tế thì chuyên môn của anh ta là về kỹ thuật hóa học, nhưng sở chỉ huy ở Moscow hoàn toàn không tính đến chuyện này. Vì cần một chuyên gia về công nghệ, anh ta đương nhiên là người gần nhất với yêu cầu này

Ngồi phía sau, thiếu tá Gregory bắt đầu rên rỉ, vặn vẹo liên tục. Mặc dù cú đánh vào cổ chỉ khiến anh choáng váng nhưng không gây ra nhiều thương tích nghiêm trọng. Họ không trải qua đủ rắc rối chỉ để vô tình giết chết người này và loại chuyện này cũng đã từng xảy ra trước đây. Cũng vì nguyên nhân này mà họ không dùng thuốc mê. Sự nguy hiểm của việc làm đó nằm ngoài sức tưởng tượng của hầu hết mọi người. Trước đây xảy ra chuyện sỹ quan bên Phòng Hai bắt giữa một người Liên Xô đào tẩu dùng thuốc mê và khiến ông ta chết, kết quả là họ chẳng khai thác được thông tin gì. Đối với Lenny, Gregory dường như là một đứa trẻ vừa mới chìm vào giấc ngủ. Trong xe có một mùi hôi nồng nặc của khí Mace, và các sĩ quan KGB này đã hạ cửa kính ô tô xuống vài inch vì họ sợ rằng mình cũng sẽ bị chóng mặt. Họ muốn kiểm soát thân thể tên tù nhân mới nhưng sợ rằng anh ta có thể bị phát hiện và gây rắc rối. Tất nhiên, Lenney dễ dàng khuất phục được người Mỹ này. Tuy nhiên, kinh nghiệm cho họ biết rằng bạn nên cẩn thận trong mọi việc và đừng coi đó là điều hiển nhiên. Có lẽ sở thích của Gregory là chiến đấu không có vũ khí – những điều kỳ lạ hơn đã xảy ra, ai biết được? Khi Gregory dần tỉnh dậy trong bàng hoàng, thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là bộ phận giảm thanh của cây súng tự động trên mũi anh.

“Thiếu tá Gregory” Lenny nói, cố tình sử dụng âm giọng Nga “chúng tôi biết anh là một người thông minh và có lẽ cả dũng cảm. Nếu anh kháng cự, chúng tôi sẽ giết anh” anh ta nói dối “Tôi rất giỏi kỹ năng này. Anh không cần nói gì cả, chỉ cần yên lặng là được. Nếu anh hợp tác,chúng tôi cũng không làm tổn thương anh. Anh hiểu không, chỉ cần gật đầu nếu anh hiểu”

Gregory lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Vừa rồi anh không hoàn toàn ngất đi, nhưng cú đánh vào đầu khiến anh choáng váng. Mắt thì rung rung như vòi nước bị rỉ. Với mỗi nhịp thở, anh cảm thấy nóng ran trong lồng ngực. Khi bị chúng lôi lên xe, anh muốn vùng vẫy nhưng tay chân không nghe lời nên anh rất bực và ghét. Anh chợt nghĩ: Đó là lý do mình ghét ả Bea đó! Lý do không phải là thái độ kiêu ngạo, cũng không phải ngoại hình ghê tởm. Nhưng giờ anh phải đặt vấn đề đó sang một bên. Có việc quan trọng hơn phải lo bây giờ và đầu óc anh chạy đua hêt tốc lực với cường độ chưa từng có. Anh gật đầu

“Tốt lắm” giọng nói vang lên và rồi hai bàn tay giống như cái kẹp nâng anh từ sàn xe lên chỗ ngồi. Nòng súng rắn chắc của khẩu súng lục vươn ra từ dưới cánh tay trái của người đàn ông kia và áp vào ngực anh

“Ảnh hưởng của hóa chất sẽ không kéo dài quá 1 giờ” Bill nói với anh “Sẽ không có di chứng gì đâu”

“Các anh là ai?” Al hỏi, giọng như tiếng thì thầm và rất khan như bị ngậm cát

“Lenny nói anh im lặng” viên tài xế trả lời “Ngoài ra, một người thông minh như anh chẳng nhẽ không biết chúng tôi là ai. Đúng không?” Bob nhìn trong gương và thấy một cái gật đầu

Người Nga! Al tự nhủ với chút ngạc nhiên và chắc chắn. Người Nga ở đây, làm việc này….tại sao họ lại muốn mình? Họ sẽ giết mình chứ? Anh biết mình không thể tin bất cứ điều gì họ nói. Họ sẽ nói bất cứ điều gì để kiểm soát anh. Anh cảm thấy mình như một thằng ngu. Anh nên là một thằng đàn ông, một sỹ quan, nhưng giờ lại vô dụng như một-bé-gái-bốn-tuổi và chợt nhận ra mình đang rơi nước mắt vì uất ức. Gregory chưa bao giờ tức giận như vậy trong đời. Anh nhìn sang bên phải và biết rằng anh hoàn toàn không phải là đối thủ của người đó. Trọng lượng cơ thể của người đàn ông đó gần gấp đôi kích thước của anh, hắn vẫn đang cầm một khẩu súng trên tay và họng súng ở trên ngực. Đôi mắt của Gregory không ngừng chớp, giống như cái gạt nước trên kính chắn gió ô tô, nước mắt chảy dài. Mặc dù không thể nhìn rõ, nhưng anh biết rằng người đàn ông với khẩu súng trên tay đang nhìn anh chăm chú, và không có biểu cảm nào trong đôi mắt đó. Người này là một chuyên gia về các phương pháp bạo lực. Spetznaz, Gregory ngay lập tức nghĩ đến thuật ngữ này. Anh cố hít một hơi thật sâu, hoặc ngay khi cố hít vào thì bị sặc và ho

“Anh không nên làm chuyện đó” người đàn ông ngồi ghế trước bên phải cảnh báo “Nên thở nhẹ. Hiệu quả của hóa chất sẽ tan từ từ” Bill nghĩ, khí Mace đúng là thứ tốt. Và ở Mỹ ai cũng có thể mua. Tuyệt vời

Bob giờ đang lái xe ra khỏi bãi đậu xe khổng lồ này để đi về nhà an toàn. Dù đã ghi nhớ đường lái xe trong đầu nhưng anh ta vẫn không yên tâm. Trước đó, anh ta không thể lái thử một chuyến, tính toán thời gian và tìm một tuyến đường lái xe thay thế. May mắn thay, anh ta lái xe ở Mỹ đã lâu, nắm rõ quy tắc lái xe và lái xe cẩn thận. Người dân ở đây có thói quen lái xe tốt hơn ở vùng Đông Bắc – ngoại trừ trên đường cao tốc liên bang, nơi mọi người phương tây đều cảm thấy như Chúa đã ban cho họ quyền lái xe như điên. Anh ta hiện đang lái xe trên đường cao tốc bốn làn xe, nhưng đây không phải là đường cao tốc liên bang. Giao thông vào cuối giờ cao điểm di chuyển thuận lợi dưới ánh đèn đường. Anh ta nhận ra rằng ước tính thời gian của mình là quá lạc quan. Nhưng điều đó không quan trọng. Lenny sẽ không gặp khó khăn gì khi kiểm soát vị khách của họ. Bầu trời tối sầm lại. Không có nhiều đèn đường trên đường, và chiếc xe của họ dường như chỉ là một trong những chiếc xe tham gia giao thông khi đi làm về.

