Chương 23
“Vị trí của chính phủ Hoa Kỳ” Ernest Alien ngồi tại bàn đàm phán, cất lời “là các hệ thống được thiết kế và phát triển để bảo vệ dân thường vô tội và bảo vệ họ khỏi vũ khí hủy diệt hàng loạt sẽ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cũng như không mang lại bất kỳ tác động không ổn định nào, do đó hạn chế sự phát triển của các hệ thống này không mang lại bất kỳ mục đích hữu dụng nào. Chúng tôi đã nhiều lần nhắc lại điều này trong tám năm qua, và chúng tôi hoàn toàn không có lý do gì để thay đổi quan điểm này. Về việc cắt giảm 50% vũ khí tấn công do Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Xô viết đề xuất, Chúng tôi hoan nghênh và sẽ quan tâm xem xét chi tiết của đề xuất này, nhưng việc cắt giảm vũ khí tấn công không liên quan đến việc phát triển vũ khí phòng thủ, vốn không phải là vấn đề đang đàm phán giữa hai bên, nó nằm ngoài các thỏa thuận đang có giữa hai nước”
“Về vấn đề thanh tra tại cơ sở, chúng tôi rất tiếc phải ghi nhận rằng rằng những tiến độ đạt được gần đây chỉ là…”
Ryan nghĩ, đúng là không thể không ngưỡng mộ người đàn ông này. Ông ta không đồng ý những gì mình đang nói nhưng với tư cách phát ngôn cho đất nước mình, Ernie Alien chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân. Ông ấy đã chôn chặt nó trước khi bắt đầu cuộc đàm phán
Sau khi Alien kết thúc bài phát biểu mới chỉ được ông nhắc lại 3 lần trong ngày hôm nay, cuộc họp chính thức bị hoãn lại. Đại diện hai bên bắt tay nhau lịch sự như thường khi. Ryan bắt tay đối thủ của mình phía Liên Xô. Khi làm vậy, anh đã chuyển qua một tín hiệu như đã được dạy ở Langley. Golovko không phản ứng gì, chỉ gật đầu và bắt tay thân thiện. Jack không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục kế hoạch. Anh biết rằng trong vài ngày tới anh sẽ biết được Gerasimov đặt cược lớn đến thế nào. Ông ta đang mạo hiểm vì CIA sẽ công bố một số thứ, đặc biệt đe dọa đến vị thế của ông ta, thậm chí còn nhiều thứ hơn Jack đã hứa….nhưng Ryan không thể ngưỡng mộ người đàn ông này. Theo quan điểm của anh thì Gerasimov là một nhân vật phản diện đứng đầu một cơ quan phản diện tại một đất nước cho phép những kẻ phản diện nắm quyền. Anh biết suy nghĩ này thật đơn giản và có thể gây nguy hiểm cho bản thân, nhưng anh không phải là sỹ quan hiện trường, dù giờ anh đang hành động như họ và vẫn chưa biết rằng thế giới mà anh nhìn từ chiếc bàn đặt trong căn phòng an toàn có điều hòa nhiệt độ trên tầng 7 trụ sở CIA vốn không định hình được trắng đen như trong báo cáo của anh về nó. Anh vốn hy vọng rằng Gerasimov sẽ nhượng bộ trước những yêu cầu của anh – tất nhiên, sau khi đánh giá cái được và mất trong vị trí của mình, nhưng rồi vẫn sẽ nhượng bộ. Sự việc của Gregory như một cú tát vào anh khi mà anh vốn suy nghĩ như một bậc thầy cờ vua khi đưa ra ý tưởng này, vì nghĩ rằng Giám đốc KGB cũng nghĩ như thế, nhưng rồi lại thấy rằng đây là một con bạc sẵn sàng ném xúc xắc- theo cách mà người Mỹ cũng không làm. Jack đứng trong hành lang đá hoa cương của Bộ Ngoại Giao, tự nhủ, điều trớ trêu này đáng nhẽ phải rất buồn cười. Nhưng anh lại không thấy nó buồn cười chút nào
Jennings chưa bao giờ chứng kiến một ai sụp đổ hoàn toàn như Beatric Taussig. Vẻ ngoài thờ ơ, thiếu tự tin không còn che dấu được trái tim cô đơn tan nát đầy uất hận của cô ta, khi thế giới đã không đối xử đúng như cách cô ta mong muốn, không để cô ta có được điều ước của mình. Cô gần như xót thương cho người phụ nữ đang bị còng tay này, nhưng sự thông cảm không thể mở rộng đến kẻ có tội phản quốc, chứ đừng nói tới tội bắt cóc vốn bị FBI coi là tội ác lớn nhất và đáng khinh bỉ nhất
Tuy nhiên, sự sụp độ của cô ta lại là điều tốt và là điều họ cần ngay bây giờ. Nhờ đó cô và Will Perkins đã moi được thông tin thật từ cô ta. Trời vẫn con tối khi họ đưa cô ta ra ngoài và bước vào chiếc xe FBI đang đợi sẵn ở cửa. Họ vẫn để chiếc xe Datsun của cô ta đậu nguyên trên đường để tạo thông tin cô ta vẫn đang ở đây, nhưng 15 phút sau cô ta đã được đưa vào cửa sau của văn phòng FBI tại Santa Fe để cung cấp thông tin cho những nhà điều tra mới đến. Trên thực tế, cũng không có nhiều, chỉ có tên, địa chỉ, kiểu xe, nhưng để khởi đầu thì các đặc vụ cũng chỉ cần có thế. Một chiếc xe của Cục lái qua ngôi nhà nghi vấn và để ý rằng chiếc Volvo vẫn đang đậu. Tiếp theo, họ tra danh bạ điện thoại để goi cho một gia đình đối diện bên đường, thông báo rằng có 2 đặc vụ FBI sẽ gõ cửa phía sau nhà họ trong một phút nữa. Hai đặc vụ này đã thành lập một trạm theo dõi ngay trong phòng khách của chủ nhà, vốn là cặp vợ chồng trẻ đã vô cùng tò mò và thích thú. Họ kể cho các đặc vụ nghe rằng “Ann” như cô ta tự xưng là một phụ nữ trầm lặng, không rõ làm nghề gì, cũng không mấy xưng họ, nhưng không bao giờ gây rắc rối gì cho hàng xóm, tất nhiên giờ giấc cũng lập dị như hầu hết những người độc thân khác. Chẳng hạn như đêm qua cô ta về nhà khá muộn, người chồng lưu ý, khoảng 20 phút trước khi chương trình Carson kết thúc. Anh vốn cho rằng cô ta phải hẹn hò nhiều. Nhưng điều kỳ lạ là chưa bao giờ thấy cô ta đưa ai về nhà…
“Cô ta dậy rồi. Đèn trong phòng đang sáng” Một đặc vụ nhấc ống nhòm lên, vốn thực ra cũng không cần thiết vì chỉ cách có một con đường. Người còn lại mang theo một chiếc máy ảnh có ống kính dài và phim cảm quang tốc độ cao. Không ai nhìn rõ, chỉ thấy một bóng người đang chuyển động qua tấm rèm kéo. Bên ngoài, họ quan sát một người đàn ông đội mũ bảo hiểm đang đạp xe đi qua chiếc ô tô của cô ta với tốc độ 10km/h để tập thể dục. Từ vị trí thuận lợi, họ thấy người đàn ông đặt một máy nhắn tin vô tuyến vào bên trong cản sau xe của cô, nhưng họ có thể nhìn thấy vì họ biết phải xem gì.
