Chương 26 CHIẾN DỊCH BÍ MẬT-
Không có gì phải vội, chưa vội. Đại tá Von Eich kiểm tra checklist trước chuyến bay một lần nữa trong khi tiếp viên dẫn mọi người đến chỗ ngồi. Máy phát điện trên xe tải đang cung cấp điện cho VC-137 giúp khởi động động cơ dễ dàng hơn so với việc sử dụng hệ thống cung cấp điện bên của chính máy bay. Anh nhìn đồng hồ, mong rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng kế hoạch.
Ghế của Ryan ở phía trước khoang giữa của Ernie Alien nhưng anh đi về phía sau để tìm một chỗ ở hàng cuối cùng phía đuôi. Trông rất giống hàng ghế sau của máy bay chở khách thông thường, nhưng mỗi hàng chỉ có năm ghế, những người không thể vừa ngồi ở “khu vực VIP” phía trước thì ngồi ở đây. Ryan ngồi ở ghế bên trái, mỗi hàng bên này có hai ghế. Vào thời điểm này, có một chục người đến đây, và một người phục vụ đề nghị họ ngồi càng xa càng tốt. Tiếp viên sẽ ngồi vào ghế của mình ở bên phải lối đi thay vì ngồi ở khoang phía trước. Ryan hy vọng sẽ có một người trợ giúp khác, nhưng họ không thể quá trắng trợn vì có một phi công Liên Xô trên máy bay. Đó là một phần của công việc thông thường, và làm khác đi sẽ thu hút sự chú ý. Mục đích của việc này là làm cho mọi người cảm thấy thoải mái và an toàn, đồng thời cho họ biết rằng mọi thứ vẫn bình thường.
Phía trước, viên phi công đã đến cuối trang danh sách kiểm tra. “Mọi người trên tàu?”
“Vâng, sir, đã sẵn sàng đóng cửa”
“Chú ý đến đèn báo hiểu ở cửa dành cho tiếp viên. Nó hơi lạ” von Eich nói với kỹ sư máy bay
“Có vấn đề à?” viên phi công Liên Xô ngồi ghế gần đó lên tiếng hỏi. Mọi phi công đều coi vấn đề giảm áp suất đột ngột rất nghiêm trọng
“Mỗi lần chúng tôi kiểm tra đều thấy bình thường. Có lẽ là hệ thống dây điện trên bảng điều khiển, nhưng chúng tôi chưa tìm ra lỗi. Tôi sẽ đích thân kiểm tra cmn seal của cái cửa đó” anh ta nói với phi công người Nga “Chắc chắn là lỗi điện tử rồi”
“Sẵn sàng bắt đầu” viên kỹ sư máy bay nói với phi công tiếp
“Được rồi” viên phi công nhìn ra để chắc chắn thang lên máy bay đã được di chuyển, rồi đeo tai nghe lên “Không có gì bên trái”
“Không có gì bên phải” viên phi công phụ nói
“Bật động cơ số 1” Các nút được bật lên, các công tăc được bật lên và các cánh tuabin của động cơ ở phía ngoài bên trái bắt đầu quay. Kim công tơ mét bắt đầu chệch hướng và nhanh chóng dừng lại ở vị trí bình thường của chúng. Chiếc xe tải chở máy phát điện đã rời đi, vì lúc này điện trên máy bay đã có thể tự cung cấp được.
“Bật động cơ thứ 4” viên phi công nói tiếp. Anh vặn công tắc micrô để nói chuyện từ buồng lái “Kính thưa quý vị, đây là đại tá von Eich. Bây giờ động cơ đang khởi động, và chúng ta sẽ bắt đầu rời đi trong 5 phút nữa. Xin hãy thắt dây an toàn. Những người hút thuốc, vui lòng cố gắng chịu đựng thêm vài phút nữa”
Ngồi ở hàng ghế sau, Ryan thực sự muốn hút một điếu thuốc. Đội trưởng tiếp viên hàng không liếc nhìn anh mỉm cười. Jack nghĩ ông ta chắc chắn trong đủ cứng rắn để đối phó với trường hợp khẩn cấp. Viên trung sỹ trưởng này khoảng 50 tuổi, nhưng thân hình rất giống một huấn luyện viên có thể dạy cho một tiền vệ NFL cách cư xử. Ông đang đeo găng tay làm việc bằng da với dây điều chỉnh trên cổ tay được kéo chặt
“Tất cả sẵn sàng?” Jack hỏi. Chỗ ngồi gần động cơ đang ồn ào chói tai nên không sợ ai nghe thấy
“Bất cứ khi nào, sir”
“Ông sẽ biết khi thời điểm đến”
“Hừm” Gerasimov để ý “chưa đến” Nhà ga hàng hóa đã đóng cửa và ngoại trừ các đèn rọi dành cho an ninh, ở đây trời tối đen như mực
“Tôi có nên gọi điện không?” viên tài xế hỏi
“Không vội. Cái…” Một người bảo vệ mặc đồng phục vẫy tay ra hiệu cho họ dừng xe. Họ vừa đi qua một trạm kiểm soát “Ồ, đúng rồi. Người Mỹ sẽ sắp rời đi. Mọi thứ hẳn rối tung lên”
Viên bảo vệ tiến đến bên cửa sổ lái xe yêu cầu anh ta cho xem thẻ thì tài xế chỉ tay về phía sau
“Chào buổi tối, hạ sỹ” Gerasimov nói, đưa ra giấy tờ tùy thân của mình. Viên hạ sỹ làm động tác chào “Một chiếc máy bay sẽ ở đây đón tôi trong vài phút nữa. Người Mỹ hẳn đang chuẩn bị mọi thứ. Lực lưng an ninh đã điều động?”
“Vâng, thưa đồng chí chủ tịch! Đã điều động toàn bộ lực lượng”
“Trong khi chúng tôi đang ở đây, sao không kiểm tra nhanh một chút? Ai là chỉ huy của cậu?”
“Thiếu tá Zarudin, đồng..”
“Cái quái gì…” một trung úy bước tới. Anh ta bước đến viên hạ sỹ trước khi nhìn thấy ai đang ở trong xe
“Trung úy, thiếu tá Zarudin đâu?”
“Tại tháp điều khiển, thưa đồng chí chủ tịch. Đó là nơi tốt nhất để…”
“Tôi chắc thế. Hãy liên lạc với anh ta bằng bộ đàm và nói với anh ta rằng tôi sẽ kiểm tra đội bảo vệ, sau đó tôi sẽ đến gặp anh ta và nói với ông ta những gì tôi nghĩ. Lái xe đi” ông nói với viên tài xế “rẽ phải”
“Tháp Sheremetyevo, đây là 9-7-1, yêu cầu được phép taxi đến đường băng 2-5-phải” Von Eich nói vào microphone.
