← Quay lại trang sách

Chương 24 LUẬT CHƠI

Điều kỳ lạ là sự kiện này không hề đánh động đến báo chí.Chỉ có một tiếng súng rõ ràng trong toàn bộ quá trình giải cứu và ở miền tây nước Mỹ thì nghe thấy tiếng súng là điều rất bình thường. Khi trả lời về việc sỹ quan cảnh sát Mendez bị bắn, Sở cảnh sát bang New Mexico chỉ thông báo rằng cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, và một bước đột phá trong cuộc điều tra có thể xảy đến bất kỳ lúc nào. Đối với hoạt động bay trực thăng, nó chỉ là một phần của cuộc diễn tập tìm kiếm cứu nạn thường lệ do cảnh sát và Không quân phối hợp tổ chức. Mặc dù lập luận này không được thỏa mãn cho lắm nhưng đủ để giữa đám phóng viên lùi lại trong một hoặc hai ngày

Đội tìm kiếm bằng chứng tiến hành tìm kiếm cẩn thận bên trong căn nhà kéo, nhưng không tìm thấy manh mối đáng giá nào. Một sỹ quan cảnh sát phụ trách chụp ảnh đã chụp ảnh tất cả các nạn nhân – anh tự gọi mình là ma cà rồng chuyên nghiệp- và đưa cuộn phi của viên sỹ quan FBI ngay tại hiện trường. Các xác chết được cho vào túi chuyển đến Kirtland, từ đó sẽ được chuyển tới Căn cứ không quân Dover, rồi bàn giao cho các bác sỹ pháp y tiếp nhận đặc biệt. Những bức ảnh về các sỹ quan KGB được gửi telex tới thẳng Washington. Cảnh sát địa phương và FBI bắt đầu nói về việc giải quyết trường hợp đặc vụ KGB sống sót. Kết luận cuối cùng là anh ta đã vi phạm ít nhất một tá luật, cả luật của bang và liên bang . Đây là một mớ hỗn độn mà các công tố viên phải giải quyết và cùng đồng ý rằng kết luận cuối cùng sẽ do Washington quyết định. Tuy nhiên, suy đoán của họ đã sai vì tiếng nói quyết định của trường hợp này lại nằm ở nơi khác

Bốn giờ sáng, Ryan cảm thấy có người đang đẩy vai mình. Anh quay lại và mở mắt ra, nhìn thấy Candela đang bật đèn, ngồi bên cạnh giường ngủ mình

“Cái gì vậy?” Ryan hỏi trong khi đang cố gắng làm mình tỉnh táo

“FBI đã giải quyết vấn đề. Họ đã có lại Gregory và cậu ta khỏe” Candela nói. Ông đưa qua vài bức ảnh. Mắt Ryan chớp vài lần rồi mở to

“Cái của nợ này đúng là khiến tỉnh cả người” Jack nói, trước khi nhìn thấy những gì xảy ra với Tania Bisyarina “Khốn khiệp!” Anhd đánh rơi mấy bức ảnh trên giường và bước vào phòng tắm. Candela nghe thấy âm thanh nước chảy, rồi Ryan ra khỏi phòng tắm và bướ tới tủ lạnh. Anh lấy một lon soda trong tủ rồi mở ra

“Xin lỗi, ông uống không?’ Jack chỉ vào tủ lạnh

“Dùng thứ đó giờ này hơi sớm. Cậu đã đưa thứ đó cho Golovko hôm qua?”

“Vâng, cuộc họp bắt đầu lúc chiều nay. Tôi muốn gặp bạn của chúng ta khoảng 8 giờ. Tôi đã lên kế hoạch thức dậy lúc 5.30”

“Tôi đã nghĩ cậu muốn xem những bức ảnh này ngay lập tức”

“Chắc chắn rồi. Còn nhanh hơn cả tờ tin tức buổi sáng….chúng ta vừa đá vào mông ông ta” Ryan nói,nhìn chăm chăm xuống thảm “trừ khi…”

“Trừ khi ông ta muốn chết” viên sỹ quan CIA đồng ý

“Vợ và con gái ông ta thì sao?” Jack hỏi “Nếu ông có ý kiến gì, tôi muốn cmn nghe bây giờ đây”

“Cuộc gặp diễn ra ở nơi tôi đề nghị chứ?”

“Ừ”

“Ép ông ta càng nhiều càng tốt” Candela nhặt mấy bức ảnh trên giường, nhét nó vào một phong bì “Nhớ cho ông ta xem mấy tấm ảnh này. Tôi không nghĩ lương tâm ông ta cắn rứt đâu, nhưng nó cmn cho ông ta thấy là chúng ta nghiêm túc. Nếu cậu muốn một ý kiến, tôi từng nghĩ cậu quá điên, nhưng giờ thì….”ông cười “tôi nghĩ cậu điên vừa phải, tôi sẽ quay lại khi cậu tỉnh táo hoàn toàn”

Ryan gật đầu và nhìn ông rời khỏi phòng, rồi quay lại phòng tắm. Nước vẫn nóng và anh không vội tắm rửa, cả phòng tắm nhỏ mờ mịt hơi nước. Anh lau hơi nước trên gương, và khi cạo râu, anh cố gắng không nhìn vào mắt mình, tập trung vào bộ râu. Đây không phải là lúc để nghi ngờ bản thân.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn tối. Moscow không được thắp sáng cả đêm như thành phố ở Mỹ. Có lẽ lúc này hầu như không có xe cộ. Washington thì lúc nào cũng có người đang di chuyển, tạo cảm giác như lúc nào, ở nơi nào đó cũng có người đang bận việc riêng, đang làm gì đó. Công thức này không có ở đây. Giốn như ngôn ngữ chuyển tải không thể chính xác 100% được, theo quan điểm của Ryan, Moscow cũng giống như nhiều thành phố khác anh từng đến, chỉ là nó kỳ lạ hơn. Ở đây, mọi người không bận rộn làm việc của mình, mà họ bận rộn làm việc do người khác giao. Điều trớ trêu là anh sẽ sớm trở thành một trong những người ra lệnh, cho một người đã quên mất cách phải thực hiện mệnh lệnh

Bình minh dần xuất hiện ở Moscow. Trên những con đường trải tuyết dày đặc, âm thanh tàu điện và những chiếc xe tải trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cửa sổ phòng Ryan không quay về hướng đông nên không thể nhìn thấy bình minh ló rạng. Bầu trời xám xịt bắt đầu thêm màu sắc, giống như hiệu ứng trên màn hình khi đứa trẻ bật TV màu. 7.30 sáng, Jack đã uống xong ly cà phê thứ và đặt cuốn sách đang đọc xuống. Candela nói rằng quản lý thời gian là quan trọng nhất trong những lúc như thế này. Anh lại vào phòng tắm, sau đó mặc áo khoác ra bước ra ngoài