“Ai dạy họ làm điều đó” người đàn ông cầm máy ảnh hỏi “David Copperfield à?”
“Một người tên Stan- làm việc ở Quantico. Tôi đã từng chơi bài với anh ta” người kia cười khúc khích “anh ấy trả lại tiền cho tôi và dạy tôi cách làm. Kể từ đó tôi không bao giờ chơi bài poker vì tiền nữa”
“Các anh có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Chủ nhà lên tiếng hỏi
“Xin lỗi, anh chị sẽ biết, nhưng không phải bây giờ. Trúng đích rồi”
“Đã hiểu” viên sỹ quan cầm máy ảnh bắt đầu chụp nhanh như gió
“Đối tượng đang đóng cửa” người cầm ống nhòm nói vào radio “Đối tượng đang di chuyển, đến chiếc xe”
“Chúng tôi đã sẵn sàng” trên radio trả lời
“Cô ta đi rồi, hướng về phía nam, gần như khuất tầm nhìn. Được rồi, giờ cô ta là của cậu”
“Được rồi. Chúng tôi đã nhìn thấy cô ta. Kết thúc”
Ít nhất 11 xe ô tô và xe tải đã tham gia vào hoạt động giám sát này, nhưng quan trọng hơn là chiếc trực thăng đang bay 4000 feet phía trên. Có một chiếc trực thăng nữa đang ở chế độ chờ ở căn cứ không quân Kirtland. Một chiếc UH-1N, hai động cơ, phiên bản cải tiến của chiếc Huey dễ bị tổn thương trong chiến tranh Việt Nam, được mượn từ bên Không Quân và giờ được trang bị thêm dây leo
Ann lái chiếc Volvo của mình xuất hiện trong trang phục thông thường như mọi khi, nhưng phía sau cặp kính râm, đôi mắt cô liên tục liếc nhìn gương chiếu hậu cứ vài giây một lần. Giờ thì cô ta cần tất cả những kỹ năng đã được huấn luyện và mặc dù chỉ được ngủ có 5 giờ nhưng cô ta vẫn đang trong tình trạng chuyên nghiệp tốt nhất. Một bình cà phê ấm được đặt ở ghế trước bên cạnh. Cô ta đã uống hết 2 cốc và phần này là dành cho 3 đồng nghiệp
Bob cũng đang di chuyển. Mặc bộ quần áo công nhân và đi ủng, anh ta đang chạy bộ qua khu rừng, trên con đường mòn trong rừng dài hai dặm này, anh ta hết lần này đến lần khác dừng lại để nhìn vào chiếc la bàn trên tay. Ban đầu anh ta dự tính rằng một chuyến đi sẽ mất bốn mươi phút, và giờ nhận ra anh ta cần đúng là đến số thời gian đó thật. Địa hình cao và không khí loãng khiến anh ta bị hụt hơi khi leo dốc. Anh ta gạt ý nghĩ tự trách mình sang một bên. Điều quan trọng nhất bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ này. Vài chuyện sai lầm cũng từng xảy ra trong các chiến dịch hiện trường trước đây, tất nhiên không phải lỗi của anh ta, và dấu hiệu của một sỹ quan hiện trường hiệu quả thực sự là khả năng giải quyết các tình huống khó khăn và hoàn thành nhiệm vụ. Khoảng 7 giờ kém 10 anh ta đã có thể nhìn thấy con đường và bên đường có một cửa hàng tiện lợi. Anh ta rừng lại cách mép rừng 20 thước và đứng đợi
Con đường lái xe của Ann rất ngẫu nhiên, hoặc trông có vẻ ngẫu nhiên. Cô ta đã rời khỏi con đường chính hai lần, nhưng không bao giờ thay đổi hướng của mình. 7h30, cô ta đậu xe vào bãi đậu xe của cửa hàng nhỏ ven đường rồi bước vào cửa hàng.
FBI giờ chỉ còn 2 chiếc xe theo dõi, đối tượng sử dụng các phương pháp chống theo dõi rất lành nghề. Mỗi đoạn rẽ ngẫu nhiên cô ta lại vứt bỏ được một chiếc xe theo dõi ở phía sau – nếu chiếc xe đó xuất hiện thêm lần nữa thì có vẻ như cô ta sẽ nhận ra – và các đặc vụ phải thực hiện cuộc gọi khẩn cấp để gọi bổ thêm xe. Cô ta thậm chí cũng rất thận trọng khi lựa chọn cửa hàng tiện lợi. Không thể theo dõi từ bất kỳ đâu trên đường, dòng giao thông không cho phép chuyện đó. Chiếc xe số 10 cũng đậu vào cùng bãi đỗ xe. Một trong hai sỹ quan cũng bước vào trong cửa hàng, trong khi người còn lại thì ở trong xe.
Đặc vụ bước vào bên trong cửa hàng là người đầu tiên thực sự đối mặt với Ann, trong khi cô ta mua vài chiếc bánh donut rồi mua một vài tách cà phê trong những cốc xốp lớn, thêm vài chai nước ngọt, tất cả đều có hàm lượng cafein cao, nhưng viên đặc vụ cũng không để ý. Anh chàng đặc vụ đợi tính tiền ngay sau cô với một tờ báo và hai cốc cà phê lớn. Anh quan sát thấy cô bước ra ngoài và thấy một người đàn ông nữa tiến đến, cùng cô ta bước vào trong xe tự nhiên như vị hôn phu của một cô gái thích tự mình lái xe. Viên đặc vụ bước vội ra ngoài cửa và nhanh chóng bước đến xe mình, suýt nữa thì mất dấu chiếc xe của đối tượng
“Đây” Ann đưa qua tờ báo. Hình của Bob đăng ngay trang đầu, nó là ảnh màu nhưng vì được in lại từ bức ảnh trên bằng lái xe nên nó thành bức ảnh chất lượng thấp “Tôi rất mừng thấy anh vẫn còn nhớ đội tóc giả” cô ta nhận xét
“Kế hoạch là gì?” Leonid hỏi
“Đầu tiên tôi sẽ thuê cho các anh một chiếc xe mới để quay lại nhà an toàn. Tiếp theo tôi sẽ mua vài đồ trang điểm để thay đổi màu da của anh. Sau đó tôi nghĩ chúng ta sẽ kiếm một chiếc xe tải nhỏ để vượt biên giới. Chúng ta cũng cần vài thùng đóng gói. Tôi vẫn chưa biết đó là gì nhưng sẽ quyết định vào cuối ngày hôm nay”
“Khi nào thì vượt biên?”