“9-7-1, yêu cầu được chấp thuận. Rẽ trái vào đường taxi chính. Hướng gió 2-8-1, tốc độ 40km/h”
“Đã rõ, kết thúc cuộc gọi” viên phi công nói “Được rồi, hãy chuyển động con chim này nào” viên phi công phụ nhấn cần ga về phía trước và máy bay di chuyển về phía trước. Có một người trên mặt đất phía trước máy bay cầm hai dùi cui phát sáng để chỉ hướng đường lăn cho máy bay, điều này đơn giản là không cần thiết, người Nga luôn tin rằng dù một người có làm gì đi chăng nữa thì người đó cũng phải được người khác chỉ huy. Von Eich đưa máy bay ra khỏi chỗ đỗ, đi về hướng nam dọc theo đường lăn số 9, rồi rẽ trái. Chiếc bánh nhỏ của máy bay luôn không linh hoạt. Máy bay quay chậm dưới lực đẩy của động cơ bên ngoài. Anh không vội vàng. Đường taxi rất xóc đến mức anh luôn lo lắng hỏng cái gì đó. Anh không muốn có chuyện đó xảy ra vào tối nay. Khoảng cách đến điểm bắt đầu của đường lăn chính số 1 là gần một dặm, và những cú xóc nảy trên đường đi cũng đủ khiến người ta phát ngán. Cuối cùng, cuối cùng anh cũng lên được đường lăn thứ năm.
“Những người này có vẻ cảnh giác” Vasiliy quan sát chiếc máy bay đi qua đường băng 2-5-trái. Viên phi công đã tắt đèn và lái theo dọc mép đường băng. Khi một chiếc máy bay đến, cả viên tài xế và vệ sỹ đều dán mắt vào con quái vật đó. Họ không thấy Gerasimov đã lấy chìa khóa trong túi ra và mở còng tay cho tên tù nhân đang ngạc nhiên Filitov. Tiếp theo, Chủ tịch lấy một khẩu súng tự động trong túi áo khoác
“Chết tiệt, có một chiếc xe hơi ở đó” đại tá von Eich nói “Một chiếc xe hơi đang làm cái chết tiệt gì ở đây thế?”
“Chà, tránh nó cũng đơn giản” viên phi công phụ nói “Nó đang đỗ ở góc”
“Tuyệt” viên phi công lại rẽ phải đến cuối đường bằng “Bọn tài xế chủ nhật chết tiệt”
“Đại tá, ông sẽ không thích chuyện này đâu” viên kỹ sư máy bay nói “đèn phía cửa sau lại sáng”
“Mẹ nói chứ” von Eich chửi thề trên bộ đàm. Anh lại vặn công tắc micrô liên lạc từ buồng lái, trước tiên điều chỉnh lại giọng, sau đó mới nói “Trưởng đoàn tiếp viên, kiểm tra cửa sau”
“Đến lượt chúng ta” viên trung sỹ nói. Ryan cởi dây an toàn và đi về phía trước vài bước quan sát viên trung sỹ làm việc với chiếc cửa
“Có một sự cố ngắn mạch” viên kỹ sư máy bay nói trên sàn bay phía trước “Đèn trong khoang sau đã tắt hết. Cầu dao bị vấp và tôi không thể đóng được”
“Có thể là do thời tiết xấu?” đại tá von Eich hỏi
“Tôi đang cố thay một phụ tùng” viên kỹ sư nói
“Làm đi. Tôi sẽ nói với hành khách phía sau sao đèn chỉ vừa tắt” Nó là một lời nói dối nhưng đủ tốt và mọi người vừa thắt dây an toàn, không dễ quay lại phía sau để xem chuyện phía sau cabin
“Chủ tịch đâu?” Vatutin hỏi viên trung úy
“Ông ấy đang kiểm tra. Anh là ai?”
“Đại tá Vatutin- đây là đại tá Golovko. Chủ tịch cmn đâu rồi, thằng ngu này!” Viên trung úy lắp bắp vài giây rồi chỉ tay
“Vasiliy” chủ tịch nói, điều này thực tệ. Vệ sỹ của ông quay sang nhìn chằm chằm vào họng súng “đưa súng của cậu đây”
“Nhưng….”
“Không có thời gian nói chuyện” ông lấy khẩu súng và để vào túi. Tiếp theo ông đưa ra chiếc còng tay “Cả hai người, mỗi người một phía”
Viên tài xế bị sốc, nhưng cả hai người làm như được bảo. Visiliy tra tay trái vào còng và còng tay phải của viên tài xế. Khi họ làm việc đó, Gerasimov xé bộ đàm trên radiophone của xe và bỏ vào túi
“Chìa khóa?” Gerasimov hỏi. Viên tài xế đưa chìa khóa qua bằng tay trái. Viên bảo vệ gần nhất cũng cách đây mấy trăm mét. Máy bay thì cách khoảng 20m. Chủ tịch Hội đồng An ninh Quốc gia tự mình mời cửa xe. Ông đã không làm điều này trong nhiều tháng. “Đại tá Filitov, mời ông đi cùng với tôi?”
Misha cũng ngạc nhiên như bất kỳ ai ở đây, nhưng ông làm theo. Trong con mắt của mọi người ở sân bay – ít nhất là những người thường quan sát máy bay cất cánh – Gerasimov và Filitov đi về phía đuôi màu đỏ, trắng và xanh của VC-137. Như thể có ai đó chỉ huy, cửa sau của máy bay mở ra
“Nhanh lên nào, mọi người” Ryan thả thang dây xuống
Cái chân của Filitov đã phản bội ông. Dù có sự giúp đỡ của Gerasimov, ông vẫn không thể bước lên thang dây
“Chúa ơi, nhìn kìa!” Golovko chỉ “Nhanh!”
Vatutin không nói gì. Anh nhấn ga và bật hai đèn lớn cùng lúc
“Có vấn đề” viên trưởng đoàn tiếp viên nói khi nhìn thấy chiếc xe. Có một người với khẩu súng trường cũng đang chạy tới “Mau lên, mọi người” anh hét với Hồng Y điện Kremlin
“Cứt thật!” Ryan đẩy viên trung sỹ ra và nhảy xuống. Nó cao quá và khi nhảy xuống anh đã bị bong gân cùng một vết cắt lớn ở đầu gối bên phải của quần. Anh chống lại cơn đau và đứng dậy khỏi mặt đất, đỡ một bên vai Filitov và Gerasimov đỡ bên kia. Cả hai cùng nhau nâng ông lên thang dây, rồi viên trung sĩ ở cửa cabin kéo ông lên. Gerasimov cũng lên máy bay với sự giúp đỡ của Ryan. Bây giờ đến lượt Ryan – đôi chân của anh hoàn toàn giống như tình trạng của Filitov. Đầu gối trái cứng đến mức không thể duỗi thẳng được, muốn trèo lên bằng chân phải bị bong gân nhưng chân phải đó không thể cử động được. Anh lớn tiếng chửi bới, âm thanh làm lu mờ cả tiếng gầm rú của động cơ. Anh muốn dùng hai tay thay phiên nhau trèo lên, nhưng kéo không tốt và bị ngã nặng xuống đất.
