Chương 25 MỌI CON ĐƯỜNG ĐỀU DẪN VỀ ROME
Maria và Katryn Gerasimov luôn đươc đối xử như khách VIP xứng đáng với vai trò là người nhà của thành viên Bộ Chính Trị. Một chiếc xe KGB đón họ từ một căn hộ 8 phòng ngủ trên phố Kutuzovskiy tới sân bay Vnukovo vốn chủ yếu được sử dụng cho các chuyến bay nội địa. Họ được chờ trong phòng dành cho Vtasti ( khách VIP) vốn luôn có số nhân viên phục vụ đông hơn số khách. Số ít những người đang có mặt trong phòng chờ sáng nay đều đang thực hiện nhiệm vụ. Một phục vụ cầm lấy mũ và áo khoác trong khi một người khác dẫn họ vào ghế ngồi, nơi đó có sẵn người thứ ba hỏi họ muốn ăn hay uống gì không. Cả hai chỉ gọi cà phê, không gì hơn. Nhân viên phòng chờ nhìn quần áo họ mặc với vẻ ghen tị. Nhân viên phòng giữ đồ thì vuốt ve chiếc áo khoác lông trơn mềm như lụa và chợt nảy ra ý nghĩ: khi tổ tiên cô nhìn các quý tộc thời Nga hoàng, họ có thể cũng ghen tị như cô đối với hai quý cô này. Họ không nói chuyện với người khác, họ chỉ ngồi đó uống cà phê và nhìn chiếc máy bay đang đậu bên ngoài cửa sổ kính lớn; vệ sỹ thì ngồi ở khoảng cách xa xa
Maria Ivanovna Gerasimov không thực sự là một người Estonia dù bà sinh ở đó 50 năm trước. Gia đình bà đều là người Nga. Estonia, một quốc gia nhỏ bé bên bờ biển Baltic, luôn là một phần của Đế chế Nga trong thời kỳ Sa hoàng, chỉ trải qua một thời gian ngắn được “giải phóng” trong hai cuộc chiến tranh thế giới- như những kẻ phản loạn gọi là thế. Khi đó những người theo chủ nghĩa dân tộc Estonia đã khiến cho cuộc sống của người Nga trên đất nước đó không quá dễ dàng, Ký ức tuổi thơ ở Talinn không phải toàn niềm vui, nhưng giống như bất kỳ đứa trẻ nào khác, khi bà đã kết bạn ai thì đó mãi mãi là bạn. Sau khi cô ấy kết hôn với một nhân viên trẻ của đảng, tình bạn của họ vẫn như cũ. Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, đặc biệt là hầu hết bạn bè, chồng bà lại trở thành người đứng đầu cơ quan bị ghét nhất trong chính quyền Xô Viết. Hơn nữa, ông còn tồn tại được bằng cách trấn áp những người bất đồng chính kiến. Mặc dù vậy, bà vẫn duy trì tình bạn đó với những người bạn từ thời thơ ấu. Nhờ sự giúp đỡ của bà, năm hoặc sáu người bạn đã không bị đưa vào trại lao động khổ sai, hoặc bị chuyển từ những nơi có sự kiểm soát chặt chẽ đến những nơi có sự kiểm soát lỏng lẻo. Vì ảnh hưởng của bà, tất cả con cái của bạn bè bà đều học đại học. Những người cười nhạo bà vì tên Nga khi còn nhỏ sẽ không có được phước lành này, nhưng bà vẫn giúp một người trong số họ một việc nhỏ, cho dù đó là lòng trắc ẩn. Nhờ cách cư xử này mà cô vẫn có ảnh hưởng trong cộng đồng nhỏ ở ngoại ô Talinn dù bà đã chuyển đến Moscow sống từ lâu. Tất nhiên, chồng bà chỉ đi cùng bà về quê hương thời thơ ấu có một lần, đó là lý do tại sao bà không để lại ấn tượng xấu ở đó. Bà không phải xấu tính, nhưng cũng giống như nữ công tước trước đây, bà thường sử dụng những đặc quyền gián tiếp tùy ý, nhưng cũng không có bất kỳ ác ý nào. Khuôn mặt điềm tĩnh vương giả của bà phù hợp với hình ảnh. Hai mươi lăm năm trước, bà xinh đẹp mảnh mai, thần sắc vẫn như hiện tại, chỉ là nghiêm túc hơn bây giờ. Bà là một phần không thể thiếu trong những dịp xã giao trang trọng của chồng, và đóng vai trò của chính mình trong trò chơi này-tất nhiên so với những bà vợ của các chính khách phương Tây thì bà kém hơn rất nhiều, nhưng cũng phải để ý đến cách ăn nói và cư xử của mình sao cho thích hợp. Việc luyện tập đã giúp ích cho bà rất nhiều bây giờ. Những người đang quan sát sẽ không bao giờ biết được lòng bà đang dậy sóng
Bà không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng nó nghiêm trọng đến việc sống chết, Chồng bà chỉ dặn bà đến một nơi chỉ định trong thời gian chỉ định, và không hỏi anh ta bất kỳ câu hỏi nào, chỉ hứa rằng bà sẽ làm chính xác như được bảo, không quan tâm đến hậu quả. Khi đưa ra lệnh này, giọng nói ông đều đều lặng lẽ, vô cảm trong tiếng nước chảy đều đều ở bếp. Đây là giọng điệu bà sợ nhất kể từ những chiếc xe Đức lao vào chiếm đóng Talinn năm 1941. Nhưng bài học giá trị nhất mà cuộc xâm lược của người Đức để lại là bà hiểu rõ hơn ai hết sự tồn tại, sống sót quan trọng đến thế nào
Con gái bà không biết điều gì về việc họ đang làm. Không thể tin được vào phản ứng của nó. Katryn chưa bao giờ biết đến nguy hiểm như mẹ từng trải qua, chỉ thỉnh thoảng gặp vài rắc rối nhỏ. Nó là đứa con duy nhất của hai vợ chồng bà, hiện đang là sinh viên năm nhất của Đại học Moscow, theo học nhành kinh tế và trải qua cuộc sống tương tự như đám con ông cháu cha khác, hưởng mọi đặc quyền ít nhất theo cấp bộ trưởng. Đã được kết nạp vào Đảng – 18 tuổi, đội tuổi trẻ nhất cho phép vào Đảng- hoàn thành nghĩa vụ Đảng viên. Vào mua thu năm ngoái, nó và một số bạn cùng lớp ra ngoài du lịch và giúp thu hoạch lúa mỳ, chủ yếu là để chụp ảnh đăng trên trang thứ hai của Tờ Komsomolskaya Pravda, tờ báo chính thức của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản. Cũng