Bisyarina đã lái xe theo hướng ngược lại năm dặm. Bên trong chiếc Chevrolet này tệ hơn cô nghĩ. Cô ấy là một người ngăn nắp, cô ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy rất nhiều giấy gói ni lông bị vất trong xe, và tự hỏi tại sao xe không đầy kiến. Nghĩ đến đây, cô nổi hết da gà. Cô ta nhìn vào gương chiếu hậu để xem Taussig có ở đó không. Mười phút sau, cô ta điều khiển xe vào một khu cộng đồng công nhân sinh sống. Cô ta thấy trước cửa nhà nào cũng có một lối đi, thậm chí ở đây hầu hết cư dân đều có hơn một chiếc ô tô, xe thừa đậu bên đường. Cô tìm một chỗ trống ở góc đường và điều khiển xe dừng lại. Chiếc Datsun của Taussig dừng lại bên cạnh chiếc Chevy và cô ta rời xe, lên chiếc xe của Taussig. Bây giờ chỉ còn một chiếc Chevrolet ở bên đường. Khi Taussig tạm dừng ở đèn giao thông, Bisyarina hạ cửa sổ xuống và ném chìa khóa xe của Gregory vào rãnh nước. Bằng cách này, cô ta đã hoàn thành một nhiệm vụ có vẻ rất nguy hiểm đối với mình. Taussig điều khiển xe quay lại trung tâm mua sắm vì Bisyarina sẽ đến đó để lái chiếc Volvo của mình đi.

“Các cô có chắc sẽ không giết anh ta chứ?” Bea hỏi lai sau vài phút

“Bea, chắc chắn” Ann trả lời. cô ta tự hỏi sao Taussig tự dưng có lương tâm thế “Nếu tôi đoán đúng thì anh ta thậm chí còn tiếp tục được trao cơ hội để làm tiếp công việc….ở đâu đó. Nếu anh ta hợp tác thì sẽ được đối xử rât tốt”

“Các cô thậm chí sẽ tìm cho anh ta một bạn gái, phải không?”

“Đó cũng là một cách để khiến đàn ông hài lòng” Bisyarina công nhận “Người hạnh phúc sẽ làm việc tốt hơn”

“Tốt” Taussig trả lời, câu trả lời này khiến “Sếp” của cô ta ngạc nhiên. Taussig lại giải thích “Tôi không muốn anh ta bị thương tổn gì. Những gì anh ta biết sẽ giúp cho cả hai bên và khiến thế giới an toàn hơn” và tôi không muốn anh ta cản đường tôi, nhưng cô ta không nói câu này ra

“Anh ta quá quý giá để làm tổn thương gì” Ann nhận xét, trừ khi có chuyện gì đó và sẽ đưa ra mệnh lệnh khác….?

Bob ngạc nhiên khi thấy tắc đường. Anh ta đang đi ngay sau một chiếc mini-van. Giống như nhiều lái xe Mỹ khác, anh ta ghét loại xe này vì bị chặn tầm nhìn. Anh ta dí gạt tàn, rít một hơi thuốc rồi cau mày bất lực. Bill ngồi bên cạnh cũng rút ra một điếu thuốc. Đốt một điếu thuốc ít nhất sẽ giúp che đi mùi khí Mace thường xuyên tỏa ra từ đệm vải của ghế ô tô. Bob dự định sẽ mở tất cả các cửa sổ của xe ở chỗ đậu đêm nay để tỏa hết mùi càng sớm càng tốt. Chính đôi mắt của anh ta cũng khó chịu đến ứa nước mắt, bởi vì bây giờ trong xe không thông gió nên không thể đánh bay mùi hôi. Điều này khiến anh ta cảm thấy hối hận khi đã dùng quá nhiều cho tên tù nhân, nhưng ít nhất nó không có khả năng gây chết người như dùng thuốc mê hoặc một cú đánh mạnh có thể gãy cái cổ mảnh mai của tù nhân. Ít nhất thì anh ta giờ cũng đang cư xử tốt. Nếu mọi việc theo đúng kế hoạch thì cuối tuần này anh ta sẽ ở Moscow. Họ sẽ đợi 1 hoặc 2 ngày rồi sang Mexico. Họ sẽ chuyển sang một điểm khởi hành khác và nơi họ chọn vẫn chưa được quyết định, nhưng việc thay đổi địa điểm có thể đảm bảo rằng họ có thể nhập cảnh vào quốc gia đó một cách nhanh chóng. Từ đó bay đến Cuba thuận tiện hơn, sau khi đến Cuba họ có thể bay thẳng đến Moscow. Sau đó, đội thuộc biên chế Phòng Một này sẽ được nghỉ một tháng. Bob tự nhủ, sẽ rất tuyệt khi được gặp lại gia đình. Ở nước ngoài lúc nào cũng cô đơn. Sự cô đơn này đã khiến anh ta một hoặc hai lần phản bội vợ, điều vốn vi phạm quy định nghiêm trọng. Mặc dù nhiều sỹ quan KGB không coi trọng quy định này lắm nhưng nó cũng chẳng phải là điều đáng để anh ta khoe khoang. Có lẽ trong tương lai anh ta có thể kiếm một vị trí ở học viện KGB vì đã có thâm niên, cộng với thêm một vụ như thế này….

Xe cộ lại bắt đầu di chuyển. Anh ta ngạc nhiên khi thấy đèn cảnh báo xoay trên nóc chiếc xe chở hàng nhỏ phía trước đang bật sáng. Phải mất hai phút anh ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phía trước xe đầu kéo lớn và đầu xe uốn cong như một con dao gấp, chắn ngang cả đường. Nhìn thấy một chiếc ô tô nhỏ nằm dưới bánh trước của nó đã bị bẹp dúm, anh ta vô cùng kinh hãi. Dường như có vài chiếc xe cấp cứu đang đậu phía trước, với ánh đèn trên nóc xe nhấp nháy. Cảnh sát và lính cứu hỏa có thể được nhìn thấy dưới ánh đèn đang cố gắng hết sức để thoát ra kẻ ngu ngốc trong chiếc xe nhập khẩu bị đè bẹp bên dưới. Bob không biết đó xe gì nhưng giống như phần lớn các tài xế khác, anh ta tò mò nhìn chiếc xe nát bét trong vài giây, rồi nhận ra hành vi và tự nhắc mình đừng quên bản thân là ai và hiện tại đang ở đâu. Một cảnh sát mặc sắc phục đen thay đèn tín hiệu trên vỉa hè và hướng tất cả các phương tiện đi về hướng nam rẽ vào ngã ba đường. Bob đã lấy lại được bản năng của nhân viên gián điệp vào lúc này. Anh ta đợi một làn đường giao thông xuất hiện bên cạnh cảnh sát, và điều khiển xe vượt qua. Viên cảnh sát tức giận nhìn lại nhưng cũng không có hành động gì hơn. Quan trong hơn, viên cảnh sát không chú ý nhiều đến chiếc xe. Bob nhanh chóng điều khiển xe lên dốc trước khi nhận ra rằng vì dự do dự của anh ta mà anh ta không thể nhìn thấy luồng giao thông này đang hướng đến đâu.