“Stoi!/ Dùng lại, Stoi” ai đó vung khẩu súng hét lên từ cách đó 10 feet. Jack nhìn lên cửa máy bay
“Đi” anh hét lên “đóng cái cửa chết tiệt đó và đi!”
Viên trưởng đoàn tiếp viên làm chính xác những gì anh ra lệnh không chút ngập ngừng. Ông quay lại đóng sập cửa. Ryan thấy cánh cửa đóng lại sau vài giây. Trong máy bay, trung sĩ nắm lấy máy liên lạc nội bộ và báo cáo với phi công rằng cửa sau đã đóng.
“Tháp, đây là 9-7-1, cất cánh, kết thúc cuộc gọi” viên phi công nhấn cần ga để khởi động cất cánh
Luồng không khí khổng lồ từ động cơ của máy bay đã đẩy cả 4 người trên mặt đất ra khỏi đường băng đóng băng, bao gồm cả lính canh với khẩu súng trường vừa đến hiện trường. Ryan nằm trên mặt đất và nhìn ánh đèn đỏ nhấp nháy phía trên bánh lái cao chót vót của chiếc máy bay dần tắt rồi vụt lên. Sau đó biến mất. Cuối cùng anh chỉ nhìn thấy thiết bị đèn gây nhiễu hồng ngoại của tên lửa đất đối không trên chiếc VC-137. Anh cười, gần như cười thành tiếng, khi bị lật lại và thấy một khẩu súng lục chĩa vào đầu mình
“Xin chào, Sergey” Ryan nói với đại tá Golovko.
“Sẵn sàng” Cung Thủ nói vào bộ đàm. Anh giơ súng bắn pháo sáng. Pháo sáng treo cao trên một tòa nhà của nhà máy ở căn cứ.
Mọi thứ xảy ra cùng lúc. Bên trái anh, 3 quả tên lửa Stinger khai hỏa sau thời gian dài và nhàm chán chờ đợi. Mỗi tên lửa nhắm vào một tháp canh — hay đúng hơn là vào lò sưởi điện trong tháp canh. Sáu người lính canh trong ba tháp canh kinh ngạc nhìn pháo sáng treo trên trung tâm căn cứ, nhưng chỉ có một người trong số họ nhìn thấy một luồng sáng màu vàng bay về phía họ, và không có thời gian để phản ứng. Ba tên lửa nặng 6 pound cho thấy sức mạnh tuyệt vời và tất cả đều trúng mục tiêu – chúng khó có thể trượt nếu tấn công các mục tiêu cố định. Chưa đầy năm giây sau khi quả tên lửa đầu tiên được bắn, cả ba tháp canh đều bị phá hủy, và các khẩu súng máy dùng để bảo vệ các cơ sở căn cứ trong các tháp canh cũng biến mất.
Viên lính gác trước mặt Cung Thủ chết tiếp theo. Anh ta không có cơ hội. Bốn mươi phát súng cùng lúc bắn vào anh ta, đập anh ta như một tổ ong. Ngay sau đó, súng cối bắn vài quả đạn để đo khoảng cách, và lính trong đội Cung Thủ dùng bộ đàm sửa lại điểm va chạm để những quả đạn đáp xuống nơi mà anh ta cho là doanh trại lính canh.
Âm thanh của súng tự động bắn ra không thể bị nhầm lẫn với bất cứ tiếng động nào khác. Đại tá Bondarenko cảm thấy rằng mình đã say đắm trong thiên nhiên tuyệt vời lạnh giá này đủ lâu. Khi vừa quay người đi về phía doanh trại, anh nghe thấy một tiếng súng đột ngột. Anh ta sửng sốt và dừng lại. Ý nghĩ đầu tiên của anh là một trong những lính gác KGB vô tình bóp cò súng, nhưng chưa đầy một giây sau thì ý nghĩ này đã bị phủ định. Anh nghe thấy một tiêng nổ! ngay trên đầu và nhìn lên thấy pháo sáng, rồi anh lại nghe thấy tiếng nổ từ nhà laze. Anh ngay lập tức tỉnh dậy sau cú sốc và trở thành một người lính chuyên nghiệp không bị bất ngờ trước đòn tấn công của kẻ thù, trạng thái thay đổi cứ như bật công tắc. Anh ngay lập tức chạy về phía doanh trại của lính gác KGB ở bên phải mình 200m
Anh nhìn thấy những quả đạn cối lần lượt rơi xuống, chúng đáp xuống xưởng máy móc lớn mới bên trong doanh trại. Khi anh chạy đến trước doanh trại, những người bên trong đã loạng choạng từ trong ra ngoài. Anh phải dừng lại và giơ tay lên để họ không bắn anh ta trong hoảng loạn “Tôi là đại tá Bondarenko! Sỹ quan của anh đâu?”
“Đây” một trung úy bước ra. “Cái quái…”anh đó vừa nhận ra lỗi của mình. Một quả đạn cối lại bắn trúng phía sau doanh trại.
“theo tôi!” Bondarenko hét lên, dẫn họ nhanh chóng rời khỏi mục tiêu khả dĩ nhất. Xung quanh họ đều là tiếng súng của súng trường tự động – loại súng trường do Liên Xô sản xuất. Viên đại tá ngay lập tức nhận ra anh không thể sử dụng âm thanh để xác định ai bạn ai thù. Tuyệt lắm! “Tập hợp!”
“Cái quái…”
“Chúng ta đang bị tấn công, trung úy. Anh có bao nhiêu người?”