không phải vì nó thích mà vì quy định mới của Moscow “khuyến khích” con cái của các cán bộ cấp cao – nhất nhất là ngoài mặt- cư xử như những tầng lớp lao động khác. Kết quả thật tệ. Nó trở về và dẫn theo một người bạn trai mới về. Bà mẹ không biết hai đứa đã gần gũi chưa hay người thanh niên sợ hãi khi nhìn thấy đội an ninh hoặc biết cha nó là ai? Hay thằng bé đã nhìn thấy nó chính là cơ hội để được gia nhập KGB? Hoặc thằng bé đơn giản là một thanh niên thế hệ mới đơn giản là không thèm quan tâm? Con gái bà chả là một trong những ‘thanh niên thế hệ mới’ như thế còn gì. Đảng là thứ gì đó nó bạn tham gia chỉ để giữ vị trí, và vị trí của cha nó giúp nó có một công việc thoải mái không cần nghĩ. Lúc này, cô nàng đang yên lặng ngồi cạnh mẹ, đọc một tạp chí thời trang Tây Đức đang bán ở Liên Xô và quyết định xem nên mặc thời trang phương Tây nào khi đến trường. Lúc này mẹ cô đang nghĩ rằng đối với một đứa trẻ mười tám tuổi, thế giới dường như gần nhưng lại có vẻ rất xa, tùy thuộc vào tâm trạng của một người. Và giờ là lúc cô phải học cách hiểu sự thật
Khi họ vừa uống xong ly cà phê thì phát thanh thông báo giờ lên máy bay. Họ đợi. Máy bay sẽ không cất cánh nếu thiếu họ. Cuối cùng, khi cuộc gọi cuối cùng phát thanh, viên phục vụ đưa cho họ áo khoác và mũ và một người khác dẫn họ và vệ sỹ xuống tầng để lên ô tô riêng. Các hành khách khác đã lên xe buýt đến bên cạnh máy bay – người Nga chưa sử dụng cầu lên máy bay dành cho hành khách, sau khi xe đến, họ đi thẳng lên máy bay theo thang. Cô tiếp viên nhiệt tình dẫn họ vào ghế hạng nhất phía trước máy bay. Tất nhiên, ghế ở đây không được gọi là hạng nhất, nhưng ghế rộng hơn, khoảng để chân phía trước cũng rộng hơn, và tất cả đều được đặt trước. Máy bay cất cánh lúc 10:00 giờ địa phương tại Moscow, hạ cánh đầu tiên ở Leningrad, sau đó bay đến Talinn rồi hạ cánh chỉ sau một giờ sau đó.
“Vậy, đại tá, cậu đã có kết luận sơ bộ về hoạt động của đối tượng chưa?” Gerasimov thản nhiên hỏi. Vatutin lưu ý ngay rằng Sếp đang có chuyện gì đó trong đầu. Đáng nhẽ ông ấy phải quan tâm hơn đến vụ việc này, vì một giờ nữa là đến cuộc họp của Bộ Chính Trị
“Thưa đồng chí Chủ tịch, công việc của ông ta có thể được viết thành nhiều cuốn sách. Filitov thực sự đã có quyền truy cập vào tất cả bí mật quốc phòng của chúng ta. Ông ta thậm chí còn tham gia vào việc hoạch định các chính sách quốc phòng. Về những gì ông ta đã làm, tôi dự kiến sẽ viết khoảng 30 trang. Bản thẩm vấn đầy đủ sẽ có trong vài tháng”
“Điều tra kỹ lưỡng quan trọng hơn tốc độ” Gerasimov thản nhiên nói
Vatutin không phản đối gì “Vâng, thưa đồng chí Chủ tịch”
“Vậy anh đi làm việc đi, Bộ Chính Trị sẽ đi họp trong sáng nay”
Đại tá Vatutin làm động tác chào tiêu chuẩn, rồi nhón gót quay lưng, rời đi. Anh gặp Golovko trong phòng tiếp tân. Hai người quen biết lẫn nhau. Họ học cách nhau 1 năm ở học viện KGB và tốc độ thăng tiến gần như tương đương nhau
“Đại tá Golovko” thứ ký Chủ tịch nói “Chủ tịch phải đi bây giờ và đề nghị ông chuyển cuộc gặp sang 10 giờ sáng mai”
“Nhưng…”
“Ông ấy đi rồi” viên thư ký nói
“Được” Golovko trả lời và đứng lại. Ông và Vatutin cùng bước ra khỏi phòng
“Chủ tịch rất bận” Vatutin nhận xét khi cả hai đã ra ngoài
“Chúng ta thì không chắc?” Golovko trả lời sau khi cánh cửa đóng lại “Tôi nghĩ ông ấy đang cần bản báo cáo này. Tôi đã thức đến 4 giờ sáng để viết cái thứ chết tiệt này! Chà, giờ chắc tôi phải đi ăn sáng đã. Tình hình PHòng Hai thế nào, Klementi Vlafimirovich?”
“Cũng bận- người dân trả lương cho chúng ta có phải chỉ để ngồi không đâu” Anh cũng phải thức đến sáng sớm để viết báo cáo và giờ bụng đang đói cồn cào
“Cậu chắc cũng đói rồi, đi ăn cùng tôi nhé?”
Vatutin gật đầu và cả hai người đến căng tin. Các sỹ quan cấp cao – từ đại tá trở nên- có một phòng ăn riêng có những nhân viên phục vụ mặc yếm trắng. Căn phòng này hầu như không bao giờ trống. KGB làm việc cả ngày lẫn đêm và lịch trình làm việc bất thường cũng khiến các bữa ăn diễn ra không theo giờ giấc nào cả. Bên cạnh đó, đồ ăn rất ngon, đặc biệt là dành cho các sỹ quan cao cấp. Căn phòng ăn rất yên tĩnh. Khi mọi người nói chuyện ở đây, ngay cả khi họ đang nói về các trò chơi thể thao, họ gần như chỉ đang thì thầm
“Không phải anh đang tham gia cuộc đàm phán kiểm soát vũ khí sao?” Vatutin hỏi khi nhấp một ngụm trà
“Phải- hầu hạ các nhà ngoại giao. Cậu biết đấy, mấy tay người Mỹ nghĩ tôi bên GRU” Golovko nhướng mày một phần là vì thích thú với đám người Mỹ, một phần là cho vị-đồng-chí-không-đồng-lớp thấy vỏ bọc của ông quan trọng thế nào
“thật sao?” Vatutin ngạc nhien “Tôi đã nghĩ họ sẽ có thông tin tốt hơn – ít nhất…chà…” anh nhún vai tỏ ý không muốn đi xa hơn. Tôi có quá nhiều điều không thể nói ra, Sergey Nikolayevich
“Tôi đoán Chủ Tịch đang lo lắng về cuộc họp bên Bộ Chính Trị, có tin đồn rằng…”
“Ông ấy vẫn chưa sẵn sàng” Vatutin nói nhỏ với giọng tự tin chắc chắn
“Cậu chắc chứ?”