Rồi điều tiếp theo anh ta nghĩ là, mình không mang theo bản đồ. Anh ta đã phá hủy bản đồ vì có nhiều dấu vết trên đó. Trên thực tế, không có bản đồ trên xe. Mang theo bản đồ rất nguy hiểm, bên cạnh đó, anh ta cũng biết cách lưu giữ những thông tin cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ này trong đầu. Nhưng thời gian ở đây rất ngắn và không thông thuộc đường xá khu vực này. Anh ta chỉ biết một con đường đến ngôi nhà an toàn

Mẹ nó, mấy cái chiến dịch “ưu tiên ngay lập tức” chết dịch này!

Khi gặp ngã tư đầu tiên, anh ta rẽ trái, điều khiển xe vào mấy con phố uốn lượn của khu dân cư. Phải mất vài phút anh ta mới nhận ra nơi này có nhiều đồi, đường đều quay ngoắt lại, khi lái xe anh ta thậm chí còn không biết mình đang lái xe về hướng nào. Lần đầu tiên trong đời anh ta hoảng sợ, nhưng chỉ trong chốc lát. Anh ta chửi rủa bằng tiếng Nga trong lòng, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng suy nghĩ bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình là không đủ. Bob châm một điếu thuốc khác và đi chậm lại để điều chỉnh cảm xúc. Anh ta lo lắng đến nỗi nước mắt gần như trào ra, nhưng chẳng ích gì.

Hắn ta đã bị lạc, và Gregory sớm nhận ra. Anh đã đọc nhiều câu chuyện về điệp viên, biết rằng họ sẽ đưa anh đến một nơi an toàn và ẩn – có thể là đến một sân bay bí mật nào đó? – hoặc một phương tiện khác sẽ mang anh đi…nơi nào? Nhưng ngay khi nhận ra chiếc xe họ đi qua vài phút trước, anh thực sự muốn bật cười, nhưng anh đã kìm lại được. Họ thực sự đã mắc sai lầm. Khi đến ngã tư tiếp theo, họ rẽ lên một con đường xuống dốc. Gregory nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy trên nóc ô tô nơi xảy ra tai nạn khiến anh cảm thấy nghi ngờ của mình không sai. Anh Gregory nhận thấy tài xế lái xe vào đường trước một ngôi nhà và liên tục chửi bới, sau đó quay lại phóng xe lên núi.

Tất cả sự căm thù của người Nga đối với người Mỹ đều tràn ngập trong tâm trí Bob vào lúc này. Quá nhiều đường và quá nhiều xe cộ — một tên Yankee chết tiệt nào đó đứng ra làm điều tiết giao thông — tôi ước gì hắn chết! Anh ta cũng mất bình tĩnh trước chiếc ô tô đang đậu bên đường vào khu dân cư. Tôi ước gì hắn chết trong tiếng khóc đau đớn! Sau khi trút được cơn giận, anh ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Giờ phải làm sao?

Anh ta lái xe trên một con đường khác và lái xe dọc theo nó lên đỉnh núi. Sau khi lên đến đỉnh, anh nhìn xuống và thấy một xa lộ khác. Nếu anh ta đi về phía nam dọc theo con đường đó, có thể lái xe theo cách mình đã quay trở lại … anh ta nghĩ điều đó đáng để thử. Bill, người đang ngồi bên trái, nhìn anh ta đầy nghi ngờ. Lenny ở phía sau đang quan sát Gregory với sự chú ý không phân biệt, mà không nhận ra rằng anh ta đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Bob bắt đầu tăng tốc, và gió lùa vào từ cửa sổ xe khiến mắt anh dễ chịu hơn. Dưới chân núi có đèn giao thông – nhưng có biển báo KHÔNG RẼ TRÁI

Govno/ Cứt thật! Bob tự nhủ khi rẽ phải. Có một rào chắn bê tông ở giữa đường cao tốc bốn làn xe này.

Mày đáng nhẽ nên nghiên cứu bản đồ cẩn thận. Mày nên dành vài giờ lái xe đến đây để khảo sát thực tế. Quá muộn rồi. Anh ta cũng biết rằng giờ không phải là lúc hối tiếc. Bây giờ họ đang đi về phía bắc. Bob nhìn đồng hồ. Anh ta quên trên bảng điều khiển cũng có đồng hồ. Đã lãng phí mười lăm phút. Bây giờ anh ta đang ở trong một đất nước của kẻ thù, và đang ở một nơi không được che giấu, tình huống như vậy thực sự tồi tệ. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy họ trong bãi đậu xe vừa rồi? Điều gì sẽ xảy ra nếu người cảnh sát tại vị trí xảy ra vụ tai nạn giao thông chỉ ghi lại biển số xe của họ?

Nhưng Bob không hoảng sợ. Anh ta được đào tạo bài bản. Hít một hơi thật sâu, anh ta bắt đầu nhớ lại trong đầu những bản đồ về khu vực này. Bây giờ anh ta đang ở phía tây của xa lộ liên tiểu bang. Nếu anh ta có thể tìm được lối đó, anh ta vẫn có thể tìm thấy đường cao tốc, và lái xe về ngôi nhà an toàn của họ. Nếu hiện tại đang ở phía tây đường liên tiểu bang, anh ta chỉ cần tìm một con đường chính đi về phía đông. Đông ở phía nào? Nó ở bên phải. Anh ta hít một hơi thật sâu, lái xe về phía bắc, và khi gặp đường trục đông tây, anh mới rẽ phải. Cứ làm đi.

Sau khi lái xe về phía trước gần năm phút, anh nhìn thấy một đường cao tốc đông tây – anh lái xe tới mà không cần đọc tên đường. Năm phút sau, anh nhìn thấy từ một bảng chỉ đường màu đỏ, trắng và xanh rằng phía trước nửa dặm là đường cao tốc liên bang. Anh mừng thầm, và nhịp thở của anh trở nên ổn định hơn.

“Có vấn đề gì à?” Lenny ở ghế sau cuối cùng cất tiếng hỏi. Bob trả lời bằng tiếng Nga

“Cần phải chuyển làn” Giọng điệu của anh thoải mái, thoải mái hơn nhiều so với cảm giác của năm phút trước. Khi quay lại để nói chuyện, anh ta đã bỏ lỡ một biển báo trên đường.