Trung úy quay lại để đếm số, nhưng Bondarenko đếm nhanh hơn anh ta. Tổng số bốn mươi. Tất cả chúng đều mang theo súng trường tự động, nhưng không có vũ khí hạng nặng và không có radio. Không súng máy cũng được, không có đài liên lạc thì chết chắc
Những con chó, anh ngu xuẩn tự nhủ, họ đáng nhẽ nên giữ lại mấy con chó…
Tình hình chiến thuật đang rất tồi tệ, và anh biết nó sẽ trở nên tồi tệ hơn. Hàng loạt vụ nổ làm rung chuyển bầu trời đêm
“Những thiết bị laze đó, chúng ta phải…” viên trung úy nói, nhưng viên đại tá nắm lấy vai anh ta lôi lại
“Chúng ta có thể chế tạo lại máy móc” Bondarenko khẩn cấp nói “Nhưng chúng ta không thể đào tạo lại từng đó nhà khoa học. Chung ta phải đến khu chung cư và bảo vệ họ. Cử một trung sỹ có năng lực đến ký túc xá cử nhân và tập hợp tất cả mọi người trong khu chung cư”
“Không, đồng chí đại tá. Lệnh cho tôi là bảo vệ các thiết bị laze và tôi phải…”
“Tôi đang ra lệnh cho anh đưa quân vào…”
“Không” viên trung úy hét trở lại
Bondarenko hạ anh ta xuống, lấy khẩu súng trường của anh ta, hạ chốt an toàn và bắn hai phát vào ngực anh ta. Xong anh quay lại “Ai là trung sỹ giỏi nhất?”
“Tôi, đại tá” một thanh niên trẻ run rẩy nói
“Tôi là đại tá Bondarenko và tôi nắm quyền chỉ huy” viên sỹ quan thông báo mạnh mẽ như lời ra lệnh từ Chúa “Cậu mang theo 4 người, đến ký túc xá cử nhân và đưa mọi người trèo lên đồi đến tòa nhà chung cư. Làm nhanh nhất!”
Viên trung sỹ chỉ định 4 người và chạy “Tất cả các cậu, theo tôi!” Anh dẫn mọi người lao vào trong tuyết rơi dày đặc. Đây không phải là lúc anh hoặc bọn họ quan tâm đến bên ngoài đó có gì. Họ chạy được 10m thì tất cả đèn đều tắt
Một chiếc xe Jep chạy bằng khí gaz đậu ở cộng nhà laze, với một súng máy hạng nặng ở trên. Tướng Pokryshkin nghe thấy tiếng nổ, ông chạy ra khỏi đài chỉ huy, bàng hoàng khi thấy ba tháp canh còn lại bốc cháy. Chỉ huy của đơn vị KGB lao đến anh ta trong một chiếc xe hơi và dừng lại.
“Chúng ta bị tấn công” viên sỹ quan nói điều thừa
“Tập hợp người của cậu lại- ngay đây” Pokryshkin nhìn lên thấy nhiều người đang chạy. Những người đó mặc quân phục Liên Xô, nhưng trực giác của vị tướng biết rằng họ không phải là người Nga. Viên tướng trèo lên sau chiếc xe jeep và quay khẩu súng máy qua đầu một sĩ quan KGB khiến người này giật mình. Pokryshkin bóp cò nhưng không có phản ứng, vì vậy ông đẩy một viên đạn vào nòng súng. Khi bóp cò lần thứ hai, cuối cùng cũng hài lòng thấy ba người gục dưới súng của mình. Người chỉ huy lực lượng bảo vệ như được tiếp thêm can đảm. Anh ta lớn tiếng ra lệnh qua radio. Trận hỗn chiến bắt đầu, và sớm trở nên bối rối vì hai bên đều mặc đồng phục giống hết nhau, sử dụng vũ khí giống nhau. Nhưng có nhiều người Afghanistan hơn người Nga
Morozov và nhiều anh bạn độc thân đang đang ở ngoài khi nghe thấy tiếng nổ. Hầu hết bọn họ đã được đào tạo quân sự, nhưng Morozov thì không. Nhưng điều đó không quan trọng – bởi vì không ai biết phải làm gì vào lúc này. 5 người đang chạy tới. Họ đều mặc đồng phục và mang súng tiểu liên
“Đến đây, tất cả các anh, theo chúng tôi!” Nhiều tiếng súng hơn bắt đầu bắn gần và hai binh sỹ KGB ngã xuống, một chết, một bị thương. Anh ta bắn lại, một tràng đạn dài. Có một tiếng thét trong bóng tối, theo sau một tiếng quát. Morozov chạy vào trong bóng tối và gọi mọi người nhanh chóng ra cửa. Những kỹ sư và kỹ thuật viên đó không cần phải thúc giục
“Hãy lên núi” viên trung sỹ nói “đến tòa nhà chung cư. Chạy nhanh hết sức đi!” Bốn lính KGB vẫy tay ra hiệu họ theo, trong khi canh chừng mục tiêu nhưng chỉ thấy anh sáng nhấp nháy. Đạn bay khắp nơi. Một lính khác hét lên, ngã xuống tắt thở, nhưng viên trung sỹ đã bắn đươc người vừa giết anh ta. Khi viên kỹ sư cuối cùng rời khỏi phòng, anh ta và đồng đội chộp lấy khẩu súng trường và giúp đồng đội quay về đồi
Đối với tám mươi người, nhiệm vụ này thật khó quá. Cung Thủ nhận ra quá muộn. Địa bàn quá rộng, quá nhiều tòa nhà nhưng vẫn còn rất nhiều người không đáng tin đang chạy quanh và đó là lý do vì sao anh đưa người mình đến đây. Anh nhìn thấy một trong những người của mình phá hủy một chiếc xe chở khách bằng một tên lửa chống tăng RPG-7. Chiếc xe buýt phát nổ và bốc cháy, trượt khỏi đường, lăn xuống núi, những người trên xe la hét. Một số đội chiến đấu với chất nổ đã vào một số ngôi nhà. Họ phát hiện có dầu trên máy công cụ, sau khi châm cầu chì, họ nhanh chóng chạy ra ngoài với hy vọng lao ra ngoài trước ngọn lửa do vụ nổ gây ra. Đến khi Cung thủ nhận ra đâu là doanh trại của các vệ binh thì đã quá muộn. Đã có một đám cháy trong doanh trại và anh dẫn mọi người đến đó quét sạch ai còn ở lại. Anh đã quá muộn, nhưng anh vẫn chưa biết. Một quả đạn cối đi chệch hướng đã làm gián đoạn đường dây cung cấp điện chiếu sáng của căn cứ, do đó hỏa lực từ các khẩu pháo của họ đã cản trở khả năng nhìn ban đêm của chính họ.