Các vỉa hè đã được quét sạch vì trận bão tuyết đêm Chủ nhật nhưng vẫn còn vài đống rác bên đường. Ryan gật đầu chào mấy viên sỹ quan an ninh, người Úc, người Mỹ và người Nga, trước khi tiến về phía Bắc ra đường Chaykovskogo. Gió bắc cay xè thổi khiến nước mắt anh chảy ra và anh xiết chặt chiếc khăn quàng cổ khi đi bộ tới quảng trường Vosstaniya. Khu vực này là dành cho các đại sứ quán ở Moscow. Sáng hôm qua, anh rẽ phải đi dọc theo quảng trường và thấy 5 hoặc 6 đại sứ quán gần đó. Sáng nay anh rẽ trái vào đường Kudrinskiy Pereulok- có ít nhất 9 cách để nói tên “đường phố” trong tiếng Nga, nhưng Jack không biết chúng khác nhau thế nào- rồi rẽ phải, rồi trái lần nữa đến đường Barrikad-naya

“Barricade” có vẻ là một cái tên lạ lùng, bất để là đặt cho đường phố hay rạp chiếu phim. Nó còn lạ lùng hơn khi viết bằng tiếng Cyrillic. Chữ “B” thì anh nhận được mặt chữ, dù trong ngôn ngữ Cyrillic thì “B” thực ra lại và “V” và Rs thì giống chữ Ps trong ngôn ngữ La Mã. Ryan đã điều chỉnh một chút lộ trình của mình, và khi sắp đến đích, anh cố gắng hết sức để đi bộ càng gần bên trong nhà càng tốt. Quả nhiên, một cánh cửa rạp chiếu phim mở ra, anh xoay người bước vào. Cũng như lần trước, nhân viên an ninh đã lục soát khắp người anh ta, họ tìm thấy một phong bì dán seal trong túi áo khoác nhưng không mở, điều này khiến Ryan nhẹ nhàng thở ra

“Đi” giống y như lời anh ta nói trong lần gặp đầu tiên, Jack để ý. Có lẽ anh ta bị giới hạn từ vựng

Gerasimov đang ngồi trên ghế gần lối đi, tự tin ngồi quay lưng lại phía Ryan an khi Jack bước lại gần

“Chào buổi sáng” anh nói với lưng của người đàn ông đó

“Cậu nghĩ sao về khí hậu ở đây?” Gerasimov hỏi, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên an ninh đi ra. Ông đứng lên và dẫn Jack đến chỗ màn hình

“Chỗ tôi nó không lạnh thế này”

“Cậu nên đội mũ. Hầu hết người Mỹ không thích, nhưng đây là việc cần thiết”

“Thời tiết cũng lạnh ở bang New Mexico” Ryan nói

“Tôi cũng nghe nói thế. Cậu nghĩ tôi sẽ không làm gì sao?” Chủ Tịch KGB hỏi, khuôn mặt không biểu cảm, như một giáo viên đang hướng dẫn một sinh viên. Ryan quyết định cứ để cho ông ta tự mãn một lúc

“Và tôi có nên hy vọng sẽ đàm phán với ông về sự tự do của thiếu tá Gregory không?” Jack hỏi – cứ để càng lâu càng tốt. Tách cà phê uống thêm buổi sáng đang mài sắc cảm xúc nơi anh

“Nếu cậu muốn” Gerasimov trả lời

“Tôi nghĩ ông sẽ quan tâm đến cái này” Jack đưa chiếc phong bì ra

Chủ Tịch KGB mở phong bì, lấy ra vài bức ảnh. Anh không thấy ông ta có bất kỳ phản ứng gì, nhưng khi ông quay lại, Ryan thấy trong mắt ông ngoài hơi lạnh buổi sáng còn có thêm gió mùa xuân

“Một người vẫn còn sống” Jack báo “anh ta bị thương, nhưng sẽ hồi phục thôi. Tôi không có ảnh của anh ta. Có ai đó đã làm rối tung lên. Chúng tôi đã có lại Gregory, không thương tổn gì”

“Tôi hiểu”

“Ông cũng nên hiểu rằng giờ ông chỉ có quyền lựa những quyền chọn mà chúng tôi đưa ra. Tôi cần phải biết ông chọn cái nào”

“Đã quá rõ rồi, phải không?”

“Một trong những điều tôi học được khi nghiên cứu về đất nước ông là chẳng có gì rõ ràng như chúng ta hằng mơ” điều này khiến người đối diện ăn suýt nữa thì cười

“Tôi sẽ được đối xử thế nào?”

“Khá tốt” Tốt cmn hơn là ông xứng đáng được hưởng

“Gia đình tôi?”

“Họ cũng vậy”

“Và làm cách nào các cậu có thể đưa cả 3 người chúng tôi ra khỏi đây?”

“Tôi tin vợ ông sinh ở Estonia và rằng bà ấy thường xuyên về thăm quê nhà. Họ sẽ về quê vào đêm thứ 6” Ryan nói, tiếp tục đi chi tiết

“Chính xác cái gì…”

“Ông không cần biết thông tin đó, ông Gerasimov”

“Ryan, cậu không thể…”

“Có, sir, tôi có thể” Ryan ngắt lời ông ta, tự hỏi tại sao mình lại nói từ ‘sir’ cơ chứ

“Và đối với tôi?” Vị chủ tịch an ninh quốc gia hỏi. Ryan nói với ông những gì ông ta phải làm. Gerasimov đồng ý “Tôi có một câu hỏi”

“Vâng?”

“Sao cậu có thể lừa được Polatonov? Ông ta là người rất khôn ngoan”

“Thật sự đang có một điều tra nhỏ với SEC, nhưng chỉ là việc nhỏ” Ryan đã sẵn sàng rời đi “Chúng tôi sẽ không thể làm được điều đó nếu thiếu ông. Chúng tôi phải diễn một màn thật hay, phải có thứ gì đó mà ông không thể làm giả được. Nghị viện Trent đã ở đây 6 tháng trước và ông ấy gặp người bạn tên là Valerily. Họ nhanh chóng trở thành bạn rất thân. Sa uddos ông ấy phát hiện ra rằng ông đã kết án Valeriy 5 năm vì tội ‘hoạt động chống đối xã hội’. Dù sao thì ông ấy muốn lấy lại công bằng. Chúng tôi nhờ ông ấy giúp và ông ấy nhảy vào cuộc chơi. Tôi đoán theo như cách các ông nói thì chúng tôi đã sử dụng định kiến của các ông để chống lại chính các ông”

“Thế cậu muốn chúng tôi phải làm gì với loại người này, Ryan?” vị chủ tịch hỏi “các cậu…”

“Tôi không phải là người làm luật, ông Gerasimov” Ryan bước ra ngoài. Trời thật đẹp, anh nghĩ trên đường quay về đại sứ quán, sẽ rất tuyệt nếu có gió thổi phía sau