“Ngày mai Chúng ta sẽ rời đây trước buổi trưa và vượt biên trong khoảng thời gian giờ ăn tối”
“Nhanh vậy?” Bob hỏi
“Da/ Phải. Càng nghĩ về nó – họ sẽ nhanh chóng tràn ngập khu này thôi” Họ lại xe tiếp đoạn đường còn lại trong yên lặng. Khi quay lại thành phố, cô ta đỗ xe ở một bãi đậu xe công cộng và để lại Leonid trong xe khi đi qua phố để bước tới một đại lý cho thuê xe của một khách sạn lớn bên đường. Chưa đầy mười lăm phút, cô ta đã hoàn thành mọi thủ tục, nhanh chóng lái chiếc ô tô Ford đến chiếc Volvo của mình rồi dừng lại. Cô ta ném chìa khóa cho Bob và nói anh ta đi theo trên đường liên bang, sau đó có thể tự đi.
Vào lúc họ đi lên đường cao tốc thì FBI đã gần như hết xe theo dõi. Giờ phải đưa ra quyết định dứt khoát và đặc vụ phụ trách việc theo dõi đã đưa ra một phán đoán chuẩn. Một chiếc xe cảnh sát không có huy hiệu được điều đi theo dõi chiếc Volvo trong khi chiếc xe FBI còn lại theo dõi chiếc Ford mới được thuê đang chạy trên đường cao tốc. Cùng lúc, 5 chiếc xe được điều đi giám sát “Ann” sáng sớm hôm nay giờ đuổi theo chiếc Ford của “Bob”. 3 trong số đó cùng đi theo lối ra đường cao tốc và theo anh ta dọc theo con đường phụ để về nhà an toàn. Vì Bob không chạy quá tốc độ, hai chiếc xe theo dõi phải lái trước anh ta, và chiếc thứ ba tiếp tục chạy theo cho đến khi chiếc Ford dừng lại bên lề đường trước khi nó lao về phía trước. Đoạn đường này dài hơn một dặm, đường thẳng tắp, chỗ hắn đậu xe chính là giữa đoạn.
“Tôi đã thấy hắn. tôi đã thấy hắn” viên sỹ quan trên trực thăng báo cáo, theo dõi chiếc xe bằng ống nhòm từ quãng bay cách đó 3 dặm. Anh nhìn thấy một người đàn ông mở nắp mui xe, cúi xuống, đợi vài phút ròi lại đóng lại mui xe và lái tiếp “Thằng này là dân chuyên nghiệp” viên sỹ quan nói với phi công
Nhưng vẫn chưa đủ, viên phi công nghĩ, đôi mặt anh dán chặt vào nóc xe màu trắng ở đằng xa, và thấy nó rời khỏi đường cao tốc, và lái xe vào con đường đất rẽ vào cánh đồng, rồi biến mất trong lùm cây
“Chính xác rồi!”
Ngôi nhà an toàn cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Đây là dự kiến ban đầu, và không khó để tìm thấy nó trong khu vực này. Sau khi xác định sơ bộ vị trí, một máy bay chiến đấu RF-4C Phantom thuộc Cánh Trinh sát Chiến thuật số 67 tại Căn cứ Không quân Bergstrom ở Texas đã được lệnh cất cánh. Phi hành đoàn 2 người của chiếc máy bay tưởng tất cả chỉ là một trò đùa nhưng họ không ngại gì về một chuyến đi kéo dài chưa tới một tiếng và loại nhiệm vụ này rất đơn giản mà bất cứ ai cũng có thể hoàn thành. Chiếc Phantom đã thực hiện tổng cộng bốn lần vượt qua khu vực này ở độ cao tiêu chuẩn và sau khi quay vài trăm bộ phim qua nhiều hệ thống camera của nó, Phantom đã hạ cánh xuống Căn cứ Không quân Kirtland, ngay bên ngoài Albuquerque. Vài giờ trước, một chiếc máy bay chở hàng đã chở một đội mặt đất thiết bị đến trước. Ngay khi viên phi công tắt động cơ, đội mặt đất lập tức tháo phim và gửi chúng đến một phòng có xe kéo được sử dụng làm phòng tối và có thể vận chuyển bằng đường hàng không. Nửa giờ sau khi máy bay hạ cánh, thiết bị xử lý hình ảnh tự động ở đó đã truyền hình ảnh trên phim ướt tới máy phiên dịch ảnh
“Chính là nó” viên phi công nói ngay khi bước ảnh họ cần đã có “Điều kiện thật lý tưởng: trời trong xanh, lạnh, độ ẩm thấp và góc mặt trời tốt. Thậm chí còn chẳng có sương”
“Cảm ơn thiếu ta” viên trung sỹ nói khi cô kiểm trap him từ chiếc máy ảnh chụp toàn cảnh KA-91 “Hình như sau khi từ đường cao tốc xuống, có một con đường đất ngoằn ngoèo, quẹo qua ngọn đồi nhỏ này … Trông giống như một ngôi nhà di động có ô tô đỗ cách đó năm mươi thước, có vài thứ ngụy trang trên đó. Vậy là có hai chiếc xe. Được rồi, còn gì nữa…”
“Đợi một phút – tôi không thấy chiếc xe thứ hai” một đặc vụ FBI nói
“Đây, sir, mặt trời đã phản chiếu thứ gì đó ở đây, nó quá lớn nên không thể là một chai coke được. Có thể là kính chắn gió của ô tôt. Có thể là một sổ phía sau, nhưng tôi nghĩ nó là kính phía trước”
“Tại sao? Viên đặc vụ hỏi, anh ta phải hiểu tình hình chi tiết
Cô không nhìn lên “Chà, sir, nếu là tôi, tôi sẽ dấu một chiếc xe, giống như là tôi sẽ lùi lại để khi cần có thể lái nhanh phi ra. Anh có hiểu không?”
Viên đặc vụ cố gắng kìm nén không cười lớn “Đúng là như vậy, trung sỹ”
Cô lấy ra một bức ảnh khác “Nhìn bức này đi – đây là hình ảnh phản chiếu của tấm ốp lưng và có lẽ cũng là vỏ của bộ tản nhiệt. Có nhìn thấy cách họ ngụy trang nó không? Nhìn vào mặt bên của ngôi nhà di động. Trong bóng tối này có thể là một người …” cô tiếp tục nhìn bức ảnh tiếp theo “Đúng vậy, đó là một người” Người đàn ông cao khoảng 6 feet, dáng vận động viên, tóc đen và trên mặt có bóng đen, có thể thấy hôm nay hắn không có cạo râu. Không thấy súng
Có ba mươi bức ảnh có sẵn, tám trong số đó được phóng to bằng kích thước của một áp phích. Các bức ảnh đã được gửi đến nhà chứa máy bay nơi UH-1N đang đậu. Gus Warner ở đó. Giống như một số ít người trong bức ảnh tối, anh không thích lao những chiến dịch gấp gáp, nhưng cũng như họ, anh không có nhiều lựa chọn.