“Làm tốt lắm, trung sỹ” Bondarenko nói với chàng trai trẻ. Anh ra lệnh cho các kỹ sư lên tầng trên “Chúng ta sẽ lập chốt phòng thủ quan tòa nhà này. Họ có thể tấn công trở lại. Trong trường hợp đó, chúng ta sẽ ở tầng một. Các bức tường của tòa nhà là bê tông cốt thép. Vũ khí chống tăng có thể làm chúng ta bị thương, nhưng mái nhà và tường có thể chắn được đạn. Cử người lên lầu tìm tất cả những người lính đã được huấn luyện quân sự. Đưa cho họ hai khẩu súng trường này. Một khi ai đó bị ngã, hãy lấy súng của anh ta và đưa nó cho người biết cách sử dụng nó. Tôi sẽ vào trong một lúc để xem tôi có thể tìm thấy một chiếc điện thoại…”
“Có một chiếc điện thoại không dây trong văn phòng tầng 1” viên trung sỹ nói “Tất cả các tòa nhà đều có”
“tốt. giữ vững phòng thủ, trung sỹ. Tôi sẽ quay lại đây trong vòng 2 phút” Bondarenko chạy vào trong. Chiếc điện thoại được treo trên một cái móc trên tường, anh thấy đó là chiếc điện thoại quân sự có pin riêng, yên tâm ngay lập tức, anh đeo nó lên vai và chạy ra khỏi tòa nhà
Những kẻ tấn công – họ là ai? Anh tự hỏi – kế hoạch tấn công có vẻ hỗn loạn. Đầu tiên, họ tiến hành một cuộc tấn công mà không hề biết doanh trại của quân KGB là doanh trại nào, thứ hai, họ không tấn công vào khu dân cư càng nhanh càng tốt. Giờ họ dang di chuyển nhưng đã thấy một có một tuyến phòng thủ tạo lập trên nền tuyết. Họ chỉ là lính KGB, Bondarenko biết, nhưng được đào tạo cơ bản và hầu hết bọn họ đều biết không còn đường lui. Anh thấy viên trung sỹ trẻ đó là một lính giỏi. Anh đi dọc tuyến phòng thủ này từ điểm này đến điểm khác; thay vì sử dụng vũ khí của riêng mình, anh khuyến khích binh lính và bảo họ phải làm gì. Viên đại tá bật radio
“Đây là Đại tá G.I.Bondarenko của dự án Ngôi Sao Sáng. Chúng tôi đang bị tấn công. Lặp lại, Ngôi Sao Sáng đang bị tấn công. Mọi đơn vị nghe được cần trả lời tức thì, over”
“Gennady. Đây là Pokryshkin ở bãi thử laze. Chúng tôi đang trong tòa nhà chỉ huy. Tình hình chỗ cậu thế nào rồi?”
“Tôi đang ở trong một tòa nhà chung cư. Ở đây có cả mọi dân thường mà chúng tôi co thể tìm thấy đưa về. Tôi có 40 lính và đang cố gắng giữ vững nơi này. Tiếp viện thế nào?”
“Tôi đang cố, Gennady. Chúng tôi khoog thể tiếp viện cho bên anh từ đây. Có giữ vững được không?”
“Hỏi lại tôi sau 20 phút”
“Bảo vệ người của tôi, đại tá. Bảo vệ người của tôi!” Pokryshkin gào trên microphone
“Chiến đấu đến cùng, đồng chí tướng quân. Kết thúc” Bondarenko để bộ đàm ra sau và cầm khẩu súng tiểu liên “Trung sỹ”
“Đây, đại tá” chàng trai trẻ xuất hiện “Họ chỉ đang thực hiện một cuộc tấn công dự kiến, cuộc tấn công thực sự vẫn chưa bắt đầu—”
“họ đang tìm kiếm điểm yếu” Bondarenko quỳ xuống bắn súng. Không khí nồng nặc mùi khói thuốc súng, nhưng tiếng súng không quá dồn dập. 2 cửa sổ phía trên và phía sau đều bị vỡ. Đạn bắn trún,g bức tường bê tông cốt thép đúc sẵn của tòa nhà, xi măng và sỏi văng tứ tung lên những người canh gác bên ngoài tòa nhà “Cậu tới bức tường đói diện, chịu trách nhiệm bức tường này cùng bức tường phía đông, tôi chịu trách nhiệm hai bên. Nói cho lính chỉ bắn khi nhìn thấy mục tiêu…”
“Đã dặn họ thế rồi, đồng chí”
“tốt” Bondarenko đấm vào vai trung sĩ “Đừng rút lui khi buộc phải làm thế, nhưng cứ nói với tôi nếu cậu định rút lui. Những người trong tòa nhà này đều là tài sản vô giá. Họ phải sống. Đi nào” Viên đại tá theo dõi viên trung sỹ chạy đi. Có lẽ KGB cũng biến huấn luyện vài người ra trò. Cậu ta chạy đến góc tòa nhà
Giờ anh đang có 20, không, anh đếm được 18 lính. Những bộ quần áo rằn ri trên người giúp họ có khả năng che phủ tuyệt vời. Anh chạy đên từng người, lưng vẫn đeo bộ đàm nặng nề, bảo bọn họ tản ra, căn dặn bọn họ tiết kiệm đạn. Anh vừa hoàn thành việc dàn quân ở phía tây thì nghe thấy tiếng hét trong bóng tối.
“Họ đến kìa!” Một tiếng hét lên
“Đừng nổ súng” viên đại tá gầm lên
Hình người đang chạy hiện ra như có phép thuật. Một khoảnh khắc, khung cảnh không có gì ngoài tuyết rơi – tiếp theo, có một hàng người bắn súng trường Kalashnikov từ hông. Anh để họ tiến gần trong 50m “Bắn” anh nhin thấy 10 người bọn họ ngã xuống. Những người khác ngập ngừng dừng lại, và sau đó bắt đầu lùi lại, khi hai người khác ngã xuống. Tiếng súng ở phía bên kia của tòa nhà dữ dội hơn. Bondarenko tự nghĩ, không biết viên trung sỹ đó có thể chịu đựng được hay không, nhưng anh ấy không thể đảm đương những việc ở đó vào lúc này. Anh nghe thấy tiếng la hét từ gần đó và biết rằng người của anh cũng bị thương hoặc bị giết. Anh ta kiểm tra vị trí và thấy rằng một người đã chết. Hiện tại, lính của anh đã giảm xuống còn mười lăm người.
