← Quay lại trang sách

Chương 342 Sao lại là ngươi?

Trong đình viện, mảnh ngói vỡ và cành lá gãy đã bị quét sạch. Những người bị thương, từ gia đinh cho đến gia tướng, đều được tập trung tại sân vườn.

Tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của Lưu Tiểu Cường, không ai dám làm càn.

Văn Hồng Phượng và Thôi Khôn Dã đang ngồi tĩnh lặng trong một góc phòng khách.

Trong căn phòng, lửa ấm đang bùng lên, làm cho không gian trở nên rực rỡ và ấm áp.

Thôi Bách Hãn đau đớn, tràn đầy bi thương. Bàn tay già nua của hắn đặt trên mền, trên gương mặt ánh lửa phản chiếu ánh sáng, biểu lộ sự bi thương, thất vọng, và cảm xúc phức tạp.

Tần Tử Lăng ngồi phía trên lẳng lặng nghe, thần sắc bình tĩnh, nhưng nội tâm, lửa giận lại bùng nổ như lò lửa trong phòng khách.

Mặt khác, mẫu thân Thôi Quân ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng rơi lệ trong im lặng.

Khi Thôi Bách Hãn kể xong chuyện cũ, một sự im lặng đầy ý nghĩa tràn ngập trong phòng.

Phòng khách tràn ngập sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở ngắn ngủi và tiếng ho khan của Thôi Bách Hãn, giống như việc hắn vừa chia sẻ những ký ức và câu chuyện đầy cảm xúc, đã tiêu tốn một lượng lớn năng lượng.

Tần Tử Lăng vẫn giữ bản chất bình tĩnh, nhưng bên trong, hắn cảm nhận được sự đau đớn và bi thương của Thôi Quân.

Ở thời điểm này, Tần Tử Lăng mới thấy mình đã hiểu rõ hơn về cuộc sống và những khó khăn mà mẫu thân và bà ngoại của hắn phải trải qua tại Thôi gia.

Thôi Bách Hãn chỉ là một trong những con thứ của gia tộc và không được coi là con chính thức.

Trong việc tu hành, hắn không có nhiều thiên phú. Mặc dù sinh ra trong vọng tộc, được cung cấp tài nguyên dồi dào cho việc tu luyện, nhưng nhiều lắm chỉ chỉ có thể ngưng luyện kình lực sau hai mươi năm, cuối cùng cũng chỉ dừng lại là võ sư kình lực…

Nhưng Thôi Bách Hãn nổi tiếng với tài năng về văn chương, một tướng mạo tuấn lãng và một bản tính tao nhã. Với nụ cười mê ngươi, hắn có thể làm cho nhiều nữ tử mê mẩn.

Hầu hết thời gian, nam tử giống như Thôi Bách Hãn thường được gán nhãn là người đa tình và phong lưu. Tuy nhiên, hắn không phải là người đa tình và phong lưu mà hầu hết mọi người thường nghĩ.

Hắn cũng không có dã tâm tranh đoạt quyền lực, tài sản hay dục vọng tinh thần.

Có một lần, Thôi Bách Hãn gặp bà ngoại của Tần Tử Lăng là Tô Băng Thiến, một nữ tử sinh ra trong một gia đình tri thức, biết nhiều về lễ nghĩa, có ngoại hình đẹp như tiểu thư thượng lưu.

Tuy nói Thôi Bách Hãn không trưởng tử, nhưng dù sao xuất thân cũng là một trong tứ đại vọng tộc của Thanh Hà Quận, lúc đó Tô Băng Thiến vẫn có chút không xứng với hắn.

Nhưng hai người vừa gặp đã yêu, Thôi Bách Hãn cố ý muốn cưới hỏi đàng hoàng Tô Băng Thiên, trong nhà cũng rất đồng ý.

Sau đó Tô Băng Thiến mang theo hai tiểu nha đầu động phòng, cũng có khuôn mặt rất thanh tú, có tri thức hiểu lễ nghi.

Thôi Bách Hãn không phải là một người phong lưu và không có dã tâm. Có một vợ, hai thiếp là điều hắn cảm thấy hết sức hạnh phúc.

Cả ngày du sơn ngoạn thuỷ cùng thê tử, ngâm thơ đánh đàn, thời gian trôi qua cứ thế mà tiêu dao.

Không lâu sau, Thôi Quân, mẫu thân của Tần Tử Lăng, ra đời. Hai vị thiếp của Thôi Bách Hãn cũng mang thai, sinh ra một trai và một gái cho hắn. Cuộc sống của Thôi Bách Hãn trở nên thêm hạnh phúc hơn, cảm thấy ông trời không hề bạc đãi hắn.

Tuy nhiên, cuộc sống luôn có những biến trái bất ngờ. Một ngày, trong một chuyến đi vô tình, Thôi Bách Hãn gặp Văn Hồng Phượng.

Khi Văn Hồng Phượng lần đầu thấy Thôi Bách Hãn, nàng cảm thấy hắn như một "thiên nhân" trong mắt mình.

Tình cảm mà nàng dành cho Thôi Bách Hãn đậm sâu và đặc biệt, không phải là hắn thì quyết không gả.