Phía trước là cầu vượt. Dấu hiệu màu xanh lá cây cho anh ta biết rằng anh ta có thể đi về phía nam hoặc phía bắc. Anh ta muốn đi về phía nam, nhưng đâu là lối ra cho làn đường phía nam?

Anh ta đi sai làn đường. Anh ta đang ở làn bên phải, và lối vào ở bên trái, và ngay phía trước cách đó năm mươi mét. Anh ta chuyển làn đường mà không nhìn kỹ. Theo sau anh ta là một chiếc Audi, tài xế vội đạp phanh và bấm còi một cách liều lĩnh. Bob phớt lờ và tiếp tục rẽ trái vào đoạn đường nối. Anh lái xe lên làn đường dốc lên dốc, nhìn những phương tiện trên đường liên bang, lúc này anh nhìn thấy ánh đèn nhấp nháy của một chiếc ô tô nhỏ màu đen phía sau. Đèn pha ô tô vụt sáng và vụt tắt để báo hiệu cho anh và anh ta biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó

Đừng hoảng sợ, anh ta đã cảnh báo chính mình. Bob cảm thấy không cần thiết phải nói gì với đồng đội. Anh ta thậm chí không nghĩ đến việc tăng tốc độ trốn thoát. Về vấn đề này, họ đã được đào tạo. Cảnh sát Mỹ rất lịch sự và tận tâm. Họ không bị phạt tại chỗ như cảnh sát giao thông ở Moscow. Anh ta cũng biết rằng cảnh sát Mỹ được trang bị súng lục ổ quay Magnum.

Bob lái chiếc Plymouth đến đoạn đường dưới cầu vượt và dừng lại chờ. Anh nhìn thấy trong gương chiếu hậu rằng xe cảnh sát đã hơi dừng lại bên trái phía sau xe của anh. Một sĩ quan cảnh sát bước ra khỏi xe với chiếc còng trên tay trái. Bob biết tay phải cảnh sát đang tự do, vì tay đó cần phải giữ súng. Lenny ngồi ở phía sau nói với Gregory hãy trung thực và giữ im lặng.

“Chào buổi tối, sir” viên cảnh sát nói “Tôi không biết luật ở Oklahoma thế nào, nhưng ở đây chúng tôi không đề cao việc anh vừa chuyển làn đường như thế. Tôi có thể xem đăng ký lái xe và ID của anh không, sir?” Bộ đồng phục màu đèn và trang trí màu bạc kheiens Leonid liên tưởng đến SS (Đức Quốc Xã), nhưng đây không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó. Lịch sự, anh bình tĩnh nhắc nhở mình lấy vé phạt trước rồi phóng xe đi. Anh ta đưa nó và đợi viên cảnh sát điền vào phiếu trống. Có lẽ đã đến lúc xin lỗi?…

“Xin lỗi, sỹ quan, tôi nghĩ lối ra ở bên phải và…”

“Đó là lý do vì sao chúng tôi phải tốn rất nhiều tiền vào các biển chỉ đường, ông Taylor. Đây có phải là địa chỉ chính xác của ông?”

“Vâng, thưa ngài Sĩ quan. Tôi chỉ nói vậy, tôi xin lỗi. Nếu ông phải xuất vé phạt, tôi nghĩ tôi xứng đáng bị thế”

“Tôi ước mọi người đều có thái độ hợp tác thế này” viên sỹ quan nhận xét. Không có ai thế cả và anh ta quyết định xem người đàn ông lịch sự thế này như thế nào. Anh ta nhìn vào bức ảnh trên bằng lái và cúi xuống xem có đúng người không. Anh ta chiếu đèn vào khuôn mặt Bob. Đúng là cùng khuông mặt, nhưng… “Cái mùi đó là mùi quái gì thế?”

Đó là khí Mace, và viên cảnh sát ngay lập tức đưa ra phán đoán. Anh cầm đèn pin vào xe. Những người trên xe trông bình thường, hai người phía trước và hai người phía sau. Tuy nhiên, có một người nào đó ngồi ở hàng ghế sau, có vẻ như đang mặc một chiếc áo khoác quân đội …

Gregory tự hỏi liệu cuộc sống của mình có thực sự lâm nguy. Anh muốn xem thử. Trong lòng anh cầu xin, hy vọng anh cảnh sát sẽ được báo động

Người ngồi bên trái ở hàng sau – tức là người mặc áo khoác quân đội, miệng mấp máy nhưng không thành tiếng: Cứu! Hành động này khiến viên cảnh sát nghi ngờ, nhưng người đàn ông ngồi ở ghế trước bên phải đã nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt anh ta, và có vẻ hơi bất an. Trực giác của viên cảnh sát ngay lập tức biến thành hành động, và tay phải của anh ta chạm vào khẩu súng lục và mở bảo hiểm.

“Ra khỏi xe, từng người một, và ngay lập tức!”

Anh cảnh sát kinh hoàng khi nhìn thấy khẩu súng. Nó xuất hiện cứ như có ma thuật từ người đàn ông ngồi phía sau bên phải và trước khi anh ta kịp rút khẩu súng của mình ra –

Tay phải của Gregory không giơ lên kịp nhưng cùi chỏ đã làm được, khiến Lenny hỏng mục tiêu

Viên cảnh sát ngạc nhiên khi không nghe thấy gì ngoại trừ một tiếng hét bằng thứ ngôn ngữ mà anh ta không thể hiểu, nhưng ngay vào lúc chuyện đó xảy ra thì anh ta ngã người vào phía sau theo làn khói trắng, khẩu súng của anh rút ra và bắn vu vơ

Bot rướn người và gài số, bánh trước của xe quay trên đường sỏi rồi phóng xe lao ra ngoài, nhưng so với tiếng súng vẫn còn quá chậm. Lenny ở ghế sau đã bắn một phát súng vào viên cảnh sát và sau đó giáng một đòn nặng vào đầu Gregory. Phát súng ban đầu nhằm vào tim của viên cảnh sát, nhưng cùi trỏ đã nhằm vào mặt, và anh ta không biết kết quả của phát súng đó sẽ như thế nào. Anh ta chửi bới dữ dội, nhưng Bob không thèm để ý đến anh ta

Một người đi xe máy phía sau nhìn thấy một cảnh sát viên trên đường, đã lái xe đến giúp anh. Người cảnh sát lúc này vô cùng đau đớn, mặt bê bết máu, chín chiếc răng đã bị gãy. Người đàn ông chạy đến xe cảnh sát và sử dụng bộ đàm trên xe để báo cáo tình hình tại đây. Phải mất một phút anh ta mới làm rõ được tình hình. Ba phút sau, một cặp xe cảnh sát đến. Sau vài phút, thêm năm xe cảnh sát có bộ đàm đến. Người cảnh sát bị thương không thể nói. Sau đó, anh đưa tờ giấy đóng gáy vì nó có các đặc điểm và biển số của chiếc xe mà anh ấy đã viết ra, cũng như số bằng lái xe của “Bob Taylor” mà anh ấy đã viết ra. Thông tin này là đủ cho các nhân viên cảnh sát có mặt. Họ nhanh chóng gióng lên hồi chuông báo động trên tất cả các tần số vô tuyến dành riêng cho cảnh sát địa phương: ai đó đã bắn và làm bị thương một cảnh sát. Trên thực tế, mức độ nghiêm trọng của vụ án này còn hơn thế nữa, nhưng cảnh sát không hề để ý, và đó không phải là mối quan tâm của họ.