“Vậy, đại tá Filitov, giờ chúng ta đang nói về ông năm 1976”
“Dmitri Fedorovich đưa tôi đi cùng ông ta khi ông ta trở thành Bộ trưởng Quốc Phòng. Tất nhiên nó đơn giản vậy thôi”
“Và làm tăng cơ hội của ông” Vatutin nhận xét
“Đúng là thế”
Giờ thì không có lời chỉ trích, không buộc tội, không bình luận về bản chất hành vi phạm tội mà Misha đã công nhận. Họ đã qua cái thời điểm đó rồi. Như mọi khi, bước đi đầu tiên là sự thừa nhận, luôn khó khăn nhất, nhưng sau đó, một khi hàng phòng thủ của họ bị vi phạm hoặc họ bị cám dỗ để thú nhận, điều tiếp theo rất đơn giản. Cuộc thẩm vấn có thể kéo dài vài tuần, và Vatutin không biết nó có thể kéo dài bao lâu. Mục tiêu của giai đoạn đầu là tìm ra những gì Filitov đã làm, và sau đó tiến hành kiểm tra chi tiết từng sự cố. Hai giai đoạn xét xử này rất quan trọng đối với công việc thiết lập chỉ số tham chiếu chéo, nhằm tránh việc người xét xử thay đổi hoặc phủ nhận một số tình tiết cụ thể trong tương lai. Mặc dù cuộc thẩm vấn ở giai đoạn này vẫn chưa động đến các chi tiết cụ thể, nhưng Vatutin và người của anh ta đã bị choáng váng. Thiết kế của các loại xe tăng và pháo binh khác nhau của quân đội Liên Xô, bao gồm cả những thứ hoàn toàn không được trao cho người Ả Rập -bởi vì chừng nào chúng được trao cho người Ả Rập, thì chúng đã được trao cho người Israel và do đó cho người Mỹ – và thậm chí chưa đưa đến các thành viên Hiệp ước Warsaw thì thông số kỹ thuật của chúng đã được chuyển cho phương Tây trước khi chúng được chuyển đổi từ thiết kế nguyên mẫu sang sản xuất. Ngoài ra còn có dữ liệu về hiệu suất kỹ thuật của các máy bay khác nhau, hiệu suất của các đầu đạn thông thường và đầu đạn hạt nhân khác nhau, độ tin cậy của tên lửa chiến lược, v.v., các tranh chấp trong Bộ Quốc phòng và giữa các quan chức hàng đầu của Ustinov khi ông ta trở thành thành viên được bỏ phiếu đầy đủ trong Bộ Chính Trị. Điều tai hại nhất là, Filitiv đã trao cho Phương Tây mọi thứ ông biết về chiến lược của Liên Xô – và ông biết tất cả những thứ cần phải biết. Là cái loa và là người bạn tâm giao của Dmitri Ustinov, và bản thân ông cũng là một anh hùng chiến đấu huyền thoại, vì vậy ông luôn là con mắt của Bộ trưởng quan sát các trận chiến khác nhau trên thế giới
Và vậy, Misha, anh nghĩ gì về chuyện này…? Ustino hẳn đã hỏi câu hỏi như thế hàng ngàn lần, Vatutin nhận ra, nhưng ông ta không bao giờ có thể ngờ….
“Ustinov là người thế nào?” viên đại tá Phòng Hai hỏi
“Thông minh” Filitov trả lời tức thì “Khả năng quản lý hành chính của ông ấy đơn giản là vô song. Ví dụ, trực giác của ông ấy về quy trình sản xuất là thứ mà tôi chưa từng thấy hoặc nghe nói đến. Chỉ cần ngửi thấy mùi của một nhà máy, ông ấy sẽ biết liệu hoạt động sản xuất của nó có bình thường hay không. Ông ấy có thể nhìn về tương lai 5 năm sau và biết vũ khí cần và vũ khí nào không cần đến. Điểm yếu duy nhất của ông ấy là không biết cách sử dụng nó trong thực chiến, vì vậy đôi khi chúng tôi tranh cãi trong khi tôi cố gắng sửa đổi để chúng dễ sử dụng hơn. Ý tôi là ông ấy đã cố gắng hết sức để tìm ra phương pháp sản xuất dễ dàng hơn để tăng tốc độ sản xuất và điều tôi cân nhắc là làm thế nào để sản phẩm cuối cùng sử dụng thuận tiện hơn trên chiến trường. Thường thì tôi thắng, nhưng thỉnh thoảng thì ông ấy thắng tôi”
Ngạc nhiên thật, Vatutin nghĩ khi ghi vào sổ. Misha không bao giờ ngừng tranh đấu để cải tiến vũ khí trong khi vẫn giao mọi thứ cho phương Tây….tại sao? Nhưng anh không thể hỏi câu đó bây giờ, hay trong thời gian dài nữa. Anh không thể để Misha thấy bản thân mình là một người yêu nước lần nữa cho đến khi mọi hành vi phản quốc của ông được ghi vào hồ sơ. Giờ thì anh biết, bản thú tội chi tiết có khi phải tiến hành đến vài tháng
“Giờ đang là mấy giờ ở Washington vậy?” Ryan hỏi Candela
“Gần 10 giờ sáng. Các cậu sẽ có cuộc họp ngắn hôm nay”
“Phải, vì lý do nào đó, bên kia muốn dừng lại sớm. Có tin gì về Gregory từ D.C không?”
“Không” Candely buồn bã đáp
“Anh đã nói với chúng tôi rằng họ sẽ đặt hệ thống phòng thủ của họ trên bàn đàm phán” Narmonov nói với giám đốc KGB. Bộ trưởng quốc phòng vừa báo cáo ngược lại. Họ vừa biết được thực tế vào một ngày trước và giờ họ biết chắc đó không phải là trò chơi đơn thuần trên bàn đàm phán. Liên Xô đã ám chỉ việc việc gia hạn phần xác minh của đề xuất đã được giải quyết về nguyên tắc, hy vọng rằng điều này sẽ nới lỏng quan điểm của Mỹ trong vấn đề kế hoạch phòng thủ chiến lược (SDI). Nhưng động thái này ngay lập tức vấp phải bức tường”
“Có vẻ như nguồn tin của chúng tôi đã không chính xác” Gerasimov công nhận “hoặc có lẽ những nhượng bộ mà chúng ta mong đợi sẽ mất nhiều thời gian hơn”
“Họ đã không thay đổi quan điểm này hoặc sẽ không thay đổi nó. Ông đã có thông tin sai, Nikolay Borissoyich” Bộ trưởng ngoại giao nói, cho thấy rõ vị trí của ông là liên minh với Tổng Bí Thư ĐCS
“Có thể không?” Alexandrov hỏi
“Một trong những vấn đê khi thu thập thông tin thình báo ở Mỹ là ngay cả chính họ cũng tường xuyên không biết vị trí của họ là gì. Nguồn tin tình báo của chúng tôi luôn đáng tin cậy và báo cáo này phù hợp với báo cáo của một nhân viên tình báo khác của chúng tôi. Có lẽ Alien muốn làm điều này, nhưng đã bị ngăn cản”
“Cũng có thể” bộ trưởng Ngoại Giao nói, không muốn ép Gerasimov quá “Trong một thời gian dài, tôi luôn nghĩ rằng ông ấy có quan điểm của riêng mình. Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng. Chúng ta sẽ phải thay đổi cách tiếp cận một chút. Điều này có thể là dấu hiệu người Mỹ có bước đột phá trong công nghệ khác?”