Đại tá von Eich nghĩ bay lên là một công việc thường ngày. Ngồi cách sau vài feet, viên người Nga liếc nhìn bảng điện tử
“Hệ thống điện thế nào?” viên phi công tức giận hỏi
“Không vấn đê với động cơ và thủy lực. Lỗi có vẻ là hệ thống đèn” viên kỹ sư trả lời, yên lặng tắt đèn hậu và đèn chống va chạm đầu cánh
“Chà…” các thiết bị phòng lái giờ đã được mở lại, tất nhiên và phi hành đoàn cũng không cần thiết bị chiếu sáng khác” Chúng ta sẽ sửa nó khi đến Shannon”
“Đại tá” giọng của tiếp viên trưởng vang lên trong tai nghe của viên phi công
“Tiếp tục đi” viên kỹ sư nói, đảm bảo rằng tai nghe của người Nga không nghe được kênh này
“Nói tiếp đi Sarge”
“Chúng ta có hai..hai vị khách mới của chúng ta, sir, nhưng, ông Ryan- ông ấy bị bỏ lại phía sau, đại tá”
“Lặp lại?” von Eich nói
“ông ấy nói đi di, sir. Hai gã có súng, sir, họ..ông ấy nói cứ đi đi, sir” tiếp viên trưởng lại nói
Von Eich thở dài “Được rồi. Phía sau thế nào?”
“Tôi đã để họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sir. Tôi không nghĩ có ai để ý đâu, vì tiếng ồn của động cơ mà mấy thứ lộn xộn khác”
“Vậy hãy cứ làm như vậy đi”
“Vâng, sir. Tôi đã dặn Freddie chặn những người khác ở phía trước. Nhà vệ sinh phía sau bị hỏng, sir”
“Thật đáng tiếc” viên phi công nhận xét “Bảo họ dùng phòng vệ sinh phía đầu”
“Vâng, đại tá”
“75 phút” viên hoa tiêu báo
Chúa ơi, Ryan, viên phi công nghĩ, tôi hy vọng anh thích ở đó…
“Tôi nên giết cậu ở đây và ngay bây giờ” Golovko nói
Họ đang ở trong xe của Chủ tịch. Ryan thấy mình đang đối mặt với 4 sỹ quan KGB. Người điên nhất có vẻ là cái gã ngồi ở băng ghế trước. Vệ sỹ của Gerasimov, Jack nghĩ, người làm việc thân cận nhất. Trông anh ta có vẻ cứng cáp và rắn rỏi. Điều khiến Ryan cảm thấy may mắn là giữa anh và người này vẫn còn một chỗ dựa lưng. Bây giờ anh có một vấn đề cấp bách hơn cần giải quyết. Anh nhìn Golovko, nghĩ rằng tốt nhất là bây giờ nên bình tĩnh lại.
“Sergey, ông có thể không tin, nhưng chuyện này sẽ gây ra một tranh chấp quốc tế đấy” Jack bình tĩnh nói. Anh nghe thấy họ nói chuyện bằng tiếng Nga. Anh không thể hiểu được họ nói gì nhưng cảm xúc thì rõ ràng lắm. Họ không biết phải làm gì. Ryan cho rằng đây là điều tốt nhất
Clark đang đi bộ dọc theo một con đường cách bến tàu 3 tòa nhà thì nhìn thấy họ. Giờ là 11.45. Ơn Chúa, họ đến đúng giờ. Có một vài nhà hàng trong khu vực này của thành phố, ngoài một số vũ trường, điều mà anh không ngờ tới. Họ đang bước ra từ một vũ trường. 2 người phụ nữ, ăn mặc như đã được chỉ dẫn, cùng với một người đàn ông. Vệ sỹ. Chỉ một, cũng đúng như chỉ dẫn. Thật ngạc nhiên là cho đến giờ, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đúng như kế hoạch. Clark đếm được khoảng 12 người hoặc hơn trên vỉa hè, vài người trong số họ nói chuyện theo nhóm, và vài người thì thầm theo cặp, nhiều người đã uống quá nhiều và đi đứng loạng choạng. Nhưng đây là tối thứ 6 và mọ người trên khắp thế giới đều làm thế này vào tối thứ 6. Anh giữ tầm mắt của mình với ba người này, và dần dần đến gần họ.
Vệ sỹ là dân chuyên nghiệp. Anh ta đi phía bên phải, tay dùng súng để thoải mái, không cầm gì, mắt đảo khắp nơi, không ngừng quan sát chuyển động xung quanh bằng ánh mắt cảnh giác. Clark chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ và đút hai tay vào túi. Khẩu súng lục ở trong túi và anh tăng bước bám theo. Cũng không khó. Hai người phụ nữ có vẻ không vội gì khi đến góc phố. Khu này có vẻ cũ hơn, nhưng thực thế không phải. trong Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, Talinn đã hai lần hứng chịu các vụ nổ, và toàn bộ thành phố đổ nát. Nhưng dù ai đã đưa ra quyết định vào thời điểm đó, thành phố phải được xây dựng lại và khôi phục lại diện mạo ban đầu và thành phố này quả thực rất khác biệt so với những thành phố Nga mà Clark từng ghé thăm. Bằng cách nào đó, nó khiến anh nhớ đến nước Đức, nhưng anh không thể biết tại sao. Đây là lần cuối cùng anh nghĩ về những điều vô bổ này trong đêm nay. Bây giờ anh chỉ còn cách họ ba mươi thước. Clark trông như một người trở về nhà vào một đêm tháng hai lạnh giá, với chiếc mũ da trên đầu được ép thấp và khuôn mặt hơi cúi xuống để tránh cơn gió thổi tới. Bây giờ anh có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng họ nói tiếng Nga. Đến lúc rồi.
“Người Nga” Clark nói với giọng Moscow “Chẳng phải ý các cô là ai trong thành phố này cũng là tên Baltic kiêu ngạo?”
“Đây là một thành phố cổ đáng yêu, đồng chí” người phụ nữ lớn tuổi hơn trả lời “đáng trân trọng” Đúng là đây rồi…Clark thầm nhủ. Anh bước đi về phía trước loạng choạng như người say rượu
“Xin lỗi, các quý cô đang yêu. Chúc buổi tối vui vẻ” Anh nói khi đi ngang qua hai người phụ nữ và bất ngờ đụng phải người vệ sĩ “Xin lỗi, đồng chí…” người đàn ông đó thấy có một khẩu súng lục dí vào mặt anh ta “Rẽ trái và đi vào trong hẻm. Tay bỏ ra ngoài để tôi có thể nhìn thấy, đồng chí”
Với vẻ mặt kinh hoàng trên khuôn mặt của anh chàng tội nghiệp, Clark thực sự muốn cười. Nhưng anh tự nhắc mình rằng đây là một người đã được huấn luyện, và anh ta có một khẩu súng trong túi. Anh dùng tay nắm lấy cổ áo sau của người đàn ông, giữ cách xa anh ta một cánh tay, và giữ chặt khẩu súng bằng tay kia
“Mẹ…” Katryn kinh hãi khẽ hét lên
“Yên lặng và làm theo lời mẹ nói. Hãy làm theo lời người đàn ông kia”
“Nhưng…”
“Quay mặt vào tường” Clark nói với người đàn ông. Anh dí khẩu súng ngay sau đầu, đồng thời đổi súng từ tay này sang tay kia, sau đó sử dụng quyền giáng xuống cổ người đàn ông một cách quyết liệt. Người đàn ông bị đánh bất tỉnh và ngã xuống đất. Clark còng hai tay anh ta lại, tiếp đến bịt miệng bằng thứ gì đó, rồi trói chân và kéo anh ta vào góc tối nhất mà anh có thể tìm thấy “Các quý cô, xin hãy đi theo tôi”
“Chuyện này là gì?” Katryn hỏi
“Mẹ không biết” mẹ cô trả lời “Cha dặn mẹ..”