“Khá chắc”
“Cậu đứng phe nào?” Golovko hỏi
“Ông đứng phe nào?” Vatutin hỏi
Cả hai trao nhau cái nhìn bí ẩn, nhưng rồi Golovko trở nên nghiêm túc
“Narmonov cần một cơ hội. Thỏa thuận vũ khí – nếu các nhà ngoại giao chấp thuận và tiến hành thỏa thuận này- sẽ cho lợi cho chúng ta”
“Ông thực sự nghĩ thế sao?” Vatutin không biết phải nói gì
“Phải, tôi nghĩ thế. Tôi phải trở thành một chuyên gia hiểu rõ vũ khí của cả hai bên. Tôi biết những gì chúng ta có và tôi biết họ có những gì. Đủ là được rồi. Một người đã chết thì không cần phải bắn ông ta hết lần này đến lần khác nữa. Có nhiều cách tiêu tiền tốt hơn. Có nhiều thứ cần thay đổi”
“Ông nên cẩn thận khi nói điều này” Vatutin cảnh báo. Golovko đã đi rất nhiều. Ông đã từng đến Phương tây và rất nhiều sỹ quan KGB khi quay trở lại đều có những nhận xét rất ngạc nhiên – miễn là Lien Xô có thể làm điều này, điều kia, hoặc điều khác nữa…Vatu tin cảm thấy có lý, nhưng bản tính anh nghiêng về sự cẩn thận hơn. Anh là người Phòng Hai, phải chú ý và đề phòng mọi loại nguy hiểm. Còn Golovko, người PHòng Một, chuyên đi tìm kiếm các cơ hội
“Chúng ta không phải là những người bảo vệ tổ quốc sao? Nếu chúng ta không thể nói thì ai có thể chứ?” Golovko nói, rồi dựa lưng vào ghế “Tất nhiên, thận trọng là hướng dẫn của Đảng trong mọi lúc- nhưng ngay cả Đảng cũng nhìn thấy yêu cầu cần phải thay đổi”. Họ phải đồng ý với nhau điều này. Mọi tờ báo Xô Viết đều viết về nhu cầu cấp thiết phải đổi mới và mỗi bài báo như vậy cần phải được ai đó quan trọng phê duyệt, và cả sự trong sáng về mặt chính trị. Đảng chưa bao giờ sai, cả hai đều biết thế, nhưng suy nghĩ của mấy vị dẫn đầu đất nước chắc chắn đang thay đổi rất nhiều.
“Thật không may là Đảng đã không thấy được tầm quan trọng của việc cho các vệ sỹ của mình nghỉ ngơi tử tế. Những người mệt mỏi thì thường hay mắc sai lầm, Sergey Nikolayevich”
Golovko nhìn chằm chằm quả trứng trước mặt mình một lúc, rồi hạ giọng xuống thấp “Klementi…chúng ta hãy đưa ra giả thuyết lúc này. Giả sử rằng tôi biết một sỹ quan cấp cao của KGB đang gặp mặt một sỹ quan cấp cao CIA”
“Cao đến mức nào?”
“Cao hơn trưởng các phòng ban” Golovko trả lời, mặc dù ông ta không nói đến chức tước cụ thể nhưng Vatutin biết chính xác đó là ai “Hãy giả sử rằng tôi chính là người sắp xếp cuộc gặp đó và rằng ông ấy nói với tôi rằng tôi không cần phải biết cuộc gặp có nội dung gì. Cuối cùng hãy giả sử rằng viên sỹ quan cấp cao này đang hành động…rất lạ. Tôi cần phải làm gì?” ông hỏi. Câu trả lời mà ông nhận được giống hệt như trong sách
“Tất nhiên, ông nên báo cáo bằng văn bản cho Phòng Hai”
Golovko gần như bị sặc bữa sáng “Ý kiến hay. Ngay sau đó tôi nên lấy dao cạo râu cắt cổ mình để tiết kiệm thời gian cho tất cả mọi người và đỡ công sức tra khảo. Vài người ở trên cả diện được phép nghi ngờ- hoặc không ai dám…”
“Sergey, nếu trong vài tuần qua tôi học được điều gì, thì đó là không ai thuộc diện “không được phép nghi ngờ” Chúng tôi đang điều tra một quan chức cấp rất cao trong Bộ quốc phòng…ông sẽ không tin được đâu. Tôi cũng gần như không thể tin được” Vatuin vẫy tay ra hiệu cho viên phục vụ mang một bình trà. Khoảng tạm ngưng lại đã cho Golovko thời gian suy nghĩ. Golovko rất hiểu biết Bộ quốc phòng vì ông đang làm việc ở mảng vũ khí chiến lược. Có thể là ai? Không có nhiều người mà KGB không thể nghi ngờ – KGB hầu như không bao giờ ủng hộ việc nghi oan cho người- và thậm chí còn ít dám đổ vấy cho người bên Bộ Quốc PHòng, dù cho KGB có nghi ngờ nhưng….
“Filitov?”
Vatutin đột nhiên tái nhợt, phát hiện ra mình đã mắc sai lầm “Ai nói cho ông?”
“Chúa ơi, ông ấy đã nói qua với tôi về tên lửa tầm trung năm ngoái. Tôi nghe nói ông ấy bị ốm Cậu đang đùa, phải không?”
“Loại chuyện này không phải để mang ra đùa. Tôi không thể nói nhiều và câu chuyện không thể lọt ra khỏi bàn ăn này, nhưng…phải, Filitov làm việc cho…ai đó ở ngoài biên giới. Ông ấy đã thú nhận và giai đoạn điều tra đầu tiên đã hoàn thành”
“Nhưng ông ấy biết mọi thứ! Nhóm đám phán vũ khí chắc cũng biết hết những điều này. Điều này sẽ thay đổi toàn bộ cơ sở đàm phán” Golovko nói
Đây là điều mà Vatutin không để ý tới, nhưng vị trí của anh không phải là người đề ra chính sách. Dù sao thì anh cũng chẳng là gì ngoài là một sỹ quan chuyên biệt về một lĩnh vực. Golovko có thể đúng, nhưng luật là luật
“Thông tin hiện tại vẫn bị phong tỏa nghiêm ngặt, Sergey Nikolayevich. Hãy nhớ điều đó”
“Việc ngăn chặn tin tức có thể tốt nhưng cũng có thể chống lại chính chúng ta, Klementi” Golovko cảnh báo, tự hỏi ông có nên cảnh báo mấy nhà đàm phán không
“Đúng là thế” Vatutin đồng y
“Khi nào các anh bắt đối tượng đó?” Golovko hỏi và có câu trả lời. Thời điểm đó…ông hít sâu và quên ngay chuyện đàm phán “Chủ tịch đã gặp viên sỹ quan CIA cấp cao đó ít nhất 2 lần…”
“Ai và khi nào?”