“Có thể. Hiện giờ chúng ta đang điều tra việc này. Có một đội đang cố gắng thu thập vài nguồn rất nhạy cảm” Gerasimov không dám nói nhiều hơn. Chiến dịch bắt cóc viên thiếu ta người Mỹ của ông ta có rủi ro vượt xa so với Ryan dự đoán. Nếu bị tiết lộ ra, ông sẽ đứng trước khả năng bị Bộ Chính Trị buộc tội đã cố gắng phá vỡ thỏa thuận quan trọng- và hành động mà không thảo luận trước với các đồng chí. Ngay cả các ủy viên Bộ Chính trị cũng nên đưa những việc phải làm ra cuộc họp để thảo luận, nhưng ông ta không thể làm thế. Đồng minh của ông là Alexandrov cũng sẽ muốn biết tại sao và Gerasimov không thể rủi ro tiết lộ cái bẫy Ryan giăng ra cho bất kỳ ai. Mặc khác, ông ta chắc chắn người Mỹ sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về vụ bắt cóc. Nếu họ làm vậy, họ sẽ chịu rủi ro lớn tương tự — các chính trị gia ở Washington sẽ cáo buộc những người bảo thủ sử dụng sự kiện này với động cơ thầm kín để làm gián đoạn các cuộc đàm phán. Trò chơi này có quy mô lớn chưa từng có, và rủi ro mà Gerasimov chấp nhận là không nhỏ, nhưng nó chỉ là để tăng thêm chút thú vị cho cuộc đua. Giờ thì quá muộn để thận trọng rồi. Ông đã vượt rào và thậm chí cuộc sống của ông cũng đang bị đe dọa, để đến được đích đã ở trong tầm ngắm thì dù phải liều mạng cũng đáng.
“Chúng ta không biết liệu anh ấy có ở đây không, phải không?” Paulson hỏi. Anh là tay súng bắn tỉa cấp cao của Đội Giải Cứu Con Tin. Một trong những thành viên “Câu lạc Bộ ¼ inch” của FBI. Nhắm mục tiêu và bắn ba phát từ khoảng cách hai trăm thước, anh có thể khiến cả ba viên đạn đi qua một hình tròn có đường kính nhỏ hơn nửa inch – và bản thân viên đạn có đường kính 0,308 inch.
“Không, nhưng đây là những gì tốt nhất chúng ta có lúc này” Gus Werner công nhận “Có 3 người bọn chúng. Giờ chúng ta biết 2 trong số đó đang có mặt ở đó. Chúng sẽ phải cử một người để canh gác con tin trong khi chúng ở nơi nào khác chăng- quá không chuyên nghiệp”
“Có lý đấy, Gus” Paulson đồng ý “Nhưng chúng ta không biết. Vậy hãy hành động theo tình huống này đi” đây hiển nhiên không phải là câu hỏi
“Phải, và thật nhanh”
“Được rồi” Paulson quay lại và nhìn vào bức tường. Họ đang sử dụng phòng sinh hoạt dành cho phi công. nút chai trên tường được dùng để cách âm, đồng thời cũng rất thích hợp để treo bản đồ và ảnh. Họ thấy rằng ngôi nhà di động là một món hời, nó chỉ có vài cửa sổ, ban đầu có hai cửa ra vào, một trong số đó đã được bịt kín bằng ván gỗ. Họ ước tính rằng hai kẻ tội phạm đang ở trong căn phòng gần cửa không được đóng kín, và con tin đang ở trong một căn phòng khác với 1 tên canh gác. Điều tốt trong vụ này là đối thủ là những người chuyên nghiệp, vì vậy không khó lường và trong hầu hết trường hợp, sẽ không mất lý trí, không giống mấy tên tội phạm thông thường vốn dễ hành động theo bản năng mà chúng vừa nghĩ ra lúc đó
Paulson đưa mắt sang một bức ảnh khác, sau đó chuyển sang bản đồ địa hình, và bắt đầu chọn lộ trình di chuyển gần với ngôi nhà di động. Những bức ảnh có độ phân giải cao này chỉ đơn giản là một thứ vũ khí ma thuật được Chúa ban tặng. Qua bức ảnh có thể thấy một người đang quan sát con đường đất bên ngoài. Đó cũng là con đường họ dễ đi nhất khi giải cứu. Paulson nghĩ rằng người đó sẽ đi xung quanh, nhưng nhiệm vụ chính là quan sát chuyển động trên đường. Do đó, đội giám sát / bắn tỉa sẽ tiếp cận căn phòng di động từ phía bên kia
“Anh có nghĩ họ là dân thành phố không?” anh hỏi Werner
“có lẽ thế”
“Tôi sẽ đi bộ từ đây. Marty và tôi có thể vào sườn núi này trong vòng bốn trăm thước hoặc đi dưới cây cầu này, rồi đi theo đường song song với nó để tiến tới con xe kéo”
“Vị trí cậu chọn là đâu?”