Candace ngạc nhiên khi thấy Al không có ở nhà. Vì đã tiêm Xylocaine trong quá trình nhổ răng, hàm của cô vẫn còn cảm giác tê nên cô quyết định uống một chút súp. Al đã đi đâu vậy? Có lẽ anh ấy có chuyện cần quay lại sau. Cô biết mình có thể gọi điện thoại hỏi thăm nhưng cũng không nghĩ là chuyện lớn, hơn nữa trong miệng cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, cũng không muốn nói nhiều.

Tại sở cảnh sát đường Cerrilos Road, các máy tính đang chạy nhanh ồn ào. Một bức điện ngay lập tức được gửi tới Oklahoma, nơi mà các sỹ quan cảnh sát tại đó ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của tội ác và bắt đầu điều tra trên máy tính. Họ nhanh chóng phát hiện ra rằng không có mã zip 73210, số 1353, 108th Street NW, Oklahoma City, hay bằng lái xe của một người đàn ông tên Robert Taylor và không có biển số XSW1498 của Lion Plymouth. Thực tế, biển số này không tồn tại. Viên trung sỹ kiểm tra trên máy tính hoàn toàn sửng sốt. Không có gì ngạc nhiên khi trên máy tính không tìm được biển số xe, cũng không tìm được dữ liệu đăng ký biển số xe và bằng lái xe, hơn nữa còn bắn vào cảnh sát, việc này vi phạm pháp luật hình sự không hề nhỏ. Anh ta nhấc điện thoại báo cáo luôn cho sỹ quan chỉ huy “Đại úy, chúng ta có một thứ gì đó đặc biện điên rồ ở đây trong vụ bắn sỹ quan Mendez đấy”

Nhiều khu vực của New Mexico nằm dưới quyền quản lý trực tiếp của chính phủ liên bang. Ở đây đã luôn luôn có nhiều hoạt động nhạy cảm. Viên đại úy không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng ông ta cũng biết ngay rằng đây không phải là vụ tai nạn giao thông đơn thuần. Một phút sau, ông ta gọi ngay đến văn phòng FBI địa phương

Jennings và Perkins đến bệnh viện trước khi sỹ quan Mendez ra khỏi phòng phẫu thuật. Có rất nhiều cảnh sát trong phòng chờ, nhưng không có hoạt động nào khác được thực hiện vào lúc này. Ngoài bà Mendez đang mang thai bảy tháng, đội trưởng phụ trách điều tra cũng có mặt, còn có một tuyên úy của Sở Cảnh sát Tiểu bang và sáu bảy cảnh sát cũng túc trực cùng lúc với Mendez. Lúc này, bác sĩ bước ra và thông báo bệnh nhân không qua cơn nguy kịch, các mạch máu lớn bị thương đã được hàn gắn, bộ phận chính của vết thương do đạn bắn là cằm và răng, có thể thực hiện các thao tác sửa chữa những bộ phận bị thương. trong hai ngày. Bà Mendez hơi lo lắng, bà được đưa vào phòng mổ để gặp chồng, sau đó có hai cảnh sát chở bà về nhà. Sau đó mọi người chia nhau ra làm việc riêng.

“Khẩu súng của hắn chắc chắn đang dí sẵn vào lưng anh chàng tội nghiệp đó” Mendez chậm rãi nói. Anh không yêu cầu bác sĩ cho thuốc giảm đau, bởi vì anh muốn kể những gì mình đã trải qua càng sớm càng tốt, vì vậy anh thà chịu đựng chút đau đớn tạm thời. Viên cảnh sát bang là một người rất nóng tính “Nếu không hắn đã không bắn nhanh đến thế”

“Hình ảnh trên bằng lái có khớp với thực tế không?” đặc vụ Jennings hỏi

“Có” Pete Mendez là một sỹ quan trẻ và cách xưng hô của anh với Jennings khiến cô nhận thức được tuổi của mình. Sau đó anh mô tả đại khái hai người kia trông như thế nào. Cuối cùng, Mendez nói về người đàn ông bị bắt cóc: “Khoảng ba mươi tuổi, gầy, đeo kính. Mặc một chiếc áo khoác giống như quân phục. Tôi không nhìn thấy bất kỳ cấp bậc nào trên đó, và tôi không có thời gian để xem xét. từ cái đầu cắt ngắn giống mọi người trong quân đội. Tôi không nhìn thấy màu mắt, nhưng có một điều rất lạ … Hai mắt của anh ấy sáng bóng, như thể — ồ, còn có mùi của khí mace. Có lẽ đúng thế. Họ đã đánh khí mace anh ấy. Anh ấy không nói gì nhưng miệng anh ta mấp máy, như thể anh ta đang nói cầu cứu, cô có hiểu ý tôi không? Lúc đó tôi nghĩ điều đó thật kỳ lạ, và gã ngồi ở ghế trước bên phải đã phản ứng nhanh chóng. Động tác của tôi quá chậm, tôi nên di chuyển nhanh hơn. Mẹ nó, thật chậm quá”

“Anh nói rằng một trong số họ đã nói gì đó?” Perkins hỏi

“Thằng khốn đã bắn tôi đó. Tôi không biết nó là gì, nhưng không phải tiếng Anh, không phải tiếng Tây Ban Nha. Tôi chỉ nhớ được từ cuối cùng…math, đại loại thế”

“Yob’ tvoyu mat’” Jennings nói ngay

“Phải, đúng là nó” Mendez gật đầu “Nó có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là ‘ịt mẹ mày’ tôi xin lỗi” Perkins nói. Khuông mặt Mormon của anh ấy đỏ bừng. Mendez cứng đờ trên giường. Không ai dám nói những điều như vậy với một người đàn ông đang giận dữ

“Cái gì?” viên đại úy cảnh sát bang hỏi

“Đó là tiếng nga, một trong những câu chửi thề ưa thích của họ” Perkins nhìn về phía Jennings

“Ôi trời ơi” cô hít hơi lạnh, cảm thấy không thể tin được “Chúng ta phải gọi cho Washington ngay lập tức”