“Tối chủ nhật và sáng hôm qua. Tên hắn là Ryan. Hắn là đối thủ của tôi bên đội Mỹ nhưng hắn rất thông mình, không phải là sỹ quan hiện trường như tôi. Ý kiến của cậu thế nào?”
“Ông có chắc hắn không phải là sỹ quan hiện trường không?”
“Chắc. Tôi có thể cho cậu biết hắn làm việc ở phòng nào. Vấn đề này không có gì để nghi ngờ. Hắn là một nhà phân tích, là sỹ quan, nhưng chỉ làm bàn giấy, trợ lý đặc biệt của Phó Chủ Tịch CIA mảng tình báo, trước đó hắn từng trong nhóm liên lạc cao cấp ở London. Hắn chưa bao giờ hoạt động hiện trường”
Vatuin uống hết ly trà và rót thêm một ly khác
Tiếp theo anh phết bơ lên miếng bánh mỳ. Anh cần thời gian để suy nghĩ về điều này, cần cơ hội để trì hoãn câu trả lời nhưng… “Tất cả chúng ta có ở đây chỉ là một hoạt động bất thường. Có lẽ chủ tịch đang làm một điều gì đó rất nhạy cảm…”
“Phải…bề ngoài thì có lẽ đúng là như thế” Golovko nhận xét
“đối với một người ở Phòng Một thì ông có cách nghĩ của Phòng Hai chúng tôi đấy, Sergey. Rất tốt. Những gì chúng ta thường làm – đây không phải là trường hợp bình thường, nhưng ông hiểu ý tôi đấy – thì chúng tôi thu thập thông tin và gửi nó cho Trưởng Phòng Hai. Chủ Tịch có đội vệ sỹ. Họ sẽ bị gạt sang một bên và bị đặt câu hỏi. Nhưng những việc như thế này phải rất, rất thận trọng. Sếp của tôi sẽ phải tìm đến ..ai đây?” Vatutin hỏi rất khoa trương “Một ủy viên bộ chính trị, tôi đoán thế, howcj có lẽ là Tổng Bí thư của Ủy ban Trung Ương, nhưng…vấn đề Filitov đang được xử lý rất lặng lẽ. Tôi tin rằng Chủ tịch muốn dùng nó như một con bài thương lượng chính trị với cả Bộ trưởng Bộ quốc phòng và Vaneyev…”
“Cái gì?”
“Con gái của Vaneyev đang hoạt động gián điệp cho phương Tây…chà, chuyển giao gói đồ quan trong. Tôi đã phá vỡ cô ta và…”
“Tại sao chuyện này không được công khai?”
“Người phụ nữ đó đã quay trở lại làm việc, theo lệnh của Chủ Tịch” Vatutin trả lời
“Klementi, cậu có biết chuyện quái gì đang diễn ra ở đây không thế?”
“Không, không phải bây giờ. Tôi đoán Chủ Tịch đang tìm kiếm hậu thuẫn trong bộ chính trị, nhưng cuộc gặp với một người bên CIA…ông chắc chắn điều này chứ?”
“Tôi đích thân chuẩn bị cho cuộc gặp đó” Golovko lặp lại “Cuộc gặp đầu tiên phải được sắp xếp trước khi đoàn Mỹ đến và tôi chỉ tham gia vào một số chi tiết. Ryan yêu cầu có cuộc gặp lần hai. Hắn bí mật đưa mảnh giấy cho tôi – hành động tốt như một sỹ quan thực tập lần đầu tiên ra hiện trường. Họ vừa gặp nhau ở Nhà hát Barricade hôm qua, như tôi kể với cậu. Klementi, có điều gì đó rất lạ đang diễn ra ở đây”
“Có vẻ thế, nhưng chúng ta không có gì…”
“Ý cậu là…”
“Sergey, điều tra là nghề của tôi. Chúng ta không có gì ngoài vài thông tin rải rác có thể rất dễ giải thích. Đã dò xét thì đừng có vội vàng, nếu không sẽ phản tác dụng. Trước khi chúng ta hành động, chúng ta phải thu thập và phân tích thông tin đang có. Rồi sau đó chúng ta sẽ đi gặp Sếp tôi và ông ấy có thể ủy quyền cho các hành động tiếp theo. Ông nghĩ 2 đại tá có thể hành động mà không xin phép chấp thuận của cấp trên? Ông phải viết mọi thứ ông biết và mang nó đến cho tôi. Ông có thể làm việc đó nhanh nhất trong bao lâu?”
“Tôi phải tham gia cuộc đàm phán trong…” ông kiểm tra đồng hồ “2 giờ nữa. Cuộc đàm phán kéo dàu cho đến 16.00 chiều, rồi sau đó có một buổi tiệc chiêu đã. Người Mỹ sẽ rời đây lúc 22.00 giờ”
“Ông có thể bỏ qu buổi tiệc chiêu đã không?”