“Chào buổi sáng, đồng chí Tổng Bí Thư”

“Không cần phải trang trọng vậy, Ilyra Arkadyevich. Có nhiều thành viên Bộ Chính Trị thâm niên hơn anh vẫn chưa có đủ phiếu bầu và chúng ta cũng là đồng chí….trong thời gian dài. Có chuyện gì với anh thế?” Narmonov thận trọng hỏi. Nỗi đau trong mắt đồng chí của ông quá rõ ràng. Họ đã lên lịch nói chuyện về vụ thu hoạch lúa mỳ vụ đông, nhưng…

“Andrey Il’ych, tôi không biết bắt đầu như thế nào” Vaneyev nghẹn ngào khi nói những từ này, nước mắt lăn ra khỏi mắt ông “Chuyện về con gái tôi….”ông nói ngắt quãng trong 10 phút

“Và?” Narmonov hỏi, khi câu chuyện có vể đã xong- nhưng chắc chắn phải còn chuyện gì đó nữa. Chắc chắn

” Alexandrov và Gerasimov, sau đó” Narmonov ngả người trên ghế và nhìn chằm chằm vào bức tường “Ông bạn tôi, anh thật sự phải rất can đảm để đến đây nói với tôi chuyện này”

“Tôi không thể để bọn họ – ngay cả điều đó phá hủy cả sự nghiệp của tôi, Andrey, tôi không thể để bọn họ phá anh bây giờ. Anh còn rất nhiều điều phải làm, chúng ta- anh còn phải cải cách nhiều thứ. Tôi phải rời đi. Tôi biết. Nhưng anh phải ở lại. Andrey. Người dân cần anh ở đây để hoàn thành mọi thứ đã bắt đầu”

Narmonov để ý là ông nói về người dân chứ không phải Đảng. Thời thế đang thực sự thay đổi rồi. Không. Ông lắc đầu. Vẫn không đổi, chưa đổi. Tất cả những gì ông làm là tạo ra bầu không khí, và với bầu không khí này, thời thế có thể thay đổi. Vaneyev là người duy nhất hiểu vấn đề rằng không phải là mục tiêu mà là quá trình để đạt được mục tiêu. Mọi thành viên của Bộ Chính Trị biết – đã biết từ nhiều năm- rằng rất nhiều thứ cần phải cải cách. Chỉ là ý kiến ​​của mọi người khác nhau về con đường cải cách. Ông tự nghĩ rằng điều này giống như làm cho một con tàu đổi hướng, và nó có thể bị gãy bánh lái trong quá trình đổi hướng. Nếu con tàu được phép tiếp tục hành trình ban đầu của nó … Nó sẽ đi đâu? Liên Xô sẽ đi về đâu? Họ cũng không biết điều này. Nhưng đổi hướng tức là rủi ro và nếu bánh lái gãy – nếu Đảng mất vị thế – thì tất cả sẽ rơi vào hỗn loạn. Đó là một lựa chọn không một ai có lý trí lại muốn đối mặt, nhưng cũng là lựa chọn mà ai có lý trí cũng không thể phủ nhận phải làm

Narmonov tự nhủ, chúng ta thậm chí không không biết đất nước mình đang làm gì. Trong ít nhất tám năm qua, các số liệu kinh tế mà chúng ta công bố có phần sai sự thật. Số liệu do GOSPLAN công bố đưa ra cũng hư cấu như các đức tính của Stalin. Con tàu do ông chỉ huy đang đi vào một màn sương mù dối trá ngày càng lớn, được phát biểu bởi những quan chức mà sự nghiệp của họ sẽ bị phá hủy nếu sự thật lộ ra. Đây cũng là cách ông nói trong cuộc họp hàng tuần của Bộ Chính Trị. Những mục tiêu và dự đoán hào nhoáng trong bốn thập kỷ qua chẳng khác gì những lộ trình được đánh dấu trên một biểu đồ hàng không vô nghĩa. Ngay cả chính Bộ Chính trị cũng không hiểu Liên Xô- đây là điều mà các nước phương Tây khó ngờ tới.

Lựa chọn khác? Đây đúng là câu hỏi khó, phải không? Trong những khoảnh khắc đen tối, Narmonov thậm chí không biết liệu mình hay những người khác có thể thực sự thay đổi hiện trạng hay không. Tất cả những cuộc đấu tranh trước đây của ông trong lĩnh vực chính trị là để giành lấy quyền lực hiện đang nắm giữ, nhưng bây giờ ông hoàn toàn nhận ra sức mạnh này có giới hạn như thế nào. Trong quá trình thăng tiến ổn định của mình, ông nhận thấy nhiều điều cần phải cải cách, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại khó thay đổi đến vậy. Quyền lực mà ông nắm giữ bây giờ hoàn toàn không thể so sánh với quyền lực của Stalin hồi đó. Điều này cũng là do một số người tiền nhiệm của ông. Hiện tại con tàu Liên Xô không dễ điều hướng. Nó giống như một cái lò xo khổng lồ, mặc dù hấp thụ và tiêu hao rất nhiều năng lượng, nó chỉ có thể dao động theo tần số không hiệu quả của chính mình. Nếu tình hình không thay đổi….phương Tây đang chạy đua bước vào kỷ nguyên công nghiệp mới trong khi Liên Xô vẫn còn phải ăn bữa nay lo bữa mai. Trung Quốc thì đang hấp thụ các bài học kinh tế của Nhật Bản, và chỉ hai thế hệ nữa họ có thể là nền kinh tế lớn thứ ba thế giới: 1 tỷ người cộng với hệ thống kinh tế mạnh và sôi động, sát cạnh biên giới, luôn đói khát lãnh thổ, và ghét tất cả ngườ Nga đến mức mà lý tưởng phát xít của Hitler cũng chỉ giống như mấy hooligan bóng đá thôi. Đây mới là mói đe doa chiến lược với đất nước ông, so với nó thì mấy quả bom hạt nhân của Mỹ với NATO chẳng đáng kể gì – ấy thế nhưng bộ máy quan liêu của Đảng vẫn không hiểu rằng nếu Đảng không cải cách, nó sẽ trở thành tội đồ tự đào bới phần mộ!