“Chúng ta phải xác đinh….đợi một chút…Gregory?” Perkin nói “Chúa toàn năng ơi. Cô gọi cho Washington, tôi sẽ gọi cho phòng Dự án”

Nhưng hóa ra cảnh sát bang mới là người làm việc nhanh nhất. Candi nghe thấy tiếng gõ cửa và ra mở cửa. Cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy một cảnh sát đang đứng ở đó. Anh ta lịch sự hỏi liệu cô có nhìn thấy thiếu tá Al Gregory và cô trả lời là anh không có nhà thì nhận ra chiếc cằm của cô đã trở lại bình thường, nhưng thế giới quanh cô bắt đầu vỡ vụn. Cô hầu như sắp tan vỡ khi giám đốc an ninh dự án Tea Clipper xuất hiện. Cô sốc muốn khóc nhìn bọn họ dùng bộ đàm liên lạc với nhau và cử người đi điều tra tung tích chiếc xe ô tô đang giữ Gregory

Bức ảnh trên bằng lái xe của “Bob Taylor” đã được gửi đến Washington, đang được bộ phận phản gián của FBI kiểm tra, nhưng vẫn chưa tìm thấy được trùng khớp nào trong các hồ sơ hiện có của các điệp viên Liên Xô được xác định trong ảnh. Viên phó giám đốc (AD- Assistant Director) phụ trách thông tin phản gián được sỹ quan dưới quyền gọi khi đang ở nhà tại Alexandria và ngay lập tức chạy đến. Vị AD này lại gọi ngay cho Giám đốc FBI Emil Jacobs, người đến ngay trụ sở Hoover Building lúc 2 giờ sáng. Họ gần như không tin được, nhưng viên sỹ quan cảnh sát bị thương đã xác định thiếu tá Alan T. Gregory chính là người đàn ông trong xe. Liên Xô chưa bao giờ vi phạm luật nghiêm trọng như vậy ở Mỹ. Đây là quy tắc được cả hai bên ngầm chia sẻ, vì vậy ngay cả những người đào tẩu tiên tiến nhất của Liên Xô, nếu họ muốn, có thể sống ở Hoa Kỳ một cách công khai mà không có bất kỳ sự bảo vệ nào, mà không cần giấu tên. Đây là một sự việc nghiêm trọng, mức độ nghiêm trọng vượt qua thông lệ chung là loại bỏ những kẻ phản bội theo luật pháp Liên Xô. Họ đã bắt cóc một công dân Mỹ; trong mắt của Cục Điều tra Liên bang, bắt cóc và giết người gần như là những tội ác giống nhau.

Đương nhiên, phải có một kế hoạch hành đông. Ngay cả khi nó chưa bao giờ xảy ra thì các chuyên gia lập kế hoạch chiến dịch cũng phải tính đến chuyện không bao giờ nghĩ là nó xảy ra, họ đã lập nên một kế hoạch hành động sơ lược. Vào lúc bình minh, hơn ba mươi đặc vụ cấp cất cánh từ Căn cứ Không quân Andrews, bao gồm một số bậc thầy trong đội giải cứu con tin. Các đặc vụ của các hoạt động khác nhau ở khu vực Tây Nam cũng đã thông báo cho các nhân viên Tuần tra Biên giới về vụ việc.

Bob/ Leonid ngồi một mình uống cà phê ấm. Tại sao mình không lái xe về phía trước và quay đầu xe? Anh tự hỏi. Minh rất lo lắng, tại sao? Tại sao lúc đó mình rất lo lắng? Trong thực tế, nó không cần thiết một chút nào.

Bây giờ mới là lúc cần lo lắng. Xe của anh ta bị bắn thủng ba lỗ, hai lỗ ở bên trái và một ở nắp sau. Bằng lái xe của anh ta đã rơi vào tay cảnh sát, và có một tấm ảnh của anh ta trên đó.

Thế này thì ước mơ làm giảng viên trong học viện sẽ không thành hiện thực đâu Tovarishch/ đồng chí ạ! Anh ta cười chua chat

Hiện tại anh ta đang ở trong một nhà an toàn, điều này khiến anh ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Sẽ không có vấn đề gì nếu ở lại thêm một hoặc hai ngày nữa. Đây hẳn là nơi ẩn náu mà đại úy Bisyarina chọn cho mình, là nơi cô có thể ẩn náu tạm thời nếu cần, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó cho mục đích khác. Vì lý do này, không có điện thoại nào được lắp đặt ở đây, và anh ta không thể liên lạc với sỹ quan hiện trường phụ trách địa phương. Sẽ thế nào nếu cô ấy không quay lại? Câu trả lời là hiển nhiên. Sau đó, anh ta phải liều mình điều khiển chiếc xe có biển số đã được cảnh sát biết trước – với những lỗ đạn trên đó – và đánh lái một đoạn đường để cướp một chiếc xe khác về. Anh ta có thể tưởng tượng rằng lúc này có hàng ngàn cảnh sát đang tuần tra trên nhiều đường cao tốc khác nhau, và họ chỉ có một ý tưởng: tìm ra kẻ mất trí đã bắn đồng đội của mình. Sao anh ta có thể khiến mọi thứ trở nên tồi tệ đến cùng một lúc thế này!

Anh nghe thấy tiếng ô tô đang lao tới. Lenny vẫn đang canh giữ tên tù nhân của bọn họ. Bob và Bill cầm lấy súng và liếc nhìn từ góc cửa sổ ra phía con đường đất. Cả hai thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó là chiếc Volvo của Bisyarina. Sau khi xuống xe, trước tiên cô làm động tác không nguy hiểm, sau đó đi về phía phòng sinh hoạt, trên tay vẫn mang theo một cái túi lớn

“Xin chúc mừng. Tất cả các anh đã có mặt trên mọi bản tin TV” Cô nói ngay khi vào. Toàn thằng ngu. Phần này cô chẳng cần phải nói ra. Nó treo trên không khí như tiếng sấm.

“Đó là một câu chuyện dài” anh nói, biết rõ đó chỉ là một lời nói dối

“Tôi biết” cô đặt chiếc túi trên bàn “Ngày mai tôi sẽ thuê một chiếc ô tô mới cho các anh. Sẽ rất nguy hiểm nếu các anh sử dụng lại chiếc xe đó. Các anh đậu nó ở…”

“Cách đường 200m, vào bụi cây dày nhất có thể tìm được, bị nhiều cành cây che khuất nữa. Rất khó tìm ra, kể cả từ trên không”

“Phải, hãy nhớ rằng, cảnh sát ở đây được trang bị trực thăng. Đây” Cô ném một bộ tóc giả màu đen về phía Bob. Sau đó, cô lấy ra một vài cặp kính, một trong số đó là kính sát tròng thông thường và cặp còn lại là một cặp kính râm “Anh có bị dị ứng với mỹ phẩm không?”

“Cái gì?”

“Trang điểm, đồ ….”