“Kia” Paulson chỉ vào bức ảnh rõ nhất “Tôi nghĩ chúng ta nên mang theo súng máy” anh giải thích lý do và mọi người gật đầu
“Một thay đổi nữa” Werner thông báo “Chúng ta có luật tiếp cận mới. Nếu bất kỳ ai nghĩ rằng con tin có thể bị nguy hiểm, thì tên người xấu đó sẽ phải bị hạ tức thì. Paulson, khi chúng ta hành động, nếu có bất kỳ ai lại gần con tin, anh sẽ hạ ngay từ phát bắn đầu tiên, bất kể anh ta có vũ khí hay không”
“Chờ đã, Gus” Paulson phản đối “Đó chắc chắn sẽ…”
“Con tin rất quan trọng và có lý do để tin rằng bất kỳ nỗ lực giải cứu nào anh ta cũng có thể khiến anh bị chết”
“Chắc ai đó đã xem quá nhiều phim rồi” một thành viên khác trong đội nhận xét
“Ai?” giọng điệu Paulson vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc
“Tổng Thống. Giám đốc Jacobs cũng nói trên điện thoại như thế. Ông ấy có lệnh bằng văn bản”
“Tôi không thích chuyện này” viên súng bắn tỉa nói. “Bọn chúng sẽ cử ai đó chăm sóc cẩn thận con tin và anh muốn chúng tôi thổi bay đầu hắn bất kể hắn có đe dọa con tin hay không”
“Chính xác là thế” Werner đồng ý “Nếu các cậu không thể làm việc đó, hãy nói cho tôi biết ngay bây giờ”
“Gus, tôi phải biết lý do”
“Tổng thống gọi anh ta là tài sản quốc gia vô giá. Anh ta là nhân vật chủ chốt trong một dự án mà anh ta phải đích thân báo cáo tổng thống. Đó là lý do tại sao bọn chúng bắt cóc anh ta và chúng ta có tin tức cho rằng nếu bọn chúng thấy rằng mình không có được anh ta thì cũng không muốn chúng ta có được. Hãy nhìn vào những gì chúng đã làm thì biết” Viên đội trưởng nhấn mạnh vào câu cuối
Paulson cân nhắc một lúc rồi gật đầu đồng ý. Anh quay lại phía sau nhìn đồng đội, Marty, thấy anh bạn có thái độ tương tự
“Được rồi. Chúng ta phải vào qua cửa sổ. Đây là nhiệm vụ của hai tay súng bắn tỉa”
Werner bước đến một chiếc bảng đen và trình bày những điểm chính của kế hoạch tấn công càng chi tiết càng tốt. Do sự thiếu hiểu biết về cách bố trí của nhà xe di động, nhiều chi tiết phụ thuộc vào những quan sát vào phút cuối của kính quan sát có độ lớn mười lần trên khẩu súng của Paulson. Các chi tiết của kế hoạch này hoàn toàn giống với kế hoạch hoạt động quân sự. Đầu tiên, Werner thiết lập một chuỗi mệnh lệnh – mặc dù mọi người đều biết điều này, nhưng anh vẫn đưa ra các quy tắc rõ ràng. Thứ hai là làm rõ thành phần và nhiệm vụ của từng đội tấn công. Nhân viên y tế và xe cứu thương luôn túc trực, và đội tìm kiếm bằng chứng cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Mất một giờ để thảo luận về kế hoạch tấn công, nhưng họ vẫn cảm thấy rằng nó chưa hoàn hảo, nhưng sự đào tạo mà họ nhận được có thể bù đắp cho sự thiếu hụt này. Một khi hoạt động bắt đầu, các thành viên trong nhóm sẽ sử dụng chuyên môn và khả năng phán đoán của mình để chiến đấu, bởi vì trong phân tích cuối cùng, loại hoạt động này phải giống nhau. Sau cuộc thảo luận, mọi người bắt đầu di chuyển.
Cô ta quyết định thuê một chiếc xe tải U-Haul loại nhỏ. có kích thước tương đương với chiếc xe buýt mini hoặc xe chở hàng cho một công ty nhỏ. Một chiếc xe tải lớn sẽ mất lâu thời gian mới chất đầy các thùng hàng. Một tiếng sau, cô ta điều khiển ô tô đến công ty có tên là “Kho hàng” để lấy những thùng hàng đã đặt. Trước đây cô ta không phải làm những việc này – tất cả thông tin cần chuyển tải chỉ là một cuộn phim nhỏ nhét vừa túi áo – nhưng tất cả những gì cô ta cần chỉ là tìm kiếm trên Trang Vàng và gọi vài cuộc điện thoại. Cô ta đặt hàng mười hộp vận chuyển bằng bìa cứng bọc nhựa, đóng khung bằng gỗ, và chúng đều là những mảnh rời, và có thể lắp ráp ngay khi có hàng về. Cô ta cũng mua nhãn hàng hóa của công ty này. Người trong công ty thậm chí còn khẳng định cô ta phải mua một số chất độn polystyrene để bảo vệ hàng hóa. Sau khi hai người công nhân đóng thùng lên xe tải nhỏ, cô ta lái xe đi
“Cậu nghĩ cô ta định làm gì?” một đặc vụ hỏi
“Tôi đoán cô ta muốn chuyển thứ gì đó đến một nơi nào đó” viên sỹ quan lái xe theo sau cô ta vài trăm thước trong khi đồng đội gọi cho các đặc vụ để nói chuyện với công ty vận chuyển. Việc theo dõi chiếc van U-Haul dễ hơn chiếc Volvo nhiều
Bên ngoài khu dân cư cách nhà di động khoảng hai nghìn thước, Paulson và ba người ra khỏi chiếc xe suburban hiệu Chevy. Trong sân trước của một ngôi nhà, một đứa trẻ nhìn họ với ánh mắt tò mò – hai trong số họ mang súng bắng tỉa, người thứ 3 cầm một khẩu súng máy M-60 khi họ bước vào trong rừng. Sau khi chiếc Chevy Suburban rời đi, 2 chiếc xe cảnh sát vẫn đứng ở đó, cảnh sát đi gõ cửa từng nhà, bảo mọi người không được bàn luận chuyên họ đã nhìn thấy – hoặc trong hầu hết trường hợp – không nhìn thấy gì
Paulson đi bộ khoảng một trăm thước vào rừng. Anh cảm thấy lá thông từ những cây thông mềm mại khi giẫm lên, không giống như những chiếc lá xào xạc mà anh giẫm phải khi đi săn hươu ở vùng núi phía tây Virginia vào mỗi mùa thu. Anh không săn con nào trong năm nay. Có hai cơ hội, nhưng anh nghĩ rằng những con nai đó quá nhỏ và không muốn mang chúng về, vì vậy anh ấy quyết định cứu chúng cho đến năm sau trong khi đợi một cơ hội khác có khi chúng chẳng bao giờ xuất hiện nữa.