“Sẽ hơi lạ, nhưng có thể”
“Hãy đến phòng tôi lúc 16.30” Vatutin nghiêm túc nói. Golovko mang quân hàm đại tá trước anh 1 năm, lần đầu tiên nở nụ cười
“Theo lệnh cậu, đồng chí đại tá”
“Nguyên soái Yazov, phía Bộ Quốc Phòng nghĩ sao?” Narmonov hỏi
“Không thể ít hơn 6 giờ” bộ trưởng quốc phòng đáp “Trong khoảng thời gian này, chúng ta có thể che dấu hầu hết những thiết bị nhạy cảm cao. Anh biết đấy, mặc dù việc kiểm tra các cơ sở của Mỹ có thể cung cấp cho chúng ta rất nhiều thông tin tình báo, nhưng về cơ bản chúng ta không muốn họ kiểm tra các cơ sở của mình”
Bộ trưởng ngoại giao gật đàu “Người Mỹ sẽ yêu cầu ít hơn, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể chốt ở con số đó”
“tôi không đồng ý” Mọi cái đầu trong Bộ Chính Trị quay lại nhìn Alexandrov. Thái bộ hiếu chiến của nhà lý luận Đảng một lần nữa lại bộc lộ “Cắt giảm kho vũ khí của chúng ta đã đủ tệ rồi, nhưng lại còn cho phép người Mỹ thanh sát các nhà máy, lấy đi tất cả các bí mật của chúng ta, đúng là điên rồ”
“Mikhail Petrovich, chúng ta đã bàn xong chuyện này rồi” Tổng Bí Thư Narmonov kiên nhẫn nói “Còn vấn đề gì nữa không?” Ông nhìn quanh bàn. Những cái đầu đều gật. Tổng Bí Thư đánh dấu vào các mục trong sổ tay. Ông vẫy tay ra hiệu cho Bộ Trưởng Ngoại Giao “6 giờ, không ít hơn”
Bộ Trưởng Ngoại Giao nhẹ giọng dặn dò bên tai trợ lý, trợ lý rời phòng họp đi gọi trưởng đoàn đàm phán. Sau đó, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nghiêng về phía trước và tiếp tục nói “Chỉ còn câu hỏi là loại vũ khí nào sẽ bị hủy- tất nhiên là câu hỏi khó nhất. Sẽ cần một vòng đàm phán khác- cuộc cuộc đàm phán dài”
“Chúng ta đang quyết tâm tổ chức cuôc họp thượng đỉnh giữa hai nước trong 3 tháng tới….” Narmonov nhận xét
“Vâng, cũng cần quyết định chuyện đó nữa. Các cuộc nói chuyện sơ bộ về vấn đề này không gặp những trở ngại nào nghiêm trọng”
“Và hệ thống phòng thủ của ngươi Mỹ thì sao?” Alexandrov hỏi
“Cái gì của họ?” Những cái đầu quay lại nhìn lần nữa, lần này là nhìn Chủ Tịch KGB
“Nỗ cực của chúng ta xâm nhập vào chương trình Tea Clipper của người Mỹ vẫn đang tiếp tục. Như các anh đã biết, nó rất giống với dự án Ngôi Sao Sáng của chugns ta, dù trong những lĩnh vực quan trọng nhất thì chúng ta vẫn đang dẫn trước” Gerasimov nói, nhìn chăm chăm vào sổ tay
“và chúng ta cắt một nửa số tên lửa của mình trong khi người Mỹ tìm cách bắn hạ tên lửa của chúng ta” Alexandrov càu nhàu
“Và họ sẽ cắt giảm một lửa số tên lửa của họ trong khi chúng ta cũng đang làm việc tương tự thế” Narmonov tiếp tục “Mikhail Petrovich, chúng ta đã nghiên cứu dự án này suốt 30 năm và chúng ta làm việc chăm chỉ hơn họ”
“Kết quả thử nghiệm của chúng ta cũng vượt xa họ” Yazov chỉ ra “và..”
“Họ biết tất cả những chuyện đó” Gerasimov nói. Ông ám chỉ việc kết quả thử nghiệm người Mỹ đã quan sát được từ máy bay Cobra Belle, nhưng Yazov không biết chuyện đó và ngay cả KGB cũng không biết chuyện hôm thử nghiệm đã bị quan sát, rất ít người Mỹ biết về nói “Hãy nhớ rằng họ cũng có hệ thống tình báo đấy”
“Nhưng họ không đề cập bất kỳ câu nào đến vấn đề này” Narmonov nói
“Người Mỹ đôi khi rất kín tiếng khi thảo luận về nhưng chuyện này. Họ phàn nàn vè vài khía cạnh kỹ thuật của chúng ta trong hoạt động quốc phòng, nhưng không phải tất cả, vì sợ ảnh hưởng đến kênh thu thập thông tin tình báo của họ” Gerasimov giải thích “họ có thể đã tiến hành các thử nghiêm tương tự, dù chúng ta chưa biết về nó. Người Mỹ cũng có thể kín tiếng khi phải bảo mật” Taussig chưa bao giờ báo về mấy thông tin như vậy. Gerasimov ngả người ra ghế để người khác nói
“Nói cách khác, cả hai bên đều vẫn đi con đường của mình như trước đây” Narmonov kết luận
“Trừ khi chúng ta có thể buộc họ nhượng bộ” Bộ Trưởng Ngoại giao nói
“Chuyện này khó xảy ra lắm. Có ai trong bàn này nghĩ chúng ta nên hạn chế các chương trình phòng thủ tên lửa của mình không?” Không ai cả “Vậy thì tại sao chúng ta lại mong ngườ Mỹ sẽ nghĩ khác?”
“Nhưng sẽ thế nào nếu họ dân trước chúng ta” Alexandrov hỏi
“Một câu hỏi hay, Mikhail Petrovich” Narmonov nắm ngay lấy cơ hội “Tại sao người Mỹ lại luôn có vẻ dẫn trước chúng ta?” ông hỏi tất cả các quan chức cấp cao của cả nước đang tập trung ở đây
“Họ làm được điều đó không phải là họ có phép thuật, mà bởi vì chúng ta cho phép họ…vì chúng ta không thể điều hành kinh tế như nó vốn có. Điều đó ngăn cản nguyên soái Yazov cho được các công cụ mà người bên ông ấy cần, ngăn cản nhân dân có được những thứ tốt cho cuộc sống mà họ mong đợi, và ngăn cản chúng ta có khả năng đối đầu ngang bằng với Phương Tây”
“Vũ khí của chúng ta giúp chúng ta ngang bằng” Alexandrov phản đối
“Nhưng khi phương Tây cũng có vũ khí như vậy, thì lợi thế còn lại của chúng ta là gì? Có ai trong bàn này có ai công nhận rằng chúng ta đang ngang bằng với phương Tây không? Những quả rocket đã làm việc đó cho chúng ta” Narmonov nói “Nhưng một quốc gia có vĩ đại hay không dựa vào khả năng tiêu diệt của nó. Nếu chúng ta có thể đánh bại phương tây, nó không thể là mấy quả bom hạt nhân- trừ khi ông muốn người Trung Quốc thừa kế chúng ta thống trị thế giới này” Narmonov tam dừng lại “Các đồng chí, nếu chúng ta mốn thắng lợi thì phải giúp cho nền kinh tế phát triển”