“Đại úy…” Bob bắt đầu nổi nóng, Bisyarina cắt ngang “Da của anh quá nhợt nhạt. Có thể anh chưa nhận ra. Nhiều người trong khu vực này là người gốc Tây Ban Nha. Đây là lãnh địa của tôi. Anh phải làm đúng như những gì tôi nói” cô dừng lại một chút “Tôi sẽ đưa các anh ra khỏi đây”

“Người phụ nữ Mỹ đó, cô ta biết mặt cô…”

“Đủ rồi. Anh định giết cô ấy sao? Dù sao thì chúng ta đã vi phạm nguyên tắc một lần, sao không vi phạm lần hai? Tên khốn nào đã ra lệnh cho chiến dịch này thế?”

“Lệnh từ ở cấp rất cao” Leonid trả lời

“Cao đến mức nào?” Cô hỏi và nhận được cái nhướng mày “Các anh đùa à?”

“Bản chất của lệnh này là thực hiện “ngay lập tức”- cô nghĩ sao?”

“Tôi nghĩ tất cả sự nghiệp của chúng ta tan thành mây khói rồi và giả sử rằng chúng ta…ừ, chúng ta sẽ làm. Nhưng tôi không đồng ý giết điệp viên của tôi. Chúng ta vẫn chưa giết ai cả và tôi cho rằng mệnh lệnh đưa ra không tính đến….”

“Đó là lệnh” Bob nói to nhưng đầu lắc mạnh. Bisyarina miệng há hốc

“Điều này có thể bắt đầu một cuộc chiến đấy” cô khẽ nói bằng tiếng Nga. Những gì cô ấy đang nói đến không phải là một cuộc chiến thực sự, mà là một cuộc xung đột công khai giữa các nhân viên KGB và CIA, gần như khủng khiếp như một cuộc chiến tranh. Tất nhiên, chuyện kiểu này vẫn chưa xảy ra, kể cả ở các nước thuộc thế giới thứ ba, nơi thường thuê dịch vụ giết người, và phần lớn không ai biết tại sao lại có quy tắc ngầm này. Nhiệm vụ chính của công tác tình báo là thu thập thông tin tình báo. Cả hai bên đều đồng ý rằng các hoạt động bạo lực sẽ cản trở công việc tình báo thực sự. Tuy nhiên, nếu cả hai bên bắt đầu giết chết ‘tài sản’ của nhau …

“Các anh nên từ chối mệnh lệnh này” cô nói sau vài phút

“Chắc chắn rồi” Bob nói “Tôi được biết rằng Trại lao động Kolyma rất đẹp vào thời điểm này trong năm. Băng tuyết trắng xóa” Điều kỳ lạ – ít nhất có vẻ kỷ lạ với người Phương Tây- là vào lúc này không ai trong số các sỹ quan này nghĩ đến trường hợp xin tị nạn chính trị. Mặc dù làm vậy có thể chấm dứt tình trạng nguy hiểm của mỗi người, đồng nghĩa với việc phản bội đất nước họ

“Nhữn gì các anh đang làm đây là việc của các anh, nhưng tôi sẽ không giết điệp viên của mình” Ann nói, kết thúc tranh luận “tôi sẽ đưa các anh ra”

“Bằng cách nào”

“Tôi vẫn chưa biết. Tôi nghĩ là bằng ô tô. Nhưng tôi phải nghĩ ra vài cách mới. Có lẽ không phải bằng ô tô con mà bằng xe tải” cô thì thầm. Có rất nhiều xe tải xung quanh đây và cũng có nhiều phụ nữ lái xe tải. Có lẽ mình có thể sử dụng một chiếc xe lưỡng dụng để vượt biên? Đặt một chiếc hộp lên xe … Đầu tiên hãy lật Gregory lại, hoặc cho thứ gì đó vào miệng anh ta, sau đó cho anh ta vào hộp … Có lẽ mình có thể đặt tất cả bọn họ … Thủ tục kiểm tra hải quan đối với loại này thường là gì? Trước đây cô chưa bao giờ làm tâm trí mình bối rối về chuyện này. Trong trường hợp bình thường, một chiến dịch sẽ thông báo trước một tuần, để cô có thời gian hình dung ra nhiều vấn đề.

Cô tự nhủ, hãy bình tĩnh. Chúng ta không cần quá vội vàng, phải không

“Hai ngày, có lẽ 3 ngày”

“Nó quá dài” Leonid nói

“Tôi cần một thời gian để đánh giá các biện pháp đối phó mà chúng ta có thể gặp phải.Hiện tại, đừng có cạo râu”

Bob gật đầu sau vài phút suy nghĩ “đây là lãnh địa của cô”

“Khi quay trở về, các anh có thể viết báo cáo về ca này chứng minh cho việc vì sao các chiến dịch cần thời gian chuẩn bị” Bisyarian nói “các anh còn cần gì nữa không?”

“Không”

“Tốt lắm. Vậy hẹn gặp lại các anh vào chiều mai”

“Không” Beatrice Taussig nói với các đặc vụ “Tôi gặp Al vào buổi chiều hôm đó, tôi…” cô ta khó khắn liếc nhìn Candi “Tôi muốn anh ấy giúp tôi…chà, chọn quà sinh nhật cho Candi vào ngày mai. Tôi cũng nhìn thấy anh ấy ở bãi đậu xe, nhưng chỉ như vậy. Các cô nghĩ…ý tôi là, người Nga…?”

“Hiện tại có vẻ là như thế” Jennings nói

“Chúa ơi”

“thiếu ta Gregory biết đủ để…” Jennings ngạc nhiên khi thấy Taussig trả lời thay cho tiến sỹ Long

“Phải, đúng thế. Anh ấy là người duy nhất hiểu toàn bộ dự án này. Al là một người rất thông minh và là một người bạn” cô ta thêm vào, rồi nhận được cái nhìn ấm áp từ Candi. Giờ thì nước mắt thật sự lăn trên má của Bea. Bạn cô ta đau khiến cô ta cũng cảm thấy đau đớn, ngay cả khi biết rằng đây là điều tốt nhất cho tất cả mọi người

“Ryan, cậu sẽ thích điều này” Jack vừa họp về vòng đàm phán xong và quay về từ toaf nhà Bộ Ngoại Giao, đây là tòa nhà 20 tầng theo phong cách cái bánh cưới của Stalin trên Smolenskiy Bulvar. Candela đưa qua cho anh xem

“Thằng khốn” Ryan thở ra

“Anh không mong đợi ông ta sẽ hợp tác, phải không?” viên sỹ quan mỉa mai, rồi thay đổi giọng điệu “tôi xin lỗi, tiến sỹ. Tôi cũng không mong chuyện như vậy”

“Tôi biết cậu chàng này. Tôi đã tự mình đưa cậu ta đi vòng quanh Washington, khi cậu ta đến báo cáo cho chúng tôi…”Jack, đó là lỗi của mày, Vì nước cờ của mày đã gây ra chuyện này….phải không? Anh tự hỏi

“Phải, đúng là bọn chấy rận” Candela nói “bọn chúng làm loạn mọi thứ lên, có vẻ thế. Giống như một vụ chỉ được quyết định qua đêm. Này, mấy sỹ quan KBG cũng không phải siêu nhân phải không người anh em, nhưng bọn họ phải làm theo lệnh, cũng giống chúng ta”

“Anh có ý kiến gì sao?”