Ai đó phải thử làm và người đó chinh là mình. Nhưng để cố thử làm thì trước hết ông phải tồn tại được đã, tồn tại đủ lâu để truyền đạt tầm nhìn về mục tiêu quốc gia của ông, trước hết là với Đảng, sau đó là với người dân – và có lẽ theo cách ngược lại là người dân trước? làm cách nào cũng không dễ. Đảng có đường hướng, trì trệ không chịu thay đổi, và người dân, những người bình thường, từ lâu đã nghe lời của Đảng và những lời lãnh đạo Đảng nói Điều này đúng thật buồn cười. Các nước phương Tây – kẻ thù của quốc gia – luôn tôn trọng ông hơn đồng bào

Và điều đó có nghĩa là gì? Ông tự hỏi. Nếu họ là kẻ thù thì sự công nhận của họ nghĩa là mình đang đi đúng hướng- nhưn là đúng với ai? Narmonov tự hỏi không biết tổng thống Mỹ có cô đơn như ông không. Nhưng trước khi đối mặt với nhiệm vụ bất khả thi thì hàng ngày ông vẫn phải giải quyết vấn đề chiến thuật liên quan đến sinh tồn cá nhân. Ngay cả bây giờ, đối mặt với đồng nghiệp đáng tin cậy. Narmonov thở dài, âm thanh điển hình của người Nga

“Vậy, Ilya, anh sẽ làm gì?” Ông hỏi người đàn ông đang có con gái phạm tội phản quốc nhưng bản thân lại một lòng trung thành

“Tôi sẽ luôn hỗ trợ anh ngay cả khi danh tiếng của tôi sẽ mất. Con gái Svelana của tôi sẽ phải đối mặt với hậu quả do hành động của nó gây ra” Vaneyev ngồi thẳng băng và mắt nhìn thẳng. Ông giống như người sắp phải bước ra pháp trường nhưng vẫn thể hiện khí chất thà chết không sờn

“Tôi có thể đích thân phải chỉ trích anh” Narmonov

“Tôi sẽ hiểu chuyện đó, Andrushka” Vaneyev trả lời, giọng nghiêm trang

“Tôi không muốn làm điều này, Tôi cần anh, Ilya. Tôi cần lời tư vấn của anh. Nếu tôi có thể giữ được vị trí của anh, tôi sẽ làm”

“Tôi không thể đòi hỏi gì hơn thế”

Đã đến lúc phải cổ vũ cho ông ta. Narmonov đứng lên, đi vòng qua bàn và cầm đôi tay bạn “Bất kể họ nói với anh chuyện gì, cứ đồng ý, đừng chống đối, Khi thời điểm đến, anh hãy cho bọn họ biết anh là người thế nào”

“Andrey, tôi sẽ làm theo lời anh”

Narmonov tiễn ông ta ra cửa. Ông còn 5 phút cho đến cuộc gặp tiếp theo đã được lên lịch. Một ngày của ông đầy những vấn đề kinh tế, các quyết định ông phải đưa ra vì sự thiếu quyết đoán của mấy người ở chức bộ trưởng, họ tìm đến ông như thể tìm đến ông linh mục trong làng xin lời khuyên…cứ như thể mình chưa đủ vấn đề ấy, vị Tổng Bí Thư ĐCS Liên Xô tự nhủ. Ông dùng 5 phút này để ngẫm về số phiếu. Lẽ ra ông làm việc này còn dễ hơn vị đồng cấp người Mỹ- ở Liên Xô chỉ có thành viên Bộ Chính Trị mới có quyền bỏ phiếu, và chỉ có 13 người – nhưng mỗi thành viên BCT lại đại diện cho một nhóm lợi ích và Narmonov đang yêu cầu mỗi người bọn họ phải làm những việc mà họ chưa bao giờ nghĩ đến phải hoàn thành trước đây. Ông tự nhủ, trong phân tích cuối thì quền lực vẫn tốt hơn mọi thứ khác và ông vẫn còn phiếu của Bộ trưởng quốc phòng Yazov

“Tôi nghĩ cậu sẽ thích ở đây đấy” tướng Pokryshkin nói khi họ đang đi dọc hàng rào dây thép gai. Các bảo vệ KBG dơ tay chào khi họ đi qua và cả hai người thản nhiên giơ tay chào đáp lại. Giờ thì những con chó đã biến mất và Gennady nghĩ đây đúng là một sai lầm, bất kể vấn đề nằm ở việc có đủ thức ăn cho chúng hay không

“Vợ tôi sẽ không thích đâu” Bondarenko trả lời “Trong gần hai thập kỷ, cô ấy đã theo tôi từ doanh trại này đến trại lính khác, và cuối cùng là đến Moscow. Cô ấy thích ở đó cơ” Anh quay đầu nhìn ra ngoài hàng rào và mỉm cười. Có ai từng chán cảnh tượng trước mắt này chưa? Nhưng nếu nói với vợ thì cô ấy sẽ nói gì? Có rất ít cơ hội kiểu này dành cho một người lính Liên Xô, cô ấy sẽ hiểu, phải không?

“Có lẽ những ngôi sao cấp tướng sẽ thay đổi suy nghĩ của cô ấy – và chúng ta đang cải thiện điều kiện sống ở đây. Anh có biết tôi đã nỗ lực thế nào để đấu tranh cho điều đó không? Cuối cùng tôi nói với họ rằng những kỹ sư của tôi cũng như các vũ công và họ phải hạnh phúc vui vẻ thì mới làm việc hiệu quả được. Tôi nghĩ viên Ủy Viên Trung Ương đó có niềm đam mê đặc biệt với nhà hát Bolshoy và cuối cùng ông ta cũng hiểu chuyện. Nhà hát của chúng tôi đã được phê duyệt vào thời điểm đó và thức ăn tươm tất hơn cũng đã được sử dụng vào thời điểm đó. Xe tải đến. Mùa hè tới, đó trường tiểu học sẽ được hoàn thành, và tất cả bọn trẻ sẽ đến trường” – ông cười lớn – “ Chúng ta phải xây một khu chung cư khác, và vị chỉ huy tiếp theo của Dự án Ngôi Sao Sáng cũng phải làm hiệu trưởng của trường tiểu học”

“Chúng ta có thể không còn chỗ để đặt tia laser trong 5 năm nữa. Chà, tôi thấy ông đã dành những địa điểm cao nhất để đặt chúng rồi”

“Phải, cuộc tranh luận đó kéo dài 9 tháng. Chỉ để thuyết phục họ rằng chúng tôi sẽ chế tạo một số máy phát laser mạnh hơn nhiều so với những máy hiện có”

“Ngôi Sao Sáng thực sự” Bondarenko nói

“Cậu sẽ xây dựng nói, Gennady Iosifovich”

“Vâng, đồng chí tướng quân, tôi sẽ xây nó. Tôi se chấp nhận lời mời nếu ông vẫn còn muốn tôi vào vị trí đó” Anh tiếp tục quan sát địa hình xung quanh. Ngày nào đó, chỗ này sẽ là của mình….”