“Thưa cô, cha cô đã quyết định đến thăm Hoa Kỳ. Ông ấy muốn cô và mẹ cô đi cùng” Clark nói tiếng Nga trôi chảy
Katryn không trả lời. Ánh đèn trong ngõ vô cùng mờ ảo, nhưng anh đã thấy sắc mặt cô lúc này hoàn toàn thay đổi. Mẹ cô ấy trông đẹp hơn.
“Nhưng” cô gái trẻ cuối cùng nói “Nhưng đó là tội phản quốc…tôi không tin”
“Ông ấy dặn mẹ…dặn mẹ làm theo bất kỳ điều gì người đàn ông này bảo” Maria nói “Katry..chúng ta phải đi”
“Nhưng…”
“Katryn” mẹ cô nói “cuộc đời con sẽ thế nào nếu bố con đào tẩu sang Mỹ và con còn ở lại? Chuyện gì sẽ xảy đến cho bạn bè con? Chuyện gì sẽ xảy ra vời con? Họ sẽ sử dụng con để bắt ông ấy quay về, họ sẽ làm bất cứ điều gì, Katusha…”
“Đã đến lúc phải đi rồi, quý cô” Clark nắm hai tay họ dẫn đi
“Nhưng…” Katryn chỉ vào viên vệ sỹ “Anh ta sẽ ổn thôi. Chúng tôi không giết người. Không tốt cho công việc” Clark dẫn họ trở lại phố và rẽ trái về phía bến tàu.
Viên thiếu tá chia người của mình thành 2 nhóm. Nhóm nhỏ hơn cho nổ mọi thứ họ nhìn thấy. Đối với họ, không quan trọng đó là cột điện báo hay máy phát laser. Nhóm lớn hơn loại bỏ hầu hết các đơn vị KGB cố gắng xâm nhập khu vực và triển khai quân xung quanh boongke tại trung tâm điều khiển phóng. Đây thực ra không phải là một boongke, nhưng người thiết kế ban đầu rõ ràng tin rằng nó phải có một cấu trúc bảo vệ giống như Leninsk Cosmodrome (Bảo tàng Vũ trụ Lenin), hoặc ông ấy cảm thấy rằng một ngày nào đó có thể có một cuộc tấn công hạt nhân từ trên không. Rất có thể có người cho rằng nơi đó xây dựng đúng quy định nên đã cho xây dựng công trình như vậy bằng bức tường bê tông cốt thép dày đến một mét. Quân của ông đã giết viên chỉ huy KGB, chiếm giữ chiếc xe của anh ta và khẩu súng máy hạng nặng gắn trên đó, và bắn dữ dội vào lỗ nhòm trên bức tường boongke. Trên thực tế, không có ai bên trong sử dụng những lỗ này để quan sát. Đạn của chúng đã xuyên qua lớp kính dày, làm nổ tung các máy tính và cơ sở điều khiển bên trong.
Bên trong, tướng Pokryshkin tất nhiên vẫn nắm quyền chỉ huy. Ông có 30 lính KGB, chỉ trang bị vũ khí hạng nhẹ và lượng đạn nhỏ họ kịp mang theo khi bắt đầu cuộc tấn công. Một trung úy đang cố gắng hết sức để tổ chuwccs phòng thủ. Trong khi viên tướng đang cố gắng gọi tiếp viện bằng radio
“Cần khoảng motj giờ” viên chỉ huy trung đoàn nói “Người của tôi đang điều động ngay bây giờ”
“Càng nhanh càng tốt” Pokryshkin nói “Mọi người ở đây đang chết dần” Ông đã nghĩ đến trực thăng, nhưng thời tiết này thì không làm gì được cả. Một đội tấn công trực thăng tương tự như tự sát. Ông đặt rado xuống và chộp lấy khẩu súng tự động. Ông nghe thấy bên ngoài có tiếng súng và tiếng nổ. Cơ sở vật chất trong căn cứ đang bị phá hủy, nhưng giờ ông chỉ có thể chấp nhận sự thật này. Dù thảm họa có lớn đến đâu thì điều quan trọng nhất vẫn là các kỹ thuật viên. Gần 1/3 số kỹ thuật viên đang ở boongke điều khiển này. Khi cuộc tấn công bắt đầu, họ vừa chuẩn bị kết thúc một cuộc họp kéo dài. Nếu không có cuộc họp, sẽ không có nhiều người ở đây và họ sẽ làm việc trên các thiết bị bên ngoài. Ít nhất ở đây họ còn có cơ hội sống sót
Bên ngoài bức tường bê tông cốt thép, viên thiếu tá vẫn đang cố gắng tìm hiểu xem đó là tòa nhà gì. Cơ sở đi qua cấu trúc này nằm ngoài sự mong đợi của ông. Tên lửa chống tăng chỉ có thể cắt một lớp da trên bức tường, và việc nhắm vào các lỗ nhỏ hẹp của nó trong bóng tối càng khó hơn. Với đạn lần vết, hỏa lực của súng máy có thể tập trung vào các lỗ đó, nhưng sức công phá hạn chế.
Tìm ra điểm yếu của nó, ông tự nhủ. Đừng lo lắng, hãy nghĩ cách. Ông yêu cầu các thành viên trong nhóm kiểm soát hỏa lực ổn định hơn, và sau đó bắt đầu quan sát xung quanh tòa nhà. Những người bên trong nhất định sẽ triển khai lực lượng tương đối phân tán. Có ít nhất một hoặc hai điểm mù trong một tòa nhà như thế này … nhưng thiếu tá phải tìm ra nó trước.
“Tình hình thế nào?” Giọng trên radio chất vất
“Chúng tôi đã giết được 50 tên. Phần còn lại đang ở trong boongke và chúng tôi cũng đang cố giết họ. Mục tiêu của cậu thế nào?”