“Chúng ta ở đây cũng chẳng giúp gì được nhiều, nhưng hy vọng là đám cảnh sát ở nhà có thể lo liệu được tình hình”

“Nhưng nếu vấn đề này công khai ra…”

“Cho tôi xem vài bằng chứng nào. Cậu không thê buộc tội một chính phủ nước ngoài làm gì đó mà không có bằng chứng. Mẹ kiếp. Cả nửa tá kỹ sư ở châu Âu đã bị giết bởi mấy thằng khủng bố trong suốt 2 năm qua. Những vụ này đều gắn với chương trình SDI, chưa kể đến vài vụ ‘tự sát’. Mà chúng ta vẫn còn chưa công khai điều này”

“Nhưng chuyện này đã vi phạm nguyên tắc bất thành văn đó, mẹ kiếp!”

“Sao cậu không phân tích lại, chỉ có một nguyên tắc duy nhất, tiến sỹ, đó là :Chiến thắng”

“Bên USIA vẫn đang thực hiện chương trình TV toàn cầu đó?”

“Worldnet, ý cậu là nó? PHải. Đúng là chương trình đó”

“Nếu chúng ta không cứu được cậu ta, tôi sẽ đích thân tiết lộ câu chuyện THÁNG MƯỜI ĐỎ ra toàn thế giới và mặc mẹ nó hậu quả” Ryan thề “Kể cả trả giá bằng cả sự nghiệp của tôi thì tôi cũng sẽ làm”

“THÁNG MƯỜI ĐỎ?” Candela không biết anh đang nói về cái gì

“Tin tôi đi, đó sẽ là một câu chuyện hay”

“Hãy nói với những người bạn KGB- chúa ơi, có thể có ích đấy”

“Ngay cả nếu nó không” Ryan nói, giờ đã bình tĩnh hơn. Đó là lỗi của mày, Jack, anh tại tự trách. Jack có thể thấy rằng Candela cũng đồng ý

Điều khiến cảnh sát bang quan tâm là sự việc không được tiết lộ toàn bộ, trung thực cho báo chí. Ngay khi đội FBI đến, các quy tắc này đã được thiết lập. Cho đến hiện tại, đó chỉ đơn giản là một vụ nổ súng bắn cảnh sát và việc cảnh sát liên bang tham gia vào phải được giữ bí mật. Trong trường hợp bị phát hiện thì hãy giải thích rằng đang truy bắt một tên buôn bán ma túy quốc tế đangvà yêu cầu cảnh sát liên bang hỗ trợ. Các nhà chức trách Oklahoma được yêu cầu rằng, nếu có phóng viên nào hỏi thì chỉ xác nhận thông tin rằng mình đang hỗ trợ đồng nghiệp xác minh tội phạm. Trong lúc đó FBI tiếp nhận toàn bộ vụ việc và các đặc vụ liên bang bắt đầu tràn xuống đây để điều tra chi tiết. Các công dân gần đó được thông báo sẽ có cuộc diễn tập thường kỳ của vài căn cư quân sự – diễn tập cứu hộ và cứu nạn đặc biệt – để giải thích cho hoạt động bất thường của trực thăng. Mọi người liên quan đến Dự án Tea Clipper được thông báo qua về vụ việc xảy ra và yêu cầu giữ bí mật với người khác

Chiếc xe của Gregory được tìm thấy vài giờ sau đó. Không dấu vân tay – tât nhiên là Bisyarina đã đeo găng tay – hoặc bất kỳ bằng chứng hữu ích nào khác, nhưng nơi chiếc xe bị bỏ lại và vụ bắn súng đã xác nhận nhận người gây ra vụ này là những tay chuyên nghiệp

Gregory quan trong với Washington hơn là Ryan tưởng. Cuộc gặp đầu tiên của Tổng Thống vào sáng hôm đó là với tướng Bill Parks, giám đốc FBI Emil Jacobs và thẩm phán Moore

“Thế nào rồi?” Tổn thống hỏi Jacobs

“Những việc này cần thời gian. Tôi đã cử đi những nhân viên giỏi nhất của chúng tôi để làm vụ này, thưa tổng thống, nhưng cũng không thể mong chờ có kết quả ngay được”

“Bill” tổng thống hỏi câu tiếp theo “thằng bé đó quan trọng thế nào?”

“Vô giá” Parks đớn giản trả lời “Cậu ta là 1 trong 3 người giỏi nhất của tôi, sir. Những tài năng như thế rất hiếm”

Tổng thống đón nhận thông tin với vẻ mặt nghiêm trọng. Tiếp theo ông quay sang thẩm phán Moore “Chúng ta đã gây ra chuyện này, đúng không?”

“Vâng, thưa tổng thống, có thể nói như thế. Rõ rang chúng tôi đã bắn đúng vào hồng tâm của Gerasimov. Suy đoán của tôi trùng với ý nghĩ của tướng Parks. Họ muốn thông tin từ kiến thức của Gregory. Gerasimov có lẽ nghĩ rằng nếu ông ta có được những thông tin quan trọng này, ông ta có thể khắc phục được những hậu quả chính trị của vụ báo cáo sai về THÁNG MƯỜI ĐỎ. Nó có thể chỉ là bịt tai trộm chuông, nhưng có lẽ cũng là một đánh giá đúng”

“Tôi đã biết là chúng ta đáng nhẽ không nên làm điều này…” Tổng thống nhẹ nhàng nói, rồi lắc đầu “chà, đó là trách nhiệm của tôi. Tôi đã ra lệnh cho hành động đó, nếu báo chí….”

“Sir, nếu báo chí nắm được một tia gió trong chuyện này, tôi cmn chắc chắn không phải từ CIA. Thứ hai, chúng tôi luôn nói rằng đây là nỗ lực tuyệt vọng – tôi muốn nói là nỗ lực ‘mạnh mẽ’- để cứu mạng điệp viên của chúng tôi. Chúng ta không ai nghĩ chuyện đi xa đến thế và những hành động như vừa rồi hoàn toàn là cố gắng hợp lý của các cơ quan tình báo. Họ luôn phải nỗ lực hết sức để bảo vệ điệp viên của mình. Chúng ta cũng vậy. Đó là một trong những nguyên tắc trò chơi”

“Thế Gregory ở đâu trong mấy nguyên tắc này?” Parks hỏi “Sẽ thế nào nếu họ nghĩ chúng ta có cơ hội cứu cậu ta?”

“Tôi không biết” Moore công nhận “Nếu Gerasimov thành công gi