“Đó là ý muốn của Allah” viên thiếu tá nhún vai

Anh mệt mỏi phải nghe mấy điều này. Việc buộc phải thay đổi kế hoạch ban đầu không chỉ là thử thách đối với sự kiên nhẫn mà còn đối với niềm tin của Cung Thủ. Trong 36 giờ qua, quân đội Liên Xô đã tiến hành các cuộc tuần tra bất thường xung quanh thung lũng. Anh đã chia nửa lực lượng khi bắt đầu qua thung lũng và giờ người của anh tiếp tục bị chia cắt. Mọi người ở cả hai bên thung lũng đang quan sát những chiếc xe tải và tàu chở quân chạy ầm ầm, lo lắng rằng quân Liên Xô sẽ dừng lại và nhảy xuống, leo lên những ngọn đồi ở hai bên để tìm kiếm những vị khách không mờ. Nếu họ làm thế thì một trận chiến đẫm máu là không tránh khỏi và nhiều người Nga sẽ chết – nhưng anh không đến tận đây để giết vài tên người Nga. Anh đến đây để giáng cho bọn chúng tổn thất nặng nề gấp ngàn lần so với đơn giản chỉ là lính chết

Nhưng họ phải leo núi, hoàn toàn chậm tiến độ so với dự kiến, và điều duy nhất người khác có thể dùng để an ủi anh là cụm từ “ý muốn của Allah” Khi quả bom rơi xuống vợ và con gái tôi, Allah đã ở đâu? Khi họ bắt con trai tôi đi, Allah đã ở đâu? Khi người Nga ném bom trại tị nạn của chúng tôi,…Allah ở đâu? Sao cuộc đời nghiệt ngã quá vậy?

“Chờ đợi thật khó chịu, phải không?” viên thiếu tá nhận xét “Chờ đợi là điều khó khăn”nhất. Khi không có gì trong đầu, nhiều câu hỏi sẽ nảy sinh”

“Và câu hỏi của ông?”

“Khi nào chiến tranh kết thúc? Có tin đồn….nhưng những tin đồn kiểu này cũng kéo dài nhiều năm rồi. Tôi mệt mỏi với cuộc chiến này”

“Ông đã tham gia vào nó lâu quá rồi, ở phía bên kia…”

Viên thiếu tá đột ngột quay đầu lại “Đừng nói vậy. Tôi đã cung cấp thông tin cho nhóm của cậu nhiều năm! Lãnh đạo của cậu không nói với cậu chuyện này?”

“Không. Chúng tôi biết ông ấy lấy thông tin ở đâu đó, nhưng…”

“Phải, ông lấy là một người tốt, và ông ấy biết phải bảo bảo vệ tôi. Cậu có biết đã bao nhiêu lần tôi phải cử quân đi làm mấy cuộc tuần tra vô dụng để cậu có thể thoát đi, bao nhiêu lần tôi phải bắn người của chính tôi – biết rằng họ muốn giết tôi, biết rằng họ đang nguyền rủa tôi?” Cảm xúc bộc phát đột ngột này khiến cả hai đều ngạc nhiên “Cuối cùng thì tôi cũng không thể kìm được. Những người trong quân đội của tôi, những người sẵn sàng làm việc cho người Nga-hãy nói theo cách này, không khó để đưa họ vào vòng phục kích của cậu, nhưng tôi không thể chỉ gửi những người này, phải không? Cậu biết không, bạn của tôi, bao nhiêu người trong đội của tôi – những người tốt – tôi đã để họ chết trong tay cậu? Nhưng người tôi bỏ lại phía đó đã trung thành với tôi, và trung thành với thánh Allah và đây là lúc để gia nhập các chiến binh vì hòa bình một lần và mãi mãi. Đối với những người không còn sống cho đến ngày nay để thực hiện điều này, tôi cầu xin sự tha thứ từ Allah” Mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình, Cung Thủ nghĩ, và anh chỉ trả lời bằng câu đơn giản

“Đời là bể khổ”

“Ở trên đỉnh núi như thế này còn khổ hơn” viên thiếu tá nhìn quanh “thời tiết đang thay đổi. Gió đang thổi từ phương nam. Đám mây mang theo hơi nước. Có lẽ thánh Allah vẫn chưa từ bỏ chúng ta. Ngày sẽ cho phép chúng ta tiếp tục thực hiện nhiệm vụ này. Có lẽ chúng ta chính là Sứ giả của Ngài và thông qua chúng ta Ngài nói cho họ biết phải rời khỏi đất nước chúng ta”

Cung Thủ lầm bầm và nhìn lên núi. Anh không còn nhìn thấy mục tiêu, nhưng điều đó cũng không quan trọng, bởi vì, không giống như viên thiếu ta, anh không thấy cuộc chiến khi nào mới kết thúc

“Chúng ta sẽ mang những thứ còn lại qua trong đêm nay”

“Được, Tất cả họ sẽ được nghỉ ngơi thật tốt, bạn của tôi”

“Mr. Clark?” anh đã tập thể dục trên máy chạy bộ gần 1 giờ. Mancuso có thể thấy từ những giọt mồ hôi đang tí tách rơi

“Vâng, thuyền trưởng?” Clark cởi tai nghe ra

“Nhạc gì thế?”

“Thằng bé sonar ấy, Jones, cho tôi mượn máy nghe nhạc. Tất cả nhạc của cậu ta là Bach, nhưng nó giúp cho bộ não không bị trì trệ”

“Có tin gửi anh” Mancuso đưa qua. Chỉ có 6 từ trên đó và đều là mật mã, chắc chắn thế, vì chúng chẳng có nghĩa gì hết

“Đến lúc vào việc rồi”

“Khi nào?”

“Điện tín không nói. Chắc phải chờ tin tiếp theo”

“Tôi nghĩ đã đến lúc anh nói tôi nghe sự thật” viên thuyền trưởng nhận xét

“Không phải ở đây” Clark khẽ nói

“Phòng tôi đi lối này” Mancuso vẫy tay. Họ đi về phía trước của tàu ngầm, qua khối động cơ tuabin, qua khoang lò phản ứng và cánh cửa đóng mở với âm thanh khó chịu, rồi qua trung tâm tấn công và vào cabin của Mancuso. Đây là đoạn dài nhất trong hành trình của tàu ngầm từ đầu đến cuối. Thuyền trưởng ném cho Clark một chiếc khăn và yêu cầu anh lau mồ hôi trên mặt.

“Hy vọng anh không vắt kiệt sức” Mancuso nói

“Nhàm chán quá. Tất cả người của anh đều có việc để làm. Còn tôi, chỉ ngồi và đợi. Chờ đợi là điều khó chịu nhất. Thuyền trưởng Ramius đâu?”

“Đang ngủ. Ông ấy không phải sớm tham gia vào mấy thứ như thế này, đúng không?”

“Ừ” Clark đồng ý

“ Chuyện chính xác là gì? Giờ anh nói với tôi được chưa?”

“Tôi sẽ đưa hai người ra ngoài” Clark trả lời đơn giản

“Hai người Nga? Bộ anh nghĩ đang đi lấy một món đồ à? Hai người?”