“Nó vẫn đang phát triển” Alexandrov nói
“Ở đâu? Có ai trong chúng ta biết không?” Vaneyev hỏi, khiến bầu không khí trong phòng họp nóng lên
Cuộc tranh luận ồn ào và gay gắt kéo dài trong vài phút trước khi từ từ nối lại các cuộc thảo luận bình thường và hòa bình như trường khi trong các cuộc họp của Bộ Chính Trị. Narmonov muốn dùng nói để do lường sức mạnh của phe đối lập. Ông cho rằng phe của mình tốt hơn một chút so với phe của Alexandrov. Vaneyev không tham gia vào cuộc tranh cãi – Alexandrov hy vọng ông ta ngả theo phe của Tổng Bí Thư, phải không? Và Tổng Bí Thư vẫn có Yazov. Narmonov cũng sử dụng cuộc họp này để nói về sự cần thiết của cải cách, chỉ ra rằng cải cách kinh tế là một cách để củng cố quốc phòng-điều đó tất nhiên là đúng, nhưng đây cũng là vấn đề Alexandrov và phe của ông ta khó mà trì hoãn được. Narmonov nhận định, bằng cách phủ đầu, ông giờ đã có thể đánh giá lại lần nữa sức mạnh của đối thủ và bằng cách mở ra cuộc tranh luận, ông đã đặt họ vào thế phòng thủ tâm lý, ít nhất là tạm thời thế. Đó là tất cả những gì ông có thể hy vọng vào lúc này. Narmonov tự nhủ, ông sẽ chiến đấu vào một ngày khác. Một khi các cuộc đàm phán kiểm soát vũ khí thành công, quyền lực của ông để ngồi ở vị trí này sẽ được củng cố vài bậc. Người dân sẽ thích nó – và lần đầu tiên trong lịch sử Xô Viết, dư luận nhân dân trở nên quan trọng. Khi đã xác định được các loại vũ khí cần tiêu hủy và lịch trình cụ thể, họ sẽ biết mình có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Vào thời điểm đó, ngồi ở vị trí này, Narmonov có thể kiểm soát được những cuộc tranh luận kiểu này, sử dụng tiền để đổi lấy quyền lực lớn hơn của mình trong Bộ Chính trị, bởi vì các thành viên ủy ban sẽ tranh nhau dành nguồn lực cho các dự án của họ. Ngay cả Alexandrov cũng không thể can thiệp vào được vì quyền lực của ông ta dựa trên ý thức hệ hơn là kinh tế. Narmonov nghĩ ông sẽ có lẽ sẽ dành được chiến thắng lớn, Với bộ quốc phòng đứng sau và với Vaneyev nắm túi tiền, ông sẽ thắng chắc, chấn chỉnh GKB theo ý mình và loại Alexandrov ra khỏi cuộc chơi. Chỉ là vấn đề thời gian. Phải đạt được sự đồng thuận về hiệp ước. Ông rất sẵn lòng đánh đổi một số quyền lợi nhỏ để lấy chỗ dựa nhằm củng cố vị trí của chính mình. Phương Tây hẳn sẽ rất ngạc nhiên nếu biết chuyện này, nhưng một ngày nào đó, họ sẽ ngạc nhiên hơn khi thấy một nền kinh tế sôi động đã thay đổi đối thủ của họ mạnh mẽ đến mức nào. Điều Namornov qua tâm ngay lúc này, tức thì là củng cố vị trí chính trị của mình. Chỉ sau khi đạt được điều này, chúng ta mới có thể nói về cách phục hồi nền kinh tế của đất nước. Đó là một mục tiêu xa hơn, có thể phải mất không dưới 3 thế hệ, dù phương Tây luôn khám phá ra cách mới để bỏ qua điều này. Đôi mắt Narmonov không chú định nhìn vào đâu nhưng vẫn luôn ở đó
Buổi đàm phán cuối cùng, Ryan tự nhủ, ơn Chúa. Cảm giác hồi hộp đã quay trở lại. Chắc chẳn không có tai nạn gì tối nay đâu- vấn đề Ryan không biết là liệu có chuyện gì xảy ra với gia đình Gerasimov không. “Chỉ-biết-những-gì-cần-phải-biết” một lần nữa khiến anh khó chịu, nhưng phần đưa Gerasimov và HỒNG Y không ngờ lại đơn giản thế khiến anh vẫn chưa hoàn hồn. Tất cả là nhờ công ủa Ritter và ông già gân này lại một lần thể hiện sự khéo léo
Lần này chính người Nga là người lên tiếng trước. Sau khi nói chuyện trong năm phút, họ đưa ra câu hỏi là nên thông báo cho bên kia bao nhiêu thời gian trước khi tiến hành kiểm tra tại chỗ. Ryan hy vọng rằng tốt nhất là không nên thông báo trước, nhưng điều này là không hợp lý. Không cần thiết phải nhìn thấy bên trong mấy con chim đó như thế nào. Chỉ cần đếm các bệ phóng và đầu đạn hạt nhân. Loại kiểm tra nhanh này là quá đủ trong khoảng mười giờ – nếu có sự phối hợp và hợp tác của vệ tinh để giám sát mặt đất để ngăn chặn bên kia thực hiện các chuyển động nhỏ, thì tốc độ kiểm tra sẽ còn nhanh hơn. Người Nga đề xuất 10 giờ. Ernest Alien, trả lời là 3 giờ. Sau hai giờ, hai bên lùi lại lần lượt là bảy giờ và năm giờ. Sau hai giờ nữa, đại diện của Hoa Kỳ bất ngờ đưa ra đề xuất kéo dài sáu giờ, và trưởng đại diện của Liên Xô đã gật đầu đồng ý. Trưởng đại diện hai bên đồng loạt đứng dậy, bắt tay nói vui qua bàn. Ryan rất vui vì cuộc nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc, nhưng anh ấy vẫn nghĩ rằng đáng nhẽ nên là trong năm giờ. Dù sao thì nah và Golovko đã đồng ý với nhau là 4 giờ, phải không?
4 giờ rưỡi để mặc cả một con số, Jack nghĩ. Và đó có lẽ là kỷ lục mọi thời đại. Có người vỗ tay khi mọi người đứng dậy rời bàn hội nghị. Ryan đứng vào hàng ngũ xếp hàng trước cửa phòng vệ sinh nam. Vài phút sau anh quay lại. Golovko đã ở đó
“Cuối cùng thì người bên cậu cũng thương xót bên tôi” viên sỹ quan KGB nói
“Tôi đoán ông hẳn thấy may mắn khi đó không phải việc của tôi” Jack đồng ý “Chugns ta đều tiêu tốn quá nhiều sức lực cho vài ba việc vặt vãnh”
“Cậu nghĩ nó vặt vãnh sao?”