Văn Hồng Phượng là hài duy nhất trong nhà, từ nhỏ nàng được cha mẹ yêu chiều hết mực.

Cha của nàng là một trong những trưởng lão của Bích Vân Tông, còn mẫu thân là người của Hầu gia, một trong tứ đại vọng tộc của Thanh Hà Quận.

Với sự hậu thuẫn mạnh mẽ này, Văn Hồng Phượng có thể tận hưởng cuộc sống đầy tiện nghi và sự sủng ái.

Nàng là hài nữ duy nhất, cố ý muốn gả cho Thôi Bách Hãn, cha mẹ của nàng cũng không lay chuyển được, không thể làm gì khác ngoài việc thuận theo ý nàng.

Lúc đầu đây cũng không phải là vấn đề gì, cùng lắm thì Thôi Bách Hãn miễn cưỡng bỏ thêm vào một nữ nhân.

Nhưng Văn Hồng Phượng là thân phận gì, lại đâu chịu thân phận bà ngoại nhỏ của Tần Tử Lăng, bắt buộc Thôi Bách Hãn phải truất đi chính thất là Tô Băng Thiến cùng hai tiểu thiếp, chỉ cưới hỏi đàng hoàng một mình nàng.

Thôi Bách Hãn đương nhiên không phải người bạc tình, tự nhiên không thuận theo.

Ngay từ đầu, Văn Hồng Phượng đã tỏ ý sẵn sàng cung cấp cho Thôi Bách Hãn mọi thứ, từ vị trí gia chủ đến các loại tài nguyên và thậm chí cả các bí dược luyện cốt.

Tuy nhiên, Thôi Bách Hãn vẫn không thay đổi quyết định của mình. Dù có áp lực từ bên ngoài, bao gồm cả tằng tổ phụ hắn ra mặt, Thôi Bách Hãn vẫn không chịu khuất phục, vậy nên nàng cũng lười đàm luận điều kiện với, trực tiếp lấy ra tính mạng của ba vị thê thiếp cùng con cái của các nàng mà uy hiếp

Thôi Bách Hãn là một võ sư kình lực, lúc đó nhân vật lợi hại nhất của chi thứ cũng là võ sư hoá kình, hơn nữa cha của mình cũng không ủng hộ hắn, cũng muốn hắn cưới được Văn Hồng Phương.

Hiện tại Văn Hồng Phượng lại mang tính mạng của ba vị thê thiếp cùng con cái của hắn uy hiếp hắn, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khuất phục. Chỉ là cầu xin Văn Hồng Phượng nể tình hài tử vô tội, tuổi nhỏ không có mẫu thân rất tội nghiệp, để hắn giữ lại ba người Tô Băng Thiến bên mình, cái lập Văn Hồng Phượng thành chính thất.

Như vậy thì Văn Hồng Phượng mới miễn cưỡng đáp ứng.

Nhưng Văn Hồng Phượng lại là người có dục vọng chiếm đoạt cực mạnh, thậm chí có thể nói biến thái vặn vẹo.

Sau khi nàng gả đi, rất nhanh đã bắt đầu gây khó khăn đủ đường dằn vặt Tô Băng Thiến.

Tô Băng Thiến cũng vì vậy mà buồn bực sầu não đến chết.

Hai vị tiểu thiếp kia cũng bị nàng bức phải dẫn hai đứa trẻ rời khỏi Thôi gia.

Lúc này, tuy Thôi Bách Hãn là gia chủ chi thứ, nhưng thực tế, người trong cả gia tộc đều nhìn sắc mặt của nàng mà hành sự.

Nhưng Văn Hồng Phượng còn chưa thỏa mãn, nhìn đến Thôi Quân vẫn còn rất khó chịu.

Thôi Bách Hãn lo lắng nàng xuống tay với Thôi Quân, vừa vặn một lần ra ngoài thì Thôi Quân làm quen được phụ thân của Tần Tử Lăng, cả hai vừa gặp đã yêu, Thôi Bách Hãn lập tức nhân cơ hội đưa nàng viễn giá tha hương.

Văn Hồng Phượng cũng hiểu tâm tư Thôi Bách Hãn, trong lòng trái lại càng thêm khó chịu, cho rằng hắn đang tính toán nàng, lập tức ép buộc hắn xin thề về sau không được gặp lại nữ nhi, cũng không được lén gửi đồ cho nàng, xem như là triệt để đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.

Thôi Bách Hãn vì để cho Văn Hồng Phượng yên tâm, bất đắc dĩ phát thề.

- Kỳ thực, lúc tiểu vừa gả qua bên kia vài năm, lão gia lo lắng tiểu thư chịu khổ, còn nhờ người gửi không ít tài vật qua đó, đáng tiếc đều bị chặn lại.

- Hơn mười năm trước, tiểu thư tới Thôi phủ cầu kiến lão gia, lão gia kỳ thực không biết gì cả, là ta bị buộc bất đắc dĩ phải nói là lão gia không muốn gặp tiểu thư.

Thanh âm già nua của a Phúc phá vỡ không gian yên tĩnh.