“Đúng thế”

“Và anh sẽ nói rằng anh làm điều đó suốt à?” Mancuso hỏi

“Không phải lúc nào cũng làm điều đó” Clark công nhận “Tôi đã làm vụ kiểu này 3 năm trước, một vụ khác cách đây 15 năm. Có hai vụ phải hủy bỏ và tôi vẫn chưa biết tại sao. Anh biết đấy ‘chỉ-biết-những-điều-cần-biết’ mà”

“Trước đây tôi đã nghe cái đoạn này rồi”

“Điều hay ho là” Clark lầm bầm “tôi cá những người đưa lệnh này chưa bao giờ phải ăn gió nằm sương…”

“Mấy người anh đón đó- họ biết không?”

“Không, họ biết đến nơi chỉ định vào thời gian chỉ định. Tôi lo là họ se bị bao vây bởi đội đặc vụ KGB cũng thiện chiến như đội SWAT” Clark nhấc một chiếc radio lên “Phần việc của bên anh thì thực sự dễ. Cứ theo đúng lịch, chờ đúng chỗ. Nếu không thấy thì khởi hành theo lịch trình rời cmn khỏi đây”

“Bỏ lại anh” đó không phải là câu hỏi

“Trừ khi anh muốn cùng tôi đến với Nhà tù Lefortovo. Tất nhiên, cùng với phần còn lại của thủy thủ đoàn. Ảnh trên báo sẽ rất tệ đấy, Thuyền trưởng”

“Anh đánh giá tôi là người nhạy cảm đó”

Clark cười to “Đó là một câu chuyên dài”

“Đại tá Eich?”

“Von Eich” viên phi công sửa lại cho Jack “Tổ tiên tôi là người Phổ, anh là tiến sỹ Ryan, phải không? Tôi giúp gì được anh?” Ryan ngồi xuống một chiếc ghế. Họ đang ngồi trong phòng của Tuy viên quân sự của ĐSQ. Vị Tùy viên quân sự là một vị tướng của Lực lượng Không quân và tạm thời cho họ mượn văn phòng.

“Anh biết tôi làm ở bộ phận nào không?”

“Tôi nhớ anh là người làm bên tình báo, nhưng tôi chỉ là tài xế, nhớ không? Tôi đã để mấy thứ quan trọng đó cho mấy người không mặc quan phục” viên đại tá nói

“Không còn như vậy nữa. Tôi có một việc phải giao cho anh”

“Ý anh là sao? Một nhiệm vụ?”

“Anh sẽ thích nó cho mà xem” Jack đã sai. Anh ta chẳng thích nó chút nào.

Ryan cảm thấy khó tập trung tâm trí vào công việc chính thức, một phần vì sự nhàm chán đến chán nản trong quá trình đàm phán, nhưng phần lớn là vì mấy ly rượu vang trong công việc không chính thức. Trong khi suy nghĩ về điều này, anh lấy tay lần mò tai nghe và lắng nghe bài dịch song song của bài phát biểu của nhà đàm phán Liên Xô. Hôm qua họ cũng bóng gió rằng sẽ thu hẹp phạm vi kiểm tra tại chỗ mà họ đã đồng ý, nhưng bây giờ họ không nhắc một lời nào. Ngược lại, ngày nay họ yêu cầu phải mở rộng phạm vi kiểm tra các cơ sở của Mỹ. Điều đó sẽ khiến Lầu Năm Góc vui lắm đây, Jack cười thầm. Các sỹ quan tình báo người Nga trèo lên nóc các nhà máy Mỹ và khoan vào các hầm chứa của Mỹ để kiểm tra các tên lửa Mỹ, tất cả dưới con mắt soi mói canh gác của các sỹ quan phản gián Mỹ và lực lượng bảo vệ chỉ huy đường không chiến lược – những tay lính canh sẽ luôn đặt trên cò súng lục Beretta sẵn sàng bắn bất kỳ lúc nào. Và mấy cậu bé tàu ngầm, vốn luôn coi phần còn lại trong lực lượng hải quân của chính họ là kẻ thù tiềm tàng, sẽ nghĩ gì khi có người Nga trên tàu? Khi các kỹ thuật viên mở cửa ống phóng dưới nước dưới sự theo dõi sát sao của đám thủy thủ, chiến sĩ trên tàu và lực lượng thủy quân lục chiến, các sĩ quan tình báo đứng trên boong. Tất nhiên, điều tương tự cũng sẽ xảy ra với người Mỹ khi họ đến Liên Xô. Mỗi sỹ quan đội kiểm tra vũ khí đều có thể là một gián điệp, có lẽ thông qua đường dây liên lạc kỳ quặc này- các sỹ quan sẽ được chứng kiến những điều mà bình thường phải là đặc vụ hiện trường mới thấy. Đúng là kỳ diệu. Sau 30 năm người Mỹ yêu cầu, giờ Liên Xô cuối cùng cũng chấp nhận rằng hai bên có thể cho phép tổ chức hoạt động tình báo công khai như vậy. Nhưng khi chuyện đó xảy ra, trong các cuộc đàm phán về vũ khí tầm trung, người Mỹ đã phản ứng với sự ngạc nhiên và nghi ngờ – tại sao Người Nga lại đồng ý với điều khoản của chúng ta? Tại sao họ phải đồng ý? Ý định thực sự của họ là gì?

Nhưng khi bạn quen với ý tưởng này thì sẽ thấy đây là một bước tiến. Cả hai bên đều có một kênh để hiểu những gì bên kia có và những gì họ đang làm. Không bên nào tin tưởng bên kia. Cơ quan tình báo của cả hai bên phải đảm bảo điều này. Các nhân viên tình báo vẫn sẽ di chuyển xung quanh, tìm kiếm bằng chứng cho thấy bên kia đang lừa dối, bên kia đang sản xuất tên lửa ở một địa điểm bí mật và giấu chúng ở một nơi để tấn công bất ngờ. Họ sẽ tìm bằng chứng như vậy, viết ra các tài liệu cảnh báo tạm thời và cố gắng tiến hành các cuộc điều tra chuyên sâu dựa trên các tình huống này. So với bản thân vũ khí, chứng hoang tưởng về thể chế tồn tại lâu hơn. Không có hiệp ước nào có thể thay đổi điều này, mặc dù các tài liệu được viết một cách trang trọng. Ryan chuyển sự chú ý sang đại diện Liên Xô đang phát biểu.