“So với tổng thể…chà, chúng vẫn quan trọng, nhưng không đặc biệt đến thế. Cái chính là nó có ý nghĩa rằng chúng tôi có thể bay về nhà” Jack nói, giọng khó chịu nhất định. Chuyện vẫn chưa qua
“Cậu mong chờ về nhà?” Golovko hỏi
“Không chính xác nhưng cũng gần như thế” Lần này việc bay không khiến tôi lo lắng, ông bạn ạ
Đội bay nghỉ ở Khách Sạn Ukrania, ngay bên bờ sông Moscow, trong những phòng lớn, mua sắm ở những “gian hàng tình bạn” để mua đồ lưu niệm và nhìn chung thăm quan những nơi được phép trong khi vẫn duy trì một đội canh gác trên máy bay. Vào lúc này, họ đã trả phòng và lên một chiếc xe buýt du lịch năm mươi chỗ. Chiếc xe du lịch chở họ băng qua sông và hướng về phía đông phố Kalinina Prospekt và thẳng đến sân bay. Nếu giao thông không đông đúc thì nó sẽ đến sân bay trong vòng nửa giờ
Khi đại tá Von Eich đến thì phi hành đoàn mặt đất hãng British Airways chịu trách nhiệm hỗ trợ bảo trì sắp hoàn thành việc tiếp nhiên liệu cho máy bay dưới sự giám sát soi mói của trưởng đội phi hành đoàn- viên thượng sỹ coi máy bay là “tài sản riêng”- và vị cơ trưởng sắp ngồi vào chiếc ghế bên phải chiếc VC-137 với tư cách là phi công phụ. Các thành viên của phi hành đoàn đi qua cửa kiểm tra của KGB, những sỹ quan Liên Xô kiểm tra tỷ mỉ chứng minh thư của từng người. Sau khi kiểm tra, phi hành đoàn lên máy bay, cất đồ đạc và bắt đầu chuẩn bị cho chiếc Boeing 707 cải tiến để bay trở lại Căn cứ Không quân Andrews. Viên phi công triệu tập 5 người dưới quyền vào phòng lái và dưới tiếng ồn bao trùm của hộp tăng tốc do ai đó tạo ra, thông báo cho họ biết những gì họ sẽ làm tối nay “hơi khác thường”
“Chúa ơi, sir” trưởng phi hành đoàn nói “đúng là khác thường quá chứ hơi gì”
“Cuộc sống sẽ thế nào nếu thiếu đi chút kích thích?” von Eich hỏi “Mọi người đã rõ nhiệm vụ của mình chưa?” anh thấy những cái gật đầu “Vậy thì đi làm việc thôi” Phi công chính và phi công phụ kiểm tra checklist và bước ra ngoài kiểm tra cùng với trưởng phi hành đoàn về tình trạng máy bay trước khi bay. Tất cả họ đều đồng ý, thật tuyệt khi được về nhà -đấy là giả sử họ có thể cất cánh được. Viên trưởng phi hành đoàn nói thời tiết lạnh như quỷ. Tay họ đeo găng và giờ đang mặc áo khoác ngoài do bên Không Quân cấp, họ nhanh chóng đi vòng quanh máy bay kiểm tra. Phi Đoàn 89 đã duy trì số kỷ lục về các chuyến bay an toàn trong quá trình vận chuyển “DVs” trên toàn thế giới bởi vì họ chú ý đến mọi chi tiết, không bao giờ cẩu thả. Von Eich tư hỏi liệu 700.000 giờ không tai nạn của họ có bị phá vỡ trong đêm nay hay không
Ryan đã thu dọn hành lý xong. Họ sẽ đi thẳng đến sân bay từ cuộc chiêu đãi. Anh quyết định cạo râu, đánh răng lần nữa trước khi cất bộ dao cạo vào chiếc vali nhỏ chỉ chưa 2 bộ suits. Anh đang mặc một trong những bộ suits kiểu Anh, nó đủ giúp anh ấp áp trong thời tiết địa phương thế này nhưng Jack tự hứa rằng nếu còn quay trở lại Moscow vào mùa đông thì anh phải mang theo mấy đồ Johns. Gần đến giờ khởi hành thì có tiếng gõ cửa. Đó là Tony Candela
“Chúc chuyến bay về nhà thành công” ông nói
“Vâng” anh cười
“Tôi nghĩ nên giúp cậu một tay” ông nhấc chiếc vali nhỏ và Jack chỉ phải cầm chiếc cặp. Cùng nhau họ bước tới thang máy từ tầng 7 lên tầng 9, rồi đợi một thang máy khác đưa họ xuống tầng tiếp tân
“Ông có biết ai thiết kế tòa nhà này không?”
“Chắc chắn là một người có óc hài hước” Candela trả lời “Họ đã thuê cùng nhà thiết kế để khởi công cho một đại sứ quán mới” cả hai cùng cười. Câu chuyện đó hay hơn là một thảm họa Hollywood. Các thiết bị điện tử khác nhau trong tòa nhà này có thể được lắp ráp thành một máy tính lớn.
Ngay sau đó, thang máy đến, và họ đi theo thang máy. Candela đưa vali cho Ryan
“Chân cứng đá mềm” ông nói khi bước đi
Jacj bước ra khỏi tòa nhà đi tới chỗ xe ô tô đang đợi và để vali vào cốp. Đêm nay bầu trời trong xanh và những vì sao sáng trên bầu trời đêm, và bầu trời phương bắc dường như có một cực quang cực đại đang nhấp nháy. Anh đã nghe nói rằng đôi khi có thể nhìn thấy hiện tượng tự nhiên này ở Moscow nhưng chưa tận mắt chứng kiến
Mười phút sau, đoàn xe lên đường đi về phía Nam đến Bộ Ngoại giao. Dù Ryan không biết gì nhiều về thành phố 8 triệu dân này, nhưng anh vẫn nhớ về con đường này. Chiếc xe nhanh chóng chạy vào một con ngõ nhỏ hình tròn, những người trên xe được dẫn vào tòa nhà của Bộ Ngoại giao. Lần đón tiếp này không được sắp xếp chu đáo như lần trước ở Điện Kremlin, nhưng vòng đàm phán này cũng không hoàn thành nhiêu việc lắm. Khi cuộc gặp thượng đỉnh ngày càng đến gần, vòng đàm phán tiếp theo sẽ rất khó khăn, may mắn là địa điểm của cuộc đàm phán sẽ là ở Washington. Các phóng viên tin tức đã chờ đợi, chủ yếu từ các tòa soạn báo, với chỉ một vài máy quay TV. Ngay khi áo khoác của Ryan được giao cho nhân viên phục vụ thì đã có người tiến tới.
“Tiến sỹ Ryan?”
“Vâng?” Anh quay lại
“Mike Pasteer, tờ Washington Post. Có báo cáo ở Washington rằng vấn đề với SEC của anh đã được giải quyết”
Jack cười tươi “Chúa ơi, thật tuyệt khi không phải nói về vụ kiểm soát vũ khí! Như tôi đã nói trước đây, tôi không làm gì sai cả. Tôi đoán mấy…thằng hề đó, xin đừng trích dẫn câu đó…mấy người đó cuối cùng cũng làm sáng tỏ. Tốt Tôi cũng không muốn phải thuê luật sư”
“Có tin đồn rằng CIA đã can thiệp….” Ryan cắt lời anh ta
“Để tôi nói cho anh, cho tôi gửi lời chào đến trụ sở Washington các anh nếu họ gia hạn thêm một hoạc hai ngày để tôi giải quyết xong công việc ở đây, tôi sẽ cho họ xem mọi thứ tôi có. Mọi giao dịch của của tôi được thực hiện thông qua máy tính và mọi thứ được in ra. Điều này ổn chứ ?”