Paulson là người gốc Tennessee và rất quen thuộc với rừng. Anh như cá gặp nước khi lặng lẽ đi qua mặt đất được trang trí bởi cây cối và trải thảm bằng thảm thực vật rụng phủ kín mặt đất. Anh lặng lẽ dẫn ba người đi về phía trước. Chuyển động của họ rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động – giống như những người nấu rượu đã thuyết phục được ông nội không sản xuất loại rượu Tia Chớp Trắng ủ trên núi. Nghĩ đến đây anh không nhịn được cười. Trong mười lăm năm kể từ khi gia nhập FBI, anh chưa giết một người nào. Các tay súng bắn tỉa trong đội giải cứu con tin đã được đào tạo tốt nhất trên thế giới, nhưng không ai trong số họ sử dụng kỹ năng của mình trong chiến đấu thực tế. Bản thân anh đã gần như giết người trong nửa tá lần, nhưng luôn là trước đó, anh có lý do để không bắn. Nhưng hôm nay thì khác. Anh gần như chắc chắn chuyện này, vì vậy tâm trạng anh cũng rất khác. Khi thực hiện một nhiệm vụ, cần biết rằng có thể xảy ra nổ súng, bởi vì điều này không hiếm gặp trong FBI; Bạn lập kế hoạch để thực hiện nhưng luôn hy vọng không phải làm vậy – Anh biết chính xác ý nghĩa của việc một cảnh sát giết một người; nó sẽ mang đến một chuỗi cơn ác mộng và u uất, điều mà hầu như hiếm thấy trong các bộ phim về cảnh sát trên truyền hình. Anh biết lúc này bác sĩ tâm lý đang bay đến đây. Có một bác sĩ tâm thần ở FBI, người chuyên giúp các đặc vụ vượt qua chứng rối loạn tâm lý sau khi bắn một người, bởi vì dù họ biết rằng việc nổ súng là không thể tránh khỏi, nhưng về mặt tâm lý, họ vẫn sẽ có nỗi sợ hãi sau khi nhìn thấy những cái chết không đáng có. Họ sẽ tiếp tục tự trách mình vì ai đó đã bị họ giết, nhưng bản thân họ vẫn còn sống. Paulson cảm thấy rằng đây là một trong những cái giá phải trả của sự tiến bộ. Tuy nhiên không phải lúc nào cũng vậy, hầu hết các trường hợp tâm lý của tội phạm đều không giống nhau. Đây là sự khác biệt giữa loại người này và loại người khác. Mục tiêu của anh thuộc về loại người nào? Tội phạm? không. Họ cũng là những người chuyên nghiệp được đào tạo, những người yêu nước trong chính xã hội của họ. Họ đang thực hiện nhiệm vụ. Giống mình
Anh nghe thấy một âm thanh. Anh giơ tay lên và cả 4 người đều ngay lập tức ẩn thân. Có gì đó đang di chuyển…qua bên trái. Nó cứ rẽ sang trái, đi xa khỏi con đường mòn mà họ đang đi. Paulson nghĩ rằng có thể đó là một đứa trẻ, một đứa trẻ đang chơi trong rừng. Sau khi âm thanh biến mất, anh ta tiếp tục đi về phía trước. Tất cả các thành viên của đội bắn tỉa này đều mặc áo chống đạn, với một bộ quần áo ngụy trang quân sự hỗn hợp màu xanh lá cây và nâu tiêu chuẩn phù hợp với núi và rừng. Sau nửa giờ, Paulson kiểm tra bản đồ.
“Trạm số 1” anh nói vào radio
“Nghe rõ” Werner ở cách đó 3 dặm trả lời “Có vấn đề gì không?”
“Không. Đã đến sườn núi đầu tiên. Sẽ tiếp cận mục tiêu trong vòng 15 phút”
“Nghe rõ. Tiếp tục đi”
“OK. Cắt” Paulson và nhóm của anh xếp hàng về phía sườn núi đầu tiên. Rặng núi này không cao. Ngoài ra còn có một sườn núi phía trước hai trăm thước, từ đó họ có thể nhìn thấy nhà di động và giờ mọi thứ phải tiến hành rất chậm, Paulson đưa khẩu súng của mình cho người đàn ông thứ tư. Viên đặc vụ một mình tiến về phía trước, tìm kiếm con đường ít gây tiếng ồn nhất. Câu hỏi chính bây giờ là đi đâu chứ không phải đi như thế nào. Đối với những người trong thành phố, họ sẽ không hiểu vì cảm thấy rằng đi bộ trong rừng chắc chắn sẽ gây ra tiếng ồn. Có rất nhiều tảng đá nhô ra trên bề mặt, anh đi vòng qua đó, và sau năm phút anh lặng lẽ leo lên sườn núi thứ hai. Anh bám vào một cái cây và lấy ống nhòm ra khỏi cơ thể – thậm chí ống nhòm còn có một lớp nhựa màu xanh lá cây.
“Chào buổi chiều, các cậu” anh tự nhủ. Dù anh chưa nhìn thấy một ai nhưng chiếc xe kéo đã ở trong tầm nhìn đồng thời cũng che luôn tầm nhìn mục tiêu mà anh vốn hy vọng có ai đó ra ngoài hóng gió, hoặc cũng có thể có quá nhiều cây chắn tầm nữa. Anh quan sát và lắng nghe cẩn thận xem có bất kỳ chuyển động nào xung quanh mình không. Vài phút sau, anh vẫy tay ra hiệu cho một số đặc vụ khác đi lên. Mười phút sau tất cả đều xuất hiện. Paulson nhìn đồng hồ. Đã 90 phút kể từ khi họ vào rừng, và họ đến địa điểm này sớm hơn một chút so với kế hoạch ban đầu.
“Nhìn thấy ai không” Một đặc vụ bắn kỉa khác hỏi khi đến bên cạnh Paulson
“Chưa”
“Chúa ơi, tôi hy vọng bọn chúng không di chuyển” Marty nói “Giờ sao?”
“Chúng ta sẽ di chuyển sang bên trái, rồi đi xuống tuwff thung lũng bên kia. Đó là nơi chúng ta sẽ đến” anh chỉ tay
“Giống hệt trong ảnh”
“Mọi người sẵn sàng chưa?” Paulson hỏi. Anh quyết định đợi 1 phút trước khi hành động, để mọi người uống nước. Không khí ở đây khô và loãng khiến cổ họng khô rát khó chịu. Họ không muốn ai phát ho vào lúc này. Thuốc ho, viên đặc vụ bắn tỉa nghĩ, đáng lẽ chúng ta phải mang theo một ít….
Sau nửa giờ, họ đã đến địa điểm đã định. Paulson đã chọn một nơi tương đối ẩm thấp, bên cạnh một viên sỏi khổng lồ, thứ chắc đã được con song băng đưa đến đây. Anh nằm cao hơn khoảng 20 feet so với ngôi nhà di động, đó là những gì anh mong đợi: theo dõi chuyển động giữa các phòng, và không hoàn toàn ở một góc 90 độ so với nó để anh nhìn thẳng ra cửa sổ lớn ở phía sau của nó. Nếu Gregory ở đó, đây là nơi họ hy vọng là nơi cậu ta bị giam giữ. Bây giờ họ phải xác nhận. Anh mở khung đỡ của khẩu súng trường, tháo nắp ống ngắm và bắt đầu quan sát. Anh lấy radio ra, đeo tai nghe, nhẹ nhàng nói. Giọng anh nhẹ nhàng hơn tiếng gió luồn qua cành thông trên đầu.