Tại sao? Tại sao mấy gã bọn ông lại thay đổi suy nghĩ? Ông có biết những gì tôi viết trong báo cáo Đánh Giá Tình Báo Quốc Gia không? Nó vẫn chưa phải là một tài liệu chính thức nhưng có khi ông đã đọc nó rồi. Tôi đã viết rằng cuối cùng các ông cũng nhận ra (1) mấy thứ chết tiệt đó đáng giá bao nhiêu. (2) rằng 10.000 đầu đạn đủ để hủy diệt nước Mỹ 8 lần, trong khi thực tế chỉ cần 3 hoặc 4 lần là đủ nước Mỹ biến mất rồi và (3) ông se tiết kiệm được tiền nếu phá hủy những tên lửa cũ, thay vì phải mất nhiều tiền bảo dưỡng đúng cách. Tôi nói với các Sếp rằng đó chỉ là tính kinh tế, không thay đổi gì quan điểm của các ông đâu. Ồ, vâng (4) đây là công cụ PR rất tốt và các công vẫn thích chơi trò PR mặc dù mỗi lần làm đều rất tệ

Tất nhiên, chúng tôi cũng chẳng quan tâm

Một khi đạt được thỏa thuận – và Jack tin rồi cũng đạt được thôi -cả hai bên sẽ tiết kiệm được 3% chi phí quốc phòng; có lẽ với người Nga là 5% bởi vì hệ thống tên lửa của họ đa dạng hơn, nhưng cũng khó mà chắc. Mặc dù đây chỉ là một phần nhỏ trong tổng chi tiêu quốc phòng, nhưng nó cũng đủ để người Nga có thể xây dựng thêm một vài nhà máy mới hoặc xây dựng một vài con đường mới, thứ người dân thực sự cần. Họ sẽ sử dụng số tiền tiết kiệm được như thế nào? Hoa Kỳ sẽ làm gì về vấn đề này? Đây cũng là đánh giá mà Ryan nên đưa ra, một bản báo cáo về Ước tính Tình báo Quốc gia Đặc biệt khác. Thay vì một tiêu đề nghe có vẻ đao to búa lớn, rốt cuộc, không hơn gì một phỏng đoán chính thức, và hiện tại, Ryan không có manh mối.

Khi người Nga kết thúc bài phát biểu thì đến giờ nghỉ giải lao. Ryan đóng tập hồ sơ bằng da cứng và cùng mọi người bước ra khỏi phòng họp. Anh chọn một ly trà, chỉ để đổi vị và lấy chút đồ ăn nhẹ có thể dùng tay để an

“Vậy, Ryan, cậu nghĩ sao?” người lên tiếng là Golovko

“Nói chuyện công việc hay tán gẫu?” Jack hỏi

“Cái sau, nếu cậu muốn”

Jack bước tới cửa sổ gần nhất và nhìn ra ngoài. Anh thầm hứa với bản thân, một ngày nào đó sẽ khám phá kỹ hơn về Moscow. Họ phải có thứ gì đó ở đây đáng giá chụp ảnh. Biết đâu có một ngày anh có thể đưa gia đình qua đây du lịch….Anh quay lại. Nhưng không phải hôm nay, không phải năm nay, hoặc năm sau nữa. Tiếc quá

“Sergey Nikolayevich, nếu thế giới này hợp lý thì những người như ông và tôi sẽ ngồi xuống và lo liệu cái đống bùng nhùng này chỉ trong hai hoặc ba ngày là xong. Chúa ơi, cả ông và tôi đều biết rằng cả hai nước chúng ta đều muốn cắt giảm 1 nửa kho vũ khí. Vấn đề chúng ta cái nhau cả tuần nay chỉ là phải thông báo trước bao nhiêu giờ trước khi Nhóm giám-sát-đột-xuất đến, nhưng bởi vì chả bên nào thống nhất được cùng hành động để đưa ra câu trả lời, nên chúng ta đang nói về mong ước thay vì quá trình để đạt đươc mục tiêu. Nếu chỉ là chuyện giữa riêng ông và tôi, tôi nói 1 giờ và ông nói 8 giờ, vậy chúng ta sẽ thực sự ngồi xuống nói về khoảng thời gian 3 hoặc 4 giờ…”

“Hoặc 4 hay 5 giờ’ Golovko cười to

“Vậy thì 4 giờ” Jack cũng cười “Ông thấy không? Chúng ta đã giải quyết xong vấn đề khốn nạn này, phải không?”

“Nhưng chúng ta không phải các nhà ngoại giao” Golovko nói thẳng “Chúng ta biết cách mặc cả, nhưng không phải theo cách được chấp nhận. Chúng ta, tôi và cậu, quá thẳng thắn và thực tế. Ah, Ivan Emmetovich, chúng tôi muốn biến cậu thành một người Nga” Ông ta vừa đặt cho Jack một cái tên Nga, Ivan Emmetovich. John, con trai của Emmet

Bắt đầu quay trở lại công việc rồi đây,Ryan nghĩ. Anh đổi số ngay tức thì như người lái xe đổi hướng “Không, tôi không nghĩ vậy. Câu hỏi này hơi khó. Để tôi nói cho ông nghe, ông cần đến gặp vị trưởng đoàn của mình và tôi sẽ đến gặp Chú Ernie và chúng ta sẽ nói chuyện với họ về những gì chúng ta vừa quyết định thời-gian-thông-báo-trước-cuộc-thanh-sát-vũ khí là 4 giờ. Ngay ây giờ. Sao nào?”

Jack thấy ngay ông ta rụt vòi. Trong một giây ngắn ngủ, Golovko nghĩ anh nghiêm túc. Viên sỹ quan điệp viên kép GRU/KGB này nhanh chóng bình tĩnh lại và ngay cả Jack cũng suýt không nhận ra sự thay đổi tinh tế ấy. Nụ cười vẫn mở, nhưng chỉ hơi hằn trên khóe miệng, và ý cười quanh mắt hoàn toàn nhạt nhòa, sau lại xuất hiện. Jack không biết mình vừa mắc một sai lầm lớn

Cậu đáng nhẽ phải rất lo lắng, Iva Emmetovich, nhưng hiện giờ lại không hề. Vì sao? Cậu đã từng trông rất lo lắng trước đây cơ mà. Khi cậu dự tiệc tối hôm đó, cậu đã rất lo lắng, tôi nghĩ cậu sẽ ngã quỵ. Và hôm qua, khi cậu cầm chiếc túi trên tay, tôi cảm thấy bàn tay cậu đổ mồ hôi. Nhưng hôm nay, cậu lại đang pha trò. Cậu đang muốn khiến tôi sợ với kiểu đùa này. Tại sao lại khác biệt thế, Ryan? Cậu không phải là một sỹ quan hiện trường. Sự lo lắng trước đây của cậu đã chứng minh rõ điều đó, nhưng giờ cậu lại đang hành động giống như một sỹ quan hiện trường. Tại sao? Ông tự hỏi khi mọi người lục tục quay lại phòng họp và ngồi xuống thế nghe mấy bài phát biểu tiếp theo. Golovko vẫn tiếp tục nhìn vào đối ngủ người Mỹ của ông.

Ông ngạc nhiên nhận ra Ryan đã lấy lại bình tĩnh. Anh trông có vẻ bồn chồn vào cuộc họp ngày thứ hai và thứ ba, giờ thì tỏ vẻ nhàm chán, không có gì là không thoải mái cả. Golovko nghĩ, Ryan, đãng nhẽ cậu phải không thoải mái mới đúng chứ

Tại sao cậu lại cần gặp Gerasimov? Tại sao tận hai lần? Tại sao trông cậu có vẻ lo lắng trước và sau cuộc gặp đầu tiên….và cả trước cuộc gặp thứ hai, nhưng sau cuộc gặp thứ hai thì không còn thế nữa?