“Được, nhưng tại sao không….”
“Anh thử nói xem” Jack nói, vươn tay lấy một ly rượu từ một người phục vụ bước qua. Anh phải cầm một ly, nhưng tối nay chỉ được uống một ly duy nhất “Có lẽ vài người ở DC muốn gây khó khăn cho Văn Phòng. Lạy chuas, xin cũng đừng trích dẫn lời vừa rồi”
“Vậy cuộc đàm phán thế nào?” Phóng viên hỏi tiếp
“Anh có thể lấy thông tin chi tiết từ Ernie, nhưng không chính thức nhé, khá tốt. Không được như lần gần đây nhất, nhưng vẫn còn nhiều thời gian để giải quyết mà. Chúng tôi đã giải quyết được một hai vấn đề lớn và tất cả chúng tôi hy vọng cứ tuần tự mà tiến thôi”
“Liệu có thể đạt được thỏa thuận trước hội nghị thượng đỉnh không?” Paster hỏi tiếp
“Không chính thức nhé” Jack nói ngay lập tức, phóng viên gật đầu “tôi nghĩ khả năng là 2/3”
“CIA cảm thấy thế nòa?”
“Chúng tôi không phải những nhà chính trị, nhớ không? Từ góc độ kỹ thuật, cắt giảm 50% là chuyện chúng ta có thể chấp nhận được. Thực tế cũng không có thay đổi đáng kể nào, phải không? Nhưng nó luôn là một “điều tốt”, anh có thể trích dẫn câu này”
“Anh muốn tôi trích dẫn câu này thế nào?” Paster hỏi
“Gọi tôi là một quan chức chính phủ rất nhỏ” Jack cười “được chưa nào? Chú Ernie có thể nói chuyện chính thức, nhưng tôi không được phép”
“Thỏa thuận này sẽ tác động đến việc duy trì quyền lực hiện tại của Narmonov thế nào?”
“Không phải việc của tôi” Ryan nói láo trơn tru “Quan điểm của tôi chỉ đứng trên góc độ cá nhân, không chuyên nghiệp”
“Vậy….”
“Vậy hãy hỏi ai đó khác về chuyện đó” Jack đề nghị “hãy hỏi tôi về những điều thật sự quan trọng, như là ai đối đầu với Skins ở vòng đầu tiên”
“Olson, tiền vệ của đại học Baylor” phóng viên nói luôn
“Tôi thích phòng ngự ở cuối trận Penn State, nhưng có lẽ cậu ta sẽ rời đi sớm”
“chúc chuyến đi an toàn” phóng viên nói khi đóng quyển sổ lại
“Vâng, chúc anh một mùa đông dễ chịu, người anh em”
Phóng viên quay người đi vài bước, rồi dừng lại “Anh có thể nói gì về chuyện, hoàn toàn không chính thức, vợ chồng Foley đã bị Người Nga đuổi về vào cuối….”
“Ai? Ồ, cái cặp bị buộc tội gián điệp á? Không chính thức và anh chưa bao giờ nghe tin này từ tôi nhé, chuyện đó đúng là rác rưởi. Dù sao thì, không bình luận”
“Đúng vậy” phóng viên bỏ đi mới một nụ cười
Jack đứng ở đó một mình. Anh nhìn quanh tìm Golovko nhưng không thấy. Anh cảm thấy hơi thất vọng. Dù là kẻ thù hay không thì họ vẫn luôn có thể nói chuyện và Ryan bắt đầu thấy những cuộc nói chuyện đó thú vị. Bộ trưởng Ngoại Giao xuất hiện, rồi đế Narmonov. Các cách sắp xếp khác cũng được sắp xếp ổn thỏa: chơi vĩ cầm, dọn bàn ăn nhẹ, và một người phục vụ mang rượu, vodka và sâm panh lên một chiếc đĩa bạc. Những người từ Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đang tập trung với những người đồng cấp Liên Xô của họ. Ernie Alien đang cười nói vui vẻ với vị đồng cấp bên Liên Xô, chỉ có Jack là đứng một mình, thế này thì không được. Anh đi về phía đám người gần mình nhất, đứng bên ngoài bọn họ, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, nhấp một ngụm rượu, nhưng không ai thèm để ý.
“Đến lúc rồi” Clark nói
Không dễ để đến được nơi này. Thiết bị của Clark được đặt trong thùng kín đưa từ sàn tấn công lên trên đỉnh buồm. Nó có cửa sập ở cả hai đầu và hoàn toàn kín nước, không giống như phần còn lại của cánh buồm, vốn không bị ngập nước. Thêm một thủy thủ nữa đã tình nguyện đi cùng anh, và sau khi cửa sập phía dưới được đóng lại và cố định chặt chẽ. Mancuso nhấc điện thoại
“Kiểm tra thiết bị liên lạc”
“To và rõ, sir” Clark trả lời “Mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng”
“Nếu không có lệnh của tôi, không được di chuyển nắp hầm”
“Vâng, vâng, thuyền trưởng”
Thuyền trưởng quay lại “tôi sẽ chỉ huy” anh thông báo
“thuyền trưởng sẽ chỉ huy” viên sỹ quan phụ trách boong đồng ý
“Sỹ quan lặn, xả 3000 pounds. Chúng ta sẽ nổi dưới đáy biển. Phòng máy, đợi tiếng chuông trả lời”
“Vâng” sỹ quan lặn đồng thời cũng là Trưởng ban phụ trách thuyền đưa ra các mệnh lệnh cần thiết. Máy bơm cân bằng điện trên tàu đã xả một tấn rưỡi nước biển ra khỏi tàu, Dallas từ từ điều chỉnh vị trí. Mancuso nhìn quanh. Tàu ngầm đã sẵn sàng chiến đấu. Các nhân viên theo dõi kiểm soát hỏa hoạn đều đã sẵn sàng. Ramius đang đứng cùng sỹ quan điều hướng. Nhân viên của bàn điều khiển vũ khí cũng đã có mặt tất cả. Trong khoang ngư lôi bên dưới, tất cả bốn ống phóng ngư lôi đều được trang bị ngư lôi, và một trong số chúng đã được bơm đầy nước
“Sonar, chỉ huy đây, có báo cáo không?” Mancuso hỏi tiếp
“Không, thưa chỉ huy, không có gì cả, sir”
“Rất tốt. Sỹ quan lặn, đặt độ sâu 90 feet”
“90 feet, vâng”
Trước tiên, họ phải thả nổi chiếc tàu ngầm lên khỏi đáy biển để làm cho nó di chuyển về phía trước. Viên sỹ quan điều chỉnh đ