“Paulson đây. Chúng tôi đã vào vị trị, đang nhìn. Sẽ thông báo”
“Đã nhận” radio trả lời
“Có rồi” Marty nói đầu tiên “Cậu ta ở đó. Phía bên phải”
Al Gregory đang ngồi trên một chiếc ghế dựa. Giờ cậu ta chả có lựa chọn nào. Hai tay bị còng vào đùi – sự nhân nhượng này khiến cho cậu ta thoải mái hơn – nhưng cánh tay và cẳng chân của cậu ta bị trói chặt vào ghế. Kính cận cũng đã được tháo ra, vì vậy mọi thứ anh nhìn thấy đều bị mờ, ngay cả Bill tự xưng là bảo vệ anh cũng chỉ mờ mờ nhìn thấy. Họ thay nhau canh chừng anh. Bill đang ngồi dưới cửa sổ phía bên kia căn phòng. Có một khẩu súng lục tự động được gắn vào thắt lưng của anh ta, nhưng Gregory không biết nó là mẫu nào, chỉ biết đường viền góc cạnh của nó.
“Các anh sẽ làm gì…”
“…với anh?” Bill hoàn thành nốt câu hỏi “Mẹ nó, giá mà tôi biết được, thiếu tá. Có ai đó quan tâm đến việc cậu đang làm kiếm sống, tôi đoán thế”
“Tôi sẽ không….”
“Tôi chắc chắn thế” Bill mỉm cười “Giờ thì chúng tôi yêu cầu cậu im lặng, nếu không tôi sẽ phải bịt miệng cậu lần nữa. Cứ thư giãn đi, bé”
“Cô ta có nói những thùng hàng đó để làm gì không?” viên đặc vụ hỏi
“Cô ta nói rằng công ty cô ta đang vận chuyển 2 bức tượng. Vài nghệ sỹ địa phương – cô ta nói – buổi triển lãm ở San Francisco. Tôi nhớ thế”
Có một lãnh sự quán Liên Xô ở San Francisco, viên đặc vụ nghĩ ngay đến chuyện đó. Nhưng họ không thể làm điều đó, phải không?”
“Anh nói là những hộp đó có thể chứa được một người, đúng không?”
“Anh có thể cho hai người vào hộp lớn ấy, nhưng có một số hộp nhỏ”
“Mất bao lâu để lắp ráp?”
“Anh không cần công cụ gì đặc biệt đâu, nhiều nhất nửa giờ”
Nửa giờ sao…? Một đặc vụ rời khỏi phòng để gọi điện thoại. Thông tin được truyền qua radio đến Werner
“chú ý” radio thông báo qua tai nghe “Chúng ta có một chiếc xe tải u-Haul một dạng xe tải nhỏ đang rời khỏi đường chính”
“Chúng ta không thể nhìn thấy nó từ đây” Paulson khẽ càu nhàu với Marty đang ở bên trái. Một vấn đề với vị trí hiện tại là họ không thể nhìn thấy toàn bộ xe kéo, và chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ con đường dẫn đến nhà di động vì cây cối quá rậm rạp. Nếu muốn có tầm nhìn tốt hơn thì phải tiến về phía trước, nhưng điều đó có nghĩa là phải chấp nhận những rủi ro mà hiện tại họ muốn tránh. Máy đo khoảng cách bằng laze cho biết khoảng cách từ họ tới chúng hiện là 600 thước và 11 feet. Tầm bắn hiệu quả nhất của súng bắng tỉa là trong vòng 200 thước và quần áo bọn họ đang mặc có tác dụng ngụy trạng rất tốt, nếu không di chuyển thì họ gần như vô hình. Ngay cả khi nhìn bằng ống nhòm, trong rừng rậm mắt người sẽ đơn giản thấy có quá nhiều thứ cần nhìn và không thể tập trung
Anh nghe thấy tiếng xe van. Anh nghĩ, bộ phận giảm thanh tệ quá. Rồi anh nghe thấy tiếng kim loại nổ khi cửa xe mở ra và tiếng cọt kẹt của một cánh cửa khác. Giọng nói của con người cất lên, nhưng anh không hiểu những người đó đang nói gì
“Cái này đủ lớn rồi” đại úy Bisyarina nói với Leonid “Tôi có hai cái lớn và ba cái nhỏ. Chúng tôi đặt những cái nhỏ này lên trên”
“Chúng ta đang vận chuyển gì?”
“tượng. 3 ngày nữa sẽ có một cuộc triển lãm và đây là điểm gần nhất để vượt qua biên giới. Nếu chúng ta rời đó sau hai giờ thì chúng ta sẽ vượt biên giới đúng hạn”
“Cô chắc….”
“Họ khám các xe đi về hướng bắc, chứ không phải đi về hướng nam” Bisyarina bảo đảm
“Rất tốt. Chúng ta sẽ lắp những hộp này bên trong. Nói Oleg ra đi”
Bisyarina bước vào trong. Lenny ở bên ngoài canh vì anh ta biết về hoạt động thực địa trong khu rừng hoang nhiều hơn hai sỹ quan còn lại. Trong khi Oleg và Leonic mang các hộp vào bên trong, cô ta tiến vào phía sau chiếc xe kéo để kiểm tra Gregory
“Xin chào, thiếu tá, thoải mái không?”
“Tôi thấy một người nữa” Paulson nói ngay khi thấy cô ta lọt vào tầm ngắm “Người phụ nữ, cái người trong hình – chiếc xe volvo ấy” anh nói qua radio “cô ta đang nói chuyện với con tin”
“Giờ đã nhìn thấy 3 người đàn ông” radio báo cáo. Một đặc vụ khác đang ẩn nấp ở phía bên kia xe kéo “Họ mang những chiếc hộp vào nhà xe di động. Nói lại lần nữa, 3 đối tượng nam. Đối tượng nữ đang ở trên trong và khuất tầm nhìn”
“Đó đúng là tất cả đối tượng. Nói cho tôi về mấy cái thùng giấy” Werner đang cầm trên tay bản phác thảo của nhà di động, đứng gần chiếc trực thăng đỗ cách đó vài dặm
“Chúng được để rời, chưa lắp ráp. Tôi đoán họ sẽ lắp chúng vào với nhau sớm thôi”
“Chúng ta biết có tất cả 4 người” Werner nói với quân dưới quyền “và con tin đang ở đó….”
“Cần 2 người để lắp ráp mấy thùng giấy” một thành viên trong đội tấn công nói “Một ở ngoài, một canh giữa con tin….có vẻ tốt đấy Gus”
“Chú ý, đây là Werner. Chúng ta sắp hành động. Mọi người vào vị trí” anh ra liệu cho phi công máy bay, người đang bắt đầu nổ máy. Đội trưởng HRT suy tư khi lính trèo lên máy bay. Nếu người Nga cố gắng đưa cậu ta trốn đi, người của anh có thể bắt họ trong lúc di chuyển, nhưng loại xe van này chỉ có cửa kính ở chỗ tài xế và chỗ bên cạnh….điều đó có nghĩa là sẽ có 2 hoặc 3 người bị khuất tầm nhìn….và có lẽ họ sẽ giết con tin trước khi người của anh