Điều này không hợp lý. Golovko nghe bài phát biểu nhàm chán trên tai nghe- giơ đến lượt người Mỹ nói lại những điều đã đồng ý thỏa thuận – nhưng tâm trí của ông lại nghĩ đến chuyện khác. Tâm trí của ông đang lướt qua hồ sơ của KGB về Ryan. John Patrick Ryan, con trai của Emmet William Ryan và Catherine Burke Ryan, đều đã chết. Đã lập gia đình, có hai con. Tốt nghiệp khoa kinh tế và lịch sử. Giàu có. Từng có thời gian ngắn phục vụ trong Thủy quân lục chiến. Kinh doanh chứng khoán và làm giáo viên lịch sử. Gia nhập CIA cách đây 4 năm, khởi đầu làm bán thời gian, làm cố vấn trong một năm. Nhanh chóng chuyển thành công việc toàn thời gian, sỹ quan phân tích. Chưa bao giờ được đào tạo ở trường đạo tạo các sỹ quan hoạt động của CIA tại Trại Peary, Virginia. Ryan đã từng liên quan đến 2 vụ bạo lực và cả hai lần thoát – Golovko tin rằng đó là nhờ được đào tạo ở Thủy quân lục chiến, cộng với trí thông minh bẩm sinh, vốn rất được người Nga coi trọng. Cậu ta lanh lợi, thông minh, dũng cảm: một kẻ thù nguy hiểm. Ryan làm việc trực tiếp dưới quyền DDI, và chắc chắn biết rất nhiều các thông tin đánh giá tình báo…nhưng còn nhiệm vụ tình báo đặc biệt…? Cậu ta không được đào tạo để làm việc này. Cậu ta có lẽ không thích hợp để làm mấy việc này. Golovko nghĩ, do quá cởi mở; Có chút gì đó vẫn giữ lại ở con người đó. Khi cậu ta muốn dấu gì đó, mày không biết đó là gì, nhưng mày biết chắc cậu ta đang dấu gì đó…

Cậu đang dấu gì đó trước đây, nhưng gì thì không còn dấu diếm nữa, phải không?

Và điều này cho thấy điều gì, Ivan Emmetovich? Cái tên Emmet là kiểu quái gì vậy? Golovko cảm thấy mình có khi sai lầm rồi

Jack biết người đàn ông đó đang nhìn mình và đầy những câu hỏi trong mắt ông ta. Khi Ernest Alien nói gì đó về vấn đề kỹ thuật, anh tự nhủ, đối thủ của người Nga không phải kẻ ngu. Chúng ta đều nghĩ ông ta là người GRU, nhưng hóa ra ông ta thực ra lại là bên KGB- hoặc có vẻ như là thế, Jack tự sửa. Còn điều gì về người này mà chúng ta chưa biết không?

Trên đường băng số 9 của sân bay Sheremetyevo, đại tá Von Eich đang đứng ở cửa lên máy bay của mình. Phía trước anh là một trung sỹ đang kiểm tra niêm phong cửa, có rất nhiều công cụ trải trước mật. Giống như hầu hết các cửa của máy bay, nó chỉ mở ra ngoài sau khi mở vào trong, cho phép đệm kín khí tự mở ra và trượt ra ngoài để không bị hỏng. Trước đây đã có những thảm kịch khiến máy bay rơi do hỏng gioăng cửa gió, chấn động nhất là vụ rơi máy bay DC-10 xảy ra ở ngoại ô Paris cách đây 10 năm. Bên dưới họ, đứng cạnh chiếc máy bay là một lính gác KGB mặc quân phục với đạn thật. Phi hành đoàn cũng phải trải qua các cuộc kiểm tra an toàn. Người Nga quan tâm nhiều đến vấn đề an toàn, và KGB đã trở nên cuồng tín về vấn đề này.

“Đại tá, tôi không biết tại sao đèn cảnh báo lại sáng” viên trung sỹ nói sau 20 phút “Lớp niêm phong hoàn hảo, không có vấn đề gì với công tắc đường dây sang đèn cảnh báo – dù sao thì cánh cửa này cũng không có vấn đề gì cả, thưa ông.. Tôi sẽ kiểm tra bảng điều khiển phía trước”

Nghe thấy không? Paul Von Eich muốn hỏi tên lính gác KGB đang đứng dưới đó 15 feet, nhưng không thể

Phi hành đoàn đã chuẩn bị lên máy bay cho chuyến bay về. Họ đã đi tham quan bên ngoài trong hai ngày qua. Lần này là đến thăm tu viện cổ kính nằm khoảng bốn mươi dặm ở ngoại ô thành phố, trong đó có 10 dặm đường nếu đi vào mùa hè thì đầy bụi, còn bây giờ thì đầy tuyết và bùn. Họ thăm thú Moscow với một hướng dẫn viên và lính canh, và hiện đã sẵn sàng để về nhà. Anh vẫn chưa nói với người của mình về những gì Ryan yêu cầu. Có lẽ để tối mai. Anh tự hỏi không biết họ sẽ phản ứng thế nào

Cuộc họp kết thúc đúng giờ, với ẩn ý của người Liên Xô rằng họ muốn tiếp tục bàn bạc về thời gian kiểm tra giám sát vào ngày mai. Ryan nghĩ, họ phải đẩy nhanh cuộc thảo luận, vì đoàn đàm phán dự kiến rời Nga vào tối mai và họ sẽ phải làm gì đó để có gì đó mang về. Dù sao thì cuộc gặp thượng đỉnh cũng đã được xếp lịch không chính thức. Cuộc gặp này sẽ diễn ra ở Moscow. Jack nghĩ, đó là Moscow vào mùa xuân. Mình tự hỏi liệu họ có yêu cầu mình đi theo trong lễ ký kết không nhỉ? Mà liệu có hiệp ước để mà ký không? Ryan tổng kết, tốt hơn là nên có.

Golovko theo dõi đoàn Mỹ rời đi, rồi vẫy tay ra hiệu cho chiếc xe đón mình, đưa về trụ sở KGB. Ông bước thẳng đến phòng làm việc của Chủ Tịch

“Vậy hôm nay mấy nhà ngoại giao của chúng ta đã nhượng bộ gì?” Gerasimov không rào đón

“Tôi nghĩ ngày mai sẽ có vài đề xuất sửa đổi về thời gian giám sát” ông dừng lại một chút “Hôm nay tôi đã nói chuyện với Ryan. Cậu ta có gì đó đã thay đổi và tôi nghĩ nên báo cao”

“Tiếp tục đi” Chủ tịch nói

← Chương Trước Chương Sau →