“Trong tòa nhà chung cư” Cung Thủ trả lời “Tất cả bọn họ đều ở đó và…” tiếng radio vang lên âm thanh bắn súng “Chúng tôi sẽ sớm có được họ”
“Chúng ta phải rời đi trong 30 phút nữa, bạn của tôi” viên thiếu tá nói
“Phải” radio rơi vào yên lặng
Viên thiếu tá đang nhìn về phía bắc của tòa nhà trong khi nghĩ Cung Thủ là một lính tốt, một người dũng cảm, nhưng nếu được đào tạo chính thức một tuần thì cậu ta sẽ chiến đấu hiệu quả hơn nhiều…. Dạy cho anh ta kinh nghiệm và bài học của người khác để đổi lấy xương máu và mạng sống …Chính là nơi này. Đây là một điểm mù
Những loạt đạn cối cuối cùng đáp xuống nóc chung cư. Bondarenko đã nhìn thấy nó. Sau đó khẽ mỉm cười. Người bên kia cuối cùng đã làm một việc rất ngu ngốc. Đạn 82mm hoàn toàn không thể xuyên qua các tấm bê tông cốt thép của mái nhà. Nếu đạn pháo của đối thủ rơi xung quanh khu chung cư, anh ta sẽ mất rất nhiều người. Bây giờ còn lại mười người đứng về phía anh ta, trong đó có hai người vẫn đang bị thương. Những khẩu súng do người chết để lại đã được gửi vào tòa nhà và giao cho những người khác sử dụng trên tầng hai. Anh đếm được, có hai mươi thi thể phía trước vị trí. Những kẻ tấn công – bây giờ anh tatin rằng họ là người Afghanistan – đang chạy xung quanh khỏi tầm mắt của anh ta, cố gắng xác định cách tấn công. Lần đầu tiên Bondarenko cảm thấy rằng họ có thể sống sót sau thảm họa này. Tướng Pokryshkin cho biết qua radio rằng một trung đoàn bộ binh cơ giới đang từ Nurek đến dọc theo con đường biên giới. Xe chở quân thiết giáp bộ binh đang lái trên đường núi phủ đầy tuyết trắng, cảnh tượng đáng sợ có thể tưởng tượng được, nhưng so với nhóm chuyên gia khoa học kỹ thuật mà anh ta phải bảo vệ bây giờ, thậm chí tổn thất một ít tiểu đội bộ binh cũng coi như không có gì.
Hỏa lực súng trường của kẻ thù đã trở nên thưa thớt và lộn xộn, và họ đang quyết định phải làm gì tiếp theo. Làm đi, đây chỉ là hỏa lực quấy rối. Nếu có nhiều người hơn, anh có thể bắt đầu đánh trả và bắt kẻ thù bất ngờ, nhưng giờ anh chỉ có thể ở lại đây. Anh không thể chấp nhận rủi ro, bởi vì anh ta bây giờ chỉ còn lại một đội quân để bảo vệ các mặt của tòa nhà.
Sơ tán vào chung cư ngay bây giờ? Mình có thể giữ kẻ thù ra khỏi tòa nhà này càng lâu thì càng tốt. Nhưng bây giờ mình có nên sơ tán mọi người không? Anh do dự: Rút vào trong tòa nhà, điều kiện bảo vệ của quân đội sẽ tốt hơn nhiều, nhưng những bức tường trong tòa nhà sẽ ngăn cách quân đội, và nếu mọi người chiến đấu riêng lẻ, anh sẽ không thể chỉ huy. Nếu bạn bước vào tòa nhà và sau đó di tản lên tầng trên, điều đó sẽ tạo cơ hội cho người Afghanistan đặt chất nổ vào tòa nhà — không, điều đó tương tự như việc tự hủy diệt. Bondarenko nghe thấy những tiếng rên rỉ và la hét của những người lính bị thương và sắp chết, cùng với những tràng súng liên tục, và anh ta có chút do dự.
Cách đó 200m, Cung Thủ sắp đưa ra quyết định cho chính mình. Cung thủ lầm tưởng rằng số lượng lớn thương vong về phía mình là do lực lượng phòng thủ phía bên này của tòa nhà rất mạnh, nên anh đã dẫn những người còn lại di chuyển về phía bên kia của tòa nhà. Quá trình này mất khoảng năm phút. Cùng lúc đó, những người mà anh bỏ lại thi thoảng bắn nhiều phát vào các vị trí của quân Nga ở phía bên này của tòa nhà. Giờ đã hết đạn cối, không còn tên lửa chống tăng, ngoài khẩu súng trường, chỉ còn lại vài quả lựu đạn và sáu bao thuốc nổ. Xung quanh anh có thể nhìn thấy những ngọn lửa bùng cháy trong đêm, ngọn lửa đỏ cam đang nhảy nhót nuốt lấy tuyết rơi. Anh tập hợp năm mươi người còn lại lại với nhau khi anh ta nghe thấy tiếng rên rỉ của người bị thương. Họ sẽ phát động một cuộc tấn công tập thể dưới sự dẫn dắt của cung thủ. Cung Thủ đã mở bảo hiểm của súng trường AK-47. Anh ta nhớ rằng ba kẻ thù đầu tiên đã bị tiêu diệt bằng khẩu súng này.
Bondarenko nghe thấy tiếng hét từ phía bên kia của tòa nhà, và quay lại và thấy rằng không có chuyển động ở phía bên này. Bây giờ là lúc để điều chỉnh việc triển khai. Anh hy vọng điều này là chính xác.
“Mọi người lui vào trong tòa nhà. Nhanh lên” Anh chỉ còn lại mười người trong đó có hai người bị thương cần giúp đỡ. Sau một phút, tiếng súng dồn dập lại vang lên khắp bầu trời đêm. Bondarenko dẫn năm người đi qua hành lang ở tầng một của tòa nhà để ra bên ngoài ở phía bên kia của tòa nhà
Anh ta không thể biết liệu hàng phòng thủ đã bị chọc thủng hay không, hay những người ở phía bên này cũng đang rút lui – anh phải ngừng bắn một lần nữa, bởi vì cả hai bên đều mặc y phục giống hệt nhau. Lúc này, một trong những người chạy về phía tòa nhà đã bắn một phát súng, Bondarenko lập tức quỳ xuống và hạ gục anh ta 5 phát súng, sau đó anh ta nhìn thấy nhiều phát nữa. Anh định bóp cò thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của họ.
“Nashi! Nashi!/ Đừng bắn!” anh đếm được 8 người. Người cuối cùng là viên trung sỹ đó, bị thương ở cả hai chân
“Quá nhiều, chúng tôi không thể…”
“Vào trong đi” Bondarenko nói với cậu ta “Cậu có thể chiến đấu tiếp được không?”